Đẩy cửa bước vào,trên tay anh đang cầm theo thứ gì đó nhỏ xíu. Nhẹ lay người nó dậy nhưng người con gái đó mặc kể,vẫn thản nhiên ngủ.
- Bé con.
Tiếng nói êm dịu thì thầm bên tai nó của anh làm nó mơ màng đôi môi mỉm cười. Nhìn nụ cười đó anh có chút ngơ ngẩn,khóe môi cũng theo đó mà vẽ nên đường cong tuyệt mĩ.
Anh thật không hiểu được cô bé này,rốt cuộc đâu mới là cô,hồn nhiên ngây thơ cùng nụ cười thuần khiết hay cô độc lạnh lẽo cùng ánh mắt băng giá.
- “Haizz Dù sao cũng được,miễn là bé con vẫn cười với anh “
Anh thở dài như chút bỏ thứ gì đó. Không biết từ khi nào anh lại trở thành người bận rộn suy nghĩ như vậy.
- Bé con à,e dậy nào.
Nó mở mắt ra,lấy tay che miệng ngáp một cái rõ dài,hai tay dụi dụi mắt,điệu bộ hết sức đáng yêu,trông hệt như chú mèo con làm trái tim ai kia rung động liên hồi.
- Anh Hàn Dương
- Là anh nè,dậy thôi nào.
Bàn tay của anh không tự chủ được mà nhéo má nó, nó lấy tay xoa xoa mặt mình chu môi lên nhéo lại má anh.
- Giám nhéo má em nè,cho anh chết đi,haha.
Tiếng cười trong trẻo vang khắp căn phòng,trong trái tim ai kia thực sự rất hạnh phúc.
- Hừm,đến giờ e phải uống thuốc,không chơi nữa.
Nghe đến từ thuốc,nó lập tức thu tay lại không tấn công anh nữa,người lập tức nằm ềnh xuống đắp chăn kín mít,nói vọng ra.
- Em không uống e không uống,muốn uống anh tự uống đi.
Hừ! Anh không biết thứ nó ghét nhât chính là những viên thuốc này sao,đắng nghét như cuộc đời này vậy. Nó đã tự nhủ phải tạo cho mình lớp bọc vui vẻ từ bây giờ để chốn tránh nỗi đau kia,để mọi người không phải vì nó mà tổn thương nữa, vì vậy nên anh mới thấy nó từ khi tỉnh dậy đã hoàn toàn khác với ngày thường,không còn lạnh lùng băng giá nữa mà thay vào đó là tính cách hồn nhiên của một đứa trẻ.
- Không được,e nhất định phải uống.
- Em không uống.
- Em phải uống,không làm sao khỏi bệnh được...
Một người chốn tránh,một người đuổi theo,đây là thảm cảnh của trận chiến sinh tử cùng những viên thuốc giữa nó và anh. Nhưng biết đâu sau này nó không phải là những viên thuốc nữa mà nó còn đắng hơn cả thuốc- giành giật tình yêu cho mình.
Quá khứ hay hiện tại chẳng phải vẫn luôn tồn tại cuộc chiến đó sao,chỉ là giữa ba người : cậu- Phan Anh, hắn- Quốc Minh và anh-Hàn Dương đang cố gắng kiềm chế mình nếu không chỉ e là đều làm tổn thương đến cả bốn người mà đương nhiên nó chính là bảo vật của họ,không ai được phép làm tổn thương nó. Nhưng điều không ai ngờ được chính là con đường phía trước họ kia.
Sau một hồi vật lộn vất vả,nó cũng thấm mệt mà mở lời năn nỉ a.
- Bác sĩ Hàn Dương đẹp trai à,anh là người tốt mà đúng không.
Ánh mắt nó lấp láy thêm cái nháy mắt nữa thật chẳng khác gì một chú cún con đang bị người ta ức hiếp đến nỗi phải hạ mình van xin tha thứ,nhưng...nó thật sự rất có sứ hút cho người đối diện.
Thật may,a không giống người ta,anh là Hàn Dương kia mà,một người thông minh như anh làm sao có thể để nhóc con này dùng mưu lừa gạt được chứ. Anh dùng bộ mặt hân hoan chào đón nó để xem nó sẽ làm gì được anh.
- Ừ. Anh dĩ nhiên là người tốt rồi,đặc biệt còn tốt hơn khi người đó là em. Sao nào,e muốn không phải uống thuốc nữa đúng không.
- “ Hừ... Cái đồ yêu tinh. Vậy mà cũng không tha cho mình “
- Ahihi,a giỏi quá. Anh giỏi quá,anh có biết không,em rất sợ đắng vì vậy anh tha cho em nha.hi
Anh thật sự muốn lại gần mà nhéo nó một cái, đáng yêu quá đi mà. Nhưng phong độ vẫn chẳng đổi,ánh mắt gian tà nhìn nó.
- “ Ông này tính gì mà nhìn ghê quá vậy trời “
- Em không muốn tự uống cũng được...
- Đúng đúng * nó gật đầu liên hồi*
- Vậy để anh dùng cái này * chỉ vào môi mình * giúp em vậy.
Nó lập tức nhảy dựng lên,thần sắc lập tức biến đổi,khuôn mặt như có một lớp phấn hồng e thẹn.
- A...a...a... Em không cần nữa,em tự uống được rồi mà,anh không cần phải vậy đâu nha.hihi
- Sặc...hahaha...em đúng là...ai nói em không chịu uống mà,vậy để anh giúp em cho...haha
- Hừ!!! Anh muốn gì đây?
- Hơhơ,a đâu muốn gì,anh đơn giản chỉ muốn em luôn hồn nhiên như vậy.
- ...
Không khí căn phòng bỗng trở nên yên lặng,không ai nói gì nữa,anh đành phải lên tiếng phá bỏ không khí này.
- Bé con uống thuốc đi nào.
- thuốc đắng lắm nhưng e sẽ cố “ sẽ cố nuốt đắng cay vào lòng giống nuốt viên thuốc này,chắc khi ngấm thuốc bệnh sẽ khỏi hay khi đắng cay đã quá nhiều ta sẽ chọn cách im lặng nhốt đau khổ vào lòng.
- Em mệt rồi,anh đi ra ngoài cho em nghĩ nào.
- Nè, ý em là muốn đuổi anh chứ gì?
- Anh quả là thông minh,haha
- Em...
Anh đành chịu cô nhóc này,rõ là anh thấy nét mặt nó khi uống thuốc có gì đó khác thường nhưng lại nhanh chóng được thay bằng vẻ mặt tươi cười. Phải chăng anh nhìn nhầm?
Vốn anh chẳng thể ngờ được sự ngụy trang của nó,thay đổi nét mặt một cách ngoạn mục giống y như con tắc kè hoa vậy.
Đúng như nó nói,nó cũng đã mệt rồi,mệt lắm rồi,cầu mong cho nọi chuyện tiếp theo sẻ là an lành. Dần dần chìm vào giấc mộng bình yên mà không hề biết có một người luôn bên nó.
Anh không hề đi đâu,anh phải đợi nó ngủ say anh mới có thể đi được nhưng nó lại như nam châm kéo khoảng cách anh lại gần.
- Em sẽ hạnh phúc không khi cả anh cũng là người vào sinh ra tử vì em.
Lời anh nói nhẹ tựa như gió,câu nói chưa hẳn đã được nó tiếp nhận nhưng đã vội hòa vào không trung. Phải chăng anh thật sự như một cơn gió thoảng qua nó. Điều này anh vĩnh viễn không muốn,anh không muốn mình chỉ là gió thoảng qua mà a cần trái tim kia khắc ghi hình bong anh. Như vậy có phải là ước muốn xa vời không...
Đẩy cửa bước vào,trên tay anh đang cầm theo thứ gì đó nhỏ xíu. Nhẹ lay người nó dậy nhưng người con gái đó mặc kể,vẫn thản nhiên ngủ.
- Bé con.
Tiếng nói êm dịu thì thầm bên tai nó của anh làm nó mơ màng đôi môi mỉm cười. Nhìn nụ cười đó anh có chút ngơ ngẩn,khóe môi cũng theo đó mà vẽ nên đường cong tuyệt mĩ.
Anh thật không hiểu được cô bé này,rốt cuộc đâu mới là cô,hồn nhiên ngây thơ cùng nụ cười thuần khiết hay cô độc lạnh lẽo cùng ánh mắt băng giá.
- “Haizz Dù sao cũng được,miễn là bé con vẫn cười với anh “
Anh thở dài như chút bỏ thứ gì đó. Không biết từ khi nào anh lại trở thành người bận rộn suy nghĩ như vậy.
- Bé con à,e dậy nào.
Nó mở mắt ra,lấy tay che miệng ngáp một cái rõ dài,hai tay dụi dụi mắt,điệu bộ hết sức đáng yêu,trông hệt như chú mèo con làm trái tim ai kia rung động liên hồi.
- Anh Hàn Dương
- Là anh nè,dậy thôi nào.
Bàn tay của anh không tự chủ được mà nhéo má nó, nó lấy tay xoa xoa mặt mình chu môi lên nhéo lại má anh.
- Giám nhéo má em nè,cho anh chết đi,haha.
Tiếng cười trong trẻo vang khắp căn phòng,trong trái tim ai kia thực sự rất hạnh phúc.
- Hừm,đến giờ e phải uống thuốc,không chơi nữa.
Nghe đến từ thuốc,nó lập tức thu tay lại không tấn công anh nữa,người lập tức nằm ềnh xuống đắp chăn kín mít,nói vọng ra.
- Em không uống e không uống,muốn uống anh tự uống đi.
Hừ! Anh không biết thứ nó ghét nhât chính là những viên thuốc này sao,đắng nghét như cuộc đời này vậy. Nó đã tự nhủ phải tạo cho mình lớp bọc vui vẻ từ bây giờ để chốn tránh nỗi đau kia,để mọi người không phải vì nó mà tổn thương nữa, vì vậy nên anh mới thấy nó từ khi tỉnh dậy đã hoàn toàn khác với ngày thường,không còn lạnh lùng băng giá nữa mà thay vào đó là tính cách hồn nhiên của một đứa trẻ.
- Không được,e nhất định phải uống.
- Em không uống.
- Em phải uống,không làm sao khỏi bệnh được...
Một người chốn tránh,một người đuổi theo,đây là thảm cảnh của trận chiến sinh tử cùng những viên thuốc giữa nó và anh. Nhưng biết đâu sau này nó không phải là những viên thuốc nữa mà nó còn đắng hơn cả thuốc- giành giật tình yêu cho mình.
Quá khứ hay hiện tại chẳng phải vẫn luôn tồn tại cuộc chiến đó sao,chỉ là giữa ba người : cậu- Phan Anh, hắn- Quốc Minh và anh-Hàn Dương đang cố gắng kiềm chế mình nếu không chỉ e là đều làm tổn thương đến cả bốn người mà đương nhiên nó chính là bảo vật của họ,không ai được phép làm tổn thương nó. Nhưng điều không ai ngờ được chính là con đường phía trước họ kia.
Sau một hồi vật lộn vất vả,nó cũng thấm mệt mà mở lời năn nỉ a.
- Bác sĩ Hàn Dương đẹp trai à,anh là người tốt mà đúng không.
Ánh mắt nó lấp láy thêm cái nháy mắt nữa thật chẳng khác gì một chú cún con đang bị người ta ức hiếp đến nỗi phải hạ mình van xin tha thứ,nhưng...nó thật sự rất có sứ hút cho người đối diện.
Thật may,a không giống người ta,anh là Hàn Dương kia mà,một người thông minh như anh làm sao có thể để nhóc con này dùng mưu lừa gạt được chứ. Anh dùng bộ mặt hân hoan chào đón nó để xem nó sẽ làm gì được anh.
- Ừ. Anh dĩ nhiên là người tốt rồi,đặc biệt còn tốt hơn khi người đó là em. Sao nào,e muốn không phải uống thuốc nữa đúng không.
- “ Hừ... Cái đồ yêu tinh. Vậy mà cũng không tha cho mình “
- Ahihi,a giỏi quá. Anh giỏi quá,anh có biết không,em rất sợ đắng vì vậy anh tha cho em nha.hi
Anh thật sự muốn lại gần mà nhéo nó một cái, đáng yêu quá đi mà. Nhưng phong độ vẫn chẳng đổi,ánh mắt gian tà nhìn nó.
- “ Ông này tính gì mà nhìn ghê quá vậy trời “
- Em không muốn tự uống cũng được...
- Đúng đúng nó gật đầu liên hồi
- Vậy để anh dùng cái này chỉ vào môi mình giúp em vậy.
Nó lập tức nhảy dựng lên,thần sắc lập tức biến đổi,khuôn mặt như có một lớp phấn hồng e thẹn.
- A...a...a... Em không cần nữa,em tự uống được rồi mà,anh không cần phải vậy đâu nha.hihi
- Sặc...hahaha...em đúng là...ai nói em không chịu uống mà,vậy để anh giúp em cho...haha
- Hừ!!! Anh muốn gì đây?
- Hơhơ,a đâu muốn gì,anh đơn giản chỉ muốn em luôn hồn nhiên như vậy.
- ...
Không khí căn phòng bỗng trở nên yên lặng,không ai nói gì nữa,anh đành phải lên tiếng phá bỏ không khí này.
- Bé con uống thuốc đi nào.
- thuốc đắng lắm nhưng e sẽ cố “ sẽ cố nuốt đắng cay vào lòng giống nuốt viên thuốc này,chắc khi ngấm thuốc bệnh sẽ khỏi hay khi đắng cay đã quá nhiều ta sẽ chọn cách im lặng nhốt đau khổ vào lòng.
- Em mệt rồi,anh đi ra ngoài cho em nghĩ nào.
- Nè, ý em là muốn đuổi anh chứ gì?
- Anh quả là thông minh,haha
- Em...
Anh đành chịu cô nhóc này,rõ là anh thấy nét mặt nó khi uống thuốc có gì đó khác thường nhưng lại nhanh chóng được thay bằng vẻ mặt tươi cười. Phải chăng anh nhìn nhầm?
Vốn anh chẳng thể ngờ được sự ngụy trang của nó,thay đổi nét mặt một cách ngoạn mục giống y như con tắc kè hoa vậy.
Đúng như nó nói,nó cũng đã mệt rồi,mệt lắm rồi,cầu mong cho nọi chuyện tiếp theo sẻ là an lành. Dần dần chìm vào giấc mộng bình yên mà không hề biết có một người luôn bên nó.
Anh không hề đi đâu,anh phải đợi nó ngủ say anh mới có thể đi được nhưng nó lại như nam châm kéo khoảng cách anh lại gần.
- Em sẽ hạnh phúc không khi cả anh cũng là người vào sinh ra tử vì em.
Lời anh nói nhẹ tựa như gió,câu nói chưa hẳn đã được nó tiếp nhận nhưng đã vội hòa vào không trung. Phải chăng anh thật sự như một cơn gió thoảng qua nó. Điều này anh vĩnh viễn không muốn,anh không muốn mình chỉ là gió thoảng qua mà a cần trái tim kia khắc ghi hình bong anh. Như vậy có phải là ước muốn xa vời không...