Khi các nàng tìm được hai người thì sương mù đã tản, Phương Lan Sinh đứng ở đầu cầu bên kia đợi các nàng, cách không xa là Bách Lý Đồ Tô khoanh tay trước ngực, cúi đầu như đang suy nghĩ cái gì.
Tương Linh mắng bí đao sao lại chạy loạn, làm mọi người lo lắng.
Phương Lan Sinh đi sau các nàng, cười nói, “Ta là nam nhi đại trượng phu, không cần lo cho ta.”
Hồng Ngọc đi cạnh y cong miệng cười, “Hầu tử ngươi nếu không có công tử tương trợ, giờ sao có thời gian thư thả mạnh miệng…”
Phương Lan Sinh sửng sốt, đột nhiên tái nhợt, “Ngươi… ngươi…”
Hồng Ngọc nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại mười phần muốn cười, “Ta làm sao?”
Bách Lý Đồ Tô quay đầu nhìn thấy Phương Lan Sinh đỏ mặt, sinh khí mím môi nhìn Hồng Ngọc, “Ngươi… thấy hết rồi?”
Tình Tuyết hiếu kì chen vào, “Hửm, thấy cái gì?”
Hồng Ngọc khoát tay, “Thấy gì chứ, ta thuận miệng nói thôi, ai ngờ hầu tử ngươi tự mình thừa nhận.”
Hồng Ngọc đúng là không nhìn thấy gì, chẳng qua lúc Phương Lan Sinh một mình rơi vào trận địa sương mù, Bách Lý Đồ Tô không nói lời nào cũng đột nhiên xông vào, làm các nàng giương mắt nhìn nhau đi cũng không được, dừng cũng không xong.
Phía trước cơ quan bẫy rập tầng tầng, vậy mà Bách Lý Đồ Tô hành động không chút suy nghĩ, Hồng Ngọc cũng không biết hắn đang nghĩ gì. /liên quan đến vợ nó còn nghĩ gì nữa/
Nên nàng thuận miệng nói tới, mà Phương Lan Sinh da mặt mỏng ngây thơ trúng ngay kế của nàng. Y phát hiện thì cảm thấy bản thân rất mất mặt, vô thức ngẩng đầu nhìn bóng lưng người kia, không chú ý thật ra đối phương cũng đang quay đầu nhìn mình.
Y nhất thời sợ run, trong bóng đêm hai người đối diện chốc lát, Bách Lý Đồ Tô diện vô biểu tình trong khi Phương Lan Sinh cảm thấy tim mình đập sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cứ tưởng hắn sẽ xoay người đi ngay, ai biết đợi nửa ngày trời cũng không thấy ánh mắt hắn rời đi. Không hiểu sao từ trước tới nay Phương Lan Sinh rất thích từ sau ngắm bóng lưng đầu gỗ, trước đây thì không nghĩ không thấy gì, giờ mới phát hiện thói quen này đúng là có vấn đề.
Đầu gỗ hắn nữa… sao dưng quay đầu lại làm gì!
Con đường dẫn vào lăng mộ như càng dài càng thêm gian nan, Phương Lan Sinh cả buổi cúi gằm, ai nói gì cũng không ngẩng đầu lên.
Nội điện lăng Tần Thủy Hoàng, đèn đuốc sáng trưng nguy nga tráng lệ, Phương Lan Sinh ngẩng mặt lên nhìn mà choáng váng quên cả cúi đầu.
Âu Dương Thiếu Cung bị Lôi Nghiêm vây sâu trong nội điện, Phương Lan Sinh đi vào nhìn thấy không khỏi gọi to, “Thiếu Cung!”
Giữa lúc ánh nến oanh oánh, nam tử mặc áo bào đứng trên điện, dung nhan thanh lãng chẳng có vẻ gì chật vật khốn đốn, dường như người bị nhốt không phải là hắn.
“Mọi người…” Hắn cúi đầu nhìn đám người đang chạy tới, thấp giọng lẩm bẩm.
Tình Tuyết cũng kinh ngạc thốt lên, chỉ tay vào đám trẻ con xung quanh đám người Thanh Ngọc đàn, “Là bọn trẻ An Lục bị bắt đi!”
Thanh Ngọc đàn cũng chẳng ngờ lại có người từ ngoài xông vào đây, vài tên đệ tử ăn thuốc tẩy tủy đan do Đan Chỉ trưởng lão luyện thành, hóa thân quái vật, đánh đám người Bách Lý Đồ Tô trở tay không kịp.
“Thiếu Cung, Thiếu Cung huynh luyện thuốc gì mà lợi hại thế này!” Phương Lan Sinh thở hồng hộc nói, tay nắm chặt phật châu cả người chật vật đầy mồ hôi.
Âu Dương Thiếu Cung nhìn y, một lát bất đắc dĩ lắc đầu.
Lôi Nghiêm, cũng chính là chưởng môn Thanh Ngọc đàn hiện tại. Tay hắn cầm ngọc hoành, nhốt Thiếu Cung, nói đều là vì chấn hưng Thanh Ngọc đàn. Phương Lan Sinh mở trừng trừng mắt nhìn hắn uống thuốc yêu hóa, sau đó hắn bắt đầu lao vào đánh đám người.
Trận đánh kéo dài thật lâu, đến Bách Lý Đồ Tô cũng thấy đuối sức. Đến lúc Phương Lan Sinh nghĩ mình không chống đỡ nổi nữa rồi, Lôi Nghiêm bỗng lảo đảo lui về sau, trừng mắt nhìn lòng bàn tay mình. Không ai biết có chuyện gì xảy ra, Bách Lý Đồ Tô cản thay Tương Linh một kiếm, mệt thở hồng hộc nhìn dị trạng này thì cắn răng vung kiếm xông lên.
Từ miệng vết kiếm đâm, máu chảy ra thấm đẫm lưỡi kiếm, Lôi Nghiêm không phản kích, giống như một kiếm này không ảnh hưởng gì đến hắn.
Hắn cứng ngắc quay đầu, đen mặt nhìn Âu Dương Thiếu Cung.
“Thuốc… thuốc kia có độc… Thiếu Cung ngươi… dám gạt ta!!”
Âu Dương Thiếu Cung mượn huân hương từ ngọc hoành che giấu dược tính tẩy tủy đan, qua mặt được Lôi Nghiêm. Nhờ đó, tính mạng cả đám người Thanh Ngọc đàn đều nằm trong tay hắn. Nhưng cũng khó trách được hành vi này của hắn, một đại phu tay trói gà không chặt nếu muốn bảo vệ mình khỏi đám cuồng đồ này còn cách nào khác.
Phương Lan Sinh nghĩ như vậy, dù có thể nào trong lòng y Âu Dương Thiếu Cung vĩnh viễn là người tốt. Lôi Nghiêm trước khi chết cuồng vọng cười to, cực kì chói tai, Phương Lan Sinh cau mày nghe nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô bên cạnh cả người run lên.
…Đầu gỗ?
Phương Lan Sinh nhìn hắn, thấy hắn bỗng nhiên nâng kiếm xông lên chỉ vào Lôi Nghiêm, “Ngươi! Có phải ngươi từng qua Nam Cương?!”
Lôi Nghiêm ngã trên mặt đất, giọng nói khàn khàn, rõ ràng là dược tính thuốc đã thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, “…Nam Cương…?”
Bách Lý Đồ Tô hét to, “Ô Mông Linh Cốc! Ngươi có từng đến nơi nào như thế?!”
Phương Lan Sinh chưa từng nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô thế này bao giờ, hắn mở to mắt nhìn Lôi Nghiêm giật giật khóe miệng, chưa nói được thêm lời nào đã tắc thở trên đại điện.
Không khí một mảnh yên lặng bao trùm, Bách Lý Đồ Tô mở trừng hai mắt, “…Lôi Nghiêm!!”
Một phụ nhân già nua từ đâu đứng một bên, cúi đầu nhìn Lôi Nghiêm, nhẹ lắc đầu, “Hắn đã tắc thở.”
Phương Lan Sinh kêu lên, “Dì Đồng…”
Bách Lý Đồ Tô không nói gì, đứng nhìn Lôi Nghiêm, tay nắm chắc kiếm không kiềm chế được cả người run lên.
“Tô Tô huynh sao vậy?” Tình Tuyết lên trước hỏi hắn.
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu.
Phương Lan Sinh đứng sau lưng nhìn hắn… nghĩ bản thân thực sự không hiểu con người đầu gỗ kiểm, như là lúc này, đến một câu nói quan tâm y cũng thốt ra miệng được.
***
Rời lăng Tần Thủy Hoàng, về đến An Lục đã là chiều hoang hôn ngày hôm sau, đám trẻ đều bình an trở về nhà, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Thiếu Cung đứng ở cửa khách điếm nói chuyện với Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh đi sát bên cạnh, chỉ nghe được một câu, “…Chuyện đã đáp ứng Bách Lý thiếu hiệp ở Phiên Vân trại, Thiếu Cung một khắc cũng chưa từng quên, ngày mai sẽ bàn bạc tỉ mỉ với thiếu hiệp…”
Phương Lan Sinh cũng chả nhớ bọn họ từng hứa với nhau cái gì, nhìn thấy đầu gỗ y chỉ nhớ mỗi chuyện phát sinh trong trận địa sương mù ở lăng mộ.
Thì ra tay của đầu gỗ khi bình thường, đều nóng hổi như lúc ban đêm.
Phương Lan Sinh suy nghĩ miên man, ngồi trên bàn cơm tự dưng cười một cái: Đều là một người, đương nhiên cảm giác phải giống nhau, Phương Lan Sinh ngươi đúng là đầu heo.
Thiếu Cung và Bách Lý Đồ Tô cũng ngồi vào, tiểu nhị thấy đám người là mấy vị anh hùng cứu thoát đám trẻ thì hào hứng bắt chuyện, Tương Linh bụng đói meo lại chẳng biết ăn gì, Thiếu Cung ngồi bên cạnh Bách Lý Đồ Tô liếc mắt phát hiện trên mặt Phương Lan Sinh có vài vết sẹo.
“Tiểu Lan làm sao…” Hắn nhăn mi, vươn tay ra.
Hồng Ngọc theo đó nhìn Phương Lan Sinh, cùng sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Ai nha, ở trong mộ đạo không nhìn rõ, hầu tử sao mặt mày hốc hác thế kia.”
Phương Lan Sinh lo lắng sờ mặt mình, y cũng biết mặt mình bị thương, là tại lúc Bách Lý Đồ Tô phát điên làm mặt ma sát với mỏm đá mà thành. Nhưng đến chính Phương Lan Sinh cũng không rõ lắm trông mình như thế nào.
Không phải chỉ một vết dài, mà mấy vết thương nông có sâu có, chung quanh còn có vết máu ứ đọng.
Gương mặt vốn trắng nõn biến thành dạng này, lúc ở mộ đạo không thể nhìn kĩ, dùng đằng tường (ngự phong aka bay) cũng không rảnh mà lôi gương ra soi, chỉ có về An Lục mọi người mới chú ý đến. Tương Linh nhìn thấy thì che miệng hô một tiếng rõ to càng làm Phương Lan Sinh thắc mắc không biết mặt mình ra sao.
Phong Tình Tuyết nhìn mặt y, trong đầu đột nhiên nhớ đến cảnh Bách Lý Đồ Tô đè Phương Lan Sinh trên mỏm đá, nàng quay đầu nhìn người bên cạnh phát hiện hắn cũng đang cúi đầu như suy nghĩ điều gì.
“Có phải… là Tô Tô… khi đó phạm vào sát khí… đánh thương Lan Sinh…” Phong Tình Tuyết theo bản năng mở miệng.
Dường như cảm giác được Bách Lý Đồ Tô đang nhìn mình, Phương Lan Sinh vội xua tay, “Nam tử hán đại trượng phu, vết thương trên mặt không đáng lo, mau ăn!”
Cơm nước xong xuôi, mọi người về phòng, Hồng Ngọc đứng ở cầu thang nhìn Phương Lan Sinh lắc đầu nói, mặt mũi hầu tử tuy rằng bị thương, nhưng nhìn có phần dữ hơn.
“Một công tử nho nhã, cần gương mặt hung tợn để làm gì?”
Phương Lan Sinh dường như cực kì mẫn cảm với “vết thương trên mặt”, y một bên lắc đầu một bên chạy lên lầu, “Không cần để tâm đến nó.”
Hồng Ngọc đứng dưới lầu nhìn bóng lưng y cười khẽ, có người đi tới vững vàng đứng bên cạnh nàng, Hồng Ngọc quay đầu ngạc nhiên nhìn đối phương, “Công tử?”
***
Phương Lan Sinh một mình ngồi trên giường trong phòng, cầm trên tay chiếc gương đồng vừa lấy ở ngoài, cau mày nhìn gương mặt hiện trong gương đồng —— xem rốt cuộc gương mặt thế nào mới dọa Tương Linh sợ như thế.
Gương đồng bị bụi một lớp, Phương Lan Sinh dùng khăn lau sạch, cầm lên nhìn mặt mình.
“Đây…” Đến Phương Lan Sinh cũng bị dọa sợ.
Gương mặt trắng nõn sáng sủa lấm tấm đầy vết sẹo, nhìn đúng là kì quái… còn dọa người…
Quả nhiên là mặt mày hốc hác… Phương Lan Sinh nghĩ trong lòng. Y cau mày, tuy bản thân không để ý nhưng nghĩ dọa Tương Linh sợ thì thấy không tốt lắm.
Tùng tùng…
Bên ngoài có tiếng đập cửa.
Phương Lan Sinh cất gương, “Ai đó?”
Cánh cửa chi nha một tiếng bị đẩy ra, có người lẳng lặng đi vào.
Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn đối phương, ngẩn người tại chỗ.
“Hả… đầu gỗ, tìm ta có chuyện à?”
Y máy móc từ giường đứng bật dậy, vờ thoải mái hỏi.
Nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô, y vẫn xấu hổ muốn chết.
Bách Lý Đồ Tô nhìn y đứng bên giường, ánh mắt dọc xuống những vết thương trên mặt. Hắn tay chắp sau lưng, cúi đầu ngập ngừng một lát, dường như có lời muốn nói mà không biết mở miệng làm sao.
“Ta…”
“Ta lúc đó trong sương mù, vì không nhìn rõ, làm vậy chỉ vì muốn giúp ngươi…”
Phương Lan Sinh chớp chớp mắt, há hốc miệng nghe không hiểu.
“Không phải ta định ——” Bách Lý Đồ Tô đè thấp âm thanh, nói được một nửa lại không nói được tiếp nữa.
“…Ngươi, không được hiểu lầm.”
Phương Lan Sinh dường như đột nhiên hiểu ra, gương mặt tái nhợt vội gượng cười như không để ý, hoa tay múa chân nói, “Thì, thì ra là chuyện này, ngươi không nói ta đã quên mất, việc đó…”
Y cắn chặt răng, nhếch môi cười, “Nam tử hán đại trương phu ôm một cái có làm sao, ta đâu có hiểu lầm!”
Y nói, được một lát lại bỏ thêm một câu, “Đầu gỗ, ngươi nghĩ đi đâu vậy!”
Hiểu lầm nhanh chóng được cởi bỏ, Bách Lý Đồ Tô căn bản không ngờ Phương Lan Sinh sẽ đáp lại như thế. Hết nửa ngày hắn vẫn đờ một chỗ đứng bất động, Phương Lan Sinh nhìn thấy thì nhức đầu, tâm phiền ý loạn, thực sự lúc này chẳng muốn nhìn mặt hắn chút nào.
“Vậy… đầu gỗ, ngươi còn chuyện gì không?”
Bách Lý Đồ Tô lẳng lặng nhìn y, cánh tay giấu sau lưng cơ hồ siết chặt bình thuốc nhỏ trong tay.
Hồng Ngọc cho hắn biết, cái này bôi vào vết thương rất có tác dụng, nhưng không phải dễ tìm, “Đừng nhìn hầu tử bộ dạng thoải mái không quan tâm thế, y đó, lúc nào chả khẩu thị tâm phi.”
“…Cho ngươi.” Bách Lý Đồ Tô chìa tay trước mặt y.
Phương Lan Sinh cau mày, “Cái… cái gì đây?”
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, ánh mắt đặc quánh nhìn y, “Trị thương rất tốt.”
Phương Lan Sinh nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ biết há hốc miệng.
“Cái này,… ta…”
Y nói mãi không ra, bàn tay Bách Lý Đồ Tô xòe giữa không trung một lúc, Phương Lan Sinh không định từ chối, cúi đầu vươn tay nhận thuốc từ lòng bàn tay người nọ.
Bình gốm nhỏ bị hắn nắm chặt phát nhiệt nóng hổi, Phương Lan Sinh còn muốn nói một lời khách sao thì đầu gỗ đã xoay người đi mất rồi.
Y ngồi trên mép giường, cúi đầu lẩm bẩm “Đầu gỗ hắn đang suy nghĩ gì không biết” “Ta nào có quan tâm vết thương trên mặt” các loại, hai tay để trên đầu gối siết chặt bình thuốc nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Bách Lý Đồ Tô đưa cái gì đó cho Phương Lan Sinh, không phải đưa nhầm người, mà đối tượng đúng là y…
…Dù chỉ là một bình thuốc.
Do dự một lúc Phương Lan Sinh mới mở nắp đậy —— mùi thơm ngát nhanh chóng xông vào mũi. Lấy ngón tay tra thuốc, đầu ngón tay nhất thời dính một lớp như thuốc mỡ. Phương Lan Sinh bôi lên mặt, cảm giác thật lạnh nhưng cũng thoải mái, chỉ là không biết có hữu dụng thật không.
Cũng chẳng biết đầu gỗ kiếm đâu ra… Phương Lan Sinh oán thầm, không ý thức được tay càng siết chặt bình gốm, trong lòng khinh miệt, “Cao dược gì chứ, cũng chỉ thế mà thôi.”
Y ngồi thật lâu trên mép giường, tới lúc định đi ngủ lại có người đẩy cửa vào. Phương Lan Sinh quên béng mất vị khách ban đêm của mình, trong tay vẫn nắm chặt bình gốm, vừa quay đầu bò ra đầu giường xem ai đã bị người bên ngoài xông vào ôm trở lại.
Động tác đầu gỗ dùng rất nhiều lực, thần sắc hắn hoảng hốt, như thể vừa từ bờ vực sinh tử trở về, đôi mắt màu máu ngập tràn lo lắng, gắt gao ôm lấy Phương Lan Sinh, vì lực đạo quá lớn làm Phương Lan Sinh đánh rơi cái bình trong tay.
“Hả…!!” Phương Lan Sinh bị hắn ôm chặt thở cũng khó khăn, quay đầu nhìn bình thuốc rơi trên mặt đất —— thân bình đã vỡ thành hai nửa, thuốc mở bên trong chậm rãi tràn ra đất. /Têm Tô đỏ thích điều này = v =/
Tim như bị một chậu nước lạnh dội vào, Phương Lan Sinh đẩy người trước mặt ra ngoài ý muốn lại có tác dụng, đầu gỗ bên này cũng sửng sốt ngây ngốc nhìn đối phương nhảy xuống giường, chạy tới chỗ bình thuốc kia. /Têm Tô đỏ méo thích điều này -_-/
Bị rơi vỡ mất rồi, mảnh vụn cùng thuốc mỡ dính vào nhau trên mặt đất, Phương Lan Sinh đặt mông ngồi dưới đất, đỡ cái trán thở dài một cái. Được một lát người đằng sau thân thủ kéo tay y.
Phương Lan Sinh muốn vùng ra, người nọ lại nắm càng chặt, không chịu bỏ ra.
Đầu gỗ hôm nay thật kì lạ, tự nhiên cậy mạnh vậy làm gì.
Phương Lan Sinh trong lòng khổ não nghĩ.
Đây, chỉ là một lọ thuốc.
Chỉ vì một lọ thuốc, ngươi không vui, lẽ nào định trút giận tên đầu gỗ chỉ số thông minh bằng 0 này chắc?
Phương Lan Sinh lắc đầu, tự bình tĩnh bản thân.
Muốn tức giận cũng không được, hắn đâu có nghe hiểu. Phương Lan Sinh chăm chú nghĩ lại. Bách Lý Đồ Tô đưa mình một lọ thuốc, và đầu gỗ ngày đó bị Phong Tình Tuyết đuổi đi…
Rốt cuộc người nào quan trọng hơn?
Y bị đè trên sàn nhà, đầu gỗ tách hai chân y bắt đầu tiến nhập, Phương Lan Sinh đau đến nhíu mày, mấy vết sẹo trên mặt được mồ hôi từng giọt chiếu sáng, đầu gỗ bình tĩnh hơn chăm chú cúi đầu nhìn y, một lát nhẹ nhàng trừu động hạ thân, nghiêng đầu hôn xuống.
Viền môi lạnh lẽo cứng rắn thuộc về đầu gỗ, hôn dọc theo từng vết sẹo trên mặt y dời đến môi, phía dưới còn chậm rãi trừu sáp tiến nhập, Phương Lan Sinh phì phò thở dốc, hai gò má đỏ bừng, không tự chủ ôm lấy đầu vai đối phương.
Phương Lan Sinh a Phương Lan Sinh, ngươi đồ ngu ngốc… một tên chẳng có tiền đồ…
Chỉ là một lọ thuốc của người khác cũng khiến ngươi lo lắng thành như vậy, rõ ràng cả ngày chỉ biết khi dễ ngươi, ngươi còn đi lo lắng thay cho hắn…
Hai chân xa nhau đặt trên chân đầu gỗ, mông bị người nâng lên, Phương Lan Sinh quay đầu, dư quang nhìn về bình thuốc vỡ vụn trên mặt đất.
“Ngươi, không được hiểu lầm.”
Bên tai còn rõ ràng câu nói của đầu gỗ.
Người trước mắt hô hấp càng thêm vội vàng.
Dòng dịch thể nóng hổi chôn sâu trong thân thể, Phương Lan Sinh mệt mỏi nằm yên, để Bách Lý Đồ Tô tẩy trừ, ôm lại lên giường. Y bị người nọ ôm trước ngực, đối phương nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt y.
“Đừng nhìn.” Phương Lan Sinh vươn tay muốn che đi đôi mắt đối phương, đầu gỗ cũng không tránh. Được một lát Phương Lan Sinh buông tay, đôi mắt màu máu vẫn mở to như cũ.
Phương Lan Sinh kinh ngạc, hai người gần trong gang tấc, hơi thở đồng đều, tay đầu gỗ vòng qua người ôm y rất chặt, đôi mắt màu máu nhìn Phương Lan Sinh không hề có sát khí, trong con ngươi chỉ chứa đứng riêng hình bóng Phương Lan Sinh.
Một lát sau Phương Lan Sinh quay người, co lại thành đoàn chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm Phương Lan Sinh tỉnh lại xoay người, vẫn thấy đầu gỗ hắn còn nằm nghiêng người mở mắt nhìn mình chòng chọc. Trong lòng Phương Lan Sinh có điểm hoảng sợ, chưa kịp lên tiếng thì đối phương như thể sư tử phát hiện con mồi tỉnh lại —— hai tay bị đối phương nắm lật người nằm sấp, hậu đình được tẩy trừ sạch sẽ vốn đã đóng chặt, đầu gỗ không biết vẫn nghĩ nơi đó vẫn mềm mại, không hề kiêng kị lột quần Phương Lan Sinh, lần tìm huyệt động sau đó đi vào.
Phương Lan Sinh vốn còn chưa tỉnh hẳn, lần này bị đau gọi tỉnh, y cắn chặt gối ngăn cho mình không nức nở thành tiếng, hai chân xa nhau vô lực, cả người không có sức chỉ biết thừa thụ để đầu gỗ dùng sức xen vào.
Phương Lan Sinh biết không thể cầu xin hay nói gì được với hắn. Đầu gỗ không khống chế được khí lực của mình, hắn cúi đầu bóp cằm Phương Lan Sinh cắn mạnh bờ môi y, phía dưới tiến nhập càng dùng thêm sức. Phương Lan Sinh không có sức chống lại, nằm rũ trên giường, thân thể bị trừu động rung lắc, cánh môi dường như bị cắn tới chảy máu.
Bàn tay rời bỏ hông Phương Lan Sinh, tham nhập vào bên trong lý y ướt đẫm, lục lõi trước ngực —— Bách Lý Đồ Tô còn nhớ khi động đến nơi này Phương Lan Sinh có phản ứng gì. Điểm nhỏ nhô ra trước ngực bị ngón tay cầm kiếm quanh năm vừa đụng phải tức thì trở nên cứng hơn, ngón tay có lớp chai nhẹ bao quanh ma sát không có quy luật làm Phương Lan Sinh nức nở không ngừng.
Hai chân còn phát run, hô hấp như bị kiềm chế, đầu gỗ ôm Phương Lan Sinh lật người y lại, thở dốc nâng hai chân lên, nhìn thấy miệng nhỏ đang nuốt cạn mình dưới ánh trăng mờ ảo.
Có dịch thể từ trong chảy ra, đầu gỗ biết đây là của hắn.
Hắn nhìn thật lâu, mãi đến khi Phương Lan Sinh chậm chạp mở mắt. Đầu gỗ ngẩng đầu nhìn thấy Phương Lan Sinh đang nhìn mình.
Ánh mắt trong suốt ướt át soi sáng bóng đêm, gương mặt đỏ bừng.
Bách Lý Đồ Tô nhìn y, không tự chủ buông lỏng hai chân y, ôm gương mặt Phương Lan Sinh để y nhìn mình.
“Đầu gỗ đáng chết… có để cho người ta ngủ không…” Phương Lan Sinh giơ cánh tay mềm yếu che đôi mắt mình.
Miệng huyệt non mềm hoàn toàn tiếp nhận hạ thân đầu gỗ, so với lần trước đã được bôi trơn trở nên mềm mại bớt đau đớn hơn, hơn nữa còn có thứ cảm giác kì lạ khác. Phương Lan Sinh nằm trên giường, người phía sau điên cuồng trừu sáp. Y nhắm mắt, gắt gao cắn môi như muốn khắc chế âm thanh của mình, nhưng lại luôn không kiềm chế được nức nở thành tiếng. Hai tay bị đầu gỗ nắm đặt ở đằng sau, năm ngón đan xen, theo động tác ra vào của đầu gỗ mà càng siết chặt.
Phương Lan Sinh thấy hoảng sợ, gần đây mỗi lần đối mặt với đầu gỗ, y ngày càng thấy hoảng sợ.
Đầu gỗ tiếp tục rướn sâu người, cúi đầu hôn xuống, khoảnh khác chạm môi trong nháy mắt Phương Lan Sinh kinh hãi thét một tiếng, phân thân đằng trước thẳng tắp bắn ra, dường như chính y cũng không nghĩ mình sẽ có phản ứng lớn như vậy, chỉ kinh hoàng mở to cặp mắt ướt đẫm nước nhìn Bách Lý Đồ Tô trước mặt đang hôn mình, đâu đâu cũng thấy mờ mịt thất thố.
Phân thân phía trước bắn ra cũng là lúc miệng huyệt phía dưới cắn nuốt càng chặt hạ thân đầu gỗ, Bách Lý Đồ Tô thở dốc ở trong thân thể Phương Lan Sinh công thành đoạt đất, hành y đến hít thở không thông.
“Đầu… đầu gỗ… dừng… dừng lại…” Y không kiềm chế được nức nở khóc thành tiếng, tới cuối cùng Bách Lý Đồ Tô nhấn thật sâu, Phương Lan Sinh cảm giác cả người kì quái, rủn rẩy ôm chặt lưng hắn. Cái trán dính chặt lồng ngực Bách Lý Đồ Tô, cả thân thể dường như nhận định đối phương là vật cứu mạng mà ôm chặt lấy.
Phương Lan Sinh cảm giác như chết một lần rồi, được đầu gỗ tẩy trừ lần hai xong xuôi, lúc trở lại giường hai mắt đã không mở nổi.
Khi các nàng tìm được hai người thì sương mù đã tản, Phương Lan Sinh đứng ở đầu cầu bên kia đợi các nàng, cách không xa là Bách Lý Đồ Tô khoanh tay trước ngực, cúi đầu như đang suy nghĩ cái gì.
Tương Linh mắng bí đao sao lại chạy loạn, làm mọi người lo lắng.
Phương Lan Sinh đi sau các nàng, cười nói, “Ta là nam nhi đại trượng phu, không cần lo cho ta.”
Hồng Ngọc đi cạnh y cong miệng cười, “Hầu tử ngươi nếu không có công tử tương trợ, giờ sao có thời gian thư thả mạnh miệng…”
Phương Lan Sinh sửng sốt, đột nhiên tái nhợt, “Ngươi… ngươi…”
Hồng Ngọc nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại mười phần muốn cười, “Ta làm sao?”
Bách Lý Đồ Tô quay đầu nhìn thấy Phương Lan Sinh đỏ mặt, sinh khí mím môi nhìn Hồng Ngọc, “Ngươi… thấy hết rồi?”
Tình Tuyết hiếu kì chen vào, “Hửm, thấy cái gì?”
Hồng Ngọc khoát tay, “Thấy gì chứ, ta thuận miệng nói thôi, ai ngờ hầu tử ngươi tự mình thừa nhận.”
Hồng Ngọc đúng là không nhìn thấy gì, chẳng qua lúc Phương Lan Sinh một mình rơi vào trận địa sương mù, Bách Lý Đồ Tô không nói lời nào cũng đột nhiên xông vào, làm các nàng giương mắt nhìn nhau đi cũng không được, dừng cũng không xong.
Phía trước cơ quan bẫy rập tầng tầng, vậy mà Bách Lý Đồ Tô hành động không chút suy nghĩ, Hồng Ngọc cũng không biết hắn đang nghĩ gì. /liên quan đến vợ nó còn nghĩ gì nữa/
Nên nàng thuận miệng nói tới, mà Phương Lan Sinh da mặt mỏng ngây thơ trúng ngay kế của nàng. Y phát hiện thì cảm thấy bản thân rất mất mặt, vô thức ngẩng đầu nhìn bóng lưng người kia, không chú ý thật ra đối phương cũng đang quay đầu nhìn mình.
Y nhất thời sợ run, trong bóng đêm hai người đối diện chốc lát, Bách Lý Đồ Tô diện vô biểu tình trong khi Phương Lan Sinh cảm thấy tim mình đập sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cứ tưởng hắn sẽ xoay người đi ngay, ai biết đợi nửa ngày trời cũng không thấy ánh mắt hắn rời đi. Không hiểu sao từ trước tới nay Phương Lan Sinh rất thích từ sau ngắm bóng lưng đầu gỗ, trước đây thì không nghĩ không thấy gì, giờ mới phát hiện thói quen này đúng là có vấn đề.
Đầu gỗ hắn nữa… sao dưng quay đầu lại làm gì!
Con đường dẫn vào lăng mộ như càng dài càng thêm gian nan, Phương Lan Sinh cả buổi cúi gằm, ai nói gì cũng không ngẩng đầu lên.
Nội điện lăng Tần Thủy Hoàng, đèn đuốc sáng trưng nguy nga tráng lệ, Phương Lan Sinh ngẩng mặt lên nhìn mà choáng váng quên cả cúi đầu.
Âu Dương Thiếu Cung bị Lôi Nghiêm vây sâu trong nội điện, Phương Lan Sinh đi vào nhìn thấy không khỏi gọi to, “Thiếu Cung!”
Giữa lúc ánh nến oanh oánh, nam tử mặc áo bào đứng trên điện, dung nhan thanh lãng chẳng có vẻ gì chật vật khốn đốn, dường như người bị nhốt không phải là hắn.
“Mọi người…” Hắn cúi đầu nhìn đám người đang chạy tới, thấp giọng lẩm bẩm.
Tình Tuyết cũng kinh ngạc thốt lên, chỉ tay vào đám trẻ con xung quanh đám người Thanh Ngọc đàn, “Là bọn trẻ An Lục bị bắt đi!”
Thanh Ngọc đàn cũng chẳng ngờ lại có người từ ngoài xông vào đây, vài tên đệ tử ăn thuốc tẩy tủy đan do Đan Chỉ trưởng lão luyện thành, hóa thân quái vật, đánh đám người Bách Lý Đồ Tô trở tay không kịp.
“Thiếu Cung, Thiếu Cung huynh luyện thuốc gì mà lợi hại thế này!” Phương Lan Sinh thở hồng hộc nói, tay nắm chặt phật châu cả người chật vật đầy mồ hôi.
Âu Dương Thiếu Cung nhìn y, một lát bất đắc dĩ lắc đầu.
Lôi Nghiêm, cũng chính là chưởng môn Thanh Ngọc đàn hiện tại. Tay hắn cầm ngọc hoành, nhốt Thiếu Cung, nói đều là vì chấn hưng Thanh Ngọc đàn. Phương Lan Sinh mở trừng trừng mắt nhìn hắn uống thuốc yêu hóa, sau đó hắn bắt đầu lao vào đánh đám người.
Trận đánh kéo dài thật lâu, đến Bách Lý Đồ Tô cũng thấy đuối sức. Đến lúc Phương Lan Sinh nghĩ mình không chống đỡ nổi nữa rồi, Lôi Nghiêm bỗng lảo đảo lui về sau, trừng mắt nhìn lòng bàn tay mình. Không ai biết có chuyện gì xảy ra, Bách Lý Đồ Tô cản thay Tương Linh một kiếm, mệt thở hồng hộc nhìn dị trạng này thì cắn răng vung kiếm xông lên.
Từ miệng vết kiếm đâm, máu chảy ra thấm đẫm lưỡi kiếm, Lôi Nghiêm không phản kích, giống như một kiếm này không ảnh hưởng gì đến hắn.
Hắn cứng ngắc quay đầu, đen mặt nhìn Âu Dương Thiếu Cung.
“Thuốc… thuốc kia có độc… Thiếu Cung ngươi… dám gạt ta!!”
Âu Dương Thiếu Cung mượn huân hương từ ngọc hoành che giấu dược tính tẩy tủy đan, qua mặt được Lôi Nghiêm. Nhờ đó, tính mạng cả đám người Thanh Ngọc đàn đều nằm trong tay hắn. Nhưng cũng khó trách được hành vi này của hắn, một đại phu tay trói gà không chặt nếu muốn bảo vệ mình khỏi đám cuồng đồ này còn cách nào khác.
Phương Lan Sinh nghĩ như vậy, dù có thể nào trong lòng y Âu Dương Thiếu Cung vĩnh viễn là người tốt. Lôi Nghiêm trước khi chết cuồng vọng cười to, cực kì chói tai, Phương Lan Sinh cau mày nghe nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô bên cạnh cả người run lên.
…Đầu gỗ?
Phương Lan Sinh nhìn hắn, thấy hắn bỗng nhiên nâng kiếm xông lên chỉ vào Lôi Nghiêm, “Ngươi! Có phải ngươi từng qua Nam Cương?!”
Lôi Nghiêm ngã trên mặt đất, giọng nói khàn khàn, rõ ràng là dược tính thuốc đã thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, “…Nam Cương…?”
Bách Lý Đồ Tô hét to, “Ô Mông Linh Cốc! Ngươi có từng đến nơi nào như thế?!”
Phương Lan Sinh chưa từng nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô thế này bao giờ, hắn mở to mắt nhìn Lôi Nghiêm giật giật khóe miệng, chưa nói được thêm lời nào đã tắc thở trên đại điện.
Không khí một mảnh yên lặng bao trùm, Bách Lý Đồ Tô mở trừng hai mắt, “…Lôi Nghiêm!!”
Một phụ nhân già nua từ đâu đứng một bên, cúi đầu nhìn Lôi Nghiêm, nhẹ lắc đầu, “Hắn đã tắc thở.”
Phương Lan Sinh kêu lên, “Dì Đồng…”
Bách Lý Đồ Tô không nói gì, đứng nhìn Lôi Nghiêm, tay nắm chắc kiếm không kiềm chế được cả người run lên.
“Tô Tô huynh sao vậy?” Tình Tuyết lên trước hỏi hắn.
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu.
Phương Lan Sinh đứng sau lưng nhìn hắn… nghĩ bản thân thực sự không hiểu con người đầu gỗ kiểm, như là lúc này, đến một câu nói quan tâm y cũng thốt ra miệng được.
Rời lăng Tần Thủy Hoàng, về đến An Lục đã là chiều hoang hôn ngày hôm sau, đám trẻ đều bình an trở về nhà, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Thiếu Cung đứng ở cửa khách điếm nói chuyện với Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh đi sát bên cạnh, chỉ nghe được một câu, “…Chuyện đã đáp ứng Bách Lý thiếu hiệp ở Phiên Vân trại, Thiếu Cung một khắc cũng chưa từng quên, ngày mai sẽ bàn bạc tỉ mỉ với thiếu hiệp…”
Phương Lan Sinh cũng chả nhớ bọn họ từng hứa với nhau cái gì, nhìn thấy đầu gỗ y chỉ nhớ mỗi chuyện phát sinh trong trận địa sương mù ở lăng mộ.
Thì ra tay của đầu gỗ khi bình thường, đều nóng hổi như lúc ban đêm.
Phương Lan Sinh suy nghĩ miên man, ngồi trên bàn cơm tự dưng cười một cái: Đều là một người, đương nhiên cảm giác phải giống nhau, Phương Lan Sinh ngươi đúng là đầu heo.
Thiếu Cung và Bách Lý Đồ Tô cũng ngồi vào, tiểu nhị thấy đám người là mấy vị anh hùng cứu thoát đám trẻ thì hào hứng bắt chuyện, Tương Linh bụng đói meo lại chẳng biết ăn gì, Thiếu Cung ngồi bên cạnh Bách Lý Đồ Tô liếc mắt phát hiện trên mặt Phương Lan Sinh có vài vết sẹo.
“Tiểu Lan làm sao…” Hắn nhăn mi, vươn tay ra.
Hồng Ngọc theo đó nhìn Phương Lan Sinh, cùng sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Ai nha, ở trong mộ đạo không nhìn rõ, hầu tử sao mặt mày hốc hác thế kia.”
Phương Lan Sinh lo lắng sờ mặt mình, y cũng biết mặt mình bị thương, là tại lúc Bách Lý Đồ Tô phát điên làm mặt ma sát với mỏm đá mà thành. Nhưng đến chính Phương Lan Sinh cũng không rõ lắm trông mình như thế nào.
Không phải chỉ một vết dài, mà mấy vết thương nông có sâu có, chung quanh còn có vết máu ứ đọng.
Gương mặt vốn trắng nõn biến thành dạng này, lúc ở mộ đạo không thể nhìn kĩ, dùng đằng tường (ngự phong aka bay) cũng không rảnh mà lôi gương ra soi, chỉ có về An Lục mọi người mới chú ý đến. Tương Linh nhìn thấy thì che miệng hô một tiếng rõ to càng làm Phương Lan Sinh thắc mắc không biết mặt mình ra sao.
Phong Tình Tuyết nhìn mặt y, trong đầu đột nhiên nhớ đến cảnh Bách Lý Đồ Tô đè Phương Lan Sinh trên mỏm đá, nàng quay đầu nhìn người bên cạnh phát hiện hắn cũng đang cúi đầu như suy nghĩ điều gì.
“Có phải… là Tô Tô… khi đó phạm vào sát khí… đánh thương Lan Sinh…” Phong Tình Tuyết theo bản năng mở miệng.
Dường như cảm giác được Bách Lý Đồ Tô đang nhìn mình, Phương Lan Sinh vội xua tay, “Nam tử hán đại trượng phu, vết thương trên mặt không đáng lo, mau ăn!”
Cơm nước xong xuôi, mọi người về phòng, Hồng Ngọc đứng ở cầu thang nhìn Phương Lan Sinh lắc đầu nói, mặt mũi hầu tử tuy rằng bị thương, nhưng nhìn có phần dữ hơn.
“Một công tử nho nhã, cần gương mặt hung tợn để làm gì?”
Phương Lan Sinh dường như cực kì mẫn cảm với “vết thương trên mặt”, y một bên lắc đầu một bên chạy lên lầu, “Không cần để tâm đến nó.”
Hồng Ngọc đứng dưới lầu nhìn bóng lưng y cười khẽ, có người đi tới vững vàng đứng bên cạnh nàng, Hồng Ngọc quay đầu ngạc nhiên nhìn đối phương, “Công tử?”
Phương Lan Sinh một mình ngồi trên giường trong phòng, cầm trên tay chiếc gương đồng vừa lấy ở ngoài, cau mày nhìn gương mặt hiện trong gương đồng —— xem rốt cuộc gương mặt thế nào mới dọa Tương Linh sợ như thế.
Gương đồng bị bụi một lớp, Phương Lan Sinh dùng khăn lau sạch, cầm lên nhìn mặt mình.
“Đây…” Đến Phương Lan Sinh cũng bị dọa sợ.
Gương mặt trắng nõn sáng sủa lấm tấm đầy vết sẹo, nhìn đúng là kì quái… còn dọa người…
Quả nhiên là mặt mày hốc hác… Phương Lan Sinh nghĩ trong lòng. Y cau mày, tuy bản thân không để ý nhưng nghĩ dọa Tương Linh sợ thì thấy không tốt lắm.
Tùng tùng…
Bên ngoài có tiếng đập cửa.
Phương Lan Sinh cất gương, “Ai đó?”
Cánh cửa chi nha một tiếng bị đẩy ra, có người lẳng lặng đi vào.
Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn đối phương, ngẩn người tại chỗ.
“Hả… đầu gỗ, tìm ta có chuyện à?”
Y máy móc từ giường đứng bật dậy, vờ thoải mái hỏi.
Nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô, y vẫn xấu hổ muốn chết.
Bách Lý Đồ Tô nhìn y đứng bên giường, ánh mắt dọc xuống những vết thương trên mặt. Hắn tay chắp sau lưng, cúi đầu ngập ngừng một lát, dường như có lời muốn nói mà không biết mở miệng làm sao.
“Ta…”
“Ta lúc đó trong sương mù, vì không nhìn rõ, làm vậy chỉ vì muốn giúp ngươi…”
Phương Lan Sinh chớp chớp mắt, há hốc miệng nghe không hiểu.
“Không phải ta định ——” Bách Lý Đồ Tô đè thấp âm thanh, nói được một nửa lại không nói được tiếp nữa.
“…Ngươi, không được hiểu lầm.”
Phương Lan Sinh dường như đột nhiên hiểu ra, gương mặt tái nhợt vội gượng cười như không để ý, hoa tay múa chân nói, “Thì, thì ra là chuyện này, ngươi không nói ta đã quên mất, việc đó…”
Y cắn chặt răng, nhếch môi cười, “Nam tử hán đại trương phu ôm một cái có làm sao, ta đâu có hiểu lầm!”
Y nói, được một lát lại bỏ thêm một câu, “Đầu gỗ, ngươi nghĩ đi đâu vậy!”
Hiểu lầm nhanh chóng được cởi bỏ, Bách Lý Đồ Tô căn bản không ngờ Phương Lan Sinh sẽ đáp lại như thế. Hết nửa ngày hắn vẫn đờ một chỗ đứng bất động, Phương Lan Sinh nhìn thấy thì nhức đầu, tâm phiền ý loạn, thực sự lúc này chẳng muốn nhìn mặt hắn chút nào.
“Vậy… đầu gỗ, ngươi còn chuyện gì không?”
Bách Lý Đồ Tô lẳng lặng nhìn y, cánh tay giấu sau lưng cơ hồ siết chặt bình thuốc nhỏ trong tay.
Hồng Ngọc cho hắn biết, cái này bôi vào vết thương rất có tác dụng, nhưng không phải dễ tìm, “Đừng nhìn hầu tử bộ dạng thoải mái không quan tâm thế, y đó, lúc nào chả khẩu thị tâm phi.”
“…Cho ngươi.” Bách Lý Đồ Tô chìa tay trước mặt y.
Phương Lan Sinh cau mày, “Cái… cái gì đây?”
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, ánh mắt đặc quánh nhìn y, “Trị thương rất tốt.”
Phương Lan Sinh nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ biết há hốc miệng.
“Cái này,… ta…”
Y nói mãi không ra, bàn tay Bách Lý Đồ Tô xòe giữa không trung một lúc, Phương Lan Sinh không định từ chối, cúi đầu vươn tay nhận thuốc từ lòng bàn tay người nọ.
Bình gốm nhỏ bị hắn nắm chặt phát nhiệt nóng hổi, Phương Lan Sinh còn muốn nói một lời khách sao thì đầu gỗ đã xoay người đi mất rồi.
Y ngồi trên mép giường, cúi đầu lẩm bẩm “Đầu gỗ hắn đang suy nghĩ gì không biết” “Ta nào có quan tâm vết thương trên mặt” các loại, hai tay để trên đầu gối siết chặt bình thuốc nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Bách Lý Đồ Tô đưa cái gì đó cho Phương Lan Sinh, không phải đưa nhầm người, mà đối tượng đúng là y…
…Dù chỉ là một bình thuốc.
Do dự một lúc Phương Lan Sinh mới mở nắp đậy —— mùi thơm ngát nhanh chóng xông vào mũi. Lấy ngón tay tra thuốc, đầu ngón tay nhất thời dính một lớp như thuốc mỡ. Phương Lan Sinh bôi lên mặt, cảm giác thật lạnh nhưng cũng thoải mái, chỉ là không biết có hữu dụng thật không.
Cũng chẳng biết đầu gỗ kiếm đâu ra… Phương Lan Sinh oán thầm, không ý thức được tay càng siết chặt bình gốm, trong lòng khinh miệt, “Cao dược gì chứ, cũng chỉ thế mà thôi.”
Y ngồi thật lâu trên mép giường, tới lúc định đi ngủ lại có người đẩy cửa vào. Phương Lan Sinh quên béng mất vị khách ban đêm của mình, trong tay vẫn nắm chặt bình gốm, vừa quay đầu bò ra đầu giường xem ai đã bị người bên ngoài xông vào ôm trở lại.
Động tác đầu gỗ dùng rất nhiều lực, thần sắc hắn hoảng hốt, như thể vừa từ bờ vực sinh tử trở về, đôi mắt màu máu ngập tràn lo lắng, gắt gao ôm lấy Phương Lan Sinh, vì lực đạo quá lớn làm Phương Lan Sinh đánh rơi cái bình trong tay.
“Hả…!!” Phương Lan Sinh bị hắn ôm chặt thở cũng khó khăn, quay đầu nhìn bình thuốc rơi trên mặt đất —— thân bình đã vỡ thành hai nửa, thuốc mở bên trong chậm rãi tràn ra đất. /Têm Tô đỏ thích điều này = v =/
Tim như bị một chậu nước lạnh dội vào, Phương Lan Sinh đẩy người trước mặt ra ngoài ý muốn lại có tác dụng, đầu gỗ bên này cũng sửng sốt ngây ngốc nhìn đối phương nhảy xuống giường, chạy tới chỗ bình thuốc kia. /Têm Tô đỏ méo thích điều này -_-/
Bị rơi vỡ mất rồi, mảnh vụn cùng thuốc mỡ dính vào nhau trên mặt đất, Phương Lan Sinh đặt mông ngồi dưới đất, đỡ cái trán thở dài một cái. Được một lát người đằng sau thân thủ kéo tay y.
Phương Lan Sinh muốn vùng ra, người nọ lại nắm càng chặt, không chịu bỏ ra.
Đầu gỗ hôm nay thật kì lạ, tự nhiên cậy mạnh vậy làm gì.
Phương Lan Sinh trong lòng khổ não nghĩ.
Đây, chỉ là một lọ thuốc.
Chỉ vì một lọ thuốc, ngươi không vui, lẽ nào định trút giận tên đầu gỗ chỉ số thông minh bằng này chắc?
Phương Lan Sinh lắc đầu, tự bình tĩnh bản thân.
Muốn tức giận cũng không được, hắn đâu có nghe hiểu. Phương Lan Sinh chăm chú nghĩ lại. Bách Lý Đồ Tô đưa mình một lọ thuốc, và đầu gỗ ngày đó bị Phong Tình Tuyết đuổi đi…
Rốt cuộc người nào quan trọng hơn?
Y bị đè trên sàn nhà, đầu gỗ tách hai chân y bắt đầu tiến nhập, Phương Lan Sinh đau đến nhíu mày, mấy vết sẹo trên mặt được mồ hôi từng giọt chiếu sáng, đầu gỗ bình tĩnh hơn chăm chú cúi đầu nhìn y, một lát nhẹ nhàng trừu động hạ thân, nghiêng đầu hôn xuống.
Viền môi lạnh lẽo cứng rắn thuộc về đầu gỗ, hôn dọc theo từng vết sẹo trên mặt y dời đến môi, phía dưới còn chậm rãi trừu sáp tiến nhập, Phương Lan Sinh phì phò thở dốc, hai gò má đỏ bừng, không tự chủ ôm lấy đầu vai đối phương.
Phương Lan Sinh a Phương Lan Sinh, ngươi đồ ngu ngốc… một tên chẳng có tiền đồ…
Chỉ là một lọ thuốc của người khác cũng khiến ngươi lo lắng thành như vậy, rõ ràng cả ngày chỉ biết khi dễ ngươi, ngươi còn đi lo lắng thay cho hắn…
Hai chân xa nhau đặt trên chân đầu gỗ, mông bị người nâng lên, Phương Lan Sinh quay đầu, dư quang nhìn về bình thuốc vỡ vụn trên mặt đất.
“Ngươi, không được hiểu lầm.”
Bên tai còn rõ ràng câu nói của đầu gỗ.
Người trước mắt hô hấp càng thêm vội vàng.
Dòng dịch thể nóng hổi chôn sâu trong thân thể, Phương Lan Sinh mệt mỏi nằm yên, để Bách Lý Đồ Tô tẩy trừ, ôm lại lên giường. Y bị người nọ ôm trước ngực, đối phương nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt y.
“Đừng nhìn.” Phương Lan Sinh vươn tay muốn che đi đôi mắt đối phương, đầu gỗ cũng không tránh. Được một lát Phương Lan Sinh buông tay, đôi mắt màu máu vẫn mở to như cũ.
Phương Lan Sinh kinh ngạc, hai người gần trong gang tấc, hơi thở đồng đều, tay đầu gỗ vòng qua người ôm y rất chặt, đôi mắt màu máu nhìn Phương Lan Sinh không hề có sát khí, trong con ngươi chỉ chứa đứng riêng hình bóng Phương Lan Sinh.
Một lát sau Phương Lan Sinh quay người, co lại thành đoàn chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm Phương Lan Sinh tỉnh lại xoay người, vẫn thấy đầu gỗ hắn còn nằm nghiêng người mở mắt nhìn mình chòng chọc. Trong lòng Phương Lan Sinh có điểm hoảng sợ, chưa kịp lên tiếng thì đối phương như thể sư tử phát hiện con mồi tỉnh lại —— hai tay bị đối phương nắm lật người nằm sấp, hậu đình được tẩy trừ sạch sẽ vốn đã đóng chặt, đầu gỗ không biết vẫn nghĩ nơi đó vẫn mềm mại, không hề kiêng kị lột quần Phương Lan Sinh, lần tìm huyệt động sau đó đi vào.
Phương Lan Sinh vốn còn chưa tỉnh hẳn, lần này bị đau gọi tỉnh, y cắn chặt gối ngăn cho mình không nức nở thành tiếng, hai chân xa nhau vô lực, cả người không có sức chỉ biết thừa thụ để đầu gỗ dùng sức xen vào.
Phương Lan Sinh biết không thể cầu xin hay nói gì được với hắn. Đầu gỗ không khống chế được khí lực của mình, hắn cúi đầu bóp cằm Phương Lan Sinh cắn mạnh bờ môi y, phía dưới tiến nhập càng dùng thêm sức. Phương Lan Sinh không có sức chống lại, nằm rũ trên giường, thân thể bị trừu động rung lắc, cánh môi dường như bị cắn tới chảy máu.
Bàn tay rời bỏ hông Phương Lan Sinh, tham nhập vào bên trong lý y ướt đẫm, lục lõi trước ngực —— Bách Lý Đồ Tô còn nhớ khi động đến nơi này Phương Lan Sinh có phản ứng gì. Điểm nhỏ nhô ra trước ngực bị ngón tay cầm kiếm quanh năm vừa đụng phải tức thì trở nên cứng hơn, ngón tay có lớp chai nhẹ bao quanh ma sát không có quy luật làm Phương Lan Sinh nức nở không ngừng.
Hai chân còn phát run, hô hấp như bị kiềm chế, đầu gỗ ôm Phương Lan Sinh lật người y lại, thở dốc nâng hai chân lên, nhìn thấy miệng nhỏ đang nuốt cạn mình dưới ánh trăng mờ ảo.
Có dịch thể từ trong chảy ra, đầu gỗ biết đây là của hắn.
Hắn nhìn thật lâu, mãi đến khi Phương Lan Sinh chậm chạp mở mắt. Đầu gỗ ngẩng đầu nhìn thấy Phương Lan Sinh đang nhìn mình.
Ánh mắt trong suốt ướt át soi sáng bóng đêm, gương mặt đỏ bừng.
Bách Lý Đồ Tô nhìn y, không tự chủ buông lỏng hai chân y, ôm gương mặt Phương Lan Sinh để y nhìn mình.
“Đầu gỗ đáng chết… có để cho người ta ngủ không…” Phương Lan Sinh giơ cánh tay mềm yếu che đôi mắt mình.
Miệng huyệt non mềm hoàn toàn tiếp nhận hạ thân đầu gỗ, so với lần trước đã được bôi trơn trở nên mềm mại bớt đau đớn hơn, hơn nữa còn có thứ cảm giác kì lạ khác. Phương Lan Sinh nằm trên giường, người phía sau điên cuồng trừu sáp. Y nhắm mắt, gắt gao cắn môi như muốn khắc chế âm thanh của mình, nhưng lại luôn không kiềm chế được nức nở thành tiếng. Hai tay bị đầu gỗ nắm đặt ở đằng sau, năm ngón đan xen, theo động tác ra vào của đầu gỗ mà càng siết chặt.
Phương Lan Sinh thấy hoảng sợ, gần đây mỗi lần đối mặt với đầu gỗ, y ngày càng thấy hoảng sợ.
Đầu gỗ tiếp tục rướn sâu người, cúi đầu hôn xuống, khoảnh khác chạm môi trong nháy mắt Phương Lan Sinh kinh hãi thét một tiếng, phân thân đằng trước thẳng tắp bắn ra, dường như chính y cũng không nghĩ mình sẽ có phản ứng lớn như vậy, chỉ kinh hoàng mở to cặp mắt ướt đẫm nước nhìn Bách Lý Đồ Tô trước mặt đang hôn mình, đâu đâu cũng thấy mờ mịt thất thố.
Phân thân phía trước bắn ra cũng là lúc miệng huyệt phía dưới cắn nuốt càng chặt hạ thân đầu gỗ, Bách Lý Đồ Tô thở dốc ở trong thân thể Phương Lan Sinh công thành đoạt đất, hành y đến hít thở không thông.
“Đầu… đầu gỗ… dừng… dừng lại…” Y không kiềm chế được nức nở khóc thành tiếng, tới cuối cùng Bách Lý Đồ Tô nhấn thật sâu, Phương Lan Sinh cảm giác cả người kì quái, rủn rẩy ôm chặt lưng hắn. Cái trán dính chặt lồng ngực Bách Lý Đồ Tô, cả thân thể dường như nhận định đối phương là vật cứu mạng mà ôm chặt lấy.
Phương Lan Sinh cảm giác như chết một lần rồi, được đầu gỗ tẩy trừ lần hai xong xuôi, lúc trở lại giường hai mắt đã không mở nổi.