"Kim Hajin, tớ quay lại rồi đây.
"
"Cậu quay lại rồi hả, Nayun có chuyện gì quan trọng cần báo cho cậu hả?"
"Cũng không có là điều quan trọng gì!.
.
"
Suho ngây thơ đáp lại, nhìn cậu giương cung bắn tên nhắm bia chính giữa.
Cậu thật sự thắc mắc trong lòng vài thứ, nhưng điều mà Nayun nói với cậu mới là điều đáng nhớ nhất.
"Cô ấy thấy lúc nào nhỉ? Mình lúc đó không hề để ý chút nào! "
"Không phải! ! "
"Mình để lộ quá rõ ràng hả?"
"Nếu cô ấy lan truyền nó thì!.
.
Hajin sẽ!.
.
"
"Suho?"
Một thanh âm vang lên, Suho từ từ lấy lại tỉnh táo mà nhìn Hajin một cách mệt mỏi.
"Tớ không sao!.
.
"
"! ! "
Hajin nhẹ nhàng dắt tay cậu vào chỗ ngồi khán đài, lấy từ trong túi áo của Suho ra một khăn mùi xoa, nhẹ nhàng lau hết những mồ hôi đang từ từ chảy xuống trên trán.
"Cậu băn khoăn chuyện gì thì cứ nói thẳng với tớ, cứ giấu giếm như thế chẳng hay ho gì đâu.
"
"Hajin!.
"
"Ngồi yên đấy đi.
"
Cậu vô tư tận hưởng những hành động ấy, quên đi những hoài nghi đang níu kéo cậu dù chỉ thoáng chốc.
Dần dà, cậu vô thức dùng tay xoa nhẹ sau đầu, từ từ kéo lại gần đén khi trán của hai người khẽ chạm nhau.
"Cho tớ dựa thế này nhé, tớ bây giờ chỉ muốn như thế thôi, vậy là đủ rồi.
"
Hajin khẽ nhìn xung quanh một lượt, không có ai khác vẫn đứng đấy, cậu nhắm lại và cũng tận hưởng sự ngọt ngào mà Suho chỉ dành riêng cho cậu.
Cậu khẽ thủ thỉ trong miệng, một câu nói mà bản thân cậu có thể tự ghi nhớ.
"Hãy thoải mái đi!.
Tớ ở cạnh cậu mà!.
.
"
! ----------------!
11h, giờ ăn trưa.
"Hajin, chúng ta lên sân thượng ăn cơm đi.
"
Suho giơ lên một hộp cơm 4 tầng cho cậu xem bên ngoài, vô cùng háo hức về lần đầu tiên cùng ăn cơm hộp với nhau, một cách riêng tư.
Từ sáng sớm, Suho đã bí mật thức dậy nấu những món ăn vô cùng bồi bổ cho sức khỏe cả hai, đương nhiên cậu đã bảo quản gia không cho Hajin biết là cậu tự tay làm.
"Cái đó, thực sự có ổn không?"
"Tớ làm thêm một phần cơm hộp khác cho cậu mà, cậu không cần phải lo.
"
"Tớ từ chối.
"
Sự thật lại phũ phàng, Hajin lại từ chối khiến cậu hụt hẫng.
Nhưng Suho nhanh chóng dùng cách nhìn cậu với vẻ đáng thương và lạc lõng, cậu mỡi miễn cưỡng đi cùng với cậu ấy trải nghiệm một lần.
Lúc mở cửa sân thượng ra, Nayun cũng xuất hiện ở đấy mà cả hai chẳng hề bất ngờ gì cả, vì chính bản thân cô ấy là người rủ hai người lên đây ăn trưa cùng.
"Đến rồi hả?"
"Tụi tớ đến rồi, để ăn trưa cùng với cậu như cậu đã hẹn đây.
"
Nayun không một chút hồi đáp, đi về phía khăn trải sàn mà cô đã chuẩn bị từ trước.
"Cùng ngồi lại đây đi, chúng ta vừa tâm sự vừa dùng bữa.
"
Vẻ mặt nặng nề, ánh mắt đầy thẫn thờ, cả người cứ như đang có biến chứng suy nhược, chứng tỏ rằng cô ấy có nhiều lời tâm sự muốn giải bày mà chẳng có ai chịu nghe cùng.
Với sự áp đặt vô hình tưởng chừng nặng nề ấy, cả ba người dùng bữa trưa một cách ngại ngùng, chẳng ai dám mở lời đầu tiên.
Đến khi họ gần ăn xong, Nayun mở lời trước.
"Kim Hajin!.
"
Nghe thấy tên mình được nhắc đến, Hajin suýt sặc cơm đến nơi, lấy lại bình tĩnh mà đáp lại.
"Chuyện đó, cảm ơn cậu vì đã tặng tớ cái vòng tay đó!.
"
"Không cần cảm ơn về nó, tớ mời hai cậu lên đây có mục đích là vì cậu.
"
Cuộc đối thoại rốt cuộc cũng vào trọng điểm, bầu không khí lại quay trở về dáng vẻ ảm đạm.
"Nếu cậu muốn hỏi tớ điều gì, cậu cứ hỏi và tớ sẵn sàng giải đáp.
"
"Được thôi, vậy tớ sẽ nói thẳng thắn trước mặt cậu.
"
Cậu nín thở chờ đợi câu hỏi.
Cuối cùng, cô ấy cũng lấy hết dũng khí ra, hỏi cậu một câu,
"Cậu có hận tớ!.
.
về những gì tớ đã làm với cậu không?"
"Tớ không bao giờ hận, vì quy tắc trong cuộc sống này vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé, nên chẳng có gì khiến tớ cảm thấy nhụt chí chỉ vì những chuyện đó.
"
"! ! "
"Vậy hả?"
"Thật sự là vậy hả?"
*Lách tách*
Cô ngẩng mặt xuống, cố gẵng không bật khóc nhưng không thành.
Một người như thế, cô không thể nào không cảm thấy ngưỡng mộ.
Lần đầu tiên cô gặp một thường dân có ý chí sống mãnh liệt thế này, luôn cố gắng tìm tia hi vọng dù bị chà đạp nhiều lần.
Cô hoàn toàn cảm thấy tự nhục nhã, muốn vứt bỏ đi thân phận quý tộc mà cô vốn có từ lúc ra đời.
Bản thân còn không bằng một người có hoàn cảnh thế này, vậy mục đích cô tới ngôi trường này là để làm gì chứ.
Chỉ chờ đến bây giờ, cô trút hết mọi tâm tư của mình, nói lớn với hai người.
"Tớ xin lỗi cậu, Kim Hajin!.
.
"
"Cậu đã cứu tớ tận 2 lần, mà cậu không hề quan tâm tới những gì tớ đã gây nên cho cậu!.
.
"
"Cả lúc cậu cứu đứa bé ấy đến chỗ lánh nạn, vậy mà tớ bỏ rơi cậu chỉ vì tính tự cao tự đại.
"
"Tớ có thể không thể nào trở thành một nữ Thiếu Sinh Quân hoàn hảo được, nhưng thế này thì tớ!.
.
"
Chứng kiến cảnh này, trong lòng Hajin cũng không hề sửng sốt hay có ác cảm gì cả.
Cậu không muốn thấy cô ấy tự trách bản thân, vì bây giờ họ đang ngồi đối diện nhau như những bạn học bình thường, không phải là giữa quý tộc và thường dân.
"Chae Nayun, tớ không để tâm đ ến những gì xảy ra, nhưng chỉ mong rằng chúng ta có thể xóa bỏ mối căm ghét không rõ lí do này, mà có thể trở thành những người bạn đúng nghĩa.
"
"!.
.
"
Bây giờ cô mới chịu ngừng khóc đi, nhìn cậu bằng một hướng khác về tính cách.
Cậu tiếp tục hồi đáp lại, một cách tự nhiên và thoáng đãng.
"Đương nhiên cậu vẫn có thể cư xử với tớ như trước đó cũng được, tớ chẳng để tâm lâu dài chuyện đó.
"
Cô nghe câu trả lời khác của đối phương, nhìn về phía Suho đang chứng kiến những gì xảy ra trong im lặng, lại nhìn vào cơm hộp gần trống rỗng đấy.
Ngước mặt lên nhìn vào bầu trời vốn trong sáng ánh trời, cô đang tự hỏi một điều.
"Con người!.
.
cũng có thể bầu bạn tự do mà nhỉ?"
- ----------End---------.