Ngày hôm, Minh Châu vừa đến lớp đã bị Ngọc Yến dúi vào trong tay một phong bì màu hồng, trái tim bay phấp phới, hiển nhiên là thư tình.
Minh Châu vội vàng đem thư dấu vào hộc bàn, đầu ngó nghiêng khắp nơi chỉ sợ bị người khác nhìn thấy, đến khi xác định là không có ai để ý mới thở phào, nói: “Mới sáng sớm, bà làm cái trò gì vậy?”
Ngọc Yến vẻ mặt vô tội nói: “Trò gì là trò gì, tôi với Tố Vân phải thao thức cả đêm mới viết được cho bà đấy, cũng không biết là vo nát bao nhiêu tờ giấy đâu, bà không cám ơn thì thôi, bây giờ còn hỏi tôi cái trò gì.”
Đột nhiên Tố Vân đẩy hai người: “Suỵt! Đến rồi, đến rồi kìa!”
Nguyên Khôi đi vào lớp, liếc thấy bảng lớn vẫn chưa lau, hỏi: “Hôm nay ai trực nhật, sao chưa lau bảng?”
Tố Vân hô lên, tiện tay đẩy Minh Châu một cái: “Đến phiên bà trực nhật, sao lại không chịu lau bảng gì sất!”
Minh Châu ngớ người: “Hả? Đâu phải tôi...”
“Nhanh, nhanh, sắp vào lớp rồi.” Nói rồi còn ra sức nháy mắt, hất cằm, con ngươi liếc ngang liếc dọc ra hiệu cho Minh Châu. Tiếc là Minh Châu nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra cái gì, mang tâm tình ‘nhỏ này phát bệnh à’ chậm chạp nhưng rất nghiêm túc lau bảng. Đến khi trở lại chỗ ngồi mới kì quái hỏi Tố Vân: “Nay bà quên uống thuốc à, hôm nay có phải tôi trực nhật đâu.”
Tố Vân tức giận trừng mắt, vội vàng kéo Minh Châu châu ra khỏi lớp, Ngọc Yến cũng lò dò đi theo.
“Bà chẳng biết gì sất, tôi là đang tạo cơ hội cho bà vậy mà bà chẳng làm theo lời tôi gì hết là sao, hả?”
Minh Châu ngơ ngác: “Bà nói gì? Hồi nào?”
“Chính là...” Tố Vân làm lại ám hiệu một lần.
Minh Châu: “Mắt bà bị lác à?”
Tố Vân, Ngọc Yến: “....”
Ngọc Yến: “Để tôi nói cho.”
“Ý của tụi tôi là, bà nhân lúc đi ngang qua Nguyên Khôi, bắn điện cho Nguyên Khôi, giả vờ bảng cao quá lau không tới, nếu có thể ngã vào lòng ổng thì càng tốt, aizzz... thế mà.”
Minh Châu càng nghe mắt mở càng to, đợi Ngọc Yến nói xong thì mặt đỏ tới mang tai, mắng: “Hai bà bớt bớt xem phim tình cảm lại cho tôi nhờ!”
Cô Vân bước vào lớp, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Nguyên Khôi, lớp đi học đầy đủ chứ?”
“Thưa cô, lớp đủ ạ!”
Cô Vân hài lòng gật đầu, ngồi xuống bàn giáo viên, bất ngờ thở dài một hơi.
“Các em đều đã là học sinh 12 rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ thi đại học. haizzz”
Có bạn nam nghe thế nhanh miệng nói: “Cô sợ em tốt nghiệp rồi không gặp được nữa hả cô?” Cả lớp cười rộ lên.
Cô Vân trừng mắt bạn đó một cái, lại nói: “Hôm qua, hàng xóm nhà cô phát hiện con gái họ yêu sớm, từ học sinh giỏi toàn trường tụt xuống gần hạng bét, sợ là trường đại học hạng trung cũng không vào được.”
Minh Châu chột dạ, thu người núp sau lưng Nguyên Khôi.
Đột nhiên cô lạnh giọng, quét mắt nhìn khắp lớp: “Tôi mà phát hiện ai trong lớp này yêu đương, thì.... hừ, hừ!
Minh Châu cảm thấy giống như có hai tia nhìn lạnh lẽo như hai lưỡi dao xuyên qua người Nguyên Khôi găm lên người mình, sợ đến đổ mồ hôi.
“Được rồi, chúng ta học bài nào.”
Minh Châu thở phào một hơi.
“À, phải rồi, lớp chúng ta có bạn học mới đấy, Hà Thanh, em vào đi.”
Lập tức, có một người từ ngoài cửa bước vào, mặt mày thanh tú, tóc đen mượt mà, đồng phục học sinh vừa vặn tôn lên dáng người mềm mại. Dùng từ dễ hiểu mà nói chính là ‘phần nào ra phần đấy’.
Phái nam trong lớp đều sáng mắt lên, nhao nhao như chợ vỡ. Phái nữ thì có người hâm mộ, có người ghen tị. Riêng Minh Châu, hai mắt trợn tròn, đơn giản bởi vì: Động vật giống cái này thật quen mắt!
Hà Thanh đứng trước lớp, cười ngọt ngào nói: “Chào các bạn, mình tên là Hà Thanh, là bạn của Nguyên Khôi, mong các bạn giúp đỡ nhiều hơn.”
Cả lớp lại “Ồ” lên một trận, còn Minh Châu thì tức muốn nổ đóm đóm mắt: ‘Bạn của Nguyên Khôi?’ hèn chi lại quen mắt đến vậy!!!
Ngọc Yến ở bên cạnh không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Ê, nhỏ này không phải ‘bạn gái tin đồn’ của Nguyên Khôi nhà cậu à. Đuổi đến tận đây rồi cơ đấy, kinh nhỉ!”
Hai mắt Minh Châu long sòng sọc, nếu không phải đang ở trong lớp học, chắc chắn Minh Châu đã lao lên túm lấy cổ áo nhỏ ném ra ngoài một phen. Tiếc là ‘nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước’.
Cô Vân đập bàn, ổn định lớp, rồi mới nói: “Được rồi, Hà Thanh, em chọn một chỗ ngồi đi, chúng ta bắt đầu bài học.”
Minh Châu vội vàng đem thư dấu vào hộc bàn, đầu ngó nghiêng khắp nơi chỉ sợ bị người khác nhìn thấy, đến khi xác định là không có ai để ý mới thở phào, nói: “Mới sáng sớm, bà làm cái trò gì vậy?”
Ngọc Yến vẻ mặt vô tội nói: “Trò gì là trò gì, tôi với Tố Vân phải thao thức cả đêm mới viết được cho bà đấy, cũng không biết là vo nát bao nhiêu tờ giấy đâu, bà không cám ơn thì thôi, bây giờ còn hỏi tôi cái trò gì.”
Đột nhiên Tố Vân đẩy hai người: “Suỵt! Đến rồi, đến rồi kìa!”
Nguyên Khôi đi vào lớp, liếc thấy bảng lớn vẫn chưa lau, hỏi: “Hôm nay ai trực nhật, sao chưa lau bảng?”
Tố Vân hô lên, tiện tay đẩy Minh Châu một cái: “Đến phiên bà trực nhật, sao lại không chịu lau bảng gì sất!”
Minh Châu ngớ người: “Hả? Đâu phải tôi...”
“Nhanh, nhanh, sắp vào lớp rồi.” Nói rồi còn ra sức nháy mắt, hất cằm, con ngươi liếc ngang liếc dọc ra hiệu cho Minh Châu. Tiếc là Minh Châu nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra cái gì, mang tâm tình ‘nhỏ này phát bệnh à’ chậm chạp nhưng rất nghiêm túc lau bảng. Đến khi trở lại chỗ ngồi mới kì quái hỏi Tố Vân: “Nay bà quên uống thuốc à, hôm nay có phải tôi trực nhật đâu.”
Tố Vân tức giận trừng mắt, vội vàng kéo Minh Châu châu ra khỏi lớp, Ngọc Yến cũng lò dò đi theo.
“Bà chẳng biết gì sất, tôi là đang tạo cơ hội cho bà vậy mà bà chẳng làm theo lời tôi gì hết là sao, hả?”
Minh Châu ngơ ngác: “Bà nói gì? Hồi nào?”
“Chính là...” Tố Vân làm lại ám hiệu một lần.
Minh Châu: “Mắt bà bị lác à?”
Tố Vân, Ngọc Yến: “....”
Ngọc Yến: “Để tôi nói cho.”
“Ý của tụi tôi là, bà nhân lúc đi ngang qua Nguyên Khôi, bắn điện cho Nguyên Khôi, giả vờ bảng cao quá lau không tới, nếu có thể ngã vào lòng ổng thì càng tốt, aizzz... thế mà.”
Minh Châu càng nghe mắt mở càng to, đợi Ngọc Yến nói xong thì mặt đỏ tới mang tai, mắng: “Hai bà bớt bớt xem phim tình cảm lại cho tôi nhờ!”
Cô Vân bước vào lớp, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Nguyên Khôi, lớp đi học đầy đủ chứ?”
“Thưa cô, lớp đủ ạ!”
Cô Vân hài lòng gật đầu, ngồi xuống bàn giáo viên, bất ngờ thở dài một hơi.
“Các em đều đã là học sinh 12 rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ thi đại học. haizzz”
Có bạn nam nghe thế nhanh miệng nói: “Cô sợ em tốt nghiệp rồi không gặp được nữa hả cô?” Cả lớp cười rộ lên.
Cô Vân trừng mắt bạn đó một cái, lại nói: “Hôm qua, hàng xóm nhà cô phát hiện con gái họ yêu sớm, từ học sinh giỏi toàn trường tụt xuống gần hạng bét, sợ là trường đại học hạng trung cũng không vào được.”
Minh Châu chột dạ, thu người núp sau lưng Nguyên Khôi.
Đột nhiên cô lạnh giọng, quét mắt nhìn khắp lớp: “Tôi mà phát hiện ai trong lớp này yêu đương, thì.... hừ, hừ!
Minh Châu cảm thấy giống như có hai tia nhìn lạnh lẽo như hai lưỡi dao xuyên qua người Nguyên Khôi găm lên người mình, sợ đến đổ mồ hôi.
“Được rồi, chúng ta học bài nào.”
Minh Châu thở phào một hơi.
“À, phải rồi, lớp chúng ta có bạn học mới đấy, Hà Thanh, em vào đi.”
Lập tức, có một người từ ngoài cửa bước vào, mặt mày thanh tú, tóc đen mượt mà, đồng phục học sinh vừa vặn tôn lên dáng người mềm mại. Dùng từ dễ hiểu mà nói chính là ‘phần nào ra phần đấy’.
Phái nam trong lớp đều sáng mắt lên, nhao nhao như chợ vỡ. Phái nữ thì có người hâm mộ, có người ghen tị. Riêng Minh Châu, hai mắt trợn tròn, đơn giản bởi vì: Động vật giống cái này thật quen mắt!
Hà Thanh đứng trước lớp, cười ngọt ngào nói: “Chào các bạn, mình tên là Hà Thanh, là bạn của Nguyên Khôi, mong các bạn giúp đỡ nhiều hơn.”
Cả lớp lại “Ồ” lên một trận, còn Minh Châu thì tức muốn nổ đóm đóm mắt: ‘Bạn của Nguyên Khôi?’ hèn chi lại quen mắt đến vậy!!!
Ngọc Yến ở bên cạnh không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Ê, nhỏ này không phải ‘bạn gái tin đồn’ của Nguyên Khôi nhà cậu à. Đuổi đến tận đây rồi cơ đấy, kinh nhỉ!”
Hai mắt Minh Châu long sòng sọc, nếu không phải đang ở trong lớp học, chắc chắn Minh Châu đã lao lên túm lấy cổ áo nhỏ ném ra ngoài một phen. Tiếc là ‘nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước’.
Cô Vân đập bàn, ổn định lớp, rồi mới nói: “Được rồi, Hà Thanh, em chọn một chỗ ngồi đi, chúng ta bắt đầu bài học.”