Trong phòng sinh, người có công lao to lớn nhất đã sức cùng lực kiệt, nghe tiếng trẻ khóc vang dội bên tai thì hoàn toàn trút hết tâm sự, chìm vào giấc ngủ say.
- Mệt mỏi quá sức thôi, không có vấn đề gì.
Bà đỡ nói như vậy, đại phu qua bắt mạch, cũng nói không có gì đáng ngại.
Du Nhiên sai các nha đầu hầu hạ dọn dẹp phòng sinh sạch sẽ, Lục Vân trông coi bên cạnh mẫu tử A Trì không nỡ rời đi. A Trì vừa sinh xong, khuôn mặt tái nhợt có thêm vài phần thánh thiện, trông lại càng ưa nhìn. Cái bọc tã lót nho nhỏ bên người nàng càng khiến Lục Vân không dời được tầm mắt.
Lục Vân say sưa nhìn gương mặt tiểu hài tử:
- Tướng mạo thật giống với A Trì. Cái mũi này, cái miệng này, còn cái cằm nhỏ này nữa, đều giống A Trì!
Du Nhiên cũng lại gần xem nhưng không cùng ý kiến với Lục Vân:
- Tướng mạo giống A Mại chứ, bà thông gia nhìn xem, từ gương mặt đến ngũ quan, không chỗ nào không giống. Dáng vẻ hoạt bát này lại càng giống.
Hai bà thông gia luôn khiêm nhường, khách sáo lẫn nhau, cuối cùng vì tranh luận tướng mạo tiểu Nhị rốt cuộc giống cha hay giống mẹ mà sinh ra bất đồng thật lớn.
Lục Vân hòa nhã mà kiên trì:
- Phu nhân nhìn kỹ lại xem, thật sự là giống mẹ.
Giọng nói rất khẽ, chỉ sợ đánh thức nữ nhi đang ngủ say. Giọng của Du Nhiên cũng rất khẽ:
- Ta nhìn mấy lần rồi, vẫn cảm thấy tướng mạo tiểu Nhị giống cha mà.
Tiểu hài tử vốn đang ngủ say, chân mày nhỏ bỗng dưng cau lại, cái miệng nhỏ nhắn cong lên. Lần này tổ mẫu hay ngoại tổ mẫu đều không tranh cãi nữa, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm tiểu hài tử, thế là thế nào? Khát nước, đói bụng hay mất hứng?
Tiểu hài tử há miệng nhỏ ra ngáp một cái, lại ngủ thiếp đi.
Lục Vân vui vẻ, tâm ngứa ngáy khó nhịn:
- Phu nhân thấy không, cái ngáp này dễ thương biết chừng nào!
Du Nhiên gật đầu lia lịa:
- Thấy thấy, giống y hệt cha nó hồi nhỏ vậy, đáng yêu chết đi được!
“Cha nó” được Du Nhiên nhắc tới lúc này đang bị “tổ phụ nó” chỉ huy, đi tắm rửa thay y phục:
- Cục cưng rất thông minh, cái gì cũng hiểu. Con bây giờ mồ hôi ướt cả lưng áo, bộ dạng không chỉnh tề như vậy mà đi gặp nó sẽ thể hiện sự thiếu tôn trọng. Nhi tử, sau khi tắm rửa thay y phục rồi hẵng trở lại.
Trương Mại lần đầu làm cha, không có kinh nghiệm, Trương Tịnh nói gì nghe nấy, tuy nôn nóng muốn gặp tiểu Nhị nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đi tắm rửa, thay y phục. Ông ngoại nhiệt tình đi theo, đích thân chọn y phục giúp hắn:
- Mại Mại, thời tiết hôm nay hơi nóng, mặc đồ mát mẻ một chút, cục cưng thích.
Mái tóc dài đen nhánh tự nhiên được búi lỏng lẻo bởi một cây thanh ngọc trâm, trường sam màu lam nhạt phối hợp với đai lưng màu đen chững chạc, trên đai lưng rủ xuống một khối dương chi ngọc bội óng ánh trơn bóng.
- Đúng là ngọc thụ lâm phong, vô cùng tuấn mỹ!
Chỉnh trang cho ngoại tôn tử xong, ông ngoại xem lại trước sau, hài lòng gật đầu:
- Mại Mại, đi đi.
Trương Mại cười nói:
- Ông ngoại, tiểu Nhị nếu không thích trang phục này, tôn nhi sẽ không bỏ qua cho ngài đâu.
Ông ngoại vuốt râu, mỉm cười tự phụ:
- Tiểu Nhị cùng ông ngoại tâm linh tương thông, nhất định sẽ thích.
Trương Mại khách khí chắp tay:
- Nhọc lão nhân gia phí tâm rồi.
Trương Mại vốn nên xoay người rời đi nhưng lại do dự, đứng im bất động. Ông ngoại ngạc nhiên nói:
- Mại Mại, còn việc gì à?
Không phải con nôn nóng muốn gặp tiểu Nhị ư, sao còn không mau mau chạy đi?
Trương Mại cúi đầu nhìn nhìn, không quá khẳng định:
- Ông ngoại nói xem, tiểu Nhị thích con bước chân trái trước hay bước chân phải trước?
Ông ngoại nhịn cười dữ dội, nghiêm túc nói:
- Tả vi quý, đương nhiên là bước chân trái trước.
Trương Mại suy tới suy lui mới nhận ra đâu là chân trái, bèn hắng hắng giọng, sửa sang lại áo mũ, cất bước trầm ổn, ngẩng đầu bước đi. Ông ngoại quả thật nhịn không nổi, sau khi hắn đi thì sai người đóng cửa lại, tiếp đó đấm ngực cười lăn lộn.
Nếu là người khác, cười lăn lộn thất thố như vậy có lẽ không sao nhưng ông ngoại luôn ôn tồn lễ độ, dáng vẻ lịch sự mà như thế thì có vẻ không được bình thường cho lắm. Các thị nữ bên ngoài rối rít cúi đầu, người này lén nhìn người kia, người kia lén nhìn người nọ, đều vô cùng kinh ngạc.
Là vì tiểu thế tử mới ra đời sao, nhưng tiểu thế tử ra đời cũng được một lúc rồi, sao lại nhịn đến giờ? Các thị nữ còn chưa hiểu rõ thế nào thì ông ngoại đã cười đủ, tự mình mở cửa, nghiêm chỉnh, nghênh ngang rời đi.
Ông ngoại đương nhiên là muốn qua xem tiểu hài tử. Từ khi tiểu Nhị ra đời, người thấy nó chỉ có tổ mẫu và ngoại tổ mẫu của nó, bây giờ thì có thêm một người cha ruột ngu ngốc không biết đi đường nữa. Sư công, ông ngoại kể cả Trương Tịnh là tổ phụ ruột vẫn chưa được thấy bộ dạng của tiểu Nhị.
Lúc ông ngoại dáng vẻ tao nhã bước tới thì sư công đang giạng chân phẫn nộ:
- A Du, rốt cục có cho sư phụ xem hay không? A Tịnh đứng lại, không được phép đi.
Hóa ra Trương Tịnh vừa thấy tình hình không ổn định chuồn thì bị đôi mắt sắc của sư công tóm được, đành phải nghe lời dừng lại.
Chịu thua rồi? Ông ngoại khẽ mỉm cười, đứng sang một bên xem náo nhiệt. Ân oán giữa ông và sư công hai mươi mấy năm nay rất phức tạp, chỉ riêng chuyện tranh đoạt hài tử cũng có cả sọt chuyện cũ để kể.
Trương Tịnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đối với chung quanh đều xem như không nghe không thấy. Du Nhiên tuy gần như cả đêm không chợp mắt nhưng phong thái rạng ngời, không có chút mệt mỏi nào, bà mỉm cười hỏi sư công:
- Sư phụ nói xem, ca ca có phải nam tử đẹp nhất thế gian hay không?
Ông ngoại khóe miệng co quắp, A Du, ai lại uy hiếp người ta như con chứ.
Sư công thở hổn hển ngửa đầu lên trời, hồi lâu sau mới bưng bít lương tâm nói:
- Phải.
Du Nhiên mỉm cười định nói gì đó thì bị Trương Tịnh len lén kéo vạt áo của bà, Du Nhiên hé môi cười:
- Sư phụ đợi chút, con bế hài tử ra.
Sư công vò đầu bứt tai, nôn nóng muốn nhìn tiểu Nhị. Trương Tịnh an ủi ông:
- Sư phụ ngồi xuống trước đi, yên tĩnh đợi. Đồ nhi cũng giống ngài, chưa được thấy tiểu Nhị mà.
Sư công liếc ông, tâm sự của ta ngươi không hiểu! Từ khi còn ở Nam Kinh, ta đã mong ngóng tiểu Nhị rồi, có biết không? Từ Nam Kinh đến đây, ta đã đợi chờ đằng đẵng biết bao nhiêu, ngươi hiểu tâm tình của ta sao, A Tịnh ngu ngốc.
Ông ngoại chậm rãi ngồi uống trà, không hề gấp gáp.
Hồi lâu sau, Du Nhiên cẩn thận từng li từng tí ôm một bọc tã lót nhỏ đi tới. Sư công nhẹ nhàng nhảy tới:
- Tiểu Nhị, để thái sư công bế nào!
Ông không nói lời nào, đón lấy tiểu hài tử nhìn chăm chú.
Trương Tịnh cả gan lại gần xem, ông ngoại cũng ngồi không yên, đặt chén trà xuống, thong thả bước đến bên cạnh sư công cùng xem hài tử.
Đây là cục cưng nhỏ mới ra đời không lâu, gương mặt nhỏ nhắn, cái mũi xinh xắn, cái miệng xinh xinh, đáng yêu khiến người ta không nỡ rời xa. Lúc này bé đang nhắm mắt ngủ say, hơi thở đều đều.
- A Tịnh, con xem xương cốt tiểu Nhị thế nào?
Mắt sư công không rời bọc tã lót nhỏ, hỏi đệ tử đắc ý bên cạnh. Trương Tịnh không hề do dự, nghiêm mặt nói:
- Tuyệt vời!
Du Nhiên lặng lẽ hỏi ông ngoại:
- Phụ thân, chỉ nhìn mặt là biết xương cốt có tuyệt vời hay không à?
Tiểu Nhị được bọc rất kín, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, ca ca từ đâu mà nhìn ra tiểu Nhị có xương cốt tuyệt vời chứ.
Ông ngoại mỉm cười lắc đầu, cái này ở đâu mà nhìn ra, A Tịnh học xấu, lừa gạt sư phụ đấy.
- Hài tử sơ sinh không nên ở bên ngoài quá lâu.
Không đợi sư công và Trương Tịnh nhìn tiểu Nhị đủ, Du Nhiên đã đòi lại hài tử, định bế trở về. Sư công và Trương Tịnh tuy không nỡ nhưng không dám kháng nghị, ngoan ngoãn giao trả lại hài tử.
Ông ngoại rất rộng lượng không hề yêu cầu bế hài tử, ngược lại còn thúc giục Du Nhiên:
- Về thôi, về thôi.
Đợi tiểu Nhị lớn lên, toàn bộ đều do ta quản, bây giờ không vội.
Lúc Du Nhiên bế hài tử trở về, A Trì đã tỉnh. Sản phụ vừa tỉnh dậy dĩ nhiên cần bồi bổ thể lực, uống ít canh loãng bổ dưỡng. Rõ ràng là có ấm tráng men miệng dài chuyên dùng để uống canh nhưng Trương Mại cứ bỏ qua không dùng, hắn bưng một bát sứ Nhữ Dao nhỏ óng ánh tinh xảo, từng muỗng từng muỗng đút cho A Trì.
Đút một muỗng, hai người lại liếc mắt đưa tình nhìn nhau một cái. Du Nhiên mỉm cười hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của tiểu hài tử, cục cưng à, cha mẹ con đang bận, con tạm thời theo tổ mẫu nhé, được không?
Tiểu hài tử hơi nhíu mày, ngủ rất say sưa.
Trương Tịnh giúp sư công, ông ngoại điểm chút chu sa lên trứng gà đã luộc chín, rồi sai tôi tớ đem phân phát cho người qua đường. Các bạn bè thân thích tự có người đến báo tin vui, trong phủ bất luận là thị nữ, bà tử hay là quản sự, sai vặt, tôi tớ, mỗi người từ trên xuống dưới đều được thưởng ba tháng tiền lương, ai nấy mặt mày hớn hở.
Nhà có thêm nhân khẩu là hỉ sự lớn nhất.
Hôm nay Ngụy quốc công phủ ai nấy đều tươi cười, chỉ là nụ cười không giống nhau. Các trưởng bối là cười hài lòng, đại ca đại tẩu và Đồng Đồng là cười hân hoan, Trương Mại và A Trì ấy hả, chính là cười ngu ngốc.
Hai người ở cạnh nhau nhìn tiểu hài tử thắm thiết, ngay cả mắt cũng không chớp. Họ không đổi vị trí, không đổi tư thế cũng không thấy mệt, thỉnh thoảng nói vài câu cũng không gì khác ngoài “Nhi tử thật đẹp”, “Nhi tử đáng yêu chết đi được”.
Đôi phụ thân, mẫu thân mới thăng chức này chán đến mức Du Nhiên nhìn không nổi, chê cười mấy câu. Trương Mại rất xấu hổ, A Trì cũng hơi ngượng ngùng, nhưng sau khi Du Nhiên rời đi, hai người họ lại như cũ.
Sự thật chứng minh, tiểu Nhị quả thực thiên phú hơn người. Đến thời điểm muốn bú sữa, A Trì bế bé, đem vú nhét vào trong miệng bé, bé lập tức nắm lấy không tha, dùng sức mút vào, không lâu sau đã uống đầy một miệng sữa, vô cùng trôi chảy.
Tuy vậy, A Trì lần đầu cho con bú, vẫn đau hít một ngụm khí. Trương Mại ở bên cạnh nhìn, đau lòng thê tử, nghiêm túc giáo huấn nhi tử:
- Lớn lên nhớ hiếu thuận mẹ con đấy, có biết không?
A Trì nhìn nhi tử trong ngực, dịu dàng như nước:
- Ta chỉ hận không thể đem tất cả những gì mình có cho nó, không biết phải thương nó thế nào mới tốt. Trọng Khải, chút đau này tính là gì, vì nó, dù đau cỡ nào ta cũng cam tâm tình nguyện.
- Ừ, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Trương Mại tự nhiên nói.
Trương Mại lúc này đối với tiểu Nhị thật sự tràn đầy tình thương, căn bản không nghĩ tới sẽ có ngày hắn ghen với tiểu Nhị, tìm mọi cách đuổi tiểu Nhị đi để được ngủ cùng mẹ nó. Dĩ nhiên, đây là nói sau.
Lúc này tiểu Nhị mới sinh, vẫn đang trong tuần trăng mật với phụ thân bé, còn sau này thì, khụ khụ, khó nói.
Các tỷ muội và tẩu tẩu của Du Nhiên không đợi đến tắm ba ngày đã hẹn nhau đến xem tiểu hài tử. Họ đều là người từng sinh con, nuôi con, cũng biết rõ A Trì, chẳng qua đến trong phòng nhìn một chút rồi vào phòng khách ngồi tán gẫu.
Người Mạnh gia gặp gỡ nhau, trước giờ luôn náo nhiệt.
- Đại danh chưa nghĩ ra, vậy còn nhũ danh? Trước tiên cứ gọi là bé Nhị đi, cũng được.
Nói đến tên tiểu Nhị, mọi người đều che miệng cười. Hân Nhiên nhỏ tuổi nhất, hăng hái bừng bừng nói:
- Lần này ngũ tỷ phu phải nhanh chóng đặt tên, trách nhiệm rất lớn đấy!
- Mệt mỏi quá sức thôi, không có vấn đề gì.
Bà đỡ nói như vậy, đại phu qua bắt mạch, cũng nói không có gì đáng ngại.
Du Nhiên sai các nha đầu hầu hạ dọn dẹp phòng sinh sạch sẽ, Lục Vân trông coi bên cạnh mẫu tử A Trì không nỡ rời đi. A Trì vừa sinh xong, khuôn mặt tái nhợt có thêm vài phần thánh thiện, trông lại càng ưa nhìn. Cái bọc tã lót nho nhỏ bên người nàng càng khiến Lục Vân không dời được tầm mắt.
Lục Vân say sưa nhìn gương mặt tiểu hài tử:
- Tướng mạo thật giống với A Trì. Cái mũi này, cái miệng này, còn cái cằm nhỏ này nữa, đều giống A Trì!
Du Nhiên cũng lại gần xem nhưng không cùng ý kiến với Lục Vân:
- Tướng mạo giống A Mại chứ, bà thông gia nhìn xem, từ gương mặt đến ngũ quan, không chỗ nào không giống. Dáng vẻ hoạt bát này lại càng giống.
Hai bà thông gia luôn khiêm nhường, khách sáo lẫn nhau, cuối cùng vì tranh luận tướng mạo tiểu Nhị rốt cuộc giống cha hay giống mẹ mà sinh ra bất đồng thật lớn.
Lục Vân hòa nhã mà kiên trì:
- Phu nhân nhìn kỹ lại xem, thật sự là giống mẹ.
Giọng nói rất khẽ, chỉ sợ đánh thức nữ nhi đang ngủ say. Giọng của Du Nhiên cũng rất khẽ:
- Ta nhìn mấy lần rồi, vẫn cảm thấy tướng mạo tiểu Nhị giống cha mà.
Tiểu hài tử vốn đang ngủ say, chân mày nhỏ bỗng dưng cau lại, cái miệng nhỏ nhắn cong lên. Lần này tổ mẫu hay ngoại tổ mẫu đều không tranh cãi nữa, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm tiểu hài tử, thế là thế nào? Khát nước, đói bụng hay mất hứng?
Tiểu hài tử há miệng nhỏ ra ngáp một cái, lại ngủ thiếp đi.
Lục Vân vui vẻ, tâm ngứa ngáy khó nhịn:
- Phu nhân thấy không, cái ngáp này dễ thương biết chừng nào!
Du Nhiên gật đầu lia lịa:
- Thấy thấy, giống y hệt cha nó hồi nhỏ vậy, đáng yêu chết đi được!
“Cha nó” được Du Nhiên nhắc tới lúc này đang bị “tổ phụ nó” chỉ huy, đi tắm rửa thay y phục:
- Cục cưng rất thông minh, cái gì cũng hiểu. Con bây giờ mồ hôi ướt cả lưng áo, bộ dạng không chỉnh tề như vậy mà đi gặp nó sẽ thể hiện sự thiếu tôn trọng. Nhi tử, sau khi tắm rửa thay y phục rồi hẵng trở lại.
Trương Mại lần đầu làm cha, không có kinh nghiệm, Trương Tịnh nói gì nghe nấy, tuy nôn nóng muốn gặp tiểu Nhị nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đi tắm rửa, thay y phục. Ông ngoại nhiệt tình đi theo, đích thân chọn y phục giúp hắn:
- Mại Mại, thời tiết hôm nay hơi nóng, mặc đồ mát mẻ một chút, cục cưng thích.
Mái tóc dài đen nhánh tự nhiên được búi lỏng lẻo bởi một cây thanh ngọc trâm, trường sam màu lam nhạt phối hợp với đai lưng màu đen chững chạc, trên đai lưng rủ xuống một khối dương chi ngọc bội óng ánh trơn bóng.
- Đúng là ngọc thụ lâm phong, vô cùng tuấn mỹ!
Chỉnh trang cho ngoại tôn tử xong, ông ngoại xem lại trước sau, hài lòng gật đầu:
- Mại Mại, đi đi.
Trương Mại cười nói:
- Ông ngoại, tiểu Nhị nếu không thích trang phục này, tôn nhi sẽ không bỏ qua cho ngài đâu.
Ông ngoại vuốt râu, mỉm cười tự phụ:
- Tiểu Nhị cùng ông ngoại tâm linh tương thông, nhất định sẽ thích.
Trương Mại khách khí chắp tay:
- Nhọc lão nhân gia phí tâm rồi.
Trương Mại vốn nên xoay người rời đi nhưng lại do dự, đứng im bất động. Ông ngoại ngạc nhiên nói:
- Mại Mại, còn việc gì à?
Không phải con nôn nóng muốn gặp tiểu Nhị ư, sao còn không mau mau chạy đi?
Trương Mại cúi đầu nhìn nhìn, không quá khẳng định:
- Ông ngoại nói xem, tiểu Nhị thích con bước chân trái trước hay bước chân phải trước?
Ông ngoại nhịn cười dữ dội, nghiêm túc nói:
- Tả vi quý, đương nhiên là bước chân trái trước.
Trương Mại suy tới suy lui mới nhận ra đâu là chân trái, bèn hắng hắng giọng, sửa sang lại áo mũ, cất bước trầm ổn, ngẩng đầu bước đi. Ông ngoại quả thật nhịn không nổi, sau khi hắn đi thì sai người đóng cửa lại, tiếp đó đấm ngực cười lăn lộn.
Nếu là người khác, cười lăn lộn thất thố như vậy có lẽ không sao nhưng ông ngoại luôn ôn tồn lễ độ, dáng vẻ lịch sự mà như thế thì có vẻ không được bình thường cho lắm. Các thị nữ bên ngoài rối rít cúi đầu, người này lén nhìn người kia, người kia lén nhìn người nọ, đều vô cùng kinh ngạc.
Là vì tiểu thế tử mới ra đời sao, nhưng tiểu thế tử ra đời cũng được một lúc rồi, sao lại nhịn đến giờ? Các thị nữ còn chưa hiểu rõ thế nào thì ông ngoại đã cười đủ, tự mình mở cửa, nghiêm chỉnh, nghênh ngang rời đi.
Ông ngoại đương nhiên là muốn qua xem tiểu hài tử. Từ khi tiểu Nhị ra đời, người thấy nó chỉ có tổ mẫu và ngoại tổ mẫu của nó, bây giờ thì có thêm một người cha ruột ngu ngốc không biết đi đường nữa. Sư công, ông ngoại kể cả Trương Tịnh là tổ phụ ruột vẫn chưa được thấy bộ dạng của tiểu Nhị.
Lúc ông ngoại dáng vẻ tao nhã bước tới thì sư công đang giạng chân phẫn nộ:
- A Du, rốt cục có cho sư phụ xem hay không? A Tịnh đứng lại, không được phép đi.
Hóa ra Trương Tịnh vừa thấy tình hình không ổn định chuồn thì bị đôi mắt sắc của sư công tóm được, đành phải nghe lời dừng lại.
Chịu thua rồi? Ông ngoại khẽ mỉm cười, đứng sang một bên xem náo nhiệt. Ân oán giữa ông và sư công hai mươi mấy năm nay rất phức tạp, chỉ riêng chuyện tranh đoạt hài tử cũng có cả sọt chuyện cũ để kể.
Trương Tịnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đối với chung quanh đều xem như không nghe không thấy. Du Nhiên tuy gần như cả đêm không chợp mắt nhưng phong thái rạng ngời, không có chút mệt mỏi nào, bà mỉm cười hỏi sư công:
- Sư phụ nói xem, ca ca có phải nam tử đẹp nhất thế gian hay không?
Ông ngoại khóe miệng co quắp, A Du, ai lại uy hiếp người ta như con chứ.
Sư công thở hổn hển ngửa đầu lên trời, hồi lâu sau mới bưng bít lương tâm nói:
- Phải.
Du Nhiên mỉm cười định nói gì đó thì bị Trương Tịnh len lén kéo vạt áo của bà, Du Nhiên hé môi cười:
- Sư phụ đợi chút, con bế hài tử ra.
Sư công vò đầu bứt tai, nôn nóng muốn nhìn tiểu Nhị. Trương Tịnh an ủi ông:
- Sư phụ ngồi xuống trước đi, yên tĩnh đợi. Đồ nhi cũng giống ngài, chưa được thấy tiểu Nhị mà.
Sư công liếc ông, tâm sự của ta ngươi không hiểu! Từ khi còn ở Nam Kinh, ta đã mong ngóng tiểu Nhị rồi, có biết không? Từ Nam Kinh đến đây, ta đã đợi chờ đằng đẵng biết bao nhiêu, ngươi hiểu tâm tình của ta sao, A Tịnh ngu ngốc.
Ông ngoại chậm rãi ngồi uống trà, không hề gấp gáp.
Hồi lâu sau, Du Nhiên cẩn thận từng li từng tí ôm một bọc tã lót nhỏ đi tới. Sư công nhẹ nhàng nhảy tới:
- Tiểu Nhị, để thái sư công bế nào!
Ông không nói lời nào, đón lấy tiểu hài tử nhìn chăm chú.
Trương Tịnh cả gan lại gần xem, ông ngoại cũng ngồi không yên, đặt chén trà xuống, thong thả bước đến bên cạnh sư công cùng xem hài tử.
Đây là cục cưng nhỏ mới ra đời không lâu, gương mặt nhỏ nhắn, cái mũi xinh xắn, cái miệng xinh xinh, đáng yêu khiến người ta không nỡ rời xa. Lúc này bé đang nhắm mắt ngủ say, hơi thở đều đều.
- A Tịnh, con xem xương cốt tiểu Nhị thế nào?
Mắt sư công không rời bọc tã lót nhỏ, hỏi đệ tử đắc ý bên cạnh. Trương Tịnh không hề do dự, nghiêm mặt nói:
- Tuyệt vời!
Du Nhiên lặng lẽ hỏi ông ngoại:
- Phụ thân, chỉ nhìn mặt là biết xương cốt có tuyệt vời hay không à?
Tiểu Nhị được bọc rất kín, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, ca ca từ đâu mà nhìn ra tiểu Nhị có xương cốt tuyệt vời chứ.
Ông ngoại mỉm cười lắc đầu, cái này ở đâu mà nhìn ra, A Tịnh học xấu, lừa gạt sư phụ đấy.
- Hài tử sơ sinh không nên ở bên ngoài quá lâu.
Không đợi sư công và Trương Tịnh nhìn tiểu Nhị đủ, Du Nhiên đã đòi lại hài tử, định bế trở về. Sư công và Trương Tịnh tuy không nỡ nhưng không dám kháng nghị, ngoan ngoãn giao trả lại hài tử.
Ông ngoại rất rộng lượng không hề yêu cầu bế hài tử, ngược lại còn thúc giục Du Nhiên:
- Về thôi, về thôi.
Đợi tiểu Nhị lớn lên, toàn bộ đều do ta quản, bây giờ không vội.
Lúc Du Nhiên bế hài tử trở về, A Trì đã tỉnh. Sản phụ vừa tỉnh dậy dĩ nhiên cần bồi bổ thể lực, uống ít canh loãng bổ dưỡng. Rõ ràng là có ấm tráng men miệng dài chuyên dùng để uống canh nhưng Trương Mại cứ bỏ qua không dùng, hắn bưng một bát sứ Nhữ Dao nhỏ óng ánh tinh xảo, từng muỗng từng muỗng đút cho A Trì.
Đút một muỗng, hai người lại liếc mắt đưa tình nhìn nhau một cái. Du Nhiên mỉm cười hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của tiểu hài tử, cục cưng à, cha mẹ con đang bận, con tạm thời theo tổ mẫu nhé, được không?
Tiểu hài tử hơi nhíu mày, ngủ rất say sưa.
Trương Tịnh giúp sư công, ông ngoại điểm chút chu sa lên trứng gà đã luộc chín, rồi sai tôi tớ đem phân phát cho người qua đường. Các bạn bè thân thích tự có người đến báo tin vui, trong phủ bất luận là thị nữ, bà tử hay là quản sự, sai vặt, tôi tớ, mỗi người từ trên xuống dưới đều được thưởng ba tháng tiền lương, ai nấy mặt mày hớn hở.
Nhà có thêm nhân khẩu là hỉ sự lớn nhất.
Hôm nay Ngụy quốc công phủ ai nấy đều tươi cười, chỉ là nụ cười không giống nhau. Các trưởng bối là cười hài lòng, đại ca đại tẩu và Đồng Đồng là cười hân hoan, Trương Mại và A Trì ấy hả, chính là cười ngu ngốc.
Hai người ở cạnh nhau nhìn tiểu hài tử thắm thiết, ngay cả mắt cũng không chớp. Họ không đổi vị trí, không đổi tư thế cũng không thấy mệt, thỉnh thoảng nói vài câu cũng không gì khác ngoài “Nhi tử thật đẹp”, “Nhi tử đáng yêu chết đi được”.
Đôi phụ thân, mẫu thân mới thăng chức này chán đến mức Du Nhiên nhìn không nổi, chê cười mấy câu. Trương Mại rất xấu hổ, A Trì cũng hơi ngượng ngùng, nhưng sau khi Du Nhiên rời đi, hai người họ lại như cũ.
Sự thật chứng minh, tiểu Nhị quả thực thiên phú hơn người. Đến thời điểm muốn bú sữa, A Trì bế bé, đem vú nhét vào trong miệng bé, bé lập tức nắm lấy không tha, dùng sức mút vào, không lâu sau đã uống đầy một miệng sữa, vô cùng trôi chảy.
Tuy vậy, A Trì lần đầu cho con bú, vẫn đau hít một ngụm khí. Trương Mại ở bên cạnh nhìn, đau lòng thê tử, nghiêm túc giáo huấn nhi tử:
- Lớn lên nhớ hiếu thuận mẹ con đấy, có biết không?
A Trì nhìn nhi tử trong ngực, dịu dàng như nước:
- Ta chỉ hận không thể đem tất cả những gì mình có cho nó, không biết phải thương nó thế nào mới tốt. Trọng Khải, chút đau này tính là gì, vì nó, dù đau cỡ nào ta cũng cam tâm tình nguyện.
- Ừ, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Trương Mại tự nhiên nói.
Trương Mại lúc này đối với tiểu Nhị thật sự tràn đầy tình thương, căn bản không nghĩ tới sẽ có ngày hắn ghen với tiểu Nhị, tìm mọi cách đuổi tiểu Nhị đi để được ngủ cùng mẹ nó. Dĩ nhiên, đây là nói sau.
Lúc này tiểu Nhị mới sinh, vẫn đang trong tuần trăng mật với phụ thân bé, còn sau này thì, khụ khụ, khó nói.
Các tỷ muội và tẩu tẩu của Du Nhiên không đợi đến tắm ba ngày đã hẹn nhau đến xem tiểu hài tử. Họ đều là người từng sinh con, nuôi con, cũng biết rõ A Trì, chẳng qua đến trong phòng nhìn một chút rồi vào phòng khách ngồi tán gẫu.
Người Mạnh gia gặp gỡ nhau, trước giờ luôn náo nhiệt.
- Đại danh chưa nghĩ ra, vậy còn nhũ danh? Trước tiên cứ gọi là bé Nhị đi, cũng được.
Nói đến tên tiểu Nhị, mọi người đều che miệng cười. Hân Nhiên nhỏ tuổi nhất, hăng hái bừng bừng nói:
- Lần này ngũ tỷ phu phải nhanh chóng đặt tên, trách nhiệm rất lớn đấy!