Gần như trong nháy mắt đó, Iven đột nhiên đã hiểu vì sao Corrine lại muốn dẫn y cùng tham gia yến hội này. Iven biết mỗi người đều có rất nhiều mặt, một người hiện ra ở trước mặt mình có thể chỉ là một mặt trong số đó, vì thế mới ban đầu vô cùng kinh ngạc, Iven rất nhanh bình tĩnh lại, hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Daniel. Y cũng không cảm thấy Daniel có gì sai, chỉ là bởi vì giữa bọn họ cũng không tính là quá quen thân.
Iven nở nụ cười: "Daniel, thật khéo."
Daniel đi về phía Iven, trong nháy mắt đó tựa như chỉ là ảo giác, Daniel liền khôi phục bộ dạng lúc trước. Mặt vẫn không thay đổi, thế nhưng ánh mắt lại hết sức ôn nhu. Daniel thản nhiên gật đầu, mắt tối sầm, thấp giọng bất đắc dĩ nói: "Có chút buồn chán."
"Có chút."
Iven nói xong, bên người đột nhiên xuất hiện thêm một người. Corrine chẳng biết tới từ lúc nào, cờ hồ đứng dựa vào Iven, ánh mắt nhìn thẳng vào Daniel, mang theo một ít đắc ý và nhìn có chút hả hê.
"Tiểu thư Carine sinh ra trong nhà quý tộc, xinh đẹp, tính tình cũng tốt, trong yến hội này không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm cô ấy, cô ấy lại xem trọng một mình cậu, Daniel, cậu là một nam nhân có mị lực." Corrine cười nói, đó là một nụ cười phát ra từ nội tâm.
"Cảm ơn." Daniel thản nhiên nói, "Vừa nãy tiểu thư Carine nói, cô ấy rất thích anh."
Corrine vẫn mỉm cười, một bộ không để ý. Sự thực xảy ra trước mặt, càng có lực sát thương hơn lời nói. Corrine hiển nhiên hiểu rõ điều này.
Iven không có hứng thú nghe tiếp, nói tiếng 'xin lỗi', liền đi ra ngoài. Daniel muốn nói cái gì đó, thế nhưng Iven đã đi rất xa. Corrine đi theo bên người Iven, tâm tình của hắn tựa hồ rất tốt, ý cười toát ra từ khóe mắt. Iven quay đầu nhìn Corrine, Corrine lập tức thu lại biểu tình.
"Chúng ta đi đón cục cưng đi." Corrine nói. Nghĩ đến cảnh này, tâm tình Corrine nhất thời trở nên vui vẻ.
Hắn đã tiếp nhận sự thật Iven không còn yêu hắn, thế nhưng hắn không thể chịu được Iven rời khỏi hắn, như người lạ sống chung một chỗ. Cầu không được, vì thế hắn thôi cầu xin vài thứ, chí ít Iven còn ở bên cạnh hắn, bọn họ có chung một đứa con, lâu hơn chút nữa, có thể đánh vỡ bức tường cứng rắn trong lòng Iven. Corrine nguyện ý chờ, chờ một ngày Iven chấp nhận hắn một lần nữa. Corrine chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trở nên hèn mọn như thế. Thế nhưng hiện tại một nụ cười thật lòng của Iven cờ hồ có thể khiến hắn vui vẻ thêm mấy ngày. Sự thực đã như thế, hắn không thể trốn khỏi.
Iven bỏ qua ngữ khí thân mật của nam nhân. Y thậm chí không nói tiếp, mà trực tiếp lấy di động ra gọi cho Byrnes. Corrine vốn cực lực yêu cầu Ryan cùng tham gia yến hội này, Iven cơ hồ có thể tưởng tượng, nếu như ba người bọn họ đồng thời tham gia yến hội này, ngày mai sẽ leo trang đầu báo đế quốc. Như vậy chính là tiết lộ chuyện của Ryan trước mặt mọi người, có lẽ sẽ tạo ra một chut phức tạp cho cuộc sống của nhóc con. Hơn nữa vì đứa bé này, bên ngàoi sẽ có nhiều suy đoán, như vậy ràng buộc giữa y và Corrine sẽ nhiều hơn một chút. Có một số việc có thể thỏa hiệp, có một số việc lại không thể chấp nhận. Vì an toàn của phu nhân Mary, y chọn trở lại cái nơi khiến người hít thở không thông này. Thế nhưng về vấn đề của Ryan, Iven thậm chí không có để lại thương lượng dư địa.
Bởi vì sự kiện này, hai người cãi nhau hồi lâu, Iven thậm chí nói muốn dọn ra khỏi biệt thự, sau cùng Corrine thỏa hiệp.
Iven liền giap Ryan cho Byrnes chăm sóc, vị tiên sinh kia một tiếng liền đáp ứng, đồng thời thề thốt sẽ chăm sóc cho Ryan thật tốt.
**
Byrnes không nghĩ qua bạn đời tương lai của sẽ như thế nào, nghiêm chỉnh mà nói, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có bạn đời. Trong đầu của hắn ngập đầy kiến thức chuyên môn, đồng thời không ngừng tìm kiếm những thứ thần kỳ. Cho nên tự nhiên là vậy, không có thời gian cũng không có hứng thú suy nghĩ về chuyện bạn đời.
Trên đường lớn Sirius phồn hoa của thành Oss, dòng người và xe cộ đan vào. Byrnes và James một người nắm một tay của Ryan đi trên đường. Nhóc kia hoạt bát, hai mắt xanh thẳm hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy hứng thú, liền kéo Byrnes và James xít tới, tò mò nhìn, chờ mất hứng thú, lại lôi bọn họ tiếp tục đi về trước. Hai lớn một nhỏ, liền như một nhà ba người.
Byrnes nhìn Ryan, lại nhìn James, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại ngọt ngào. Hắn tựa hồ cảm thấy làm cha rất hạnh phúc. Byrnes bế Ryan lên, cõng lên cổ. Nhóc con ngồi ở trên vai Byrnes, bởi vì tầm nhìn ở trên cao rộng mở, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ ửng.
"Chú James, Ryan cao hơn chú." Nhóc con đắc ý nói.
James ngẩng đầu nhìn Ryan, mặt thanh niên vốn có chút buồn rầu đột nhiên trở nên sinh động hơn rất nhiều. Mắt Byrnes nhìn phía trước, dư quang trong ánh mắt vẫn rơi trên người James. James đưa tay nhéo nhéo mặt Ryan, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đến thay đổi hình dạng, nhóc con vỗ vào cánh tay James, làm thế nào cũng chụp không được. Nhóc con nhe răng trợn mắt mà nở nụ cười.
"Bảo bối, chú giúp con." Byrnes nói, sau đó nắm tay James.
James sửng sốt một chút, Byrnes nắm càng chặt hơn. Hai người liếc nhau, James bị ánh mắt của Byrnes làm hoảng sợ hơn, vội vàng dùng lực, vẫy ra khỏi hắn. Tay nhẹ nhàng cầm của Byrnes bị vẫy ra.
Ba người ở trên đường đi một vòng, liền đến bữa trưa. Bọn họ đi ăn thịt bò nhóc kia thích nhất. Nhóc con ra sức cắt thịt bò, Byrnes len lén gắp một khối đã được nhóc cắt xong. Sau khi nhóc con cắt xong khối lớn kia phát hiện trong dĩa mình chỉ có hai ba khối thịt bò nhỏ, nhất thời trợn tròn mắt. Byrnes che môi, nỗ lực đè nén cười.
Một lớn một nhỏ chơi rất vui vẻ, James lại hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân, ánh mắt của cậu vẫn đặt ở bên ngoài tấm kính thủy tinh, ánh mắt không có tiêu cự. Tình trạng của cậu vốn không tốt, sau khi phu nhân Mary phu nhân gặp chuyện không may, tình trạng của cậu càng kém hơn. Cậu đã rất nhiều ngày không ngủ, cường hiệu của thuốc ngủ cũng hoàn toàn không giải quyết được vẫn đề giấc ngủ của cậu.
Chỉ cần nhắm mắt lại, cậu sẽ thấy rất nhiều người, khuôn mặt của phu nhân Mary, khuôn mặt của người kia. Phu nhân Mary là người thân duy nhất của cậu, cậu sợ bà sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như bà đã xảy ra chuyện, cậu ngay cả ý nghĩ sống tiếp cuối cùng cũng không có.
Về phần người kia, đã nhiều năm như vậy, James vẫn không quên được hắn, trong trí nhớ gương mặt đó cũng rất rõ ràng. Người kia đến tột cùng là ai, tại sao muốn tiếp cận mình rồi sau đó lại đột nhiên biến mất? James có lúc sẽ nghĩ, hiện tại người kia ở đâu, đang làm cái gì.
Thân thể của James đột nhiên căng cứng, ánh mắt không hề có tiêu cự chuyển vòng nhìn chằm chằm một chỗ.
Bên ngoài nhà hàng, một nam nhân nắm tay một đứa nhỏ đi qua. Nam nhân mặc áo màu xanh nhạt, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan xinh đẹp tựa như một loại ánh sáng lấp lánh. Bộ dạng của nam nhân quá mức chói mắt, cơ hồ khiến người ta nhịn không được nhìn thêm vài lần. Tim James đập kịch liệt, cảm giác này tựa như chết chìm, hoàn toàn bao phủ lấy cậu, toàn thân cũng trở nên không còn chút sức lực nào. Gần mười lăm phút sau đó, James đột nhiên đứng lên, xông ra ngoài.
Byrnes vừa ngẩng đầu, thân ảnh của James đã chạy đến cửa. Giác quan thứ sáu của nhân loại rất cường đại, Byrnes tựa hồ đã nhận ra cái gì, hắn nhìn Ryan, nghiêm túc nói: "Bảo bối, nhóc ở nơi đây chờ chú, nghìn vạn lần không nên đi đâu."
Không biết đuổi qua mấy con phố, James thấy thân thể của mình tràn ngập sức mạnh, người kia rõ ràng ở trước mắt đi tới, nhưng thế nào đuổi cũng không kịp. Người nọ đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu một cái. Trong đôi mắt xanh ngọc mang vẻ cương quyết, còn có một tia ôn nhu, ánh mắt như thế so với tám năm trước giống nhau như đúc. James tựa hồ bị định thân tại chỗ, thẳng đến khi người kia xoay người rời đi.
"James!" Byrnes gọi, gọi vài lần, James mới hoàn hồn, ánh mắt thẩn thờ nhìn hắn.
James như vậy khiến hắn thấy không khỏi đau tim. Byrnes vươn tay, nắm lấy tay James, lúc này, James không có vẫy ra.
**
Lúc Iven đến chỗ hẹn cũng không thấy Byrnes, y vội vàng gọi cho Byrnes, thế nhưng bên kia vẫn ở trạng thái máy bận, thần sắc Iven đột nhiên trở nên khẩn trương. Di động tùy thân của Ryan cũng không trả lời. Y lại gọi cho James, vẫn là không trả lời, hai người kia tựa như biến mất, khiến y có cảm giác cực kỳ bất an.
"Ba ba..."
Iven cho là mình nghe nhầm, thế nhưng lúc thanh âm kia lần thứ hai vang lên. Iven chợt quay đầu lại. Sau một phút, Iven vọt tới, ôm chặt nhóc con vào trong ngực.
Quả bóng nhóc con ôm trong tay rơi trên mặt đất, hai tay kéo chặt góc áo của Iven, ánh mắt Iven rơi vào trên người nam nhân trước mặt. Nam nhân mặc áo màu xanh, ánh mắt xanh ngọc nhìn chằm chằm Iven.
Thầy Carey của Sibia, đồng thời nhà nghiên cứu chế tạo cơ giáp của quân bộ.
Carey lộ ra một nụ cười vô hại: "Nhóc kia lạc đường, trùng hợp gặp, nhóc rất khả ái, cũng rất thông minh."
Iven không nói gì, mà là kiểm tra toàn thân Ryan một lần.
"Ryan, vừa đi nơi nào?" Iven hỏi.
"Bụng của cục cưng căng trướng, đi toilet, lúc trở lại thấy chú Carey, hắn nói dẫn con đi tìm chú James." Ryan nói từ đầu đến cuối.
Iven ánh mắt cảnh giác nhìn Carey.
"Thoạt nhìn tôi không được hoan nghênh cho lắm, Iven, gặp lại." Carey cười nói, mắt có chút sâu thẳm.
Carey xoay người muốn rời đi, phía sau Iven đột nhiên xuất hiện một người. James gắt gao nhìn chằm chằm Carey, trong thanh âm băng lãnh mang chút run rẩy.
"Carey tiên sinh, nguyên lai anh còn sống." James nói.
Carey đầu tiên là quan sát James, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nguyên lai là nhóc James a!"
James hít sâu một hơi, tựa hồ đang cực lực đè nén gì đó: "Carey tiên sinh, chúng ta cần nói chuyện."
Carey một bộ tùy ý, loại tùy ý này khiến James đau nhói. Người nọ thấy vẻ mặt của cậu, vẫn rất ôn nhu, chỉ lúc có mặt người khác, mới có vẻ mặt như thế. James vẫn cho bản thân đối với hắn mà nói là đặc biệt. Thế nhưng lần gặp này, biểu hiện của nam nhân khiến James đột nhiên tỉnh táo lại. Người trước mắt căn bản không có khổ tâm gì, chỉ có cậu đắm chìm trong quá khứ. James hít sâu một hơi, có thể cậu chỉ cần một câu của nam nhân đánh vỡ tia nhớ nhung cuối cùng của cậu. James đi theo.
Iven ôm Ryan, nhìn hai người kia dần dần đi xa. Byrnes tựa hồ có chút ngốc lăng, nam nhân như người điên vậy lần đầu tiên xuất hiện bộ dạng thất hồn lạc phách. Iven vốn có mấy lời muốn nói, nhưng nhìn thấy bọ dạng của Byrnes, Iven sau cùng không nói gì.
Công việc của Corrine trở nên cực kỳ bận rộn, ngày hôm nay vốn là cuối tuần, thế nhưng Corrine buổi trưa bị gọi trở lại liền cũng không trở về nữa. Lúc Corrine không có ở đây, Iven tự mình xuống bếp, làm một bữa tối thịnh soạn. Lúc có Corrine, Iven chưa bao giờ làm cơm, cố ý muốn tách khỏi cuộc sống trước kia. Hành vi vô thức này tựa hồ là để nói cho Corrine, cho dù y về ở trong biệt thự, tất cả cũng không trở về bộ dáng lúc trước được. Cho dù bọn hắn ở cùng một chỗ, cũng như hai người xa lạ.
Bụng nhóc con no căng , ôm cổ Iven làm nũng.
"Sau này gặp chú Carey kia, bảo bối không nên tới quá gần." Iven căn dặn.
Nhóc con cọ cọ trên cổ Iven: "Được ạ." Hoạt động của hai cha con sau khi ăn xong chính là yêu thương.
Đêm hôm đó Daniel tới tìm y.
Từ từ vào thu, khí trời cũng lạnh xuống. Daniel mặc áo gió mỏng màu đen, đứng ở cửa biệt thự, dựa vào một thân cây.
Nhìn Iven đi tới trước mặt mình, ánh mắt Daniel nhìn mặt đất chốc lát, mới nói: "Iven, tôi có một số việc muốn giải thích với anh."
Iven gật đầu.
"Bác sĩ là ước mơ của tôi, hơn nữa tôi thích thành Klims. Cho nên tôi chọn làm việc ở y viện trung ương Klims, có mấy lời tôi cũng không nói gì..."
"Tôi hiểu." Iven cười nói, "Cậu không cần giải thích với tôi."
Tuy rằng trên mặt Iven mỉm cười, thế nhưng Daniel luôn cảm thấy Iven cười đến mất tự nhiên, mang một chút xa cách. Daniel còn muốn nói, thế nhưng nhưng không biết nói cái gì nữa. Bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Ánh mắt Daniel rơi vào người Iven hồi lâu, đột nhiên nói: "Iven, kỳ thực chúng ta đã sớm đã gặp nhau." Sớm đến nổi, lúc đó Iven còn là học viên của Cyperlise. Khi đó Iven, là một thiếu niên hăng hái, vẫn chưa có nhiều cố kỵ như thế, vẫn có thể không chút kiêng kỵ mà cười. Lần sau gặp mặt, vẫn là thiếu niên kia, lại tựa hồ như đổi thành một người khác. Thanh niên trầm ổn cẩn thận khiến người ta đau lòng. Có thể ở trong nháy mắt đó, Daniel cũng đã ý thức được chính mình đã bỏ lỡ cái gì. Có một số thứ cũng không trở về được nữa.
Iven kinh ngạc nhìn hắn một cái. Y lục tìm tròn ký ức một lần, thế nhưng cũng không có thấy Daniel.
"Tôi đã thấy anh, thế nhưng anh không biết tôi." Daniel nói.
Cả ngày, Iven cũng không quá thuận lợi. Gia tộc Wyeth vẫn không có tin tức, phẫu thuật của nhóc con càng ngày càng gần, mà tin tốt duy nhất rốt cục truyền đến vào cuối tháng.
Y nhận được một bức thư, thư của Roy. Iven trong đầu hiện ra một thiếu niên cao lớn cởi mở, bọn họ đã thật lâu không liên lạc. Thiếu niên nói cậu vẫn bề bộn nhiều việc, đồng thời hai ngày trước cuối cùng đã trở thành chiến sĩ cơ giáp cấp A, hiện tại cần một chỉ đạo chiến đấu. Còn có một thứ hấp dẫn là, nơi thiếu niên đã phân đến, đó là một nơi cách xa thành Oss.
—-¤—-
Gần như trong nháy mắt đó, Iven đột nhiên đã hiểu vì sao Corrine lại muốn dẫn y cùng tham gia yến hội này. Iven biết mỗi người đều có rất nhiều mặt, một người hiện ra ở trước mặt mình có thể chỉ là một mặt trong số đó, vì thế mới ban đầu vô cùng kinh ngạc, Iven rất nhanh bình tĩnh lại, hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Daniel. Y cũng không cảm thấy Daniel có gì sai, chỉ là bởi vì giữa bọn họ cũng không tính là quá quen thân.
Iven nở nụ cười: "Daniel, thật khéo."
Daniel đi về phía Iven, trong nháy mắt đó tựa như chỉ là ảo giác, Daniel liền khôi phục bộ dạng lúc trước. Mặt vẫn không thay đổi, thế nhưng ánh mắt lại hết sức ôn nhu. Daniel thản nhiên gật đầu, mắt tối sầm, thấp giọng bất đắc dĩ nói: "Có chút buồn chán."
"Có chút."
Iven nói xong, bên người đột nhiên xuất hiện thêm một người. Corrine chẳng biết tới từ lúc nào, cờ hồ đứng dựa vào Iven, ánh mắt nhìn thẳng vào Daniel, mang theo một ít đắc ý và nhìn có chút hả hê.
"Tiểu thư Carine sinh ra trong nhà quý tộc, xinh đẹp, tính tình cũng tốt, trong yến hội này không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm cô ấy, cô ấy lại xem trọng một mình cậu, Daniel, cậu là một nam nhân có mị lực." Corrine cười nói, đó là một nụ cười phát ra từ nội tâm.
"Cảm ơn." Daniel thản nhiên nói, "Vừa nãy tiểu thư Carine nói, cô ấy rất thích anh."
Corrine vẫn mỉm cười, một bộ không để ý. Sự thực xảy ra trước mặt, càng có lực sát thương hơn lời nói. Corrine hiển nhiên hiểu rõ điều này.
Iven không có hứng thú nghe tiếp, nói tiếng 'xin lỗi', liền đi ra ngoài. Daniel muốn nói cái gì đó, thế nhưng Iven đã đi rất xa. Corrine đi theo bên người Iven, tâm tình của hắn tựa hồ rất tốt, ý cười toát ra từ khóe mắt. Iven quay đầu nhìn Corrine, Corrine lập tức thu lại biểu tình.
"Chúng ta đi đón cục cưng đi." Corrine nói. Nghĩ đến cảnh này, tâm tình Corrine nhất thời trở nên vui vẻ.
Hắn đã tiếp nhận sự thật Iven không còn yêu hắn, thế nhưng hắn không thể chịu được Iven rời khỏi hắn, như người lạ sống chung một chỗ. Cầu không được, vì thế hắn thôi cầu xin vài thứ, chí ít Iven còn ở bên cạnh hắn, bọn họ có chung một đứa con, lâu hơn chút nữa, có thể đánh vỡ bức tường cứng rắn trong lòng Iven. Corrine nguyện ý chờ, chờ một ngày Iven chấp nhận hắn một lần nữa. Corrine chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trở nên hèn mọn như thế. Thế nhưng hiện tại một nụ cười thật lòng của Iven cờ hồ có thể khiến hắn vui vẻ thêm mấy ngày. Sự thực đã như thế, hắn không thể trốn khỏi.
Iven bỏ qua ngữ khí thân mật của nam nhân. Y thậm chí không nói tiếp, mà trực tiếp lấy di động ra gọi cho Byrnes. Corrine vốn cực lực yêu cầu Ryan cùng tham gia yến hội này, Iven cơ hồ có thể tưởng tượng, nếu như ba người bọn họ đồng thời tham gia yến hội này, ngày mai sẽ leo trang đầu báo đế quốc. Như vậy chính là tiết lộ chuyện của Ryan trước mặt mọi người, có lẽ sẽ tạo ra một chut phức tạp cho cuộc sống của nhóc con. Hơn nữa vì đứa bé này, bên ngàoi sẽ có nhiều suy đoán, như vậy ràng buộc giữa y và Corrine sẽ nhiều hơn một chút. Có một số việc có thể thỏa hiệp, có một số việc lại không thể chấp nhận. Vì an toàn của phu nhân Mary, y chọn trở lại cái nơi khiến người hít thở không thông này. Thế nhưng về vấn đề của Ryan, Iven thậm chí không có để lại thương lượng dư địa.
Bởi vì sự kiện này, hai người cãi nhau hồi lâu, Iven thậm chí nói muốn dọn ra khỏi biệt thự, sau cùng Corrine thỏa hiệp.
Iven liền giap Ryan cho Byrnes chăm sóc, vị tiên sinh kia một tiếng liền đáp ứng, đồng thời thề thốt sẽ chăm sóc cho Ryan thật tốt.
Byrnes không nghĩ qua bạn đời tương lai của sẽ như thế nào, nghiêm chỉnh mà nói, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có bạn đời. Trong đầu của hắn ngập đầy kiến thức chuyên môn, đồng thời không ngừng tìm kiếm những thứ thần kỳ. Cho nên tự nhiên là vậy, không có thời gian cũng không có hứng thú suy nghĩ về chuyện bạn đời.
Trên đường lớn Sirius phồn hoa của thành Oss, dòng người và xe cộ đan vào. Byrnes và James một người nắm một tay của Ryan đi trên đường. Nhóc kia hoạt bát, hai mắt xanh thẳm hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy hứng thú, liền kéo Byrnes và James xít tới, tò mò nhìn, chờ mất hứng thú, lại lôi bọn họ tiếp tục đi về trước. Hai lớn một nhỏ, liền như một nhà ba người.
Byrnes nhìn Ryan, lại nhìn James, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại ngọt ngào. Hắn tựa hồ cảm thấy làm cha rất hạnh phúc. Byrnes bế Ryan lên, cõng lên cổ. Nhóc con ngồi ở trên vai Byrnes, bởi vì tầm nhìn ở trên cao rộng mở, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ ửng.
"Chú James, Ryan cao hơn chú." Nhóc con đắc ý nói.
James ngẩng đầu nhìn Ryan, mặt thanh niên vốn có chút buồn rầu đột nhiên trở nên sinh động hơn rất nhiều. Mắt Byrnes nhìn phía trước, dư quang trong ánh mắt vẫn rơi trên người James. James đưa tay nhéo nhéo mặt Ryan, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đến thay đổi hình dạng, nhóc con vỗ vào cánh tay James, làm thế nào cũng chụp không được. Nhóc con nhe răng trợn mắt mà nở nụ cười.
"Bảo bối, chú giúp con." Byrnes nói, sau đó nắm tay James.
James sửng sốt một chút, Byrnes nắm càng chặt hơn. Hai người liếc nhau, James bị ánh mắt của Byrnes làm hoảng sợ hơn, vội vàng dùng lực, vẫy ra khỏi hắn. Tay nhẹ nhàng cầm của Byrnes bị vẫy ra.
Ba người ở trên đường đi một vòng, liền đến bữa trưa. Bọn họ đi ăn thịt bò nhóc kia thích nhất. Nhóc con ra sức cắt thịt bò, Byrnes len lén gắp một khối đã được nhóc cắt xong. Sau khi nhóc con cắt xong khối lớn kia phát hiện trong dĩa mình chỉ có hai ba khối thịt bò nhỏ, nhất thời trợn tròn mắt. Byrnes che môi, nỗ lực đè nén cười.
Một lớn một nhỏ chơi rất vui vẻ, James lại hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân, ánh mắt của cậu vẫn đặt ở bên ngoài tấm kính thủy tinh, ánh mắt không có tiêu cự. Tình trạng của cậu vốn không tốt, sau khi phu nhân Mary phu nhân gặp chuyện không may, tình trạng của cậu càng kém hơn. Cậu đã rất nhiều ngày không ngủ, cường hiệu của thuốc ngủ cũng hoàn toàn không giải quyết được vẫn đề giấc ngủ của cậu.
Chỉ cần nhắm mắt lại, cậu sẽ thấy rất nhiều người, khuôn mặt của phu nhân Mary, khuôn mặt của người kia. Phu nhân Mary là người thân duy nhất của cậu, cậu sợ bà sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như bà đã xảy ra chuyện, cậu ngay cả ý nghĩ sống tiếp cuối cùng cũng không có.
Về phần người kia, đã nhiều năm như vậy, James vẫn không quên được hắn, trong trí nhớ gương mặt đó cũng rất rõ ràng. Người kia đến tột cùng là ai, tại sao muốn tiếp cận mình rồi sau đó lại đột nhiên biến mất? James có lúc sẽ nghĩ, hiện tại người kia ở đâu, đang làm cái gì.
Thân thể của James đột nhiên căng cứng, ánh mắt không hề có tiêu cự chuyển vòng nhìn chằm chằm một chỗ.
Bên ngoài nhà hàng, một nam nhân nắm tay một đứa nhỏ đi qua. Nam nhân mặc áo màu xanh nhạt, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan xinh đẹp tựa như một loại ánh sáng lấp lánh. Bộ dạng của nam nhân quá mức chói mắt, cơ hồ khiến người ta nhịn không được nhìn thêm vài lần. Tim James đập kịch liệt, cảm giác này tựa như chết chìm, hoàn toàn bao phủ lấy cậu, toàn thân cũng trở nên không còn chút sức lực nào. Gần mười lăm phút sau đó, James đột nhiên đứng lên, xông ra ngoài.
Byrnes vừa ngẩng đầu, thân ảnh của James đã chạy đến cửa. Giác quan thứ sáu của nhân loại rất cường đại, Byrnes tựa hồ đã nhận ra cái gì, hắn nhìn Ryan, nghiêm túc nói: "Bảo bối, nhóc ở nơi đây chờ chú, nghìn vạn lần không nên đi đâu."
Không biết đuổi qua mấy con phố, James thấy thân thể của mình tràn ngập sức mạnh, người kia rõ ràng ở trước mắt đi tới, nhưng thế nào đuổi cũng không kịp. Người nọ đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu một cái. Trong đôi mắt xanh ngọc mang vẻ cương quyết, còn có một tia ôn nhu, ánh mắt như thế so với tám năm trước giống nhau như đúc. James tựa hồ bị định thân tại chỗ, thẳng đến khi người kia xoay người rời đi.
"James!" Byrnes gọi, gọi vài lần, James mới hoàn hồn, ánh mắt thẩn thờ nhìn hắn.
James như vậy khiến hắn thấy không khỏi đau tim. Byrnes vươn tay, nắm lấy tay James, lúc này, James không có vẫy ra.
Lúc Iven đến chỗ hẹn cũng không thấy Byrnes, y vội vàng gọi cho Byrnes, thế nhưng bên kia vẫn ở trạng thái máy bận, thần sắc Iven đột nhiên trở nên khẩn trương. Di động tùy thân của Ryan cũng không trả lời. Y lại gọi cho James, vẫn là không trả lời, hai người kia tựa như biến mất, khiến y có cảm giác cực kỳ bất an.
"Ba ba..."
Iven cho là mình nghe nhầm, thế nhưng lúc thanh âm kia lần thứ hai vang lên. Iven chợt quay đầu lại. Sau một phút, Iven vọt tới, ôm chặt nhóc con vào trong ngực.
Quả bóng nhóc con ôm trong tay rơi trên mặt đất, hai tay kéo chặt góc áo của Iven, ánh mắt Iven rơi vào trên người nam nhân trước mặt. Nam nhân mặc áo màu xanh, ánh mắt xanh ngọc nhìn chằm chằm Iven.
Thầy Carey của Sibia, đồng thời nhà nghiên cứu chế tạo cơ giáp của quân bộ.
Carey lộ ra một nụ cười vô hại: "Nhóc kia lạc đường, trùng hợp gặp, nhóc rất khả ái, cũng rất thông minh."
Iven không nói gì, mà là kiểm tra toàn thân Ryan một lần.
"Ryan, vừa đi nơi nào?" Iven hỏi.
"Bụng của cục cưng căng trướng, đi toilet, lúc trở lại thấy chú Carey, hắn nói dẫn con đi tìm chú James." Ryan nói từ đầu đến cuối.
Iven ánh mắt cảnh giác nhìn Carey.
"Thoạt nhìn tôi không được hoan nghênh cho lắm, Iven, gặp lại." Carey cười nói, mắt có chút sâu thẳm.
Carey xoay người muốn rời đi, phía sau Iven đột nhiên xuất hiện một người. James gắt gao nhìn chằm chằm Carey, trong thanh âm băng lãnh mang chút run rẩy.
"Carey tiên sinh, nguyên lai anh còn sống." James nói.
Carey đầu tiên là quan sát James, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nguyên lai là nhóc James a!"
James hít sâu một hơi, tựa hồ đang cực lực đè nén gì đó: "Carey tiên sinh, chúng ta cần nói chuyện."
Carey một bộ tùy ý, loại tùy ý này khiến James đau nhói. Người nọ thấy vẻ mặt của cậu, vẫn rất ôn nhu, chỉ lúc có mặt người khác, mới có vẻ mặt như thế. James vẫn cho bản thân đối với hắn mà nói là đặc biệt. Thế nhưng lần gặp này, biểu hiện của nam nhân khiến James đột nhiên tỉnh táo lại. Người trước mắt căn bản không có khổ tâm gì, chỉ có cậu đắm chìm trong quá khứ. James hít sâu một hơi, có thể cậu chỉ cần một câu của nam nhân đánh vỡ tia nhớ nhung cuối cùng của cậu. James đi theo.
Iven ôm Ryan, nhìn hai người kia dần dần đi xa. Byrnes tựa hồ có chút ngốc lăng, nam nhân như người điên vậy lần đầu tiên xuất hiện bộ dạng thất hồn lạc phách. Iven vốn có mấy lời muốn nói, nhưng nhìn thấy bọ dạng của Byrnes, Iven sau cùng không nói gì.
Công việc của Corrine trở nên cực kỳ bận rộn, ngày hôm nay vốn là cuối tuần, thế nhưng Corrine buổi trưa bị gọi trở lại liền cũng không trở về nữa. Lúc Corrine không có ở đây, Iven tự mình xuống bếp, làm một bữa tối thịnh soạn. Lúc có Corrine, Iven chưa bao giờ làm cơm, cố ý muốn tách khỏi cuộc sống trước kia. Hành vi vô thức này tựa hồ là để nói cho Corrine, cho dù y về ở trong biệt thự, tất cả cũng không trở về bộ dáng lúc trước được. Cho dù bọn hắn ở cùng một chỗ, cũng như hai người xa lạ.
Bụng nhóc con no căng , ôm cổ Iven làm nũng.
"Sau này gặp chú Carey kia, bảo bối không nên tới quá gần." Iven căn dặn.
Nhóc con cọ cọ trên cổ Iven: "Được ạ." Hoạt động của hai cha con sau khi ăn xong chính là yêu thương.
Đêm hôm đó Daniel tới tìm y.
Từ từ vào thu, khí trời cũng lạnh xuống. Daniel mặc áo gió mỏng màu đen, đứng ở cửa biệt thự, dựa vào một thân cây.
Nhìn Iven đi tới trước mặt mình, ánh mắt Daniel nhìn mặt đất chốc lát, mới nói: "Iven, tôi có một số việc muốn giải thích với anh."
Iven gật đầu.
"Bác sĩ là ước mơ của tôi, hơn nữa tôi thích thành Klims. Cho nên tôi chọn làm việc ở y viện trung ương Klims, có mấy lời tôi cũng không nói gì..."
"Tôi hiểu." Iven cười nói, "Cậu không cần giải thích với tôi."
Tuy rằng trên mặt Iven mỉm cười, thế nhưng Daniel luôn cảm thấy Iven cười đến mất tự nhiên, mang một chút xa cách. Daniel còn muốn nói, thế nhưng nhưng không biết nói cái gì nữa. Bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Ánh mắt Daniel rơi vào người Iven hồi lâu, đột nhiên nói: "Iven, kỳ thực chúng ta đã sớm đã gặp nhau." Sớm đến nổi, lúc đó Iven còn là học viên của Cyperlise. Khi đó Iven, là một thiếu niên hăng hái, vẫn chưa có nhiều cố kỵ như thế, vẫn có thể không chút kiêng kỵ mà cười. Lần sau gặp mặt, vẫn là thiếu niên kia, lại tựa hồ như đổi thành một người khác. Thanh niên trầm ổn cẩn thận khiến người ta đau lòng. Có thể ở trong nháy mắt đó, Daniel cũng đã ý thức được chính mình đã bỏ lỡ cái gì. Có một số thứ cũng không trở về được nữa.
Iven kinh ngạc nhìn hắn một cái. Y lục tìm tròn ký ức một lần, thế nhưng cũng không có thấy Daniel.
"Tôi đã thấy anh, thế nhưng anh không biết tôi." Daniel nói.
Cả ngày, Iven cũng không quá thuận lợi. Gia tộc Wyeth vẫn không có tin tức, phẫu thuật của nhóc con càng ngày càng gần, mà tin tốt duy nhất rốt cục truyền đến vào cuối tháng.
Y nhận được một bức thư, thư của Roy. Iven trong đầu hiện ra một thiếu niên cao lớn cởi mở, bọn họ đã thật lâu không liên lạc. Thiếu niên nói cậu vẫn bề bộn nhiều việc, đồng thời hai ngày trước cuối cùng đã trở thành chiến sĩ cơ giáp cấp A, hiện tại cần một chỉ đạo chiến đấu. Còn có một thứ hấp dẫn là, nơi thiếu niên đã phân đến, đó là một nơi cách xa thành Oss.
—-¤—-