Khi nhìn thấy chiếc xe đó, cả thân hình đó nữa có ai hiểu nó đã bàng hoàng thế nào không. Chiếc xe cùng cô ta lập tức lao thẳng về phía trước nhưng lại đâm vào một tảng đá to trước mặt,cuối cùng cũng đập đầu vào vôlăng xe mà ngất đi.
Khắp nơi chỉ toàn máu và máu,không khí cũng chỉ ngửi thấy một múi máu tanh tưởi. Hắn nằm dưới mặt đất máu đã chảy lan từ người ra bên ngoài,cô ta trong xe cũng có một dòng máu chảy dài xuống dưới mặt.
Khung cảnh lãng mạn của cậu và nó bỗng chốc biến thành khung cảnh đau thương chết chóc. Làm sao lại khiến cho người ta cảm giác như tim mình ngừng đập.
Nó không tự chủ được bản thân chạy ào lại nơi có bóng hình nằm dưới đất khóc nức nở.
- Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao lại xô bọn em ra để mình mình chịu đựng như vậy? Tại sao anh lại ngốc đến mức đó hả? Tại sao
Tại sao? Tại sao anh lại vì em mà hại đến bản thân mình như vậy?
Tiếng nức nở khóc của nó làm không gian như trùng thêm xuống,lại càng làm cho không khí nơi đây thêm phần ảm đạm.
Nó khóc,ngoài khóc ra nó còn biết làm gì nữa kia chứ. Hắn dường như cô gắng gượng đưa tay lau đi nức mắt của nó,khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Hơi thở cũng khó khăn biết bao nhẹ nói
- Không vì sao hết? Em đừng vì anh mà khóc nữa có được không! Anh muốn em luôn luôn cười như khi nảy em bên Phan Anh.
Ngừng một lúc như cố gượng hắn lại nhìn về phía sau nó,ý nói người phía sau hãy lại gần. Cậu cũng không thể làm gì khác đành ngồi xuống kế bên nó.
- Nếu có thể xin em hãy tha thứ cho anh,anh yêu em là sự thật nhưng trước kia lại lừa dối em mà đánh mất đi cơ hội của mình.
- Phan Anh yêu em,em cũng đã yêu cậu ấy. Anh yêu em nhưng lại không thể mang lại hạnh phúc cho em mà chỉ toàn là đau khổ. Hai người đừng vì chuyện này của anh mà cảm thấy hối hận. Anh không hề hối hận! Điều cuối cùng anh muốn thực hiện chỉ là được nhìn thấy em hạnh phúc,chỉ vậy thôi.
Nó không chần chừ mà gật đầu lia lịa,dòng nước mắt lại cũng vì câu nói ấy mà tuôn chảy lần nữa
- Em tha thứ cho anh mà,anh không thể bị làm sao được đâu. Chẳng phải anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc sao,anh nhất định phải vượt qua,nhất định không có chuyện gì!
Cuối cùng những điều muốn nói cũng đã nói ra,người cần được tha thứ cũng được tha thứ,còn điều gì phải hối tiếc nữa. Khóe miệng lại một lần nữa nở nụ cười nhưng lại thêm vài phần mãn nguyện. Đôi mắt từ từ khép lại,là rơi vào tình trạng hôn mê hay sẽ là mãi mãi hôn mê không thể quay lại.
Người nó chợt cứng đờ,đồng thời cũng ngất lịm đi,tất cả những gì xảy ra xin hãy chỉ là một cơn ác mộng,nó làm sao có thể chịu đựng được kia chứ.
Xe cấp cứu cũng vừa tới nơi,nhanh chóng chuyển cô ta và Quốc Minh đi nhanh tới bệnh viện,một mình cậu chở nó bằng xe của mình,tình hình về phía của Khắc Duy và Hàn Dương không biết ra sao nhưng cũng mặc kệ,mọi chuyện đã quá rắc rối rồi cậu cũng chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa,hiện tại xem tình hình của hai người này trước,cậu không thể để tình trạng xấu nhất xảy ra được.
------- Bệnh viện----------
Tiếng xe cấp cứu rồn rập như đánh vào tim ta từng tiếng trống vậy. Là lo lắng là bất an hay là sợ hãi? Dường như hẳn là tổng tất cả những thứ cảm xúc đó đang lan tràn trong lòng những người nơi đây. Sáu người ai ai cũng đeo trên mặt mình những giọt nước mắt,bố mẹ Phan Anh,bố mẹ Ngọc Nhi còn có cả người nhà của hắn-Quốc Minh nữa,đều trong trạng thái vật vã khóc lóc. Cảnh tượng này thật quá bi ai,phía trước mặt họ đang là cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt,đèn trong đó vẫn chưa tắt,ba căn phòng cấp cứu nằm kế nhau cùng tiếng khóc của người thân thật đau lòng biết bao. Có ai đi qua chắc hẳn phải nhìn họ bằng con mắt khác thường bởi trên thương trường họ luôn là những người đáng gờm nhưng hiện tại không những các phu nhân khóc mà phu quân của họ cũng không thể nhịn nỗi. Ai nói con trai không biết khóc? Họ cũng là con trai nhưng họ vẫn khóc bởi một khi đụng đến nỗi đau khi chứng kiến cảnh chính đứa con của mình đang trong tình cảnh sống chết không rõ này ai là người có thể chịu đựng? Chẳng có một ai có thể.
Cách đó không xa có một bóng dáng lẳng lặng đứng đó,bao quanh chỉ toàn là bầu trời đêm tĩnh mịch khiến cho người đó cô độc đến lạ thường...
Khi nhìn thấy chiếc xe đó, cả thân hình đó nữa có ai hiểu nó đã bàng hoàng thế nào không. Chiếc xe cùng cô ta lập tức lao thẳng về phía trước nhưng lại đâm vào một tảng đá to trước mặt,cuối cùng cũng đập đầu vào vôlăng xe mà ngất đi.
Khắp nơi chỉ toàn máu và máu,không khí cũng chỉ ngửi thấy một múi máu tanh tưởi. Hắn nằm dưới mặt đất máu đã chảy lan từ người ra bên ngoài,cô ta trong xe cũng có một dòng máu chảy dài xuống dưới mặt.
Khung cảnh lãng mạn của cậu và nó bỗng chốc biến thành khung cảnh đau thương chết chóc. Làm sao lại khiến cho người ta cảm giác như tim mình ngừng đập.
Nó không tự chủ được bản thân chạy ào lại nơi có bóng hình nằm dưới đất khóc nức nở.
- Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao lại xô bọn em ra để mình mình chịu đựng như vậy? Tại sao anh lại ngốc đến mức đó hả? Tại sao
Tại sao? Tại sao anh lại vì em mà hại đến bản thân mình như vậy?
Tiếng nức nở khóc của nó làm không gian như trùng thêm xuống,lại càng làm cho không khí nơi đây thêm phần ảm đạm.
Nó khóc,ngoài khóc ra nó còn biết làm gì nữa kia chứ. Hắn dường như cô gắng gượng đưa tay lau đi nức mắt của nó,khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Hơi thở cũng khó khăn biết bao nhẹ nói
- Không vì sao hết? Em đừng vì anh mà khóc nữa có được không! Anh muốn em luôn luôn cười như khi nảy em bên Phan Anh.
Ngừng một lúc như cố gượng hắn lại nhìn về phía sau nó,ý nói người phía sau hãy lại gần. Cậu cũng không thể làm gì khác đành ngồi xuống kế bên nó.
- Nếu có thể xin em hãy tha thứ cho anh,anh yêu em là sự thật nhưng trước kia lại lừa dối em mà đánh mất đi cơ hội của mình.
- Phan Anh yêu em,em cũng đã yêu cậu ấy. Anh yêu em nhưng lại không thể mang lại hạnh phúc cho em mà chỉ toàn là đau khổ. Hai người đừng vì chuyện này của anh mà cảm thấy hối hận. Anh không hề hối hận! Điều cuối cùng anh muốn thực hiện chỉ là được nhìn thấy em hạnh phúc,chỉ vậy thôi.
Nó không chần chừ mà gật đầu lia lịa,dòng nước mắt lại cũng vì câu nói ấy mà tuôn chảy lần nữa
- Em tha thứ cho anh mà,anh không thể bị làm sao được đâu. Chẳng phải anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc sao,anh nhất định phải vượt qua,nhất định không có chuyện gì!
Cuối cùng những điều muốn nói cũng đã nói ra,người cần được tha thứ cũng được tha thứ,còn điều gì phải hối tiếc nữa. Khóe miệng lại một lần nữa nở nụ cười nhưng lại thêm vài phần mãn nguyện. Đôi mắt từ từ khép lại,là rơi vào tình trạng hôn mê hay sẽ là mãi mãi hôn mê không thể quay lại.
Người nó chợt cứng đờ,đồng thời cũng ngất lịm đi,tất cả những gì xảy ra xin hãy chỉ là một cơn ác mộng,nó làm sao có thể chịu đựng được kia chứ.
Xe cấp cứu cũng vừa tới nơi,nhanh chóng chuyển cô ta và Quốc Minh đi nhanh tới bệnh viện,một mình cậu chở nó bằng xe của mình,tình hình về phía của Khắc Duy và Hàn Dương không biết ra sao nhưng cũng mặc kệ,mọi chuyện đã quá rắc rối rồi cậu cũng chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa,hiện tại xem tình hình của hai người này trước,cậu không thể để tình trạng xấu nhất xảy ra được.
------- Bệnh viện----------
Tiếng xe cấp cứu rồn rập như đánh vào tim ta từng tiếng trống vậy. Là lo lắng là bất an hay là sợ hãi? Dường như hẳn là tổng tất cả những thứ cảm xúc đó đang lan tràn trong lòng những người nơi đây. Sáu người ai ai cũng đeo trên mặt mình những giọt nước mắt,bố mẹ Phan Anh,bố mẹ Ngọc Nhi còn có cả người nhà của hắn-Quốc Minh nữa,đều trong trạng thái vật vã khóc lóc. Cảnh tượng này thật quá bi ai,phía trước mặt họ đang là cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt,đèn trong đó vẫn chưa tắt,ba căn phòng cấp cứu nằm kế nhau cùng tiếng khóc của người thân thật đau lòng biết bao. Có ai đi qua chắc hẳn phải nhìn họ bằng con mắt khác thường bởi trên thương trường họ luôn là những người đáng gờm nhưng hiện tại không những các phu nhân khóc mà phu quân của họ cũng không thể nhịn nỗi. Ai nói con trai không biết khóc? Họ cũng là con trai nhưng họ vẫn khóc bởi một khi đụng đến nỗi đau khi chứng kiến cảnh chính đứa con của mình đang trong tình cảnh sống chết không rõ này ai là người có thể chịu đựng? Chẳng có một ai có thể.
Cách đó không xa có một bóng dáng lẳng lặng đứng đó,bao quanh chỉ toàn là bầu trời đêm tĩnh mịch khiến cho người đó cô độc đến lạ thường...