Corrine không rời đi, mà là đứng ở cửa, ánh mắt vẫn rơi trên người Iven. Nhìn Iven đem chăn trong túi chăn lấy ra phơi nắng, nhìn Iven đem y phục trong rương hành lý từng món một bỏ vào trong ngăn kéo, nhìn Iven quét dọn gian phòng một lần, nhìn mọi cử chỉ hành động của y. Chỉ cần nhìn Iven, Corrine liền cảm giác lòng mình an tĩnh, nóng nảy cùng bất an dần dần tán đi.
Ryan ghé vào bệ cửa sổ, lông mi dài ở in trên mặt tầng bóng, cả người hướng về phía chim nhỏ lông xanh bay tới, đứng trên bệ cửa, kêu 'chi chi'.
Hai mắt xanh thẳm của Ryan tựa hồ hiện lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, học tiếng chim hót.
"Chi chi ~ Chi chi ~ "
Chim nhỏ tựa hồ thông minh, biết Ryan vô hại, chậm rãi tới gần, rơi vào tay nhỏ của Ryan. Miệng Ryan nhếch lên, ngây thơ cười.
Iven vào phòng ngủ, ánh mắt của Corrine bị Ryan hấp dẫn. Tình cảm của Corrine đối Ryan cực kỳ phức tạp. Lần đầu gặp mặt, Corrine thích nhóc con khả ái này, thế nhưng khi nhóc con này lại bắt một con sông giữa hắn và Iven, luôn nhắc nhở chuyện xảy ra năm năm trước.
Vô luận Ryan là con của ai, thế nhưng Ryan nhất định là con của Iven. Iven thương yêu nó vạy, nguyện ý đem mọi thứ đều để trước mặt nó. Thứ Ryan chán ghét , Iven sẽ khôngliếc mắt nhìn. Corrine chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày tận lực lấy lòng một người như vậy. Corrine giãy dụa trong mâu thuẫn chốc lát, cuối cùng vẫn đi về phía Ryan.
Chim nhỏ từ trên tay Ryan bay đi, nhóc con xoay người, có lẽ là ánh sáng quá mãnh liệt, Ryan hơi hơi híp mắt, dáng dấp nho nhỏ mang theo một ngây thơ. Ryan vươn người một cái, vẻ mặt khờ dại nhìn Corrine.
Ánh mắt của Ryan quá trong vắt, quá sạch sẽ, nhìn thấy, Corrine trong lòng run lên, nhịn không được khom người xuống, sờ sờ đầu Ryan.
"Chim chi chi bay đi rồi." Khuôn mặt nhỏ của Ryan nhăn lại nói, mang vẻ mất mát.
"Nhóc thích chim chi chi?" Corrine hỏi.
"Thích a, trước đây lúc cháu sinh bệnh, ba ba sẽ mua đồ chơi chim chi chi cho cháu." Ryan nói.
Iven từ phòng ngủ đi ra, nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng đột nhiên có tâm tình phức tạp. Iven lắc đầu, đem tâm tình kia ra khỏi đầu, đi ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân, Corrine xoay người liền thấy Iven đứng sau hắn. Thanh niên mặc áo sơ mi trắng thật mỏng, buộc quanh eo thon, xương quai xanh xinh đẹp lộ ở bên ngoài, Corrine đột nhiên kích động muôn ôm y vào trong lòng. Đó là dục vọng quen thuộc.
Thế nhưng Corrine nhịn được, hắn nhẹ giọng ho khan một cái, thanh âm bình ổn nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ bắt đầu chính thức đi làm. Nếu như cần gì, có thể gọi cho tôi."
"Được, cảm ơn." Iven nói.
Vẫn là lễ phép mà xa cách. Corrine gật đầu, xoay người rời đi.
Ryan thích nơi ở mới, bởi vì nơi này có chim chi chi. Ở trấn Johan, phía sau nhà phu nhân Mary có một khu vườn, trong vườn có rất nhiều đại thụ, mỗi khi đến hè, sẽ có thật nhiều chim chi chi bay đến. Ryan từ nhỏ ở nơi đó lớn lên, đối với chim chi chi có một tình cảm đặc biệt.
"Ba ba, Edda có thể có bạn mới không." Ryan tựa cằm trên hai tay, rầu rĩ nói.
Iven ôm Ryan vào trong ngực, nhóc con gần đây tựa hồ lại cao hơn.
Iven suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Bảo bối, chờ sang năm, chúng ta trở lại thăm Edda có được không?"
"Edda ngốc như vậy, khẳng định không có người làm bạn với cậu ấy."
Ryan bĩu môi nói, chui vào trong lòng Iven, trong ánh mắt xanh thẳm lộ ra một ý cười.
**
Tòa nhà quân bộ được đế quốc xây dựng, là do kiến trúc sư nổi tiếng lúc đó Montreal kiến tạo, từ chọ địa điểm đến bố cục, đều được tính toán chặt chẽ. Tòa nhà quân bộ tổng cộng có ba mươi tầng, mỗi một tầng là một hệ thống đơn độc, có thang máy riêng, nhập mật mã vào mới có thể đi vào. Iven trực tiếp lên tầng tám.
Iven là một người nghiêm túc, trước đây làm việc ở cục hành chính, y có thói quen đến sớm ba mươi phút. Đổi công việc, Iven vẫn giữ thói quen như trước, đến tòa nhà quân bộ sớm ba mươi phút. Cả tòa nhà đều thập phần an tĩnh.
Iven tới trước phòng 815, mở cửa cần quét vân tay. Iven không quét vân tay, cho nên chỉ có thể dựa vào cửa chờ.
Dần dần có người tới, thấy Iven, sau đó sẽ nhìn số phòng 815, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Kach từ chức? Hay là bị tướng quân sa thải?" Nam nhân trẻ tuổi hỏi, vòng quanh Iven hai vòng, sau đó xít lại gần y, "Hắn ngu như vậy nhất định là bị xa thải rồi! Cậu tên là gì?"
Trước đây Iven rất ít cùng Corrine đồng thời xuất hiện ở một nơi, cho nên đồng sự của hắn cũng không nhận ra y.
Iven không nói gì, mà là vượt qua nam nhân, ánh mắt rơi trên người một người khác. Corrine mặc một thân tây trang màu đen, đang đứng ở phía sau nam nhân, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ biểu lộ gì. Nam nhân xoay người, thấy Corrine trong nháy mắt đứng thẳng người, hướng Corrine hành quân lễ, trung khí mười phần nói: "Tướng quân Corrine, buổi sáng tốt lành!"
"Erwin, cẩn thận tôi nói cho Kach cậu nói xấu hắn." Corrine nghiêm mặt nói.
Erwin nhất thời vẻ mặt cầu xin: "Tướng quân Corrine, ngài tha cho tôi đi! Tính Kach thù dai, không thể không chỉnh chết tôi!"
"Erwin..."
Phía sau truyền tới một thanh âm, Erwin quay đầu, sau đó thiếu chút nữa khóc lên: "Kach thân ái..."
Kach nhìn Erwin từ đầu đến chân, thẳng đến khiến hắn thấy lạnh run, mới đến trước mặt Iven, cười nói: "Winston tiên sinh, tôi là Kach · Lanner, chúng ta trước đã gặp qua."
Iven nhớ rõ người trước mắt, lúc ở trấn Johan bọn họ gặp qua rất nhiều lần: "Xin chào, Kach tiên sinh."
Erwin cũng dịch lại gần Iven: "Winston? Một trong những dòng họ lâu đời của đế quốc. Tôi là Erwin, phụ trách nghiên cứu chế tạo cơ giáp. Cậu vừa tới, nếu có cái gì cần giúp một tay đều có thể tìm tôi nga ~ "
Kach nhìn Erwin gần như muốn dán lên người Iven làm quen, lại nhìn Corrine mặt dần dần đen lại, đối với Erwin không hề nhìn không nói gì.
Corrine trực tiếp đi qua giữa Iven và Erwin: "Erwin, trừ một tháng tiền lương."
Erwin còn đang mơ hồ, nghe một tin dữ, đột nhiên quát to một tiếng: "Tướng quân Corrine!"
Corrine ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp mở cửa phòng 815, sau đó nói với Iven: "Theo tôi tiến vào." Hoàn toàn không để ý tới Erwin gào khóc thảm thiết.
Kach kéo cổ áo của Erwin, kéo hắn trở về: "Không cần giả bộ, tướng quân không phụ trách phát lương."
Biểu tình trên mặt Erwin trong nháy mắt khôi phục bình thường, đi về phòng làm việc của mình.
Phòng 815 là phòng làm việc của riêng Corrine, bố cục rât lớn, bên trong chia ra rất nhiều phòng làm việc nhỏ và phòng thực nghiệm, thậm chí có cả phòng điều khiển cơ giáp ảo. Corrine dẫn Iven vào phòng điều khiển. Trong phòng điều khiển có thật nhiều phím đủ mọi màu sắc, mỗi một phím đều đại biểu cho một hạng điều khiển, nhiều hơn so với đại học Wriston, Iven rất nhanh đắm chìm trong những thứ mới mẻ này, trong mắt lóe ra hiếu kỳ.
Corrine đứng ở bàn bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Iven, ngón tay vô ý thức đập mặt bàn, phát ra âm thanh có tiết tấu. Mọi cử động của Iven đều rơi vào trong mắt Corrine, tò mò, vui vẻ, biểu tình sinh động này không có cái nào bị bỏ qua.
"Iven..." Corrine đột nhiên cảm thấy một luồng khí nóng từ lòng ngực bốc lên, gần như bật thốt lên.
Iven để bản thuyết minh trong tay xuống, có chút nghi ngờ nhìn Corrine.
Corrine hít một hơi thật sâu, dần dần tỉnh táo lại, nghiêm mặt nói: "Nếu như có thời gian rảnh, cậu có thể tới ở đây tiến hành tập luyện, đối năng lực của cậu trợ giúp rất lớn."
"Hiện tại, chúng ta phải bắt đầu công việc." Corrine nói.
Corrine dẫn Iven vào phòng làm việc, đây là chỗ làm việc của Corrine, làm trợ lý, vị trí của Iven là ở bên người Corrine.
Corrine mở máy tính ra, gửi một ít số liệu đến máy tính của Iven: "Những thứ này là một ít số liệu của chiến sĩ bộ đội tác chiến hàng đầu đế quốc, căn cứ theo những số liệu này phân tích độ phù hợp với cơ giáp hiện tại của bọn họ, sau đó căn cứ cái này quyết định bọn họ có cần đổi cơ giáp không."
Corrine giải thích đơn giản, năng lực lĩnh ngộ của Iven rất mạnh, rất nhanh liền nắm được yêu cầu trong đó, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Ánh mắt của Corrine thỉnh thoảng sẽ rơi vào người Iven, mang theo ẩn nhẫn cực kỳ khắc chế. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Iven chăm chỉ làm việc. Iven mang kính, có vẻ rất văn nhã, ánh mắt chuyên chú vào trong máy tính, lúc hoàn thành tính toán đầu tiên, khóe miệng sẽ không khỏi giãn ra, lúc gặp khó khăn, lại vô ý thức cắn môi của mình.
Nhìn môi bị cắn có chút đỏ lên, Corrine hít một hơi thật sâu: "Iven, trung tâm giáo dục quân bộ tan học lúc năm giờ chiều, cậu có thể ba giờ rưỡi tan tầm, sau đó đi đón Ryan."
Iven ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, mới phát hiện đã ba giờ. Nếu bỏ đi thành kiến cá nhân, công việc này quả thực rất thích hợp với y. Đến ba giờ rưỡi, Iven liền đứng dậy rời đi. Corrine tiếp tục công việc.
Lúc Iven đi tới cửa, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Corrine nhìn máy tính, ánh mắt chuyên chú. Có thể làm việc cùng Corrine, đây đã từng là ước mơ của Iven, thế nhưng hiện tại, đột nhiên thành hiện thực, lại không còn như ước mơ ban đầu.
Iven vào thang máy, xuống lầu. Iven mới vừa đi tới cửa quân bộ, một người đột nhiên vọt tới, đụng vào lòng Iven. Người nọ chạy quá nhanh, lực lớn thiếu chút nữa khiến Iven ngồi dưới đất. Iven lui về phía sau hai bước, người nọ vội vã đứng lên, gương mặt thiếu niên liền đập vào trong mắt Iven. Iven sửng sốt một chút.
Y nhớ gương mặt này, năm năm trước, khi y ôm một tia hy vọng cuối cùng đi tìm Corrine, liền thấy gương mặt này, trên gương mặt này mang vẻ ngỡ ngàng và ngây thơ. Thiếu niên vốn là vô tội, thế nhưng sự tồn tại của thiếu niên lại tựa như một loại đùa cợt, chế giễu y ngu xuẩn. Thiếu niên như mèo, trong vô số giấc mơ, lúc sau cùng, Iven đều gặp gương mặt này. Đó vĩnh viễn là ác mộng, mỗi lần tỉnh lại đều thấy hoảng.
Hôm nay, gương mặt này đột ngột xuất hiện ở trước mặt của mình, trên mặt tất cả đều là hổ thẹn. Thiếu niên gãi đầu: "Ngượng ngùng, xin lỗi, tôi muốn gặp Corrine tiên sinh, xin hỏi anh có thể dẫn tôi đi tìm hắn không?"
Iven nhìn chằm chằm thiếu niên chốc lát, đột nhiên nở nụ cười: "Tiến vào quân bộ cần lệnh thông hành, lệnh thông hành của cậu đâu?"
Thiếu niên vội vã từ trong lòng ngực lấy ra một cái thẻ, đó là thông hành lệnh tạm thời, dưới góc phải lệnh thông hành là chữ kí rồng bay phượng múa của Corrine. Iven nhớ rõ chữ kí của Corrine. Corrine đối thiếu niên này quả nhiên rất sủng ái, thậm chí cho cậu ta lệnh thông hành của quân bộ, để cậu ta tùy thời có thể tới tìm hắn. Trước đây y làm vợ của Corrine, nhưng cho tới nay không có quyền tiến nhập quân bộ.
Đây cũng là khác biệt, khác biệt giữa yêu và không yêu. Iven gần như có chút giễu cợt nhìn tấm thẻ kia.
"Được, đi theo tôi." Iven nói.
"Cảm ơn rất nhiều, dáng người của anh rất, người cũng tốt." Thiếu niên tâng bốc.
Iven không nói gì, dẫn thiếu niên vào thang máy, sau đó một lần nữa về tầng tám. Iven in vân tay của mình vào, cửa mở. Corrine nghe được thanh âm ngẩng đầu, trên mặt mang vẻ uể oải, lúc nhìn thấy Iven, biểu tình của Corrine có chút biến hóa, một tia kinh hỉ không dễ nhận ra.
"Corrine tiên sinh, có người tìm anh." Iven nói.
Iven hơi xoay người, Corrine liền thấy Harry đứng sau lưng Iven. Harry thấy Corrine, liền như thấy cứu tinh vọt tới, vọt vào lòng Corrine.
Iven đứng ở cửa, khóe miệng kéo ra một đường cung như không có độ cong, tự tiếu phi tiếu nhìn Corrine.
Harry ôm hắn thật chặt, Corrine đã quen với động tác như vậy, nhưng nhìn cái cười kia của Iven, Corrine đột nhiên có cảm giác hốt hoảng. Hắn vội vã đẩy Harry ra, ngẩng đầu nhìn lại, đã không còn thân ảnh của Iven.
"Corrine tiên sinh, cứu em!" Thiếu niên bị đẩy ra thuận thế ôm lấy một cây cột, đáng thương nhìn Corrine.
Corrine có chút không yên lòng, mặt không thay đổi nhìn Harry: "Sao lại chạy đến quân bộ?"
"Em sắp chết!" Harry lộ ra một biểu tình bi thương.
"Đã chết cũng không có thể xông loạn vào quân bộ." Corrine lạnh lùng nói.
"Không xông vào em liền chết! Em đã bị Cyperlise xoá tên rồi, phu nhân Margaret quá tàn nhẫn!" Harry lớn tiếng nói.
Sắc mặt Corrine nhất thời lạnh xuống.
Iven đứng ở cửa nhìn chốc lát, chẳng biết tại sao, trong đầu y hiện ra cảnh tuwojng năm năm trước, thiếu niên nằm trong lòng nam nhân, thân mật như vậy, mà y, lại là một ngoài cuộc. Chỉ là hiện tại, không còn cảm giác đau lòng đến chết này, chỉ cảm thấy rất nực cười, rất trào phúng. Y thậm chí nghĩ nhịn không được bật cười. Iven nhịn được, y bình tĩnh xoay người, thậm chí hảo tâm giúp bọn họ đóng cửa lại.
"Iven, đó là vị kia của tướng quân sao? Tướng quân giấu rất chặt, chúng ta đều chưa từng có gặp qua." Erwin bu lại, vẻ mặt bát quái nói, "Lớn lên đẹp vô cùng, cho dù tính cách có chút xúc động, bất quá có thể tướng quân thích loại hình này, tiểu bạch thỏ hoạt bát. Hơn nữa cư nhiên có thể xuất nhập quân bộ, xem ra tướng quân rất cưng chìu cậu ta! Iven, cậu biết bọn họ khi nào kết hôn a? Trời ạ, đế quốc không biết nhiều thiếu nữ muốn thầm thương tâm!"
"Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm." Iven thản nhiên nói, "Cho nên tôi biết cũng không nhiều hơn anh."
Nhiệt tình bát quái của Erwin tình nhất thời bị dập tắt, u oán nhìn Iven.
Iven nhún vai, xoay người rời đi.
—-¤—-
Corrine không rời đi, mà là đứng ở cửa, ánh mắt vẫn rơi trên người Iven. Nhìn Iven đem chăn trong túi chăn lấy ra phơi nắng, nhìn Iven đem y phục trong rương hành lý từng món một bỏ vào trong ngăn kéo, nhìn Iven quét dọn gian phòng một lần, nhìn mọi cử chỉ hành động của y. Chỉ cần nhìn Iven, Corrine liền cảm giác lòng mình an tĩnh, nóng nảy cùng bất an dần dần tán đi.
Ryan ghé vào bệ cửa sổ, lông mi dài ở in trên mặt tầng bóng, cả người hướng về phía chim nhỏ lông xanh bay tới, đứng trên bệ cửa, kêu 'chi chi'.
Hai mắt xanh thẳm của Ryan tựa hồ hiện lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, học tiếng chim hót.
"Chi chi ~ Chi chi ~ "
Chim nhỏ tựa hồ thông minh, biết Ryan vô hại, chậm rãi tới gần, rơi vào tay nhỏ của Ryan. Miệng Ryan nhếch lên, ngây thơ cười.
Iven vào phòng ngủ, ánh mắt của Corrine bị Ryan hấp dẫn. Tình cảm của Corrine đối Ryan cực kỳ phức tạp. Lần đầu gặp mặt, Corrine thích nhóc con khả ái này, thế nhưng khi nhóc con này lại bắt một con sông giữa hắn và Iven, luôn nhắc nhở chuyện xảy ra năm năm trước.
Vô luận Ryan là con của ai, thế nhưng Ryan nhất định là con của Iven. Iven thương yêu nó vạy, nguyện ý đem mọi thứ đều để trước mặt nó. Thứ Ryan chán ghét , Iven sẽ khôngliếc mắt nhìn. Corrine chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày tận lực lấy lòng một người như vậy. Corrine giãy dụa trong mâu thuẫn chốc lát, cuối cùng vẫn đi về phía Ryan.
Chim nhỏ từ trên tay Ryan bay đi, nhóc con xoay người, có lẽ là ánh sáng quá mãnh liệt, Ryan hơi hơi híp mắt, dáng dấp nho nhỏ mang theo một ngây thơ. Ryan vươn người một cái, vẻ mặt khờ dại nhìn Corrine.
Ánh mắt của Ryan quá trong vắt, quá sạch sẽ, nhìn thấy, Corrine trong lòng run lên, nhịn không được khom người xuống, sờ sờ đầu Ryan.
"Chim chi chi bay đi rồi." Khuôn mặt nhỏ của Ryan nhăn lại nói, mang vẻ mất mát.
"Nhóc thích chim chi chi?" Corrine hỏi.
"Thích a, trước đây lúc cháu sinh bệnh, ba ba sẽ mua đồ chơi chim chi chi cho cháu." Ryan nói.
Iven từ phòng ngủ đi ra, nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng đột nhiên có tâm tình phức tạp. Iven lắc đầu, đem tâm tình kia ra khỏi đầu, đi ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân, Corrine xoay người liền thấy Iven đứng sau hắn. Thanh niên mặc áo sơ mi trắng thật mỏng, buộc quanh eo thon, xương quai xanh xinh đẹp lộ ở bên ngoài, Corrine đột nhiên kích động muôn ôm y vào trong lòng. Đó là dục vọng quen thuộc.
Thế nhưng Corrine nhịn được, hắn nhẹ giọng ho khan một cái, thanh âm bình ổn nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ bắt đầu chính thức đi làm. Nếu như cần gì, có thể gọi cho tôi."
"Được, cảm ơn." Iven nói.
Vẫn là lễ phép mà xa cách. Corrine gật đầu, xoay người rời đi.
Ryan thích nơi ở mới, bởi vì nơi này có chim chi chi. Ở trấn Johan, phía sau nhà phu nhân Mary có một khu vườn, trong vườn có rất nhiều đại thụ, mỗi khi đến hè, sẽ có thật nhiều chim chi chi bay đến. Ryan từ nhỏ ở nơi đó lớn lên, đối với chim chi chi có một tình cảm đặc biệt.
"Ba ba, Edda có thể có bạn mới không." Ryan tựa cằm trên hai tay, rầu rĩ nói.
Iven ôm Ryan vào trong ngực, nhóc con gần đây tựa hồ lại cao hơn.
Iven suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Bảo bối, chờ sang năm, chúng ta trở lại thăm Edda có được không?"
"Edda ngốc như vậy, khẳng định không có người làm bạn với cậu ấy."
Ryan bĩu môi nói, chui vào trong lòng Iven, trong ánh mắt xanh thẳm lộ ra một ý cười.
Tòa nhà quân bộ được đế quốc xây dựng, là do kiến trúc sư nổi tiếng lúc đó Montreal kiến tạo, từ chọ địa điểm đến bố cục, đều được tính toán chặt chẽ. Tòa nhà quân bộ tổng cộng có ba mươi tầng, mỗi một tầng là một hệ thống đơn độc, có thang máy riêng, nhập mật mã vào mới có thể đi vào. Iven trực tiếp lên tầng tám.
Iven là một người nghiêm túc, trước đây làm việc ở cục hành chính, y có thói quen đến sớm ba mươi phút. Đổi công việc, Iven vẫn giữ thói quen như trước, đến tòa nhà quân bộ sớm ba mươi phút. Cả tòa nhà đều thập phần an tĩnh.
Iven tới trước phòng , mở cửa cần quét vân tay. Iven không quét vân tay, cho nên chỉ có thể dựa vào cửa chờ.
Dần dần có người tới, thấy Iven, sau đó sẽ nhìn số phòng , đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Kach từ chức? Hay là bị tướng quân sa thải?" Nam nhân trẻ tuổi hỏi, vòng quanh Iven hai vòng, sau đó xít lại gần y, "Hắn ngu như vậy nhất định là bị xa thải rồi! Cậu tên là gì?"
Trước đây Iven rất ít cùng Corrine đồng thời xuất hiện ở một nơi, cho nên đồng sự của hắn cũng không nhận ra y.
Iven không nói gì, mà là vượt qua nam nhân, ánh mắt rơi trên người một người khác. Corrine mặc một thân tây trang màu đen, đang đứng ở phía sau nam nhân, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ biểu lộ gì. Nam nhân xoay người, thấy Corrine trong nháy mắt đứng thẳng người, hướng Corrine hành quân lễ, trung khí mười phần nói: "Tướng quân Corrine, buổi sáng tốt lành!"
"Erwin, cẩn thận tôi nói cho Kach cậu nói xấu hắn." Corrine nghiêm mặt nói.
Erwin nhất thời vẻ mặt cầu xin: "Tướng quân Corrine, ngài tha cho tôi đi! Tính Kach thù dai, không thể không chỉnh chết tôi!"
"Erwin..."
Phía sau truyền tới một thanh âm, Erwin quay đầu, sau đó thiếu chút nữa khóc lên: "Kach thân ái..."
Kach nhìn Erwin từ đầu đến chân, thẳng đến khiến hắn thấy lạnh run, mới đến trước mặt Iven, cười nói: "Winston tiên sinh, tôi là Kach · Lanner, chúng ta trước đã gặp qua."
Iven nhớ rõ người trước mắt, lúc ở trấn Johan bọn họ gặp qua rất nhiều lần: "Xin chào, Kach tiên sinh."
Erwin cũng dịch lại gần Iven: "Winston? Một trong những dòng họ lâu đời của đế quốc. Tôi là Erwin, phụ trách nghiên cứu chế tạo cơ giáp. Cậu vừa tới, nếu có cái gì cần giúp một tay đều có thể tìm tôi nga ~ "
Kach nhìn Erwin gần như muốn dán lên người Iven làm quen, lại nhìn Corrine mặt dần dần đen lại, đối với Erwin không hề nhìn không nói gì.
Corrine trực tiếp đi qua giữa Iven và Erwin: "Erwin, trừ một tháng tiền lương."
Erwin còn đang mơ hồ, nghe một tin dữ, đột nhiên quát to một tiếng: "Tướng quân Corrine!"
Corrine ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp mở cửa phòng , sau đó nói với Iven: "Theo tôi tiến vào." Hoàn toàn không để ý tới Erwin gào khóc thảm thiết.
Kach kéo cổ áo của Erwin, kéo hắn trở về: "Không cần giả bộ, tướng quân không phụ trách phát lương."
Biểu tình trên mặt Erwin trong nháy mắt khôi phục bình thường, đi về phòng làm việc của mình.
Phòng là phòng làm việc của riêng Corrine, bố cục rât lớn, bên trong chia ra rất nhiều phòng làm việc nhỏ và phòng thực nghiệm, thậm chí có cả phòng điều khiển cơ giáp ảo. Corrine dẫn Iven vào phòng điều khiển. Trong phòng điều khiển có thật nhiều phím đủ mọi màu sắc, mỗi một phím đều đại biểu cho một hạng điều khiển, nhiều hơn so với đại học Wriston, Iven rất nhanh đắm chìm trong những thứ mới mẻ này, trong mắt lóe ra hiếu kỳ.
Corrine đứng ở bàn bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Iven, ngón tay vô ý thức đập mặt bàn, phát ra âm thanh có tiết tấu. Mọi cử động của Iven đều rơi vào trong mắt Corrine, tò mò, vui vẻ, biểu tình sinh động này không có cái nào bị bỏ qua.
"Iven..." Corrine đột nhiên cảm thấy một luồng khí nóng từ lòng ngực bốc lên, gần như bật thốt lên.
Iven để bản thuyết minh trong tay xuống, có chút nghi ngờ nhìn Corrine.
Corrine hít một hơi thật sâu, dần dần tỉnh táo lại, nghiêm mặt nói: "Nếu như có thời gian rảnh, cậu có thể tới ở đây tiến hành tập luyện, đối năng lực của cậu trợ giúp rất lớn."
"Hiện tại, chúng ta phải bắt đầu công việc." Corrine nói.
Corrine dẫn Iven vào phòng làm việc, đây là chỗ làm việc của Corrine, làm trợ lý, vị trí của Iven là ở bên người Corrine.
Corrine mở máy tính ra, gửi một ít số liệu đến máy tính của Iven: "Những thứ này là một ít số liệu của chiến sĩ bộ đội tác chiến hàng đầu đế quốc, căn cứ theo những số liệu này phân tích độ phù hợp với cơ giáp hiện tại của bọn họ, sau đó căn cứ cái này quyết định bọn họ có cần đổi cơ giáp không."
Corrine giải thích đơn giản, năng lực lĩnh ngộ của Iven rất mạnh, rất nhanh liền nắm được yêu cầu trong đó, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Ánh mắt của Corrine thỉnh thoảng sẽ rơi vào người Iven, mang theo ẩn nhẫn cực kỳ khắc chế. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Iven chăm chỉ làm việc. Iven mang kính, có vẻ rất văn nhã, ánh mắt chuyên chú vào trong máy tính, lúc hoàn thành tính toán đầu tiên, khóe miệng sẽ không khỏi giãn ra, lúc gặp khó khăn, lại vô ý thức cắn môi của mình.
Nhìn môi bị cắn có chút đỏ lên, Corrine hít một hơi thật sâu: "Iven, trung tâm giáo dục quân bộ tan học lúc năm giờ chiều, cậu có thể ba giờ rưỡi tan tầm, sau đó đi đón Ryan."
Iven ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, mới phát hiện đã ba giờ. Nếu bỏ đi thành kiến cá nhân, công việc này quả thực rất thích hợp với y. Đến ba giờ rưỡi, Iven liền đứng dậy rời đi. Corrine tiếp tục công việc.
Lúc Iven đi tới cửa, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Corrine nhìn máy tính, ánh mắt chuyên chú. Có thể làm việc cùng Corrine, đây đã từng là ước mơ của Iven, thế nhưng hiện tại, đột nhiên thành hiện thực, lại không còn như ước mơ ban đầu.
Iven vào thang máy, xuống lầu. Iven mới vừa đi tới cửa quân bộ, một người đột nhiên vọt tới, đụng vào lòng Iven. Người nọ chạy quá nhanh, lực lớn thiếu chút nữa khiến Iven ngồi dưới đất. Iven lui về phía sau hai bước, người nọ vội vã đứng lên, gương mặt thiếu niên liền đập vào trong mắt Iven. Iven sửng sốt một chút.
Y nhớ gương mặt này, năm năm trước, khi y ôm một tia hy vọng cuối cùng đi tìm Corrine, liền thấy gương mặt này, trên gương mặt này mang vẻ ngỡ ngàng và ngây thơ. Thiếu niên vốn là vô tội, thế nhưng sự tồn tại của thiếu niên lại tựa như một loại đùa cợt, chế giễu y ngu xuẩn. Thiếu niên như mèo, trong vô số giấc mơ, lúc sau cùng, Iven đều gặp gương mặt này. Đó vĩnh viễn là ác mộng, mỗi lần tỉnh lại đều thấy hoảng.
Hôm nay, gương mặt này đột ngột xuất hiện ở trước mặt của mình, trên mặt tất cả đều là hổ thẹn. Thiếu niên gãi đầu: "Ngượng ngùng, xin lỗi, tôi muốn gặp Corrine tiên sinh, xin hỏi anh có thể dẫn tôi đi tìm hắn không?"
Iven nhìn chằm chằm thiếu niên chốc lát, đột nhiên nở nụ cười: "Tiến vào quân bộ cần lệnh thông hành, lệnh thông hành của cậu đâu?"
Thiếu niên vội vã từ trong lòng ngực lấy ra một cái thẻ, đó là thông hành lệnh tạm thời, dưới góc phải lệnh thông hành là chữ kí rồng bay phượng múa của Corrine. Iven nhớ rõ chữ kí của Corrine. Corrine đối thiếu niên này quả nhiên rất sủng ái, thậm chí cho cậu ta lệnh thông hành của quân bộ, để cậu ta tùy thời có thể tới tìm hắn. Trước đây y làm vợ của Corrine, nhưng cho tới nay không có quyền tiến nhập quân bộ.
Đây cũng là khác biệt, khác biệt giữa yêu và không yêu. Iven gần như có chút giễu cợt nhìn tấm thẻ kia.
"Được, đi theo tôi." Iven nói.
"Cảm ơn rất nhiều, dáng người của anh rất, người cũng tốt." Thiếu niên tâng bốc.
Iven không nói gì, dẫn thiếu niên vào thang máy, sau đó một lần nữa về tầng tám. Iven in vân tay của mình vào, cửa mở. Corrine nghe được thanh âm ngẩng đầu, trên mặt mang vẻ uể oải, lúc nhìn thấy Iven, biểu tình của Corrine có chút biến hóa, một tia kinh hỉ không dễ nhận ra.
"Corrine tiên sinh, có người tìm anh." Iven nói.
Iven hơi xoay người, Corrine liền thấy Harry đứng sau lưng Iven. Harry thấy Corrine, liền như thấy cứu tinh vọt tới, vọt vào lòng Corrine.
Iven đứng ở cửa, khóe miệng kéo ra một đường cung như không có độ cong, tự tiếu phi tiếu nhìn Corrine.
Harry ôm hắn thật chặt, Corrine đã quen với động tác như vậy, nhưng nhìn cái cười kia của Iven, Corrine đột nhiên có cảm giác hốt hoảng. Hắn vội vã đẩy Harry ra, ngẩng đầu nhìn lại, đã không còn thân ảnh của Iven.
"Corrine tiên sinh, cứu em!" Thiếu niên bị đẩy ra thuận thế ôm lấy một cây cột, đáng thương nhìn Corrine.
Corrine có chút không yên lòng, mặt không thay đổi nhìn Harry: "Sao lại chạy đến quân bộ?"
"Em sắp chết!" Harry lộ ra một biểu tình bi thương.
"Đã chết cũng không có thể xông loạn vào quân bộ." Corrine lạnh lùng nói.
"Không xông vào em liền chết! Em đã bị Cyperlise xoá tên rồi, phu nhân Margaret quá tàn nhẫn!" Harry lớn tiếng nói.
Sắc mặt Corrine nhất thời lạnh xuống.
Iven đứng ở cửa nhìn chốc lát, chẳng biết tại sao, trong đầu y hiện ra cảnh tuwojng năm năm trước, thiếu niên nằm trong lòng nam nhân, thân mật như vậy, mà y, lại là một ngoài cuộc. Chỉ là hiện tại, không còn cảm giác đau lòng đến chết này, chỉ cảm thấy rất nực cười, rất trào phúng. Y thậm chí nghĩ nhịn không được bật cười. Iven nhịn được, y bình tĩnh xoay người, thậm chí hảo tâm giúp bọn họ đóng cửa lại.
"Iven, đó là vị kia của tướng quân sao? Tướng quân giấu rất chặt, chúng ta đều chưa từng có gặp qua." Erwin bu lại, vẻ mặt bát quái nói, "Lớn lên đẹp vô cùng, cho dù tính cách có chút xúc động, bất quá có thể tướng quân thích loại hình này, tiểu bạch thỏ hoạt bát. Hơn nữa cư nhiên có thể xuất nhập quân bộ, xem ra tướng quân rất cưng chìu cậu ta! Iven, cậu biết bọn họ khi nào kết hôn a? Trời ạ, đế quốc không biết nhiều thiếu nữ muốn thầm thương tâm!"
"Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm." Iven thản nhiên nói, "Cho nên tôi biết cũng không nhiều hơn anh."
Nhiệt tình bát quái của Erwin tình nhất thời bị dập tắt, u oán nhìn Iven.
Iven nhún vai, xoay người rời đi.
—-¤—-