Vài ngày sau Đường Duệ luôn luôn gọi điện thoại tới quấy rầy Tô Kim Lâm. Đừng hỏi tôi vì sao Đường Duệ có thể có được số điện thoại của Tô Kim Lâm, tôi chỉ có thể nói với bạn rằng chỉ vì nhà họ Đường có tiền có thế. Lúc bắt đầu, Tô Kim Lâm vẫn cực kỳ lễ phép tiếp điện thoại. Nhưng sau n lần Đường Duệ nói với cậu các câu như “Tôi rất nhớ em. Tôi nghĩ đến cả tôi và em tim liền đập loạn, đập đến có chút đau.”, “Không có cả tôi và em sinh hoạt sẽ không có niềm vui.”, Tô Kim Lâm nổi giận, vừa thấy dãy số của Đường Duệ liền trợn mắt, sau đó không chút nghĩ ngợi bấm nút không nghe. Đường Duệ cũng không nổi giận, kiên trì không ngừng gọi đến.
Tô Kim Lâm châm chọc nói: “Chú Đường à, chú tốt xấu gì cũng gần ba mươi tuổi rồi, cả ngày nói những lời buồn nôn mà cũng không sợ mất thân phận cùng hình tượng của chú à?”
Đường Duệ không phục: “Tôi mới hai mươi sáu, như thế nào lại thành gần ba mươi rồi. Nếu em muốn xưng hô thân thiết, tôi không ngại em gọi tôi là anh Duệ.”
Tô kim lâm khinh thường: “Hừ, lại còn anh nữa chứ. Cút đi nơi nào đó đi, thiếu gia tôi muốn theo đuổi một tình yêu trường học ngây ngô mà lại tốt đẹp, chứ không muốn cùng anh lãng phí thời gian.”
Đường Duệ: “Kim Lâm, đừng tổn thương tôi, điều này quá tàn khốc, em…” Sau đó đáp lại anh chính là tiếng điện thoại tút tút của đối phương.
Hiện thực thật sự quá tàn khốc. Tinh anh của xã hội muốn bứt tóc lớn tiếng hét lên.
Vài ngày sau, nơi cổng trường học trang hoàng một cửa hàng bánh ngọt rất xa. Vì là một anh hai tận tụy, Tô thiếu gia mang theo Tiểu Trữ Nhi đi thẳng đến cửa hàng bánh ngọt. Trên đường gặp học trưởng Phạm Sóc, kẻ luôn luôn có một đám người hầu đi theo sau.
Tô thiếu gia sắc mặt khẽ biến. Nói Phạm Sóc này bộ dáng cao lớn rắn rỏi, ngũ quan suất khí. Chỉ là gia tộc đều là xã hội đen. Trong lòng khó tránh khỏi có chút khát máu và ngang ngược. Tô thiếu gia có thể trở thành nhân vật phong vân trường học chỉ ngắn ngủn trong một tháng, trong đó cũng không thể thiếu công của Phạm Sóc đã lôi kéo lực lượng.
Lúc ấy là đại hội cho tân sinh, Lâm Phủ Tịch – được xưng là “bông hoa của trường đại học T”, đứng trong một đám chị em đang cổ vũ xấu hổ tỏ tình với Tô thiếu gia. Tô Kim Lâm nhìn bộ dáng kiều diễm như hoa trước mắt, thiếu nữ có dáng người khêu gợi, giật mình, cảm thấy cùng cô gái ôn nhu trước mắt quen nhau dường như cũng không sai, vì thế đáp ứng.
Nhưng trong lúc Tô Kim Lâm vẫn chưa kịp biểu diễn một đoạn trả lời thâm tình chân thành, văn hoa ấn tượng, thì một giọng nam hống hách đã truyền đến: “Lâm Phủ Tịch, Tô Kim Lâm là người của tôi, thức thời mà nói thì mau cút đi, nếu không thủ đoạn của tôi cô cũng biết rồi, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt.”
“Bông hoa của trường đại học T” tỏ tình với một tân sinh vốn có đầy đủ hấp dẫn. Hiện tại lại xuất hiện một cậu nam sinh khác cùng hoa hậu giảng đường cướp đoạt nam sinh, không muốn người khác chú ý còn khó. Huống chi cậu nam sinh này chính là một trong những tên có thế lực rất lớn trong trường học – Phạm Sóc. Hiện tại toàn bộ ánh mắt của mọi người đều dán hết lên trên người Tô Kim Lâm, nhìn cậu sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Tô Kim Lâm cười rạng rỡ, nụ cười tuyệt đẹp khiến cho người khác hít thở không thông, ánh mắt mang một loại ý vị hấp dẫn. Cậu nói: “Thật sự rất cảm ơn sự ưu ái của học trưởng và học tỷ, như vậy đi, cạnh tranh công bằng đi, em đúng là rất khó theo đuổi.”
Nếu đương sự đã nói như vậy, vậy thì cạnh tranh công bằng đi. Lâm Phủ Tịch nghĩ tốt xấu gì bản thân cũng là nữ sinh, vừa muốn dáng có dáng, muốn tài có tài, gia thế cũng không kém, lựa chọn cuối cùng của Tô Kim Lâm nhất định chính là mình. Phạm Sóc nghĩ bộ dáng của mình đẹp trai anh tuấn như vậy, muốn cái gì bản thân cũng có tới, còn phải sợ Tô Kim Lâm cậu không ngoan ngoãn sà vào lòng ông đây ư? Vì thế hiện trường của hai tình địch chính là hòa bình với nhau, không có xuất hiện cảnh máu me be bét mà khán giả muốn điều chỉnh trong cuộc sống của hai người họ.
Chỉ là không quá ba ngày, Lâm Phủ Tịch liền chạy tới, mắt đỏ hồng nói với cậu. “Thật xin lỗi, lời tỏ tình ngày đó chỉ là lời nói đùa, về sau sẽ không làm phiền em nữa.” Sau đó khóc chạy mất. Tô Kim Lâm biết Phạm Sóc là loại người để đạt được mục mà không từ thủ đoạn, nhưng không nghĩ đến hắn lại có thể ra tay với một cô gái. Trong ba ngày này không biết Phạm Sóc đã kêu bao nhiêu lưu manh đến quấy rối đe dọa Lâm Phủ Tịch. Đột nhiên Tô Kim Lâm cảm thấy có chút có lỗi với cô gái xinh đẹp kia, nhưng cũng chỉ là có chút thôi, người đều có mệnh, Tô thiếu gia không lâu sau liền ném cái cảm giác áy náy này lên chín tầng mây, sống rất thoải mái.
Cũng vì chuyện này, mà Tô Kim Lâm lập tức trở thành nhân vật phong vân của trường học, nhưng đồng thời cũng bởi vì sự kiện này, Tô Kim Lâm vẫn duy trì quan hệ không rõ với Phạm Sóc từ trước đến nay.
“Kim Lâm, Tiểu Trữ Nhi muốn đến cửa hàng bánh ngọt. Học trưởng vừa vặn cũng muốn đi, chúng ta cùng đi đi, học trưởng mời khách.” Phạm Sóc lấy lòng.
Cự tuyệt mãi cũng không phải là biện pháp. Tô Kim Lâm gật gật đầu, sau đó là giọng nói cực kỳ ôn nhu của Tiểu Trữ Nhi. “Cám ơn học trưởng.”
Vài ngày sau Đường Duệ luôn luôn gọi điện thoại tới quấy rầy Tô Kim Lâm. Đừng hỏi tôi vì sao Đường Duệ có thể có được số điện thoại của Tô Kim Lâm, tôi chỉ có thể nói với bạn rằng chỉ vì nhà họ Đường có tiền có thế. Lúc bắt đầu, Tô Kim Lâm vẫn cực kỳ lễ phép tiếp điện thoại. Nhưng sau n lần Đường Duệ nói với cậu các câu như “Tôi rất nhớ em. Tôi nghĩ đến cả tôi và em tim liền đập loạn, đập đến có chút đau.”, “Không có cả tôi và em sinh hoạt sẽ không có niềm vui.”, Tô Kim Lâm nổi giận, vừa thấy dãy số của Đường Duệ liền trợn mắt, sau đó không chút nghĩ ngợi bấm nút không nghe. Đường Duệ cũng không nổi giận, kiên trì không ngừng gọi đến.
Tô Kim Lâm châm chọc nói: “Chú Đường à, chú tốt xấu gì cũng gần ba mươi tuổi rồi, cả ngày nói những lời buồn nôn mà cũng không sợ mất thân phận cùng hình tượng của chú à?”
Đường Duệ không phục: “Tôi mới hai mươi sáu, như thế nào lại thành gần ba mươi rồi. Nếu em muốn xưng hô thân thiết, tôi không ngại em gọi tôi là anh Duệ.”
Tô kim lâm khinh thường: “Hừ, lại còn anh nữa chứ. Cút đi nơi nào đó đi, thiếu gia tôi muốn theo đuổi một tình yêu trường học ngây ngô mà lại tốt đẹp, chứ không muốn cùng anh lãng phí thời gian.”
Đường Duệ: “Kim Lâm, đừng tổn thương tôi, điều này quá tàn khốc, em…” Sau đó đáp lại anh chính là tiếng điện thoại tút tút của đối phương.
Hiện thực thật sự quá tàn khốc. Tinh anh của xã hội muốn bứt tóc lớn tiếng hét lên.
Vài ngày sau, nơi cổng trường học trang hoàng một cửa hàng bánh ngọt rất xa. Vì là một anh hai tận tụy, Tô thiếu gia mang theo Tiểu Trữ Nhi đi thẳng đến cửa hàng bánh ngọt. Trên đường gặp học trưởng Phạm Sóc, kẻ luôn luôn có một đám người hầu đi theo sau.
Tô thiếu gia sắc mặt khẽ biến. Nói Phạm Sóc này bộ dáng cao lớn rắn rỏi, ngũ quan suất khí. Chỉ là gia tộc đều là xã hội đen. Trong lòng khó tránh khỏi có chút khát máu và ngang ngược. Tô thiếu gia có thể trở thành nhân vật phong vân trường học chỉ ngắn ngủn trong một tháng, trong đó cũng không thể thiếu công của Phạm Sóc đã lôi kéo lực lượng.
Lúc ấy là đại hội cho tân sinh, Lâm Phủ Tịch – được xưng là “bông hoa của trường đại học T”, đứng trong một đám chị em đang cổ vũ xấu hổ tỏ tình với Tô thiếu gia. Tô Kim Lâm nhìn bộ dáng kiều diễm như hoa trước mắt, thiếu nữ có dáng người khêu gợi, giật mình, cảm thấy cùng cô gái ôn nhu trước mắt quen nhau dường như cũng không sai, vì thế đáp ứng.
Nhưng trong lúc Tô Kim Lâm vẫn chưa kịp biểu diễn một đoạn trả lời thâm tình chân thành, văn hoa ấn tượng, thì một giọng nam hống hách đã truyền đến: “Lâm Phủ Tịch, Tô Kim Lâm là người của tôi, thức thời mà nói thì mau cút đi, nếu không thủ đoạn của tôi cô cũng biết rồi, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt.”
“Bông hoa của trường đại học T” tỏ tình với một tân sinh vốn có đầy đủ hấp dẫn. Hiện tại lại xuất hiện một cậu nam sinh khác cùng hoa hậu giảng đường cướp đoạt nam sinh, không muốn người khác chú ý còn khó. Huống chi cậu nam sinh này chính là một trong những tên có thế lực rất lớn trong trường học – Phạm Sóc. Hiện tại toàn bộ ánh mắt của mọi người đều dán hết lên trên người Tô Kim Lâm, nhìn cậu sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Tô Kim Lâm cười rạng rỡ, nụ cười tuyệt đẹp khiến cho người khác hít thở không thông, ánh mắt mang một loại ý vị hấp dẫn. Cậu nói: “Thật sự rất cảm ơn sự ưu ái của học trưởng và học tỷ, như vậy đi, cạnh tranh công bằng đi, em đúng là rất khó theo đuổi.”
Nếu đương sự đã nói như vậy, vậy thì cạnh tranh công bằng đi. Lâm Phủ Tịch nghĩ tốt xấu gì bản thân cũng là nữ sinh, vừa muốn dáng có dáng, muốn tài có tài, gia thế cũng không kém, lựa chọn cuối cùng của Tô Kim Lâm nhất định chính là mình. Phạm Sóc nghĩ bộ dáng của mình đẹp trai anh tuấn như vậy, muốn cái gì bản thân cũng có tới, còn phải sợ Tô Kim Lâm cậu không ngoan ngoãn sà vào lòng ông đây ư? Vì thế hiện trường của hai tình địch chính là hòa bình với nhau, không có xuất hiện cảnh máu me be bét mà khán giả muốn điều chỉnh trong cuộc sống của hai người họ.
Chỉ là không quá ba ngày, Lâm Phủ Tịch liền chạy tới, mắt đỏ hồng nói với cậu. “Thật xin lỗi, lời tỏ tình ngày đó chỉ là lời nói đùa, về sau sẽ không làm phiền em nữa.” Sau đó khóc chạy mất. Tô Kim Lâm biết Phạm Sóc là loại người để đạt được mục mà không từ thủ đoạn, nhưng không nghĩ đến hắn lại có thể ra tay với một cô gái. Trong ba ngày này không biết Phạm Sóc đã kêu bao nhiêu lưu manh đến quấy rối đe dọa Lâm Phủ Tịch. Đột nhiên Tô Kim Lâm cảm thấy có chút có lỗi với cô gái xinh đẹp kia, nhưng cũng chỉ là có chút thôi, người đều có mệnh, Tô thiếu gia không lâu sau liền ném cái cảm giác áy náy này lên chín tầng mây, sống rất thoải mái.
Cũng vì chuyện này, mà Tô Kim Lâm lập tức trở thành nhân vật phong vân của trường học, nhưng đồng thời cũng bởi vì sự kiện này, Tô Kim Lâm vẫn duy trì quan hệ không rõ với Phạm Sóc từ trước đến nay.
“Kim Lâm, Tiểu Trữ Nhi muốn đến cửa hàng bánh ngọt. Học trưởng vừa vặn cũng muốn đi, chúng ta cùng đi đi, học trưởng mời khách.” Phạm Sóc lấy lòng.
Cự tuyệt mãi cũng không phải là biện pháp. Tô Kim Lâm gật gật đầu, sau đó là giọng nói cực kỳ ôn nhu của Tiểu Trữ Nhi. “Cám ơn học trưởng.”