Hình như y chỉ đứng trốn ở một góc, cả người đều không bị thương, chắc chắn là cố ý trốn. Bách Lý Đồ Tô bị y nhào vào thì lảo đảo suýt ngã về trước. Hắn cúi đầu, nhìn hai tay y đang ôm lấy mình.
Nghe được giọng của Phương Lan Sinh, không có vẻ gì là không ổn cả. Bách Lý Đồ Tô thở phào một hơi, mắt trợn trừng nhìn biển lửa trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Phương Lan Sinh.
“Đầu gỗ…” Phương Lan Sinh ôm chặt hơn, mặt chôn sau lưng hắn, ngửi thấy mùi máu tươi xộc thẳng vào khoang mũi.
Bị ôm chặt, Bách Lý Đồ Tô nặng giọng quát, “Buông tay…”
Phương Lan Sinh ngược lại càng dùng sức ôm, hai tay gắt gao nắm vạt áo Bách Lý Đồ Tô, mạnh miệng phản lại, “Không buông!”
Giống như chỉ cần y buông lỏng tay, đầu gỗ sẽ chết.
Bách Lý Đồ Tô không biết làm gì, nỗ lực tách đầu ngón tay Phương Lan Sinh ra. Trong lúc lảo đảo ngã xuống, một mảnh vảy rồng đen láy từ trong ngực hắn rơi ra.
Phương Lan Sinh trợn mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô ngã trên nền đất, hai mắt đã nhắm nghiền, đầu hơi nghiêng lộ ra một mảnh vảy rồng rơi xuống đám tro tàn trên mặt đất.
Phương Lan Sinh hít vào một hơi ngừng thở.
Bách Lý Đồ Tô nghe được, giọng Phương Lan Sinh đang gọi mình.
Đầu gỗ, đầu gỗ. Y liên tục hô, một tiếng lại một tiếng, làm Bách Lý Đồ Tô càng thêm khó chịu.
Khan Du…
Trong ngực Bách Lý Đồ Tô thầm gọi cái tên này.
Giây phút cuối cùng, hắn vẫn mong Phương Lan Sinh có thể sống sót. Như những người khác, có thể sống thật khỏe mạnh.
Hắc long từ trên trời đột nhiên xà xuống, dọa Phương Lan Sinh sợ đến không dám kêu, Khan Du dừng trên đỉnh Cung Điện sơn, nhìn Phương Lan Sinh đang cố sức ôm Bách Lý Đồ Tô ngã trên mặt đất kéo tới chỗ mình.
“Thế nào lại thêm một người…” Trong ngực Khan Du tám phần mười là đang tự mình lẩm bẩm nghi hoặc.
Phương Lan Sinh ngồi trên lưng Khan Du, Bách Lý Đồ Tô nằm dưới chân y hai mắt đã nhắm. Y có điểm thất thần nhìn vảy rồng Khan Du lóe lên từng đạo ánh sáng, sừng rồng to lớn như xé không khí mà đi, trên không trung lượn một vòng đi ngàn dặm, hai sợi râu rồng màu đen kéo dài lượn lờ trên bầu trời không tan.
Bên tai có thanh âm của hắc long, ông ông vù vù, như tiếng sấm sét bên tai.
“Hừ, tiểu tử, đến giờ mới chịu gọi ta” /trong này dùng là wu aka “ngộ”, nhưng dùng ngộ đoạn đây cute quá xá, nên thoi dùng “ta” =)))))/
“…Thiếu chút nữa không đợi được ngươi…”
“Ngươi… ngươi là ai…” Phương Lan Sinh mở mắt nhìn thẳng, cảm giác chân mình đạp lên vô vàn tầng mây, gió mạnh thốc vào khiến y không tự chủ nheo mắt lại, “Không đúng, là rồng gì?”
Khan Du nhíu mày một cái, nhưng vì hắn là rồng, có nhíu mày cũng không ai biết.
Phương Lan Sinh lắc đầu, chưa trải qua bao nhiêu sự tình, hôm nay đầu gỗ tán hồn, sao đột nhiên lại có rồng xuất hiện.
Nó đến cứu đầu gỗ?
Nhưng nhìn thì… không giống lắm…
Phương Lan Sinh ngồi xổm, mở to mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô nằm trên lưng rồng. Đối phương khép hờ đôi mi, hình như cảm giác được có người đang nhìn mình nên Bách Lý Đồ Tô nỗ lực mở mắt.
Hắn cùng Phương Lan Sinh bốn mắt nhìn nhau.
“Khan Du có thể mang ngươi rời khỏi đây…” Bách Lý Đồ Tô thì thào nói.
Giọng hắn nhẹ vô cùng, tựa như làn gió, suy yếu thoáng qua rồi biến mất.
Phương Lan Sinh cắn răng, hốc mắt đã đỏ au, “Đầu gỗ… ngươi không thể chết được…” Y lẩm bẩm nói.
Ném túi thư trên vai qua một bên, Phương Lan Sinh khom người bên cạnh Bách Lý Đồ Tô, một đoàn quang mang màu xanh từ lòng bàn tay y phát ra. Bách Lý Đồ Tô hơi chớp mắt, yên lặng nhìn Phương Lan Sinh.
Nhìn ánh mắt y sáng ngời, nhìn kĩ khóe môi run rẩy mấp máy, nhìn hai tay y chăm chú chắp trước ngực, nhìn trước cổ y lộ ra chiếc vòng bạc lông chim.
Cam Lâm vũ, Phật Quang ấn, ngay cả Băng Di Lưu Vân pháp mà Phương Lan Sinh không quen dùng… Bách Lý Đồ Tô nhìn y tay chân luống cuống thử từng phương pháp một mà không nói lời nào. Phương Lan Sinh thấy hắn im lặng, biết chiêu này không hiệu quả, lại lúng túng vội vàng đổi sang cái khác.
Ngay cả Khan Du đằng trước cũng nghe được động tĩnh đằng sau, vừa có gió lại thành mưa, hoặc có khi pháp thuật thất bại xuất hiện sấm sét đùng đoàng.
Phương Lan Sinh vội vàng cả người đều luống cuống, hiện tại y không biết phải làm gì, có thể làm gì giúp cho đầu gỗ, để hắn đừng rời bỏ mình. Trên cao không khí cường đại thổi bay tóc, thậm chí làm thân hình y nghiêng ngả đổ trái đổ phải. Bách Lý Đồ Tô nhìn, môi mấp máy khẽ động, dường như đang cười.
Mới đầu chỉ là một độ cung nhợt nhạt, đợi Phương Lan Sinh ổn định thân mình rồi phát hiện bao nhiêu chiêu thức mình biết đều đã lôi ra hết, hiện giờ chỉ biết ngây người nhìn bàn tay mình, gương mặt ngô nghê ngốc nghếch, khiến Bách Lý Đồ Tô không nhịn được cười xùy một cái. Hắn cư nhiên cười ra thành tiếng.
Phương Lan Sinh đỏ con mắt nhìn hắn, “Ngươi còn cười… ngươi sắp chết đấy có biết không?”
“Làm sao bây giờ… đầu gỗ…” Giọng y run lên như sắp khóc.
Bách Lý Đồ Tô nhìn y, nhẹ giơ tay cầm lấy tay Phương Lan Sinh.
Hắn cảm giác bàn tay trong lòng mình run rẩy, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Hắn bây giờ sức lực không còn nhiều lắm, lực nắm cũng lỏng lẻo không bao nhiêu.
“Đừng lo cho ta…” Bách Lý Đồ Tô nhìn y nói.
“Sao không lo được! Ta không muốn ngươi chết…” Phương Lan Sinh giật tay ra, đưa lên che mắt lau nước mũi, “Đầu gỗ… Ngươi là đồ lưu manh, ngươi vô liêm sỉ gây ra một đống chuyện, dựa vào đâu lại chết lúc này!”
Bách Lý Đồ Tô nhìn y, môi đang cười cũng cứng lại.
“Ngươi không phải rất oai phong sao! Ngươi đứng lên cho ta, đến Âu Dương Thiếu Cung ngươi cũng có thể đánh bại!”
“…Thì vì sao phải chết…”
Khan Du nghe tiếng y nhao nhao ồn ào, dường như cảm thấy rất thú vị, rõ ràng tự mình giảm tốc độ quay đầu lại nhìn.
“Tiểu tử,” hắn thấp giọng hỏi, “khóc cái gì?” /bụt nhập xác r =)))))/
Phương Lan Sinh không để ý tới hắn bởi vốn không biết hắn là ai. Ngược lại Bách Lý Đồ Tô lại áy náy nhìn hắn.
“Khan Du… phiền ngươi…”
Khan Du hừ cười một tiếng, nghe thấy Phương Lan Sinh lại rên hừ hừ trong cổ họng, y siết chặt góc áo Bách Lý Đồ Tô, ánh mắt ướt đẫm hiển nhiên là bắt đầu khóc.
Hai vai run lên hỏi, “…Ai vậy?”
“Khan Du.” Bách Lý Đồ Tô giải thích, liếc mắt nhìn Phương Lan Sinh, “Ứng Long.”
Phương Lan Sinh ngẩn cả người, nước mắt cũng ngừng rời rưng rưng trong hốc mắt.
“Khan Du, Ứng Long…” Y kinh ngạc lặp lại, “Là… là thần long…”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, bây giờ đến gật đầu hắn cũng thấy mệt mỏi. Phương Lan Sinh hít mũi một cái thật sâu, gương mặt càng đỏ bừng ngô nghê, khác hoàn toàn với Phương Lan Sinh ban nãy khi còn đối diện với Âu Dương Thiếu Cung ở Cung Điện sơn.
Một tên ngốc đứng trước việc người thương sắp chết còn có thể làm gì. Y vội đứng lên, bước nhanh tới chỗ Khan Du. Khan Du cũng nghe được động tĩnh quay đầu lại. Chỉ thấy Phương Lan Sinh đột nhiên quỳ gối phía sau sừng rồng, đôi tay gắt gao nắm vảy rồng trên thân hắn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cả gương mặt đỏ như trái cà.
“Ứng Long đại thần! Xin người, ta xin người!” Phương Lan Sinh sụt sịt gọi, vội đến nói lắp, dường như quên hoàn toàn từng đọc trong sách dạy rằng “nam nhi dưới gối có hoàng kim”. Y đã thử hết mọi cách, nhưng không giúp được đầu gỗ. (Chỉ nam nhi không được tùy tiện quỳ gối trước ai)
“Ứng Long đại thần, người mau cứu Bách Lý Đồ Tô… ta xin người, xin người cứu hắn!”
Như thể hoảng hốt không còn đường lui, y khẩn thiết cúi xuống dập đầu với Khan Du, dùng sức rất mạnh đập trán trên vảy rồng, chẳng mấy chốc đã tứa máu.
Khan Du là thần, sinh ở Dao sơn, từ nhỏ tới lớn đều tiếp xúc với các thần, sau bị Xích Thủy nữ thần thu làm vật cưỡi, trở thành chiến long cả đời đều sống ở thiên giới.
Hắn chỉ nhìn thấy các loại thần, thần có dạng gì, vô dục vô cầu, lạnh nhạt hững hờ, thay đổi chóng mặt, một tay che trời.
Sau có gặp được Bách Lý Đồ Tô, cũng là loại người không dễ cúi đầu trước người khác, tính tình quật cường kiên định. Từ hắn biết được chân tướng sát khí trong người, cũng không hề kinh hoảng, như thể sớm đã nhìn thấu hồng trần.
Giống như người nọ, vốn coi thường cái chết, tình nguyện cô độc đến cuối đời, chứ không thèm mở miệng cầu xin bất kì ai.
Nhưng Phương Lan Sinh thì khác.
Có lẽ nếu Bách Lý Đồ Tô còn tỉnh táo, hắn sẽ quát lớn với Phương Lan Sinh gọi y quay về.
“Hắn làm sao?” Khan Du hỏi.
Phương Lan Sinh thẳng ngẩng mặt lên, vội vàng nói, “Đầu gỗ bị người… mở phong ấn… sẽ tán, tán hồn…”
Khan Du cũng không có gì ngạc nhiên, tất cả nằm trong dự đoán của hắn, “…Có phương pháp nào cứu không?”
Phương Lan Sinh lắc đầu, ảo não một lát lại gật đầu, “Nữ Oa đại thần từng nói, có một người tên là Tương Viên, vẫn đang ngủ say. Nhưng nếu người này tỉnh lại, có khả năng, có thể…”
Tới đây y không nói nữa, bởi căn bản chuyện này không có khả năng. Đầu gỗ sắp chết, sao có thể đợi được tới ngày ấy!
“Cách này không được…” Phương Lan Sinh tựa như tự lẩm bẩm với chính mình, “Đã muộn rồi, đầu gỗ cởi phong ấn! Đã không thể đợi được nữa!”
“Nhưng… đây là cách duy nhất…”
Phương Lan Sinh như thể phát hiện ra cái gì, lẩm bẩm nói, chóp mũi càng đỏ ửng lên. Y cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, yết hầu như tắc nghẹn, “Không còn cách nào khác… đến cả Nữ Oa đại thần cũng không cứu được đầu gỗ…”
Khan Du cười thành tiếng.
“…Cũng không phải không có cách.”
Hắn nói, thân hình bỗng hướng lên không trung lượn một vòng. Trong nháy mắt Phương Lan Sinh nghe thấy, đang há hốc miệng, hai mắt Khan Du phình lớn phát ra tia sáng màu vàng, tia sáng bắn ra xuyên thấu mấy tầng mây.
Bất Chu sơn, bọn họ đã đến nơi.
“Con người, rất có cố gắng.” Khan Du nới, “Quay lại đi, nhớ ôm chặt hắn.”
Phương Lan Sinh cảm giác tim mình đập thình thịch vội lui về sau, chỉ thấy Khan Du đột nhiên quẫy đuôi lao mạnh xuống dưới. Phương Lan Sinh ngồi trên thân rồng nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Bách Lý Đồ Tô, cắn răng ôm chặt hông hắn. Không còn nơi nương tựa, Phương Lan Sinh theo quán tính bị hất mạnh ra khỏi lưng rồng, xuyên qua tầng mây rơi thẳng xuống dưới ——
Trong hoảng hốt, có đoàn quang màu vàng dung nhập vào thân thể Bách Lý Đồ Tô, như một ngọn lửa thiêu đốt hắn. Trong tầng mây mù mịt, lấp ló vô vàn ánh chớp, làm Phương Lan Sinh sợ sệt càng ôm thật chắc Bách Lý Đồ Tô.
“Đầu gỗ…”
Y thì thầm, như đang cầu xin.
Bách Lý Đồ Tô cảm giác rất nóng, mông lung nhíu mày một cái. Có luồng khí nóng rực đang chảy theo kinh mạch hắn, khiến hắn dùng sức siết chặt thứ trong lòng —— người trong lòng cơ thể lành lạnh, ôm vào cực kì thoải mái.
Hắn hôn mê thật lâu, nằm trên mặt đất cứng rắn, cứng đến nỗi khắp thân thể hắn phát đau. Cái đau thực đến nỗi, làm Bách Lý Đồ Tô nghĩ rằng mình vẫn còn sống.
Trong một đống sương mù hỗn độn, hắn mở mắt. Trước mắt là đỉnh một thạch động, hắn trợn trừng mắt theo bản năng sờ ngực mình. Cách lớp da thịt, hắn nghe thấy được tiếng tim đập rõ ràng.
Quanh thân là hàn khí lạnh thấu xương, tứ chi đau nhức cứng ngắc, tựa như cả người vừa từ trên cao rơi xuống. Hắn vội chống đỡ thân mình ngồi dậy.
Hắn thầm nghĩ, mình chưa chết ư.
Hồn phi phách tán… đến cõi âm cũng không vào được, sao lại xuất hiện ở chỗ này…
Đây là đâu?
Vừa nghĩ vừa nhìn người bên cạnh. Hắn thấy Phương Lan Sinh nằm bên cạnh mình, cả người cuộn tròn nép cạnh Bách Lý Đồ Tô.
Bách Lý Đồ Tô ngẩn ra, vội sờ cổ tay Phương Lan Sinh, thở phào phát hiện y vẫn còn sống…
Đây là chuyện gì?
Bách Lý Đồ Tô vội đứng lên.
Chẳng lẽ hắn đang mơ?
Đất hoang mà không hoang, lạ mà không lạ. Chúng sinh luân hồi, vĩnh viễn không hoàn hảo. Bất Chu sơn nằm ở vùng hoang dã phía bắc miền Tây, hoang vắng quỷ dị, sơn thể trung tâm sụp lún tạo thành hồ, Bách Lý Đồ Tô từ trong sơn động đi ra, nhìn thấy gió thổi cuốn theo đá bụi mịt mù, đưa mắt nhìn bốn phía. Hắn nhìn thấy trước mặt, ở một bên sườn đá gió núi gào thét, Khan Du đang chờ hắn.
Bách Lý Đồ Tô không tự chủ đi tới.
“Tiểu tử, tỉnh?” Khan Du hỏi.
Bách Lý Đồ Tô thấy tim mình đập bình bịch, nghe Khan Du hỏi, như thể chuyện hắn tỉnh lại là chuyện nằm trong dự liệu.
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn tay của mình.
“Ta…”
“…không chết.”
Khan Du hừ lạnh một tiếng.
“Ta lấy hơi thở của Thần Long, bảo toàn tính mạng cho ngươi.”
Bách Lý Đồ Tô sửng sốt một hồi, trừng mắt ngẩng đầu nhìn hắc long Khan Du.
“…Đa tạ.” Hắn chẳng biết nên nói gì, trên mặt thoáng run sợ rồi nhanh bình tĩnh lại.
Khan Du trầm mặc nhìn hắn, dường như đang suy nghĩ người có phân nửa hồn phách thái tử Trường Cầm ở trước mắt cũng giống như năm đó, trầm tĩnh, không sợ hãi.
“Dù có thể bảo toàn tính mạng của ngươi… Nhưng ta sức lực có hạn, sợ là không cách nào giúp ngươi vào luân hồi.” Khan Du nói, quang mang màu vàng trong đôi mắt dần rút đi, nhìn chằm chằm Bách Lý Đồ Tô, “Từ xưa tới nay, thiên mệnh khó sửa đổi. Nếu cố ý sửa, sẽ phải trả cái giá rất đất… Với sức lực của ta, chỉ có thể giúp ngươi tới đây…”
“Năm đó chỉ vì cứu ta, y mới phải chịu trách phạt…”
“Thái tử Trường Cầm… tình thân vô quyên, luân hồi vãng sinh định kiếp cô độc… Nghìn năm đi qua, ta vẫn không tìm được y…”
“…Dù ngươi không phải y, nhưng mang trong mình nửa hồn…Ta hồi báo chuyện năm xưa, dù cho biến mất, cũng không hổ thẹn với y nữa.”
Năm đó hắc long làm loạn dưới nước, làm mưa làm gió, thượng đế phái người tới trừng trị, hắn liền trốn ở Bất Chu sơn cầu Chung Cổ thần long – con của Hàm Chúc che chở. Khan Du từng nói, hắn muốn trở thành Ứng Long thông thiên triệt địa, sau đó để thái tử Trường Cầm cưỡi sừng ngự phong, bay lượn thiên lý…
Hắn ngưỡng mộ Ứng Long, sùng bái Ứng Long, trốn trong Bất Chu sơn, nghe Chung Cổ thường xuyên kể chuyện Chúc Long năm đó.
Chung Cổ kể hắn nghe, từng có một người trẻ tuổi, một thân hàn khí, Chúc Long coi trọng hắn, bèn thưởng cho hắn hơi thở Thần Long, bảo toàn tính mạng*.
(*: Vụ này là của Tiên 4, người được cứu là Vân Thiên Hà nhân vật chính Tiên 4, có một nam thứ đồng hành là Tử Anh mà vẫn được xem là Tử Dận chân nhân của Cổ Kiếm Kì Đàm hồi trẻ a~, bạn nào rảnh lên gg sợt có nhà dịch cố sự của Tiên 4 ràu đóa = v = hint cũng tươm tướp à)
Khan Du lúc đó kì quái nghĩ, không thể hiểu nổi vì sao Chúc Long lại đem thứ trân quý như hơi thở Thần Long ban tặng cho một kẻ phàm tục.
Mà hôm nay, hắn lại lặp lại y nguyên việc Chúc Long từng làm.
Có lẽ vì thái tử Trường Cầm năm đó, hoặc có lẽ, hắn cũng như Chúc Long coi trọng Bách Lý Đồ Tô.
Nhưng sức lực hắn không còn dư mấy, có thể giúp hồn phách Bách Lý Đồ Tô tương hợp lại đã là may mắn, đời này có thể giúp Bách Lý Đồ Tô sống cực lâu, nhưng không thể giúp hắn tiến nhập luân hồi.
Bách Lý Đồ Tô dường như cũng có lời muốn hỏi, ngẩng đầu nhìn Khan Du, sao đột nhiên lại cứu ta?
Hắn vốn không thể ngờ Khan Du lại ra tay cứu người.
Râu rồng như cười nhạo mà vểnh lên không trung, một đôi mắt ánh vàng khẽ lóe lên rồi ảm đạm, cười một tràng nữa.
“Nếu không cứu ngươi, ta sợ sẽ bị con người kia làm phiền cho mệt chết.”
Khan Du rời đi, trở về nơi sâu nhất trong Bất Chu sơn, nơi hắn luân hồi. Bách Lý Đồ Tô kinh ngạc nhìn thân ảnh hắc long biến mất sau rặng mây, nhìn vách đá trống không trước mặt.
Hắn… còn sống…
Bách Lý Đồ Tô quay trở lại sơn động, Phương Lan Sinh vẫn mơ hồ nằm trên mặt đất, trên mặt còn vệt nước chưa khô bị đất bẩn dính lem nhem. Bách Lý Đồ Tô yên lặng cúi đầu nhìn y.
Trong lúc nhất thời vô vàn thứ cảm xúc đua nhau xuất hiện, phảng phất bên tai, hắn nghe thấy tiếng Phương Lan Sinh gọi ầm ĩ.
Y nói, đầu gỗ ngươi không thể chết được, y nói đầu gỗ làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Bách Lý Đồ Tô khẽ cúi người nhìn gương mặt Phương Lan Sinh, giương tay luồn dưới thân ôm y lên.
Phương Lan Sinh mê man mở mắt, cổ họng ậm ừ rên một tiếng thô ráp khó nghe.
Bách Lý Đồ Tô ngồi dưới đất nhìn y chằm chằm, Phương Lan Sinh đã tỉnh bò dậy, kinh ngạc nhìn gương mặt Bách Lý Đồ Tô, từ trán rồi mắt, đến mũi, khuôn miệng…
“Ngươi…”
Phương Lan Sinh chớp chớp mắt, “Ngươi… ngươi…”
Chậm chạp nửa ngày không nên câu, Bách Lý Đồ Tô rủ mi ôm hai vai Phương Lan Sinh, đem y tiến nhập trong lồng ngực.
“Ta không chết…” Giọng của hắn như làn gió phiêu đãng trong sơn động, “Ta còn sống.”
Phương Lan Sinh hoa mắt trợn tròn, cằm tựa trên đầu vai Bách Lý Đồ Tô, đầu vai Bách Lý Đồ Tô còn giáp sắt nhọn, chọc vào cằm y phát đau.
“Ngươi… không chết?”
Bách Lý Đồ Tô ừ một tiếng, hít sâu một hơi quỳ trên mặt đất, ôm Phương Lan Sinh chặt hơn như thể muốn hòa tan Phương Lan Sinh vào người mình. Bởi hắn cũng kích động khẩn trương vô cùng.
Đầu óc Phương Lan Sinh bây giờ vẫn còn cố gắng vận hành lý giải.
Đầu gỗ không chết… hắc long… hắc long thực sự cứu hắn…
Ta… chúng ta…
Bọn họ giết được Âu Dương Thiếu Cung, thiên hạ sau này sẽ thái bình…
Thù Cầm Xuyên cũng đã báo, mắt y cũng đã khỏi… vậy sau đó thì sao?
Phương Lan Sinh chớp mắt, phát hiện Bách Lý Đồ Tô ôm chặt hông mình.
Y kinh ngạc vươn tay, cũng ôm lấy cổ Bách Lý Đồ Tô, được một hồi lại vội bỏ ra.
“Không đúng, ngươi… ngươi bỏ ta ra!” Y lẩm bẩm nói, cố sức đẩy Bách Lý Đồ Tô ra, thở hổn hển đứng dậy, đeo túi thư vội chạy ra ngoài động.
Bách Lý Đồ Tô thoáng giật mình, cũng đứng lên chạy theo Phương Lan Sinh ra ngoài.
Gió ở Bất Chu sơn vô cùng lớn, tóc Phương Lan Sinh bị thổi bay, y bước vội lên đỉnh núi hoang vắng đầy cát bụi, dọc theo sơn đạo chẳng biết dẫn đi đâu, chỉ biết là đi thật nhanh.
Bách Lý Đồ Tô đuổi phía sau, khẽ cau mày, “Phương Lan Sinh!”
Phương Lan Sinh quay đầu nhìn hắn một cái, “Ngươi làm gì thế?”
Bách Lý Đồ Tô cũng không giải thích nổi, “Ngươi muốn đi đâu?”
Phương Lan Sinh không còn quay đầu lại nữa, tiếp tục bước nhanh về phía trước, “Ta thích đi đâu thì đi, nếu ngươi còn sống thì mau đi làm việc của mình đi, ta không muốn ở cùng ngươi.” Nói rồi vẫn không nhịn được trộm quay lại, phát hiện Bách Lý Đồ Tô đã đẩy nhanh cước bộ về phía mình. Phương Lan Sinh hốt hoảng lui lại, “Ngươi, ngươi theo ta làm gì?”
Bách Lý Đồ Tô đi tới trước mặt Phương Lan Sinh, cúi đầu nhìn y bình tĩnh hỏi, “Phương Lan Sinh, ngươi lại muốn làm gì?”
Phương Lan Sinh trừng mắt với hắn, “Ai muốn làm gì, bây giờ Âu Dương Thiếu Cung đã chết, ta đã báo được thù cho nhị tỷ, ngươi cũng báo thù cho thôn mình. Ta, ta với ngươi không còn liên quan, chúng ta đường ai nấy đi!”
Bách Lý Đồ Tô ước chứng hiểu Phương Lan Sinh đang nghĩ gì trong đầu, vươn tay kéo mạnh tay Phương Lan Sinh, “Không còn liên quan?”
“Chúng ta còn có bao nhiêu liên quan, lẽ nào ngươi đã quên.”
Phương Lan Sinh trừng mắt, hốc mắt hồng hồng, minh chứng cho một hồi khóc quên trời quên đất. Chóp mũi đỏ lựng minh chứng chủ nhân đã tàn bạo sát nó ra sao.
“Ngươi nói bậy gì đó! Ta và ngươi không có liên quan! Ngươi nhanh quên đi! Ta đã quên hết rồi!” Phương Lan Sinh thẹn rồi nổi khùng lên nói.
Trước Phương Lan Sinh chỉ biết là đầu gỗ muốn chết, mọi mâu thuẫn hiểu lầm đều bị chôn xuống, y chưa từng nghĩ qua nếu đầu gỗ vẫn sống, bọn họ nên như thế nào.
Mà giờ đây đầu gỗ sống lại thật, Phương Lan Sinh không biết nên đối mặt thế nào, nên lựa chọn chạy trốn.
Bách Lý Đồ Tô nhìn y không nói lời nào.
Phương Lan Sinh cúi đầu, cố nói thêm, “Nói chung giờ ta phải về Cầm Xuyên, ngươi đừng có theo ta!”
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, nét mặt hiện giờ cực kì nghiêm túc.
“Ta không theo ngươi… đến lúc phạm vào sát khí phải làm sao bây giờ…”
Cái… cái gì sát khí…
Phương Lan Sinh kinh ngạc ngẩng lên nhìn, thấy trong đôi mắt tinh tưởng của hắn có cái bóng đầy hốt hoảng của mình.
Nhất thời tức giận, gương mặt đỏ lên, vết thương trên trán càng đỏ như máu.
“Đầu gỗ… ngươi nói bậy cái gì!!!”
Y làm như muốn hươ tay đánh, Bách Lý Đồ Tô nhanh lui về sau tránh, đáy mắt như đang cười.
“Đây là Bất Chu sơn, ngươi muốn đi, có biết phải đi thế nào không?”
Phương Lan Sinh không đánh nữa, tự mình nhìn quanh bốn phía. Lúc này hoàn toàn dừng chân lại.
Đúng vậy… Phương Lan Sinh không biết Bất Chu sơn ở đâu, mà bản thân cũng không còn dư sức sử dụng Đằng tường.
Quay lại nhìn Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh thấy đối phương ung dung khoanh tay trước ngực.
“Lại đây.” Bách Lý Đồ Tô trực tiếp ra lệnh.
Phương Lan Sinh ngây ngô đón gió đi tới, gió thổi làm y phải khép mắt lại.
Y nhìn thấy đầu gỗ đan gối ngồi xổm người xuống, “Đưa tay cho ta.” đưa lưng về phía Phương Lan Sinh nói.
Phương Lan Sinh bồn chồn, nhưng vẫn đưa tay, ôm thật chặt cổ của hắn.
Cõng người ngự phong, có lẽ không chỉ Ứng Long mới làm được, Bách Lý Đồ Tô hôm nay đã cởi phong ấn, Phần Tịch hoàn toàn nghe theo khống chế, thân thể có Nữ Oa pháp lực lẫn hơi thở Thần Long, một ngàn dặm đối với hắn mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Phương Lan Sinh được hắn cõng trên lưng, cũng chẳng biết hắn muốn đi đâu, chỉ là khi trong đầu vẫn mơ màng hoảng hốt, thì nghe thấy một tiếng chim ưng quen thuộc, từ phương xa truyền đến.
Bách Lý Đồ Tô trên không trung đột nhiên dứng lại, đạp trên mây dễ dàng như đứng trên đất bằng. Một con ưng màu trắng ở phía trước kêu to bay đến, nó vòng lên trên bay quanh Bách Lý Đồ Tô và Phương Lan Sinh ba vòng, kêu liên tục. Phương Lan Sinh đang vùi mặt ở phía sau, đột nhiên nghe thấy tiếng Bách Lý Đồ Tô cười dường như vô cùng vui vẻ. Phương Lan Sinh vội ngẩng đầu, nhìn thấy con chim ngay đối diện Bách Lý Đồ Tô.
“Gà mập…” Phương Lan Sinh kinh ngạc nói.
Bách Lý Đồ Tô lúc này vươn tay đón được A Tường, trên lưng vẫn cõng Phương Lan Sinh. A Tường lúc này cũng để ý, đôi mắt ưng sắc bén nhìn Phương Lan Sinh, cao ngạo ngẩng đầu nhìn Phương Lan Sinh kêu một tiếng, sau đó tự nhiên bay lên trên đậu trên đỉnh đầu Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh trừng lớn mắt, không kịp phản ứng khi con chim béo này đột nhiên coi đầu mình như ổ của nó, “Sao nó lại xuất hiện ở đây?” Y hỏi.
Đáng tiếc Bách Lý Đồ Tô không để ý tới y
Dưới chân đã là Cầm Xuyên, Bách Lý Đồ Tô rõ ràng đi chậm lại, quay đầu nhìn gương mặt Phương Lan Sinh ở đằng sau.
Phương Lan Sinh cũng nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ kì quái hỏi, “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Khan Du từng nói, nếu không cứu Bách Lý Đồ Tô, sợ sẽ bị con người kia làm phiền cho mệt chết. Bách Lý Đồ Tô nhìn vết thương trên trán Phương Lan Sinh, có thể tưởng tượng ra Phương Lan Sinh cầu xin Khan Du như thế nào.
Có phải là vừa nói với hắn, vừa la, lại còn khóc rất thảm.
Bách Lý Đồ Tô bỗng nhiên mím môi nói với Phương Lan Sinh, “…Lại đây, ta nói ngươi nghe một bí mật.”
Phương Lan Sinh ngẩn ra, chớp mắt phản ứng lại, hơi nhô đầu về phía trước tiến sát gò má Bách Lý Đồ Tô, thầm thắc mắc bí mật gì a?
Bách Lý thiếu hiệp nghiêng đầu đột nhiên hôn một cái.
Hoàn chính văn!
Hình như y chỉ đứng trốn ở một góc, cả người đều không bị thương, chắc chắn là cố ý trốn. Bách Lý Đồ Tô bị y nhào vào thì lảo đảo suýt ngã về trước. Hắn cúi đầu, nhìn hai tay y đang ôm lấy mình.
Nghe được giọng của Phương Lan Sinh, không có vẻ gì là không ổn cả. Bách Lý Đồ Tô thở phào một hơi, mắt trợn trừng nhìn biển lửa trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Phương Lan Sinh.
“Đầu gỗ…” Phương Lan Sinh ôm chặt hơn, mặt chôn sau lưng hắn, ngửi thấy mùi máu tươi xộc thẳng vào khoang mũi.
Bị ôm chặt, Bách Lý Đồ Tô nặng giọng quát, “Buông tay…”
Phương Lan Sinh ngược lại càng dùng sức ôm, hai tay gắt gao nắm vạt áo Bách Lý Đồ Tô, mạnh miệng phản lại, “Không buông!”
Giống như chỉ cần y buông lỏng tay, đầu gỗ sẽ chết.
Bách Lý Đồ Tô không biết làm gì, nỗ lực tách đầu ngón tay Phương Lan Sinh ra. Trong lúc lảo đảo ngã xuống, một mảnh vảy rồng đen láy từ trong ngực hắn rơi ra.
Phương Lan Sinh trợn mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô ngã trên nền đất, hai mắt đã nhắm nghiền, đầu hơi nghiêng lộ ra một mảnh vảy rồng rơi xuống đám tro tàn trên mặt đất.
Phương Lan Sinh hít vào một hơi ngừng thở.
Bách Lý Đồ Tô nghe được, giọng Phương Lan Sinh đang gọi mình.
Đầu gỗ, đầu gỗ. Y liên tục hô, một tiếng lại một tiếng, làm Bách Lý Đồ Tô càng thêm khó chịu.
Khan Du…
Trong ngực Bách Lý Đồ Tô thầm gọi cái tên này.
Giây phút cuối cùng, hắn vẫn mong Phương Lan Sinh có thể sống sót. Như những người khác, có thể sống thật khỏe mạnh.
Hắc long từ trên trời đột nhiên xà xuống, dọa Phương Lan Sinh sợ đến không dám kêu, Khan Du dừng trên đỉnh Cung Điện sơn, nhìn Phương Lan Sinh đang cố sức ôm Bách Lý Đồ Tô ngã trên mặt đất kéo tới chỗ mình.
“Thế nào lại thêm một người…” Trong ngực Khan Du tám phần mười là đang tự mình lẩm bẩm nghi hoặc.
Phương Lan Sinh ngồi trên lưng Khan Du, Bách Lý Đồ Tô nằm dưới chân y hai mắt đã nhắm. Y có điểm thất thần nhìn vảy rồng Khan Du lóe lên từng đạo ánh sáng, sừng rồng to lớn như xé không khí mà đi, trên không trung lượn một vòng đi ngàn dặm, hai sợi râu rồng màu đen kéo dài lượn lờ trên bầu trời không tan.
Bên tai có thanh âm của hắc long, ông ông vù vù, như tiếng sấm sét bên tai.
“Hừ, tiểu tử, đến giờ mới chịu gọi ta” /trong này dùng là wu aka “ngộ”, nhưng dùng ngộ đoạn đây cute quá xá, nên thoi dùng “ta” =)))))/
“…Thiếu chút nữa không đợi được ngươi…”
“Ngươi… ngươi là ai…” Phương Lan Sinh mở mắt nhìn thẳng, cảm giác chân mình đạp lên vô vàn tầng mây, gió mạnh thốc vào khiến y không tự chủ nheo mắt lại, “Không đúng, là rồng gì?”
Khan Du nhíu mày một cái, nhưng vì hắn là rồng, có nhíu mày cũng không ai biết.
Phương Lan Sinh lắc đầu, chưa trải qua bao nhiêu sự tình, hôm nay đầu gỗ tán hồn, sao đột nhiên lại có rồng xuất hiện.
Nó đến cứu đầu gỗ?
Nhưng nhìn thì… không giống lắm…
Phương Lan Sinh ngồi xổm, mở to mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô nằm trên lưng rồng. Đối phương khép hờ đôi mi, hình như cảm giác được có người đang nhìn mình nên Bách Lý Đồ Tô nỗ lực mở mắt.
Hắn cùng Phương Lan Sinh bốn mắt nhìn nhau.
“Khan Du có thể mang ngươi rời khỏi đây…” Bách Lý Đồ Tô thì thào nói.
Giọng hắn nhẹ vô cùng, tựa như làn gió, suy yếu thoáng qua rồi biến mất.
Phương Lan Sinh cắn răng, hốc mắt đã đỏ au, “Đầu gỗ… ngươi không thể chết được…” Y lẩm bẩm nói.
Ném túi thư trên vai qua một bên, Phương Lan Sinh khom người bên cạnh Bách Lý Đồ Tô, một đoàn quang mang màu xanh từ lòng bàn tay y phát ra. Bách Lý Đồ Tô hơi chớp mắt, yên lặng nhìn Phương Lan Sinh.
Nhìn ánh mắt y sáng ngời, nhìn kĩ khóe môi run rẩy mấp máy, nhìn hai tay y chăm chú chắp trước ngực, nhìn trước cổ y lộ ra chiếc vòng bạc lông chim.
Cam Lâm vũ, Phật Quang ấn, ngay cả Băng Di Lưu Vân pháp mà Phương Lan Sinh không quen dùng… Bách Lý Đồ Tô nhìn y tay chân luống cuống thử từng phương pháp một mà không nói lời nào. Phương Lan Sinh thấy hắn im lặng, biết chiêu này không hiệu quả, lại lúng túng vội vàng đổi sang cái khác.
Ngay cả Khan Du đằng trước cũng nghe được động tĩnh đằng sau, vừa có gió lại thành mưa, hoặc có khi pháp thuật thất bại xuất hiện sấm sét đùng đoàng.
Phương Lan Sinh vội vàng cả người đều luống cuống, hiện tại y không biết phải làm gì, có thể làm gì giúp cho đầu gỗ, để hắn đừng rời bỏ mình. Trên cao không khí cường đại thổi bay tóc, thậm chí làm thân hình y nghiêng ngả đổ trái đổ phải. Bách Lý Đồ Tô nhìn, môi mấp máy khẽ động, dường như đang cười.
Mới đầu chỉ là một độ cung nhợt nhạt, đợi Phương Lan Sinh ổn định thân mình rồi phát hiện bao nhiêu chiêu thức mình biết đều đã lôi ra hết, hiện giờ chỉ biết ngây người nhìn bàn tay mình, gương mặt ngô nghê ngốc nghếch, khiến Bách Lý Đồ Tô không nhịn được cười xùy một cái. Hắn cư nhiên cười ra thành tiếng.
Phương Lan Sinh đỏ con mắt nhìn hắn, “Ngươi còn cười… ngươi sắp chết đấy có biết không?”
“Làm sao bây giờ… đầu gỗ…” Giọng y run lên như sắp khóc.
Bách Lý Đồ Tô nhìn y, nhẹ giơ tay cầm lấy tay Phương Lan Sinh.
Hắn cảm giác bàn tay trong lòng mình run rẩy, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Hắn bây giờ sức lực không còn nhiều lắm, lực nắm cũng lỏng lẻo không bao nhiêu.
“Đừng lo cho ta…” Bách Lý Đồ Tô nhìn y nói.
“Sao không lo được! Ta không muốn ngươi chết…” Phương Lan Sinh giật tay ra, đưa lên che mắt lau nước mũi, “Đầu gỗ… Ngươi là đồ lưu manh, ngươi vô liêm sỉ gây ra một đống chuyện, dựa vào đâu lại chết lúc này!”
Bách Lý Đồ Tô nhìn y, môi đang cười cũng cứng lại.
“Ngươi không phải rất oai phong sao! Ngươi đứng lên cho ta, đến Âu Dương Thiếu Cung ngươi cũng có thể đánh bại!”
“…Thì vì sao phải chết…”
Khan Du nghe tiếng y nhao nhao ồn ào, dường như cảm thấy rất thú vị, rõ ràng tự mình giảm tốc độ quay đầu lại nhìn.
“Tiểu tử,” hắn thấp giọng hỏi, “khóc cái gì?” /bụt nhập xác r =)))))/
Phương Lan Sinh không để ý tới hắn bởi vốn không biết hắn là ai. Ngược lại Bách Lý Đồ Tô lại áy náy nhìn hắn.
“Khan Du… phiền ngươi…”
Khan Du hừ cười một tiếng, nghe thấy Phương Lan Sinh lại rên hừ hừ trong cổ họng, y siết chặt góc áo Bách Lý Đồ Tô, ánh mắt ướt đẫm hiển nhiên là bắt đầu khóc.
Hai vai run lên hỏi, “…Ai vậy?”
“Khan Du.” Bách Lý Đồ Tô giải thích, liếc mắt nhìn Phương Lan Sinh, “Ứng Long.”
Phương Lan Sinh ngẩn cả người, nước mắt cũng ngừng rời rưng rưng trong hốc mắt.
“Khan Du, Ứng Long…” Y kinh ngạc lặp lại, “Là… là thần long…”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, bây giờ đến gật đầu hắn cũng thấy mệt mỏi. Phương Lan Sinh hít mũi một cái thật sâu, gương mặt càng đỏ bừng ngô nghê, khác hoàn toàn với Phương Lan Sinh ban nãy khi còn đối diện với Âu Dương Thiếu Cung ở Cung Điện sơn.
Một tên ngốc đứng trước việc người thương sắp chết còn có thể làm gì. Y vội đứng lên, bước nhanh tới chỗ Khan Du. Khan Du cũng nghe được động tĩnh quay đầu lại. Chỉ thấy Phương Lan Sinh đột nhiên quỳ gối phía sau sừng rồng, đôi tay gắt gao nắm vảy rồng trên thân hắn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cả gương mặt đỏ như trái cà.
“Ứng Long đại thần! Xin người, ta xin người!” Phương Lan Sinh sụt sịt gọi, vội đến nói lắp, dường như quên hoàn toàn từng đọc trong sách dạy rằng “nam nhi dưới gối có hoàng kim”. Y đã thử hết mọi cách, nhưng không giúp được đầu gỗ. (Chỉ nam nhi không được tùy tiện quỳ gối trước ai)
“Ứng Long đại thần, người mau cứu Bách Lý Đồ Tô… ta xin người, xin người cứu hắn!”
Như thể hoảng hốt không còn đường lui, y khẩn thiết cúi xuống dập đầu với Khan Du, dùng sức rất mạnh đập trán trên vảy rồng, chẳng mấy chốc đã tứa máu.
Khan Du là thần, sinh ở Dao sơn, từ nhỏ tới lớn đều tiếp xúc với các thần, sau bị Xích Thủy nữ thần thu làm vật cưỡi, trở thành chiến long cả đời đều sống ở thiên giới.
Hắn chỉ nhìn thấy các loại thần, thần có dạng gì, vô dục vô cầu, lạnh nhạt hững hờ, thay đổi chóng mặt, một tay che trời.
Sau có gặp được Bách Lý Đồ Tô, cũng là loại người không dễ cúi đầu trước người khác, tính tình quật cường kiên định. Từ hắn biết được chân tướng sát khí trong người, cũng không hề kinh hoảng, như thể sớm đã nhìn thấu hồng trần.
Giống như người nọ, vốn coi thường cái chết, tình nguyện cô độc đến cuối đời, chứ không thèm mở miệng cầu xin bất kì ai.
Nhưng Phương Lan Sinh thì khác.
Có lẽ nếu Bách Lý Đồ Tô còn tỉnh táo, hắn sẽ quát lớn với Phương Lan Sinh gọi y quay về.
“Hắn làm sao?” Khan Du hỏi.
Phương Lan Sinh thẳng ngẩng mặt lên, vội vàng nói, “Đầu gỗ bị người… mở phong ấn… sẽ tán, tán hồn…”
Khan Du cũng không có gì ngạc nhiên, tất cả nằm trong dự đoán của hắn, “…Có phương pháp nào cứu không?”
Phương Lan Sinh lắc đầu, ảo não một lát lại gật đầu, “Nữ Oa đại thần từng nói, có một người tên là Tương Viên, vẫn đang ngủ say. Nhưng nếu người này tỉnh lại, có khả năng, có thể…”
Tới đây y không nói nữa, bởi căn bản chuyện này không có khả năng. Đầu gỗ sắp chết, sao có thể đợi được tới ngày ấy!
“Cách này không được…” Phương Lan Sinh tựa như tự lẩm bẩm với chính mình, “Đã muộn rồi, đầu gỗ cởi phong ấn! Đã không thể đợi được nữa!”
“Nhưng… đây là cách duy nhất…”
Phương Lan Sinh như thể phát hiện ra cái gì, lẩm bẩm nói, chóp mũi càng đỏ ửng lên. Y cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, yết hầu như tắc nghẹn, “Không còn cách nào khác… đến cả Nữ Oa đại thần cũng không cứu được đầu gỗ…”
Khan Du cười thành tiếng.
“…Cũng không phải không có cách.”
Hắn nói, thân hình bỗng hướng lên không trung lượn một vòng. Trong nháy mắt Phương Lan Sinh nghe thấy, đang há hốc miệng, hai mắt Khan Du phình lớn phát ra tia sáng màu vàng, tia sáng bắn ra xuyên thấu mấy tầng mây.
Bất Chu sơn, bọn họ đã đến nơi.
“Con người, rất có cố gắng.” Khan Du nới, “Quay lại đi, nhớ ôm chặt hắn.”
Phương Lan Sinh cảm giác tim mình đập thình thịch vội lui về sau, chỉ thấy Khan Du đột nhiên quẫy đuôi lao mạnh xuống dưới. Phương Lan Sinh ngồi trên thân rồng nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Bách Lý Đồ Tô, cắn răng ôm chặt hông hắn. Không còn nơi nương tựa, Phương Lan Sinh theo quán tính bị hất mạnh ra khỏi lưng rồng, xuyên qua tầng mây rơi thẳng xuống dưới ——
Trong hoảng hốt, có đoàn quang màu vàng dung nhập vào thân thể Bách Lý Đồ Tô, như một ngọn lửa thiêu đốt hắn. Trong tầng mây mù mịt, lấp ló vô vàn ánh chớp, làm Phương Lan Sinh sợ sệt càng ôm thật chắc Bách Lý Đồ Tô.
“Đầu gỗ…”
Y thì thầm, như đang cầu xin.
Bách Lý Đồ Tô cảm giác rất nóng, mông lung nhíu mày một cái. Có luồng khí nóng rực đang chảy theo kinh mạch hắn, khiến hắn dùng sức siết chặt thứ trong lòng —— người trong lòng cơ thể lành lạnh, ôm vào cực kì thoải mái.
Hắn hôn mê thật lâu, nằm trên mặt đất cứng rắn, cứng đến nỗi khắp thân thể hắn phát đau. Cái đau thực đến nỗi, làm Bách Lý Đồ Tô nghĩ rằng mình vẫn còn sống.
Trong một đống sương mù hỗn độn, hắn mở mắt. Trước mắt là đỉnh một thạch động, hắn trợn trừng mắt theo bản năng sờ ngực mình. Cách lớp da thịt, hắn nghe thấy được tiếng tim đập rõ ràng.
Quanh thân là hàn khí lạnh thấu xương, tứ chi đau nhức cứng ngắc, tựa như cả người vừa từ trên cao rơi xuống. Hắn vội chống đỡ thân mình ngồi dậy.
Hắn thầm nghĩ, mình chưa chết ư.
Hồn phi phách tán… đến cõi âm cũng không vào được, sao lại xuất hiện ở chỗ này…
Đây là đâu?
Vừa nghĩ vừa nhìn người bên cạnh. Hắn thấy Phương Lan Sinh nằm bên cạnh mình, cả người cuộn tròn nép cạnh Bách Lý Đồ Tô.
Bách Lý Đồ Tô ngẩn ra, vội sờ cổ tay Phương Lan Sinh, thở phào phát hiện y vẫn còn sống…
Đây là chuyện gì?
Bách Lý Đồ Tô vội đứng lên.
Chẳng lẽ hắn đang mơ?
Đất hoang mà không hoang, lạ mà không lạ. Chúng sinh luân hồi, vĩnh viễn không hoàn hảo. Bất Chu sơn nằm ở vùng hoang dã phía bắc miền Tây, hoang vắng quỷ dị, sơn thể trung tâm sụp lún tạo thành hồ, Bách Lý Đồ Tô từ trong sơn động đi ra, nhìn thấy gió thổi cuốn theo đá bụi mịt mù, đưa mắt nhìn bốn phía. Hắn nhìn thấy trước mặt, ở một bên sườn đá gió núi gào thét, Khan Du đang chờ hắn.
Bách Lý Đồ Tô không tự chủ đi tới.
“Tiểu tử, tỉnh?” Khan Du hỏi.
Bách Lý Đồ Tô thấy tim mình đập bình bịch, nghe Khan Du hỏi, như thể chuyện hắn tỉnh lại là chuyện nằm trong dự liệu.
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn tay của mình.
“Ta…”
“…không chết.”
Khan Du hừ lạnh một tiếng.
“Ta lấy hơi thở của Thần Long, bảo toàn tính mạng cho ngươi.”
Bách Lý Đồ Tô sửng sốt một hồi, trừng mắt ngẩng đầu nhìn hắc long Khan Du.
“…Đa tạ.” Hắn chẳng biết nên nói gì, trên mặt thoáng run sợ rồi nhanh bình tĩnh lại.
Khan Du trầm mặc nhìn hắn, dường như đang suy nghĩ người có phân nửa hồn phách thái tử Trường Cầm ở trước mắt cũng giống như năm đó, trầm tĩnh, không sợ hãi.
“Dù có thể bảo toàn tính mạng của ngươi… Nhưng ta sức lực có hạn, sợ là không cách nào giúp ngươi vào luân hồi.” Khan Du nói, quang mang màu vàng trong đôi mắt dần rút đi, nhìn chằm chằm Bách Lý Đồ Tô, “Từ xưa tới nay, thiên mệnh khó sửa đổi. Nếu cố ý sửa, sẽ phải trả cái giá rất đất… Với sức lực của ta, chỉ có thể giúp ngươi tới đây…”
“Năm đó chỉ vì cứu ta, y mới phải chịu trách phạt…”
“Thái tử Trường Cầm… tình thân vô quyên, luân hồi vãng sinh định kiếp cô độc… Nghìn năm đi qua, ta vẫn không tìm được y…”
“…Dù ngươi không phải y, nhưng mang trong mình nửa hồn…Ta hồi báo chuyện năm xưa, dù cho biến mất, cũng không hổ thẹn với y nữa.”
Năm đó hắc long làm loạn dưới nước, làm mưa làm gió, thượng đế phái người tới trừng trị, hắn liền trốn ở Bất Chu sơn cầu Chung Cổ thần long – con của Hàm Chúc che chở. Khan Du từng nói, hắn muốn trở thành Ứng Long thông thiên triệt địa, sau đó để thái tử Trường Cầm cưỡi sừng ngự phong, bay lượn thiên lý…
Hắn ngưỡng mộ Ứng Long, sùng bái Ứng Long, trốn trong Bất Chu sơn, nghe Chung Cổ thường xuyên kể chuyện Chúc Long năm đó.
Chung Cổ kể hắn nghe, từng có một người trẻ tuổi, một thân hàn khí, Chúc Long coi trọng hắn, bèn thưởng cho hắn hơi thở Thần Long, bảo toàn tính mạng.
(: Vụ này là của Tiên , người được cứu là Vân Thiên Hà nhân vật chính Tiên , có một nam thứ đồng hành là Tử Anh mà vẫn được xem là Tử Dận chân nhân của Cổ Kiếm Kì Đàm hồi trẻ a~, bạn nào rảnh lên gg sợt có nhà dịch cố sự của Tiên ràu đóa = v = hint cũng tươm tướp à)
Khan Du lúc đó kì quái nghĩ, không thể hiểu nổi vì sao Chúc Long lại đem thứ trân quý như hơi thở Thần Long ban tặng cho một kẻ phàm tục.
Mà hôm nay, hắn lại lặp lại y nguyên việc Chúc Long từng làm.
Có lẽ vì thái tử Trường Cầm năm đó, hoặc có lẽ, hắn cũng như Chúc Long coi trọng Bách Lý Đồ Tô.
Nhưng sức lực hắn không còn dư mấy, có thể giúp hồn phách Bách Lý Đồ Tô tương hợp lại đã là may mắn, đời này có thể giúp Bách Lý Đồ Tô sống cực lâu, nhưng không thể giúp hắn tiến nhập luân hồi.
Bách Lý Đồ Tô dường như cũng có lời muốn hỏi, ngẩng đầu nhìn Khan Du, sao đột nhiên lại cứu ta?
Hắn vốn không thể ngờ Khan Du lại ra tay cứu người.
Râu rồng như cười nhạo mà vểnh lên không trung, một đôi mắt ánh vàng khẽ lóe lên rồi ảm đạm, cười một tràng nữa.
“Nếu không cứu ngươi, ta sợ sẽ bị con người kia làm phiền cho mệt chết.”
Khan Du rời đi, trở về nơi sâu nhất trong Bất Chu sơn, nơi hắn luân hồi. Bách Lý Đồ Tô kinh ngạc nhìn thân ảnh hắc long biến mất sau rặng mây, nhìn vách đá trống không trước mặt.
Hắn… còn sống…
Bách Lý Đồ Tô quay trở lại sơn động, Phương Lan Sinh vẫn mơ hồ nằm trên mặt đất, trên mặt còn vệt nước chưa khô bị đất bẩn dính lem nhem. Bách Lý Đồ Tô yên lặng cúi đầu nhìn y.
Trong lúc nhất thời vô vàn thứ cảm xúc đua nhau xuất hiện, phảng phất bên tai, hắn nghe thấy tiếng Phương Lan Sinh gọi ầm ĩ.
Y nói, đầu gỗ ngươi không thể chết được, y nói đầu gỗ làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Bách Lý Đồ Tô khẽ cúi người nhìn gương mặt Phương Lan Sinh, giương tay luồn dưới thân ôm y lên.
Phương Lan Sinh mê man mở mắt, cổ họng ậm ừ rên một tiếng thô ráp khó nghe.
Bách Lý Đồ Tô ngồi dưới đất nhìn y chằm chằm, Phương Lan Sinh đã tỉnh bò dậy, kinh ngạc nhìn gương mặt Bách Lý Đồ Tô, từ trán rồi mắt, đến mũi, khuôn miệng…
“Ngươi…”
Phương Lan Sinh chớp chớp mắt, “Ngươi… ngươi…”
Chậm chạp nửa ngày không nên câu, Bách Lý Đồ Tô rủ mi ôm hai vai Phương Lan Sinh, đem y tiến nhập trong lồng ngực.
“Ta không chết…” Giọng của hắn như làn gió phiêu đãng trong sơn động, “Ta còn sống.”
Phương Lan Sinh hoa mắt trợn tròn, cằm tựa trên đầu vai Bách Lý Đồ Tô, đầu vai Bách Lý Đồ Tô còn giáp sắt nhọn, chọc vào cằm y phát đau.
“Ngươi… không chết?”
Bách Lý Đồ Tô ừ một tiếng, hít sâu một hơi quỳ trên mặt đất, ôm Phương Lan Sinh chặt hơn như thể muốn hòa tan Phương Lan Sinh vào người mình. Bởi hắn cũng kích động khẩn trương vô cùng.
Đầu óc Phương Lan Sinh bây giờ vẫn còn cố gắng vận hành lý giải.
Đầu gỗ không chết… hắc long… hắc long thực sự cứu hắn…
Ta… chúng ta…
Bọn họ giết được Âu Dương Thiếu Cung, thiên hạ sau này sẽ thái bình…
Thù Cầm Xuyên cũng đã báo, mắt y cũng đã khỏi… vậy sau đó thì sao?
Phương Lan Sinh chớp mắt, phát hiện Bách Lý Đồ Tô ôm chặt hông mình.
Y kinh ngạc vươn tay, cũng ôm lấy cổ Bách Lý Đồ Tô, được một hồi lại vội bỏ ra.
“Không đúng, ngươi… ngươi bỏ ta ra!” Y lẩm bẩm nói, cố sức đẩy Bách Lý Đồ Tô ra, thở hổn hển đứng dậy, đeo túi thư vội chạy ra ngoài động.
Bách Lý Đồ Tô thoáng giật mình, cũng đứng lên chạy theo Phương Lan Sinh ra ngoài.
Gió ở Bất Chu sơn vô cùng lớn, tóc Phương Lan Sinh bị thổi bay, y bước vội lên đỉnh núi hoang vắng đầy cát bụi, dọc theo sơn đạo chẳng biết dẫn đi đâu, chỉ biết là đi thật nhanh.
Bách Lý Đồ Tô đuổi phía sau, khẽ cau mày, “Phương Lan Sinh!”
Phương Lan Sinh quay đầu nhìn hắn một cái, “Ngươi làm gì thế?”
Bách Lý Đồ Tô cũng không giải thích nổi, “Ngươi muốn đi đâu?”
Phương Lan Sinh không còn quay đầu lại nữa, tiếp tục bước nhanh về phía trước, “Ta thích đi đâu thì đi, nếu ngươi còn sống thì mau đi làm việc của mình đi, ta không muốn ở cùng ngươi.” Nói rồi vẫn không nhịn được trộm quay lại, phát hiện Bách Lý Đồ Tô đã đẩy nhanh cước bộ về phía mình. Phương Lan Sinh hốt hoảng lui lại, “Ngươi, ngươi theo ta làm gì?”
Bách Lý Đồ Tô đi tới trước mặt Phương Lan Sinh, cúi đầu nhìn y bình tĩnh hỏi, “Phương Lan Sinh, ngươi lại muốn làm gì?”
Phương Lan Sinh trừng mắt với hắn, “Ai muốn làm gì, bây giờ Âu Dương Thiếu Cung đã chết, ta đã báo được thù cho nhị tỷ, ngươi cũng báo thù cho thôn mình. Ta, ta với ngươi không còn liên quan, chúng ta đường ai nấy đi!”
Bách Lý Đồ Tô ước chứng hiểu Phương Lan Sinh đang nghĩ gì trong đầu, vươn tay kéo mạnh tay Phương Lan Sinh, “Không còn liên quan?”
“Chúng ta còn có bao nhiêu liên quan, lẽ nào ngươi đã quên.”
Phương Lan Sinh trừng mắt, hốc mắt hồng hồng, minh chứng cho một hồi khóc quên trời quên đất. Chóp mũi đỏ lựng minh chứng chủ nhân đã tàn bạo sát nó ra sao.
“Ngươi nói bậy gì đó! Ta và ngươi không có liên quan! Ngươi nhanh quên đi! Ta đã quên hết rồi!” Phương Lan Sinh thẹn rồi nổi khùng lên nói.
Trước Phương Lan Sinh chỉ biết là đầu gỗ muốn chết, mọi mâu thuẫn hiểu lầm đều bị chôn xuống, y chưa từng nghĩ qua nếu đầu gỗ vẫn sống, bọn họ nên như thế nào.
Mà giờ đây đầu gỗ sống lại thật, Phương Lan Sinh không biết nên đối mặt thế nào, nên lựa chọn chạy trốn.
Bách Lý Đồ Tô nhìn y không nói lời nào.
Phương Lan Sinh cúi đầu, cố nói thêm, “Nói chung giờ ta phải về Cầm Xuyên, ngươi đừng có theo ta!”
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, nét mặt hiện giờ cực kì nghiêm túc.
“Ta không theo ngươi… đến lúc phạm vào sát khí phải làm sao bây giờ…”
Cái… cái gì sát khí…
Phương Lan Sinh kinh ngạc ngẩng lên nhìn, thấy trong đôi mắt tinh tưởng của hắn có cái bóng đầy hốt hoảng của mình.
Nhất thời tức giận, gương mặt đỏ lên, vết thương trên trán càng đỏ như máu.
“Đầu gỗ… ngươi nói bậy cái gì!!!”
Y làm như muốn hươ tay đánh, Bách Lý Đồ Tô nhanh lui về sau tránh, đáy mắt như đang cười.
“Đây là Bất Chu sơn, ngươi muốn đi, có biết phải đi thế nào không?”
Phương Lan Sinh không đánh nữa, tự mình nhìn quanh bốn phía. Lúc này hoàn toàn dừng chân lại.
Đúng vậy… Phương Lan Sinh không biết Bất Chu sơn ở đâu, mà bản thân cũng không còn dư sức sử dụng Đằng tường.
Quay lại nhìn Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh thấy đối phương ung dung khoanh tay trước ngực.
“Lại đây.” Bách Lý Đồ Tô trực tiếp ra lệnh.
Phương Lan Sinh ngây ngô đón gió đi tới, gió thổi làm y phải khép mắt lại.
Y nhìn thấy đầu gỗ đan gối ngồi xổm người xuống, “Đưa tay cho ta.” đưa lưng về phía Phương Lan Sinh nói.
Phương Lan Sinh bồn chồn, nhưng vẫn đưa tay, ôm thật chặt cổ của hắn.
Cõng người ngự phong, có lẽ không chỉ Ứng Long mới làm được, Bách Lý Đồ Tô hôm nay đã cởi phong ấn, Phần Tịch hoàn toàn nghe theo khống chế, thân thể có Nữ Oa pháp lực lẫn hơi thở Thần Long, một ngàn dặm đối với hắn mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Phương Lan Sinh được hắn cõng trên lưng, cũng chẳng biết hắn muốn đi đâu, chỉ là khi trong đầu vẫn mơ màng hoảng hốt, thì nghe thấy một tiếng chim ưng quen thuộc, từ phương xa truyền đến.
Bách Lý Đồ Tô trên không trung đột nhiên dứng lại, đạp trên mây dễ dàng như đứng trên đất bằng. Một con ưng màu trắng ở phía trước kêu to bay đến, nó vòng lên trên bay quanh Bách Lý Đồ Tô và Phương Lan Sinh ba vòng, kêu liên tục. Phương Lan Sinh đang vùi mặt ở phía sau, đột nhiên nghe thấy tiếng Bách Lý Đồ Tô cười dường như vô cùng vui vẻ. Phương Lan Sinh vội ngẩng đầu, nhìn thấy con chim ngay đối diện Bách Lý Đồ Tô.
“Gà mập…” Phương Lan Sinh kinh ngạc nói.
Bách Lý Đồ Tô lúc này vươn tay đón được A Tường, trên lưng vẫn cõng Phương Lan Sinh. A Tường lúc này cũng để ý, đôi mắt ưng sắc bén nhìn Phương Lan Sinh, cao ngạo ngẩng đầu nhìn Phương Lan Sinh kêu một tiếng, sau đó tự nhiên bay lên trên đậu trên đỉnh đầu Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh trừng lớn mắt, không kịp phản ứng khi con chim béo này đột nhiên coi đầu mình như ổ của nó, “Sao nó lại xuất hiện ở đây?” Y hỏi.
Đáng tiếc Bách Lý Đồ Tô không để ý tới y
Dưới chân đã là Cầm Xuyên, Bách Lý Đồ Tô rõ ràng đi chậm lại, quay đầu nhìn gương mặt Phương Lan Sinh ở đằng sau.
Phương Lan Sinh cũng nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ kì quái hỏi, “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Khan Du từng nói, nếu không cứu Bách Lý Đồ Tô, sợ sẽ bị con người kia làm phiền cho mệt chết. Bách Lý Đồ Tô nhìn vết thương trên trán Phương Lan Sinh, có thể tưởng tượng ra Phương Lan Sinh cầu xin Khan Du như thế nào.
Có phải là vừa nói với hắn, vừa la, lại còn khóc rất thảm.
Bách Lý Đồ Tô bỗng nhiên mím môi nói với Phương Lan Sinh, “…Lại đây, ta nói ngươi nghe một bí mật.”
Phương Lan Sinh ngẩn ra, chớp mắt phản ứng lại, hơi nhô đầu về phía trước tiến sát gò má Bách Lý Đồ Tô, thầm thắc mắc bí mật gì a?
Bách Lý thiếu hiệp nghiêng đầu đột nhiên hôn một cái.
Hoàn chính văn!