Wriston rốt cục không cần phải mang danh không có người được chọn nữa, vì tin tức tốt này, Iven sớm được nghỉ. Phu nhân Mary mang theo James đến Thành Klims thăm người thân, trong nhà chỉ còn lại Iven và Ryan.
Iven trước đến trường của Ryan. Trời đông giá rét, nhất là ven biển Klims, càng lạnh hơn vài lần. Lúc Iven đến, trường vẫn chưa tan học. Iven xuống xe, dựa vào trạm xe, hai bên đường đều là những gốc cây trụi lủi, sắc trời có chút âm u, trên đường rất ít người, thoạt nhìn có chút thê lương. Đợi khoảng chừng hơn mười phút, lục tục có người đi ra, Iven liếc mắt liền nhìn thấy Ryan trong đám người. Nhóc con mặc áo lông màu trắng, nhìn xa xa, đã nhìn thấy một cầu tuyết trắng. Cầu tuyết trắng đang lăn đến, bên người còn theo một cầu đen.
Iven nhớ kỹ đứa nhỏ đen đen tráng tráng gọi là Edda, Ryan thường xuyên nhắc tới nhóc, mỗi lần nhắc tới đều là bộ dạng cực kỳ ghét bỏ. Ryan trực tiếp nhào vào lòng Iven, Edda đứng ở một bên, ngước mặt nhìn Iven và Ryan.
"Ba ba, mẹ của Edda muốn tối nay tới đón hắn." Ryan nói, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng đến đỏ lên.
Iven đem khăn quàng choàng quanh cổ Ryan chặt một chút, đến mức Ryan chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Iven cúi đầu nhìn nhóc kia, Edda đang dùng bộ mặt không thay đổi nhìn Iven. Iven chỉnh lại mũ cho Edda, Edda mặt đen đột nhiên có chút đỏ lên.
"Edda, đây là ba ba của tớ, cậu theo chúng tớ về nhà, rồi gọi mẹ cậu đến tới nhà của tớ đón cậu." Ryan quay đầu, hướng Edda nói.
"Chú." Nhóc đen kia kêu một tiếng, tựa hồ có chút xấu hổ.
Iven ôn hòa lên tiếng trả lời. Y trước đem Ryan ôm vào trong xe, buộc dây an toàn cho nó xong, lại bế Edda vào. Hai nhóc con kia ngồi song song ở ghế sau, Ryan nhìn chằm chằm Iven, Edda thì lại nhìn chằm chằm Ryan.
Iven trước đưa hai nhóc đến siêu thị. Hai nhóc còn quá nhỏ, Iven trong tay ôm một, tay phải nắm một.
"Edda, cậu thích tôm nhất!" Ryan chỉ vào quầy đông lạnh nói.
Edda mặt không thay đổi nhìn tôm trước, sau đó lại nhìn Ryan, rồi từ từ gật đầu: "Là tớ thích ăn tôm."
Iven: "..." Y nhớ kỹ Ryan thích ăn nhất chính là tôm tươi. Nhóc con kia tựa hồ là đang... Khi dễ Edda?
Nhìn Ryan vẻ mặt vô tội và Edda diện vô biểu tình lại hết sức phối hợp, Iven không nói gì.
Ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, rau dưa trở thành nguyên liệu cực kỳ hiếm, giá trị dinh dưỡng của nó còn cao hơn thuốc dinh dưỡng rất nhiều. Đi một vòng, Iven mua tôm tươi và một ít rau dưa. Mua xong, Iven đưa hai nhóc con về nhà.
Lúc Roy gọi tới, Iven đang mở cửa, trong tay cầm một túi rau dưa. Hai nhóc con tay trong tay theo phía sau Iven.
"Thầy, con được chọn rồi!" Thanh âm của thiếu niên trầm thấp nhưng khó giấu được sự hưng phấn.
Iven cười: "Roy, chúc mừng cậu."
"Thầy, cảm ơn người!" Roy nói.
"Cậu là học trò của tôi, dạy cậu một vài thứ vốn là việc nên làm." Iven nói.
"Không, con có rất nhiều giáo viên, thế nhưng không có ai như người." Roy nghiêm túc nói, "Thầy, sáng sớm ngày mai có rảnh không? Tướng quân Corrine muốn gặp người."
Iven khẽ buông tay, túi trên tay không cẩn thận rơi trên mặt đất, thức ăn bên trong rơi ra, rơi đầy đầy đất. Hai nhóc con kia liền vội vàng đem các thứ nhặt vào túi, mỗi người mang phân nửa, ngoan ngoãn đứng bên người Iven. Ryan ngước đầu nhìn Iven nghe điện thoại.
Iven sờ sờ đầu Ryan, nhóc kia hạ thấp đầu. Iven muốn cự tuyệt, giữa y và Corrine đã không còn bất cứ quan hệ gì, căn bản không cần phải gặp mặt.
"Tướng quân Corrine nói, ngày mai hắn ở quán cà phê Harise chờ người. Thời gian là chin giờ sáng mai, hắn đã thay người xin nghỉ với nhà trường. Hắn còn nói mong người sẽ đúng hẹn."
Hành động của Corrine, theo hắn là một loại săn sóc, nhưng với Iven, lại là một loại uy hiếp. Corrine là khách quý của Wriston, nếu như lãnh đạo nhà trường biết Corrine muốn gặp riêng y, mà y không đi, không cần Colin châm ngòi thổi gió, nhà trường sẽ trực tiếp xa thải y.
Iven cúp máy, mở cửa, ôm hai nhóc đổi dép nhỏ, liền để cho bọn nó đi vào trước.
Một bữa tối ba người ăn, hai nhóc con cũng không nhàn rỗi, lúc Iven xào rau, hai nhóc con mặc tạp dề nhỏ in hình hoạt hình, ngồi xổm bên chậu nước, đang rửa rau.
Tài nấu nướng của Iven không thể dùng từ được để hình dung, mà là tốt. Từ một học viên tốt nghiệp Cyperlise đột nhiên trở thành một người vợ, Iven học nấu ăn, Iven làm cơm năm năm, tài nấu nướng sau năm năm có thể sánh ngang đầu bếp nhà hàng.
Hai nhóc con ăn rất vui vẻ, cuối cùng đều vuốt bụng nhỏ tròn vo bắt đầu thong thả đi quanh phòng tiêu thực. Sau khi ăn cơm tối xong, hai nhóc song song ngồi trên ghế sa lon xem ti vi. Iven thì làm việc ở thư phòng.
Lúc TV chiếu ra một hình ảnh, Edda đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nắm tay Ryan có chút chặt. Ryan nhìn Edda, lại nhìn TV một chút.
"Edda." Ryan nghi hoặc.
"Bảo bảo, ba ba khi còn sống rất thích hắn." Edda chỉ vào người trong TV nói.
Ryan nhìn người trong TV, người kia có mắt màu xanh nhạt giống nó, lớn lên rất đẹp.
"Bảo bảo, tớ nhớ ba ba." Edda buồn bực nói.
Ryan vươn tay, khoát lên vai Edda, tựa như đang an ủi.
"Bảo bảo, tớ nghĩ muốn chữ kí của hắn đưa cho ba ba."
"Tớ đây dẫn cậu đi." Ryan đột nhiên ngồi ngay ngắn, biến thành bộ dáng tiểu đại nhân, nghiêm túc nói.
Tám giờ, mẹ của Edda tới, đó là một nữ nhân hơi cao có chút gầy, sắc mặt bởi vì mệt mỏi cũng không dễ nhìn. Nữ nhân và Iven nói chuyện xong, liền đón Edda đi. Trong phòng chỉ còn lại Iven và Ryan. Hai người trước đi tắm, cùng thay áo ngủ. Ryan ngồi xếp bằng trên giường, giương khuôn mặt nhỏ nhắn, mi tâm nho nhỏ cũng nhíu lại.
Iven nghĩ thập phần thú vị, vừa dọn dẹp vừa nói: "Ryan, con đang suy nghĩ gì vậy?"
"Ba ba, người nói cục cưng sau này lớn lên làm chiến sĩ đánh đế quốc Cady, hay là tham gia viện khoa học đế quốc nghiên cứu lực hút giữa các vì sao?"
Vấn đề của Ryan khá hàm súc.
Iven sửng sốt một chút, nhìn một đoàn nho nhỏ trên giường, Iven nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Bảo bối thích gì hơn?" Iven hỏi.
"Cục cưng muốn trở thành chiến sĩ dũng cảm, thế nhưng giáo viên nói, lực hút giữa các vì sao rất mạnh, so với một nghìn chiến sĩ cơ giáp còn lợi hại hơn."
"Bảo bối, nên làm thứ mình thích chứ không phải lợi hại."
Ryan khoanh chân ngồi trên giường, thấy Iven lên giường, liền bò qua, ngồi trong lòng Iven, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm Iven.
"Cục cưng đã biết, ba ba thích gì? Ước mơ của ba ba là làm giáo viên sao?"
Iven lắc đầu: "Không phải ước mơ của ai cũng có thể thực hiện."
Lông mày của Ryan nhíu lại, cúi đầu, tay nhỏ nắm thành một đoàn: "Là vì cục cưng sao? Ba ba vui vẻ sao?"
Iven vuốt ve đầu Ryan, cưng chìu nói: "Ba ba rất vui vẻ, hiện tại ước mơ của ba ba chính là nuôi Ryan thành một tiểu mập mạp "
Mắt của Ryan tối đi lại sáng lên, trong đôi mắt xanh lam tựa như hiện lên một tầng nước: "Cục cưng yêu nhất ba ba! Thế nhưng tiểu mập mạp... Sẽ béo như Edda sao?"
Nhìn gương mặt ngây thơ của Ryan, Iven đột nhiên nổi lên ý định trêu chọc, mặt lộ vẻ mất mát nói: "Lẽ nào bảo bối không vui sao?"
Tay nhỏ của Ryan đồng thời nắm lại, qua lúc lâu mới rầu rĩ nói: "Cục cưng thích..."
Iven ôm Ryan vào ngực, nhóc con vẫn trầm tĩnh rầu rĩ phải trở nên mập mạp, có chút buồn bực cúi đầu.
Iven cảm giác trong lòng ấm áp, y có Ryan, liền có vật quý báu nhất trên thế giới này. Về phần những người khác, gặp hay không gặp, thì có quan hệ gì chứ?
—-¤—-
Wriston rốt cục không cần phải mang danh không có người được chọn nữa, vì tin tức tốt này, Iven sớm được nghỉ. Phu nhân Mary mang theo James đến Thành Klims thăm người thân, trong nhà chỉ còn lại Iven và Ryan.
Iven trước đến trường của Ryan. Trời đông giá rét, nhất là ven biển Klims, càng lạnh hơn vài lần. Lúc Iven đến, trường vẫn chưa tan học. Iven xuống xe, dựa vào trạm xe, hai bên đường đều là những gốc cây trụi lủi, sắc trời có chút âm u, trên đường rất ít người, thoạt nhìn có chút thê lương. Đợi khoảng chừng hơn mười phút, lục tục có người đi ra, Iven liếc mắt liền nhìn thấy Ryan trong đám người. Nhóc con mặc áo lông màu trắng, nhìn xa xa, đã nhìn thấy một cầu tuyết trắng. Cầu tuyết trắng đang lăn đến, bên người còn theo một cầu đen.
Iven nhớ kỹ đứa nhỏ đen đen tráng tráng gọi là Edda, Ryan thường xuyên nhắc tới nhóc, mỗi lần nhắc tới đều là bộ dạng cực kỳ ghét bỏ. Ryan trực tiếp nhào vào lòng Iven, Edda đứng ở một bên, ngước mặt nhìn Iven và Ryan.
"Ba ba, mẹ của Edda muốn tối nay tới đón hắn." Ryan nói, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng đến đỏ lên.
Iven đem khăn quàng choàng quanh cổ Ryan chặt một chút, đến mức Ryan chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Iven cúi đầu nhìn nhóc kia, Edda đang dùng bộ mặt không thay đổi nhìn Iven. Iven chỉnh lại mũ cho Edda, Edda mặt đen đột nhiên có chút đỏ lên.
"Edda, đây là ba ba của tớ, cậu theo chúng tớ về nhà, rồi gọi mẹ cậu đến tới nhà của tớ đón cậu." Ryan quay đầu, hướng Edda nói.
"Chú." Nhóc đen kia kêu một tiếng, tựa hồ có chút xấu hổ.
Iven ôn hòa lên tiếng trả lời. Y trước đem Ryan ôm vào trong xe, buộc dây an toàn cho nó xong, lại bế Edda vào. Hai nhóc con kia ngồi song song ở ghế sau, Ryan nhìn chằm chằm Iven, Edda thì lại nhìn chằm chằm Ryan.
Iven trước đưa hai nhóc đến siêu thị. Hai nhóc còn quá nhỏ, Iven trong tay ôm một, tay phải nắm một.
"Edda, cậu thích tôm nhất!" Ryan chỉ vào quầy đông lạnh nói.
Edda mặt không thay đổi nhìn tôm trước, sau đó lại nhìn Ryan, rồi từ từ gật đầu: "Là tớ thích ăn tôm."
Iven: "..." Y nhớ kỹ Ryan thích ăn nhất chính là tôm tươi. Nhóc con kia tựa hồ là đang... Khi dễ Edda?
Nhìn Ryan vẻ mặt vô tội và Edda diện vô biểu tình lại hết sức phối hợp, Iven không nói gì.
Ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, rau dưa trở thành nguyên liệu cực kỳ hiếm, giá trị dinh dưỡng của nó còn cao hơn thuốc dinh dưỡng rất nhiều. Đi một vòng, Iven mua tôm tươi và một ít rau dưa. Mua xong, Iven đưa hai nhóc con về nhà.
Lúc Roy gọi tới, Iven đang mở cửa, trong tay cầm một túi rau dưa. Hai nhóc con tay trong tay theo phía sau Iven.
"Thầy, con được chọn rồi!" Thanh âm của thiếu niên trầm thấp nhưng khó giấu được sự hưng phấn.
Iven cười: "Roy, chúc mừng cậu."
"Thầy, cảm ơn người!" Roy nói.
"Cậu là học trò của tôi, dạy cậu một vài thứ vốn là việc nên làm." Iven nói.
"Không, con có rất nhiều giáo viên, thế nhưng không có ai như người." Roy nghiêm túc nói, "Thầy, sáng sớm ngày mai có rảnh không? Tướng quân Corrine muốn gặp người."
Iven khẽ buông tay, túi trên tay không cẩn thận rơi trên mặt đất, thức ăn bên trong rơi ra, rơi đầy đầy đất. Hai nhóc con kia liền vội vàng đem các thứ nhặt vào túi, mỗi người mang phân nửa, ngoan ngoãn đứng bên người Iven. Ryan ngước đầu nhìn Iven nghe điện thoại.
Iven sờ sờ đầu Ryan, nhóc kia hạ thấp đầu. Iven muốn cự tuyệt, giữa y và Corrine đã không còn bất cứ quan hệ gì, căn bản không cần phải gặp mặt.
"Tướng quân Corrine nói, ngày mai hắn ở quán cà phê Harise chờ người. Thời gian là chin giờ sáng mai, hắn đã thay người xin nghỉ với nhà trường. Hắn còn nói mong người sẽ đúng hẹn."
Hành động của Corrine, theo hắn là một loại săn sóc, nhưng với Iven, lại là một loại uy hiếp. Corrine là khách quý của Wriston, nếu như lãnh đạo nhà trường biết Corrine muốn gặp riêng y, mà y không đi, không cần Colin châm ngòi thổi gió, nhà trường sẽ trực tiếp xa thải y.
Iven cúp máy, mở cửa, ôm hai nhóc đổi dép nhỏ, liền để cho bọn nó đi vào trước.
Một bữa tối ba người ăn, hai nhóc con cũng không nhàn rỗi, lúc Iven xào rau, hai nhóc con mặc tạp dề nhỏ in hình hoạt hình, ngồi xổm bên chậu nước, đang rửa rau.
Tài nấu nướng của Iven không thể dùng từ được để hình dung, mà là tốt. Từ một học viên tốt nghiệp Cyperlise đột nhiên trở thành một người vợ, Iven học nấu ăn, Iven làm cơm năm năm, tài nấu nướng sau năm năm có thể sánh ngang đầu bếp nhà hàng.
Hai nhóc con ăn rất vui vẻ, cuối cùng đều vuốt bụng nhỏ tròn vo bắt đầu thong thả đi quanh phòng tiêu thực. Sau khi ăn cơm tối xong, hai nhóc song song ngồi trên ghế sa lon xem ti vi. Iven thì làm việc ở thư phòng.
Lúc TV chiếu ra một hình ảnh, Edda đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nắm tay Ryan có chút chặt. Ryan nhìn Edda, lại nhìn TV một chút.
"Edda." Ryan nghi hoặc.
"Bảo bảo, ba ba khi còn sống rất thích hắn." Edda chỉ vào người trong TV nói.
Ryan nhìn người trong TV, người kia có mắt màu xanh nhạt giống nó, lớn lên rất đẹp.
"Bảo bảo, tớ nhớ ba ba." Edda buồn bực nói.
Ryan vươn tay, khoát lên vai Edda, tựa như đang an ủi.
"Bảo bảo, tớ nghĩ muốn chữ kí của hắn đưa cho ba ba."
"Tớ đây dẫn cậu đi." Ryan đột nhiên ngồi ngay ngắn, biến thành bộ dáng tiểu đại nhân, nghiêm túc nói.
Tám giờ, mẹ của Edda tới, đó là một nữ nhân hơi cao có chút gầy, sắc mặt bởi vì mệt mỏi cũng không dễ nhìn. Nữ nhân và Iven nói chuyện xong, liền đón Edda đi. Trong phòng chỉ còn lại Iven và Ryan. Hai người trước đi tắm, cùng thay áo ngủ. Ryan ngồi xếp bằng trên giường, giương khuôn mặt nhỏ nhắn, mi tâm nho nhỏ cũng nhíu lại.
Iven nghĩ thập phần thú vị, vừa dọn dẹp vừa nói: "Ryan, con đang suy nghĩ gì vậy?"
"Ba ba, người nói cục cưng sau này lớn lên làm chiến sĩ đánh đế quốc Cady, hay là tham gia viện khoa học đế quốc nghiên cứu lực hút giữa các vì sao?"
Vấn đề của Ryan khá hàm súc.
Iven sửng sốt một chút, nhìn một đoàn nho nhỏ trên giường, Iven nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Bảo bối thích gì hơn?" Iven hỏi.
"Cục cưng muốn trở thành chiến sĩ dũng cảm, thế nhưng giáo viên nói, lực hút giữa các vì sao rất mạnh, so với một nghìn chiến sĩ cơ giáp còn lợi hại hơn."
"Bảo bối, nên làm thứ mình thích chứ không phải lợi hại."
Ryan khoanh chân ngồi trên giường, thấy Iven lên giường, liền bò qua, ngồi trong lòng Iven, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm Iven.
"Cục cưng đã biết, ba ba thích gì? Ước mơ của ba ba là làm giáo viên sao?"
Iven lắc đầu: "Không phải ước mơ của ai cũng có thể thực hiện."
Lông mày của Ryan nhíu lại, cúi đầu, tay nhỏ nắm thành một đoàn: "Là vì cục cưng sao? Ba ba vui vẻ sao?"
Iven vuốt ve đầu Ryan, cưng chìu nói: "Ba ba rất vui vẻ, hiện tại ước mơ của ba ba chính là nuôi Ryan thành một tiểu mập mạp "
Mắt của Ryan tối đi lại sáng lên, trong đôi mắt xanh lam tựa như hiện lên một tầng nước: "Cục cưng yêu nhất ba ba! Thế nhưng tiểu mập mạp... Sẽ béo như Edda sao?"
Nhìn gương mặt ngây thơ của Ryan, Iven đột nhiên nổi lên ý định trêu chọc, mặt lộ vẻ mất mát nói: "Lẽ nào bảo bối không vui sao?"
Tay nhỏ của Ryan đồng thời nắm lại, qua lúc lâu mới rầu rĩ nói: "Cục cưng thích..."
Iven ôm Ryan vào ngực, nhóc con vẫn trầm tĩnh rầu rĩ phải trở nên mập mạp, có chút buồn bực cúi đầu.
Iven cảm giác trong lòng ấm áp, y có Ryan, liền có vật quý báu nhất trên thế giới này. Về phần những người khác, gặp hay không gặp, thì có quan hệ gì chứ?
—-¤—-