Phương Lan Sinh bất tỉnh hôn mê sâu, tỉnh lại đã là buổi tối. Trong gian phòng ánh nến loang loáng yếu ớt, y mở mắt ra nhìn thấy mơ hồ một bóng người.
Chớp mắt vài cái, phát hiện bóng người nọ mặc quần áo màu đen.
“Đầu gỗ?” Phương Lan Sinh kinh ngạc hỏi.
Bách Lý Đồ Tô ngồi mép giường, trong tay nắm băng vải, tay Phương Lan Sinh khoát trên đầu gối hắn, lòng bàn tay có một vết thương lớn, do ngâm thuốc nên da nhăn lại. Bách Lý Đồ Tô xé một đoạn băng vải quấn lên, nếu không phải Phương Lan Sinh đột nhiên gọi tên hắn, hắn nhất định không biết người đã tỉnh.
Hắn nghiêng đầu nhìn Phương Lan Sinh, thấy đối phương nỗ lực từ giường bò dậy, “Ngươi, ngươi ở đây làm gì…”
Bách Lý Đồ Tô buông tay y ra, để y tự mình xem, Phương Lan Sinh giơ tay lên nhìn, tự dọa cho mình giật mình.
“Tay của ta làm sao vậy!”
Y thốt lên.
Bách Lý Đồ Tô thì cảm thấy mệt mỏi rã rời, đã từ lâu hắn không cảm thấy đặc biệt lo lắng vì một người như vậy, bởi vì quá đột ngột làm hắn không kịp thích ứng. Bây giờ Phương Lan Sinh đã tỉnh, hắn đỡ trán nhu nhu mi tâm của mình, cảm giác mệt chết đi được. Trái lại Phương Lan Sinh tinh thần lại cực kì tốt. Từ lúc rời khỏi Cầm Xuyên, nhờ phúc đầu gỗ hắn y chả có buổi tối nào được ngủ ngon giấc. Tới khi quay về Cầm Xuyên, hầu như chả có mấy lúc y tỉnh táo, hầu hết đều là ngủ cực kì đủ giấc.
Thấy đầu gỗ bộ dạng biểu thị không muốn nói chuyện, Phương Lan Sinh mặc lý y nhảy khỏi giường, lôi cái gương ở đầu giường soi mặt mình… dung mạo hoàn hảo, y gật đầu hài lòng đang định bỏ gương đi, đột nhiên phát hiện vết thương trên cổ.
Y choáng, mở chừng mắt nhìn cổ mình, vội quay đầu hỏi đầu gỗ, “Đầu.. đầu gỗ, cổ ta sao lại…”
Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu nhìn một cái, đặt băng vải sang một bên vẫy, “Ngươi qua đây.”
Phương Lan Sinh chớp mắt khó hiểu, “Hả?”
Nhưng mà chân vẫn chạy tới trước.
Đứng tới trước mặt hắn, y gãi đầu hỏi, “Làm gì?”
Bách Lý Đồ Tô ngồi dang chân trên giường, giương mắt nhìn y một cái, thân thủ kéo tay y về phía mình. Phương Lan Sinh bị hắn lôi đặt mông ngồi ngay chính giữa hai chân hắn.
Phương Lan Sinh đưa lưng về phía Bách Lý Đồ Tô, không biết hắn đang làm gì. Tay Bách Lý Đồ Tô vươn ra trước, kéo băng vải bắt đầu quấn vết thương cho Phương Lan Sinh. Quấn từng vòng từng vòng một, khoảng cách quá gần, Phương Lan Sinh cảm giác được hơi thở hắn phả sau tai mình, ngứa ngáy làm gương mặt đỏ bừng. Y nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, cảm giác tim đập muốn nhảy ra ngoài.
“Quấn, quấn qua loa là được rồi.” Phương Lan Sinh cúi đầu nhỏ giọng nói.
Bách Lý Đồ Tô không để ý tới, hắn cũng rất khẩn trương, rất sợ bị Phương Lan Sinh phát hiện.
Quấn vải hơn nửa ngày, Phương Lan Sinh cũng muốn điên theo. Y ngồi yên trên giường không lên tiếng, Bách Lý Đồ Tô càng không nói câu nào, không khí bị đè nén đến cực hạn.
“Đầu gỗ, ta… lại bị thương.” Phương Lan Sinh chủ động kiếm chủ đề.
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, “Ừ.”
“Về Cầm Xuyên chưa lâu, mà đã bị thương hai lần.” Phương Lan Sinh lầm bầm nói.
“Không phải chưa lâu, chính xác đã ba ngày.” Bách Lý Đồ Tô xé băng vải, đẩy Phương Lan Sinh ra.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo dãn, Phương Lan Sinh hít sâu một hơi, cảm giác cuối cùng mình cũng có thể hít thở bình thường.
Y xoay người ngồi lại giường, Bách Lý Đồ Tô đứng dậy vứt thuốc và băng vải vào một cái chậu, mang ra ngoài giao cho tiểu nhị bên ngoài.
Phương Lan Sinh nhìn hắn đi qua đi lại phòng mình, tự nhiên như nhà của mình.
“Ba ngày?” Phương Lan Sinh hỏi.
Bách Lý Đồ Tô dường như không muốn nói nhiều về vấn đề này, chỉ gật đầu, “Ừ.”
“Sao ta…”
“Ngươi bị khống chế.” Bách Lý Đồ Tô chọn câu trả lời đơn giản nhất, cũng mơ hồ nhất.
Phương Lan Sinh ngẫm nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới Tấn Lỗi.
Và cả thanh đao có vấn đề kia.
Y ậm ừ nói, “Cây đao kia…”
“Đã bị hủy.” Bách Lý Đồ Tô bày giá cắm nến lên bàn, ngước mắt nhìn Phương Lan Sinh, lần thứ hai ngắt lời y.
Đối phương chớp mắt lại hỏi, “Vậy vậy còn Tấn Lỗi? Hắn…”
“Đã chết!” Bách Lý Đồ Tô nói.
Phương Lan Sinh có chút không kịp phản ứng, hỏi ba lần đều bị Bách Lý Đồ Tô cắt ngang không thương tiếc, như thể mấy vấn đề y muốn hỏi hắn nằm lòng. Phương Lan Sinh nghi ngờ dò xét hắn, phát hiện thật ra là đối phương quá mức mệt mỏi nên không muốn nói nhiều mà thôi, ánh nến chiếu lên gò má hắn, lông mi hơi nhăn lại thành đoàn càng lộ vẻ mệt mỏi.
Phương Lan Sinh yên lặng nuốt xuống ngờ vực của mình, trong gian phòng khách điếm Cầm Xuyên, lần thứ hai không có tiếc nói.
Bách Lý Đồ Tô là người đứng lên trước, nhìn Phương Lan Sinh cúi đầu ngồi trên giường thoáng do dự, “Ngươi có đói không?”
Phương Lan Sinh cả ngày chưa ăn cơm đương nhiên thấy đói. Nhưng lúc ngẩng lên nhìn người trước mắt, ánh mắt y đột nhiên dại ra.
“Đầu gỗ, ta ta về ba ngày rồi, vẫn chưa về nhà thăm nhị tỷ phải không.”
Bách Lý Đồ Tô cau mày, chưa kịp trả lời thì đã thấy Phương Lan Sinh nhảy dựng lên như phát điên. Y vội vàng mặc lại ngoại phục, một bên lẩm bẩm, “Xong xong rồi, về ba ngày mà không về nhà, nhị tỷ mà biết lại mắng ta…”
“Không cần đi.” Bách Lý Đồ Tô nắm tay đang mặc áo của y, đứng nhìn Phương Lan Sinh trên giường, “Nhị tỷ ngươi bị bệnh, đã theo Âu Dương tiên sinh tới Thanh Ngọc đàn rồi.”
Bệnh, bệnh gì…?
Phương Lan Sinh há hốc, “Bệnh gì?”
“Ôn dịch Cầm Xuyên.”
Phương Lan Sinh nhăn mi, phát hiện ba ngày nay đúng là phát sinh nhiều chuyện, đến nỗi trở tay không kịp.
“Nhị tỷ, bị bệnh…”Y đặt mông lại giường, cúi đầu nhìn sàn nhà, bộ dạng khó coi, “Sao đột nhiên lại sinh bệnh.”
Phương Lan Sinh cùng nhị tỷ Phương Như Thấm quan hệ tốt, từ nhỏ tới lớn, y làm gì cũng đều lo lắng sắc mặt nhị tỷ, lúc nào cũng lo lắng bị nàng mắng chửi. Nhưng đến lúc rời khỏi Cầm Xuyên, rời khỏi nhị tỷ, mới biết mình tưởng niệm quãng thời gian ở nhà biết bao.
“Ta từ nhỏ, chưa thấy nhị tỷ bị bệnh bao giờ…” Phương Lan Sinh buồn rầu nói, sau đó tự lắc đầu, “May là còn có Thiếu Cung. Thiếu Cung y thuật cao mình, nhất định nhị tỷ sẽ không sao.”
Bách Lý Đồ Tô vừa “được” Âu Dương Thiếu Cung cho thuốc để mẹ bị sâu ăn không nói câu nào, hắn ngồi yên lặng bên cạnh Phương Lan Sinh, nghiêng đầu nhìn y.
“Ta muốn đi thăm nhị tỷ, còn mọi người, mọi người định đi đâu?” Phương Lan Sinh nghiêng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, trong đôi mắt có lo lắng lại bị y tận lực giấu đi, “Ban đầu mời mọi người về Cầm Xuyên chơi, lại để mọi người ở khách điếm ba ngày, thật là có lỗi. Nhưng nhị tỷ ta đang có bệnh, ta không thể…”
Bách Lý Đồ Tô vươn tay nắm lấy bàn tay đặt hờ trên giường của y.
“Chúng ta cùng ngươi tới Thanh Ngọc đàn,” Bách Lý Đồ Tô nói.
Ánh nền mờ ảo chiếu lên đôi mắt đen bóng của hắn, còn có điểm chu sa giữa mi tâm. Phương Lan Sinh thoáng sững sờ, vẫn không quen việc Bách Lý Đồ Tô đột ngột thích nắm tay mình, y muốn rút ra lại không thắng được sức mạnh của hắn.
“Việc đó… Phương Lan Sinh lắp bắp, “Mọi người cùng đi… không hay lắm? Chuyện nhà ta, lại làm phiền mọi người…”
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, “Ngươi cũng giúp đỡ mọi người rất nhiều. Nếu cảm thấy nhiều người không thích hợp, chúng ta vào thăm chỉ đứng từ xa, sẽ không vào trong.”
“Ta không có ý đó.” Phương Lan Sinh vội xua tay, cúi đầu, “Ta chỉ sợ làm phiền mọi người.”
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa. Bách Lý Đồ Tô thay Phương Lan Sinh mở cửa, là tiểu nhị dưới lầu.
“Bách Lý công tử cậu ở đây a, Hồng Ngọc cô nương dưới lầu bảo tiểu nhân mang cơm cho Phương công tử.”
“Để ta.” Bách Lý Đồ Tô nhận hộp thức ăn, sau đó xoay người đóng cửa.
Phương Lan Sinh ngồi trên giường, ánh mắt đờ ra như đang suy nghĩ gì.
Bách Lý Đồ Tô đặt hộp thức ăn trên bàn, thấy Phương Lan Sinh chống cằm suy nghĩ.
“Ta tới thăm bệnh, có nên mua gì cho nhị tỷ không, không biết Thanh Ngọc đàn thiếu thứ gì, cũng không biết nhị tỷ thích gì…”
Bách Lý Đồ Tô mím môi, hắn mở hộp thức ăn, thấy bên trong là một lồng bánh bao nhân thịt.
Hắn cầm một cái ném cho Phương Lan Sinh, y vươn tay tiếp được.
“Có lòng đến là được rồi.” Bách Lý Đồ Tô nói.
Phương Lan Sinh gật đầu, nhìn bánh báo thịt trong tay rồi há miệng cắn.
“Ta đúng là không đáng làm đệ đệ, ngay cả tỷ tỷ nhà mình thích gì cũng không biết.”
Phương Lan Sinh ủ rũ cúi đầu.
Bách Lý Đồ Tô hầu kết giật giật, muốn nói gì đó an ủi Phương Lan Sinh, đột nhiên lại nhớ đến mẹ mình. Trong một khoảng thời gian dài, hắn cũng không biết mẹ mình thích gì.
Mà ông trời cũng không cho hắn cơ hội để bù đắp.
“…Trước rời Cầm Xuyên, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nhị tỷ. Lần này về, ta dự định nói với nhị tỷ vài chuyện trong nhà.”
“Ta vẫn luôn ngỗ nghịch không nghe lời, chê nhị tỷ phiền, khiến nhị tỷ hao tổn bao nhiều tâm tư, nghĩ lại… đúng là hối hận.”
Phương Lan Sinh nghĩ rồi ăn cũng không thấy ngon, miệng cắn bánh bao mà khô khốc nuốt không trôi. Y nghiêng đầu nhìn đầu gỗ, hắn đứng bên này cúi đầu như rơi vào trầm tư.
“Đầu gỗ?” Phương Lan Sinh đột nhiên gọi.
Bách Lý Đồ Tô lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn y, “Chuyện gì?”
Hắn nhìn qua có điểm thất thần.
“Đầu gỗ, ba ngày ở đây ta rốt cuộc làm những gì? Không đi thăm nhị tỷ, hình như cũng không làm gì, sao lại bị thương nhiều vậy.”
Phương Lan Sinh dường như rất lưu ý chuyện này, Bách Lý Đồ Tô suy nghĩ cái gì đột nhiên lắc đầu, như nhớ tới chuyện hoang đường nào đó.
“Ngươi đả thương Tương Linh, hiện giờ Tương Linh… rất sợ ngươi.”
Bách Lý Đồ Tô kể chuyện không liên quan đến mình, thanh âm bình tĩnh lại làm sắc mặt Phương Lan Sinh nháy mắt biến đổi.
“Hả?” Y nhảy dựng lên, “Tương, Tương Linh?”
“Ta ta ta đả thương Tương Linh??”
Phương Lan Sinh chỉ nhớ rõ đêm hôm trước đâm đầu gỗ bị thương, còn lại chẳng biết gì cả.
“Đúng vậy.” Bách Lý Đồ Tô nói, còn chưa dứt lời đã thấy Phương Lan Sinh nhảy tót xuống, “Muội ấy đâu, ta đi xem muội ấy.”
Tương Linh ngồi trên giường, cúi đầu chôn trong lòng Hồng Ngọc, Hồng Ngọc ngồi vỗ bả vai dỗ dành nàng, “Tiểu Linh nhi, xem hầu tử mang gì cho muội kìa.”
Tương Linh hoảng hốt ngảng đầu, thấy Phương Lan Sinh cầm một lồng bánh bao thịt mà nàng thích ăn nhất.
Phương Lan Sinh hiện giờ buồn muốn chết, vừa nghe Tình Tuyết kể lại chuyện Tấn Lỗi đâm Tương Linh một đao. Nhớ tới lúc trước nhìn thấy bộ dạng bị phạm vào sát khí của đầu gỗ Tương Linh đã sợ thế nào. Bây giờ nhìn thấy mình làm thế, chỉ sợ đến chết Tương Linh cũng không hết sợ y.
“Tương Linh, ta mang bánh bao thịt cho muội này, việc kia…” Phương Lan Sinh nói liến thoắng, “Muội, muội tha thứ cho ta đi!”
Tương Linh mím môi, ra vẻ vẫn còn giận Phương Lan Sinh, nhưng ánh mắt lại bị bánh bao thịt hấp dẫn.
“Tiểu Linh nhi tha cho hầu tử đi, cũng không phải do y làm.” Hồng Ngọc một bên nói đỡ cho Phương Lan Sinh, nàng vừa nói vừa nhìn người đứng sau Phương Lan Sinh —— đối phương khoanh tay trước ngực, dường như hoàn toàn thờ ơ với chuyện này.
Phương Lan Sinh nhăn mặt, ôm bánh bao liên miệng nói xin lỗi, Tương Linh nhìn y sau đó lại nhìn Đồ Tô ca ca đằng sau y.
Nàng hơi cúi đầu.
“Tương Linh không trách bí đao… Là Tương Linh sợ…”
“Không cần sợ không cần sợ! Người kia đi rồi!” Phương Lan Sinh vội vàng nói.
Tương Linh gật đầu, ngừng một lát, “Đồ Tô ca ca không giận bí đao, Tương Linh cũng không giận.”
Phương Lan Sinh nghe đến Tương Linh không giận nữa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó gãi đầu ha ha cười, “Đầu gỗ tính gì…”
“Thương thế của hắn không phải đã tốt cả rồi ư!”
Còn là do chính tay y chữa lành.
Hồng Ngọc nghe y cười như vậy thì che miệng than.
“Hầu tử, hình như chưa biết chuyện mình đã đả thương công tử.”
Phương Lan Sinh ngẩn ra, “Ta biết chứ, nhưng đã chữa trị đâu vào đấy rồi.”
Tương Linh gặm bánh bao thịt, trừng mắt với y, “Còn lâu mới tốt” hai miệng đầy bánh bao căng phồng, nàng nói cũng không rõ ràng, “Hôm nay khi mang ngươi về, trên người Đồ Tô ca ca vãn còn rất nhiều vết thương… Tương Linh nhìn thấy…”
Phương Lan Sinh ngẩn người, quay phắt đầu nhìn đầu gỗ đứng sau lưng, hắn cũng đang nhìn y.
“Thật, thật không??” Y cả tiếng hỏi, “Ngươi lại bị thương?”
Âm thanh cực kì lớn, giống như hận không thể để cả khách điếm này nghe được. Bách Lý Đồ Tô nhíu mày kéo y về, chừa lại Tương Linh chuyên tâm ăn bánh bao cùng Hồng Ngọc nhàn nhã ngồi xem kịch vui ở lại trong phòng.
Phương Lan Sinh bất tỉnh hôn mê sâu, tỉnh lại đã là buổi tối. Trong gian phòng ánh nến loang loáng yếu ớt, y mở mắt ra nhìn thấy mơ hồ một bóng người.
Chớp mắt vài cái, phát hiện bóng người nọ mặc quần áo màu đen.
“Đầu gỗ?” Phương Lan Sinh kinh ngạc hỏi.
Bách Lý Đồ Tô ngồi mép giường, trong tay nắm băng vải, tay Phương Lan Sinh khoát trên đầu gối hắn, lòng bàn tay có một vết thương lớn, do ngâm thuốc nên da nhăn lại. Bách Lý Đồ Tô xé một đoạn băng vải quấn lên, nếu không phải Phương Lan Sinh đột nhiên gọi tên hắn, hắn nhất định không biết người đã tỉnh.
Hắn nghiêng đầu nhìn Phương Lan Sinh, thấy đối phương nỗ lực từ giường bò dậy, “Ngươi, ngươi ở đây làm gì…”
Bách Lý Đồ Tô buông tay y ra, để y tự mình xem, Phương Lan Sinh giơ tay lên nhìn, tự dọa cho mình giật mình.
“Tay của ta làm sao vậy!”
Y thốt lên.
Bách Lý Đồ Tô thì cảm thấy mệt mỏi rã rời, đã từ lâu hắn không cảm thấy đặc biệt lo lắng vì một người như vậy, bởi vì quá đột ngột làm hắn không kịp thích ứng. Bây giờ Phương Lan Sinh đã tỉnh, hắn đỡ trán nhu nhu mi tâm của mình, cảm giác mệt chết đi được. Trái lại Phương Lan Sinh tinh thần lại cực kì tốt. Từ lúc rời khỏi Cầm Xuyên, nhờ phúc đầu gỗ hắn y chả có buổi tối nào được ngủ ngon giấc. Tới khi quay về Cầm Xuyên, hầu như chả có mấy lúc y tỉnh táo, hầu hết đều là ngủ cực kì đủ giấc.
Thấy đầu gỗ bộ dạng biểu thị không muốn nói chuyện, Phương Lan Sinh mặc lý y nhảy khỏi giường, lôi cái gương ở đầu giường soi mặt mình… dung mạo hoàn hảo, y gật đầu hài lòng đang định bỏ gương đi, đột nhiên phát hiện vết thương trên cổ.
Y choáng, mở chừng mắt nhìn cổ mình, vội quay đầu hỏi đầu gỗ, “Đầu.. đầu gỗ, cổ ta sao lại…”
Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu nhìn một cái, đặt băng vải sang một bên vẫy, “Ngươi qua đây.”
Phương Lan Sinh chớp mắt khó hiểu, “Hả?”
Nhưng mà chân vẫn chạy tới trước.
Đứng tới trước mặt hắn, y gãi đầu hỏi, “Làm gì?”
Bách Lý Đồ Tô ngồi dang chân trên giường, giương mắt nhìn y một cái, thân thủ kéo tay y về phía mình. Phương Lan Sinh bị hắn lôi đặt mông ngồi ngay chính giữa hai chân hắn.
Phương Lan Sinh đưa lưng về phía Bách Lý Đồ Tô, không biết hắn đang làm gì. Tay Bách Lý Đồ Tô vươn ra trước, kéo băng vải bắt đầu quấn vết thương cho Phương Lan Sinh. Quấn từng vòng từng vòng một, khoảng cách quá gần, Phương Lan Sinh cảm giác được hơi thở hắn phả sau tai mình, ngứa ngáy làm gương mặt đỏ bừng. Y nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, cảm giác tim đập muốn nhảy ra ngoài.
“Quấn, quấn qua loa là được rồi.” Phương Lan Sinh cúi đầu nhỏ giọng nói.
Bách Lý Đồ Tô không để ý tới, hắn cũng rất khẩn trương, rất sợ bị Phương Lan Sinh phát hiện.
Quấn vải hơn nửa ngày, Phương Lan Sinh cũng muốn điên theo. Y ngồi yên trên giường không lên tiếng, Bách Lý Đồ Tô càng không nói câu nào, không khí bị đè nén đến cực hạn.
“Đầu gỗ, ta… lại bị thương.” Phương Lan Sinh chủ động kiếm chủ đề.
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, “Ừ.”
“Về Cầm Xuyên chưa lâu, mà đã bị thương hai lần.” Phương Lan Sinh lầm bầm nói.
“Không phải chưa lâu, chính xác đã ba ngày.” Bách Lý Đồ Tô xé băng vải, đẩy Phương Lan Sinh ra.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo dãn, Phương Lan Sinh hít sâu một hơi, cảm giác cuối cùng mình cũng có thể hít thở bình thường.
Y xoay người ngồi lại giường, Bách Lý Đồ Tô đứng dậy vứt thuốc và băng vải vào một cái chậu, mang ra ngoài giao cho tiểu nhị bên ngoài.
Phương Lan Sinh nhìn hắn đi qua đi lại phòng mình, tự nhiên như nhà của mình.
“Ba ngày?” Phương Lan Sinh hỏi.
Bách Lý Đồ Tô dường như không muốn nói nhiều về vấn đề này, chỉ gật đầu, “Ừ.”
“Sao ta…”
“Ngươi bị khống chế.” Bách Lý Đồ Tô chọn câu trả lời đơn giản nhất, cũng mơ hồ nhất.
Phương Lan Sinh ngẫm nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới Tấn Lỗi.
Và cả thanh đao có vấn đề kia.
Y ậm ừ nói, “Cây đao kia…”
“Đã bị hủy.” Bách Lý Đồ Tô bày giá cắm nến lên bàn, ngước mắt nhìn Phương Lan Sinh, lần thứ hai ngắt lời y.
Đối phương chớp mắt lại hỏi, “Vậy vậy còn Tấn Lỗi? Hắn…”
“Đã chết!” Bách Lý Đồ Tô nói.
Phương Lan Sinh có chút không kịp phản ứng, hỏi ba lần đều bị Bách Lý Đồ Tô cắt ngang không thương tiếc, như thể mấy vấn đề y muốn hỏi hắn nằm lòng. Phương Lan Sinh nghi ngờ dò xét hắn, phát hiện thật ra là đối phương quá mức mệt mỏi nên không muốn nói nhiều mà thôi, ánh nến chiếu lên gò má hắn, lông mi hơi nhăn lại thành đoàn càng lộ vẻ mệt mỏi.
Phương Lan Sinh yên lặng nuốt xuống ngờ vực của mình, trong gian phòng khách điếm Cầm Xuyên, lần thứ hai không có tiếc nói.
Bách Lý Đồ Tô là người đứng lên trước, nhìn Phương Lan Sinh cúi đầu ngồi trên giường thoáng do dự, “Ngươi có đói không?”
Phương Lan Sinh cả ngày chưa ăn cơm đương nhiên thấy đói. Nhưng lúc ngẩng lên nhìn người trước mắt, ánh mắt y đột nhiên dại ra.
“Đầu gỗ, ta ta về ba ngày rồi, vẫn chưa về nhà thăm nhị tỷ phải không.”
Bách Lý Đồ Tô cau mày, chưa kịp trả lời thì đã thấy Phương Lan Sinh nhảy dựng lên như phát điên. Y vội vàng mặc lại ngoại phục, một bên lẩm bẩm, “Xong xong rồi, về ba ngày mà không về nhà, nhị tỷ mà biết lại mắng ta…”
“Không cần đi.” Bách Lý Đồ Tô nắm tay đang mặc áo của y, đứng nhìn Phương Lan Sinh trên giường, “Nhị tỷ ngươi bị bệnh, đã theo Âu Dương tiên sinh tới Thanh Ngọc đàn rồi.”
Bệnh, bệnh gì…?
Phương Lan Sinh há hốc, “Bệnh gì?”
“Ôn dịch Cầm Xuyên.”
Phương Lan Sinh nhăn mi, phát hiện ba ngày nay đúng là phát sinh nhiều chuyện, đến nỗi trở tay không kịp.
“Nhị tỷ, bị bệnh…”Y đặt mông lại giường, cúi đầu nhìn sàn nhà, bộ dạng khó coi, “Sao đột nhiên lại sinh bệnh.”
Phương Lan Sinh cùng nhị tỷ Phương Như Thấm quan hệ tốt, từ nhỏ tới lớn, y làm gì cũng đều lo lắng sắc mặt nhị tỷ, lúc nào cũng lo lắng bị nàng mắng chửi. Nhưng đến lúc rời khỏi Cầm Xuyên, rời khỏi nhị tỷ, mới biết mình tưởng niệm quãng thời gian ở nhà biết bao.
“Ta từ nhỏ, chưa thấy nhị tỷ bị bệnh bao giờ…” Phương Lan Sinh buồn rầu nói, sau đó tự lắc đầu, “May là còn có Thiếu Cung. Thiếu Cung y thuật cao mình, nhất định nhị tỷ sẽ không sao.”
Bách Lý Đồ Tô vừa “được” Âu Dương Thiếu Cung cho thuốc để mẹ bị sâu ăn không nói câu nào, hắn ngồi yên lặng bên cạnh Phương Lan Sinh, nghiêng đầu nhìn y.
“Ta muốn đi thăm nhị tỷ, còn mọi người, mọi người định đi đâu?” Phương Lan Sinh nghiêng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, trong đôi mắt có lo lắng lại bị y tận lực giấu đi, “Ban đầu mời mọi người về Cầm Xuyên chơi, lại để mọi người ở khách điếm ba ngày, thật là có lỗi. Nhưng nhị tỷ ta đang có bệnh, ta không thể…”
Bách Lý Đồ Tô vươn tay nắm lấy bàn tay đặt hờ trên giường của y.
“Chúng ta cùng ngươi tới Thanh Ngọc đàn,” Bách Lý Đồ Tô nói.
Ánh nền mờ ảo chiếu lên đôi mắt đen bóng của hắn, còn có điểm chu sa giữa mi tâm. Phương Lan Sinh thoáng sững sờ, vẫn không quen việc Bách Lý Đồ Tô đột ngột thích nắm tay mình, y muốn rút ra lại không thắng được sức mạnh của hắn.
“Việc đó… Phương Lan Sinh lắp bắp, “Mọi người cùng đi… không hay lắm? Chuyện nhà ta, lại làm phiền mọi người…”
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, “Ngươi cũng giúp đỡ mọi người rất nhiều. Nếu cảm thấy nhiều người không thích hợp, chúng ta vào thăm chỉ đứng từ xa, sẽ không vào trong.”
“Ta không có ý đó.” Phương Lan Sinh vội xua tay, cúi đầu, “Ta chỉ sợ làm phiền mọi người.”
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa. Bách Lý Đồ Tô thay Phương Lan Sinh mở cửa, là tiểu nhị dưới lầu.
“Bách Lý công tử cậu ở đây a, Hồng Ngọc cô nương dưới lầu bảo tiểu nhân mang cơm cho Phương công tử.”
“Để ta.” Bách Lý Đồ Tô nhận hộp thức ăn, sau đó xoay người đóng cửa.
Phương Lan Sinh ngồi trên giường, ánh mắt đờ ra như đang suy nghĩ gì.
Bách Lý Đồ Tô đặt hộp thức ăn trên bàn, thấy Phương Lan Sinh chống cằm suy nghĩ.
“Ta tới thăm bệnh, có nên mua gì cho nhị tỷ không, không biết Thanh Ngọc đàn thiếu thứ gì, cũng không biết nhị tỷ thích gì…”
Bách Lý Đồ Tô mím môi, hắn mở hộp thức ăn, thấy bên trong là một lồng bánh bao nhân thịt.
Hắn cầm một cái ném cho Phương Lan Sinh, y vươn tay tiếp được.
“Có lòng đến là được rồi.” Bách Lý Đồ Tô nói.
Phương Lan Sinh gật đầu, nhìn bánh báo thịt trong tay rồi há miệng cắn.
“Ta đúng là không đáng làm đệ đệ, ngay cả tỷ tỷ nhà mình thích gì cũng không biết.”
Phương Lan Sinh ủ rũ cúi đầu.
Bách Lý Đồ Tô hầu kết giật giật, muốn nói gì đó an ủi Phương Lan Sinh, đột nhiên lại nhớ đến mẹ mình. Trong một khoảng thời gian dài, hắn cũng không biết mẹ mình thích gì.
Mà ông trời cũng không cho hắn cơ hội để bù đắp.
“…Trước rời Cầm Xuyên, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nhị tỷ. Lần này về, ta dự định nói với nhị tỷ vài chuyện trong nhà.”
“Ta vẫn luôn ngỗ nghịch không nghe lời, chê nhị tỷ phiền, khiến nhị tỷ hao tổn bao nhiều tâm tư, nghĩ lại… đúng là hối hận.”
Phương Lan Sinh nghĩ rồi ăn cũng không thấy ngon, miệng cắn bánh bao mà khô khốc nuốt không trôi. Y nghiêng đầu nhìn đầu gỗ, hắn đứng bên này cúi đầu như rơi vào trầm tư.
“Đầu gỗ?” Phương Lan Sinh đột nhiên gọi.
Bách Lý Đồ Tô lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn y, “Chuyện gì?”
Hắn nhìn qua có điểm thất thần.
“Đầu gỗ, ba ngày ở đây ta rốt cuộc làm những gì? Không đi thăm nhị tỷ, hình như cũng không làm gì, sao lại bị thương nhiều vậy.”
Phương Lan Sinh dường như rất lưu ý chuyện này, Bách Lý Đồ Tô suy nghĩ cái gì đột nhiên lắc đầu, như nhớ tới chuyện hoang đường nào đó.
“Ngươi đả thương Tương Linh, hiện giờ Tương Linh… rất sợ ngươi.”
Bách Lý Đồ Tô kể chuyện không liên quan đến mình, thanh âm bình tĩnh lại làm sắc mặt Phương Lan Sinh nháy mắt biến đổi.
“Hả?” Y nhảy dựng lên, “Tương, Tương Linh?”
“Ta ta ta đả thương Tương Linh??”
Phương Lan Sinh chỉ nhớ rõ đêm hôm trước đâm đầu gỗ bị thương, còn lại chẳng biết gì cả.
“Đúng vậy.” Bách Lý Đồ Tô nói, còn chưa dứt lời đã thấy Phương Lan Sinh nhảy tót xuống, “Muội ấy đâu, ta đi xem muội ấy.”
Tương Linh ngồi trên giường, cúi đầu chôn trong lòng Hồng Ngọc, Hồng Ngọc ngồi vỗ bả vai dỗ dành nàng, “Tiểu Linh nhi, xem hầu tử mang gì cho muội kìa.”
Tương Linh hoảng hốt ngảng đầu, thấy Phương Lan Sinh cầm một lồng bánh bao thịt mà nàng thích ăn nhất.
Phương Lan Sinh hiện giờ buồn muốn chết, vừa nghe Tình Tuyết kể lại chuyện Tấn Lỗi đâm Tương Linh một đao. Nhớ tới lúc trước nhìn thấy bộ dạng bị phạm vào sát khí của đầu gỗ Tương Linh đã sợ thế nào. Bây giờ nhìn thấy mình làm thế, chỉ sợ đến chết Tương Linh cũng không hết sợ y.
“Tương Linh, ta mang bánh bao thịt cho muội này, việc kia…” Phương Lan Sinh nói liến thoắng, “Muội, muội tha thứ cho ta đi!”
Tương Linh mím môi, ra vẻ vẫn còn giận Phương Lan Sinh, nhưng ánh mắt lại bị bánh bao thịt hấp dẫn.
“Tiểu Linh nhi tha cho hầu tử đi, cũng không phải do y làm.” Hồng Ngọc một bên nói đỡ cho Phương Lan Sinh, nàng vừa nói vừa nhìn người đứng sau Phương Lan Sinh —— đối phương khoanh tay trước ngực, dường như hoàn toàn thờ ơ với chuyện này.
Phương Lan Sinh nhăn mặt, ôm bánh bao liên miệng nói xin lỗi, Tương Linh nhìn y sau đó lại nhìn Đồ Tô ca ca đằng sau y.
Nàng hơi cúi đầu.
“Tương Linh không trách bí đao… Là Tương Linh sợ…”
“Không cần sợ không cần sợ! Người kia đi rồi!” Phương Lan Sinh vội vàng nói.
Tương Linh gật đầu, ngừng một lát, “Đồ Tô ca ca không giận bí đao, Tương Linh cũng không giận.”
Phương Lan Sinh nghe đến Tương Linh không giận nữa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó gãi đầu ha ha cười, “Đầu gỗ tính gì…”
“Thương thế của hắn không phải đã tốt cả rồi ư!”
Còn là do chính tay y chữa lành.
Hồng Ngọc nghe y cười như vậy thì che miệng than.
“Hầu tử, hình như chưa biết chuyện mình đã đả thương công tử.”
Phương Lan Sinh ngẩn ra, “Ta biết chứ, nhưng đã chữa trị đâu vào đấy rồi.”
Tương Linh gặm bánh bao thịt, trừng mắt với y, “Còn lâu mới tốt” hai miệng đầy bánh bao căng phồng, nàng nói cũng không rõ ràng, “Hôm nay khi mang ngươi về, trên người Đồ Tô ca ca vãn còn rất nhiều vết thương… Tương Linh nhìn thấy…”
Phương Lan Sinh ngẩn người, quay phắt đầu nhìn đầu gỗ đứng sau lưng, hắn cũng đang nhìn y.
“Thật, thật không??” Y cả tiếng hỏi, “Ngươi lại bị thương?”
Âm thanh cực kì lớn, giống như hận không thể để cả khách điếm này nghe được. Bách Lý Đồ Tô nhíu mày kéo y về, chừa lại Tương Linh chuyên tâm ăn bánh bao cùng Hồng Ngọc nhàn nhã ngồi xem kịch vui ở lại trong phòng.