Minh Châu vừa về đến nhà liền lao ngay vào bếp, nhìn thấy mẹ đang bận rộn nấu cơm, còn ba thì ngồi đọc báo. Cô đứng trước mặt ba xoay trái xoay phải mấy vòng hỏi: “Ba, ba thấy con gái ba thế nào?”
Ông Hoàng lật qua một tờ báo hỏi lại: “Sao là sao?”
“Thì là... diện mạo, ba thấy con có chỗ nào giống con trai cơ chứ?”
Ông Hoàng nghe thấy thế thì ngước lên cẩn thận đánh giá con gái mình một lượt, nói bằng giọng nghiêm túc: “Ba thấy con chỗ nào cũng giống con trai.” Sau đó lại thở dài: “Vợ à, anh nghi ngờ ngày trước bác sĩ nhận nhầm giới tính của con mình rồi.”
Minh Châu: “....”
Bà Tú bưng đồ ăn bày ra bàn, buồn cười nói: “Bây giờ mình đi đổi lại giới tính cho nó còn kịp không nhỉ?”
Minh Châu tức giận hét lên: “Ba, mẹ, hai người thật quá đáng, sao lại có thể nói con mình như thế chứ!” sau đó lạch bạch chạy về phòng.
Ông Hoàng gọi với theo: “Con trai à, thế nào cũng phải ăn cơm đã chứ.”
Minh Châu không trả lời, một lát sau, cô trở lại, hùng hồn tuyên bố: “Từ mai trở đi con sẽ để tóc dài!”
Ông Hoàng còn muốn trêu chọc con gái thêm một chút nhưng nhìn vẻ quyết tâm của con gái lại không nỡ nên đành cười cười: “Được để tóc dài thì để tóc dài.” Sau đó vẫn không nhịn được mà thấp giọng lầu bầu: “Tóc có dài đến đâu thì màn hình phẳng cũng vẫn phẳng thôi.”
Minh Châu không nghe rõ, hỏi lại: “Ba nói gì thế?”
Ông Hoàng lập tức cười ha hả: “Ba nói con gái ba xinh như vậy, có để tóc thế nào thì cũng xinh thôi.”
Minh Châu bĩu môi: “Ba xạo quá!” Thế nhưng vẫn không nhịn được cười toe toét.
Thật tình mà nói thì quả thật Minh Châu khá xinh xắn, khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng trẻo, mịn màng. Chỉ là từ nhỏ tính cách đã mạnh mẽ, cả ngày rong ruổi theo đám con trai trong xóm chơi bắn bi, bắn ná, đánh nhau, quậy đến xóm làng không yên. Lớn lên một chút thì học võ, tay chân chẳng lúc nào yên.
Mười tám năm trên đời, chưa bao giờ Minh Châu có mái tóc dài ngang vai, hễ dài một chút là không do dự cắt phăng, quả đầu chẳng khác gì con trai. Đi học thì luôn luôn là quần tây, áo sơ mi, thành ra không ít lần bị nhận nhầm là ‘bạn đẹp zai’ đâu...
Minh Châu là người nói được làm được, nên vừa hay buổi chiều không có tiết học, cô liền ‘nén đau thương’ mời hai cô bạn thân nối khố đi uống trà sữa. Ý đồ quá rõ ràng.
Trong lúc chờ đợi, Tố Vân hỏi: “Minh Châu, sao nay bà có lòng hảo tâm mời tụi tôi uống trà sữa vậy? Có vụ gì ‘hót’ à?”
Minh Châu hơi chột dạ: “À đâu có vụ gì đâu, tự nhiên thấy thèm nên rủ hai bà cùng uống cho vui thôi.”
Tố Vân và Ngọc Yến vừa liếc mắt liền biết cô nàng có chuyện muốn nhở vả, mắt sáng rực lên: “Hiếm có khi được bà mời, tụi tôi cũng không khách sáo.”
Tố Vân gọi một hơi ba bốn món, Minh Châu theo đó mắt cũng sắp rớt ra ngoài, cô hỏi: “Hai bà có ăn hết không mà gọi nhiều vậy.”
Ngọc Yến cười tít mắt: “Không ăn hết thì đem về, Ky Ky nhà tôi thích ăn mấy thứ này lắm!”
“...” Ky Ky là con chó lông vàng nhà nó nuôi. Minh Châu câm nín, không nói được gì, lặng lẽ rơi hai hàng lệ, tiền ơi, chị không giữ được em nữa rồi, tạm biệt...”
Hai người Vân, Yến làm như không thấy vẻ mặt khóc tang của cô, ăn đến là vui vẻ, vừa ăn vừa cảm thán: “Đúng là của chùa, ăn ngon hơn của mình mua nhiều, Yến nhỉ?”
Tố Vân và Ngọc Yến là chị em song sinh, là hàng xóm của Minh Châu, từ nhỏ ba người đã chơi với nhau, lúc nào cũng dính lấy nhau chằng khác gì một cặp bài trùng. Nên thực ra muốn nhờ vả gì thì chỉ cần nói một là được, chỉ là Minh Châu muốn hỏi vấn đề hơi hơi tế nhị một xíu, sợ bị chị em nhà này cười đến mất mấy cái mặt cho nên đành để ‘của đi thay người’, ăn của người thì không thể cười người được nữa, dù có muốn cười thì cũng ráng mà... nhịn!
Thấy Tố Vân và Ngọc Yến ăn no nê rồi, Minh Châu mới ngồi thẳng lưng, hắng giọng hai tiếng hỏi: “Hai bà thấy tôi làm thế nào mới...” tròng mắt Minh Châu đảo loạn khắp nơi, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn ấp úng: “Như thế nào mới giống con gái?”
Không khí bỗng im lặng đến đáng sợ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả ba người.
Minh Châu cảm nhận được không khí lạ thường, hỏi: “Sao thế?”
Một giây sau, Tố Vân cùng Ngọc Yến phá lên cười, khiến những người ngồi trong quán đều phải quay lại nhìn.
Minh Châu trừng mắt một cái, cả hai lập tức im bặt, thi thoảng hai vai sẽ hơi run một chút, khóe miệng hơi co giật một chút nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Ngọc Yến kìm nén tiếng cười, hỏi: “Sao tự nhiên bà lại... muốn là con gái thế?”
Ông Hoàng lật qua một tờ báo hỏi lại: “Sao là sao?”
“Thì là... diện mạo, ba thấy con có chỗ nào giống con trai cơ chứ?”
Ông Hoàng nghe thấy thế thì ngước lên cẩn thận đánh giá con gái mình một lượt, nói bằng giọng nghiêm túc: “Ba thấy con chỗ nào cũng giống con trai.” Sau đó lại thở dài: “Vợ à, anh nghi ngờ ngày trước bác sĩ nhận nhầm giới tính của con mình rồi.”
Minh Châu: “....”
Bà Tú bưng đồ ăn bày ra bàn, buồn cười nói: “Bây giờ mình đi đổi lại giới tính cho nó còn kịp không nhỉ?”
Minh Châu tức giận hét lên: “Ba, mẹ, hai người thật quá đáng, sao lại có thể nói con mình như thế chứ!” sau đó lạch bạch chạy về phòng.
Ông Hoàng gọi với theo: “Con trai à, thế nào cũng phải ăn cơm đã chứ.”
Minh Châu không trả lời, một lát sau, cô trở lại, hùng hồn tuyên bố: “Từ mai trở đi con sẽ để tóc dài!”
Ông Hoàng còn muốn trêu chọc con gái thêm một chút nhưng nhìn vẻ quyết tâm của con gái lại không nỡ nên đành cười cười: “Được để tóc dài thì để tóc dài.” Sau đó vẫn không nhịn được mà thấp giọng lầu bầu: “Tóc có dài đến đâu thì màn hình phẳng cũng vẫn phẳng thôi.”
Minh Châu không nghe rõ, hỏi lại: “Ba nói gì thế?”
Ông Hoàng lập tức cười ha hả: “Ba nói con gái ba xinh như vậy, có để tóc thế nào thì cũng xinh thôi.”
Minh Châu bĩu môi: “Ba xạo quá!” Thế nhưng vẫn không nhịn được cười toe toét.
Thật tình mà nói thì quả thật Minh Châu khá xinh xắn, khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng trẻo, mịn màng. Chỉ là từ nhỏ tính cách đã mạnh mẽ, cả ngày rong ruổi theo đám con trai trong xóm chơi bắn bi, bắn ná, đánh nhau, quậy đến xóm làng không yên. Lớn lên một chút thì học võ, tay chân chẳng lúc nào yên.
Mười tám năm trên đời, chưa bao giờ Minh Châu có mái tóc dài ngang vai, hễ dài một chút là không do dự cắt phăng, quả đầu chẳng khác gì con trai. Đi học thì luôn luôn là quần tây, áo sơ mi, thành ra không ít lần bị nhận nhầm là ‘bạn đẹp zai’ đâu...
Minh Châu là người nói được làm được, nên vừa hay buổi chiều không có tiết học, cô liền ‘nén đau thương’ mời hai cô bạn thân nối khố đi uống trà sữa. Ý đồ quá rõ ràng.
Trong lúc chờ đợi, Tố Vân hỏi: “Minh Châu, sao nay bà có lòng hảo tâm mời tụi tôi uống trà sữa vậy? Có vụ gì ‘hót’ à?”
Minh Châu hơi chột dạ: “À đâu có vụ gì đâu, tự nhiên thấy thèm nên rủ hai bà cùng uống cho vui thôi.”
Tố Vân và Ngọc Yến vừa liếc mắt liền biết cô nàng có chuyện muốn nhở vả, mắt sáng rực lên: “Hiếm có khi được bà mời, tụi tôi cũng không khách sáo.”
Tố Vân gọi một hơi ba bốn món, Minh Châu theo đó mắt cũng sắp rớt ra ngoài, cô hỏi: “Hai bà có ăn hết không mà gọi nhiều vậy.”
Ngọc Yến cười tít mắt: “Không ăn hết thì đem về, Ky Ky nhà tôi thích ăn mấy thứ này lắm!”
“...” Ky Ky là con chó lông vàng nhà nó nuôi. Minh Châu câm nín, không nói được gì, lặng lẽ rơi hai hàng lệ, tiền ơi, chị không giữ được em nữa rồi, tạm biệt...”
Hai người Vân, Yến làm như không thấy vẻ mặt khóc tang của cô, ăn đến là vui vẻ, vừa ăn vừa cảm thán: “Đúng là của chùa, ăn ngon hơn của mình mua nhiều, Yến nhỉ?”
Tố Vân và Ngọc Yến là chị em song sinh, là hàng xóm của Minh Châu, từ nhỏ ba người đã chơi với nhau, lúc nào cũng dính lấy nhau chằng khác gì một cặp bài trùng. Nên thực ra muốn nhờ vả gì thì chỉ cần nói một là được, chỉ là Minh Châu muốn hỏi vấn đề hơi hơi tế nhị một xíu, sợ bị chị em nhà này cười đến mất mấy cái mặt cho nên đành để ‘của đi thay người’, ăn của người thì không thể cười người được nữa, dù có muốn cười thì cũng ráng mà... nhịn!
Thấy Tố Vân và Ngọc Yến ăn no nê rồi, Minh Châu mới ngồi thẳng lưng, hắng giọng hai tiếng hỏi: “Hai bà thấy tôi làm thế nào mới...” tròng mắt Minh Châu đảo loạn khắp nơi, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn ấp úng: “Như thế nào mới giống con gái?”
Không khí bỗng im lặng đến đáng sợ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả ba người.
Minh Châu cảm nhận được không khí lạ thường, hỏi: “Sao thế?”
Một giây sau, Tố Vân cùng Ngọc Yến phá lên cười, khiến những người ngồi trong quán đều phải quay lại nhìn.
Minh Châu trừng mắt một cái, cả hai lập tức im bặt, thi thoảng hai vai sẽ hơi run một chút, khóe miệng hơi co giật một chút nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Ngọc Yến kìm nén tiếng cười, hỏi: “Sao tự nhiên bà lại... muốn là con gái thế?”