Edit: Sa
Trong đại điện tráng lệ, cô gái mặc chiếc váy màu xanh ngọc, mái tóc đen tuyền buông xõa tới eo càng tạo cảm giác rung động lòng người.
Mắt cụp xuống, eo hơi cong, mặt mộc không tì vết tựa như bạch ngọc, từng cái nhấc tay xoay eo cũng uyển chuyển xinh đẹp.
Ở cửa đại điện có một thiếu niên mặc đồ đen đang đứng, tay cầm tiêu ngọc, khúc nhạc hòa cùng điệu múa, ánh mắt chàng rơi trên người nàng, tựa như đang nhìn nàng, lại tựa như đang xuyên qua nàng để nhìn một người khác.
Điệu múa ngừng, khúc nhạc tắt, chàng đứng im hồi lâu, buông tay cầm tiêu xuống, quay lưng đi, giọng hờ hững: “Cô đi được rồi.”
Một lúc sau, đằng sau vẫn không có động tĩnh.
Thiếu niên nhíu mày, xoay người lại, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi đồng tử co lại.
Vũ nữ nằm trên đất, làn váy xanh ngọc rũ tứ tán, môi nhiễm máu, mắt sáng ngời, cười lả lướt.
“Tạ Tuyên.” Nàng gọi hắn, giọng khẽ khàng, “Ta hận chàng.”
“Cô cô nói sớm muộn cũng có ngày ta chết trong tay chàng. Trước kia ta không tin, còn cãi lại cô cô, nhưng hôm nay thì không thể không tin.”
Chàng nhìn nàng đăm đăm, cây tiêu bị siết chặt như muốn vỡ vụn, nhưng không dời một bước, không nói một lời.
“Khi chàng nói chỉ cần ta múa một điệu sẽ thả ta đi, ta đã hiểu trái tim của chàng.
Tạ Tuyên, có phải chàng nghĩ ta múa trông rất giống vị hôn thê của chàng không?
Tiếc rằng ta không phải cô ấy, cũng không muốn làm cô ấy. Ta là Tiêu Cảnh Nhu, là công chúa Tiêu Cảnh Nhu duy nhất của Đại Yến, Đại Võ các chàng là phản nghịch, mãi mãi cũng chỉ là loạn thần tặc tử.”
“Tạ Tuyên.” Nàng lại gọi tên chàng, hận thù trong mắt dần vơi, tầm mắt mơ hồ, một giọt lệ tuôn rơi từ khóe mắt, nụ cười hé nở, “Ta rất hận chàng.”
Sau đó nhẹ buông tay, nhắm mắt, nụ cười và nước mắt mãi mãi nằm lại nơi đại điện.
Thiếu niên đứng dựa vào khung cửa, tua rua treo trên cây tiêu đung đưa theo gió, trông vô cùng cô độc giữa đêm khuya tĩnh lặng.
Chàng trượt ngồi xuống, gục đầu vào đầu gối, người khẽ run.
“Cut!” Đạo diễn đứng sau máy quay cười tươi rói: “Tốt lắm!”
Ông vừa dứt lời, Lâm Mạn Thiến lập tức đứng dậy, tự ôm mình, liên tục giậm chân: “Á, lạnh chết mất lạnh chết mất, Phương Viên ơi, cho xin mấy ngàn ấm áp với.”
Nhưng trợ lý vốn luôn lanh lợi lúc này không biết chạy đi đâu, Lâm Mạn Thiến giậm chân hồi lâu cũng không triệu hồi được bóng dáng. Đang lúc cô lạnh chịu không nổi nữa, định tự lực cánh sinh tìm áo ấm thì vai chợt nặng, một cái áo khoác dày màu đen bao bọc người cô. Cô ngoái đầu, trông thấy gương mặt điển trai của Bùi Nhất.
Thiếu niên nhoẻn môi cười, giải thích: “Áo mới đó.”
Lâm Mạn Thiến vội xua tay: “Tôi không ngại mấy chuyện này đâu.” Nhưng cô vẫn muốn cởi áo ra, “Nhưng cậu đưa áo cho tôi rồi thì cậu mặc gì?”
Bùi Nhất đang mặc đồ diễn, tuy dày hơn váy múa của cô nhưng cũng chẳng nhiều hơn mấy lớp vải, hơn nữa ban nãy đạo diễn quay tận mấy lần, cậu đã đứng trước cửa gần hai mươi phút, gió đêm thổi qua, miếng giữ nhiệt cũng vô tác dụng, nên chắc chắn cậu lạnh hơn cô nhiều.
Thiếu niên lùi về sau hai bước: “Em không sao, trợ lý đi lấy áo rồi, chỉ vài ba phút thôi.” Khóe môi cậu hiện ra lúm đồng điếu, giọng nói vừa hòa nhã vừa phong độ, “Nhưng con gái không thể chịu lạnh được.”
Hây da, còn nhỏ mà đã khéo ăn khéo nói thế rồi, dẻo mồm dẻo miệng ghê.
Lâm Mạn Thiến không khước từ nữa, cười, “Cảm ơn nhé.”
Cô thọc hai tay vào tay áo rồi lại khom lưng cố gắng kéo khóa áo.
Lâm Mạn Thiến không thấp, chỉ là Bùi Nhất quá cao, áo khoác lại là mẫu dáng dài nên trông cô cứ như trẻ con mặc đồ người lớn, kéo khóa áo thôi cũng rất vất vả.
Bùi Nhất làm người tốt đến cùng, dứt khoát giơ tay kéo khóa giúp cô.
Cô lại ngẩng đầu, để lộ gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn: “Cảm ơn nha.”
Cậu nhướn mày, đang định nói gì thì chợt nhận thấy có điều kỳ lạ, lia mắt nhìn quanh.
Quả nhiên, camera bên trái đã quay họ từ lúc nào không hay.
Nhìn thấy tầm mắt của Bùi Nhất, thợ quay phim thò đầu ra từ sau máy quay, lúng túng gãi đầu: “Hai đứa đừng để ý tới anh, đừng để ý tới anh, anh chỉ quay hậu trường thôi.”
Hôm nay quay phim lâu nên thợ quay phim cũng mệt, nào có tâm trạng quay hậu trường, nhưng cảnh tượng vừa rồi quá đẹp, anh ta không dằn lòng được mà chuyển máy quay đến họ.
Mà nói đi nói lại, anh ta thấy cũng lạ.
“Cửu Vệ” là phim tập trung chủ yếu về nam chính, tất cả nhân vật nữ đều không có nhiều đất diễn chứ đừng nói Lâm Mạn Thiến chỉ thủ vai nữ ba, tổng cộng thời gian quay phim chỉ tầm hai tuần lễ, ấy vậy mà cô lại thân thiết được với Bùi Nhất.
Nếu đã thân với Bùi Nhất thì chỉ cần tương tác nhẹ hoặc nhắc khéo về nhau thôi là cũng đủ gây chú ý một thời gian. Hoàn toàn không nói quá đâu. Trước đây có một khán giả đã nói mức độ nổi tiếng của làng giải trí có thể chia làm bốn cấp độ: Vô danh, hạng ba, ngôi sao, Bùi Nhất. Độ nổi tiếng của Bùi Nhất là cực kỳ khủng khiếp, tuy lượt theo dõi Weibo không phải là nhiều nhất nhưng cậu vào nghề còn chưa tới một năm, ekip hoàn toàn không mua fan ảo, các số liệu liên quan về nghệ sĩ đều là thật. Vì vậy phàm là chủ đề liên quan tới cậu đều sẽ được đẩy lên bảng hotsearch. Chương trình giải trí có cậu tham gia sẽ thu được lượt xem cao khủng khiếp, tạp chí cậu chụp hết hàng tính bằng giây, nhãn hiệu giày dép quần áo cậu mặc nhanh chóng hết hàng, fans thực sự rất mạnh. Mà điểm khác biệt giữa cậu với các tiểu sinh nổi tiếng khác là: Cậu không cần fans vẫn có thể sống tốt.
Trước đây trên diễn dàn nọ từng có đề tài: “Tại sao Bùi Nhất nổi tiếng quá nhanh nhưng lại không làm người ta phản cảm?”
Câu trả lời được tán đồng nhiều nhất là: “Bởi vì cậu ấy có tác phẩm.”
Đúng vậy. Hay nếu khoa trương hơn thì có thể nói: Mỗi bộ phim của cậu ấy đều là tác phẩm, kể cả bộ phim đầu tay, tuy chỉ là phim chiếu mạng, tuy không dám khen bộ phim đó xuất sắc nhưng ít nhất không một ai có thể chê cậu diễn kém.
Theo như lời fans nói thì là: “Chưa bàn tới ngoại hình, cũng chưa nói mấy thứ trừu tượng như đầu óc hay giáo dưỡng, tui chỉ muốn nói diễn xuất của Bùi ca ca nhà tui không đùa được đâu. Hãy nhớ rõ, là BÙI CA CA chứ không phải là em trai quốc dân hay gì hết, đại ca nhà tui méo phải em trai quốc dân nhé!”
Thợ quay phim là nhân viên lâu năm của Tây Hoài, đã quay vô số diễn viên thực lực nên cũng có hiểu biết nhất định. Anh ta nghĩ năm ngoái nếu không phải đạo diễn Lâm Gia đột nhiên có bộ phim chế tác lớn, mời được ảnh đế Giang tái xuất thì giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đã thuộc về Bùi Nhất rồi.
Biết sao giờ, may mắn luôn quan trọng hơn năng khiếu và nỗ lực.
Có những diễn viên bẩm sinh đã có năng khiếu, có thần thái, chỉ cần để tâm một chút thôi là đã thắng được những người nỗ lực hai mươi năm, bạn không cam lòng cũng vô ích. Bùi Nhất chính là diễn viên được ông trời ưu ái thế đấy, nhưng cậu bé này trưởng thành quá sớm, tính tình lãnh đạm, trông thì có vẻ thân thiện lễ phép nhưng từ bên trong luôn toát ra vẻ xa cách, không chỉ đơn giản là khó gần.
Vì vậy, anh ta thật lòng thật dạ khâm phục Lâm Mạn Thiến khi có thể thân thiết với cậu. Anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao cô gái có EQ cao thế mà lại đắc tội với sếp lớn Hoàn Nghệ chứ? Nghĩ hoài không ra, thôi vẫn nên quay thêm nhiều cảnh hậu trường thì hơn.
Mà thực tế anh ta cũng không có thời gian suy ngẫm, bởi vì trợ lý của Lâm Mạn Thiến đã xách hai thùng trà sữa đi vào và đang giúp nghệ sĩ nhà mình chia cho nhân viên đoàn phim.
Cô gái mặc áo khoác rộng thùng thình đứng giữa trường quay cúi người chân thành cảm ơn.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, chăm sóc cho em suốt thời gian qua. Em định mời mọi người ăn tôm hùm đất xốt chua cay nhưng giờ muộn quá rồi, mọi người lại còn phải làm việc nên em không dám làm phiền, bèn mời mọi người uống trà sữa. Quán này là em tình cờ phát hiện, không phải thương hiệu nổi tiếng nhưng ngon lắm, hồi trưa em phải đi bộ ba cây số để order đó! Có cà phê, có trà sữa, có nước ép, ai muốn uống gì cứ lấy nhé, uống hết vẫn còn, đừng sợ em tốn tiền, mọi người chỉ có cơ hội duy nhất này thôi đấy!”
Lời cô nói không hề nghiêm túc, còn cười toe toét để lộ hàm răng trắng tinh, nhưng lại rất chân thành, khiến ai nấy thoải mái.
Đạo diễn lấy ly trà sữa socola, dẫn đầu vỗ tay, nói: “Chúc mừng tiểu công chúa triều Đại Yến của chúng ta đóng máy, Mạn Thiến là diễn viên tốt, cực kỳ giỏi, chúng ta hẹn gặp lại nhau ở phim khác! Mọi người nghỉ ngơi uống nước đi, nửa tiếng sau lại tiếp tụclàm việc.”
Đoàn phim phút chốc náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều rất nể mặt nhận thức uống, có không ít người còn cầm ly nước chụp ảnh với cô.
Trong thời gian quay phim, Lâm Mạn Thiến diễn tốt, lại không yêu sách, ai cũng quý mến cô, độ hảo cảm còn sắp vượt qua cả Bùi Nhất.
Cô đóng máy, lại gần tới Tết, ai cũng hưng phấn.
Bùi Nhất vừa nhận áo khoác từ tay trợ lý, mặc vào, không tới lấy nước uống mà dựa vào cây cột ung dung chơi điện thoại.
Cậu thường không tham gia mấy trường hợp náo nhiệt này. Có điều ngón tay cậu chợt khựng lại giữa màn hình điện thoại, nhướn mày, mắt tỏ rõ ngạc nhiên.
Trên màn hình là bài đăng hồi trưa của người mà cậu theo dõi.
Chốn Đô Thành Ồn Ã:
“Đề cử quán trà sữa siêu ngon!
% đường sẽ hơi ngọt, ai không thích ngọt thì nên chọn % đường thôi nhé.
Địa điểm hơi xa nhưng bù lại không gian quán rất tuyệt, chủ quán là chị người lai xinh đẹp, chưa có bạn trai, không cần cảm ơn.”
Kèm theo ba tấm ảnh: tấm thứ nhất là định vị địa chỉ, tấm thứ hai là mặt trước cửa hàng, tấm thứ ba là ly trà sữa đặt trên bàn.
Bùi Nhất ngạc nhiên không phải vì Chốn Đô Thành Ồn à đề cử quán trà sữa giống hệt Lâm Mạn Thiến mà là nửa chiếc giày lọt vào ống kính ở tấm ảnh thứ ba.
Giày không có gì đặc biệt, là kiểu giày phổ biến, điều đáng ngạc nhiên là dấu chân trên giày. Cậu nhớ trưa nay quay một cảnh xong, cậu bị vấp, bất cẩn đạp lên chân Lâm Mạn Thiến, in dấu giày lên giày cô, cũng chính là vị trí này. Lúc đó hình như Lâm Mạn Thiến đang vội đi đâu đó, Bùi Nhất còn chưa kịp xin lỗi thì cô đã gấp gáp xua tay chạy ra ngoài.
Thiếu niên hơi đăm chiêu, ngồi xếp bằng, nhấc chân lên, cúi đầu nhìn đường vân dưới đế giày của mình, sau đó ngẩng đầu so sánh với dấu hằn trên nửa chiếc giày trong ảnh. Y hệt nhau.
Hết chương