Hắn trốn ra bãi biển, tay lăng lăng chiếc điện thoại, để màn hình là ảnh nó…Tú Linh không biết từ đâu ra xuất hiện trước mặt hắn
- Khi nào cậu mới định nói cho Hân biết
- Biết cái gì_hắn cúp nguồn điện thoại
- Chuyện cậu thích Hân ý, lừa ai chứ lừa tớ thì không có dễ đâu à_Tú linh cười
- Ờ thì……ờ thì……để thêm một thời gian nữa đã_hắn ngập ngừng, mặt đỏ như trái gấc sắp trơi khỏi cành
- Hân nó không tinh ý ba cái chuyện tình cảm này đâu, bây giờ mà không nói, lỡ mà sau này Hân thích người khác thì cậu có mà hối hận cả đời_Linh cười nham hiểm, có chút đe dọa
Chiều tà, hoàng hôn xuống, một cặp đôi hạnh phúc đang đi dạo trên biển đỏ.Cảnh đang lãng mạn, bỗng hắn xuất hiện lù lù trước hai người họ…
- À….Linh à….chuyện cậu…..nói……hồi sáng ấy..._hắn
- Thì sao_Minh Nhật
- Tớ muốn thực hiện ngay vào tối hôm nay_hắn
- Được rồi, chúng tôi sẽ giúp cậu, làm mai mối một lần cho biết vậy_Tú Linh
Theo như toàn bộ kế hoạch ông mối bà mối đã cài đặt sẵn…..
- Hân à, đi dạo biển kiếm đồ ăn không_Linh nhõng nhẽo
- Mày là heo à, mới ăn tối xong, còn chưa kịp tiêu hết_nó
- Không ăn thì đi chơi với tao cũng được, chứ đi một mình buồn lắm_Linh
- Chịu_nó
Tú Linh kéo nó ra biển, đúng chỗ hẹn rồi lẩn đi đâu mất hút.Nó vừa chớp mắt…mở mắt ra thì thấy hắn đã xuất hiện ngay ở đó
- Ơ…sao cậu lại ở đây….con Tú Linh đâu rồi.Cái trò này sao quen vậy nè_nó ngó ngang ngó dọc
- Tôi không biết….Tú Linh cũng đi rồi…cậu đi dạo với tôi nha…biển mát lắm
Vốn là người thích biển, nó đi theo hắn luôn
- Này, đi đâu xa vậy….tôi mỏi chân quá_nó ngồi xuống xoa xoa cái chân
- Leo lên đây tôi cõng_hắn hạ thấp người xuống
- Vai cậu…..ấm thật đấy_nó tự nhủ
Hắn cõng nó đi tiếp một đoạn khá xa, rồi cho nó ngồi xuống ghế đá cạnh đó
- Ngồi đi, cậu ăn uống kiểu gì mà người nhẹ thế này, cõng người mà cứ như cõng một tá bông gòn vậy á!_hắn càu nhàu
- Liên quan đến cậu?_nó trợn mắt
Hai người….cùng ngồi trên một chiếc ghế đá nhưng không ai nói một lời nào.Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói với nó
- Tôi thích cậu_hắn lấy hết can đảm
- Tôi biết_nó trả lời không chút suy nghĩ
- Cậu….biết?_hắn
- Ừ…sáng hôm nay thấy Linh nó vui vui, gặng hỏi mãi con Linh nó mới chịu nói cho tôi biết….
- Vậy cậu còn ra đây làm gì_hắn thất vọng
- Để nghe lời tỏ tình của cậu….nếu cậu thật sự thích tôi thì hãy cho tôi thời gian suy nghĩ, nhé!!_nó cười
- Được rồi…về thôi_hắn
Cả đêm hôm đó…nó suy nghĩ mãi về lời tỏ tình của hắn
- Hân…Hân à…dậy mau_Linh
- Có chuyện gì_nó mắt nhắm mắt mở
- Thằng Bảo bị người ta bắt cóc rồi
Giờ nó mới thực sự tỉnh táo
-Ai bắt cóc_nó hét lớn
-Tao không biết…chỉ có bức thư này thôi, là gửi cho mày đấy
Nó vội vàng bóc bao bì, mở thư ra đọc:
- Hoàng Nam Bảo đang ở trong tay bọn tao, nếu muốn hắn trở về an toàn thì mày hãy đến địa chỉ này…khi mày đến thì Nam Bảo cũng sẽ được thả…nếu mày không đến thì hắn sẽ không còn sống trên cõi đời này nữa đâu
- Để tao gọi anh Nhật
- Đừng gọi anh ấy, mày cũng đừng đi theo tao.Tốt nhất chuyện này không nên để ai biết_nó
Nó bóp nát lá thư, thay đồ rồi đến địa chỉ X.Đến nơi thì hắn đã xỉu, xung quanh là mấy chục tên áo đen, đeo kính cầm súng chờ tên cầm đầu hạ lệnh
- Tao đến rồi…mau thả người_nó
- Hắn sẽ được thả nếu mày là người thay thế_người kia quay đầu lại…đó chính là Nguyệt Ánh
- Được_nó
Hắn tỉnh lại cùng đồng thời là lúc được thả ra
- Hân à….cậu mau về đi…ở đây nguy hiểm lắm_hắn
- Ái chà…tình cảm quá nhỉ….thứ mà tao không có được thì không ai có thể có_Nguyệt Ánh
- Alex…giết con nhỏ đó cho tao…_Nguyệt Ánh hạ lệnh
Nó nhắm mắt….ĐOÀNG….tiếng súng nổ…nó không hề cảm thấy đau đớn một chút nào…thay vào đó….hắn đã ngã gục, màu khắp đầu vì đỡ đạn cho nó
Hắn ngã xuống dưới chân nó….bọn người kia cũng đã tẩu thoát…
- Này…tỉnh lại đi…đừng làm tôi sợ mà_nó khóc
- Đừng có khóc…dù thế nào cũng đừng có khóc…tôi luôn bên cạnh cậu mà Bạch Thiên Hân_hắn cố gắng mở mắt
Nó vớ lấy chiếc điện thoại gọi cho cấp cứu
- Ráng một chút nữa thôi_nó đỡ đầu hắn, bàn tay dính đầy máu
- Tôi thích cậu, Hân ạ!_Hắn
- Tôi biết…tôi biết rồi mà…cậu đừng nói nữa_nó khóc to
Đôi mắt hắn nhắm nghiền, nó nói nhỏ
- TỚ THÍCH CẬU, THẬT ĐẤY!
Xe cấp cứu chở cả 2 người đến bệnh viện.Trên suốt đường đi, nó không ngừng nắm tay hắn và cầu nguyện…
Do mất nhiều máu và vết đạn đã đâm vào trán nên hắn đã bị hôn mê suốt 4 ngày 3 đêm…làm nó suýt tưởng hắn đã….
- Bệnh nhân tỉnh rồi đấy em_giọng của chị y tá
Nó chạy vào chỗ hắn…bị thương mà độ cool không hề giảm đi một chút nào….chỉ là có thêm một dải băng quấn trên đầu để cầm máu thôi
- Cậu làm tôi chết khiếp đấy_nó
- Nếu không nhờ chuyện này thì tôi đâu có biết là cậu thích tôi đâu chứ!_hắn cười
- Ai nói với cậu thế, bị mất máu nhiều quá nên hoang tưởng à?_nó lật lọng
- Thế cơ à…coi như là cậu đồng ý nhé…bạn gái.Giờ cậu chính thức là bạn gái của Hoàng Nam Bảo này nhé!_hắn
- Ừ…khổ cậu quá_nó ngượng đỏ cả mặt
Chuyến đi chơi đã kết thúc rất nhanh do phần lớn nó ở bệnh viện chăm sóc hắn..ý lộn bạn trai chứ, nên không có thời gian ra ngoài nhiều
Chuyện nó chính thức làm bạn gái Nam Bảo nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi.Chuyện của nó bây giờ ai cũng biết
- Có bạn trai rồi cơ à…em tính bỏ anh cho ai đây.Hay là bỏ hắn theo anh đi_Minh Phong trêu
- Ơ cái anh này, em có bỏ anh đâu chứ…em vẫn yêu anh nhất_nó cười trừ
- Thầy…à không…Minh Phong à!.Thiên Hân bây giờ đã là bạn gái của tôi rồi đấy, anh cứ gần gũi với cô ấy như vậy làm tôi mệt lắm_hắn
- Bạn trai em nó ghen kìa Hân ơi….thế em chưa nói cho cậu ấy biết à_Minh Phong
- Chuyện gì vậy Hân?....có chuyện gì mà tớ chưa biết à_hắn nhíu mày
- À…thật ra….Minh Phong là anh họ của tớ đấy…tức là Minh Nhật cũng vậy
- Hả…sao cậu không nói sớm….làm tôi đắc tội rồi_hắn
Nghe nói vậy, Minh Phong vỗ vai hắn
- Không có gì đâu mà, chăm sóc cô em này hộ anh nhá, nó hơi bị ngang bướng đấy_Minh Phong nói xong rồi đi luôn
- Anh à…..!!!_nó
Nó khuân cả cái vali vào nhà, thở chưa ra hơi thì anh nó đã xem vào
- Em có khách kìa_anh nó
- Ai vậy_nó ngạc nhiên
- Vào mà coi_anh nó
Nó để đống đồ lại cho quản gia rồi đi vào phòng khách…
- A….anh Tuấn đấy à_nó
- Lâu rồi không gặp em_Tuấn cười
- Cậu thông cảm…con bé này ngất ngất làm sao ấy…cậu lù lù thế này mà còn…_anh nó
- Không thèm chấp với anh….thế hai người quen nhau ạ? sao có vẻ thân thiết thế_nó
- Ừ…Tuấn là cấp dưới thân cận của anh đấy nhóc_anh nó
- Thế còn công ty nhà anh_nó
- Công ty đó ba anh vẫn đang quản lí rất tốt_Tuấn
Nó và Tuấn nói chuyện một hồi mới kết thúc.Tuấn chào cả nhà rồi ra về…
- Anh thấy Tuấn có vẻ thích nhóc đấy_anh nó
- Ai chẳng biết, em xinh đẹp dễ thương như vậy mà_nó tự sướng
Lúc này…nó không nghĩ về ai mà chỉ nghĩ về hắn nên nó nghĩ tình cảm của anh Tuấn cho nó chỉ là tình cả, của người anh trai dành cho em gái…ngoài ra không còn gì khác…Nhưng ai biết rằng….mọi chuyện không phải như nó nghĩ….
Hắn trốn ra bãi biển, tay lăng lăng chiếc điện thoại, để màn hình là ảnh nó…Tú Linh không biết từ đâu ra xuất hiện trước mặt hắn
- Khi nào cậu mới định nói cho Hân biết
- Biết cái gì_hắn cúp nguồn điện thoại
- Chuyện cậu thích Hân ý, lừa ai chứ lừa tớ thì không có dễ đâu à_Tú linh cười
- Ờ thì……ờ thì……để thêm một thời gian nữa đã_hắn ngập ngừng, mặt đỏ như trái gấc sắp trơi khỏi cành
- Hân nó không tinh ý ba cái chuyện tình cảm này đâu, bây giờ mà không nói, lỡ mà sau này Hân thích người khác thì cậu có mà hối hận cả đời_Linh cười nham hiểm, có chút đe dọa
Chiều tà, hoàng hôn xuống, một cặp đôi hạnh phúc đang đi dạo trên biển đỏ.Cảnh đang lãng mạn, bỗng hắn xuất hiện lù lù trước hai người họ…
- À….Linh à….chuyện cậu…..nói……hồi sáng ấy..._hắn
- Thì sao_Minh Nhật
- Tớ muốn thực hiện ngay vào tối hôm nay_hắn
- Được rồi, chúng tôi sẽ giúp cậu, làm mai mối một lần cho biết vậy_Tú Linh
Theo như toàn bộ kế hoạch ông mối bà mối đã cài đặt sẵn…..
- Hân à, đi dạo biển kiếm đồ ăn không_Linh nhõng nhẽo
- Mày là heo à, mới ăn tối xong, còn chưa kịp tiêu hết_nó
- Không ăn thì đi chơi với tao cũng được, chứ đi một mình buồn lắm_Linh
- Chịu_nó
Tú Linh kéo nó ra biển, đúng chỗ hẹn rồi lẩn đi đâu mất hút.Nó vừa chớp mắt…mở mắt ra thì thấy hắn đã xuất hiện ngay ở đó
- Ơ…sao cậu lại ở đây….con Tú Linh đâu rồi.Cái trò này sao quen vậy nè_nó ngó ngang ngó dọc
- Tôi không biết….Tú Linh cũng đi rồi…cậu đi dạo với tôi nha…biển mát lắm
Vốn là người thích biển, nó đi theo hắn luôn
- Này, đi đâu xa vậy….tôi mỏi chân quá_nó ngồi xuống xoa xoa cái chân
- Leo lên đây tôi cõng_hắn hạ thấp người xuống
- Vai cậu…..ấm thật đấy_nó tự nhủ
Hắn cõng nó đi tiếp một đoạn khá xa, rồi cho nó ngồi xuống ghế đá cạnh đó
- Ngồi đi, cậu ăn uống kiểu gì mà người nhẹ thế này, cõng người mà cứ như cõng một tá bông gòn vậy á!_hắn càu nhàu
- Liên quan đến cậu?_nó trợn mắt
Hai người….cùng ngồi trên một chiếc ghế đá nhưng không ai nói một lời nào.Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói với nó
- Tôi thích cậu_hắn lấy hết can đảm
- Tôi biết_nó trả lời không chút suy nghĩ
- Cậu….biết?_hắn
- Ừ…sáng hôm nay thấy Linh nó vui vui, gặng hỏi mãi con Linh nó mới chịu nói cho tôi biết….
- Vậy cậu còn ra đây làm gì_hắn thất vọng
- Để nghe lời tỏ tình của cậu….nếu cậu thật sự thích tôi thì hãy cho tôi thời gian suy nghĩ, nhé!!_nó cười
- Được rồi…về thôi_hắn
Cả đêm hôm đó…nó suy nghĩ mãi về lời tỏ tình của hắn
- Hân…Hân à…dậy mau_Linh
- Có chuyện gì_nó mắt nhắm mắt mở
- Thằng Bảo bị người ta bắt cóc rồi
Giờ nó mới thực sự tỉnh táo
-Ai bắt cóc_nó hét lớn
-Tao không biết…chỉ có bức thư này thôi, là gửi cho mày đấy
Nó vội vàng bóc bao bì, mở thư ra đọc:
- Hoàng Nam Bảo đang ở trong tay bọn tao, nếu muốn hắn trở về an toàn thì mày hãy đến địa chỉ này…khi mày đến thì Nam Bảo cũng sẽ được thả…nếu mày không đến thì hắn sẽ không còn sống trên cõi đời này nữa đâu
- Để tao gọi anh Nhật
- Đừng gọi anh ấy, mày cũng đừng đi theo tao.Tốt nhất chuyện này không nên để ai biết_nó
Nó bóp nát lá thư, thay đồ rồi đến địa chỉ X.Đến nơi thì hắn đã xỉu, xung quanh là mấy chục tên áo đen, đeo kính cầm súng chờ tên cầm đầu hạ lệnh
- Tao đến rồi…mau thả người_nó
- Hắn sẽ được thả nếu mày là người thay thế_người kia quay đầu lại…đó chính là Nguyệt Ánh
- Được_nó
Hắn tỉnh lại cùng đồng thời là lúc được thả ra
- Hân à….cậu mau về đi…ở đây nguy hiểm lắm_hắn
- Ái chà…tình cảm quá nhỉ….thứ mà tao không có được thì không ai có thể có_Nguyệt Ánh
- Alex…giết con nhỏ đó cho tao…_Nguyệt Ánh hạ lệnh
Nó nhắm mắt….ĐOÀNG….tiếng súng nổ…nó không hề cảm thấy đau đớn một chút nào…thay vào đó….hắn đã ngã gục, màu khắp đầu vì đỡ đạn cho nó
Hắn ngã xuống dưới chân nó….bọn người kia cũng đã tẩu thoát…
- Này…tỉnh lại đi…đừng làm tôi sợ mà_nó khóc
- Đừng có khóc…dù thế nào cũng đừng có khóc…tôi luôn bên cạnh cậu mà Bạch Thiên Hân_hắn cố gắng mở mắt
Nó vớ lấy chiếc điện thoại gọi cho cấp cứu
- Ráng một chút nữa thôi_nó đỡ đầu hắn, bàn tay dính đầy máu
- Tôi thích cậu, Hân ạ!_Hắn
- Tôi biết…tôi biết rồi mà…cậu đừng nói nữa_nó khóc to
Đôi mắt hắn nhắm nghiền, nó nói nhỏ
- TỚ THÍCH CẬU, THẬT ĐẤY!
Xe cấp cứu chở cả người đến bệnh viện.Trên suốt đường đi, nó không ngừng nắm tay hắn và cầu nguyện…
Do mất nhiều máu và vết đạn đã đâm vào trán nên hắn đã bị hôn mê suốt ngày đêm…làm nó suýt tưởng hắn đã….
- Bệnh nhân tỉnh rồi đấy em_giọng của chị y tá
Nó chạy vào chỗ hắn…bị thương mà độ cool không hề giảm đi một chút nào….chỉ là có thêm một dải băng quấn trên đầu để cầm máu thôi
- Cậu làm tôi chết khiếp đấy_nó
- Nếu không nhờ chuyện này thì tôi đâu có biết là cậu thích tôi đâu chứ!_hắn cười
- Ai nói với cậu thế, bị mất máu nhiều quá nên hoang tưởng à?_nó lật lọng
- Thế cơ à…coi như là cậu đồng ý nhé…bạn gái.Giờ cậu chính thức là bạn gái của Hoàng Nam Bảo này nhé!_hắn
- Ừ…khổ cậu quá_nó ngượng đỏ cả mặt
Chuyến đi chơi đã kết thúc rất nhanh do phần lớn nó ở bệnh viện chăm sóc hắn..ý lộn bạn trai chứ, nên không có thời gian ra ngoài nhiều
Chuyện nó chính thức làm bạn gái Nam Bảo nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi.Chuyện của nó bây giờ ai cũng biết
- Có bạn trai rồi cơ à…em tính bỏ anh cho ai đây.Hay là bỏ hắn theo anh đi_Minh Phong trêu
- Ơ cái anh này, em có bỏ anh đâu chứ…em vẫn yêu anh nhất_nó cười trừ
- Thầy…à không…Minh Phong à!.Thiên Hân bây giờ đã là bạn gái của tôi rồi đấy, anh cứ gần gũi với cô ấy như vậy làm tôi mệt lắm_hắn
- Bạn trai em nó ghen kìa Hân ơi….thế em chưa nói cho cậu ấy biết à_Minh Phong
- Chuyện gì vậy Hân?....có chuyện gì mà tớ chưa biết à_hắn nhíu mày
- À…thật ra….Minh Phong là anh họ của tớ đấy…tức là Minh Nhật cũng vậy
- Hả…sao cậu không nói sớm….làm tôi đắc tội rồi_hắn
Nghe nói vậy, Minh Phong vỗ vai hắn
- Không có gì đâu mà, chăm sóc cô em này hộ anh nhá, nó hơi bị ngang bướng đấy_Minh Phong nói xong rồi đi luôn
- Anh à…..!!!_nó
Nó khuân cả cái vali vào nhà, thở chưa ra hơi thì anh nó đã xem vào
- Em có khách kìa_anh nó
- Ai vậy_nó ngạc nhiên
- Vào mà coi_anh nó
Nó để đống đồ lại cho quản gia rồi đi vào phòng khách…
- A….anh Tuấn đấy à_nó
- Lâu rồi không gặp em_Tuấn cười
- Cậu thông cảm…con bé này ngất ngất làm sao ấy…cậu lù lù thế này mà còn…_anh nó
- Không thèm chấp với anh….thế hai người quen nhau ạ? sao có vẻ thân thiết thế_nó
- Ừ…Tuấn là cấp dưới thân cận của anh đấy nhóc_anh nó
- Thế còn công ty nhà anh_nó
- Công ty đó ba anh vẫn đang quản lí rất tốt_Tuấn
Nó và Tuấn nói chuyện một hồi mới kết thúc.Tuấn chào cả nhà rồi ra về…
- Anh thấy Tuấn có vẻ thích nhóc đấy_anh nó
- Ai chẳng biết, em xinh đẹp dễ thương như vậy mà_nó tự sướng
Lúc này…nó không nghĩ về ai mà chỉ nghĩ về hắn nên nó nghĩ tình cảm của anh Tuấn cho nó chỉ là tình cả, của người anh trai dành cho em gái…ngoài ra không còn gì khác…Nhưng ai biết rằng….mọi chuyện không phải như nó nghĩ….