Edit: Sa
Tin tức Bùi Nhất đỗ ngành Đạo diễn nhanh chóng bùng nổ trên Weibo.
Mấy ngày qua, phóng viên gọi điện cho phòng làm việc của Bùi Nhất vô số lần để hỏi kết quả nhưng ekip đều không trả lời, mãi đến khi Bùi Nhất đích thân tra điểm xong, người quản lý mới phấn khích đăng Wechat khoe ảnh điểm thi. Sau đó phòng làm việc chia sẻ một bài viết của blogger nọ coi như xác nhận điểm số và thứ hạng của Bùi Nhất.
Thủ khoa đầu vào ngành Đạo diễn trường Bắc Ảnh, không có đồng hạng.
Việc này như quả bom nguyên tử làm nổ tung giới giải trí khiến ai nấy thảng thốt. Chỉ vỏn vẹn hai phút đã có hơn mười ngàn bình luận, hơn nữa cứ mỗi phút lại tăng thêm mấy ngàn, nhanh chóng đẩy tin tức lên top hotsearch, đè bẹp hoàn toàn tin tức về các diễn viên cùng lứa.
Trên thực tế, hôm nay cũng công bố thành tích thi nghệ thuật của rất nhiều diễn viên. Thủ khoa ngành Diễn viên của cả Bắc Ảnh lẫn Trung Hí đều là diễn viên, nhưng top hotsearch thoạt trông như bị Bùi Nhất nhận thầu.
: Bùi Nhất đỗ thủ khoa Bắc Ảnh
: Bùi Nhất đỗ thủ khoa ngành Đạo diễn
: Tô Tân Trần và Ngạn Hoa đỗ thủ khoa
: Điểm thi của Bùi Nhất
…
Thậm chí đến cả “giáo viên cuộc sống” Lâm Mạn Thiến cũng bị kéo lên hotsearch, đủ hiểu mức độ rầm rộ của chuyện này.
Rốt cuộc Lâm Mạn Thiến cũng biết tại sao khi xem ngày, hôm nay là ngày tốt nhất để khai máy nhưng đạo diễn Giản lại không chịu mà dời tới ba ngày sau, bởi vì hotsearch hôm nay đều bị Bùi Nhất chiếm cứ.
Chỉ riêng chuyện Bùi Nhất thi nghệ thuật cũng đã rất được chú ý rồi, không chỉ vì cậu cực kỳ nổi tiếng mà còn vì cậu bất ngờ thi ngành Đạo diễn. Trong quá khứ, khán giả cũng rất quan tâm điểm thi nghệ thuật của người nổi tiếng, nhưng thực tế phần lớn là quan tâm xếp thứ mấy và bao nhiêu điểm, bởi vì hầu như đều đậu, cực hiếm người bị rớt, khác chăng là thứ hạng mà thôi.
Nhưng Bùi Nhất thì khác. Hầu như năm nào ngành Đạo diễn trường Bắc Ảnh cũng là ngành có ít thí sinh dự thi nhất, cũng ít thí sinh thi đỗ nhất, tỷ lệ trúng tuyển cũng thấp nhất, lại còn không phải là “sở trường” của cậu.
Sự chú ý của mọi người hoàn toàn không ở chỗ cậu thi xếp thứ mấy mà là cậu có đỗ hay không. Kết quả là cậu lại đỗ thủ khoa.
Chưa nói tới người qua đường thảng thốt thế nào, đến cả fans cũng khó tin.
“Tui cứ nghĩ nếu cậu ấy rớt, người qua đường có tâm mà dám thừa nước đục thả câu thì tui sẽ cho họ biết cái gì gọi là sức mạnh ngàn cân, ai dè đến cả cơ hội khoe sức mạnh một cân cũng không có [thẹn thùng] [thẹn thùng] [thẹn thùng]”
“Meo meo meo! Trời ngó xuống mà coi, ẻm có phải là thần tiên hông zọ? Thảo nào cứ bảo fans tin tưởng, mà chuyện này hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với tin hay không!”
“Hồi xưa tham gia gameshow mọi người nói cậu ấy đi cửa sau để được tham gia, cố ý xây dựng hình tượng học giỏi để dìm các nghệ sĩ khác, kết quả sau đó người ta thi giành được hạng nhất khu vực. Sau đó đóng phim “Vân Quý” thì bị mỉa là muốn nổi tiếng mà bất chấp đi đóng phim thần tượng ba xu, kết quả bộ phim đạt rating cao nhất năm, bán bản quyền cho sáu nước. Giờ thi Đạo diễn, không ai tin cậu ấy đỗ, kết quả đạt thủ khoa. Tui chỉ muốn nói là vả mặt không chừa một ai.”
Thậm chí có rất nhiều fans xin lỗi và cảm ơn bên dưới Weibo của Lâm Mạn Thiến, đại khái là: “Xin lỗi chị bé vì đã hiểu lầm chị nha. Cảm ơn chị bé, chị tinh mắt quá!” khiến Lâm Mạn Thiến dở khóc dở cười.
Cô nằm trên giường đọc bình luận, cảm thấy từ góc độ nào đó, nổi tiếng quá cũng khổ. Chẳng hạn như Bùi Nhất, hiện tại có rất nhiều blogger đăng bài ca ngợi cậu, nhưng nếu lỡ cậu thi rớt thì có lẽ thái độ của họ sẽ khác. Tóm lại, cư dân mạng luôn hà khắc với người nổi tiếng hơn bình thường rất nhiều. Bùi Nhất nổi tiếng quá nhanh, quá bùng nổ, đi cùng với độ hot đáng kinh ngạc là sự tấn công ác ý khổng lồ đến từ fans của các nghệ sĩ trẻ bị cậu chắn đường.
Hồi cuối học kỳ một lớp , cậu thi được hơn bốn trăm điểm, không biết vì sao tin tức lại lọt ra ngoài, trên Weibo chỉ toàn mỉa mai và bỉ bôi. Nghệ sĩ khác thi hơn bốn trăm điểm thì được, nhưng Bùi Nhất thì không, chỉ cần bấm bừa vào bài viết có liên quan, hơn nửa bình luận là mắng cậu, nào là hình tượng học giỏi bị sụp đổ, học hành cũng chỉ có vậy, nào là vào được showbiz sướng quá, fans thì chê XXX không có văn hóa mà lại không thèm nhìn lại thần tượng của mình, thậm chí còn có fan cứng nói thần tượng thay đổi rồi, thất vọng quá, không làm fan nữa.
Hồi đó Lâm Mạn Thiến còn chưa quen Bùi Nhất, chưa chú ý tới tin tức về cậu như bây giờ, chỉ thỉnh thoảng đọc báo mạng mà cũng biết cậu bị mắng rất kinh khủng.
Sau đó làm sao để định hướng lại dư luận? Không phải quan hệ công chúng tốt, cũng không phải nhờ fan cứng ngăn cơn sóng dữ, mà là phía nhà trường thấy tin đồn vượt quá giới hạn nên sau khi được sự đồng ý của ekip đã công bố cụ thể về tình hình thực tế và bài thi. Hóa ra là vì lịch trình mà Bùi Nhất về trường được một ngày rưỡi, chỉ kịp thi Ngữ Văn, Toán và Tổ hợp Khoa học tự nhiên, thậm chí Tổ hợp tự nhiên cũng chỉ làm được một nửa đã nộp bài, chỉ kịp làm phần trắc nghiệm. Vì vậy thi được hơn bốn trăm điểm là vô cùng đáng sợ, cao đến đáng sợ.
Lâm Mạn Thiến đã xem các bài thi được công khai, bỏ qua môn Toán và Tổ hợp Khoa học tự nhiên vì chỉ có một khuôn đáp án, bài thi môn Ngữ Văn của cậu đã khiến cô rất ấn tượng. Những học sinh khác đều viết con đường rất dài, hãy luôn tiến về phía trước, vượt qua trở ngại và khó khăn, can đảm chính là không ngoảnh đầu lại; hoặc văn vẻ hơn thì viết đường là của mình, không có ai mãi luôn sánh bước cùng bạn đến cuối con đường, hãy hưởng thụ cô độc, hưởng thụ tiến về phía trước; còn cậu thì viết:
“Đá và cỏ cũng là phong cảnh, cũng là quà tặng, cũng cần trải nghiệm.”
“Muốn bùn lầy ở lại phía sau thì bạn phải bước tiếp, quá khứ là quá khứ, dẫu vạn phần bất đắc dĩ, bạn cũng không có quyền lựa chọn phương hướng.”
“Chẳng qua sẽ có người đôi khi muốn dừng lại.”
Đây là những câu duy nhất thể hiện cảm nhận cá nhân trong một bài viết khách quan, không biết vì sao lại khiến Lâm Mạn Thiến vô cùng buồn bã khi đọc, trong thoáng chốc, cô chợt thấy sao mà giống mình quá. Thật ra lắm lúc cô rất muốn rẽ sang con đường khác nhưng cô không có quyền lựa chọn phương hướng, chỉ đành tiến về phía trước mà thôi.
Reng reng reng reng…
Chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của Lâm Mạn Thiến, cô nhìn màn hình, lại là Bùi Nhất.
“A lô, Bùi Nhất à, cậu…”
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu, trong điện thoại đã truyền đến giọng cô gái xa lạ đầy gấp gáp.
“A lô, chào cô, xin hỏi cô có phải là người thân của chủ nhân số điện thoại này không?”
Lâm Mạn Thiến thoáng sửng sốt, chần chờ: “Sao vậy ạ?”
“Em trai cô đang nằm bất tỉnh ngoài đường! Hình như bị đánh, người toàn là máu, cô mau tới xem thế nào đi, ôi chao, cậu ấy…”
Phương Yến là người tỉnh khác làm việc ở đây, thuê một căn hộ cũ ở ngoại ô, xung quanh vừa vắng vẻ vừa không có camera giám sát nên thường xuyên xảy ra ẩu đả, rất nguy hiểm. Do đó tiền thuê nhà ở đây rất thấp, hầu hết người thuê là dân tỉnh lẻ, ai nấy đều lo bảo vệ lấy thân, mặc kệ mọi chuyện xảy ra. Nhương Phương Yến còn trẻ, bỏ học đi làm sớm, mới lên thủ đô không có kinh nghiệm, tối nay đi vứt rác, đột nhiên giẫm trúng thứ gì đó, cô giật thót, vội lấy đèn pin soi thử thì thấy đó là một thiếu niên khôi ngô, có điều từ mặt đến tay của thiếu niên này dính đầy máu, trông vô cùng nhếch nhác, lại vào ban đêm nên rất đáng sợ. Nhìn kỹ hình như còn thở, nhưng mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt, không biết còn sống được bao lâu.
Phương Yến rất nhát gan lại sợ gặp phiền phức, không dám gọi báo cảnh sát, nghe nói nếu gọi báo cảnh sát thì sẽ bị đưa về đồn lấy lời khai, cậu này nhìn như vướng phải thù hận gì đó, lỡ dính líu thì phiền lắm. Nhưng cô lại không nhẫn tâm vứt cậu ở đây, vì vậy sau một hồi do dự, cô mò túi quần cậu kiếm điện thoại, sau đó lật danh bạ tìm người báo tin. Nhưng danh bạ của cậu này lạ lắm, chỉ toàn là tên, không có thân phận, hoàn toàn tìm không ra ai là bố mẹ hay bạn bè thân thích, chỉ có duy nhất một người được lưu là “Chị Mạn Thiến” là có vẻ đáng tin cậy, vì vậy cô bèn gọi cho Lâm Mạn Thiến.
Vì sợ gặp rắc rối nên sau khi báo địa chỉ, Phương Yến trả lại điện thoại rồi chạy về nhà, sợ đến mức còn chẳng dám bật đèn pin. Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài có tiếng xe ô tô, cô núp gần cửa sổ nhìn lén ra ngoài, thấy loáng thoáng một nam một nữ xuống xe, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một người tóc dài và một người tóc ngắn vội vã đi về phía chung cư cũ kỹ, theo sau còn có bốn người đàn ông cao to. Không lâu sau, họ cõng ai đó ra ngoài, Phương Yến đoán chắc là cõng thiếu niên ban nãy. Sau đó họ lên xe, dần biến mất trong màn đêm. Cô ôm ngực, tim đập thình thịch, sợ hãi tột độ, nghĩ tối nay hẳn đã xảy ra chuyện gì lớn lắm.
Phương Yến đã đoán đúng.
Sau khi nhận được điện thoại, dù cảm thấy hoang đường nhưng Lâm Mạn Thiến vẫn nhanh chóng gọi điện cho quản lý của Bùi Nhất. Thái độ của người quản lý rất kỳ lạ, phản xạ đầu tiên không phải là báo cảnh sát mà là hết sức nghiêm túc nhờ cô giữ bí mật. Họ lái xe đến địa chỉ được cung cấp.
Bóng đêm dày đặc, khu chung cư vừa cũ kỹ vừa lộn xộn, tuy không có ai qua lại nhưng họ vẫn không dám gây ra tiếng động nào quá lớn để tránh bị chú ý. Bốn vệ sĩ chuyên nghiệp nhanh chóng tìm ra Bùi Nhất đang nằm trong một con hẻm. Đúng như cô gái xa lạ kia nói, mặt và tay cậu toàn máu, hôn mê bất tỉnh, mày nhíu chặt, môi tái nhợt, trông như đã chết.
Lâm Mạn Thiến sợ cứng người, ngơ ngẩn nhìn vệ sĩ cõng cậu lên xe, nhân viên y tế đi theo lập tức sơ cứu. Hông, ngực và cánh tay đều có vết dao chém, chỗ nào cũng dính máu, lại cộng thêm đầu óc hiện đang đặc quánh lại nên cô không tài nào nhìn ra vết thương có sâu hay không.
Cô không thể nào hiểu nổi. Bùi Nhất chỉ mới mười tám thôi, rốt cuộc đắc tội ai mới thành ra nông nỗi vậy chứ.
Trước mắt cô chỉ toàn là máu và dao phẫu thuật.
Chuyện tối nay cứ như trong phim, hoàn toàn cách biệt với cuộc sống hơn hai mươi năm nay của Lâm mạn Thiến, tựa như tấm màn huyễn thuật vắt ngang khiến cô hoài nghi liệu đây có phải là mơ không.
Cô ôm đầu gối ngồi im, trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng.
Bên ngoài quán cà phê, cậu cầm điện thoại, giọng điệu biếng nhác, ánh mắt lại lạnh lùng hờ hững.
Lúc nghỉ đông, cậu giễu cợt nhướn môi, nói người nhà muốn tới thủ đô để ăn tết cùng cậu, tuy vậy trông cậu chẳng lấy làm vui sướng.
Và cả buổi tối trước ngày thi vòng một, cậu đứng lẳng lặng nhìn cô bé lao vào vòng tay bố mình, trông cô đơn đến lạ.
“Muốn bùn lầy ở lại phía sau thì bạn phải bước tiếp, quá khứ là quá khứ, dẫu vạn phần bất đắc dĩ, bạn cũng không có quyền lựa chọn phương hướng.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Mạn Thiến ý thức được một việc
Tuy từ đầu cô đã biết Bùi Nhất không đơn giản, nhưng những việc cậu đã trải qua vượt xa những gì cô tưởng tượng, xa đến mức người cậu toàn vết chém, hầu hết đều nhắm vào nơi chí mạng.
Bùi Nhất tỉnh lại. Có lẽ vì giường quá mềm mại, có lẽ căn phòng sáng sủa, ánh nắng ấm áp quét qua làn da nên ngay cả mùi khử trùng cũng khiến cả người khoan khoái.
Cậu mở mắt ra. Thứ đầu tiên lọt vào mắt không phải là ánh nắng vàng ươm, không phải là chăn ấm nệm êm, cũng không phải là bác sĩ hay y tá mặc áo blouse trắng mà là hai nốt rồi lệ xinh đẹp. Cô ôm máy tính, ngồi xếp bằng trên chiếc giường bên cạnh, mái tóc đổ xuống như dòng thác đen, da trắng phát sáng. Cô mím nhẹ môi, đôi mắt mệt mỏi hiện rõ nét u sầu.
Bùi Nhất hơi nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính. Là “Pokémon”.
Pikachu nhảy ra, cô thở hắt một hơi.
Lizardon phun lửa, cô lại thở hắt một hơi.
Purin bị bắt quay trở lại bóng, cô tiếp tục thở hắt một hơi..
Cậu chớp chớp mắt, không lên tiếng, nhưng Lâm Mạn Thiến nhạy cảm nhận ra có gì đó là lạ. Khi bị người khác nhìn chằm chằm, dẫu ta không nhìn thấy nhưng cũng sẽ cảm nhận được. Cô vô thức quay đầu lại.
Dưới anh nắng rực rỡ, thiếu niên lẳng lặng nhìn cô, đôi môi nhợt nhạt khiến gương mặt điển trai trông vô tội đến lạ, đôi mắt đen láy thấp thoáng ý cười.
“Bùi Nhất? Cậu tỉnh rồi hả?” Lâm Mạn Thiến kích động nhảy dựng lên, nhấn mạnh vào chuông, “Cậu làm gì để bị như vầy?” Cô nhíu mày, “Bác sĩ nói may là không đâm trúng chỗ nguy hiểm, chứ không là giờ cậu nằm trong phòng ICU rồi. Rốt cuộc cậu có thâm thù đại hận với ai vậy?”
Cậu mỉm cười, ngữ điệu biếng nhác: “À, có thể là vì em thi tốt quá nên người xếp thứ hai, thứ ba nghĩ em giành mất danh tiếng của họ nên họ trả thù.”
“… Giờ nào rồi mà cậu còn nói giỡn nữa!”
“Thật đó.” Cậu cười, khóe môi hiện lên đồng điếu nhạt, trông cậu như chẳng mảy may quan tâm tới vết thương của mình, “Vì để chị Mạn Thiến không phải thất vọng, em đã rất cố gắng thi được hạng nhất, vậy nên mới rước lấy họa sát thân này nè.”
Lâm Mạn Thiến không thèm nói nhảm với cậu vì biết rằng một khi cậu đã không muốn nói thì dù hỏi thế nào cậu cũng không nói.
“Cậu nói ít ít thôi, chờ bác sĩ tới kiểm tra xem có di chứng gì không.”
Bùi Nhất suy nghĩ chốc lát, rất chân thành hỏi cô: “Bác sĩ có tiêm không?”
“Sao tôi biết được, tôi có phải bác sĩ đâu. Đừng nói cậu lớn to xác rồi mà vẫn sợ tiêm nhé?”
“Sợ chứ.” Cậu vô cùng sầu não thở dài, “Em sợ đau lắm.”
Vậy cậu bị chém nhiều nhát như thế sao không nghe rên tiếng nào?
Như đọc được suy nghĩ của cô, thiếu niên cong môi, ánh mắt sáng ngời tràn ngập ý cười: “Thật ra bây giờ em cũng đau lắm, cực kỳ đau. Nhưng ở trước mặt con gái phải tỏ ra đàn ông một chút. Nếu chị không ở đây nữa, có khi em khóc ngay ấy chứ.”
Bịa đi, bịa nữa đi.
Bùi Nhất có rất nhiều thắc mắc, ví dụ như tại sao cô lại ở đây. Lâm Mạn Thiến còn thắc mắc nhiều hơn. Nhưng họ đều ăn ý không hỏi nhau vào lúc này.
Cô thở dài: “Giờ tôi đi ăn trưa, cậu có cần tôi mua gì không? Nhưng nói trước là không mua đồ ăn giùm cậu được, bác sĩ nói bây giờ cậu phải ăn kiêng, mà tôi thì không biết cậu cần kiêng cữ cái gì.”
“Vậy mua cho em viên kẹo được không?”
“Đã bảo là không mua đồ ăn được rồi mà.”
“Em không ăn.” Bùi Nhất nhướn nhẹ mày, tuy mặt mũi tái nhợt nhưng hai đầu lông mày vẫn hiện rõ sức sống của thiếu niên, “Em chỉ muốn có thôi. Trẻ con mỗi lần tiêm thuốc đều được người lớn mua kẹo cho, như vậy chúng sẽ không khóc nữa.”
Lâm Mạn Thiến nhướn mày: “Cậu là trẻ con hả?”
Cậu cụp mắt, trông hơi cô đơn: “Phải rồi, chị nói đúng, em không còn là trẻ con nữa, thôi vậy, em không cần nữa.”
“… Để tôi mua cho cậu. Cậu thích kẹo của hãng nào? Khỉ Vàng, Thỏ Trắng hay Vượng Tử?”
“Loại nào cũng được.” Thiếu niên khẽ cong môi, nụ cười lan lên cả lông mày, “Chỉ cần là kẹo chị mua hẳn đều ngon cả.”
Hết chương