Edit: Sa
Lâm Mạn Thiến cảm thấy mình hơi quá đáng. Làm chị, đáng lẽ cô phải chững chạc và rộng lượng hơn. Bùi Nhất còn nhỏ, hành động khó tránh khỏi còn cảm tính, không hiểu được nhiều hậu quả ẩn nấp, đáng lẽ cô nên hết sức hòa nhã giải thích cho cậu, giúp cậu từ từ hiểu ra, chứ không phải giận dỗi như trẻ con thế này. Huống hồ những việc mà cậu ấy làm đều xuất phát từ ý định giúp đỡ cô, muốn tốt cho cô. Vậy mà cô lại trách móc cậu, lạnh mặt với cậu, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều quá mức bạc bẽo.
Lâm Mạn Thiến nhớ lại khoảng thời gian quay phim “Hung Thủ” vừa qua, vì là lần đầu tiên đảm nhận vai nữ chính nên thường xuyên mắc lỗi, nhưng các bậc cha chú trong đoàn phim không hề trách móc, ví dụ như đạo diễn Giản và ảnh đế Trần đều không mắng cô, ngược lại còn chỉ bảo cô rất nhiều. So sánh với hành vi của mình, cô càng thêm áy náy.
Vì vậy, Lâm Mạn Thiến mang theo nỗi áy náy xoay người lại, nhìn Bùi Nhất đang dựa vào cây cột. Thiếu niên rất điển trai, đường nét rõ ràng, mày kiếm mũi thẳng, chụp bừa cũng sẽ như đang chụp họa báo. Nhưng ánh mắt sáng ngời mà cô thường thấy lại đang như giăng sương mù, đôi lông mi buồn bã buông rũ xuống.
Có lẽ nghe tiếng cô xoay người, cậu khẽ giương mắt, trong khoảnh khắc mắt cậu chạm mắt cô, cậu thoáng giật mình, nhanh chóng cụp mắt. Vẻ mặt mất mát và luống cuống.
… Cô thực sự rất quá đáng mà.
Vào giây phút ấy, Lâm Mạn Thiến nghe rõ lòng mình đang nghiêm khắc khiển trách bản thân.
“Bùi Nhất, tôi không giận thật mà, ban nãy chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu. Cậu đăng ảnh rất bình thường, tất cả là do cư dân mạng ảo tưởng thôi.
Tôi chỉ sợ họ hiểu lầm cậu, khiến cậu mang tiếng xấu làm ảnh hưởng tiêu cực tới cậu nên mới nặng lời.
Nhưng ý của tôi chỉ nghĩ rằng cậu nên cẩn thận hơn thôi. Ừm, nếu cậu thực sự muốn đăng thì cứ đăng đi, cũng không phải chuyện gì to tát…”
Giọng cô nhỏ dần, chớp chớp mắt: “Sao thế? Tôi quá đáng lắm hả?”
Không phải tự nhiên mà cô hỏi vậy, thực sự là ánh mắt Bùi Nhất quá lạ lẫm và chăm chú, cứ nhìn chằm chằm cô khiến cô cảm thấy sượng sùng.
Lâm Mạn Thiến dựa theo kinh nghiệm trước đây mà suy nghĩ chốc lát, bỗng thấy hãi hùng: “Bùi, Bùi, Bùi Nhất, có phải cậu còn làm gì khác không? Like hay comment? Nhân lúc tôi đang bình tĩnh mà nói đi, tôi chịu được.”
“…”
“Bùi Nhất?”
Bùi Nhất khẽ nhoẻn cười, khóe môi dịu dàng và ngoan ngoãn đến lạ: “Em không làm gì cả.”
“Vậy cậu…” sao cứ nhìn tôi bằng ánh mắt lúng liếng thế chứ!
“Em chỉ cảm thấy chị Mạn Thiến thực sự rất tốt.”
“Hả?”
“Nhưng mà chị Mạn Thiến này, từ lâu em đã chẳng còn là trẻ con nữa rồi.”
Cậu khẽ khàng đứng thẳng người, bóng râm phủ xuống đầu cô. Chênh lệch chiều cao quá lớn, Lâm Mạn Thiến chỉ có thể ngẩng đầu lên, nhìn cậu bằng tư thế của nữ chính trong phim thần tượng. Ở góc độ này dễ dàng nhìn thấy góc cạnh khuôn mặt cậu, đến cả đôi lông mi rất dài khẽ nhướn cũng mang theo sự trưởng thành và kiêu hãnh.
Cậu giơ tay so khoảng cách giữa trán cậu và đầu cô, cười khẽ.
“Chị nhìn đi, em cao hơn chị nhiều lắm.”
Lâm Mạn Thiến cho rằng cậu đang sỉ nhục cô, suy nghĩ chốc lát mới lạnh lẽo đáp trả: “Tóc tôi dài hơn tóc cậu.”
“Nhưng em thông minh hơn chị, mạnh hơn chị, giàu hơn chị, đúng không?”
“… Bùi Nhất, cậu nói năng cho đàng hoàng, không được công kích cá nhân.”
“Cho nên trừ việc ông trời canh sai giờ khiến em sinh sau chị hai năm ra, những phương diện khác em đều có thể làm anh của chị, đúng không?”
“…” Cô tức quá cãi lại, “Nào có, quý ngài làm bố tôi mới phải.”
“Chị nghiêm túc đi nào.” Cậu nhướn mày, nghiêm trang nhìn cô: “Em nói thật đấy. Chị Mạn Thiến, chị không cần phải luôn nhường nhịn em đâu, không cần cố ý dùng giọng điệu nói chuyện với trẻ con để nói với em, không cần quá chú ý chế độ dinh dưỡng trong bữa ăn và thời gian làm việc, ngủ nghỉ của em, thậm chí không cần lo lắng em yêu sớm mà chưa kịp ứng phó với truyền thông. Những chuyện này em đều có thể tự lo liệu. Ngược lại là chị ấy, rối tinh rối mù.”
“…”
Ơ, tự dưng cô lại bị chỉ trích? Bị một thằng nhóc chưa tốt nghiệp cấp ba chỉ trích?!
Lâm Mạn Thiến há hốc mồm, định phản bác nhưng đáng tiếc đối phương không cho cô cơ hội này.
“Chị Mạn Thiến, em không phải trẻ con, chị cũng không cần ép mình phải làm người lớn.
Ở trước mặt em, chị có thể muốn làm gì thì làm, muốn nói gì cứ nói, nếu quả thật dẫn đến mưa đao gió kiếm thì cứ thoải mái trốn đằng sau em, em sẽ đánh trả lại giúp chị.
Giống như sáng nay, nếu có người nói xấu chị, chị cứ thẳng thừng đáp: Tôi mặc kệ, muốn đánh nhau thì báo trước, tôi gọi Bùi Nhất tới.”
“…”
Sáng nay có một nữ diễn viên cho rằng cô đi cửa sau, khinh thường cô, mỉa mai cô, không ngờ Bùi Nhất lại biết.
“Chị Mạn Thiến, đôi vai của con gái không phải để gánh vác áp lực mà là để đeo túi LV. Chị đừng lo cho em, phải là em bảo vệ chị mới đúng.”
Lâm Mạn Thiến ngẩng đầu nhìn cậu, kinh ngạc hồi lâu. Nhưng thiếu niên vẫn nhướn mày, ánh mắt thản nhiên nhưng chân thành, hệt như đang thốt lên lời thề thần thánh.
“Ờ.” Cô nhoẻn nhẹ môi, vỗ vai cậu, “Tôi biết rồi, Bùi Nhất đã là người lớn rồi.” Sau đó lùi về sau mấy bước, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng, “Nhưng mà người lớn cũng cần được quan tâm, cậu đã nhận tôi là chị thì tôi cũng đâu thể mặc kệ cậu. Có những lúc phụ huynh cứ thích càm ràm, cậu thông cảm nha. Được rồi, không nói nữa, tôi phải đi quay đây, cậu tự chơi đi nhé.”
Độ cong nơi khóe môi của cô vô cùng ôn hòa, vẫy tay, dùng tư thế không được can ngăn mà xoay người, đi về phía máy quay, vì tóc quá dài nên không thể nhìn rõ mặt. Chỉ có mỗi mình Lâm Mạn Thiến là biết lưng cô đã bất giác ưỡn thẳng, cứng ngắc đi từng bước, đầu óc ngổn ngang, chẳng thể nghĩ rõ điều gì.
Cô nghĩ lẽ ra chuyện chẳng nên phát triển theo hướng đó. Lẽ ra Bùi Nhất phải khiêm tốn, lễ phép, nói năng có chừng mực, không ai biết được suy nghĩ thực sự của cậu. Cậu không thể dùng giọng điệu đó để nói chuyện với cô. Cậu không thể dùng vẻ mặt đó để nhìn cô. Dẫu lòng cậu cho rằng mình đã là người lớn, đã trưởng thành thì cũng không thể nói cho cô nghe điều đó. Cậu không thể dùng ánh mắt tha thiết, giọng điệu chân thành nói với cô những lời ấy. Bởi vì… như thế chứng tỏ… chứng tỏ… chuyện đã trở nên lộn xộn.
Lâm Mạn Thiến không phải là cô bé mới lớn chưa từng trải, không phải là nữ sinh trung học ngây ngô, cũng chưa bao giờ là nữ chính ngây thơ trong phim thần tượng. Từ nhỏ cô đã được nhiều người theo đuổi, kể từ khi con trai nhận thức về thẩm mỹ, cô đã nhận được vô số lời tỏ tình, làm nữ chính trong mối tình đơn phương của vô số người.
Hồi cô học năm nhất đại học, có một bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng mang tên “Mối tình đầu của một người”, nghe nói bộ phim dựa trên câu chuyện có thật mà biên kịch đã chứng kiến. Lâm Mạn Thiến không dám nói cho ai biết rằng nguyên hình của nữ chính “cao xa diệu vời, sao sáng vây quanh” luôn khích lệ nam chính trở nên tốt hơn, là nguồn động lực của nam chính ấy chính là cô. Có điều trong phim, để hoàn thành giấc mộng của biên kịch, nữ chính và nam chính đã có kết cục tốt đẹp, còn chàng trai trong hiện thực lại không đạt được mong muốn.
Điều này nói lên cái gì? Nói rõ Lâm Mạn Thiến “hiểu rõ” chuyện gió trăng.
Cô từng được theo đuổi công khai, từng được yêu thầm, bản thân cũng đã yêu đương, thậm chí còn trải qua nỗi buồn ly biệt. Cô hiểu quá rõ cảm xúc ái mộ trong ánh mắt của phái nam. Do đó, dẫu tất cả mọi người đều nói Bùi Nhất thân thiết với cô ắt hẳn mang tâm tư trai gái nhưng Lâm Mạn Thiến lại chưa từng nghĩ sâu xa, bởi vì ánh mắt của Bùi Nhất quá thuần khiết. Bất kể là khi cười với bạn, chăm chú nhìn bạn, khoác vai bạn, ánh mắt cậu luôn thuần khiết, không có bất kỳ cảm xúc quá giới hạn nào. Cậu ấy tạo cho bạn cảm giác rằng cậu cực kỳ chân thành xem bạn như những thằng anh em với nhau, bởi vì quá quang minh chính đại nên mới không hề câu nệ. Cao thủ tình thường hiểu rõ gió trăng như Lâm Mạn Thiến nhìn một cái là biết ngay thằng bé này chỉ đơn thuần có thiện cảm với cô mà thôi.
Nhưng cao thủ tình trường cũng có ngày bị mù, đặc biệt là khi đối mặt với ảnh đế thiếu niên có diễn xuất cao siêu. Ảnh đế đùa bỡn bạn, tôi luyện bạn. Bạn chẳng hề hay biết gì, mãi đến khi đối phương cảm thấy tới thời điểm thích hợp rồi mới trắng trợn để lộ móng vuốt, nhe răng hả miệng với bạn.
Lúc này, bạn mới phát hiện: “Em nghĩ có lẽ Bùi Nhất thích em đó.”
Hai giờ sáng Bắc Kinh, Lâm cô nương gọi điện cho chị họ, mang theo một phần ngượng ngùng, một phần hãnh diện và tám phần phiền não trịnh trọng nói câu này.
Tô Cảnh Chi đang ở bên kia đại dương tắm nắng, ngáp giữa chừng thì ngừng, suýt nuốt luôn nửa cái ngáp còn lại vào, ho sù sụ: “Em nói gì cơ?”
Lâm Mạn Thiến cầm điện thoại, dùng chăn bọc mình như cái kén, cẩn thận hỏi: “Chỗ chị có nhiều người không?”
“Toàn người nước ngoài thôi, chưa chắc biết tiếng Trung chứ đừng nói là tiếng địa phương. Em nói đi, sao em lại nghĩ…” Tô Cảnh Chi dừng lại, phát hiện mình không mặt dày đến mức không biết xấu hổ để thốt lên câu đó như Lâm Mạn Thiến.
Nhưng Lâm Mạn Thiến không biết xấu hổ là gì. Cô sinh động kể lại cuộc trò chuyện ban chiều, miêu tả kỹ càng từ thái độ tới hành động, cuối cùng kết luận chắc nịch: “Cho nên em nghĩ chắc chắn cậu ấy thích em. Chị thấy em nên làm gì bây giờ?”
“…”
“Tô Cảnh Chi?”
Tô Cảnh Chi lấy lại tinh thần, ho khan: “Không phải chứ, dựa theo miêu tả của em, rõ ràng là cậu ấy đang biểu đạt tình thân với em mà, đâu ra cậu ấy thích em?”
“Làm gì có.” Lâm Mạn Thiến hoàn toàn không tin chị họ mình, “Cậu ấy biểu hiện mờ ám vậy mà, sao lại không nhìn ra cậu ấy thích em chứ? Thảo nào ế tới giờ.”
“…” Tô Cảnh Chi nháy mắt bị lòng tự tin bự chà bá của cô đánh bại, “Lâm Mạn Thiến em đừng có mà tự tin thái quá, ánh mắt rồi suy nghĩ gì gì đó toàn tự em tưởng tượng, còn chị nghe em kể thì thấy rất là bình thường luôn.”
Lâm Mạn Thiến cảm thấy không thể đả thông chị họ: “Chính vì lời nói thì bình thường nhưng ánh mắt và biểu cảm khác thường nên mới gọi là tán tỉnh đó, chứ không cứ tỏ tình thẳng thừng là được rồi. Tô Cảnh Chi, rốt cuộc chị có từng được tán tỉnh không thế?”
Hớ, chị họ Tô bị đâm trúng chỗ đau, cực kỳ tức giận: “Được rồi, được rồi, biết là cậu ấy đang tán tỉnh em rồi. Em đã xác định thế rồi thì còn hỏi chị làm gì? Em điêu luyện lắm mà, cứ dần dần tránh né thôi, nếu Bùi Nhất thông minh thì chắc chắn sẽ hiểu ý em, như vậy hai bên cũng không bị xấu hổ.”
“Vậy… vậy…” Lâm Mạn Thiến ngập ngừng hồi lâu nhưng trừ “Vậy” ra thì chẳng thể nói gì.
“Thôi, không thèm nói chuyện tình cảm rối rắm với em nữa, chị bận rồi, cúp máy đây.”
“Đợi đã Tô Cảnh Chi!”
“Tút, tút, tút.” Điện thoai vang lên tiếng kết thúc cuộc gọi. Chị họ Tô đã tức giận đến mưc không thèm nói chuyện với cô nữa rồi.
Lâm Mạn Thiến nhìn màn hình đen thui, thở dài, lại thở dài, cảm thấy cuộc sống sao mà rối ren quá.
Cô hiểu ý Tô Cảnh Chi. Trước đây, chỉ cần phát hiện ai có tình ý với mình, Lâm Mạn Thiến sẽ chọn cách dần dần tránh né. Nếu ai thông minh sẽ tự hiểu, mất mát từ bỏ, đối với hai bên đều giữ được thể diện; còn ai cố chấp thì sẽ tỏ tình, như thế Lâm Mạn Thiến cũng có thể thẳng thừng từ chối. Đây là phương pháp từ chối tốt nhất sau nhiều năm đúc kết kinh nghiệm của cô. Tô Cảnh Chi nói đúng, nhưng mà…
Cô nhíu mày, bọc chăn lăn vài vòng trên giường.
Nhưng mà điều cô muốn hỏi không phải cái này! Cô muốn hỏi… Nếu cô không muốn dần dần tránh né nhưng lại không thể tiến tới ngay bây giờ thì phải làm sao mới có thể giữ lại khả năng hẹn hò nhưng vẫn không tỏ vẻ làm giá quá đà đây?
Hết chương