Nhìn cổ tay nó, nơi máu đang không ngừng túa ra, đôi môi hồng chúm chím giờ đã trắng bệch ra, đôi mắt to tròn long lanh cũng khép lại khiến người ta có thể liên tưởng đến một cái xác đến. Càng nhìn nó hắn lòng hắn càng quặn thắt mà gào mấy người bác sĩ kia.
Cuối cùng bác sĩ cũng đến, khi họ ngăn cản hắn không cho vào phòng phẫu thuật, hắn một mực xông vào. Để đối phó với những người như vậy họ đành dùng đến biện pháp khác.
- Bệnh nhân đang rất nguy kịch ,nếu anh tiếp tục quấy rối chúng tôi e rằng cơ hội để anh gặp mặt bệnh nhân là rất ít,p hiền ra ngoài cho.
Nghe đến mấy từ “ nguy kịch “ và “ cơ hội “ kia từ bác sĩ quả thực không ai là người có đủ bản lĩnh để cản trở nữa. Bàn tay đang nắm chặt nó dần thả lỏng ra, quay người bước ra nhưng ánh mắt đau khổ, chứa đầy thương cảm kia dường như chưa bao giờ rời xa nó.
Cánh cửa phòng dần khép lại, đèn đỏ trong phòng được bật lên, ca phẫu thuật bắt đầu được tiến hành.
Bên ngoài cánh cửa phòng có dáng người cao ráo của hắn đứng tựa vào, ánh mắt kia khép hờ lại làm ta không thể nào đoán được tâm tư của hắn rốt cục đang đau đớn đến chừng nào. Có điều trông hắn bây giờ thật thảm hại, chiếc áo trắng tinh kia giờ đã được nhuộm một màu đỏ của máu. Vết tích do nó để lại có có chăng đã làm hắn đau khổ đến mức tâm tư tê dại, chỉ cần một giọt máu của nó thấm qua chiếc áo trắng này dần lan truyền vào cơ thể hắn vỡ tung ra thành những tia máu khác nhưng lại là máu của hắn, máu từ trái tim hắn rĩ ra.
Mở mắt nhìn bầu trời đêm qua chiếc cửa kính bệnh viện, trời hôm nay đặc biệt nhiều sao, trăng sáng rõ hiền từ thế nhưng sao đối với hắn như một vết cắt cứa vào lòng. Trước kia hắn còn nhớ nó từng nói mỗi một vì sao đổi ngôi là sẽ có một sinh linh mất đi thay thế cho sinh linh mới. Hôm nay đây hắn thực không muốn điều đó sảy ra,c ầu mong ông trời đừng đưa sinh linh bé nhỏ như nó đi. Hắn rất cần nó. Phải chăng điều hắn mong ước có thành hiện thực trong khi đèn đỏ trong phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt dù thời gian đã quá lâu.
3 giờ đồng hồ trôi qua
Mọi thứ vẫn yên tĩnh đến lạ thường, không một dấu hiệu cho thấy tình hình nó có chuyển biến tốt. Mỗi một giây một phút vào giờ này đều được đo bằng lòng dũng cảm, nếu không e rằng hắn sẽ đạp cửa mà xông vào mất.
..... Ting....,
Đèn vụt tắt,cửa phòng mở ra, hắn lập tức xông đến vị bác sĩ kia không ngừng hỏi han tình hình nó.
- Cô ấy sao rồi, tình hình có nghiêm trọng không.
Bác sĩ kia mệt mỏi lắc đầu thở dài. Hành động này của anh là có ý gì chứ chẳng lẽ...như chiếc búa đập vào đầu hắn, lập tức túm chặt cổ anh ta mà gằn giọng.
- Cô ấy thế nào, tại sao anh lại lắc đầu.
Nhìn bộ dạng hung dữ đó của hắn, những người xung quanh không khỏi khiếp sợ thế nhưng với vị bác sĩ này lại vô cùng bình thản mà cất tiếng.
- Tóm lại anh muốn biết tình hình cô ấy hay dùng vũ lực với tôi.
Vị bác sĩ này tên Hàn Dương, một bác sĩ rất có tài, anh nổi tiếng là người lạnh lùng và điềm tĩnh nhưng bệnh nhân nào vào tay anh thì quả thực quá may mắn, chắc hắn sẽ được cứu. Anh nhìn người thanh niên trước mặt mình đã biết ngay là có quan hệ không hề bình thường với người bệnh. Bất giác anh nhếch môi nở nụ cười với hắn.
- Anh là bạn trai cô ấy?
Một câu hỏi không hề ăn khớp với hoàn cảnh nhưng câu hỏi này thật sự rất lạ. Hắn cũng trả lại anh nụ cười khác khẳng định câu trả lời là
- Đúng.
- Haha. Vậy anh có biết vì sao cô ấy tự tử?
Lần này hắn cứng họng không thể trả lời được, rốt cục anh ta ỏi vậy là có ý gì. Hắn nhìn anh đầy vẻ nghi hoặc, anh lại bật cười thành tiếng mà nói tiếp.
- Tôi không biết có phải do tâm lí không ổn định của cô ấy hay không? Nhưng tôi đoán không nhầm chuyện này có liên quan đến vấn đề tình cảm mà dẫn đến việc tự sát. Rất may anh đã phát hiện kịp thời nếu không e rằng ngay cả Tôn Ngộ Không cũng không cứu được cô ấy. Mặc dù ca phẫu thuật thành công nhưng cô ấy bị mất máu quá nhiều nên tạm thời chưa thể tỉnh lại. Còn nữa...
Ngập ngừng nhìn nét mặt trắng nhợt của hắn anh tiếp tục
- Đừng để bệnh nhân phải nhìn thấy người gây ra vụ việc này, làm tổn thương thêm cho cô ấy.
Đã nói hết những gì cần nói, anh bước qua hắn đi tiếp. Quả thực anh phải khâm phục mình, quả nhiên giống như bác sĩ tâm lí nhưng khác lạ ở chỗ anh rất có ấn tượng về cô gái này.
Hắn như hiểu được gì đó, liền bấm số gọi cậu...
Nhìn cổ tay nó, nơi máu đang không ngừng túa ra, đôi môi hồng chúm chím giờ đã trắng bệch ra, đôi mắt to tròn long lanh cũng khép lại khiến người ta có thể liên tưởng đến một cái xác đến. Càng nhìn nó hắn lòng hắn càng quặn thắt mà gào mấy người bác sĩ kia.
Cuối cùng bác sĩ cũng đến, khi họ ngăn cản hắn không cho vào phòng phẫu thuật, hắn một mực xông vào. Để đối phó với những người như vậy họ đành dùng đến biện pháp khác.
- Bệnh nhân đang rất nguy kịch ,nếu anh tiếp tục quấy rối chúng tôi e rằng cơ hội để anh gặp mặt bệnh nhân là rất ít,p hiền ra ngoài cho.
Nghe đến mấy từ “ nguy kịch “ và “ cơ hội “ kia từ bác sĩ quả thực không ai là người có đủ bản lĩnh để cản trở nữa. Bàn tay đang nắm chặt nó dần thả lỏng ra, quay người bước ra nhưng ánh mắt đau khổ, chứa đầy thương cảm kia dường như chưa bao giờ rời xa nó.
Cánh cửa phòng dần khép lại, đèn đỏ trong phòng được bật lên, ca phẫu thuật bắt đầu được tiến hành.
Bên ngoài cánh cửa phòng có dáng người cao ráo của hắn đứng tựa vào, ánh mắt kia khép hờ lại làm ta không thể nào đoán được tâm tư của hắn rốt cục đang đau đớn đến chừng nào. Có điều trông hắn bây giờ thật thảm hại, chiếc áo trắng tinh kia giờ đã được nhuộm một màu đỏ của máu. Vết tích do nó để lại có có chăng đã làm hắn đau khổ đến mức tâm tư tê dại, chỉ cần một giọt máu của nó thấm qua chiếc áo trắng này dần lan truyền vào cơ thể hắn vỡ tung ra thành những tia máu khác nhưng lại là máu của hắn, máu từ trái tim hắn rĩ ra.
Mở mắt nhìn bầu trời đêm qua chiếc cửa kính bệnh viện, trời hôm nay đặc biệt nhiều sao, trăng sáng rõ hiền từ thế nhưng sao đối với hắn như một vết cắt cứa vào lòng. Trước kia hắn còn nhớ nó từng nói mỗi một vì sao đổi ngôi là sẽ có một sinh linh mất đi thay thế cho sinh linh mới. Hôm nay đây hắn thực không muốn điều đó sảy ra,c ầu mong ông trời đừng đưa sinh linh bé nhỏ như nó đi. Hắn rất cần nó. Phải chăng điều hắn mong ước có thành hiện thực trong khi đèn đỏ trong phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt dù thời gian đã quá lâu.
giờ đồng hồ trôi qua
Mọi thứ vẫn yên tĩnh đến lạ thường, không một dấu hiệu cho thấy tình hình nó có chuyển biến tốt. Mỗi một giây một phút vào giờ này đều được đo bằng lòng dũng cảm, nếu không e rằng hắn sẽ đạp cửa mà xông vào mất.
..... Ting....,
Đèn vụt tắt,cửa phòng mở ra, hắn lập tức xông đến vị bác sĩ kia không ngừng hỏi han tình hình nó.
- Cô ấy sao rồi, tình hình có nghiêm trọng không.
Bác sĩ kia mệt mỏi lắc đầu thở dài. Hành động này của anh là có ý gì chứ chẳng lẽ...như chiếc búa đập vào đầu hắn, lập tức túm chặt cổ anh ta mà gằn giọng.
- Cô ấy thế nào, tại sao anh lại lắc đầu.
Nhìn bộ dạng hung dữ đó của hắn, những người xung quanh không khỏi khiếp sợ thế nhưng với vị bác sĩ này lại vô cùng bình thản mà cất tiếng.
- Tóm lại anh muốn biết tình hình cô ấy hay dùng vũ lực với tôi.
Vị bác sĩ này tên Hàn Dương, một bác sĩ rất có tài, anh nổi tiếng là người lạnh lùng và điềm tĩnh nhưng bệnh nhân nào vào tay anh thì quả thực quá may mắn, chắc hắn sẽ được cứu. Anh nhìn người thanh niên trước mặt mình đã biết ngay là có quan hệ không hề bình thường với người bệnh. Bất giác anh nhếch môi nở nụ cười với hắn.
- Anh là bạn trai cô ấy?
Một câu hỏi không hề ăn khớp với hoàn cảnh nhưng câu hỏi này thật sự rất lạ. Hắn cũng trả lại anh nụ cười khác khẳng định câu trả lời là
- Đúng.
- Haha. Vậy anh có biết vì sao cô ấy tự tử?
Lần này hắn cứng họng không thể trả lời được, rốt cục anh ta ỏi vậy là có ý gì. Hắn nhìn anh đầy vẻ nghi hoặc, anh lại bật cười thành tiếng mà nói tiếp.
- Tôi không biết có phải do tâm lí không ổn định của cô ấy hay không? Nhưng tôi đoán không nhầm chuyện này có liên quan đến vấn đề tình cảm mà dẫn đến việc tự sát. Rất may anh đã phát hiện kịp thời nếu không e rằng ngay cả Tôn Ngộ Không cũng không cứu được cô ấy. Mặc dù ca phẫu thuật thành công nhưng cô ấy bị mất máu quá nhiều nên tạm thời chưa thể tỉnh lại. Còn nữa...
Ngập ngừng nhìn nét mặt trắng nhợt của hắn anh tiếp tục
- Đừng để bệnh nhân phải nhìn thấy người gây ra vụ việc này, làm tổn thương thêm cho cô ấy.
Đã nói hết những gì cần nói, anh bước qua hắn đi tiếp. Quả thực anh phải khâm phục mình, quả nhiên giống như bác sĩ tâm lí nhưng khác lạ ở chỗ anh rất có ấn tượng về cô gái này.
Hắn như hiểu được gì đó, liền bấm số gọi cậu...