Sáng hôm nay, lúc y dẫn Ryan ra cửa, liền gặp Andre chờ ở cửa. Ryan hẳn là ở chỗ Margaret, sao lại khóc thảm như vậy?
"Bảo bối, con đang ở đâu?" Iven đè xuống tâm tình hốt hoảng, hỏi.
Nghe được thanh âm của Iven, tiếng khóc bên kia nhỏ đi một chút, Ryan khóc thút thít, giọng khàn khàn vang lên: "Ba ba... Mau tới đón cục cưng..."
"Bảo bối, ở nơi nào?" Nghe tiếng khóc kia, lòng Iven thít chặt, liền vội vàng hỏi.
Ryan thút thít báo địa điểm, lúc điện thoại treo, tiếng khóc tựa hồ lại lớn hơn. Iven vội vàng phản ứng, chỗ đó là trang viên của Margaret. Iven thậm chí ngay cả chào tạm biệt cũng không kịp chào, nhanh chóng lao xuống lầu, đón một chiếc xe, liền phóng đến trang viên của Margaret.
Xe dừng trước trang viên, Iven thậm chí không quan tâm đến lễ phép, trực tiếp xông tới. Toàn bộ trang viên đều rất an tĩnh, Andre đứng trong đại sảnh, cung kính khom người chào Iven: "Winston tiên sinh, tiểu thiếu gia ở tầng hai."
Iven nhanh chóng lên tầng hai, lúc đến tầng hai, y liền nghe được tiếng khóc nức nở, đẩy cánh cửa kia, chỉ thấy Ryan cuộn thành một đoàn, nằm lỳ trên giường, ra giường hoạt hoạ đều bị nhăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc có chút tái nhợt, trên mặt ướt đẫm nước mắt, trên giường ướt một vũng (nước mắt thôi). Phu nhân Margaret đứng một bên, chân tay có chút luống cuống. Margaret muốn đến gần, nhóc kia liền gạt bà ra. Sắc mặt của Margaret khó coi đến lợi hại.
Iven vội vã đi tới, Ryan thấy Iven, liền xông tới, cả người đều rúc vào trong lòng Iven.
"Ba ba!" Nhóc khóc nức nở kêu lên.
Iven tính tình ôn hòa, thế nhưng Ryan là bảo bối trong lòng y, lúc này thấy bộ dạng của nó như vậy, tim đều đau quặn, tức giận trong lòng cũng từ từ dâng lên. Y mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Margaret, lạnh lùng nói: "Phu nhân, đây là chuyện gì?"
Mặt Margaret đen lại, đứng ở đó không nói gì. Nữ hầu đi theo bên người Margaret mở miệng: "Lúc tiểu thiếu gia ngủ trưa thức dậy, muốn tìm ngài, không tìm được ngài liền khóc lên."
Iven hồ nghi nhìn vào Margaret. Nhóc con rất ngoan ngoãn, trước đây lúc theo phu nhân Mary, chưa từng có nháo như vậy.
Margaret bị ánh mắt hoài nghi của Iven nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên. Bà đi tới, nhìn nhóc con vùi trong lòng Iven, nhẹ giọng gọi: "Ryan..."
Ryan xoay đầu nhỏ, đưa gáy về phía bà. Nhóc con lại bĩu môi, lại muốn bắt đầu khóc. Iven vội vã lui về sau hai bước, mặt dán lên mặt nhóc, nhóc con mới ngưng khóc.
"Phu nhân, xin ngài nói cho tôi biết, Ryan rốt cuộc tại sao lại khóc?" Iven tiếp tục hỏi.
"Iven, con hoài nghi ta làm cái gì với Ryan sao? Ryan là cháu trai ruột của ta, là người thừa kế của gia tộc Gris, ta có thể làm gì nó chứ?" Margaret lạnh lùng nói.
"Phu nhân, Ryan điều không phải người thừa kế của gia tộc Gris!" Iven lạnh mặt nói, một bên giúp nhóc con lau nước mắt. Ryan đỏ mắt, môi đều cắn nát, khẽ dộng động, khiên người nhìn thấy hết sức đau lòng.
Margaret hơi híp mắt lại, thanh âm cũng cường ngạnh: "Ryan trong người chảy dòng máu của gia tộc Gris, đương nhiên là người thừa kế của gia tộc Gris!"
Iven không muốn nói thêm, ôm Ryan liền ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Phu nhân, Ryan theo ngài, ta vốn hy vọng nó sẽ thật vui vẻ, thế nhưng hiện tại lại thành dạng này. Ta lo lắng để Ryan theo ngài, sau này cũng mong ngài đừng tới tìm Ryan nữa."
Margaret chưa từng có thấy qua bộ dạng Iven cường ngạnh như vật, sững sờ tại chỗ. Nhóc con vẫn núp ở trong ngực y, thậm chí không có ngẩng đầu nhìn bà một cái.
"Phu nhân." Lão quản gia lo âu gọi một tiếng.
Margaret hít sâu một hơi, khôi phục bộ dáng bình thưòng: "Dọn căn phòng, hẹn được bác sĩ chưa?"
"Bác sĩ Mullis một tháng sau trở lại thành Oss, hẹn ngày hai." Andre nói.
Margaret gật đầu: "Đến lúc đó để tiểu thiếu gia làm kiểm tra toàn thân, mấy ngày này trước hết không cần đi tìm nó."
Iven ôm Ryan đi thẳng ra khỏi trang viên, lúc ra khỏi trang viên thời gian, Ryan đột nhiên đưa đầu nhỏ ra ngoài, hai tay ôm cổ Iven, trừng thật to mắt đỏ lên nhìn Iven.
"Bảo bối, xảy ra chuyện gì?"
Nhóc con chợt nhào tới, đặt đầu trên vai Iven, cọ cọ tựa như đang lấy lòng.
"Bảo bối, con cố ý?" Iven hỏi.
Nhóc con lầm bầm nói hai tiếng, không nói gì.
"Bảo bối?" Thanh âm của Iven nghiêm túc lại.
"Cục cưng muốn tìm ba ba, thế nhưng bà ta không cho." Ryan thấp giọng nói, "Bà ta còn nói xấu ba ba. Bà ta nói ba ba không thể nuôi tốt cục cưng."
Iven vẫn luôn rất tôn trọng phu nhân Margaret, thế nhưng y nghĩ không ra bà sẽ nói với Ryan những lời này. Phu nhân Margaret biết y sẽ không phục hôn với Corrine, cho nên đổi sang khuyên bảo Ryan sao? Bà chưa từng nghĩ tới Ryan đối với hắn mà nói có ý nghĩa như thế nào. Y vĩnh viễn sẽ không đem Ryan tặng cho người khác. Iven vươn tay sờ sờ đầu Ryan: "Sau này đừng khóc lợi hại như vậy, ba ba vừa nãy đều bị hù chết."
"Được nha." Ryan lên tiếng trả lời, sau đó thúc giục, "Ba ba, mau trở về nhà đi, trời sắp tối rồi, chú Byrnes sẽ chết đói đó."
Iven ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một đồng cỏ xanh rộng lớn, đường xe lại ẩn giữa đồng cỏ xanh. Bởi vì vùng này đều là nơi quý tộc sống, cho nên rất an tĩnh. Iven dẫn Ryan đi tới ven đường, trên đường xe rất ít.
Di động trên tay Ryan đột nhiên vang lên tiếng tít tít, Ryan vươn tay nhỏ ấn xuống một cái, bên kia liền truyền đến thanh âm có chút già nua của Andre.
"Tiểu thiếu gia, các cậu đang ở đâu?"
"Chúng ta ở bên đường." Iven nói.
"Ngài chờ một chút, tài xế lập tức tới ngay."
Iven nhìn trước mắt một chiếc xe riêng thỉnh thoảng lái qua, muốn bắt được xe rât khó.
"Được, cảm ơn."
Vùng này đều là đồng cỏ bát ngát mênh mông, gió nhẹ nhàng thổi qua, trong không khí tựa hồ mơ hồ mang mùi máu tanh, Iven đột nhiên có chút bất an. Iven ôm chặt Ryan hơn. Mùi máu càng lúc càng nặng, trong bụi cỏ đột nhiên nhảy ra một người, thiếu chút nữa đẩy Iven té xuống đất.
Iven miễn cưỡng đứng lại, người nọ cũng không tốt hơn chỗ nào, có lẽ bởi vì thể lực tiêu hao, người nọ trực tiếp ngã trên mặt đất. Chờ khi thấy rõ mặt của người kia, Iven trong lòng cả kinh: "James!"
James mặc sơmi màu trắng, quần áo trên người đã nhuộm đầy máu, đang nằm trong bụi cỏ lớn tiếng thở hổn hển. Iven vội vã đi về trước hai bước, chân James bị thương, một tay của cậu bịt chân, máu vẫn không ngừng chảy ra. Thanh niên xinh đẹp trên người dính đầy vết máu, cực kỳ chật vật.
James sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại bị thương? Là ai làm? Trong lòng Iven liên tục nghi ngờ.
"James!" Iven vọt tới, gọi, một bên lấy di động ra, muốn gọi cấp cứu.
Tiếng nguyên tử bắn xuyên qua, di động trên tay Iven đột nhiên rơi trên mặt đất, từ chỗ James vừa chạy đến, lại có thêm hai người đến. Đó là hai nam nhân cao lớn lại cường tráng, trên mặt tràn đầy sát khí. Iven ôm chặt Ryan vào trong lòng.
Hai người kia nhìn nhau, một người đột nhiên giơ súng nguyên tử lên, hướng về Iven.
Do lòng sinh sợ hãi, Iven đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, y cẩn thận nghiêng người sang, che Ryan ở phía sau, tay càng ôm càng chặt, tựa hồ muốn khảm Ryan vào lòng mình. James ở sau lưng Iven đột nhiên ngồi dậy, lảo đảo đứng lên. Lực chú ý của hai người kia bị James hấp dẫn, ánh mắt của bọn họ tựa như đang nhìn con mồi.
"Còn muốn trốn sao?" Một người mở miệng nói.
James lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, tựa hồ thôi chống cự, chỉ có Iven nghe được một tiếng. James nói bọn y đi mau. Iven nhìn James, James chậm rãi kéo chân còn chảy máu đi về phía bọn họ.
Súng nguyên tử trong không trung vẽ ra một đường cung hoàn mỹ, liền bắn trúng tay người kia, Iven còn chưa kịp thở phào một cái, chợt nghe tiếng nguyên tử bắn ra. Trong nháy mắt đó, Iven theo bản năng đem cả người Ryan che dưới thân, tay nhỏ của Ryan nắm thật chặt áo của Iven, hai con mắt trừng lớn.
"Ba ba!"
Đây là tiếng kêu cuối cùng Iven nghe được, trong nháy mắt đó, tất cả đều tựa hồ yên tĩnh, lúc này chỉ còn bóng tối vô tận.
Con người khi còn sống, đều phải trải qua sinh tử, lúc sinh ra ngây thơ, lúc chết lại rõ ràng như thế. Iven cũng không muốn chết, Ryan của y còn nhỏ như vậy, y muốn nhìn con mình lớn lên, y muốn ra chiến trường, thực hiện ước mơ của mình.
Lúc Iven tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh tuyết trắng. Tường trắng như tuyết, rèm cửa trắng, ra giường trắng, Iven chuyển động, mới phát hiện sau lưng có chút đau. Súng nguyên tử bắn vào lưng, Iven không biết mấy người đuổi theo James rốt cuộc là ai, nhưng cũng không phải người lương thiện, bọn họ nếu muốn giết người chứng kiến, không cần biết đối phương có vô tội hay không.
Khoa học kỹ thuật phát triển, nhân loại tiến hóa, thọ mệnh dài hơn, thế nhưng ở phương diện khác, tỷ như chức năng tạo máu của cơ thể, tỷ như chức năng đông máu, lại tỷ như phân chia tế bào, vẫn duy trì trạng thái nguyên thủy. Cho nên vết thương khép lại sẽ khôi phục, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Iven cảm giác được vết thương sau lưng mình còn rất mới, bởi vì khẽ động sẽ có cảm giác đau đớn.
"Ryan!" Iven hơi chút tỉnh thần, liền vội vàng gọi một tiếng, mới phát hiện thanh âm của mình khàn đến lợi hại.
Iven quay đầu, liền thấy một người ngồi bên cửa sổ. Người kia mặc tây trang màu đen, tây trang có chút nhăn nhúm, ánh tà chiếu trên mặt của hắn, trên mặt anh tuấn lộ ra vẻ uể oải nồng đậm. Hắn vẫn nhắm mắt lại, nghe được tiếng của Iven, đột nhiên mở hai mắt ra, trên mặt hiện lên một tia mừng rỡ.
Corrine đứng lên, đi về phía Iven.
"Ryan?" Iven không hỏi Corrine vì sao ở chỗ này, y hiện tại muốn biết nhất chính là Ryan có an toàn hay không.
"Ryan không có việc gì, nó đang ngủ trong phòng nghỉ. Tối hôm qua nó canh cả đêm, vẫn không chịu đi ngủ." Corrine nói.
Iven trong nháy mắt thở dài một hơi. Corrine ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn y.
"James đâu?" Iven tiếp tục hỏi.
"Cậu ta bị thương tương đối nặng, bây giờ còn chưa có tỉnh." Corrine cau mày nói, "Ngày hôm qua tài xế đến tương đối đúng lúc, sau đó gọi điện thoại cho tôi."
"Cảm ơn..." Iven thấp giọng nói.
Y rất khát nước, môi khô nứt. Corrine xoay người, rót cho Iven một ly nước. Iven đưa tay ra nhận, miệng nhỏ uống. Iven uống xong, Corrine liền nhận lại. Hình thức ở cung như vậy khiến Iven cảm thấy rất không được tự nhiên, y bán nằm trên giường, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những người đó vì sao muốn bắt James? Có lẽ toàn bộ sự thật phải đợi James tỉnh lại mới biết được.
Corrine lẳng lặng nhìn y, ánh mắt của thanh niên có chút mơ hồ, trên mặt bày ra một thần thái mờ mịt. Iven như vậy, mang vẻ yếu đuối khó tả.
"Iven." Corrine đột nhiên gọi một tiếng.
Ánh mắt Iven rơi vào trên người Corrine, đó là ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc. Corrine nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Iven, tôi rất lo lắng cho cậu."
Corrine không có nói sai, khi hắn thấy quần áo của Iven ướt đẫm máu, sợ hãi và tức giận cơ hồ nuốt chửng hắn. Vị tiên sinh này có thể đối với người xa lạ nói ra lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng đối với Iven, hắn đột nhiên cảm thấy có chút nói không nên lời, mang cảm giác nhục nhã chờ mong cùng bất an.
Iven cũng sửng sốt một chút, y quen với cái lạnh lùng của Corrine, quen với tính nóng nảy của hắn, nhưng Corrine như vậy khiến y thấy không quen, thậm chí có chút xấu hổ. Iven không biết trả lời thế nào, chỉ có chút lúng túng mỉm cười.
Ánh mắt của Corrine tối sầm, hắn ngồi bên giường ngồi, đột nhiên cảm thấy một trận uể oải kéo tới. Iven tiếp tục phát ngốc, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở bình ổn, quay đầu, Corrine đã ngủ. Mắt của Corrine có chút đỏ lên, đồng thời dễ dàng ngủ như vậy, không biết đã ngồi canh bao lâu. Ý nghĩ như vậy khiến Iven có chút phiền muộn, Iven không tiếp tục suy nghĩ nữa. Y đang lo lắng cho an toàn của phu nhân Mary.
Cửa phòng nghỉ đột nhiên mở, bên trong một đầu nhỏ vươn ra. Iven quay đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Ryan..."
Ánh mắt của Ryan đột nhiên sáng, vội vã chạy vào, trực tiếp nằm úp sấp trên giường, liền đi lên. Leo đến phân nửa, mới ý thức tới cái gì, vội vã rụt trở về, hai tay nắm chặt tay Iven, hai mắt xanh thẳm chăm chú nhìn Iven.
Nhóc con tựa hồ sợ ba ba đột nhiên biến mất như vậy, vẫn cầm lấy tay Iven, thậm chí ngay cả lúc ăn cơm, cũng muốn cầm tay. Iven biết nhóc con sợ hãi, sợ rằng phải cần một thời gian rất dài, Ryan mới có thể an tâm.
Qua cả đêm ở chung, thái độ của Ryan với Corrine tốt hơn một chút, không hoàn toàn không để ý tới nữa, mà sẽ giương khuôn mặt nhỏ nhắn gọi một tiếng ' chú Corrine'. Chỉ là một tiếng ' chú Corrine' này, Corrine nghe vào tai cũng không biết là mừng rỡ hay là chế nhạo.
James buổi chiều hôm sau mới tỉnh lại. Cậu ấy ngồi xe lăn tiến vào phòng bệnh của Iven. Thanh niên ngày thường tỏa sáng như ánh mặt trời, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Iven, xin lỗi." James áy náy nói, "Em liên lụy đến anh."
Iven trấn an cười cười, sau đó nghiêm túc hỏi: "James, nếu như được, có thể nói cho anh biết là chuyện gì không? Phu nhân Mary thế nào?"
Sắc mặt của James có chút khó coi: "Em cũng không biết mẹ đang ở đâu, gia tộc Wyeth chết tiệt!"
Tên đầy đủ của phu nhân Mary là Mary Wyeth.
—-¤—-
Sáng hôm nay, lúc y dẫn Ryan ra cửa, liền gặp Andre chờ ở cửa. Ryan hẳn là ở chỗ Margaret, sao lại khóc thảm như vậy?
"Bảo bối, con đang ở đâu?" Iven đè xuống tâm tình hốt hoảng, hỏi.
Nghe được thanh âm của Iven, tiếng khóc bên kia nhỏ đi một chút, Ryan khóc thút thít, giọng khàn khàn vang lên: "Ba ba... Mau tới đón cục cưng..."
"Bảo bối, ở nơi nào?" Nghe tiếng khóc kia, lòng Iven thít chặt, liền vội vàng hỏi.
Ryan thút thít báo địa điểm, lúc điện thoại treo, tiếng khóc tựa hồ lại lớn hơn. Iven vội vàng phản ứng, chỗ đó là trang viên của Margaret. Iven thậm chí ngay cả chào tạm biệt cũng không kịp chào, nhanh chóng lao xuống lầu, đón một chiếc xe, liền phóng đến trang viên của Margaret.
Xe dừng trước trang viên, Iven thậm chí không quan tâm đến lễ phép, trực tiếp xông tới. Toàn bộ trang viên đều rất an tĩnh, Andre đứng trong đại sảnh, cung kính khom người chào Iven: "Winston tiên sinh, tiểu thiếu gia ở tầng hai."
Iven nhanh chóng lên tầng hai, lúc đến tầng hai, y liền nghe được tiếng khóc nức nở, đẩy cánh cửa kia, chỉ thấy Ryan cuộn thành một đoàn, nằm lỳ trên giường, ra giường hoạt hoạ đều bị nhăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc có chút tái nhợt, trên mặt ướt đẫm nước mắt, trên giường ướt một vũng (nước mắt thôi). Phu nhân Margaret đứng một bên, chân tay có chút luống cuống. Margaret muốn đến gần, nhóc kia liền gạt bà ra. Sắc mặt của Margaret khó coi đến lợi hại.
Iven vội vã đi tới, Ryan thấy Iven, liền xông tới, cả người đều rúc vào trong lòng Iven.
"Ba ba!" Nhóc khóc nức nở kêu lên.
Iven tính tình ôn hòa, thế nhưng Ryan là bảo bối trong lòng y, lúc này thấy bộ dạng của nó như vậy, tim đều đau quặn, tức giận trong lòng cũng từ từ dâng lên. Y mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Margaret, lạnh lùng nói: "Phu nhân, đây là chuyện gì?"
Mặt Margaret đen lại, đứng ở đó không nói gì. Nữ hầu đi theo bên người Margaret mở miệng: "Lúc tiểu thiếu gia ngủ trưa thức dậy, muốn tìm ngài, không tìm được ngài liền khóc lên."
Iven hồ nghi nhìn vào Margaret. Nhóc con rất ngoan ngoãn, trước đây lúc theo phu nhân Mary, chưa từng có nháo như vậy.
Margaret bị ánh mắt hoài nghi của Iven nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên. Bà đi tới, nhìn nhóc con vùi trong lòng Iven, nhẹ giọng gọi: "Ryan..."
Ryan xoay đầu nhỏ, đưa gáy về phía bà. Nhóc con lại bĩu môi, lại muốn bắt đầu khóc. Iven vội vã lui về sau hai bước, mặt dán lên mặt nhóc, nhóc con mới ngưng khóc.
"Phu nhân, xin ngài nói cho tôi biết, Ryan rốt cuộc tại sao lại khóc?" Iven tiếp tục hỏi.
"Iven, con hoài nghi ta làm cái gì với Ryan sao? Ryan là cháu trai ruột của ta, là người thừa kế của gia tộc Gris, ta có thể làm gì nó chứ?" Margaret lạnh lùng nói.
"Phu nhân, Ryan điều không phải người thừa kế của gia tộc Gris!" Iven lạnh mặt nói, một bên giúp nhóc con lau nước mắt. Ryan đỏ mắt, môi đều cắn nát, khẽ dộng động, khiên người nhìn thấy hết sức đau lòng.
Margaret hơi híp mắt lại, thanh âm cũng cường ngạnh: "Ryan trong người chảy dòng máu của gia tộc Gris, đương nhiên là người thừa kế của gia tộc Gris!"
Iven không muốn nói thêm, ôm Ryan liền ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Phu nhân, Ryan theo ngài, ta vốn hy vọng nó sẽ thật vui vẻ, thế nhưng hiện tại lại thành dạng này. Ta lo lắng để Ryan theo ngài, sau này cũng mong ngài đừng tới tìm Ryan nữa."
Margaret chưa từng có thấy qua bộ dạng Iven cường ngạnh như vật, sững sờ tại chỗ. Nhóc con vẫn núp ở trong ngực y, thậm chí không có ngẩng đầu nhìn bà một cái.
"Phu nhân." Lão quản gia lo âu gọi một tiếng.
Margaret hít sâu một hơi, khôi phục bộ dáng bình thưòng: "Dọn căn phòng, hẹn được bác sĩ chưa?"
"Bác sĩ Mullis một tháng sau trở lại thành Oss, hẹn ngày hai." Andre nói.
Margaret gật đầu: "Đến lúc đó để tiểu thiếu gia làm kiểm tra toàn thân, mấy ngày này trước hết không cần đi tìm nó."
Iven ôm Ryan đi thẳng ra khỏi trang viên, lúc ra khỏi trang viên thời gian, Ryan đột nhiên đưa đầu nhỏ ra ngoài, hai tay ôm cổ Iven, trừng thật to mắt đỏ lên nhìn Iven.
"Bảo bối, xảy ra chuyện gì?"
Nhóc con chợt nhào tới, đặt đầu trên vai Iven, cọ cọ tựa như đang lấy lòng.
"Bảo bối, con cố ý?" Iven hỏi.
Nhóc con lầm bầm nói hai tiếng, không nói gì.
"Bảo bối?" Thanh âm của Iven nghiêm túc lại.
"Cục cưng muốn tìm ba ba, thế nhưng bà ta không cho." Ryan thấp giọng nói, "Bà ta còn nói xấu ba ba. Bà ta nói ba ba không thể nuôi tốt cục cưng."
Iven vẫn luôn rất tôn trọng phu nhân Margaret, thế nhưng y nghĩ không ra bà sẽ nói với Ryan những lời này. Phu nhân Margaret biết y sẽ không phục hôn với Corrine, cho nên đổi sang khuyên bảo Ryan sao? Bà chưa từng nghĩ tới Ryan đối với hắn mà nói có ý nghĩa như thế nào. Y vĩnh viễn sẽ không đem Ryan tặng cho người khác. Iven vươn tay sờ sờ đầu Ryan: "Sau này đừng khóc lợi hại như vậy, ba ba vừa nãy đều bị hù chết."
"Được nha." Ryan lên tiếng trả lời, sau đó thúc giục, "Ba ba, mau trở về nhà đi, trời sắp tối rồi, chú Byrnes sẽ chết đói đó."
Iven ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một đồng cỏ xanh rộng lớn, đường xe lại ẩn giữa đồng cỏ xanh. Bởi vì vùng này đều là nơi quý tộc sống, cho nên rất an tĩnh. Iven dẫn Ryan đi tới ven đường, trên đường xe rất ít.
Di động trên tay Ryan đột nhiên vang lên tiếng tít tít, Ryan vươn tay nhỏ ấn xuống một cái, bên kia liền truyền đến thanh âm có chút già nua của Andre.
"Tiểu thiếu gia, các cậu đang ở đâu?"
"Chúng ta ở bên đường." Iven nói.
"Ngài chờ một chút, tài xế lập tức tới ngay."
Iven nhìn trước mắt một chiếc xe riêng thỉnh thoảng lái qua, muốn bắt được xe rât khó.
"Được, cảm ơn."
Vùng này đều là đồng cỏ bát ngát mênh mông, gió nhẹ nhàng thổi qua, trong không khí tựa hồ mơ hồ mang mùi máu tanh, Iven đột nhiên có chút bất an. Iven ôm chặt Ryan hơn. Mùi máu càng lúc càng nặng, trong bụi cỏ đột nhiên nhảy ra một người, thiếu chút nữa đẩy Iven té xuống đất.
Iven miễn cưỡng đứng lại, người nọ cũng không tốt hơn chỗ nào, có lẽ bởi vì thể lực tiêu hao, người nọ trực tiếp ngã trên mặt đất. Chờ khi thấy rõ mặt của người kia, Iven trong lòng cả kinh: "James!"
James mặc sơmi màu trắng, quần áo trên người đã nhuộm đầy máu, đang nằm trong bụi cỏ lớn tiếng thở hổn hển. Iven vội vã đi về trước hai bước, chân James bị thương, một tay của cậu bịt chân, máu vẫn không ngừng chảy ra. Thanh niên xinh đẹp trên người dính đầy vết máu, cực kỳ chật vật.
James sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại bị thương? Là ai làm? Trong lòng Iven liên tục nghi ngờ.
"James!" Iven vọt tới, gọi, một bên lấy di động ra, muốn gọi cấp cứu.
Tiếng nguyên tử bắn xuyên qua, di động trên tay Iven đột nhiên rơi trên mặt đất, từ chỗ James vừa chạy đến, lại có thêm hai người đến. Đó là hai nam nhân cao lớn lại cường tráng, trên mặt tràn đầy sát khí. Iven ôm chặt Ryan vào trong lòng.
Hai người kia nhìn nhau, một người đột nhiên giơ súng nguyên tử lên, hướng về Iven.
Do lòng sinh sợ hãi, Iven đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, y cẩn thận nghiêng người sang, che Ryan ở phía sau, tay càng ôm càng chặt, tựa hồ muốn khảm Ryan vào lòng mình. James ở sau lưng Iven đột nhiên ngồi dậy, lảo đảo đứng lên. Lực chú ý của hai người kia bị James hấp dẫn, ánh mắt của bọn họ tựa như đang nhìn con mồi.
"Còn muốn trốn sao?" Một người mở miệng nói.
James lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, tựa hồ thôi chống cự, chỉ có Iven nghe được một tiếng. James nói bọn y đi mau. Iven nhìn James, James chậm rãi kéo chân còn chảy máu đi về phía bọn họ.
Súng nguyên tử trong không trung vẽ ra một đường cung hoàn mỹ, liền bắn trúng tay người kia, Iven còn chưa kịp thở phào một cái, chợt nghe tiếng nguyên tử bắn ra. Trong nháy mắt đó, Iven theo bản năng đem cả người Ryan che dưới thân, tay nhỏ của Ryan nắm thật chặt áo của Iven, hai con mắt trừng lớn.
"Ba ba!"
Đây là tiếng kêu cuối cùng Iven nghe được, trong nháy mắt đó, tất cả đều tựa hồ yên tĩnh, lúc này chỉ còn bóng tối vô tận.
Con người khi còn sống, đều phải trải qua sinh tử, lúc sinh ra ngây thơ, lúc chết lại rõ ràng như thế. Iven cũng không muốn chết, Ryan của y còn nhỏ như vậy, y muốn nhìn con mình lớn lên, y muốn ra chiến trường, thực hiện ước mơ của mình.
Lúc Iven tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh tuyết trắng. Tường trắng như tuyết, rèm cửa trắng, ra giường trắng, Iven chuyển động, mới phát hiện sau lưng có chút đau. Súng nguyên tử bắn vào lưng, Iven không biết mấy người đuổi theo James rốt cuộc là ai, nhưng cũng không phải người lương thiện, bọn họ nếu muốn giết người chứng kiến, không cần biết đối phương có vô tội hay không.
Khoa học kỹ thuật phát triển, nhân loại tiến hóa, thọ mệnh dài hơn, thế nhưng ở phương diện khác, tỷ như chức năng tạo máu của cơ thể, tỷ như chức năng đông máu, lại tỷ như phân chia tế bào, vẫn duy trì trạng thái nguyên thủy. Cho nên vết thương khép lại sẽ khôi phục, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Iven cảm giác được vết thương sau lưng mình còn rất mới, bởi vì khẽ động sẽ có cảm giác đau đớn.
"Ryan!" Iven hơi chút tỉnh thần, liền vội vàng gọi một tiếng, mới phát hiện thanh âm của mình khàn đến lợi hại.
Iven quay đầu, liền thấy một người ngồi bên cửa sổ. Người kia mặc tây trang màu đen, tây trang có chút nhăn nhúm, ánh tà chiếu trên mặt của hắn, trên mặt anh tuấn lộ ra vẻ uể oải nồng đậm. Hắn vẫn nhắm mắt lại, nghe được tiếng của Iven, đột nhiên mở hai mắt ra, trên mặt hiện lên một tia mừng rỡ.
Corrine đứng lên, đi về phía Iven.
"Ryan?" Iven không hỏi Corrine vì sao ở chỗ này, y hiện tại muốn biết nhất chính là Ryan có an toàn hay không.
"Ryan không có việc gì, nó đang ngủ trong phòng nghỉ. Tối hôm qua nó canh cả đêm, vẫn không chịu đi ngủ." Corrine nói.
Iven trong nháy mắt thở dài một hơi. Corrine ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn y.
"James đâu?" Iven tiếp tục hỏi.
"Cậu ta bị thương tương đối nặng, bây giờ còn chưa có tỉnh." Corrine cau mày nói, "Ngày hôm qua tài xế đến tương đối đúng lúc, sau đó gọi điện thoại cho tôi."
"Cảm ơn..." Iven thấp giọng nói.
Y rất khát nước, môi khô nứt. Corrine xoay người, rót cho Iven một ly nước. Iven đưa tay ra nhận, miệng nhỏ uống. Iven uống xong, Corrine liền nhận lại. Hình thức ở cung như vậy khiến Iven cảm thấy rất không được tự nhiên, y bán nằm trên giường, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những người đó vì sao muốn bắt James? Có lẽ toàn bộ sự thật phải đợi James tỉnh lại mới biết được.
Corrine lẳng lặng nhìn y, ánh mắt của thanh niên có chút mơ hồ, trên mặt bày ra một thần thái mờ mịt. Iven như vậy, mang vẻ yếu đuối khó tả.
"Iven." Corrine đột nhiên gọi một tiếng.
Ánh mắt Iven rơi vào trên người Corrine, đó là ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc. Corrine nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Iven, tôi rất lo lắng cho cậu."
Corrine không có nói sai, khi hắn thấy quần áo của Iven ướt đẫm máu, sợ hãi và tức giận cơ hồ nuốt chửng hắn. Vị tiên sinh này có thể đối với người xa lạ nói ra lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng đối với Iven, hắn đột nhiên cảm thấy có chút nói không nên lời, mang cảm giác nhục nhã chờ mong cùng bất an.
Iven cũng sửng sốt một chút, y quen với cái lạnh lùng của Corrine, quen với tính nóng nảy của hắn, nhưng Corrine như vậy khiến y thấy không quen, thậm chí có chút xấu hổ. Iven không biết trả lời thế nào, chỉ có chút lúng túng mỉm cười.
Ánh mắt của Corrine tối sầm, hắn ngồi bên giường ngồi, đột nhiên cảm thấy một trận uể oải kéo tới. Iven tiếp tục phát ngốc, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở bình ổn, quay đầu, Corrine đã ngủ. Mắt của Corrine có chút đỏ lên, đồng thời dễ dàng ngủ như vậy, không biết đã ngồi canh bao lâu. Ý nghĩ như vậy khiến Iven có chút phiền muộn, Iven không tiếp tục suy nghĩ nữa. Y đang lo lắng cho an toàn của phu nhân Mary.
Cửa phòng nghỉ đột nhiên mở, bên trong một đầu nhỏ vươn ra. Iven quay đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Ryan..."
Ánh mắt của Ryan đột nhiên sáng, vội vã chạy vào, trực tiếp nằm úp sấp trên giường, liền đi lên. Leo đến phân nửa, mới ý thức tới cái gì, vội vã rụt trở về, hai tay nắm chặt tay Iven, hai mắt xanh thẳm chăm chú nhìn Iven.
Nhóc con tựa hồ sợ ba ba đột nhiên biến mất như vậy, vẫn cầm lấy tay Iven, thậm chí ngay cả lúc ăn cơm, cũng muốn cầm tay. Iven biết nhóc con sợ hãi, sợ rằng phải cần một thời gian rất dài, Ryan mới có thể an tâm.
Qua cả đêm ở chung, thái độ của Ryan với Corrine tốt hơn một chút, không hoàn toàn không để ý tới nữa, mà sẽ giương khuôn mặt nhỏ nhắn gọi một tiếng ' chú Corrine'. Chỉ là một tiếng ' chú Corrine' này, Corrine nghe vào tai cũng không biết là mừng rỡ hay là chế nhạo.
James buổi chiều hôm sau mới tỉnh lại. Cậu ấy ngồi xe lăn tiến vào phòng bệnh của Iven. Thanh niên ngày thường tỏa sáng như ánh mặt trời, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Iven, xin lỗi." James áy náy nói, "Em liên lụy đến anh."
Iven trấn an cười cười, sau đó nghiêm túc hỏi: "James, nếu như được, có thể nói cho anh biết là chuyện gì không? Phu nhân Mary thế nào?"
Sắc mặt của James có chút khó coi: "Em cũng không biết mẹ đang ở đâu, gia tộc Wyeth chết tiệt!"
Tên đầy đủ của phu nhân Mary là Mary Wyeth.
—-¤—-