Edit: Sa
Tuy tức gần chết nhưng Giản Nam Qua vẫn quyết định lấy chiếc xe này. Bố cô sợ cô tay lái yếu nên nhất quyết không chịu mua xe cho cô, cho dù cô tự mua bằng tiền của mình thì khi làm biển số xe cũng không thể giấu gia đình được. Nếu Bùi Nhất có sẵn xe, còn chẳng cần sang tên, cô ngu mới không lấy. Huống chi Bùi Nhất có yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống, cô tin chắc tuy cậu ta chỉ lái mẫu xe bình dân nhưng máy móc thiết bị đã được nâng cấp rồi. Vì hết cách nên Bùi Nhất mới tặng cô chiếc xe này thôi.
Giản Nam Qua hít sâu một hơi, ưỡn ngực, vung vẩy chìa khóa, nhíu mày nhìn đám đông: “Làm gì đó, bao vây xe của tôi làm gì?”
Họ tự động nhường đường cho cô, ai nhát gan đã lúng túng chạy trốn, ai gan dạ vẫn ở lại hóng hớt, có người còn hỏi cô: “Bạn ơi, xe này của bạn hả?”
“Không của tôi chẳng lẽ của mấy người?”
“Nhưng chiếc xe bị chụp chung với Lâm Mạn Thiến có biển số xe và mẫu xe y chang xe này luôn! Đây không phải là xe của bạn trai cô ấy hả?”
“Bạn nói chị Mạn Thiến hả?” Giản Nam Qua nói như thật, “Hôm nay chị ấy và bạn trai về Bắc Kinh, xe của họ đang bảo dưỡng nên mới mượn tạm xe tôi.”
Quần chúng hóng hớt kinh hãi:
“Bạn biết Lâm Mạn Thiến?!”
“Bạn biết bạn trai của Lâm Mạn Thiến?”
“Bạn ơi, bạn trai cô ấy là ai vậy?”
…
Nam Qua hoàn thành “nhiệm vụ” mà Bùi Nhất phân phó, không muốn lãng phí thời gian, mở cửa leo lên xe, bỏ lại một câu rất ra dáng chị đại: “Bạn trai chị ấy là ai liên quan gì tới mấy người? Còn trẻ đừng suốt ngày nhiều chuyện, lo học đi!”
Sau đó đóng sầm cửa xe lại, nổ máy, biến mất nhanh như chớp, để lại vệt khói xe.
Có người khó chịu sờ mũi: “Nóng tính thế. Anh bạn trai coi bộ chẳng phải người tốt lành gì, đến cả xe cũng đi mượn. Haiz, sao xung quanh nữ thần của tao toàn mấy người gì đâu không vậy nè.”
Người bạn đứng bên cạnh tò mò: “Sao thế, còn có ai “gì đâu” nữa hả?”
“Lâm Hạ Hạ chứ ai. Má, suốt ngày dựa hơi nữ thần của tao, làm như tình sâu nghĩa nặng lắm vậy. Hồi tao thực tập ở đoàn phim “Nhan Phi Truyện”, có anh trợ lý sản xuất nói hai chị em họ không thân nhau chút nào…”
Tiếng trò chuyện hòa vào gió đêm.
Bùi Nhất dời tầm mắt, đi về ký túc xá. Ban nãy nhìn chiếc xe dần khuất dạng, anh có hơi tiếc nuối, trong đầu vô thức nhớ lại ngày mua chiếc xe này, chính xác là giúp bạn gái mua xe mới.
Sáng ngày hôm ấy, Thiến Thiến gọi điện cho anh, mừng rỡ nói: “Bùi Nhất! Xe em bị một tên say rượu đâm trúng, kính xe và kính chiếu hậu bị vỡ nát hết rồi, hỏng hẳn nửa chiếc xe luôn!”
Anh dời sự tập trung khỏi đống giấy tờ, phản ứng đầu tiên là nhíu chặt mày: “Em có sao không?”
“Không sao, không sao.” Cô cười vui sướng, “Không có ai ở trong xe hết, xe dừng dưới chân núi, lúc bọn em từ trên núi xuống thì thấy xe bị đâm rồi.”
Ừm, cô không sao là tốt rồi. Nhưng sau khi an tâm, Bùi Nhất lại phát hiện cô gái này hình như phấn khích quá mức. Anh lại nhíu mày, dựa vào lưng ghế, hỏi cô: “Thiến Thiến, xe bị hỏng mà sao em vui thế?”
“Vì hỏng rồi em mới mua mới được chứ! Chiếc xe này em mua hồi còn nghèo, muốn bỏ lâu rồi nhưng chả biết sao em phá quá trời mà không hỏng. Cuối cùng hôm nay cũng hỏng rồi!”
Anh câm nín: “Thiến Thiến, xe không hỏng cũng mua mới được mà.”
“Em biết chứ, nhưng cảm giác sẽ khác.” Cô nghiêm nghị, “Nếu đồ còn xài tốt mà em mua cái mới thì lãng phí quá. Em nghèo lắm, đâu thể tiêu xài phung phí như người giàu bọn anh. Đồ hư hỏng rồi, em mua cái mới mới không thấy tội lỗi và tiếc tiền.”
Bùi Nhất xoay bút, trêu cô: “Xe hỏng nhưng có bảo hiểm mà. Em lái chiếc xe này lâu rồi mà chưa dùng bảo hiểm lần nào, thế chẳng phải càng lỗ à?”
“…” Bên kia điện thoại im lặng chốc lát, sau đó vang lên tiếng thở hổn hển của cô, “Bùi Nhất, anh là đồ chó!”
Sao tên đó lại khiến cô muốn dùng bảo hiểm chứ!
Nhưng Bùi Nhất không phải là chó, không chỉ vậy, anh còn là con báo gấm biết thông cảm và sẻ chia. Vì vậy anh đã ân cần chủ động đưa ra phương pháp giải quyết cả hai sự việc cho bạn gái, đó là bán xe cho anh.
“Đằng nào anh cũng đang cần một chiếc xe nhỏ để chạy trong trường, em bán xe lại cho anh là được.”
Lâm Mạn Thiến vui mừng: “Thật không?” Sau đó giả vờ ngại ngùng, “Ờ, như vậy có ổn không?”
“Ổn mà.”
“Đợi đã, anh cần mua xe second-hand thật à?”
“Cũng khá cần.”
“Vậy em bán cho anh đó!” Cô tỏ ra lạnh nhạt nhưng giọng nói lại không giấu nổi niềm vui, thậm chí Bùi Nhất còn có thể tưởng tượng ra cô đang cố gắng không nhướn mày, “Nếu là người quen thì em bán rẻ cho, giảm cho anh %. Không mắc đâu nha, em mới chạy có một năm thôi, cũng chẳng chạy được nhiều, vẫn còn mới lắm đó!”
“Ừm.” Anh cười, “Anh tin em.”
Lúc đó tại sao lại muốn mua chiếc xe đó nhỉ? Không biết, chắc là bị ma ám, chỉ cần đồ cô từng dùng, anh đều muốn cất giấu.
Vậy tại sao bây giờ lại không chút do dự tặng nó cho người khác? Bởi vì anh chợt nhận ra anh đã không còn là Bùi Nhất nhìn bề ngoài như không thèm để ý nhưng trong lòng lại thiếu cảm giác an toàn của trước kia nữa. Anh không còn cần chứng minh giữa anh và Thiến Thiến có mối liên kết mật thiết nữa.
Mấy năm qua, Thiến Thiến bề bộn nhiều việc, anh cũng rất bận. Bạn bè cho rằng tình cảm của họ sẽ không bền lâu, vì thế Thẩm Tụng mới khuyên anh nên kết hôn sớm. Nhưng Bùi Nhất muốn kết hôn không phải vì thiếu cảm giác an toàn, muốn mượn giấy kết hôn để an tâm như anh nói với cô, anh chỉ đơn giản là muốn kết hôn mà thôi. Còn về cảm giác an toàn, anh có chứ, vì anh hiểu rõ Thiến Thiến, cũng hiểu rõ bản thân, nên anh vô cùng tin tưởng Thiến Thiến chỉ thích anh mà thôi, vô cùng thích anh, nếu một ngày nào đó cô muốn kết hôn, người đó chỉ có thể là anh.
Sau đó một ngày, Bùi Nhất đưa Lâm Mạn Thiến đến đại lý xe mua một chiếc xe sang trọng, Lâm Mạn Thiến cũng chính thức sang tên chiếc xe có giá một trăm ngàn cho Bùi Nhất.
Lâm Mạn Thiến rất khó hiểu tại sao hôm nay Bùi Nhất lại ngoan thế, lúc đi xem xe cô nói gì anh nghe đó, vì để tránh bị nhận ra anh còn cam tâm tình nguyện để cô hóa trang cho anh thành ông bố nông dân đen thui, đầu đội mũ vành tròn, chịu ánh mắt kỳ thị giữa đống xe sang trọng. Cho đến hôm sau khi cô gọi điện cho Bùi Nhất, phát hiện nhạc chờ anh cài riêng cho cô đã đổi thành bài hát “đen tối”, đã vậy còn do chính Bùi Nhất hát.
“I’m riding you, riding you, riding you car…”
“Bùi Nhất, anh đổi bài hát vớ vẩn này liền cho em!”
“Tại sao?”
“CỰC KỲ DUNG TỤC!”
“Dung tục chỗ nào?” Giọng anh trong veo, xen lẫn trong giọng điệu ngoan ngoãn là nỗi hoài nghi, “Có phải em nghe your thành you đúng không?”
“…”
“À, anh không giỏi tiếng Anh lắm, phát âm không chuẩn, em đừng hiểu lầm nhé, dịch ra là anh đang lái chiếc xe của em.”
“… Bùi Nhất, con mẹ nó anh được lắm!”
Lúc đó cô đang bận quay phim nên không dây dưa chủ đề đó nữa. Sau đó lần nào cũng bị Bùi Nhất đánh trống lảng, gọi điện thoại để hỏi tội nhưng cuối cùng toàn quên mất, mãi cho đến khi Lâm Mạn Thiến đã chết lặng với bài hát + này.
Một hôm nọ, cô gọi cho Bùi Nhất, lúc đó đội ngũ stylist người nước ngoài đang hóa trang đặc biệt cho cô. Nhìn thấy hình trái tim thay tên trong danh bạ, lại nghe tiếng nhạc chờ, họ đều nhìn nhau cười, nói bằng tiếng Trung sứt sẹo: “CC, không ngờ người châu Á tụi em lại cởi mở thế, romantic quá nha.”
Lâm Mạn Thiến: …
Cô còn có thể làm gì, chẳng lẽ nói bạn trai không giỏi tiếng Anh nên phát âm your thành you sao? Thôi vậy, Bùi Nhất không biết xấu hổ nhưng cô vẫn có lễ tiết. Chỉ là suốt một tuần sau đó, cô không gọi cho Bùi Nhất lấy một lần, cứng rắn ép anh đổi nhạc chờ thành bài “Bố ơi, con yêu bố”.
Vì sợ bạn gái lo lắng nên Bùi Nhất đã thu hồi tin nhắn, không kể chuyện tối nay cho cô nghe.
Cuối cùng, chiếc xe trong clip Lâm Mạn Thiến hôn bạn trai không lan truyền rộng rãi ở Bắc Ảnh. Bởi vì biển số xe cũng chỉ bị vài sinh viên phát hiện nên lời đồn chỉ lan truyền trong các nhóm bạn mà thôi, hơn nữa sau đó chiếc xe được một cô gái lái đi, lại khoa trương giải thích một phen, kết hợp với việc Bùi Nhất cho người định hướng dư luận nên chuyện dần hạ nhiệt.
Về phần Lâm Mạn Thiến, cô hoàn toàn không biết thua lỗ đầu tiên trong cuộc đời của Bùi đại tổng tài là tặng chiếc xe quý đã được nâng cấp của mình. Cô tập trung đóng phim ở châu Úc, quay cảnh rừng rú, sống như người nguyên thủy, nhiều khi đang gọi video lại mất tín hiệu. Quay hơn một tháng, lo ngược lo xuôi, cuối cùng cũng đóng máy vào ngày mười sáu tháng tám.
Mười giờ sáng đóng máy, không kịp thu xếp hành lý đàng hoàng, cô đã giao thủ tục còn lại với đoàn phim cho quản lý, bản thân chạy ra sân bay cho kịp chuyến bay về Bắc Knh xuất phát lúc một giờ chiều. Bay hơn mười tiếng, sáng hôm sau cô có mặt tại sân bay Bắc Kinh. Giờ này đã rất muộn, hơn nữa sân bay khá lạnh nên cô nhìn qua ngó lại không thấy có paparazzi nào cả, quá khỏe.
Trợ lý mới đi theo Phương Viên, tò mò: “Chị Phương Viên, có chuyện gì mà chị Mạn Thiến vội vã bay về lại không cần chúng ta lái xe thế?” Nhìn Lâm Mạn Thiến cẩn thận tô son thì đâu giống có việc gấp.
Phương Viên vừa nhét va li vào cốp xe vừa cười lắc đầu: “Em biết hôm nay là ngày mấy không?”
“Hôm nay ạ? Mười bảy tháng tám.” Trợ lý mới không hiểu.
“Ai hỏi lịch dương, chị nói lịch âm ấy.”
“Lịch âm…” Cô bé bỗng trợn to mắt, “A, thất tịch! Chị Mạn Thiến về để đón thất tịch với Bùi Nhất sao?”
Phương Viên đóng cốp xe lại, vẫy tay tạm biệt nghệ sĩ nhà mình, sau đó kéo trợ lý mới đi, mặc cô bé hỏi thế nào cũng chỉ cười không đáp.
Đúng vậy, Lâm Mạn Thiến hy sinh thời gian ngủ để đẩy nhanh tiến độ quay phim và về nước gấp là để đón thất tịch. Mấy năm nay là thời điểm quan trọng trong sự nghiệp, cô bay khắp thế giới, những kỳ nghỉ ít ỏi đều là Bùi Nhất sắp xếp thời gian của mình theo cô. Cô rất áy náy, Bùi Nhất bận bài vở rồi lại bận chuyện công ty, cũng không rảnh rang gì cho cam. Thất tịch năm nay vừa khéo trùng với thời gian cô nghỉ phép, mấy ngày cuối cùng cô đã phải tăng ca rất nhiều, lịch quay hơn một tuần mà cô hoàn thành chỉ trong ba ngày, chính là muốn tạo bất ngờ cho bạn trai.
Trước khi mua vé máy bay, Lâm Mạn Thiến còn thử thăm dò lịch trình của Bùi Nhất để bảo đảm hôm nay anh ở nhà. Hơn nữa lúc nãy xe tới dưới nhà, cô cũng phát hiện nhà sáng đèn, chứng tỏ có người, mà giờ này cô giúp việc chưa tới, sẽ chỉ có mình Bùi Nhất ở nhà mà thôi.
Lâm Mạn Thiến đeo túi xách, mang mặt nạ quỷ, nhẹ nhàng bước đi, thậm chí còn cẩn thận nheo mắt nhìn qua mắt mèo trên cửa. Tối thui. Hả, chẳng lẽ Bùi Nhất vừa mới tắt đèn phòng khách?
Lâm Mạn Thiến nhíu mày, lấy thẻ ra mở cửa. Trước mắt ngoài tối thui ra thì không có gì cả. Không phải chứ, hồi nãy đứng ở dưới chung cư cô còn thấy nhà sáng đèn mà, phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách đều sáng trưng, chẳng lẽ trong thời gian cô lên nhà thì Bùi Nhất đi ngủ?
Bực mình ghê, lúc gọi điện anh nói phải thức đêm vẽ bản thiết kế gì đó, chắc sẽ ngủ trễ, bảo cô cứ gọi về, đừng lo lệch giờ, kết quả là giờ này anh đã đi ngủ. Cô không đành lòng đánh thức anh dậy để tạo bất ngờ.
Lâm Mạn Thiến bèn đặt hành lý xuống, đi vào phòng tắm ở ngoài phòng khách. Cô cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, với cả có lẽ Bùi Nhất mệt quá mà ngủ say rồi nên không phát hiện cô về. Tắm rửa xong, cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định nhẹ nhàng bò lên giường của anh. Trong phim toàn như vậy, buổi sáng nam chính thức dậy, vừa mở mắt ra lập tức nhìn thấy cô bạn gái đã lâu không gặp của mình, trong lòng sẽ trở nên mềm mại và xúc động. Nghĩ thôi cũng thấy lãng mạn. Vì vậy cô khẽ khàng mở cửa phòng ngủ, đi chân trần vào phòng, mới đi vài bước thì cảm thấy có gì đó là lạ.
Căn phòng này là do cô thiết kế. Trần phòng ngủ và bốn bức tường được lắp đầy đèn ngôi sao, kết hợp không gian thiết kế nên buổi tối bật hết đèn trông rất giống ở giữa ngân hà, đẹp vô ngần. Đáng tiếc vì quá bận rộn nên sau khi trùng tu nhà cửa xong, Lâm Mạn Thiến chẳng ngủ ở nhà được mấy buổi.
Hiện giờ đèn đang bật, xung quanh toàn sao lấp lánh, như mộng như ảo, đẹp đẽ phi phàm, nhưng nằm trên giường là một cô gái. Mái tóc màu nâu uốn xoăn, đưa lưng về phía cô, dưới ánh đèn, chăn trượt nhẹ xuống để lộ làn da trắng ngần.
Mắt Lâm Mạn Thiến đỏ hoe. Căn nhà này là của cô, lúc đưa thẻ từ và chìa khóa nhà cho Bùi Nhất, lòng cô ngập tràn tình yêu và tin tưởng anh. Mỗi món đồ trong căn phòng này đều do đích thân cô chọn, ngay cả bộ chăn ga cũng là họ đi du lịch ở nước ngoài mua về. Tất cả đều đong đầy kỷ niệm của họ.
Nhưng bây giờ, anh lại đưa cô gái khác vào phòng của cô, đắp chăn của cô, kê gối cả cô, và cả mở điều hòa của cô!
Lâm Mạn Thiến vừa phẫn nộ vừa tủi thân, nước mắt muốn tràn bờ đê.
Cô biết trong chuyện phản bội, không thể chỉ trút giận lên ả đàn bà đê tiện mà cũng phải trả thù tên đàn ông cặn bã, nhưng cô không kiềm được. Mắt đỏ hoe, hít sâu một hơi để không khóc, đi thẳng tới giường, tóm tóc của ả đàn bà đó, lôi ả ta xuống giường, sau đó cô phát hiện… ớ, tóc gì mà dễ tóm quá vậy. Thoắt cái, cả đầu tóc đều bị cô giật xuống, hơn nữa cảm giác hơi thô ráp, không giống tóc lắm, giống lông gà hơn. Vì dùng sức quá mạnh nên Lâm Mạn Thiến đứng không vững, lảo đảo ngã xuống, đập vào người ả đàn bà trên giường, bên dưới vang lên tiếng rên rỉ đau đớn, sau đó là giọng nói tức giận đầy mê man, mệt mỏi và buồn ngủ của đàn ông: “Đứa nào đập vào đại gia?”
Hồi lâu không có phản ứng. Người bị đè nặng, vài giây sau, Bùi Nhất tỉnh táo hơn đôi chút, nhíu mày, thịnh nộ mở mắt. Sau đó anh thấy rõ, dưới ánh đèn mờ là đôi mắt to tròn xinh đẹp ở ngay trước mặt anh, con ngươi đen láy, lia qua lia lại, dưới tác động của ánh sáng, trông rất lấp lánh. Sau đó nữa, đôi mắt ấy chớp chớp, lại chớp chớp, trông rất vui mừng.
“Anh yêu tỉnh rồi hả?”
Hết chương