Edit: Sa
Trên mạng ồn ào thực chất chủ yếu là vì các blogger cố tình định hướng dư luận, chỉ cần xem hết đoạn phỏng vấn và bình tĩnh phân tích thì sẽ biết ý mà Bùi Nhất muốn biểu đạt không phải như lời đồn. Vì vậy, sau khi thương lượng, Lâm Mạn Thiến và quản lý đều cảm thấy không cần làm gì.
Thứ nhất, Bùi Nhất chưa nói gì cả, nếu họ tùy tiện lên tiếng sẽ bị gắn mác lăng xê. Hiện tại có ít nhất một phần ba fans của Bùi Nhất khó chịu với cô, bất kể phía cô nói gì thì fans Bùi Nhất cũng sẽ không nghe vào.
Thứ hai, Lâm Mạn Thiến không biết phải đáp lại thế nào. Chẳng lẽ giải thích cô hoàn toàn không có ý đó? Thôi, loại chuyện này nếu mà nghiêm túc với nó thì có khi blogger lại lên bài cô không biết đùa. Còn nếu nói cô rất tin tưởng Bùi Nhất? Vậy thì không thành vấn đề, nhưng lỡ… cậu thi rớt thì sao? Thế chẳng phải tự vả mặt đôm đốp à?
Lâm Mạn Thiến nghĩ tới nghĩ lui nghĩ xuôi nghĩ ngược vẫn thấy im lặng là tốt nhất.
Cô trơ mắt nhìn lượt theo dõi càng lúc càng tăng. Cô phải mất mấy năm mới có được một triệu lượt theo dõi trên Weibo, vậy mà chỉ cần hai câu “Chúc mừng năm mới” và “giáo viên cuộc sống” của Bùi Nhất, lượt theo dõi đã tăng lên tới một triệu sáu trăm người chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi. Từ lúc bước chân vào làng giải trí, lần đầu tiên cô nhận được nhiều sự chú ý đến thế, bị vô số người mắng “dạy hư học sinh”, “không biết là lừa đảo phương nào”, “tàn phá bông hoa của tổ quốc”, thú thật lòng cô rất dậy sóng. Nhưng dẫu tủi thân và oan ức bao nhiêu, cô cũng không dám chống lại fans của Bùi Nhất. Cô chỉ có thể nói trên tài khoản phụ mà thôi.
Mà sở dĩ Lâm Mạn Thiến phải lên tiếng bằng tài khoản phụ cũng chỉ bởi vì Bùi Nhất. Lý do là trong khoảng thời gian này, cô thường dùng ảnh chế của Bùi Nhất trên tài khoản phụ nên khiến fans của Chốn Đô Thành Ồn à cũng đu idol, còn là kiểu cực kỳ thích Bùi Nhất…
Vì vậy hotsearch vừa lên liền có không ít fans chạy tới Weibo đả kích cô:
“Ha ha ha ha, cực khổ nuôi idol, kết quả là bị cô gái khác lừa đi học đạo diễn, tâm trạng của cô em Đô Thành hiện ra sao?”
“Con trai lớn sẽ rời khỏi mẹ, ôi con trai lớn sẽ rời khỏi mẹ~”
Cũng có người đồng cảm:
“Hu hu hôm nay mị buồn quá! Mị sợ nó thi rớt, đường nào cũng bị đám blogger nói nó học dốt thôi, càng nghĩ càng tuyệt vọng hu hu hu.”
“Chắc bây giờ em Đô Thành đau lòng dữ lắm, bà con nhìn số lần đăng nhập đăng xuất của mẻ đi, lòng rối bời đây mà. Haiz, tui hiểu tui hiểu, tui cũng buồn muốn chết…”
“Chị Đô Thành là fan mới, làm fan chưa đầy một tháng mà đã xảy ra cớ sự này, phải làm sao đây, em sợ chị ấy trèo tường quá!”
Còn có fans tuyệt vời hơn, xếp nhau thành hàng:
“Hu hu hu…”
“Hic hic hic hic…”
“Hức hức hức hức hức…”
Lâm Mạn Thiến càng đọc càng khó chịu, trả lời bình luận “Hức” được nhiều lượt Thích nhất: “Mấy người phải có tin tưởng cậu ấy chớ.”
Fans nhanh chóng trả lời lại:
“Con đường thực hiện ước mơ luôn có trở ngại, biết là thế nhưng lỡ thằng bé đụng vỡ đầu chảy máu thì sao hức hức hức hức hức.”
“Tui cố hết sức để tin tưởng cậu ấy, nhưng mà tui… vẫn tin không nổi!”
“Bùi ca có thi Thanh Hoa em cũng sẽ ủng hộ hết mình, nhưng mà Đạo diễn á? Cái quần què gì vậy? Hổng liên quan miếng nào luôn ó.”
“Theo tin nội bộ, nghe nói năm nay Lưu Húc Dương làm giám khảo, ổng cực kỳ, cực kỳ ghét thí sinh là người nổi tiếng. Năm ngoái lúc làm giám khảo cho ngành Diễn viên, ổng cho Hứa Ngọc điểm thấp nhất luôn, làm Hứa Ngọc rớt cái oạch.”
“Hức hức hức hức hức …”
Tức ghê á.
Lâm Mạn Thiến bỏ điện thoại xuống, không muốn xem Weibo nữa.
Hôm nay cô phải đi thử tạo hình phim mới, quản lý tới đón cô từ sáng sớm, vì trên đường kẹt xe, cô đọc kịch bản lâu hơi mệt nên mới lên mạng thư giãn. Kết quả chẳng những không thoải mái hơn chút nào mà còn rước bực vào thân. Thôi, vẫn nên đọc kịch bản thì hơn.
Sau khi chính thức ký hợp đồng, Lâm Mạn Thiến đã nhận được kịch bản đầy đủ, nghe nói tổ biên kịch đã sửa chữa rất nhiều lần, đây gần như là bản hoàn chỉnh.
“Hung thủ” là phim về đề tài trinh thám xen lẫn kinh dị và hành động, theo thông thường sẽ là phim nam chủ, nhưng căn cứ vào kịch bản, đất diễn của nam nữ chính tương đương nhau, hơn nữa vì đặc thù nhân vật nên nữ chính khó diễn hơn rất nhiều, Lâm Mạn Thiến xem xong mà nổi hết da gà.
Tuy nhân vật có điểm tương đồng với cô nhưng nghiêm trọng hơn cô rất nhiều, cô ấy vừa chìm trong thế giới uất ức, không cam lòng và mất mát của bản thân vừa cố tạo ra một cuộc đời lành mạnh vui vẻ. Sự tương phản là rất lớn, không khác gì người mắc bệnh tinh thần phân liệt.
Nhân lúc kẹt xe, Lâm Mạn Thiến lấy máy ảnh ra, đặt lên kệ trước mặt, nhìn vào máy ảnh tập luyện.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở ra thì cảm xúc trong ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, u ám, căm hận và điên cuồng, nhưng giọng nói lại dịu dàng tựa nước.
“Anh định đi đâu à?” Cô gái trong ống kính nhướn mày, nhìn chằm chằm: “Em nấu cơm xong rồi, anh ăn xong hẵng đi.”
“Có món thịt chiên giòn mà anh thích nhất nè, em đã học nấu rất lâu đó.”
“Sao thế?” Cô đột nhiên sầm mặt, lạnh lùng: “Anh muốn đi tìm cô ta sao? Nếu anh dám tới chỗ cô ta, chúng ta sẽ chia tay đấy.”
Nhưng chưa tới ba giây sau, nét mặt cô lại dịu dàng đến lạ, nụ cười cũng kỳ dị đến lạ: “Ngẫm lại anh có bò thì cũng không bò nổi đâu, nên cứ ở lại với em đi.”
Bên tai vang lên tiếng nuốt nước miếng.
Lâm Mạn Thiến bấm lưu đoạn phim, quay đầu, nhìn thấy trợ lý mới đang nép ở cửa xe nhìn cô, người run rẩy, mắt hoảng loạn.
Cô nhướn mày: “Sao vậy?”
“Không có gì ạ, em chỉ hơi sợ thôi. Ờ, chị Mạn Thiến đóng phim kinh dị ạ?”
Lâm Mạn Thiến nhíu mày: “Chị diễn nhìn kinh khủng lắm hả?”
“Hơi hơi…”
“Vậy chắc là do chị hơi lố rồi.” Cô xem lại đoạn phim, sầu não, “Nhưng chị nhìn không ra cần sửa ở đâu…”
“Thế này đi chị Mạn Thiến, hay là chờ tới đoàn phim rồi chị hỏi đạo diễn Giản hoặc ảnh đế Trần coi sao, biết đâu họ lại giúp được chị.”
Trợ lý thật sự hơi sợ, ban nãy ánh mắt của Lâm Mạn Thiến cứ như sắp giết người tới nơi, vì ngồi quá gần nên càng khiến cô bé lạnh người. Cô ấy vừa tốt nghiệp đại học, mới đi làm chưa lâu nên chưa thích ứng được với việc nhập vai, xuất vai đột ngột như thế này. Cô ấy lại nuốt nước bọt, đưa điện thoại cho Lâm Mạn Thiến, nhanh chóng chuyển đề tài: “Chị Thiến Thiến coi nè, Bùi Nhất đáp lại lên hotsearch rồi.”
Hửm? Lâm Mạn Thiến thực sự bị dời sự chú ý, Bùi Nhất đáp lại? Cậu đáp lại làm gì? Cậu còn không thích hợp lên tiếng bằng cô nữa là. Đằng nào cũng chỉ là vòng một thôi, còn chưa có kết quả, giờ cậu nói gì cũng vô ích.
Cô nhíu mày, nhận lấy điện thoại.
Bùi Nhất V:
“Mọi người tin tưởng mình chút đi mà.”
Dòng trạng thái được đăng tải từ sáu phút trước, hiện tại đã có hơn một ngàn bình luận.
“Tin tưởng tin tưởng! Bọn em ai cũng tin anh!”
“A a a cuối cùng anh cũng đăng Weibo rồi! Anh yên tâm, anh đã nói vậy tụi em còn ngại gì không tin!”
“Nhất Nhất, thi cử nhưng vẫn phải giữ gìn sức khỏe nha em. Bọn chị đều tin em sẽ đậu, em là Bùi Nhất mà!”
“Bùi ca ca em yêu anh! Thi tốt nhé, chỉ cần là anh, dù làm diễn viên hay đạo diễn, em đều ủng hộ!”
Màn hình toàn trái tim và dấu chấm than.
Nhìn cả ngàn câu “Tin tưởng anh”, “Rất tin ở em”, “Cực kỳ tin vào cậu”, cô trầm tư hồi lâu.
Chị Trần ngồi trên ghế phụ lái cũng nhìn thấy dòng trạng thái mới của Bùi Nhất, quay lại cười, nói: “Nhờ Bùi Nhất đáp lại nên fans cũng bị dời sự chú ý, em tạm thời yên tâm được rồi.”
Nhưng Lâm Mạn Thiến vẫn trầm tư, coi bộ suy nghĩ lung lắm.
“Sao thế? Em phát hiện cái gì khác à?”
“Không phải.” Lâm Mạn Thiến thở dài, “Em chỉ chợt nhận ra đều là người mà sao khác biệt quá.”
“Khác biệt cái gì?”
Khác biệt là…
Lâm Mạn Thiến: Tôi tin cậu ấy thi đậu.
Fans: Tránh ra đồ lừa đảo, đừng làm hư idol tui.
Chốn Đô Thành Ồn Ã: Các bạn phải tin tưởng cậu ấy chứ.
Fans: Hức hức hức hức hức thối hoắc, không tin đâu.
Bùi Nhất: Mọi người tin tưởng mình chút đi mà.
Fans: Tin tin tin, chúng mình VÔ CÙNG TIN TƯỞNG CẬU!
Ôi sao mà đau đớn lòng.
Lâm Mạn Thiến ôm sự khác biệt tựa như sông với biển đi tới studio.
Cô tới sớm hơn giờ hẹn, nhìn từ xa có vẻ như trong phòng hóa trang chỉ có một diễn viên đang trang điểm. Máy móc, thiết bị đã được bố trí xong xuôi, tổ hóa trang cũng đã có mặt đông đủ, cơ bản là chỉ cần làm tạo hình xong là chụp được ngay.
“Hung thủ” là phim hiện đại, tạo hình không phức tạp như phim cổ trang nên không mất nhiều thời gian hóa trang, do đó khi Lâm Mạn Thiến đi vào phòng hóa trang, cô gái trước gương cũng vừa hóa trang xong.
Vì gương phản chiếu nên họ vừa ngẩng đầu là nhìn thấy mặt nhau ngay. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.
Là Châu Tinh.
Lâm Mạn Thiến phản ứng trước tiên, mỉm cười: “Chào cậu, tớ là Lâm Mạn Thiến, tới đây để thử tạo hình.”
Cô gái kia khựng lại giây lát rồi cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Chào cậu, tớ là Châu Tinh.”
Châu Tinh là bạn học lớp mười của cô, sau đó lên mười một vì chia ban tự nhiên – xã hội nên họ không học cùng lớp nữa.
Trong ấn tượng của Lâm Mạn Thiến, Châu Tinh là người rất chăm chỉ và cố gắng nhưng học lực lại chỉ ở mức trung bình, rất kiệm lời, cả hai năm lớp mười và mười một họ đều không nói chuyện với nhau. Còn lớp mười hai… Lên mười hai cô ấy bỏ học, vì ăn trộm và hút thuốc nên bị đuổi học.
Lâm Mạn Thiến vẫn nhớ rõ mùa hè năm đó, lớp cô gần văn phòng giáo viên nên đã nghe rất rõ tiếng khóc la: “Em không trộm! Em không trộm! Em nghèo nhưng em không trộm đồ của ai cả! Em không trộm đồ!”
Vài ngày sau, cô ấy lên trường thu dọn đồ đạc. Cô ấy ôm sách, lặng lẽ bước đi trên hành lang dài đằng đẵng. Khi đó có rất nhiều học sinh nhìn lén cô ấy qua cửa sổ, xì xào bàn tán, gì cũng nói được, chỉ có Lâm Mạn Thiến là không nhìn, ngồi thẳng lưng làm bài tập, dẫu đầu bút đè mạnh như muốn rạch nát trang giấy nhưng cô vẫn không nhìn ra ngoài, cô nghĩ đây là cách duy nhất thể hiện sự tôn trọng của cô dành cho Châu Tinh. Nhưng làm bài được giữa chừng, cô bỗng nhiên ném bút, ôm túi đựng tiền tiêu vặt lao xuống lầu như điên khiến bạn học ngơ ngác nhìn cô.
Lúc đuổi kịp Châu Tinh, cô ấy đang đứng trước cổng trường, đống sách đã bị vứt vào thùng rác, cô ấy rút điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi.
Lâm Mạn Thiến gọi cô ấy: “Châu Tinh!”
Cô ấy khựng lại, ngoái đầu, nước mắt tuôn rơi trên gương mặt ngăm đen đầy lạnh lùng: “Gì? Cậu tới để đòi công bằng giùm em mình đó à?”
Phải, đồ mà Châu Tinh trộm là ví tiền và đồng hồ đeo tay của Lâm Hạ Hạ.
“Tớ biết cậu không ăn trộm.” Lâm Mạn Thiến chạy tới nhét ví tiền vào lòng Châu Tinh, chẳng biết tại sao còn khóc dữ hơn cô ấy, “Tớ xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều lắm.” Rồi xoay người vừa khóc vừa chạy về lớp.
Đó là lần cuối cùng, và cũng là lần duy nhất cô nói chuyện với Châu Tinh trong suốt quãng đời học sinh.
Chuyện đã qua lâu lắm rồi, cô biết chắc chắn Châu Tinh không muốn cô còn nhớ, cũng không muốn nhắc lại.
Hết chương