Từ Sâm cười ngây ngô một lát, không thấy ái nữ đâu thì đưa mắt nhìn quanh. Trương Tịnh căn dặn:
- Đồng Đồng, đi gọi nhị ca nhị tẩu con ra đây.
Trương Đồng lanh lảnh đáp ứng, vẻ mặt tươi cười không có ý tốt đi vào phòng trong.
Du Nhiên cúi đầu nói với Lục Vân:
- A Trì rất tốt, chỉ hơi xấu hổ thôi; Trọng Khải cứ nhìn A Trì cười ngu mãi, quả thực nhìn không nổi. Bởi vậy, lúc nãy phu quân mới bảo nó về phòng, vui đủ rồi hãy ra.
Lục Vân mỉm cười:
- Đúng là như con nít vậy.
Du Nhiên thầm vui, Mại Mại à, con sắp quang vinh biến thành lão tam rồi, sau bảy tám tháng nữa, con sẽ một tay dắt kiều thê, một tay ôm ái tử, đến lúc đó ta xem con thành bộ dạng gì!
Không lâu sau, Trương Mại và Trương Đồng mỗi người một bên đỡ A Trì, cẩn thận bước ra ngoài. A Trì vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Không cần, thật sự không cần mà.
Hai tháng, hài tử có thể còn chưa lớn bằng hạt gạo nữa, nhất thiết phải như ra trận vậy không?
Trương Mại mỉm cười nói:
- Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm.
Hắn ở trong phòng phát ngốc hồi lâu, bây giờ biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng bước đầu khôi phục bình thường, chẳng qua đầu óc dường như chưa quá minh mẫn, rất dễ nói lời ngu, làm việc ngốc. Trương Đồng rõ ràng là theo quấy rối nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc cổ vũ:
- Phải đó, cẩn thận luôn không sai.
Trong mắt đều là ý cười nhạo.
Sư công thỏa mãn nhất, mặt mày hớn hở nhìn Trương Mại và A Trì, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. Sắp có tiểu A Mại rồi! A Mại cưng chiều tiểu cô nương như vậy, rất tốt rất tốt. Nên như thế thì tiểu hài tử mới thông minh hơn người!
Ông ngoại cười khẽ. Thư phòng còn để mấy nghiên mực quý thượng hạng, đến khi tiểu A Kình, tiểu A Mại ra đời, không thiên vị ai hết, mỗi đứa một bộ. Sau khi lớn đi học viết chữ cũng không thiên vị, chính tay tằng ông ngoại sẽ nắm tay đích thân dạy dỗ.
Bà ngoại vui rạo rực. Giày nhỏ y phục nhỏ phải may thêm một bộ rồi, may cho bé trai hay bé gái đây? Mới hai tháng, nhìn không ra bụng nhọn hay bụng tròn, vậy thì, bé trai bé gái mỗi thứ may một bộ đi.
Du Nhiên và Lục Vân kéo A Trì ngồi bên cạnh, tỉ mỉ nói đến những việc cần chú ý. A Trì lễ phép xin ý kiến:
- Có thể ban cho giấy bút không? Con thật sự nhớ không nổi, vẫn nên ghi chép lại để khỏi quên thì hơn.
Người mang thai sẽ trở nên ngốc, có biết không? Hai vị nói một đống lớn như vậy, xin lỗi xin lỗi, IQ của ta nhớ không hết.
Du Nhiên cười khúc khích:
- Sao có thể để thai phụ làm được?
Phụ nữ có thai chính là động vật bảo vệ trọng điểm. Bà quay sang thương lượng với Lục Vân:
- Chúng ta viết giúp A Trì được không?
Trương Đồng tim đập thình thịch. Mẹ, chữ của mẹ ở trong nhà mình tiện tay viết thì được chứ trước mặt thân thích, đừng có bêu xấu mà? Trương Đồng ở bên cạnh lo lắng nhìn, Du Nhiên khách sáo nhún nhường, Lục Vân khiêm tốn hai câu rồi nhấc bút. Trương Đồng âm thầm thở phào một hơi, tảng đá trong lòng rơi xuống.
Trương Tịnh và Từ Sâm thì lấy thân phận người từng trải nhẫn nại chỉ bảo Trương Mại. Trương Tịnh ôn hòa nói với ấu tử:
- Em bé tuy chưa ra đời nhưng đã là tiểu sinh mệnh, rất nhiều chuyện nó đều hiểu. Nhi tử, phụ thân về sai người đem mấy quyển chuyện xưa qua đây, buổi tối con kể chuyện cho em bé nghe. Chỉ được kể chuyện tốt, không được kể chuyện xấu.
Từ Sâm nhớ lại chuyện trước đây:
- A Trì khi còn nhỏ, ta vừa gảy đàn là nó sẽ chú ý lắng nghe, vỗ vỗ đôi tay nhỏ, cười rất ngây thơ. Trọng Khải, em bé hẳn là thích nghe tiếng đàn, con nếu rảnh thì đàn cho em bé nghe.
Trương Mại nhất nhất đáp ứng:
- Dạ, kể chuyện xưa, đánh đàn, con nhớ rồi.
Có lẽ còn có thể đọc binh thư chiến sách, võ học bí tịch, như vậy, hài tử sinh ra chẳng phải sẽ càng toàn tài sao?
Hai nhóm người bận rộn việc của mình, bất giác trời đã tối. A Trì mỉm cười mời:
- Mọi người mời ở lại hàn xá dùng bữa cơm rau dưa. Sẵn tiện kiểm tra xem ẩm thực ở hàn xá thế nào, có vừa miệng hay không.
Không yên tâm cái này không yên tâm cái kia, dứt khoát tự nghiên cứu thực tế đi.
Mọi người đều nghiêm túc gật đầu:
- Rất đúng, nên kiểm tra.
Lập tức Du Nhiên sai người về Bình Bắc hầu phủ báo tin cho vợ chồng Trương Kình. Lục Vân sai người về đường Đăng Thị Khẩu báo cho ba huynh đệ Từ Tốn: “Chúng ta không về nhà ăn tối, các con cứ tự nhiên.”
Nhà bếp đã chuẩn bị từ trước, thức ăn hết món này đến món khác được dọn lên bàn. Không chỉ mùi vị cực kỳ thơm ngon mà món nào trông cũng đẹp mắt. Cho dù chỉ là một miếng thịt bình thường cũng trong suốt như hồng ngọc, làm người ta nhìn mà vui thích.
Mọi người khen ngợi, Trương Mại mỉm cười nói:
- A Trì thích đồ đẹp mắt.
Sư công vùi đầu và cơm, lòng phơi phới. Cháu dâu này là ta chọn đấy! Nhìn xem, tiểu cô nương không chỉ xinh đẹp mà ngay cả làm thức ăn cũng đẹp.
Sau khi ăn xong, tài nghệ thức ăn của Ngụy quốc công phủ được mọi người nhất trí đánh giá cao. Trương gia cũng thế, Từ gia cũng vậy, các trưởng bối rối rít tỏ vẻ: cái khác không nói nhưng hai đứa này rất biết ăn. Được, không cần lo hai đứa đói nữa.
Tiễn trưởng bối hai nhà đi rồi, Trương Mại nóng lòng muốn thử:
- A Trì, cục cưng muốn nghe khúc gì?
A Trì vui vẻ:
- Trọng Khải, nó còn rất nhỏ rất nhỏ, chỉ lớn chút xíu thôi.
Mới là một phôi thai, chàng nói nó hiểu gì chứ?
Trương Mại nghiêm túc nói:
- Tuy còn rất nhỏ nhưng rất nhiều chuyện nó đều hiểu, không thể gạt nó.
Thấy A Trì cười, hắn vội vàng bổ sung:
- Là phụ thân nói.
Phụ thân trước giờ nói câu nào đúng câu đó, chưa bao giờ sai.
A Trì mỉm cười dựa trên giường quý phi, bắt đầu yêu cầu:
- Trọng Khải, trời nóng lắm, chàng đàn khúc nào khiến người nghe mát mẻ ấy.
Không cho dùng băng, không cho ăn đồ lạnh, hè này trôi qua quá ngột ngạt rồi. Cha hài nhi khiến ta mát mẻ đi.
Trương Mại gảy khúc “Cao sơn lưu thủy”, tiếng đàn trầm bổng, êm tai dễ nghe. Một khúc vừa hết, A Trì vỗ tay khen ngợi:
- Ta như được đến một nơi tiên cảnh có núi có hồ. Trên núi cây tùng xanh um, dưới núi cỏ thơm xanh biếc, nước hồ xanh ngọc lăn tăn, bên hồ nước chảy róc rách, ta như lạc vào tiên cảnh, tục niệm không còn, hơi mát tỏa ra.
Trương Mại mỉm cười, bàn tay đặt trên bụng bằng phẳng của thê tử, dịu dàng hỏi:
- Cục cưng có thích nghe không?
A Trì cười hì hì:
- Cục cưng thích nghe hay không, ta không biết. Trọng Khải, mẹ cục cưng thích nghe.
Trương Mại ngồi trở lại bên cổ cầm, hắng giọng, ngồi ngay ngắn nói:
- Mẹ cục cưng nếu muốn nghe thì nên nghe “Tố Hoa ánh nguyệt”, nghe “Nhất Nhất khúc”.
A Trì vừa mừng vừa sợ:
- Trọng Khải, phổ khúc xong rồi sao?
Người yêu nhạc nghiệp dư tự mình phổ nhạc, có vẻ độ khó rất lớn.
Trương Mại bạch y như tuyết, khẽ gảy dây đàn, tiếng đàn mỹ diệu truyền ra. Âm điệu du dương lưu loát lại mang theo lãng mạn ấm áp, giai điệu bổng rồi lại trầm, kéo dài liên tục, tươi đẹp êm ái. A Trì trong lòng cảm động, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt triền miên lưu luyến.
Kể từ hôm đó, A Trì hiếm khi ra khỏi cửa. Niên đại này thiếu y thiếu thuốc, chuyện mang thai là “người sinh người, dọa chết người”, dù thận trọng thế nào cũng không ngại nhiều. Huống hồ Ngụy quốc công phủ chiếm diện tích rộng lớn, phòng ốc đông đảo, hoa viên, núi giả, hồ cá, rừng cây đủ cả, ở nhà cũng không buồn chán.
Thỉnh thoảng có người đến thăm hỏi. Du Nhiên và Lục Vân thì khỏi phải nói, cứ hai ba ngày là qua nhìn, kiểm tra trước kiểm tra sau, rồi dặn dò một phen. Đôi bạn tốt khuê phòng Trình Hi và Phùng Thù cũng thỉnh thoảng ghé qua, cùng A Trì trò chuyện, uống trà, thư giãn.
Du Nhiên và Lục Vân rất ăn ý, hễ trong nhà có chuyện gì không tốt đều không cho A Trì biết:
- Đây là thai đầu, A Trì còn nhỏ, cần phải cẩn thận.
Tang sự của Cát An hầu phủ, Trương gia chỉ có nam nhân ra mặt, không có nữ quyến đi phúng. Chung thị rất bất mãn:
- Cữu cữu ruột qua đời mà thất lễ như thế! Tưởng nó là cô nãi nãi đã xuất giá thì ta không làm gì được nó ư?
Quý Quân tươi cười:
- A Du từ nhỏ đã không đi Cát An hầu phủ, mẹ đâu phải không biết? Vợ A Kình, vợ A Mại đều đang mang thai, không ra cửa được. Mẹ, thật sự là chuyện có nguyên nhân, xin người thông cảm một hai.
Chung thị nghiêm mặt không vui. Quý Quân đi theo càng cẩn thận.
Sau tang sự, nhóm người Tôn phu nhân theo di nguyện của Chung Hanh, chọn ngày dọn khỏi Cát An hầu phủ, ai nấy vào nhà mới của mình. Mắt thấy một đại gia đình náo nhiệt lơ thơ tan tác, Cát An hầu Chung Nguyên tinh thần chán nản.
Thê tử ông là Vương phu nhân dùng lời hay an ủi:
- Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn mà.
Chung Nguyên cười khổ. Thê tử xem như xuất thân danh môn, thừa hưởng giáo dục từ nhỏ, có vài phần kiến thức nhưng tương lai của Cát An hầu phủ, bà ấy không thấy được, cũng không hề cảnh giác. Công hầu phủ đệ hay quan văn thanh lưu (chỉ các quan có phẩm hạnh tốt) đều sợ nhất là gì? Chính là con cháu bình thường, không người kế tục. Bất luận ngươi là gia tộc hiển hách thế nào, nếu không có con cháu xuất sắc, dần dần rồi cũng sẽ suy tàn, không còn vinh quang như trước nữa.
Lúc Chung Tuân đến từ giã, Chung Nguyên vỗ vỗ ông cảm khái:
- A Tuân, ba nhi tử của con đều rất không tệ, đặc biệt là Hoành nhi rất có chí khí, là hảo nam nhi của Chung gia ta. Sau này Hoành nhi cưới đại tiểu thư của Bình Bắc hầu phủ, tiền đồ rộng mở, tương lai tươi sáng làm người ta vui mừng.
Chung Tuân trầm mặc hồi lâu không đáp. Quyết định của phụ thân trước khi đi, đại khái cũng giống vậy nhỉ? Thứ nhất Hoành nhi thích A Đồng, thứ hai cưới A Đồng có lợi cho đường làm quan của Hoành nhi, đó là lý do cho thái độ khác thường thà rằng phân gia của phụ thân.
Đối với con cái, chúng chỉ biết tình thâm ý trọng, chân thành ái mộ; nhưng đối với trưởng bối lại là tính toán, so đo từng li từng tí, xem mối hôn sự này có thể mang lại chỗ tốt gì. Hai bên khác biệt rõ ràng như vậy làm người ta sao chịu nổi.
Chung Tuân trước khi đi, uyển chuyển nói:
- Trương gia chưa đồng ý hôn sự, bởi vậy……..
Chung Nguyên chút nhãn lực này vẫn phải có, cười nói:
- Yên tâm, ngay cả đại bá mẫu của con, ta cũng chưa từng nhắc tới.
Tưởng đại bá con thật sự hồ đồ phải không, trước khi hôn sự còn chưa định, có thể gặp người là nói sao.
Chung Tuân thi lễ thật sâu, yên tâm rời đi.
Khi gió thu thổi đến, Chung Tuân và Thủy Băng Tâm mời vợ chồng Tuyên Ninh hầu đức cao vọng trọng làm mai mối, đến Bình Bắc hầu phủ đề thân cho Chung Hoành. Tuyên Ninh hầu Lư Uy đang nhậm chức Tả đô đốc của Tiền quân đô đốc phủ, cùng Trương Tịnh là đồng liêu, quan hệ rất tốt.
Cuối tháng mười, hai nhà trao đổi canh thiếp.
Vì Chung gia còn đang thủ hiếu nên chuyện trao đổi canh thiếp rất khiêm tốn, không gây náo động.
Tôn phu nhân mặt âm trầm, gọi Thủy Băng Tâm tới mắng một trận:
- Nhà hắn ngay cả phúng cũng không đi mà ngươi hấp tấp như vậy! Nhân phẩm Hoành nhi rành rành ra đó, dạng cô nương nào mà cưới không được, ngươi làm mẹ chỉ biết lo bản thân sung sướng, không chịu nghĩ cho Hoành nhi gì hết.
Thủy Băng Tâm đã quen với tính cách của Tôn phu nhân, chậm rãi nói:
- Hiếu kỳ của Hoành nhi là một năm. Con tính ngày rồi, lễ qua lễ lại xong xuôi cũng tới mùa thu đông năm sau. Lúc đó Hoành nhi đã bỏ tang phục, rước A Đồng vào cửa, vợ chồng son ở kinh thành sống qua ngày, dưới mí mắt trưởng bối mà an cư lạc nghiệp.
Tôn phu nhân cười lạnh:
- Rất tốt. Giỏi cho dưới mí mắt trưởng bối mà an cư lạc nghiệp. Vậy thì để vợ chồng Hoành nhi đến ở cạnh ta đi. Dưới mí mắt của ta, Hoành nhi sẽ không chịu thiệt thòi.
Thủy Băng Tâm uyển chuyển cự tuyệt:
- Thứ nhất, nên lấy di nguyện của cha chồng làm trọng, không thể để lão nhân gia dưới cửu tuyền không an lòng; thứ hai, Hoành nhi mấy năm trước luôn đi Liêu Đông xa xôi ngập ngũ, nếu không theo ý nó, khó tránh nó sẽ dứt áo ra đi, cần gì phải thế.
Tôn phu nhân nghĩ đến việc Chung Hoành “dứt áo ra đi” thì miễn cưỡng khép miệng lại.
Tối hôm đó, Chung Hoành như một cơn gió vọt đến trước mặt Tôn phu nhân:
- Tổ mẫu, người nếu gây khó dễ Trương Đồng một chút xíu nào, con sẽ dẫn nàng cao bay xa chạy, cả đời không về kinh nữa!
Tôn phu nhân luôn miệng nói:
- Ai gây khó dễ nó, ai gây khó dễ nó chứ?
Ai rảnh đi gây khó dễ nó chứ? Cả đống con dâu, cháu dâu kia kìa, không thèm để ý nó.
Chung Hoành hầm hầm đứng một lát rồi rời đi như một cơn gió.
Lần hẹn hò kế tiếp, Chung Hoành vô cùng dịu dàng săn sóc:
- Trương Đồng, ta sẽ bảo vệ nàng. Bất luận là ai muốn ức hiếp nàng, ta đều không cho phép.
Hắn còn đang thủ hiếu, toàn thân bạch y, lại càng làm nổi bật dung nhan xuất chúng. Trương Đồng mê mẩn nhìn hắn, mơ màng gật đầu.
Chung Hoành nghĩ đến những lời trách mắng mà Thủy Băng Tâm phải chịu thì trong lòng áy náy:
- Trương Đồng, ta nói thật. Dù là tổ mẫu ta cũng đừng hòng khiến nàng không vui vẻ.
Trương Đồng chớp chớp mắt. Không phải chỉ là mấy tam cô lục bà thôi sao, ta sợ bọn họ? Chung mỹ nhân, ta không phải đóa hoa trong nhà ấm. Ta là đại tiểu thư Bình Bắc hầu phủ do ông ngoại, sư công, phụ thân, mẫu thân hợp lực tạo ra, rất lợi hại.
- Đồng Đồng, đi gọi nhị ca nhị tẩu con ra đây.
Trương Đồng lanh lảnh đáp ứng, vẻ mặt tươi cười không có ý tốt đi vào phòng trong.
Du Nhiên cúi đầu nói với Lục Vân:
- A Trì rất tốt, chỉ hơi xấu hổ thôi; Trọng Khải cứ nhìn A Trì cười ngu mãi, quả thực nhìn không nổi. Bởi vậy, lúc nãy phu quân mới bảo nó về phòng, vui đủ rồi hãy ra.
Lục Vân mỉm cười:
- Đúng là như con nít vậy.
Du Nhiên thầm vui, Mại Mại à, con sắp quang vinh biến thành lão tam rồi, sau bảy tám tháng nữa, con sẽ một tay dắt kiều thê, một tay ôm ái tử, đến lúc đó ta xem con thành bộ dạng gì!
Không lâu sau, Trương Mại và Trương Đồng mỗi người một bên đỡ A Trì, cẩn thận bước ra ngoài. A Trì vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Không cần, thật sự không cần mà.
Hai tháng, hài tử có thể còn chưa lớn bằng hạt gạo nữa, nhất thiết phải như ra trận vậy không?
Trương Mại mỉm cười nói:
- Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm.
Hắn ở trong phòng phát ngốc hồi lâu, bây giờ biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng bước đầu khôi phục bình thường, chẳng qua đầu óc dường như chưa quá minh mẫn, rất dễ nói lời ngu, làm việc ngốc. Trương Đồng rõ ràng là theo quấy rối nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc cổ vũ:
- Phải đó, cẩn thận luôn không sai.
Trong mắt đều là ý cười nhạo.
Sư công thỏa mãn nhất, mặt mày hớn hở nhìn Trương Mại và A Trì, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. Sắp có tiểu A Mại rồi! A Mại cưng chiều tiểu cô nương như vậy, rất tốt rất tốt. Nên như thế thì tiểu hài tử mới thông minh hơn người!
Ông ngoại cười khẽ. Thư phòng còn để mấy nghiên mực quý thượng hạng, đến khi tiểu A Kình, tiểu A Mại ra đời, không thiên vị ai hết, mỗi đứa một bộ. Sau khi lớn đi học viết chữ cũng không thiên vị, chính tay tằng ông ngoại sẽ nắm tay đích thân dạy dỗ.
Bà ngoại vui rạo rực. Giày nhỏ y phục nhỏ phải may thêm một bộ rồi, may cho bé trai hay bé gái đây? Mới hai tháng, nhìn không ra bụng nhọn hay bụng tròn, vậy thì, bé trai bé gái mỗi thứ may một bộ đi.
Du Nhiên và Lục Vân kéo A Trì ngồi bên cạnh, tỉ mỉ nói đến những việc cần chú ý. A Trì lễ phép xin ý kiến:
- Có thể ban cho giấy bút không? Con thật sự nhớ không nổi, vẫn nên ghi chép lại để khỏi quên thì hơn.
Người mang thai sẽ trở nên ngốc, có biết không? Hai vị nói một đống lớn như vậy, xin lỗi xin lỗi, IQ của ta nhớ không hết.
Du Nhiên cười khúc khích:
- Sao có thể để thai phụ làm được?
Phụ nữ có thai chính là động vật bảo vệ trọng điểm. Bà quay sang thương lượng với Lục Vân:
- Chúng ta viết giúp A Trì được không?
Trương Đồng tim đập thình thịch. Mẹ, chữ của mẹ ở trong nhà mình tiện tay viết thì được chứ trước mặt thân thích, đừng có bêu xấu mà? Trương Đồng ở bên cạnh lo lắng nhìn, Du Nhiên khách sáo nhún nhường, Lục Vân khiêm tốn hai câu rồi nhấc bút. Trương Đồng âm thầm thở phào một hơi, tảng đá trong lòng rơi xuống.
Trương Tịnh và Từ Sâm thì lấy thân phận người từng trải nhẫn nại chỉ bảo Trương Mại. Trương Tịnh ôn hòa nói với ấu tử:
- Em bé tuy chưa ra đời nhưng đã là tiểu sinh mệnh, rất nhiều chuyện nó đều hiểu. Nhi tử, phụ thân về sai người đem mấy quyển chuyện xưa qua đây, buổi tối con kể chuyện cho em bé nghe. Chỉ được kể chuyện tốt, không được kể chuyện xấu.
Từ Sâm nhớ lại chuyện trước đây:
- A Trì khi còn nhỏ, ta vừa gảy đàn là nó sẽ chú ý lắng nghe, vỗ vỗ đôi tay nhỏ, cười rất ngây thơ. Trọng Khải, em bé hẳn là thích nghe tiếng đàn, con nếu rảnh thì đàn cho em bé nghe.
Trương Mại nhất nhất đáp ứng:
- Dạ, kể chuyện xưa, đánh đàn, con nhớ rồi.
Có lẽ còn có thể đọc binh thư chiến sách, võ học bí tịch, như vậy, hài tử sinh ra chẳng phải sẽ càng toàn tài sao?
Hai nhóm người bận rộn việc của mình, bất giác trời đã tối. A Trì mỉm cười mời:
- Mọi người mời ở lại hàn xá dùng bữa cơm rau dưa. Sẵn tiện kiểm tra xem ẩm thực ở hàn xá thế nào, có vừa miệng hay không.
Không yên tâm cái này không yên tâm cái kia, dứt khoát tự nghiên cứu thực tế đi.
Mọi người đều nghiêm túc gật đầu:
- Rất đúng, nên kiểm tra.
Lập tức Du Nhiên sai người về Bình Bắc hầu phủ báo tin cho vợ chồng Trương Kình. Lục Vân sai người về đường Đăng Thị Khẩu báo cho ba huynh đệ Từ Tốn: “Chúng ta không về nhà ăn tối, các con cứ tự nhiên.”
Nhà bếp đã chuẩn bị từ trước, thức ăn hết món này đến món khác được dọn lên bàn. Không chỉ mùi vị cực kỳ thơm ngon mà món nào trông cũng đẹp mắt. Cho dù chỉ là một miếng thịt bình thường cũng trong suốt như hồng ngọc, làm người ta nhìn mà vui thích.
Mọi người khen ngợi, Trương Mại mỉm cười nói:
- A Trì thích đồ đẹp mắt.
Sư công vùi đầu và cơm, lòng phơi phới. Cháu dâu này là ta chọn đấy! Nhìn xem, tiểu cô nương không chỉ xinh đẹp mà ngay cả làm thức ăn cũng đẹp.
Sau khi ăn xong, tài nghệ thức ăn của Ngụy quốc công phủ được mọi người nhất trí đánh giá cao. Trương gia cũng thế, Từ gia cũng vậy, các trưởng bối rối rít tỏ vẻ: cái khác không nói nhưng hai đứa này rất biết ăn. Được, không cần lo hai đứa đói nữa.
Tiễn trưởng bối hai nhà đi rồi, Trương Mại nóng lòng muốn thử:
- A Trì, cục cưng muốn nghe khúc gì?
A Trì vui vẻ:
- Trọng Khải, nó còn rất nhỏ rất nhỏ, chỉ lớn chút xíu thôi.
Mới là một phôi thai, chàng nói nó hiểu gì chứ?
Trương Mại nghiêm túc nói:
- Tuy còn rất nhỏ nhưng rất nhiều chuyện nó đều hiểu, không thể gạt nó.
Thấy A Trì cười, hắn vội vàng bổ sung:
- Là phụ thân nói.
Phụ thân trước giờ nói câu nào đúng câu đó, chưa bao giờ sai.
A Trì mỉm cười dựa trên giường quý phi, bắt đầu yêu cầu:
- Trọng Khải, trời nóng lắm, chàng đàn khúc nào khiến người nghe mát mẻ ấy.
Không cho dùng băng, không cho ăn đồ lạnh, hè này trôi qua quá ngột ngạt rồi. Cha hài nhi khiến ta mát mẻ đi.
Trương Mại gảy khúc “Cao sơn lưu thủy”, tiếng đàn trầm bổng, êm tai dễ nghe. Một khúc vừa hết, A Trì vỗ tay khen ngợi:
- Ta như được đến một nơi tiên cảnh có núi có hồ. Trên núi cây tùng xanh um, dưới núi cỏ thơm xanh biếc, nước hồ xanh ngọc lăn tăn, bên hồ nước chảy róc rách, ta như lạc vào tiên cảnh, tục niệm không còn, hơi mát tỏa ra.
Trương Mại mỉm cười, bàn tay đặt trên bụng bằng phẳng của thê tử, dịu dàng hỏi:
- Cục cưng có thích nghe không?
A Trì cười hì hì:
- Cục cưng thích nghe hay không, ta không biết. Trọng Khải, mẹ cục cưng thích nghe.
Trương Mại ngồi trở lại bên cổ cầm, hắng giọng, ngồi ngay ngắn nói:
- Mẹ cục cưng nếu muốn nghe thì nên nghe “Tố Hoa ánh nguyệt”, nghe “Nhất Nhất khúc”.
A Trì vừa mừng vừa sợ:
- Trọng Khải, phổ khúc xong rồi sao?
Người yêu nhạc nghiệp dư tự mình phổ nhạc, có vẻ độ khó rất lớn.
Trương Mại bạch y như tuyết, khẽ gảy dây đàn, tiếng đàn mỹ diệu truyền ra. Âm điệu du dương lưu loát lại mang theo lãng mạn ấm áp, giai điệu bổng rồi lại trầm, kéo dài liên tục, tươi đẹp êm ái. A Trì trong lòng cảm động, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt triền miên lưu luyến.
Kể từ hôm đó, A Trì hiếm khi ra khỏi cửa. Niên đại này thiếu y thiếu thuốc, chuyện mang thai là “người sinh người, dọa chết người”, dù thận trọng thế nào cũng không ngại nhiều. Huống hồ Ngụy quốc công phủ chiếm diện tích rộng lớn, phòng ốc đông đảo, hoa viên, núi giả, hồ cá, rừng cây đủ cả, ở nhà cũng không buồn chán.
Thỉnh thoảng có người đến thăm hỏi. Du Nhiên và Lục Vân thì khỏi phải nói, cứ hai ba ngày là qua nhìn, kiểm tra trước kiểm tra sau, rồi dặn dò một phen. Đôi bạn tốt khuê phòng Trình Hi và Phùng Thù cũng thỉnh thoảng ghé qua, cùng A Trì trò chuyện, uống trà, thư giãn.
Du Nhiên và Lục Vân rất ăn ý, hễ trong nhà có chuyện gì không tốt đều không cho A Trì biết:
- Đây là thai đầu, A Trì còn nhỏ, cần phải cẩn thận.
Tang sự của Cát An hầu phủ, Trương gia chỉ có nam nhân ra mặt, không có nữ quyến đi phúng. Chung thị rất bất mãn:
- Cữu cữu ruột qua đời mà thất lễ như thế! Tưởng nó là cô nãi nãi đã xuất giá thì ta không làm gì được nó ư?
Quý Quân tươi cười:
- A Du từ nhỏ đã không đi Cát An hầu phủ, mẹ đâu phải không biết? Vợ A Kình, vợ A Mại đều đang mang thai, không ra cửa được. Mẹ, thật sự là chuyện có nguyên nhân, xin người thông cảm một hai.
Chung thị nghiêm mặt không vui. Quý Quân đi theo càng cẩn thận.
Sau tang sự, nhóm người Tôn phu nhân theo di nguyện của Chung Hanh, chọn ngày dọn khỏi Cát An hầu phủ, ai nấy vào nhà mới của mình. Mắt thấy một đại gia đình náo nhiệt lơ thơ tan tác, Cát An hầu Chung Nguyên tinh thần chán nản.
Thê tử ông là Vương phu nhân dùng lời hay an ủi:
- Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn mà.
Chung Nguyên cười khổ. Thê tử xem như xuất thân danh môn, thừa hưởng giáo dục từ nhỏ, có vài phần kiến thức nhưng tương lai của Cát An hầu phủ, bà ấy không thấy được, cũng không hề cảnh giác. Công hầu phủ đệ hay quan văn thanh lưu (chỉ các quan có phẩm hạnh tốt) đều sợ nhất là gì? Chính là con cháu bình thường, không người kế tục. Bất luận ngươi là gia tộc hiển hách thế nào, nếu không có con cháu xuất sắc, dần dần rồi cũng sẽ suy tàn, không còn vinh quang như trước nữa.
Lúc Chung Tuân đến từ giã, Chung Nguyên vỗ vỗ ông cảm khái:
- A Tuân, ba nhi tử của con đều rất không tệ, đặc biệt là Hoành nhi rất có chí khí, là hảo nam nhi của Chung gia ta. Sau này Hoành nhi cưới đại tiểu thư của Bình Bắc hầu phủ, tiền đồ rộng mở, tương lai tươi sáng làm người ta vui mừng.
Chung Tuân trầm mặc hồi lâu không đáp. Quyết định của phụ thân trước khi đi, đại khái cũng giống vậy nhỉ? Thứ nhất Hoành nhi thích A Đồng, thứ hai cưới A Đồng có lợi cho đường làm quan của Hoành nhi, đó là lý do cho thái độ khác thường thà rằng phân gia của phụ thân.
Đối với con cái, chúng chỉ biết tình thâm ý trọng, chân thành ái mộ; nhưng đối với trưởng bối lại là tính toán, so đo từng li từng tí, xem mối hôn sự này có thể mang lại chỗ tốt gì. Hai bên khác biệt rõ ràng như vậy làm người ta sao chịu nổi.
Chung Tuân trước khi đi, uyển chuyển nói:
- Trương gia chưa đồng ý hôn sự, bởi vậy……..
Chung Nguyên chút nhãn lực này vẫn phải có, cười nói:
- Yên tâm, ngay cả đại bá mẫu của con, ta cũng chưa từng nhắc tới.
Tưởng đại bá con thật sự hồ đồ phải không, trước khi hôn sự còn chưa định, có thể gặp người là nói sao.
Chung Tuân thi lễ thật sâu, yên tâm rời đi.
Khi gió thu thổi đến, Chung Tuân và Thủy Băng Tâm mời vợ chồng Tuyên Ninh hầu đức cao vọng trọng làm mai mối, đến Bình Bắc hầu phủ đề thân cho Chung Hoành. Tuyên Ninh hầu Lư Uy đang nhậm chức Tả đô đốc của Tiền quân đô đốc phủ, cùng Trương Tịnh là đồng liêu, quan hệ rất tốt.
Cuối tháng mười, hai nhà trao đổi canh thiếp.
Vì Chung gia còn đang thủ hiếu nên chuyện trao đổi canh thiếp rất khiêm tốn, không gây náo động.
Tôn phu nhân mặt âm trầm, gọi Thủy Băng Tâm tới mắng một trận:
- Nhà hắn ngay cả phúng cũng không đi mà ngươi hấp tấp như vậy! Nhân phẩm Hoành nhi rành rành ra đó, dạng cô nương nào mà cưới không được, ngươi làm mẹ chỉ biết lo bản thân sung sướng, không chịu nghĩ cho Hoành nhi gì hết.
Thủy Băng Tâm đã quen với tính cách của Tôn phu nhân, chậm rãi nói:
- Hiếu kỳ của Hoành nhi là một năm. Con tính ngày rồi, lễ qua lễ lại xong xuôi cũng tới mùa thu đông năm sau. Lúc đó Hoành nhi đã bỏ tang phục, rước A Đồng vào cửa, vợ chồng son ở kinh thành sống qua ngày, dưới mí mắt trưởng bối mà an cư lạc nghiệp.
Tôn phu nhân cười lạnh:
- Rất tốt. Giỏi cho dưới mí mắt trưởng bối mà an cư lạc nghiệp. Vậy thì để vợ chồng Hoành nhi đến ở cạnh ta đi. Dưới mí mắt của ta, Hoành nhi sẽ không chịu thiệt thòi.
Thủy Băng Tâm uyển chuyển cự tuyệt:
- Thứ nhất, nên lấy di nguyện của cha chồng làm trọng, không thể để lão nhân gia dưới cửu tuyền không an lòng; thứ hai, Hoành nhi mấy năm trước luôn đi Liêu Đông xa xôi ngập ngũ, nếu không theo ý nó, khó tránh nó sẽ dứt áo ra đi, cần gì phải thế.
Tôn phu nhân nghĩ đến việc Chung Hoành “dứt áo ra đi” thì miễn cưỡng khép miệng lại.
Tối hôm đó, Chung Hoành như một cơn gió vọt đến trước mặt Tôn phu nhân:
- Tổ mẫu, người nếu gây khó dễ Trương Đồng một chút xíu nào, con sẽ dẫn nàng cao bay xa chạy, cả đời không về kinh nữa!
Tôn phu nhân luôn miệng nói:
- Ai gây khó dễ nó, ai gây khó dễ nó chứ?
Ai rảnh đi gây khó dễ nó chứ? Cả đống con dâu, cháu dâu kia kìa, không thèm để ý nó.
Chung Hoành hầm hầm đứng một lát rồi rời đi như một cơn gió.
Lần hẹn hò kế tiếp, Chung Hoành vô cùng dịu dàng săn sóc:
- Trương Đồng, ta sẽ bảo vệ nàng. Bất luận là ai muốn ức hiếp nàng, ta đều không cho phép.
Hắn còn đang thủ hiếu, toàn thân bạch y, lại càng làm nổi bật dung nhan xuất chúng. Trương Đồng mê mẩn nhìn hắn, mơ màng gật đầu.
Chung Hoành nghĩ đến những lời trách mắng mà Thủy Băng Tâm phải chịu thì trong lòng áy náy:
- Trương Đồng, ta nói thật. Dù là tổ mẫu ta cũng đừng hòng khiến nàng không vui vẻ.
Trương Đồng chớp chớp mắt. Không phải chỉ là mấy tam cô lục bà thôi sao, ta sợ bọn họ? Chung mỹ nhân, ta không phải đóa hoa trong nhà ấm. Ta là đại tiểu thư Bình Bắc hầu phủ do ông ngoại, sư công, phụ thân, mẫu thân hợp lực tạo ra, rất lợi hại.