Cứ vậy, một người đi tìm, một ngươid lẩn tránh. Một người trong lòng đầy lo lắng bất an cho người kia, còn người kia lại đang đau khổ vì một người khác. Liệu rằng đến khi nào họ mới hạnh phúc và lo lắng cho nhau hay mãi chỉ riêng một người mà thôi?
Cậu và nó cùng bước dưới mưa, cơn mưa như che hết sự hiện diện của sự vật xung quanh chỉ còn lại mưa,mưa và mưa, cô đơn và lạnh lẽo.
- Nhi, cậu đang ở đâu?
Cậu vừa đi vừa gọi tên nó, chỉ mong có thể tìm thấy bóng hình đó.
- Cậu ở đâu ra đây cho tớ. Nhi.
Mưa không ngừng rơi lấn át đi tiếng gọi của cậu. Mưa như bao trùm lấy toàn bộ cảnh vật xung quanh để chỉ tồn tại mình mưa, mưa và mưa.
Cậu đã tìm ở mọi nơi nhưng đành bất lực
- Cậu đã đi đâu kia chứ? Thảm cỏ công viên? Ok.
- Đừng để tớ tìm được cậu ở đó vào giờ này cậu chết với tớ.
Cậu chạy đến nơi thảm cỏ kiếm tìm. Mặc cho cậu gọi, trả lời cậu chỉ có tiếng của mưa mà thôi. Nhưng ông trời không phụ cậu, cậu tìm thấy nó rồi.
Người con gái nằm đó với đôi môi nhợt nhạt,khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống cùng hơi thở yếu ớt làm tim cậu như bị cào xé. Cậu chạy tới bế xốc nó lên xe, trên đườg đến bệnh viện cậu ko ngừng van xin nó hãy tỉnh lại.
- Thưa bác sĩ cô ấy có sao không vậy?
Vị bác sĩ già gỡ khẩu trang ra, nhẹ trấn an cậu:
- Cậu yên tâm, cô bé không sao chỉ là do ở dưới mưa lâu quá nên bị cảm lạnh dẫn đến bất tỉnh thôi. Không có gì đáng lo nữa. Cháu nên chăm sóc cô bé cẩn thận.
- Cảm ơn bác sĩ ạ.
- Không sao đó là trách nhiệm của ta. Giờ cậu có thể vào thăm cô bé.
Cậu nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bệnh bước vào. Nắm chặt bàn tay nó nước mắt rơi trên gương mặt đẹp tựa thiên thần của cậu.
- Tại sao? Tại sao hả ? Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy? Tại sao lại làm cho con tim tớ đau đến như vậy? Là tại sao.?
Cố gắng kiềm chế bản thân nhưng khi nhìn người con gái nằm trên giường bệnh này cậu lại không kiềm được nước mắt.
- Cậu có biết cảm giác của tớ không, cậu có hiểu nỗi đau mà tớ đang chịu đựng khi thấy cậu như vậy không? Trước kia tớ luôn cố gắng làm một người bạn tốt trước mặt cậu. Khi nhìn cậu hạnh phúc kể về người con trai khác, tớ cố gắng cười tươi tâm sự cùng cậu,chia sẽ niềm hạnh phúc ấy nhưng sâu trong tim tớ như hàng ngàn nhát dao đâm vào. Tớ luôn mong rằng người cậu kể đến sẽ là tớ. Tớ rất muốn.
Nghẹn ngào trong nước mắt.
- Tớ đã cố gắng để cậu hạnh phúc rồi nhưng sao giờ cậu lại thành ra như vậy hả Nhi. Tớ mong cậu hạnh phúc chứ không phải để cậu bị kẻ khác làm tổn thương. Tớ không biết khi nào cậu có thể hiểu được tình cảm của tớ nhưng tớ sẽ chờ, mãi chờ cậu. Tớ sẽ không bao giờ cho cậu xa tớ nữa, tớ không cho phép bất cứ ai làm tổn thươg đến người con gái tớ yêu nữa. Cậu hiểu chứ?
Có lẽ nó sẽ không nghe được những lời này của cậu vì nó vẫn còn mê man nhưng mong rằng sẽ có một ngày nó hiểu được lòng cậu. Mong rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với hai người dù phía trước còn vô vàn vật cản trở tình yêu của họ.
Cứ vậy, một người đi tìm, một ngươid lẩn tránh. Một người trong lòng đầy lo lắng bất an cho người kia, còn người kia lại đang đau khổ vì một người khác. Liệu rằng đến khi nào họ mới hạnh phúc và lo lắng cho nhau hay mãi chỉ riêng một người mà thôi?
Cậu và nó cùng bước dưới mưa, cơn mưa như che hết sự hiện diện của sự vật xung quanh chỉ còn lại mưa,mưa và mưa, cô đơn và lạnh lẽo.
- Nhi, cậu đang ở đâu?
Cậu vừa đi vừa gọi tên nó, chỉ mong có thể tìm thấy bóng hình đó.
- Cậu ở đâu ra đây cho tớ. Nhi.
Mưa không ngừng rơi lấn át đi tiếng gọi của cậu. Mưa như bao trùm lấy toàn bộ cảnh vật xung quanh để chỉ tồn tại mình mưa, mưa và mưa.
Cậu đã tìm ở mọi nơi nhưng đành bất lực
- Cậu đã đi đâu kia chứ? Thảm cỏ công viên? Ok.
- Đừng để tớ tìm được cậu ở đó vào giờ này cậu chết với tớ.
Cậu chạy đến nơi thảm cỏ kiếm tìm. Mặc cho cậu gọi, trả lời cậu chỉ có tiếng của mưa mà thôi. Nhưng ông trời không phụ cậu, cậu tìm thấy nó rồi.
Người con gái nằm đó với đôi môi nhợt nhạt,khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống cùng hơi thở yếu ớt làm tim cậu như bị cào xé. Cậu chạy tới bế xốc nó lên xe, trên đườg đến bệnh viện cậu ko ngừng van xin nó hãy tỉnh lại.
- Thưa bác sĩ cô ấy có sao không vậy?
Vị bác sĩ già gỡ khẩu trang ra, nhẹ trấn an cậu:
- Cậu yên tâm, cô bé không sao chỉ là do ở dưới mưa lâu quá nên bị cảm lạnh dẫn đến bất tỉnh thôi. Không có gì đáng lo nữa. Cháu nên chăm sóc cô bé cẩn thận.
- Cảm ơn bác sĩ ạ.
- Không sao đó là trách nhiệm của ta. Giờ cậu có thể vào thăm cô bé.
Cậu nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bệnh bước vào. Nắm chặt bàn tay nó nước mắt rơi trên gương mặt đẹp tựa thiên thần của cậu.
- Tại sao? Tại sao hả ? Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy? Tại sao lại làm cho con tim tớ đau đến như vậy? Là tại sao.?
Cố gắng kiềm chế bản thân nhưng khi nhìn người con gái nằm trên giường bệnh này cậu lại không kiềm được nước mắt.
- Cậu có biết cảm giác của tớ không, cậu có hiểu nỗi đau mà tớ đang chịu đựng khi thấy cậu như vậy không? Trước kia tớ luôn cố gắng làm một người bạn tốt trước mặt cậu. Khi nhìn cậu hạnh phúc kể về người con trai khác, tớ cố gắng cười tươi tâm sự cùng cậu,chia sẽ niềm hạnh phúc ấy nhưng sâu trong tim tớ như hàng ngàn nhát dao đâm vào. Tớ luôn mong rằng người cậu kể đến sẽ là tớ. Tớ rất muốn.
Nghẹn ngào trong nước mắt.
- Tớ đã cố gắng để cậu hạnh phúc rồi nhưng sao giờ cậu lại thành ra như vậy hả Nhi. Tớ mong cậu hạnh phúc chứ không phải để cậu bị kẻ khác làm tổn thương. Tớ không biết khi nào cậu có thể hiểu được tình cảm của tớ nhưng tớ sẽ chờ, mãi chờ cậu. Tớ sẽ không bao giờ cho cậu xa tớ nữa, tớ không cho phép bất cứ ai làm tổn thươg đến người con gái tớ yêu nữa. Cậu hiểu chứ?
Có lẽ nó sẽ không nghe được những lời này của cậu vì nó vẫn còn mê man nhưng mong rằng sẽ có một ngày nó hiểu được lòng cậu. Mong rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với hai người dù phía trước còn vô vàn vật cản trở tình yêu của họ.