Du Nhiên mỉm cười vỗ vỗ mặt ông:
- Ca ca rất nhanh là có thể gặp nhạc phụ nhạc mẫu thôi. Đoán chừng thuyền chúng ta đến Thông Châu là cha mẹ cùng A Kình, A Đồng đã đợi sẵn ở bến đò, trông đợi mỏi mòn rồi.
Trương Tịnh nắm bàn tay nhỏ bé của bà lên hôn, ánh mắt vô cùng dịu dàng:
- Xa cách đã lâu, thật nhớ.
Cũng không biết ông là nhớ con, nhớ nhạc phụ nhạc mẫu, hay là nhớ đủ cả.
Du Nhiên vui vẻ tính toán:
- Hai đứa con dâu chúng ta đều có tin tức rồi, quả thật không tệ, về kinh liền thu xếp hôn sự cho hai đứa nó. A Kình năm nay cưới vợ, A Mại năm sau cưới, hết cách, A Trì còn nhỏ, chỉ có thể đợi thôi.
Năm nay định hôn, năm sau cưới mà cũng coi là đợi sao? Trương Tịnh khẽ mỉm cười, ca ca từ khi gặp nàng đến khi cưới nàng về nhà cũng mất khoảng sáu bảy năm. A Du, đợi nàng lớn lên, ca ca đợi rất cực khổ.
Nhắc tới A Trì, Du Nhiên có chút lo lắng:
- Cha mẹ đều bệnh, không biết trong lòng tiểu nha đầu có khó chịu hay không, có chống đỡ nổi không đây.
Vợ chồng Từ Sâm, Lục Vân đại khái là chưa bao giờ trải qua chuyện gì trắc trở nên mới gặp chút chuyện như vậy liền ngã bệnh. Phụ mẫu vì lo lắng cho con bé nên mới sinh bệnh, A Trì có thể có gánh nặng tâm lý hay không?
Trương Tịnh rất chắc chắn:
- Không có chuyện gì. Phụ thân A Trì trong lòng thấy có lỗi với Từ thứ phụ nên áy náy; mẫu thân A Trì chẳng qua là bị kinh sợ mà thôi. Thần sắc A Trì rất bình tĩnh, ánh mắt trong suốt, con bé này rất trấn định, rất giỏi.
- Đúng vậy, ánh mắt nhi tử ta thế nào chứ, tiểu cô nương nó vừa ý có thể không giỏi sao? Mại Mại dung mạo giống ta, thông minh cũng giống ta!
Du Nhiên đắc ý khoác loác, Trương Tịnh dung túng cười, nghe bà tự biên tự diễn.
Từ gia, A Trì xử lý việc nhà đâu vào đấy, cho nên Từ Sâm, Lục Vân tuy ngã bệnh nhưng Từ gia vẫn không rối loạn. Từ Thuật, Từ Dật ở trước giường phụ mẫu cùng trò chuyện, giúp việc vặt, Từ Tốn và A Trì chuẩn bị hành lý, thu xếp nô bộc, thị nữ, chỉnh đốn thuyền xe, mời thầy thỉnh thuốc, ngay ngắn rõ ràng.
- A Trì, không bằng muội cứ ở lại Nam Kinh đi.
Từ Tốn suy đi nghĩ lại, vẫn không nỡ để muội muội theo họ cùng về kinh. Tuy nói đã định ra hôn sự, nhưng kế phu nhân sao chịu để yên, nhất định sẽ có tranh chấp. A Trì còn nhỏ tuổi, tội gì phải dính vào vũng nước đục này.
A Trì khẽ cười, giữa hai chân mày có sự bình tĩnh như hiểu rõ thế sự:
- Phụ thân do đâu mà bệnh? Tổ phụ vừa hứa gả thứ tôn nữ, phụ thân lập tức cùng Trương gia định hôn, chẳng lẽ không áy náy sao? Ca, phụ thân vào kinh báo cáo công tác, nhất định phải đối mặt với tổ phụ, muội muốn phụng bồi người.
Sự kiên định trên nét mặt A Trì lây sang Từ Tốn, mũi Từ Tốn chua xót:
- Được, chúng ta cùng phụng bồi cha mẹ vào kinh. A Trì, nếu kế phu nhân nói lời lạnh nhạt, các đường muội hung dữ ác độc, muội đừng để trong lòng, đừng làm chính mình tức giận.
Nội trạch là nội trạch, ngoại viện là ngoại viện. Ca ca dù có che chở muội muội thế nào đi nữa cũng không thể thời thời khắc khắc theo bên cạnh giúp nàng ngăn chặn minh thương ám tiễn của kế tổ mẫu và các đường muội. Đến kinh thành, A Trì được nâng niu từ bé phải học cách kiên cường.
A Trì cười nhẹ:
- Ca ca yên tâm, muội yêu quý mình nhất nên sẽ không gây chuyện với chính mình.
Ở Phượng Hoàng Đài có cha mẹ thương yêu thì lười biếng, đến kinh thành nghênh đón phong ba thì phải tỉnh táo thôi. Kế phu nhân và các nữ tử Từ gia khác đặt điều nói xấu thì tính là gì chứ, ai rảnh mà quan tâm.
Xương Hóa bưng khay đi đến, trong khay là chén thuốc vừa nấu xong:
- Đại thiếu gia, đại tiểu thư, thuốc của phu nhân đã nấu xong.
A Trì im lặng nhìn chén thuốc, mẫu thân, thật ra người vốn không cần uống thứ nước đắng này, nó có ích gì với người đâu? Bệnh của người đều là tâm bệnh.
Mặc dù cảm thấy vô dụng, A Trì vẫn theo Từ Tốn vào phòng Lục Vân, nhìn bà uống hết chén thuốc đắng. Lục Vân uống xong thuốc, căn dặn:
- A Tốn qua chỗ phụ thân con, A Trì ở lại đây với mẹ.
Từ Tốn cung kính đáp ứng, rời đi. Lục Vân mỏi mệt vẫy vẫy tay, bảo A Trì ngồi xuống mép giường:
- Nữ nhi ngoan, đều do cha mẹ làm trễ nãi con……
Tây Viên đã sớm cầu hôn, nếu chúng ta đồng ý sớm thì ít nhất khi định hôn, hai nhà vẫn ngang vai ngang vế, A Trì hiển nhiên là người có thân phận, nhưng khi Từ gia định hôn lại vô cùng quẫn bách, A Trì khó tránh bị liên lụy.
Lục Vân hai ngày này gầy đi không ít, tinh thần suy sụp, A Trì giúp bà sửa sang lại tóc mai, nở nụ cười xinh đẹp nói:
- Hiện giờ chỉ có hai mẹ con ta, con không thẹn thùng xấu hổ nữa. Mẹ và phụ thân không phải đã hứa gả con cho Trọng Khải rồi sao, chàng trẻ tuổi lại anh tuấn, có bản lĩnh, cư xử với người khác cũng rất tốt, đây là làm trễ nãi con gì chứ?
Lục Vân kéo bàn tay nhỏ của nàng qua, yêu thương vỗ nhè nhẹ:
- Hài tử ngốc, con định hôn với cậu ta như vậy, khó đảm bảo sau này không bị xem thường. Hơn nữa, con có lẽ sẽ có đường muội làm thiếp, rất mất thể diện.
A Trì cười khanh khách:
- Mẹ, chàng sẽ không để ý những thứ này, phụ mẫu chàng cũng sẽ không để ý. Mẹ nghĩ xem, chàng cũng thế, cha mẹ chàng cũng vậy, nếu để ý thì sao vội định hôn vào lúc này?
Thần sắc Lục Vân ảm đạm:
- Cho dù họ không để ý nhưng Ngụy Quốc công phủ nhiều trưởng bối như vậy, nhiều tộc nhân như vậy, sao có thể ai nấy đều rộng rãi độ lượng? Không biết sẽ có bao nhiêu lời khó nghe, bao nhiêu khuôn mặt lạnh nhạt nữa.
A Trì phì cười:
- Để ý bọn họ làm gì? Mẹ, con nói thật với mẹ, nhà mình con chỉ quan tâm đến cha, mẹ, ca ca, A Thuật và A Dật, còn tổ phụ và các thúc thúc như thế nào, con không quan tâm mấy. Bọn họ đối với con tốt, con vui vẻ; đối với con không tốt, con cũng không để bụng. Đến nhà chàng cũng vậy, người thân nhất cũng chỉ ba đến năm người, còn lại hơi đâu mà để ý?
Chẳng lẽ muốn người khắp thiên hạ đều thích mình sao, quá xa xỉ rồi.
Trong đôi mắt ảm đạm của Lục Vân dần dần có ánh sáng:
- Khuê nữ của ta thật sáng suốt!
Hài tử này không để tâm chuyện vụn vặt, hào phóng rộng lượng, gặp chuyện thì có chủ kiến, có phương pháp, rất tốt rất tốt.
A Trì cùng Lục Vân nói chuyện một lát rồi đỡ bà nằm xuống:
- Mẹ mới uống thuốc, nên ngủ đi. Mẹ cứ yên tâm đánh một giấc, sáng mai tỉnh dậy khẳng định tinh thần sảng khoái, hết bệnh liền.
Lục Vân từ từ nằm xuống, vẫn lo âu nói:
- Cũng không biết đến kinh thành lại phát sinh phong ba gì nữa. Kế phu nhân có thể sẽ nói gì đó hay không, tổ phụ con liệu có giận tím mặt hay không, các thúc thúc và đường muội của con liệu có gây khó dễ với con hay không.
A Trì cẩn thận đắp kín chăn cho bà:
- Không sao cả, bất luận là ai gây khó dễ, con đều có biện pháp đối phó. Mẹ, chỉ cần mẹ và phụ thân yêu thương con, lo nghĩ cho con, chỉ cần cả nhà chúng ta đồng lòng thì không có gì đáng lo cả.
Ngữ khí A Trì vô cùng tự tin, Lục Vân nằm trên gối mỉm cười, A Trì của ta trưởng thành rồi, nhìn đi, cứ như tiểu đại nhân vậy. Bà vui vẻ nghĩ, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Lục Vân ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, Xương Hóa bước đến hầu hạ bà rửa mặt chải đầu, mỉm cười nói:
- Phu nhân, cô gia mới sáng sớm đã tới rồi, đang phụng bồi lão gia.
Mười ngày mới có một ngày hưu mộc, đây không phải cô gia nữa mà là con cháu rồi.
Lục Vân cảm thấy sức khỏe tốt lên không ít, nghe lời này thì tinh thần lại càng tốt, mặt mang ý cười. Xương Hóa là một nha đầu thông minh, biết Lục Vân thích nghe cái gì:
- Đại tiểu thư đang ở phòng bếp nhỏ đích thân nấu thuốc, thật là hiếu thuận.
Quả nhiên Lục Vân vừa nghe thì nụ cười càng tươi rói.
Rửa mặt chải đầu xong, Lục Vân vịn Xương Hóa đi thăm Từ Sâm___bọn họ từ sau khi thành thân vẫn luôn ở chung, lần này sinh bệnh mới nghe lời đại phu tách ra, Từ Sâm ở phòng phía đông, còn Lục Vân ở phòng phía tây.
Đến phòng phía đông, trên bàn đặt điểm tâm nóng hổi, Trương Mại và Từ Tốn mỗi người một bên đỡ Từ Sâm từ từ đi về phía bàn. Từ Thuật, Từ Dật cũng không nhàn rỗi, một đứa chạy tới kéo ghế cho phụ thân, một đứa ở bên cạnh khích lệ:
- Phụ thân, sắp đến, sắp đến rồi, ngài dùng thêm chút sức nữa.
Thấy Lục Vân tiến vào, Từ Thuật, Từ Dật vội chạy tới lấy lòng:
- Mẹ, khí sắc người thật tốt!
Lục Vân sờ sờ đầu ấu tử, nhìn trượng phu từ từ ngồi xuống, rồi dắt ấu tử đến ngồi bên cạnh ông, phu thê hai người nhìn nhau, trong lòng đều là cảm khái.
Lục Vân cười nói:
- Trọng Khải, phòng bếp nhỏ đang nấu thuốc, phiền con đi nhìn thử, xem có thể dùng được chưa?
Trương Mại cung kính đáp ứng, rời đi. Từ Sâm khẽ trách thê tử:
- Để nó ăn điểm tâm sáng trước đã, nấu thuốc cái gì.
Từ Tốn cười cười, căn dặn thị nữ:
- Mang hai phần điểm tâm sáng đến phòng bếp nhỏ.
Từ Thuật không hiểu:
- Sao phải đưa hai phần điểm tâm sáng?
Từ Dật so với hắn thông minh hơn một chút:
- Trương đại ca ăn nhiều chứ sao.
Huynh ấy cao lớn như vậy, khẳng định là ăn rất nhiều, thực ngốc.
Đưa điểm tâm sáng rất dư thừa, Trương Mại cũng không cần nó. Có tiểu mỹ nữ sắc đẹp có thể ăn ở trước mặt, hắn làm gì còn tâm tư ăn điểm tâm sáng nữa.
- Ca ca rất nhanh là có thể gặp nhạc phụ nhạc mẫu thôi. Đoán chừng thuyền chúng ta đến Thông Châu là cha mẹ cùng A Kình, A Đồng đã đợi sẵn ở bến đò, trông đợi mỏi mòn rồi.
Trương Tịnh nắm bàn tay nhỏ bé của bà lên hôn, ánh mắt vô cùng dịu dàng:
- Xa cách đã lâu, thật nhớ.
Cũng không biết ông là nhớ con, nhớ nhạc phụ nhạc mẫu, hay là nhớ đủ cả.
Du Nhiên vui vẻ tính toán:
- Hai đứa con dâu chúng ta đều có tin tức rồi, quả thật không tệ, về kinh liền thu xếp hôn sự cho hai đứa nó. A Kình năm nay cưới vợ, A Mại năm sau cưới, hết cách, A Trì còn nhỏ, chỉ có thể đợi thôi.
Năm nay định hôn, năm sau cưới mà cũng coi là đợi sao? Trương Tịnh khẽ mỉm cười, ca ca từ khi gặp nàng đến khi cưới nàng về nhà cũng mất khoảng sáu bảy năm. A Du, đợi nàng lớn lên, ca ca đợi rất cực khổ.
Nhắc tới A Trì, Du Nhiên có chút lo lắng:
- Cha mẹ đều bệnh, không biết trong lòng tiểu nha đầu có khó chịu hay không, có chống đỡ nổi không đây.
Vợ chồng Từ Sâm, Lục Vân đại khái là chưa bao giờ trải qua chuyện gì trắc trở nên mới gặp chút chuyện như vậy liền ngã bệnh. Phụ mẫu vì lo lắng cho con bé nên mới sinh bệnh, A Trì có thể có gánh nặng tâm lý hay không?
Trương Tịnh rất chắc chắn:
- Không có chuyện gì. Phụ thân A Trì trong lòng thấy có lỗi với Từ thứ phụ nên áy náy; mẫu thân A Trì chẳng qua là bị kinh sợ mà thôi. Thần sắc A Trì rất bình tĩnh, ánh mắt trong suốt, con bé này rất trấn định, rất giỏi.
- Đúng vậy, ánh mắt nhi tử ta thế nào chứ, tiểu cô nương nó vừa ý có thể không giỏi sao? Mại Mại dung mạo giống ta, thông minh cũng giống ta!
Du Nhiên đắc ý khoác loác, Trương Tịnh dung túng cười, nghe bà tự biên tự diễn.
Từ gia, A Trì xử lý việc nhà đâu vào đấy, cho nên Từ Sâm, Lục Vân tuy ngã bệnh nhưng Từ gia vẫn không rối loạn. Từ Thuật, Từ Dật ở trước giường phụ mẫu cùng trò chuyện, giúp việc vặt, Từ Tốn và A Trì chuẩn bị hành lý, thu xếp nô bộc, thị nữ, chỉnh đốn thuyền xe, mời thầy thỉnh thuốc, ngay ngắn rõ ràng.
- A Trì, không bằng muội cứ ở lại Nam Kinh đi.
Từ Tốn suy đi nghĩ lại, vẫn không nỡ để muội muội theo họ cùng về kinh. Tuy nói đã định ra hôn sự, nhưng kế phu nhân sao chịu để yên, nhất định sẽ có tranh chấp. A Trì còn nhỏ tuổi, tội gì phải dính vào vũng nước đục này.
A Trì khẽ cười, giữa hai chân mày có sự bình tĩnh như hiểu rõ thế sự:
- Phụ thân do đâu mà bệnh? Tổ phụ vừa hứa gả thứ tôn nữ, phụ thân lập tức cùng Trương gia định hôn, chẳng lẽ không áy náy sao? Ca, phụ thân vào kinh báo cáo công tác, nhất định phải đối mặt với tổ phụ, muội muốn phụng bồi người.
Sự kiên định trên nét mặt A Trì lây sang Từ Tốn, mũi Từ Tốn chua xót:
- Được, chúng ta cùng phụng bồi cha mẹ vào kinh. A Trì, nếu kế phu nhân nói lời lạnh nhạt, các đường muội hung dữ ác độc, muội đừng để trong lòng, đừng làm chính mình tức giận.
Nội trạch là nội trạch, ngoại viện là ngoại viện. Ca ca dù có che chở muội muội thế nào đi nữa cũng không thể thời thời khắc khắc theo bên cạnh giúp nàng ngăn chặn minh thương ám tiễn của kế tổ mẫu và các đường muội. Đến kinh thành, A Trì được nâng niu từ bé phải học cách kiên cường.
A Trì cười nhẹ:
- Ca ca yên tâm, muội yêu quý mình nhất nên sẽ không gây chuyện với chính mình.
Ở Phượng Hoàng Đài có cha mẹ thương yêu thì lười biếng, đến kinh thành nghênh đón phong ba thì phải tỉnh táo thôi. Kế phu nhân và các nữ tử Từ gia khác đặt điều nói xấu thì tính là gì chứ, ai rảnh mà quan tâm.
Xương Hóa bưng khay đi đến, trong khay là chén thuốc vừa nấu xong:
- Đại thiếu gia, đại tiểu thư, thuốc của phu nhân đã nấu xong.
A Trì im lặng nhìn chén thuốc, mẫu thân, thật ra người vốn không cần uống thứ nước đắng này, nó có ích gì với người đâu? Bệnh của người đều là tâm bệnh.
Mặc dù cảm thấy vô dụng, A Trì vẫn theo Từ Tốn vào phòng Lục Vân, nhìn bà uống hết chén thuốc đắng. Lục Vân uống xong thuốc, căn dặn:
- A Tốn qua chỗ phụ thân con, A Trì ở lại đây với mẹ.
Từ Tốn cung kính đáp ứng, rời đi. Lục Vân mỏi mệt vẫy vẫy tay, bảo A Trì ngồi xuống mép giường:
- Nữ nhi ngoan, đều do cha mẹ làm trễ nãi con……
Tây Viên đã sớm cầu hôn, nếu chúng ta đồng ý sớm thì ít nhất khi định hôn, hai nhà vẫn ngang vai ngang vế, A Trì hiển nhiên là người có thân phận, nhưng khi Từ gia định hôn lại vô cùng quẫn bách, A Trì khó tránh bị liên lụy.
Lục Vân hai ngày này gầy đi không ít, tinh thần suy sụp, A Trì giúp bà sửa sang lại tóc mai, nở nụ cười xinh đẹp nói:
- Hiện giờ chỉ có hai mẹ con ta, con không thẹn thùng xấu hổ nữa. Mẹ và phụ thân không phải đã hứa gả con cho Trọng Khải rồi sao, chàng trẻ tuổi lại anh tuấn, có bản lĩnh, cư xử với người khác cũng rất tốt, đây là làm trễ nãi con gì chứ?
Lục Vân kéo bàn tay nhỏ của nàng qua, yêu thương vỗ nhè nhẹ:
- Hài tử ngốc, con định hôn với cậu ta như vậy, khó đảm bảo sau này không bị xem thường. Hơn nữa, con có lẽ sẽ có đường muội làm thiếp, rất mất thể diện.
A Trì cười khanh khách:
- Mẹ, chàng sẽ không để ý những thứ này, phụ mẫu chàng cũng sẽ không để ý. Mẹ nghĩ xem, chàng cũng thế, cha mẹ chàng cũng vậy, nếu để ý thì sao vội định hôn vào lúc này?
Thần sắc Lục Vân ảm đạm:
- Cho dù họ không để ý nhưng Ngụy Quốc công phủ nhiều trưởng bối như vậy, nhiều tộc nhân như vậy, sao có thể ai nấy đều rộng rãi độ lượng? Không biết sẽ có bao nhiêu lời khó nghe, bao nhiêu khuôn mặt lạnh nhạt nữa.
A Trì phì cười:
- Để ý bọn họ làm gì? Mẹ, con nói thật với mẹ, nhà mình con chỉ quan tâm đến cha, mẹ, ca ca, A Thuật và A Dật, còn tổ phụ và các thúc thúc như thế nào, con không quan tâm mấy. Bọn họ đối với con tốt, con vui vẻ; đối với con không tốt, con cũng không để bụng. Đến nhà chàng cũng vậy, người thân nhất cũng chỉ ba đến năm người, còn lại hơi đâu mà để ý?
Chẳng lẽ muốn người khắp thiên hạ đều thích mình sao, quá xa xỉ rồi.
Trong đôi mắt ảm đạm của Lục Vân dần dần có ánh sáng:
- Khuê nữ của ta thật sáng suốt!
Hài tử này không để tâm chuyện vụn vặt, hào phóng rộng lượng, gặp chuyện thì có chủ kiến, có phương pháp, rất tốt rất tốt.
A Trì cùng Lục Vân nói chuyện một lát rồi đỡ bà nằm xuống:
- Mẹ mới uống thuốc, nên ngủ đi. Mẹ cứ yên tâm đánh một giấc, sáng mai tỉnh dậy khẳng định tinh thần sảng khoái, hết bệnh liền.
Lục Vân từ từ nằm xuống, vẫn lo âu nói:
- Cũng không biết đến kinh thành lại phát sinh phong ba gì nữa. Kế phu nhân có thể sẽ nói gì đó hay không, tổ phụ con liệu có giận tím mặt hay không, các thúc thúc và đường muội của con liệu có gây khó dễ với con hay không.
A Trì cẩn thận đắp kín chăn cho bà:
- Không sao cả, bất luận là ai gây khó dễ, con đều có biện pháp đối phó. Mẹ, chỉ cần mẹ và phụ thân yêu thương con, lo nghĩ cho con, chỉ cần cả nhà chúng ta đồng lòng thì không có gì đáng lo cả.
Ngữ khí A Trì vô cùng tự tin, Lục Vân nằm trên gối mỉm cười, A Trì của ta trưởng thành rồi, nhìn đi, cứ như tiểu đại nhân vậy. Bà vui vẻ nghĩ, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Lục Vân ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, Xương Hóa bước đến hầu hạ bà rửa mặt chải đầu, mỉm cười nói:
- Phu nhân, cô gia mới sáng sớm đã tới rồi, đang phụng bồi lão gia.
Mười ngày mới có một ngày hưu mộc, đây không phải cô gia nữa mà là con cháu rồi.
Lục Vân cảm thấy sức khỏe tốt lên không ít, nghe lời này thì tinh thần lại càng tốt, mặt mang ý cười. Xương Hóa là một nha đầu thông minh, biết Lục Vân thích nghe cái gì:
- Đại tiểu thư đang ở phòng bếp nhỏ đích thân nấu thuốc, thật là hiếu thuận.
Quả nhiên Lục Vân vừa nghe thì nụ cười càng tươi rói.
Rửa mặt chải đầu xong, Lục Vân vịn Xương Hóa đi thăm Từ Sâm___bọn họ từ sau khi thành thân vẫn luôn ở chung, lần này sinh bệnh mới nghe lời đại phu tách ra, Từ Sâm ở phòng phía đông, còn Lục Vân ở phòng phía tây.
Đến phòng phía đông, trên bàn đặt điểm tâm nóng hổi, Trương Mại và Từ Tốn mỗi người một bên đỡ Từ Sâm từ từ đi về phía bàn. Từ Thuật, Từ Dật cũng không nhàn rỗi, một đứa chạy tới kéo ghế cho phụ thân, một đứa ở bên cạnh khích lệ:
- Phụ thân, sắp đến, sắp đến rồi, ngài dùng thêm chút sức nữa.
Thấy Lục Vân tiến vào, Từ Thuật, Từ Dật vội chạy tới lấy lòng:
- Mẹ, khí sắc người thật tốt!
Lục Vân sờ sờ đầu ấu tử, nhìn trượng phu từ từ ngồi xuống, rồi dắt ấu tử đến ngồi bên cạnh ông, phu thê hai người nhìn nhau, trong lòng đều là cảm khái.
Lục Vân cười nói:
- Trọng Khải, phòng bếp nhỏ đang nấu thuốc, phiền con đi nhìn thử, xem có thể dùng được chưa?
Trương Mại cung kính đáp ứng, rời đi. Từ Sâm khẽ trách thê tử:
- Để nó ăn điểm tâm sáng trước đã, nấu thuốc cái gì.
Từ Tốn cười cười, căn dặn thị nữ:
- Mang hai phần điểm tâm sáng đến phòng bếp nhỏ.
Từ Thuật không hiểu:
- Sao phải đưa hai phần điểm tâm sáng?
Từ Dật so với hắn thông minh hơn một chút:
- Trương đại ca ăn nhiều chứ sao.
Huynh ấy cao lớn như vậy, khẳng định là ăn rất nhiều, thực ngốc.
Đưa điểm tâm sáng rất dư thừa, Trương Mại cũng không cần nó. Có tiểu mỹ nữ sắc đẹp có thể ăn ở trước mặt, hắn làm gì còn tâm tư ăn điểm tâm sáng nữa.