Edit: Sa
Mấy tiếng sau đó, Weibo là vở kịch xoay quanh Bùi Nhất, có tên: Lên hotsearch cùng Bùi Nhất.
Cấp độ game của Bùi Nhất.
Phim mới của Bùi Nhất.
Bài thi ngành Đạo diễn của Bùi Nhất.
…
Đến cả tấm ảnh chụp chung của đoàn phim trong một phim mà Bùi Nhất đóng một ngàn năm trước cũng lên hotsearch, lý do là: ngày này năm đó Bùi Nhất vẫn là thiếu niên rạng rỡ như ánh nắng, nhưng hôm nay sao mà khác biệt quá đỗi, rốt cuộc làng giải trí là nơi như thế nào?
Lâm Mạn Thiến phục sát đất trí tưởng tượng của đám blogger để câu tương tác mà bất chấp này. Mà dĩ nhiên, trong vở kịch hoành tráng này, đất diễn nhiều nhất thuộc về cô.
Kể từ khi thằng bé nghịch ngợm Bùi Nhất đăng ảnh chụp chung của “Purin và thiếu nữ”, Lâm Mạn Thiến tiếp tục hưởng thụ đãi ngộ hộp thư và khu bình luận trên Weibo gần như nổ tung, cô còn chẳng nhận ra đâu là fans của mình chứ đừng nói là người qua đường và fans nhà khác. Tổng kết thì bình luận đại khái chia làm ba loại:
Loại : Lòng nóng như lửa đốt.
“Hu hu hu hu chị bé ơi! Chị đến thăm Bùi Nhất ạ? Ảnh bị sao vậy? Bị chém thật ạ? Có người cố ý đả thương thật hả chị? Chị bé ơi! Năn nỉ chị tiết lộ chút thông tin đi mà!!!!”
“Bùi lão đại có sao không chị Thiến Thiến? Vết thương của cậu ấy có nghiêm trọng không? Chị đang ở bệnh viện ạ? Chị chụp hình cho bọn em xem được không, năn nỉ chị đó, năn nỉ, năn nỉ chị, chứ phòng làm việc rách nát kia không thèm ư hử tiếng nào luôn, bọn em lo lắm [khóc][khóc][khóc]”
Loại : Nghi ngờ chất vấn.
“Xin hỏi chị Mạn Thiến thân với Bùi Nhất lắm ạ? Tự dưng thấy thân một cách đột ngột, hồi trước đâu qua lại gì đâu…”
“Cô này có quan hệ gì với Bùi ca ca vậy? Hai người không liên quan gì nhau thì làm sao lại đi thăm bệnh, Bùi Nhất còn đăng Weibo tag cổ nữa chớ, hơi thân mật quá thì phải?”
“Status của Bùi Nhất chả giống tình chị em gì cả, tui ngửi được mùi mờ ám à nha, rồi thêm vụ thi Đạo diễn nữa, fans mù hay gì [mặt chó][mặt chó][mặt chó]”
Loại : Mỉm cười đính chính.
“Chị Mạn Thiến là bạn thân của Nhất Nhất, quen nhau hồi đóng chung phim “Cửu Vệ”, còn thím nào nói vụ thi Đạo diễn ấy mà, ha ha, chắc chưa xem phỏng vấn đâu nhỉ, biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe [mỉm cười][mỉm cười][mỉm cười]”
“Bị chém là chuyện nghiêm trọng, cần giải thích kỹ càng. Bùi Nhất đăng Weibo là để báo bình an, mấy người mà đầu toàn nghĩ chuyện mờ ám chắc hẳn cuộc sống phải tẻ nhạt lắm [mỉm cười][mỉm cười][mỉm cười]”
“Đồ điên, bôi nhọ Nhất nhà tao còn chưa đủ hay sao mà còn làm khùng làm điên ở Weibo của chị người ta vậy? Idol tụi mày không dạy tụi mày phép lịch sự tối thiểu đúng không? [mỉm cười][mỉm cười][mỉm cười]”
…
Lâm Mạn Thiến đọc một đống bình luận, không thể không bội phục sức chiến đấu của fans Bùi Nhất, bất kể là antifan hay người qua đường đều bị phản pháo nhanh như chớp.
Mà cũng đúng thôi, Bùi Nhất không có vết nhơ nào, bây giờ bị thương nghiêm trọng không rõ nguyên do mà đám người này còn cười cợt, fans không tức mới lạ.
Lâm Mạn Thiến xem dòng trạng thái mới nhất của Bùi Nhất cùng với hơn một trăm ngàn bình luận, mày càng lúc càng nhíu chặt. Cô rất muốn nhắn tin hoặc gọi điện để tính sổ cậu nhưng không hiểu vì sao lại thấy hơi… ngượng. Tại sao lại ngượng? Chính cô cũng thấy kỳ lạ.
Bởi vì thiếu niên đã gọi điện, cậu cười khẽ, giọng trầm trầm: “Chị Mạn Thiến, xin lỗi vì đã kéo chị vào chuyện này. Chị không cần nói gì cả đâu.”
Sau đó có người gọi cậu, hình như cậu che ống nghe nói gì đó, Lâm Mạn Thiến nghe không rõ, chỉ biết câu cuối cùng cậu nói với cô là: “Chị cứ tập trung quay phim đi nhé, đừng đọc bình luận, kẻo ảnh hưởng tâm trạng. Chờ vài bữa nữa em xuất viện sẽ mời chị ăn cơm.”
Một câu rất bình thường nhưng bởi vì thái độ quá bình thản nên lại toát ra vẻ đàn ông khiến Lâm Mạn Thiến có cảm giác như bị… đâm vào tim.
Trước đây, dù là Phương Viên hay cộng đồng mạng, thậm chí là em gái Nam Qua, đều nói Bùi Nhất đối xử đặc biệt với cô, có khi thích cô cũng nên, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ vậy, lý do là vì chính cô cũng chưa bao giờ nghĩ về Bùi Nhất theo hướng đó.
Lâm Mạn Thiến không thích mẫu đàn ông “cún con”.
Hồi trước có thời phim Hàn thịnh hành tình chị em, những cô gái trẻ xung quanh cô đều chìm đắm trong những tình tiết lãng mạn của phim, chỉ mong sao một giây sau chạy về trường để tìm cậu bạn trai nhỏ tuổi hơn, chỉ có Lâm Mạn Thiến là khịt mũi khinh thường.
Cô ghét nhất ba đặc điểm sau ở đàn ông con trai:
Thứ nhất, õng à õng ẹo.
Thứ hai, bám váy phụ nữ.
Thứ ba, con cưng của mẹ.
Cô cũng thấy khó chịu với hình tượng “cún con” của idol nam đang thịnh hành thời nay.
Cô nghĩ thân là đàn ông mà chẳng có khí khái nam nhi thì còn thể thống gì nữa. Gu của cô là mấy ông chú trưởng thành, chững chạc, có nền tảng kinh tế và kinh nghiệm sống dày dạn. Có thể là vì trong quá trình trưởng thành, vì thiếu thốn tình cảm gia đình nên lớn lên cô mới thích mẫu hình này. Do đó, trước kia cô luôn cảm thấy em trai Bùi chỉ là em trai Bùi, không hề có điểm nào thích hợp để yêu đương. Nhưng ban nãy, cô đột nhiên rung động bởi sự chững chạc của em trai Bùi.
Nghĩ lại, nền tảng kinh tế của Bùi Nhất rất vững chắc. Hừm, từ mấy vết chém trên người thì hẳn là kinh nghiệm sống không ít. Về phần trưởng thành… hình như cũng rất trưởng thành. Cũng không phải là con cưng của mẹ. Ngay cả đôi lần chớp chớp mắt, nhoẻn cười nhẹ cũng toát lên sự nam tính khiến người ta đỏ mặt chứ không hề giống cún con đang làm nũng.
Thế này thì…
… Không được, không được.
Lâm Mạn Thiến, mày điên à! Sao tự nhiên lại nghĩ tới chuyện đó chứ?
Lâm Mạn Thiến chu miệng, thủ tiêu mớ suy nghĩ trong đầu, tải lại trang chủ Weibo thì thấy xuất hiện tin mới.
Tám giờ tối nay, Bùi Nhất phát sóng trực tiếp, không gặp không về.
Bùi Nhất muốn phát sóng trực tiếp?
Cô nhíu mày.
Vết thương còn chưa khỏi, trên mạng đang sôi sùng sục, không bảo phòng làm việc đăng bài thanh minh mà lại đích thân lên tiếng, Bùi Nhất đang nghĩ gì vậy?
Cô còn đang suy nghĩ thì trường quay vang lên tiếng của phó đạo diễn nói to vào loa: “Giang Di đâu? Giang Di đi đâu rồi?”
Lâm Mạn Thiến đứng lên: “Ở đây ạ!”
“Qua quay lại, ban nãy em thấp quá, ống kính không quay được em.”
“Dạ.”
Bởi vì giai đoạn chuẩn bị mất quá nhiều thời gian nên thời gian quay “Hung Thủ” tương đối gấp rút.
Lâm Mạn Thiến là nữ chính, kế hoạch quay ở giai đoạn này còn nhiều cảnh hơn Trần Vũ Hán nên rất bận, quay một mạch từ sáng tới tối, chờ đến khi cô có thời gian cầm điện thoại thì đã tám giờ rưỡi tối.
Cô vừa quay cảnh hồ bơi xong, cả người ướt đẫm, như như con ma nước. Cô lẹp bẹp đi ra, nhìn thấy Phương Viên và trợ lý mới chụm đầu kích động xem gì đó.
“Hai người đang làm gì thế?”
Hai người giật nảy mình, vội vàng đứng lên, ho khan, đưa khăn cho cô: “Xin lỗi chị Mạn Thiến, chị có sao không? Có lạnh không? Có muốn thay đồ không?”
“Tạm thời thì không, lát còn xuống nước nữa.” Lâm Mạn Thiến nhân lấy ly nước, quấn khăn quanh người, hỏi lại: “Hai người xem gì mà phấn khích thế?” Trên màn hình điện thoại là gương mặt điển trai quen thuộc. “Bùi Nhất?”
Phương Viên lúng túng gãi đầu: “Ừ, hôm nay cậu ấy livestream, bọn chị đang rảnh nên mở lên xem.” Cô ấy vừa mới nhớ ra trước đây nghệ sĩ nhà mình đã dặn bớt quan tâm tới chuyện của Bùi Nhất nên giờ có hơi chột dạ.
Lâm Mạn Thiến không biết suy nghĩ của Phương Viên, mở nắp bình nước, chỉ vào thiếu niên trên điện thoại: “Cậu ấy đang làm gì thế?”
“À, do đông người xem quá nên hơi giật.”
Đúng là rất đông người xem, bình luận như đèn kéo quân, đọc còn chẳng kịp. Nhưng lúc nay, đột nhiên có kẻ lắm tiền mua hẳn ba cái “hỏa tiễn”, ba bình luận y chang nhau vọt thẳng lên giữa màn hình.
“Nhất Nhất, cậu và Lâm Mạn Thiến có quan hệ gì?”
“Nhất Nhất, cậu và Lâm Mạn Thiến có quan hệ gì?”
“Nhất Nhất, cậu và Lâm Mạn Thiến có quan hệ gì?”
Trên màn hình, thiếu niên vẫn dựa vào đầu giường, có lẽ đã nhìn thấy bình luận, nhướn mày, ngó lơ, tiếp tục bóc giấy gói kẹo.
Mạng giật liên tục khiến động tác bóc giấy gói kẹo của cậu cũng giật liên tục, toàn bộ khán giả xem phát sóng trực tiếp cứ nhìn cậu bóc giấy gói kẹo suốt một phút đồng hồ.
“Kẹo gì mà gói kỹ dữ trời!”
“Là kẹo chị Mạn Thiến mua đó hả?”
“Có phải là đống kẹo trong ảnh không?”
“Ngon không?”
“Đệt, mệt ghê, mạng lag muốn xỉu.”
“Ngon không ngon không?”
“Mạng quần què gì mà lag khiếp, muốn chửi thề ghê.”
…
Lâm Mạn Thiến nhìn mà hoa mắt, vì quá nhanh nên chỉ đọc được mấy câu ngắn ngắn.
Sau đó, kẻ lắm tiền lại xuất hiện, vẫn là ba bình luận được nằm giữa màn hình.
“Nhất Nhất, cậu và Lâm Mạn Thiến có quan hệ gì?”
“Nhất Nhất, cậu và Lâm Mạn Thiến có quan hệ gì?”
“Nhất Nhất, cậu và Lâm Mạn Thiến có quan hệ gì?”
Khốn kiếp, nhiều tiền quá không biết xài sao cho hết hay gì? Bùi Nhất phát sóng trực tiếp, hỏi về cô làm gì?
Lâm Mạn Thiến nhướn mày uống nước, thầm nghĩ người khôn khéo như Bùi Nhất sẽ không trả lời câu hỏi gây sự này đâu nhỉ?
Quả nhiên, cậu trả lời.
Thiếu niên biếng nhác dựa vào đầu giường, chống lưỡi một bên cằm để đẩy kẹo qua một bên miệng, vừa cười vừa lúng búng nói: “Sao cứ hỏi câu này vậy?”
Phải đó, sao cứ hỏi câu này chứ?
Giật mười mấy giây.
“Chẳng lẽ quan hệ của chúng tôi chưa đủ rõ ràng sao?”
Phải đó, rõ ràng là chị em tương thân tương ái mà.
Giật mười mấy giây.
Lại giật mười mấy giây.
Lâm Mạn Thiến nhìn chằm chằm màn hình đứng im, bực bội hỏi trợ lý: “Mạng quần què gì vậy?”
Trợ lý nép mình như chim cút, ngoan ngoãn trả lời: “Chị Mạn Thiến, ngày mai chị coi lại được mà.”
Lâm Mạn Thiến phớt lờ cô ấy, tiếp tục nhìn màn hình, nhưng bên bể bơi đã vang lên tiếng của phó đạo diễn: “Giang Di! Giang Di đi đâu rồi?”
“Đạo diễn chờ cháu nửa phút! Cháu tới ngay.”
Lâm Mạn Thiến nhíu mày nhìn màn hình như bị dính bùa cấm cửa động, sốt ruột uống ngụm nước.
Mười mấy giây sau.
“Giang Di! Giang Di đâu? Giang Di!”
“Cháu tới ngay đây! Nửa phút nữa thôi, chỉ nửa phút thôi.”
… Lại mười mấy giây.
“Giang Di…”
Lâm Mạn Thiến chịu thua tốc độ đường truyền internet, bỏ cuộc hoàn toàn, thở dài, buồn bực bỏ khăn lông xuống, đi về phía bể bơi.
“Thôi, ngày mai em xem lại vậy.”
“Ờ.” Cô vừa đi được vài bước thì đằng sau chợt vang lên giọng nói quen thuộc của thiếu niên, đầy biếng nhác, trầm trầm, mập mờ quyến rũ, “Đừng đoán mò, chỉ là quan hệ rất bình thường…” Lâm Mạn Thiến tới gần thành bể bơi, dừng lại. “Bình thường thật đó. Có thể hôn nhau.”
“Giang Di nhanh lên!”
“Ối!”
“Cẩn thận!”
“Mạn Thiến!”
“Bõm.”
Tiếng vật thể rơi xuống nước vang lên, bọt nước văng tung tóe. Đạo diễn Giản ngồi sau máy quay ngớ người, hỏi quay phim: “Có quay được cảnh vừa rồi không?”
Quay phim: “… Quay được.”
Đạo diễn Giản: “Tốt, mau lấy cận cảnh đi.”
Quay phim: “Vâng.”
Trong ống kính, thiếu nữ chìm trong nước, mắt nhắm nghiền, làn váy đỏ thắm bềnh bồng. Cô thả trôi theo gợn sóng, không hề có bất kỳ sợ hãi hay giãy giụa cái chết, vẻ mặt bình thản, lòng chết lặng. Sau đó, như chợt nghĩ tới điều gì, cô bắt đầu vùng vẫy, gương mặt hoảng loạn. Chiếc váy đỏ rực cực kỳ chói chang trong làn nước, thiếu nữ đau đớn mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập khát vọng sống và nỗi buồn khôn xiết, khóe mắt thấp thoáng giọt lệ, nhưng phải chăng chỉ là nước?
Tĩnh lặng, giãy giụa và đớn đau trong tĩnh lặng.
Đạo diễn Giản: “Cut! Rất tốt! Cực kỳ tốt!”
Lâm Mạn Thiến chẳng thể nào ngờ sau khi “Hung Thủ” chiếu, cô được xưng thần nhờ cảnh phim không tiếng động này.
Nhà phê bình phim khen ngợi: “Phản xạ cơ thể và biểu cảm gương mặt kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, không chút gượng gạo, cực kỳ có sức hút, vô thanh thắng hữu thanh.”
Chắc chắn không ai ngờ nguyên nhân là: Đường truyền mạng không tốt, phát sóng trực tiếp giật hai phút.
Hết chương