Tô Kim Lâm từ nhỏ đã ngậm cái muỗng vàng lớn lên, lại được sự trìu mến từ gia cảnh cùng gia tộc ưu việt tạo cho cậu một loại cảm giác về sự ưu việt. Nội tâm khó tránh khỏi kiêu căng, nhưng như chúng ta đã nói, Tô Kim Lâm là người sẽ giả bộ, cho dù trong lòng khinh thường bạn, nhưng ngoài mặt cũng sẽ giả làm một bộ dạng như bạn thân tốt với bạn, làm bạn can tâm tình nguyện vì cậu ra sức mà không trách lấy một lời.
Một người bạn không cùng lớp tên Cao Kiến cực kỳ chân thành mời cậu cùng đến quán bar tán gái, Tô Kim Lâm nhíu mày, nghĩ rằng: Chỉ có mỹ thiếu niên nhanh nhẹn là còn dùng đến chứ ta mà đến quán bar tìm cái loại phụ nữ hạ lưu kia sao? Nhưng ngoài mặt thì vẫn cực kỳ khách khí: “Thật xin lỗi, xã đoàn kịch bận rất nhiều việc, lần sau trở lại đi. Lại còn có cậu đi nữa, tôi làm gì có cơ hội thể hiện cơ chứ. Cậu đi chơi tốt, vui vẻ chút nhé.”
Cao Kiến dương dương đắc ý: “Tốt lắm, lần này chúng tôi đi trước. Lần sau cậu nhất định không được vắng đâu đấy.”
Cứ như vậy, sau khai giảng không tới hai tháng, Tô thiếu gia đã dựa vào bề ngoài tuấn tú, khí chất tao nhã, gia thế tốt đẹp cùng rất nhiều nhân tố khác để trở thành nhân vật quan trọng của trường học. Có người nói, có thể không nhớ giáo viên chủ nhiệm của lớp mình là ai nhưng không thể không biết Tô Kim Lâm, bởi vậy có thể thấy rõ được độ nổi tiếng của Tô Kim Lâm.
Nhận được sự yêu mến của mọi người, Tô Kim Lâm không phụ lòng mong đợi của họ, đăng ký vào hội học sinh mà đang tuyển trưởng ban văn nghệ kiêm kịch sân khấu. Nói Tô Kim Lâm bình thường đã đặc biệt yêu “Diễn kịch”, cho nên một mình kiêm hai chức vụ này coi như là đúng với ý nguyện của mọi người, là đúng chiều hướng của tình thế.
Tô Kim Lâm tiếp nhận chức vụ kịch sân khấu đã phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, đó chính là đạo cụ biểu diễn không đủ, sân khấu bố trí đơn sơ, không chút khí khái tuổi trẻ, đèn đóm quá cũ kĩ không đủ hấp dẫn người khác. Cho dù là trường quý tộc nhưng kinh phí cũng có hạn, muốn giải quyết mấy vấn đề này, dựa vào kinh phí trường là chuyện xa vời quá.
Suy nghĩ một chút, Tô Kim Lâm Tô thiếu gia quyết định tự bản thân mình đi lôi kéo tài trợ.
“Tiểu Trữ nhi, anh hai cùng cậu ra ngoài đi dạo, thế nào?” Tô Kim Lâm nói.
Tiểu Trữ nhi có hơi do dự, sau một lát mới truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của cậu ta “Nhưng hôm nay có tiết mà…”
“Anh hai không phải muốn trốn tiết, mà là muốn cống hiến cho trường. Tiểu Trữ nhi cậu cùng anh hai ra ngoài cũng là vì ra sức giúp cho sự nghiệp của trường, không ai có thể nói cậu thế này thế đó được.” Tô Kim Lâm nói tiếp.
“Oa…, chúng ta đi liền đi.” Tiểu Trữ nhi nghe lời giải thích của Tô Kim Lâm liền lập tức chấp nhận.
Cái gọi là trường quý tộc về mặt vị trí địa lý đương nhiên tương đối ưu việt, cách trung tâm thành phố T cũng không xa. Hai người gọi một chiếc taxi, thẳng đến địa điểm cần đến. Có lẽ không tới hai mươi phút, xe dừng trước một quán điểm tâm. Tô Kim Lâm phong độ đầy mình bước xuống xe, kéo tay Tiểu Trữ nhi nói “Tiểu Trữ nhi, điểm tâm nơi này cũng không tệ lắm, chúng ta đi vào ăn thử đi.”
Tiểu Trữ nhi vừa thấy liền biết là người thích ăn ngọt, vừa nghe hai chữ điểm tâm, hai mắt sáng lên như đèn ô tô, tươi cười ngọt ngào, rất đáng yêu.
Hai người ăn nhiều bánh ngọt thơm ngon, lại uống chút trà lài dưỡng sắc đẹp mới đi ra, đi bộ không xa quán điểm tâm lắm chính là tập đoàn của Đường thị.
Tô Kim Lâm nói: “Chị gái xinh đẹp, em họ Tô, em muốn gặp tổng giám đốc của các chị, các chị có thể báo lại một tiếng không?”
Cô gái tên Tiền Thai nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, khuôn mặt hồng hồng hỏi: “Xin hỏi các em có hẹn trước chưa?”
“Có.” Tô Kim Lâm cười mê hoặc.
“Vậy xin chờ một chút.” Cô Tiểu Thai nói chuyện điện thoại với thư kí của tổng giám đốc đó, nói tóm tắt đơn giản giải thích tình huống rồi báo cho Tô Kim Lâm biết là mình có thể đi lên rồi
“Cám ơn.” Tô Kim Lâm đổi thành một nụ cười tao nhã, sau đó kéo tay Tiểu Trữ nhi sau lưng đi thang máy lên. Văn phòng tổng giám đốc của Đường thị ở tầng trên cùng của tòa nhà, cao vút xuyên mây, tầm nhìn rộng lớn, điều kiện cực tốt.
Cô thư kí Châu Dịch đã ở trước cửa phòng làm việc của mình. Câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Tô Kim Lâm không phải là câu “Xin chào” cực kỳ quy củ, cũng không phải câu “Cậu bé đẹp trai em tên gì?” cực kỳ háo sắc mà là hai mắt sáng lên, giọng điệu kích động nói “Em và tổng giám đốc của bọn chị cực kỳ xứng đôi.”
Tô Kim Lâm là người từng trải, cả ánh mắt cũng chưa chuyển biến một chút nào, chỉ nhướng lông mày, ám chỉ đối phương hãy đưa ra một lời giải thích hợp lý.
“Chị nói là em muốn dáng đẹp có dáng đẹp, muốn tài giỏi có tài giỏi, thực lực so với ông chủ của các chị là tương đương với nhau.” Thư ký Châu Dịch rất điềm tĩnh.
Tô thiếu gia gật gật đầu thỏa mãn, đương nhiên đối với đáp án này cực kỳ vừa lòng. Sau đó nhấc chân muốn đi đến văn phòng của tổng giám đốc. Tiểu Trữ nhi bên cạnh nói: “Anh hai, em cùng chị thư kí này ở lại đây chờ anh được không?”
Tô Kim Lâm cũng biết Tiểu Trữ nhi sợ người lạ, không đi vào cũng được, nhờ cô thư kí đó giúp cậu trông nom một chút. Châu Dịch liên tục gật đầu, biểu hiện cho rằng cô nhất định đối đãi tốt với Tiểu Trữ nhi.
Sau khi Tô Kim Lâm gõ cửa nghe được đằng sau cánh cửa kêu lên một tiếng “Mời vào” mới đẩy cửa vào. Người đàn ông đập vào mắt này nghiêm chỉnh cúi đầu chăm chú xem tài liệu trong tay, tóc tai chỉnh tề cực kỳ thanh thoát, bả vai cực kỳ rộng rãi, cravat hơi nới lỏng, nhìn thấy vừa cợt nhả lại mê người. Không thấy được ngũ quan của người đàn ông này nhưng trực giác của Tô thiếu gia cho thấy rằng người này có dáng vóc đẹp. Người đàn ông đó quả nhiên không phụ sự kì vọng của Tô thiếu gia, ngũ quan như điêu khắc, sống mũi thẳng tắp, bờ mơi khêu gợi, khuôn mặt đen giòn, thân hình cao lớn rắn rỏi, toàn thân tản ra sức hấp dẫn, khiến người khác không kiềm được mà muốn tới gần.
Nếu nói có điều gì làm Tô thiếu gia phật ý, thì chính là nét mặt tỏ vẻ kì quái của người đàn ông kia, hoặc có thể nói là ngạc nhiên. Trái lại sau khi Tô thiếu gia nhìn thấy vẻ mặt đó vẫn không xấu hổ không phiền não, lại còn hơi nghiêng người để cho anh ta nhìn thấy rõ ràng hơn, ánh mắt cực kì châm biếm.
Tô Kim Lâm từ nhỏ đã ngậm cái muỗng vàng lớn lên, lại được sự trìu mến từ gia cảnh cùng gia tộc ưu việt tạo cho cậu một loại cảm giác về sự ưu việt. Nội tâm khó tránh khỏi kiêu căng, nhưng như chúng ta đã nói, Tô Kim Lâm là người sẽ giả bộ, cho dù trong lòng khinh thường bạn, nhưng ngoài mặt cũng sẽ giả làm một bộ dạng như bạn thân tốt với bạn, làm bạn can tâm tình nguyện vì cậu ra sức mà không trách lấy một lời.
Một người bạn không cùng lớp tên Cao Kiến cực kỳ chân thành mời cậu cùng đến quán bar tán gái, Tô Kim Lâm nhíu mày, nghĩ rằng: Chỉ có mỹ thiếu niên nhanh nhẹn là còn dùng đến chứ ta mà đến quán bar tìm cái loại phụ nữ hạ lưu kia sao? Nhưng ngoài mặt thì vẫn cực kỳ khách khí: “Thật xin lỗi, xã đoàn kịch bận rất nhiều việc, lần sau trở lại đi. Lại còn có cậu đi nữa, tôi làm gì có cơ hội thể hiện cơ chứ. Cậu đi chơi tốt, vui vẻ chút nhé.”
Cao Kiến dương dương đắc ý: “Tốt lắm, lần này chúng tôi đi trước. Lần sau cậu nhất định không được vắng đâu đấy.”
Cứ như vậy, sau khai giảng không tới hai tháng, Tô thiếu gia đã dựa vào bề ngoài tuấn tú, khí chất tao nhã, gia thế tốt đẹp cùng rất nhiều nhân tố khác để trở thành nhân vật quan trọng của trường học. Có người nói, có thể không nhớ giáo viên chủ nhiệm của lớp mình là ai nhưng không thể không biết Tô Kim Lâm, bởi vậy có thể thấy rõ được độ nổi tiếng của Tô Kim Lâm.
Nhận được sự yêu mến của mọi người, Tô Kim Lâm không phụ lòng mong đợi của họ, đăng ký vào hội học sinh mà đang tuyển trưởng ban văn nghệ kiêm kịch sân khấu. Nói Tô Kim Lâm bình thường đã đặc biệt yêu “Diễn kịch”, cho nên một mình kiêm hai chức vụ này coi như là đúng với ý nguyện của mọi người, là đúng chiều hướng của tình thế.
Tô Kim Lâm tiếp nhận chức vụ kịch sân khấu đã phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, đó chính là đạo cụ biểu diễn không đủ, sân khấu bố trí đơn sơ, không chút khí khái tuổi trẻ, đèn đóm quá cũ kĩ không đủ hấp dẫn người khác. Cho dù là trường quý tộc nhưng kinh phí cũng có hạn, muốn giải quyết mấy vấn đề này, dựa vào kinh phí trường là chuyện xa vời quá.
Suy nghĩ một chút, Tô Kim Lâm Tô thiếu gia quyết định tự bản thân mình đi lôi kéo tài trợ.
“Tiểu Trữ nhi, anh hai cùng cậu ra ngoài đi dạo, thế nào?” Tô Kim Lâm nói.
Tiểu Trữ nhi có hơi do dự, sau một lát mới truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của cậu ta “Nhưng hôm nay có tiết mà…”
“Anh hai không phải muốn trốn tiết, mà là muốn cống hiến cho trường. Tiểu Trữ nhi cậu cùng anh hai ra ngoài cũng là vì ra sức giúp cho sự nghiệp của trường, không ai có thể nói cậu thế này thế đó được.” Tô Kim Lâm nói tiếp.
“Oa…, chúng ta đi liền đi.” Tiểu Trữ nhi nghe lời giải thích của Tô Kim Lâm liền lập tức chấp nhận.
Cái gọi là trường quý tộc về mặt vị trí địa lý đương nhiên tương đối ưu việt, cách trung tâm thành phố T cũng không xa. Hai người gọi một chiếc taxi, thẳng đến địa điểm cần đến. Có lẽ không tới hai mươi phút, xe dừng trước một quán điểm tâm. Tô Kim Lâm phong độ đầy mình bước xuống xe, kéo tay Tiểu Trữ nhi nói “Tiểu Trữ nhi, điểm tâm nơi này cũng không tệ lắm, chúng ta đi vào ăn thử đi.”
Tiểu Trữ nhi vừa thấy liền biết là người thích ăn ngọt, vừa nghe hai chữ điểm tâm, hai mắt sáng lên như đèn ô tô, tươi cười ngọt ngào, rất đáng yêu.
Hai người ăn nhiều bánh ngọt thơm ngon, lại uống chút trà lài dưỡng sắc đẹp mới đi ra, đi bộ không xa quán điểm tâm lắm chính là tập đoàn của Đường thị.
Tô Kim Lâm nói: “Chị gái xinh đẹp, em họ Tô, em muốn gặp tổng giám đốc của các chị, các chị có thể báo lại một tiếng không?”
Cô gái tên Tiền Thai nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, khuôn mặt hồng hồng hỏi: “Xin hỏi các em có hẹn trước chưa?”
“Có.” Tô Kim Lâm cười mê hoặc.
“Vậy xin chờ một chút.” Cô Tiểu Thai nói chuyện điện thoại với thư kí của tổng giám đốc đó, nói tóm tắt đơn giản giải thích tình huống rồi báo cho Tô Kim Lâm biết là mình có thể đi lên rồi
“Cám ơn.” Tô Kim Lâm đổi thành một nụ cười tao nhã, sau đó kéo tay Tiểu Trữ nhi sau lưng đi thang máy lên. Văn phòng tổng giám đốc của Đường thị ở tầng trên cùng của tòa nhà, cao vút xuyên mây, tầm nhìn rộng lớn, điều kiện cực tốt.
Cô thư kí Châu Dịch đã ở trước cửa phòng làm việc của mình. Câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Tô Kim Lâm không phải là câu “Xin chào” cực kỳ quy củ, cũng không phải câu “Cậu bé đẹp trai em tên gì?” cực kỳ háo sắc mà là hai mắt sáng lên, giọng điệu kích động nói “Em và tổng giám đốc của bọn chị cực kỳ xứng đôi.”
Tô Kim Lâm là người từng trải, cả ánh mắt cũng chưa chuyển biến một chút nào, chỉ nhướng lông mày, ám chỉ đối phương hãy đưa ra một lời giải thích hợp lý.
“Chị nói là em muốn dáng đẹp có dáng đẹp, muốn tài giỏi có tài giỏi, thực lực so với ông chủ của các chị là tương đương với nhau.” Thư ký Châu Dịch rất điềm tĩnh.
Tô thiếu gia gật gật đầu thỏa mãn, đương nhiên đối với đáp án này cực kỳ vừa lòng. Sau đó nhấc chân muốn đi đến văn phòng của tổng giám đốc. Tiểu Trữ nhi bên cạnh nói: “Anh hai, em cùng chị thư kí này ở lại đây chờ anh được không?”
Tô Kim Lâm cũng biết Tiểu Trữ nhi sợ người lạ, không đi vào cũng được, nhờ cô thư kí đó giúp cậu trông nom một chút. Châu Dịch liên tục gật đầu, biểu hiện cho rằng cô nhất định đối đãi tốt với Tiểu Trữ nhi.
Sau khi Tô Kim Lâm gõ cửa nghe được đằng sau cánh cửa kêu lên một tiếng “Mời vào” mới đẩy cửa vào. Người đàn ông đập vào mắt này nghiêm chỉnh cúi đầu chăm chú xem tài liệu trong tay, tóc tai chỉnh tề cực kỳ thanh thoát, bả vai cực kỳ rộng rãi, cravat hơi nới lỏng, nhìn thấy vừa cợt nhả lại mê người. Không thấy được ngũ quan của người đàn ông này nhưng trực giác của Tô thiếu gia cho thấy rằng người này có dáng vóc đẹp. Người đàn ông đó quả nhiên không phụ sự kì vọng của Tô thiếu gia, ngũ quan như điêu khắc, sống mũi thẳng tắp, bờ mơi khêu gợi, khuôn mặt đen giòn, thân hình cao lớn rắn rỏi, toàn thân tản ra sức hấp dẫn, khiến người khác không kiềm được mà muốn tới gần.
Nếu nói có điều gì làm Tô thiếu gia phật ý, thì chính là nét mặt tỏ vẻ kì quái của người đàn ông kia, hoặc có thể nói là ngạc nhiên. Trái lại sau khi Tô thiếu gia nhìn thấy vẻ mặt đó vẫn không xấu hổ không phiền não, lại còn hơi nghiêng người để cho anh ta nhìn thấy rõ ràng hơn, ánh mắt cực kì châm biếm.