Đây là lần đầu tiên Corrine thống hận gen biến dị của mình.
Loại này gen, sinh ra đã cường đại. Bọn họ trời sinh thích hợp với chiến trường, sức mạnh cường đại và tính nhạy bén với điều khiển cơ giáp hầu như khiến bọn họ thành bách chiến bách thắng. Nhưng mà, gen biến dị cũng có chỗ thiếu hụt, chỗ thiếu hụt này được ghi lại trong hồ sơ cơ mật cao cấp của đế quốc, người biết được trên toàn đế quốc lác đác không có mấy người, thậm chí ngay cả phu nhân Margaret cũng không biết. Bọn họ có thời kỳ cáu gắt rất dài, trong khoảng thời gian này tinh thần của bọn họ cực kỳ khó khống chế, nhiều bác sĩ chuyên môn cũng kiến nghị bọn họ phát tiết ở mức phù hợp, tốt nhất là dùng cách mình thích, tỷ như thuốc lá, rượu, hoặc là người. Nhưng không thể quá độ, vì để tránh cho tâm tình không khống chế được, đồng thời còn phải dùng thuốc.
Vượt qua thời kỳ cáu gắt là một quá trình điều tiết kích thích tố, bọn họ không thể không dùng loại thuốc kia. Đó là một loại kích thích tố, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, uống loại thuốc này, trên cơ bản không có khả năng có con.
Ryan là đứa con ngoài ý muốn, hắn vẫn cho rằng Ryan là một đứa nhỏ kiên cường. Thế nhưng hắn nghĩ không ra, dùng loại thuốc kia lại ảnh hưởng lớn đến Ryan như vậy. Chức năng cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt, hắn nhìn kết quả và triệu chứng trong báo cáo chẩn đoán, đứa trẻ nho nhỏ, đã phải chịu thống khổ như vậy mà lớn lên...
Corrine chậm rãi đi tới bên người Ryan. Bầu không khí giữa Iven và Margaret đều nghiêm túc dị thường, nhóc con cũng không phải không cảm thấy chút nào, nó ngồi chồm hổm ở một bên, đem khối gỗ xếp xong dỡ xuống, sau đó lại xếp lên, chơi có chút không yên lòng. Thấy Corrine đi tới, nó ngẩng đầu, ánh mắt xanh thẳm nhìn Corrine.
Bị cặp mắt kia nhìn, Corrine đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói một cái. Hắn ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nhóc, nhóc kia không có né tránh. Đây là con của hắn, huyết mạch tương liên.
"Ryan, xin lỗi." Corrine nói.
Ryan chỉ là tò mò theo dõi hắn. Nó không thể hiểu được lời xin lỗi của Corrine. Corrine ôm Ryan vào trong ngực, nhóc con ngẩn ra, sau đó có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng mà muốn tránh thoát. Corrine buông nó ra, Ryan đột nhiên đứng lên, chạy tới bên người Iven. Iven hôn lên mặt Ryan, ôn nhu nói: "Cục cưng lên lầu chơi xếp gỗ đi." Nhóc con tựa như làm nũng cọ cọ chân của Iven, sau đó xoay người chạy lên lầu.
Corrine đứng giữa phòng khách, thẳng người, trên mặt biểu tình chăm chú mà nghiêm túc. Ánh mắt của Iven và Margaret đều rơi trên người hắn. Margaret đang chờ Corrine giải thích. Iven đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại, trên mặt lại không có biểu tình gì, nhìn không ra y đang suy nghĩ gì.
Corrine là một chiến sĩ giỏi, năm đó ở học viện quân sự, thầy giác môn bảo mật học cũng đã nói, cơ mật cấp cao của đế quốc, cần phải nghiêm khắc bảo mật, không phải lúc cần thiết, không được tiết lộ. Cho nên vài năm qua, hắn không nói ra một chữ.
Hai người trước mắt là người thân cận nhất của hắn, Corrine do dự chốc lát, liền từng chữ từng lời nói ra. Sắc mặt của Margaret càng lúc càng khó coi, mà Iven cũng không thay đổi bao nhiêu, y tựa hồ nghe đến chăm chú, vừa nãy tựa hồ mỗi câu đều không có nghe lọt.
Lúc Corrine nói hết, Iven mới mở hai mắt ra. Y nhìn Corrine, sau đó nói: "Tôi hiểu được." Iven nói xong cũng chạy lên lầu, y thu dọn đồ của mình và Ryan đi ra, Corrine vẫn đứng ở cửa, trầm mặc nhìn, vẫn chưa từng mở miệng nói. Vô luận nguyên nhân là cái gì, vô luận hắn là vô tình hay là cố ý, thế nhưng tổn thương của Ryan đã tạo thành, mà hắn là đầu sỏ gây nên, tất cả đều không thể nào chạy trốn.
Iven nắm tay Ryan đi ra ngoài. Margaret mấp máy môi, muốn nói, nhưng nhìn Corrine, vẫn là nhịn.
Iven đón một chiếc xe trở về nơi ở trước kia. Xe của Corrine vẫn đi theo sau lưng bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.
Xe Corrine đứng ở dưới nhà trọ của Iven, hắn nhìn Iven và Ryan xuống xe, xách hành lý vào cửa, bóng lưn của hai cha con biến mất. Corrine vẫn không rời đi, ánh mắt hắn lơ lửng nơi tầng trên của nhà trọ. Thẳng đến khi điện thoại của quân bộ gọi tới, Corrine mới rời đi.
Thời gian vô pháp đảo ngược, vì thế việc duy nhất Corrine có thể làm đó là bù đắp. Ngày phẫu thuật tới gần, Ryan cần phải làm kiểm tra thân thể càng lúc càng nhiều lần, mà Corrine, vô luận bận thế nào, đều sẽ dành chút thời gian cùng nó và Iven đi làm kiểm tra. Corrine lợi dụng thời gian nghỉ ít ỏi để bồi dưỡng lại tri thức chăm sóc trẻ nhỏ, tướng quân đế quốc bắt đầu trở nên rề rà, đối với việc ăn mặc của Ryan đều có nghiên cứu qua.
Iven tựa hồ thay đổi, từ lần thẳng thắn trước. Iven cả người trở nên trầm tĩnh lại, không cự tuyệt hắn đi cùng, cũng không có tiếp nhận, chỉ là vẫn trầm mặc. Iven như vậy rất không bình thường.
Iven hầu như có chút tố chất thần kinh. Buổi tối ngủ thẳng đến nửa đêm, y đột nhiên tỉnh lại sau đó đặt tay trên ngực của Ryan, thẳng đến khi cảm giác được nhịp tim đập bình ổn của Ryan, y mới có thể nằm xuống.
Iven không đến Sibia nữa, y đưa đơn xin tạm nghỉ học cho Aldrich tiên sinh, sau đó chọn tự học ở nhà. Aldrich đồng ý rất nhanh, đồng thời nhắc nhở y nhất định phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp nửa tháng sau.
Y hầu như mỗi ngày bồi bên người Ryan, lúc nhóc con chơi đùa, Iven lại ở một bên đọc sách. Lúc tinh thần của Iven đến cực hạn, ngày phẫu thuật cuối cùng đã tới.
Ngày phẫu thuật là một ngày nắng, sau này vô số lần nhớ lại, Iven đều nghĩ đó là một ngày có chút sáng đến bạc màu, tất cả cảnh trí tựa hồ cũng mơ hồ, trong trí nhớ của y vẫn có một cánh cửa, cánh cửa gỗ nhốt bảo bối của y ở bên trong.
Buổi sáng hôm đó, Iven sớm rời khỏi giường, lúc ra cửa, xe của Corrine liền đứng ở cửa. Nhiều ngày qua, y thậm chí ngay cả khí lực để hận cũng không có, y thẩn thờ đối mặt với Corrine. Có lẽ là bởi vì y quá áp lực, y sợ mình không kiên trì nổi, cho nên không cự tuyệt.
Bác sĩ Gaelle là chuyên gia tim mạch, xác xuất phẫu thuật thành công của vị bác sĩ này so với toàn bộ người cùng ngành là cao nhất. Bởi vậy, sau khi Margaret biết thân phận cùng bệnh tình của Ryan, bác sĩ này vẫn đảm nhiệm bác sĩ trưởng của Ryan.
Nhóc con tựa hồ có chút sợ, nó mặc áo bệnh nhân màu trắng rộng, nằm trên giường bệnh nho nhỏ trên giường bệnh, tay nhỏ bé vẫn kéo tay áo của Iven, không có buông ra. Vùi trong giường bệnh nhóc con thoạt nhìn cực kỳ yếu đuối.
"Ba ba, sẽ đau sao?" Nhóc con đáng thương hỏi thăm.
Iven nhẹ nhàng dán tay phải lên trán Ryan: "Sẽ, nhưng bảo bối là một đứa trẻ kiên cường, ba ba sẽ ở bên ngoài chờ con. Ryan, nhắm mắt lại, chờ lúc mở ra, có thể thấy ba ba."
Ryan nghe lời nhắm hai mắt lại, tay cầm lấy ống tay áo của Iven cũng dần dần buông ra. Sau đó, cánh cửa kia đóng lại, chia cách bọn họ tại hai nơi.
Iven ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, Corrine vẫn ngồi bên cạnh hắn, hai người đều nhìn chằm chằm cánh cửa kia. Cửa kia như một con thú lớn. Bác sĩ Gaelle nói, phẫu thuật ghép tim cần năm giờ, năm giờ này, Iven cơ hồ là sống một ngày bằng một năm. Bên ngoài phòng phẫu thuật có điều hòa, gió nhẹ thổi qua, thế nhưng Iven còn là nóng đến toát mồ hôi.
Năm giờ đã qua, thế nhưng cánh cửa kia vẫn chưa mở, sắc mặt của Iven có chút trắng bệch, y thoát lực dựa vào ghế, ánh mắt trở nên không hề có tiêu cự.
"Ryan..." Y vô thức nỉ non một tiếng.
Corrine đưa tay đặt trên bả vai của y, ánh mắt Iven rơi vào đồng hồ trên tay mình. Trong đầu nhanh chóng tính toán, phẫu thuật đã tiến hành qua sáu giờ, thời gian càng lâu, nói rõ phẫu thuật có tính nguy hiểm càng cao. Iven rốt cục tan vỡ, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Corrine nhìn thanh niên bên người, sắc mặt Iven khó coi đến lợi hại, cả người tựa hồ cũng muốn co lại thành một đoàn, nước mắt của y từng giọt nhỏ xuống, y yên lặng khóc. Corrine ôm Iven vào trong ngực, Iven không cự tuyệt.
Sau bảy giờ, cửa phòng phẫu thuật rốt cục mở, bác sĩ Gaelle vẻ mặt mệt mỏi đi ra. Sắc mặt của hắn cũng không dễ nhìn. Iven ngồi ngay ngắn, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.
"Bác sĩ Gaelle, Ryan thế nào?" Corrine hỏi, thanh âm của hắn có chút run rẩy.
"Phẫu thuật đã xong, thế nhưng bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, chi nên không thể coi hoàn toàn thành công." Bác sĩ Gaelle mặt không chút thay đổi nói, "Chờ lúc bệnh nhân tỉnh, phẫu thuật liền thành công."
"Ý của anh là không nhất định tỉnh lại?" Corrine thẳng tắp nhìn chằm chằm bác sĩ Gaelle, loại ánh mắt này khiến bác sĩ vẫn mặt lạnh cũng có chút không được tự nhiên. Gaelle gật đầu, liền xoay người rời đi.
Đây cũng không phải là một tin tốt, Corrine ngơ ngác ngồi ở kia, hắn hầu như không dám nhìn tới biểu tình của Iven. Đối với Iven mà nói, Ryan là tất cả của y, chỉ có Ryan sống khỏe mạnh, Iven mới có thể sống thật vui vẻ. Thế nhưng hiện tại...
Ryan được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, sau đó tiến vào phòng bệnh. Iven đột nhiên đứng lên, giây phút kia, sắc mặt của y tuy còn chút trắng, nhưng uể oải ban nãy đột nhiên không thấy. So sánh tố chất thần kinh trước khi phẫu thuật với sau khi Ryan phẫu thuật, hành vi của Iven trở nên bình thường hơn.
Đứa trẻ nho nhỏ vùi trong giường bệnh, vẫn đang dựa vào máy hô hấp duy trì sự sống. Iven mỗi ngày đều canh giữ bên người Ryan, chăm sóc nó.
Byrnes và James đến thăm nó, quan hệ của hai người tựa hồ đã khá hơn nhiều. Lúc James nhìn Byrnes, không còn là ghét bỏ và phẫn nộ, mặc dù đối với việc Byrnes thân cận, James vẫn có chút ghét bỏ, nhưng lại không có cự tuyệt.
"Iven, không nên quá áp lực, Ryan nhất định sẽ không có chuyện gì." James lo âu nhìn Iven, khuyên nhủ. Iven quá mức bình thường, đối với bọn hắn đến, trên mặt Iven vẫn mỉm cười, cám ơn bọn họ tới đưa quà.
Nhìn nhóc con không hề tức giận nằm trên giường bệnh, quá mức lo lắng rồi. Nhóc con khả ái hiền lành như vậy, nhưng không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại. James có chút bực mình, một mình ra khỏi phòng bệnh. Byrnes luôn nói nhiều cũng an tĩnh lại, ánh mắt sâu thẳm của hắn vẫn rơi trên người Iven, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua vẻ ngoài ôn hòa nhìn thấu nội tâm của y.
"Byrnes, nguyên lai Corrine không phải cố ý uống thuốc ." Iven đột nhiên nói. Chuyện này vẫn giấu ở đáy lòng của y, vốn y vẫn cho là Ryan sẽ như vậy, đều là do Corrine tạo nên. Thế nhưng hiện tại...
"Iven, cậu không nên ôm sai lầm về người mình." Byrnes vẻ mặt nghiêm túc nói, "Cho dù trong lúc mang thai, Ryan được tra ra chứng bệnh này, cậu còn có thể sinh hạ nó sao? Đáp án rõ ràng, bởi vì như vậy mới có hi vọng. Mọi người đều thông minh, bọn họ sẽ chọn hy vọng lớn hơn, bọn họ cũng kiên cường, chưa đến phút cuối cùng tuyệt đối sẽ không từ bỏ."
Byrnes nói khiến mắt Iven sáng rực lên, y gần như dùng ngữ khí khẳng định nói: "Ryan nhất định sẽ tỉnh lại."
Corrine đứng ở ngoài cửa, ánh mắt u lam vẫn rơi vào hai người trong phòng bệnh. Lúc Byrnes đi qua hắn ta, vẫn hừ lạnh một tiếng, hắn nghĩ vô luận là vô tình hay là cố ý, nhưng đều tạo thành sai lầm, vì thế Corrine nên vì mọi thứ mà trả giá.
Vị tướng quân đế quốc này, hiện tại có hai điểm trên đường sinh hoạt hằng ngày. Ngoại trừ ban ngày lúc làm việc, buổi tối hắn đều sẽ đứng ở y viện. Hắn cho tới bây giờ vẫn không tin số mệnh, thắng lợi trên chiến trường, phải dựa vào thực lực. Thế nhưng hiện tại, hắn đột nhiên hy vọng số phận có thể để cho Ryan nhanh tỉnh lại một chút.
Sau khi Byrnes và James rời đi, Iven ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, y đang nghiêm túc xem sách. Tóc đen rơi tán loạn trước trán, ánh mắt chăm chú, thanh niên trên người mang vẻ an tĩnh. Corrine đi tới, ngồi xuống bên cạnh y. Iven không ngẩng đầu nhìn hắn, liền ở chung trong yên lặng như vậy. Bầu không khí yên lặng giữa hai người bọ họ lan tràn, Corrine quay đầu, ánh mắt cơ hồ miêu tả lại khuôn mặt tuấn tú của Iven. Corrine gần như có chút tham luyến loại cảm giác này. Hắn kìm nén xúc động muốn ôm Iven vào trong lòng, mà tới gần một chút một chút, thẳng đến khi chân hai người ở cùng một chỗ.
Ryan đã nằm trên giường bệnh mười ngày, lồng ngực nhỏ phập phồng minh chứng cho một sinh mạng. Corrine mang đến một đứa nhỏ. Edda tựa hồ cao hơn một chút, cũng càng đen hơn. Hai đứa nhỏ này cho dù ra đi, cũng vẫn giữ liên hệ hằng ngày. Edda biết Ryan phải phẫu thuật, đứa bé hiểu chuyện lần đầu tiên bắt đầu đùa giỡn nổi quạo, nhất định phải tới thành Oss thăm Ryan. Mẹ của nó vốn không đồng ý, Edda không nói gì, thế nhưng sức ăn lại mỗi ngày càng giảm, cả người gầy hẳn đi. Mẹ của nó rốt cục thỏa hiệp.
Edda cẩn thận đi tới, sau đó ghé vào mép giường, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Ryan trên giường bệnh. Kỳ thực Ryan cũng rất nhớ Edda, nếu như Ryan tỉnh lại, thấy Edda bên cạnh nó, sẽ vui vẻ cỡ nào đây?
Nhóc con nhất định sẽ cười cong mắt, vừa ghét bỏ rồi lại vừa kéo tay Edda, cho Edda nhìn thành tựu của nó mấy ngày nay. Hoa nhỏ của Ryan, tranh vẽ của Ryan, rổ nhỏ tự đan của Ryan, không giữ lại chút nào mà đặt trước mặt Edda, trên mặt mang vẻ đắc ý. Thế nhưng nhóc con vẫn nhắm mắt.
Edda vươn tay, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ryan.
"Ryan, tớ tới thăm cậu." Edda nhỏ giọng nói, "Cậu nói nếu như tớ tới, sẽ mang tớ đi xem đồ chơi của cậu." Ryan nằm trên giường thậm chí ngay cả động cũng không nhúc nhích một chút.
"Quỷ hẹp hòi." Edda buồn bực nói.
Corrine bận đến cơ hồ thời gian uống nước cũng không có. Tình hình của đế quốc càng ngày càng nghiêm trọng, đã bắt đầu chuẩn bị chiến tranh. Toàn bộ đế quốc bắt đầu chọn chiến sĩ cơ giáp trẻ tuổi có tài, từ các nơi tập trung đến thành Oss, tùy thời đợi xuất chiến.
Corrine chỉ huy mặt trận thống nhất, rất nhiều chuyện cần thân lực thân vi. Hắn trước đó cần hiểu rõ toàn bộ địch nhân, sau đó quyết định chiến thuật. Chiến đấu cũng không phải là đơn thuần là đấu lực lượng, cần tính toán nhiều thứ lắm.
Lại bận đến khuya, Corrine dựa vào ghế. Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong phòng. Corrine quá mệt mỏi, hắn vẫn dựa vào ghế, vẫn không nhúc nhích.
"Tướng quân, điện thoại của ngài." Kach ra nhắc nhở.
Corrine rốt cục giật giật, điện thoại được chuyển.
"Xin hỏi là Corrine tiên sinh sao? Xin chào, nơi này là y viện thánh Maria, bệnh nhân Ryan · Winston đã tỉnh."
—-¤—-
Đây là lần đầu tiên Corrine thống hận gen biến dị của mình.
Loại này gen, sinh ra đã cường đại. Bọn họ trời sinh thích hợp với chiến trường, sức mạnh cường đại và tính nhạy bén với điều khiển cơ giáp hầu như khiến bọn họ thành bách chiến bách thắng. Nhưng mà, gen biến dị cũng có chỗ thiếu hụt, chỗ thiếu hụt này được ghi lại trong hồ sơ cơ mật cao cấp của đế quốc, người biết được trên toàn đế quốc lác đác không có mấy người, thậm chí ngay cả phu nhân Margaret cũng không biết. Bọn họ có thời kỳ cáu gắt rất dài, trong khoảng thời gian này tinh thần của bọn họ cực kỳ khó khống chế, nhiều bác sĩ chuyên môn cũng kiến nghị bọn họ phát tiết ở mức phù hợp, tốt nhất là dùng cách mình thích, tỷ như thuốc lá, rượu, hoặc là người. Nhưng không thể quá độ, vì để tránh cho tâm tình không khống chế được, đồng thời còn phải dùng thuốc.
Vượt qua thời kỳ cáu gắt là một quá trình điều tiết kích thích tố, bọn họ không thể không dùng loại thuốc kia. Đó là một loại kích thích tố, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, uống loại thuốc này, trên cơ bản không có khả năng có con.
Ryan là đứa con ngoài ý muốn, hắn vẫn cho rằng Ryan là một đứa nhỏ kiên cường. Thế nhưng hắn nghĩ không ra, dùng loại thuốc kia lại ảnh hưởng lớn đến Ryan như vậy. Chức năng cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt, hắn nhìn kết quả và triệu chứng trong báo cáo chẩn đoán, đứa trẻ nho nhỏ, đã phải chịu thống khổ như vậy mà lớn lên...
Corrine chậm rãi đi tới bên người Ryan. Bầu không khí giữa Iven và Margaret đều nghiêm túc dị thường, nhóc con cũng không phải không cảm thấy chút nào, nó ngồi chồm hổm ở một bên, đem khối gỗ xếp xong dỡ xuống, sau đó lại xếp lên, chơi có chút không yên lòng. Thấy Corrine đi tới, nó ngẩng đầu, ánh mắt xanh thẳm nhìn Corrine.
Bị cặp mắt kia nhìn, Corrine đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói một cái. Hắn ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nhóc, nhóc kia không có né tránh. Đây là con của hắn, huyết mạch tương liên.
"Ryan, xin lỗi." Corrine nói.
Ryan chỉ là tò mò theo dõi hắn. Nó không thể hiểu được lời xin lỗi của Corrine. Corrine ôm Ryan vào trong ngực, nhóc con ngẩn ra, sau đó có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng mà muốn tránh thoát. Corrine buông nó ra, Ryan đột nhiên đứng lên, chạy tới bên người Iven. Iven hôn lên mặt Ryan, ôn nhu nói: "Cục cưng lên lầu chơi xếp gỗ đi." Nhóc con tựa như làm nũng cọ cọ chân của Iven, sau đó xoay người chạy lên lầu.
Corrine đứng giữa phòng khách, thẳng người, trên mặt biểu tình chăm chú mà nghiêm túc. Ánh mắt của Iven và Margaret đều rơi trên người hắn. Margaret đang chờ Corrine giải thích. Iven đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại, trên mặt lại không có biểu tình gì, nhìn không ra y đang suy nghĩ gì.
Corrine là một chiến sĩ giỏi, năm đó ở học viện quân sự, thầy giác môn bảo mật học cũng đã nói, cơ mật cấp cao của đế quốc, cần phải nghiêm khắc bảo mật, không phải lúc cần thiết, không được tiết lộ. Cho nên vài năm qua, hắn không nói ra một chữ.
Hai người trước mắt là người thân cận nhất của hắn, Corrine do dự chốc lát, liền từng chữ từng lời nói ra. Sắc mặt của Margaret càng lúc càng khó coi, mà Iven cũng không thay đổi bao nhiêu, y tựa hồ nghe đến chăm chú, vừa nãy tựa hồ mỗi câu đều không có nghe lọt.
Lúc Corrine nói hết, Iven mới mở hai mắt ra. Y nhìn Corrine, sau đó nói: "Tôi hiểu được." Iven nói xong cũng chạy lên lầu, y thu dọn đồ của mình và Ryan đi ra, Corrine vẫn đứng ở cửa, trầm mặc nhìn, vẫn chưa từng mở miệng nói. Vô luận nguyên nhân là cái gì, vô luận hắn là vô tình hay là cố ý, thế nhưng tổn thương của Ryan đã tạo thành, mà hắn là đầu sỏ gây nên, tất cả đều không thể nào chạy trốn.
Iven nắm tay Ryan đi ra ngoài. Margaret mấp máy môi, muốn nói, nhưng nhìn Corrine, vẫn là nhịn.
Iven đón một chiếc xe trở về nơi ở trước kia. Xe của Corrine vẫn đi theo sau lưng bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.
Xe Corrine đứng ở dưới nhà trọ của Iven, hắn nhìn Iven và Ryan xuống xe, xách hành lý vào cửa, bóng lưn của hai cha con biến mất. Corrine vẫn không rời đi, ánh mắt hắn lơ lửng nơi tầng trên của nhà trọ. Thẳng đến khi điện thoại của quân bộ gọi tới, Corrine mới rời đi.
Thời gian vô pháp đảo ngược, vì thế việc duy nhất Corrine có thể làm đó là bù đắp. Ngày phẫu thuật tới gần, Ryan cần phải làm kiểm tra thân thể càng lúc càng nhiều lần, mà Corrine, vô luận bận thế nào, đều sẽ dành chút thời gian cùng nó và Iven đi làm kiểm tra. Corrine lợi dụng thời gian nghỉ ít ỏi để bồi dưỡng lại tri thức chăm sóc trẻ nhỏ, tướng quân đế quốc bắt đầu trở nên rề rà, đối với việc ăn mặc của Ryan đều có nghiên cứu qua.
Iven tựa hồ thay đổi, từ lần thẳng thắn trước. Iven cả người trở nên trầm tĩnh lại, không cự tuyệt hắn đi cùng, cũng không có tiếp nhận, chỉ là vẫn trầm mặc. Iven như vậy rất không bình thường.
Iven hầu như có chút tố chất thần kinh. Buổi tối ngủ thẳng đến nửa đêm, y đột nhiên tỉnh lại sau đó đặt tay trên ngực của Ryan, thẳng đến khi cảm giác được nhịp tim đập bình ổn của Ryan, y mới có thể nằm xuống.
Iven không đến Sibia nữa, y đưa đơn xin tạm nghỉ học cho Aldrich tiên sinh, sau đó chọn tự học ở nhà. Aldrich đồng ý rất nhanh, đồng thời nhắc nhở y nhất định phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp nửa tháng sau.
Y hầu như mỗi ngày bồi bên người Ryan, lúc nhóc con chơi đùa, Iven lại ở một bên đọc sách. Lúc tinh thần của Iven đến cực hạn, ngày phẫu thuật cuối cùng đã tới.
Ngày phẫu thuật là một ngày nắng, sau này vô số lần nhớ lại, Iven đều nghĩ đó là một ngày có chút sáng đến bạc màu, tất cả cảnh trí tựa hồ cũng mơ hồ, trong trí nhớ của y vẫn có một cánh cửa, cánh cửa gỗ nhốt bảo bối của y ở bên trong.
Buổi sáng hôm đó, Iven sớm rời khỏi giường, lúc ra cửa, xe của Corrine liền đứng ở cửa. Nhiều ngày qua, y thậm chí ngay cả khí lực để hận cũng không có, y thẩn thờ đối mặt với Corrine. Có lẽ là bởi vì y quá áp lực, y sợ mình không kiên trì nổi, cho nên không cự tuyệt.
Bác sĩ Gaelle là chuyên gia tim mạch, xác xuất phẫu thuật thành công của vị bác sĩ này so với toàn bộ người cùng ngành là cao nhất. Bởi vậy, sau khi Margaret biết thân phận cùng bệnh tình của Ryan, bác sĩ này vẫn đảm nhiệm bác sĩ trưởng của Ryan.
Nhóc con tựa hồ có chút sợ, nó mặc áo bệnh nhân màu trắng rộng, nằm trên giường bệnh nho nhỏ trên giường bệnh, tay nhỏ bé vẫn kéo tay áo của Iven, không có buông ra. Vùi trong giường bệnh nhóc con thoạt nhìn cực kỳ yếu đuối.
"Ba ba, sẽ đau sao?" Nhóc con đáng thương hỏi thăm.
Iven nhẹ nhàng dán tay phải lên trán Ryan: "Sẽ, nhưng bảo bối là một đứa trẻ kiên cường, ba ba sẽ ở bên ngoài chờ con. Ryan, nhắm mắt lại, chờ lúc mở ra, có thể thấy ba ba."
Ryan nghe lời nhắm hai mắt lại, tay cầm lấy ống tay áo của Iven cũng dần dần buông ra. Sau đó, cánh cửa kia đóng lại, chia cách bọn họ tại hai nơi.
Iven ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, Corrine vẫn ngồi bên cạnh hắn, hai người đều nhìn chằm chằm cánh cửa kia. Cửa kia như một con thú lớn. Bác sĩ Gaelle nói, phẫu thuật ghép tim cần năm giờ, năm giờ này, Iven cơ hồ là sống một ngày bằng một năm. Bên ngoài phòng phẫu thuật có điều hòa, gió nhẹ thổi qua, thế nhưng Iven còn là nóng đến toát mồ hôi.
Năm giờ đã qua, thế nhưng cánh cửa kia vẫn chưa mở, sắc mặt của Iven có chút trắng bệch, y thoát lực dựa vào ghế, ánh mắt trở nên không hề có tiêu cự.
"Ryan..." Y vô thức nỉ non một tiếng.
Corrine đưa tay đặt trên bả vai của y, ánh mắt Iven rơi vào đồng hồ trên tay mình. Trong đầu nhanh chóng tính toán, phẫu thuật đã tiến hành qua sáu giờ, thời gian càng lâu, nói rõ phẫu thuật có tính nguy hiểm càng cao. Iven rốt cục tan vỡ, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Corrine nhìn thanh niên bên người, sắc mặt Iven khó coi đến lợi hại, cả người tựa hồ cũng muốn co lại thành một đoàn, nước mắt của y từng giọt nhỏ xuống, y yên lặng khóc. Corrine ôm Iven vào trong ngực, Iven không cự tuyệt.
Sau bảy giờ, cửa phòng phẫu thuật rốt cục mở, bác sĩ Gaelle vẻ mặt mệt mỏi đi ra. Sắc mặt của hắn cũng không dễ nhìn. Iven ngồi ngay ngắn, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.
"Bác sĩ Gaelle, Ryan thế nào?" Corrine hỏi, thanh âm của hắn có chút run rẩy.
"Phẫu thuật đã xong, thế nhưng bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, chi nên không thể coi hoàn toàn thành công." Bác sĩ Gaelle mặt không chút thay đổi nói, "Chờ lúc bệnh nhân tỉnh, phẫu thuật liền thành công."
"Ý của anh là không nhất định tỉnh lại?" Corrine thẳng tắp nhìn chằm chằm bác sĩ Gaelle, loại ánh mắt này khiến bác sĩ vẫn mặt lạnh cũng có chút không được tự nhiên. Gaelle gật đầu, liền xoay người rời đi.
Đây cũng không phải là một tin tốt, Corrine ngơ ngác ngồi ở kia, hắn hầu như không dám nhìn tới biểu tình của Iven. Đối với Iven mà nói, Ryan là tất cả của y, chỉ có Ryan sống khỏe mạnh, Iven mới có thể sống thật vui vẻ. Thế nhưng hiện tại...
Ryan được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, sau đó tiến vào phòng bệnh. Iven đột nhiên đứng lên, giây phút kia, sắc mặt của y tuy còn chút trắng, nhưng uể oải ban nãy đột nhiên không thấy. So sánh tố chất thần kinh trước khi phẫu thuật với sau khi Ryan phẫu thuật, hành vi của Iven trở nên bình thường hơn.
Đứa trẻ nho nhỏ vùi trong giường bệnh, vẫn đang dựa vào máy hô hấp duy trì sự sống. Iven mỗi ngày đều canh giữ bên người Ryan, chăm sóc nó.
Byrnes và James đến thăm nó, quan hệ của hai người tựa hồ đã khá hơn nhiều. Lúc James nhìn Byrnes, không còn là ghét bỏ và phẫn nộ, mặc dù đối với việc Byrnes thân cận, James vẫn có chút ghét bỏ, nhưng lại không có cự tuyệt.
"Iven, không nên quá áp lực, Ryan nhất định sẽ không có chuyện gì." James lo âu nhìn Iven, khuyên nhủ. Iven quá mức bình thường, đối với bọn hắn đến, trên mặt Iven vẫn mỉm cười, cám ơn bọn họ tới đưa quà.
Nhìn nhóc con không hề tức giận nằm trên giường bệnh, quá mức lo lắng rồi. Nhóc con khả ái hiền lành như vậy, nhưng không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại. James có chút bực mình, một mình ra khỏi phòng bệnh. Byrnes luôn nói nhiều cũng an tĩnh lại, ánh mắt sâu thẳm của hắn vẫn rơi trên người Iven, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua vẻ ngoài ôn hòa nhìn thấu nội tâm của y.
"Byrnes, nguyên lai Corrine không phải cố ý uống thuốc ." Iven đột nhiên nói. Chuyện này vẫn giấu ở đáy lòng của y, vốn y vẫn cho là Ryan sẽ như vậy, đều là do Corrine tạo nên. Thế nhưng hiện tại...
"Iven, cậu không nên ôm sai lầm về người mình." Byrnes vẻ mặt nghiêm túc nói, "Cho dù trong lúc mang thai, Ryan được tra ra chứng bệnh này, cậu còn có thể sinh hạ nó sao? Đáp án rõ ràng, bởi vì như vậy mới có hi vọng. Mọi người đều thông minh, bọn họ sẽ chọn hy vọng lớn hơn, bọn họ cũng kiên cường, chưa đến phút cuối cùng tuyệt đối sẽ không từ bỏ."
Byrnes nói khiến mắt Iven sáng rực lên, y gần như dùng ngữ khí khẳng định nói: "Ryan nhất định sẽ tỉnh lại."
Corrine đứng ở ngoài cửa, ánh mắt u lam vẫn rơi vào hai người trong phòng bệnh. Lúc Byrnes đi qua hắn ta, vẫn hừ lạnh một tiếng, hắn nghĩ vô luận là vô tình hay là cố ý, nhưng đều tạo thành sai lầm, vì thế Corrine nên vì mọi thứ mà trả giá.
Vị tướng quân đế quốc này, hiện tại có hai điểm trên đường sinh hoạt hằng ngày. Ngoại trừ ban ngày lúc làm việc, buổi tối hắn đều sẽ đứng ở y viện. Hắn cho tới bây giờ vẫn không tin số mệnh, thắng lợi trên chiến trường, phải dựa vào thực lực. Thế nhưng hiện tại, hắn đột nhiên hy vọng số phận có thể để cho Ryan nhanh tỉnh lại một chút.
Sau khi Byrnes và James rời đi, Iven ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, y đang nghiêm túc xem sách. Tóc đen rơi tán loạn trước trán, ánh mắt chăm chú, thanh niên trên người mang vẻ an tĩnh. Corrine đi tới, ngồi xuống bên cạnh y. Iven không ngẩng đầu nhìn hắn, liền ở chung trong yên lặng như vậy. Bầu không khí yên lặng giữa hai người bọ họ lan tràn, Corrine quay đầu, ánh mắt cơ hồ miêu tả lại khuôn mặt tuấn tú của Iven. Corrine gần như có chút tham luyến loại cảm giác này. Hắn kìm nén xúc động muốn ôm Iven vào trong lòng, mà tới gần một chút một chút, thẳng đến khi chân hai người ở cùng một chỗ.
Ryan đã nằm trên giường bệnh mười ngày, lồng ngực nhỏ phập phồng minh chứng cho một sinh mạng. Corrine mang đến một đứa nhỏ. Edda tựa hồ cao hơn một chút, cũng càng đen hơn. Hai đứa nhỏ này cho dù ra đi, cũng vẫn giữ liên hệ hằng ngày. Edda biết Ryan phải phẫu thuật, đứa bé hiểu chuyện lần đầu tiên bắt đầu đùa giỡn nổi quạo, nhất định phải tới thành Oss thăm Ryan. Mẹ của nó vốn không đồng ý, Edda không nói gì, thế nhưng sức ăn lại mỗi ngày càng giảm, cả người gầy hẳn đi. Mẹ của nó rốt cục thỏa hiệp.
Edda cẩn thận đi tới, sau đó ghé vào mép giường, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Ryan trên giường bệnh. Kỳ thực Ryan cũng rất nhớ Edda, nếu như Ryan tỉnh lại, thấy Edda bên cạnh nó, sẽ vui vẻ cỡ nào đây?
Nhóc con nhất định sẽ cười cong mắt, vừa ghét bỏ rồi lại vừa kéo tay Edda, cho Edda nhìn thành tựu của nó mấy ngày nay. Hoa nhỏ của Ryan, tranh vẽ của Ryan, rổ nhỏ tự đan của Ryan, không giữ lại chút nào mà đặt trước mặt Edda, trên mặt mang vẻ đắc ý. Thế nhưng nhóc con vẫn nhắm mắt.
Edda vươn tay, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ryan.
"Ryan, tớ tới thăm cậu." Edda nhỏ giọng nói, "Cậu nói nếu như tớ tới, sẽ mang tớ đi xem đồ chơi của cậu." Ryan nằm trên giường thậm chí ngay cả động cũng không nhúc nhích một chút.
"Quỷ hẹp hòi." Edda buồn bực nói.
Corrine bận đến cơ hồ thời gian uống nước cũng không có. Tình hình của đế quốc càng ngày càng nghiêm trọng, đã bắt đầu chuẩn bị chiến tranh. Toàn bộ đế quốc bắt đầu chọn chiến sĩ cơ giáp trẻ tuổi có tài, từ các nơi tập trung đến thành Oss, tùy thời đợi xuất chiến.
Corrine chỉ huy mặt trận thống nhất, rất nhiều chuyện cần thân lực thân vi. Hắn trước đó cần hiểu rõ toàn bộ địch nhân, sau đó quyết định chiến thuật. Chiến đấu cũng không phải là đơn thuần là đấu lực lượng, cần tính toán nhiều thứ lắm.
Lại bận đến khuya, Corrine dựa vào ghế. Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong phòng. Corrine quá mệt mỏi, hắn vẫn dựa vào ghế, vẫn không nhúc nhích.
"Tướng quân, điện thoại của ngài." Kach ra nhắc nhở.
Corrine rốt cục giật giật, điện thoại được chuyển.
"Xin hỏi là Corrine tiên sinh sao? Xin chào, nơi này là y viện thánh Maria, bệnh nhân Ryan · Winston đã tỉnh."
—-¤—-
Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn - Chapter 50
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đây là lần đầu tiên Corrine thống hận gen biến dị của mình.
Loại này gen, sinh ra đã cường đại. Bọn họ trời sinh thích hợp với chiến trường, sức mạnh cường đại và tính nhạy bén với điều khiển cơ giáp hầu như khiến bọn họ thành bách chiến bách thắng. Nhưng mà, gen biến dị cũng có chỗ thiếu hụt, chỗ thiếu hụt này được ghi lại trong hồ sơ cơ mật cao cấp của đế quốc, người biết được trên toàn đế quốc lác đác không có mấy người, thậm chí ngay cả phu nhân Margaret cũng không biết. Bọn họ có thời kỳ cáu gắt rất dài, trong khoảng thời gian này tinh thần của bọn họ cực kỳ khó khống chế, nhiều bác sĩ chuyên môn cũng kiến nghị bọn họ phát tiết ở mức phù hợp, tốt nhất là dùng cách mình thích, tỷ như thuốc lá, rượu, hoặc là người. Nhưng không thể quá độ, vì để tránh cho tâm tình không khống chế được, đồng thời còn phải dùng thuốc.
Vượt qua thời kỳ cáu gắt là một quá trình điều tiết kích thích tố, bọn họ không thể không dùng loại thuốc kia. Đó là một loại kích thích tố, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, uống loại thuốc này, trên cơ bản không có khả năng có con.
Ryan là đứa con ngoài ý muốn, hắn vẫn cho rằng Ryan là một đứa nhỏ kiên cường. Thế nhưng hắn nghĩ không ra, dùng loại thuốc kia lại ảnh hưởng lớn đến Ryan như vậy. Chức năng cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt, hắn nhìn kết quả và triệu chứng trong báo cáo chẩn đoán, đứa trẻ nho nhỏ, đã phải chịu thống khổ như vậy mà lớn lên...
Corrine chậm rãi đi tới bên người Ryan. Bầu không khí giữa Iven và Margaret đều nghiêm túc dị thường, nhóc con cũng không phải không cảm thấy chút nào, nó ngồi chồm hổm ở một bên, đem khối gỗ xếp xong dỡ xuống, sau đó lại xếp lên, chơi có chút không yên lòng. Thấy Corrine đi tới, nó ngẩng đầu, ánh mắt xanh thẳm nhìn Corrine.
Bị cặp mắt kia nhìn, Corrine đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói một cái. Hắn ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nhóc, nhóc kia không có né tránh. Đây là con của hắn, huyết mạch tương liên.
"Ryan, xin lỗi." Corrine nói.
Ryan chỉ là tò mò theo dõi hắn. Nó không thể hiểu được lời xin lỗi của Corrine. Corrine ôm Ryan vào trong ngực, nhóc con ngẩn ra, sau đó có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng mà muốn tránh thoát. Corrine buông nó ra, Ryan đột nhiên đứng lên, chạy tới bên người Iven. Iven hôn lên mặt Ryan, ôn nhu nói: "Cục cưng lên lầu chơi xếp gỗ đi." Nhóc con tựa như làm nũng cọ cọ chân của Iven, sau đó xoay người chạy lên lầu.
Corrine đứng giữa phòng khách, thẳng người, trên mặt biểu tình chăm chú mà nghiêm túc. Ánh mắt của Iven và Margaret đều rơi trên người hắn. Margaret đang chờ Corrine giải thích. Iven đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại, trên mặt lại không có biểu tình gì, nhìn không ra y đang suy nghĩ gì.
Corrine là một chiến sĩ giỏi, năm đó ở học viện quân sự, thầy giác môn bảo mật học cũng đã nói, cơ mật cấp cao của đế quốc, cần phải nghiêm khắc bảo mật, không phải lúc cần thiết, không được tiết lộ. Cho nên vài năm qua, hắn không nói ra một chữ.
Hai người trước mắt là người thân cận nhất của hắn, Corrine do dự chốc lát, liền từng chữ từng lời nói ra. Sắc mặt của Margaret càng lúc càng khó coi, mà Iven cũng không thay đổi bao nhiêu, y tựa hồ nghe đến chăm chú, vừa nãy tựa hồ mỗi câu đều không có nghe lọt.
Lúc Corrine nói hết, Iven mới mở hai mắt ra. Y nhìn Corrine, sau đó nói: "Tôi hiểu được." Iven nói xong cũng chạy lên lầu, y thu dọn đồ của mình và Ryan đi ra, Corrine vẫn đứng ở cửa, trầm mặc nhìn, vẫn chưa từng mở miệng nói. Vô luận nguyên nhân là cái gì, vô luận hắn là vô tình hay là cố ý, thế nhưng tổn thương của Ryan đã tạo thành, mà hắn là đầu sỏ gây nên, tất cả đều không thể nào chạy trốn.
Iven nắm tay Ryan đi ra ngoài. Margaret mấp máy môi, muốn nói, nhưng nhìn Corrine, vẫn là nhịn.
Iven đón một chiếc xe trở về nơi ở trước kia. Xe của Corrine vẫn đi theo sau lưng bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.
Xe Corrine đứng ở dưới nhà trọ của Iven, hắn nhìn Iven và Ryan xuống xe, xách hành lý vào cửa, bóng lưn của hai cha con biến mất. Corrine vẫn không rời đi, ánh mắt hắn lơ lửng nơi tầng trên của nhà trọ. Thẳng đến khi điện thoại của quân bộ gọi tới, Corrine mới rời đi.
Thời gian vô pháp đảo ngược, vì thế việc duy nhất Corrine có thể làm đó là bù đắp. Ngày phẫu thuật tới gần, Ryan cần phải làm kiểm tra thân thể càng lúc càng nhiều lần, mà Corrine, vô luận bận thế nào, đều sẽ dành chút thời gian cùng nó và Iven đi làm kiểm tra. Corrine lợi dụng thời gian nghỉ ít ỏi để bồi dưỡng lại tri thức chăm sóc trẻ nhỏ, tướng quân đế quốc bắt đầu trở nên rề rà, đối với việc ăn mặc của Ryan đều có nghiên cứu qua.
Iven tựa hồ thay đổi, từ lần thẳng thắn trước. Iven cả người trở nên trầm tĩnh lại, không cự tuyệt hắn đi cùng, cũng không có tiếp nhận, chỉ là vẫn trầm mặc. Iven như vậy rất không bình thường.
Iven hầu như có chút tố chất thần kinh. Buổi tối ngủ thẳng đến nửa đêm, y đột nhiên tỉnh lại sau đó đặt tay trên ngực của Ryan, thẳng đến khi cảm giác được nhịp tim đập bình ổn của Ryan, y mới có thể nằm xuống.
Iven không đến Sibia nữa, y đưa đơn xin tạm nghỉ học cho Aldrich tiên sinh, sau đó chọn tự học ở nhà. Aldrich đồng ý rất nhanh, đồng thời nhắc nhở y nhất định phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp nửa tháng sau.
Y hầu như mỗi ngày bồi bên người Ryan, lúc nhóc con chơi đùa, Iven lại ở một bên đọc sách. Lúc tinh thần của Iven đến cực hạn, ngày phẫu thuật cuối cùng đã tới.
Ngày phẫu thuật là một ngày nắng, sau này vô số lần nhớ lại, Iven đều nghĩ đó là một ngày có chút sáng đến bạc màu, tất cả cảnh trí tựa hồ cũng mơ hồ, trong trí nhớ của y vẫn có một cánh cửa, cánh cửa gỗ nhốt bảo bối của y ở bên trong.
Buổi sáng hôm đó, Iven sớm rời khỏi giường, lúc ra cửa, xe của Corrine liền đứng ở cửa. Nhiều ngày qua, y thậm chí ngay cả khí lực để hận cũng không có, y thẩn thờ đối mặt với Corrine. Có lẽ là bởi vì y quá áp lực, y sợ mình không kiên trì nổi, cho nên không cự tuyệt.
Bác sĩ Gaelle là chuyên gia tim mạch, xác xuất phẫu thuật thành công của vị bác sĩ này so với toàn bộ người cùng ngành là cao nhất. Bởi vậy, sau khi Margaret biết thân phận cùng bệnh tình của Ryan, bác sĩ này vẫn đảm nhiệm bác sĩ trưởng của Ryan.
Nhóc con tựa hồ có chút sợ, nó mặc áo bệnh nhân màu trắng rộng, nằm trên giường bệnh nho nhỏ trên giường bệnh, tay nhỏ bé vẫn kéo tay áo của Iven, không có buông ra. Vùi trong giường bệnh nhóc con thoạt nhìn cực kỳ yếu đuối.
"Ba ba, sẽ đau sao?" Nhóc con đáng thương hỏi thăm.
Iven nhẹ nhàng dán tay phải lên trán Ryan: "Sẽ, nhưng bảo bối là một đứa trẻ kiên cường, ba ba sẽ ở bên ngoài chờ con. Ryan, nhắm mắt lại, chờ lúc mở ra, có thể thấy ba ba."
Ryan nghe lời nhắm hai mắt lại, tay cầm lấy ống tay áo của Iven cũng dần dần buông ra. Sau đó, cánh cửa kia đóng lại, chia cách bọn họ tại hai nơi.
Iven ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, Corrine vẫn ngồi bên cạnh hắn, hai người đều nhìn chằm chằm cánh cửa kia. Cửa kia như một con thú lớn. Bác sĩ Gaelle nói, phẫu thuật ghép tim cần năm giờ, năm giờ này, Iven cơ hồ là sống một ngày bằng một năm. Bên ngoài phòng phẫu thuật có điều hòa, gió nhẹ thổi qua, thế nhưng Iven còn là nóng đến toát mồ hôi.
Năm giờ đã qua, thế nhưng cánh cửa kia vẫn chưa mở, sắc mặt của Iven có chút trắng bệch, y thoát lực dựa vào ghế, ánh mắt trở nên không hề có tiêu cự.
"Ryan..." Y vô thức nỉ non một tiếng.
Corrine đưa tay đặt trên bả vai của y, ánh mắt Iven rơi vào đồng hồ trên tay mình. Trong đầu nhanh chóng tính toán, phẫu thuật đã tiến hành qua sáu giờ, thời gian càng lâu, nói rõ phẫu thuật có tính nguy hiểm càng cao. Iven rốt cục tan vỡ, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Corrine nhìn thanh niên bên người, sắc mặt Iven khó coi đến lợi hại, cả người tựa hồ cũng muốn co lại thành một đoàn, nước mắt của y từng giọt nhỏ xuống, y yên lặng khóc. Corrine ôm Iven vào trong ngực, Iven không cự tuyệt.
Sau bảy giờ, cửa phòng phẫu thuật rốt cục mở, bác sĩ Gaelle vẻ mặt mệt mỏi đi ra. Sắc mặt của hắn cũng không dễ nhìn. Iven ngồi ngay ngắn, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.
"Bác sĩ Gaelle, Ryan thế nào?" Corrine hỏi, thanh âm của hắn có chút run rẩy.
"Phẫu thuật đã xong, thế nhưng bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, chi nên không thể coi hoàn toàn thành công." Bác sĩ Gaelle mặt không chút thay đổi nói, "Chờ lúc bệnh nhân tỉnh, phẫu thuật liền thành công."
"Ý của anh là không nhất định tỉnh lại?" Corrine thẳng tắp nhìn chằm chằm bác sĩ Gaelle, loại ánh mắt này khiến bác sĩ vẫn mặt lạnh cũng có chút không được tự nhiên. Gaelle gật đầu, liền xoay người rời đi.
Đây cũng không phải là một tin tốt, Corrine ngơ ngác ngồi ở kia, hắn hầu như không dám nhìn tới biểu tình của Iven. Đối với Iven mà nói, Ryan là tất cả của y, chỉ có Ryan sống khỏe mạnh, Iven mới có thể sống thật vui vẻ. Thế nhưng hiện tại...
Ryan được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, sau đó tiến vào phòng bệnh. Iven đột nhiên đứng lên, giây phút kia, sắc mặt của y tuy còn chút trắng, nhưng uể oải ban nãy đột nhiên không thấy. So sánh tố chất thần kinh trước khi phẫu thuật với sau khi Ryan phẫu thuật, hành vi của Iven trở nên bình thường hơn.
Đứa trẻ nho nhỏ vùi trong giường bệnh, vẫn đang dựa vào máy hô hấp duy trì sự sống. Iven mỗi ngày đều canh giữ bên người Ryan, chăm sóc nó.
Byrnes và James đến thăm nó, quan hệ của hai người tựa hồ đã khá hơn nhiều. Lúc James nhìn Byrnes, không còn là ghét bỏ và phẫn nộ, mặc dù đối với việc Byrnes thân cận, James vẫn có chút ghét bỏ, nhưng lại không có cự tuyệt.
"Iven, không nên quá áp lực, Ryan nhất định sẽ không có chuyện gì." James lo âu nhìn Iven, khuyên nhủ. Iven quá mức bình thường, đối với bọn hắn đến, trên mặt Iven vẫn mỉm cười, cám ơn bọn họ tới đưa quà.
Nhìn nhóc con không hề tức giận nằm trên giường bệnh, quá mức lo lắng rồi. Nhóc con khả ái hiền lành như vậy, nhưng không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại. James có chút bực mình, một mình ra khỏi phòng bệnh. Byrnes luôn nói nhiều cũng an tĩnh lại, ánh mắt sâu thẳm của hắn vẫn rơi trên người Iven, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua vẻ ngoài ôn hòa nhìn thấu nội tâm của y.
"Byrnes, nguyên lai Corrine không phải cố ý uống thuốc ." Iven đột nhiên nói. Chuyện này vẫn giấu ở đáy lòng của y, vốn y vẫn cho là Ryan sẽ như vậy, đều là do Corrine tạo nên. Thế nhưng hiện tại...
"Iven, cậu không nên ôm sai lầm về người mình." Byrnes vẻ mặt nghiêm túc nói, "Cho dù trong lúc mang thai, Ryan được tra ra chứng bệnh này, cậu còn có thể sinh hạ nó sao? Đáp án rõ ràng, bởi vì như vậy mới có hi vọng. Mọi người đều thông minh, bọn họ sẽ chọn hy vọng lớn hơn, bọn họ cũng kiên cường, chưa đến phút cuối cùng tuyệt đối sẽ không từ bỏ."
Byrnes nói khiến mắt Iven sáng rực lên, y gần như dùng ngữ khí khẳng định nói: "Ryan nhất định sẽ tỉnh lại."
Corrine đứng ở ngoài cửa, ánh mắt u lam vẫn rơi vào hai người trong phòng bệnh. Lúc Byrnes đi qua hắn ta, vẫn hừ lạnh một tiếng, hắn nghĩ vô luận là vô tình hay là cố ý, nhưng đều tạo thành sai lầm, vì thế Corrine nên vì mọi thứ mà trả giá.
Vị tướng quân đế quốc này, hiện tại có hai điểm trên đường sinh hoạt hằng ngày. Ngoại trừ ban ngày lúc làm việc, buổi tối hắn đều sẽ đứng ở y viện. Hắn cho tới bây giờ vẫn không tin số mệnh, thắng lợi trên chiến trường, phải dựa vào thực lực. Thế nhưng hiện tại, hắn đột nhiên hy vọng số phận có thể để cho Ryan nhanh tỉnh lại một chút.
Sau khi Byrnes và James rời đi, Iven ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, y đang nghiêm túc xem sách. Tóc đen rơi tán loạn trước trán, ánh mắt chăm chú, thanh niên trên người mang vẻ an tĩnh. Corrine đi tới, ngồi xuống bên cạnh y. Iven không ngẩng đầu nhìn hắn, liền ở chung trong yên lặng như vậy. Bầu không khí yên lặng giữa hai người bọ họ lan tràn, Corrine quay đầu, ánh mắt cơ hồ miêu tả lại khuôn mặt tuấn tú của Iven. Corrine gần như có chút tham luyến loại cảm giác này. Hắn kìm nén xúc động muốn ôm Iven vào trong lòng, mà tới gần một chút một chút, thẳng đến khi chân hai người ở cùng một chỗ.
Ryan đã nằm trên giường bệnh mười ngày, lồng ngực nhỏ phập phồng minh chứng cho một sinh mạng. Corrine mang đến một đứa nhỏ. Edda tựa hồ cao hơn một chút, cũng càng đen hơn. Hai đứa nhỏ này cho dù ra đi, cũng vẫn giữ liên hệ hằng ngày. Edda biết Ryan phải phẫu thuật, đứa bé hiểu chuyện lần đầu tiên bắt đầu đùa giỡn nổi quạo, nhất định phải tới thành Oss thăm Ryan. Mẹ của nó vốn không đồng ý, Edda không nói gì, thế nhưng sức ăn lại mỗi ngày càng giảm, cả người gầy hẳn đi. Mẹ của nó rốt cục thỏa hiệp.
Edda cẩn thận đi tới, sau đó ghé vào mép giường, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Ryan trên giường bệnh. Kỳ thực Ryan cũng rất nhớ Edda, nếu như Ryan tỉnh lại, thấy Edda bên cạnh nó, sẽ vui vẻ cỡ nào đây?
Nhóc con nhất định sẽ cười cong mắt, vừa ghét bỏ rồi lại vừa kéo tay Edda, cho Edda nhìn thành tựu của nó mấy ngày nay. Hoa nhỏ của Ryan, tranh vẽ của Ryan, rổ nhỏ tự đan của Ryan, không giữ lại chút nào mà đặt trước mặt Edda, trên mặt mang vẻ đắc ý. Thế nhưng nhóc con vẫn nhắm mắt.
Edda vươn tay, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ryan.
"Ryan, tớ tới thăm cậu." Edda nhỏ giọng nói, "Cậu nói nếu như tớ tới, sẽ mang tớ đi xem đồ chơi của cậu." Ryan nằm trên giường thậm chí ngay cả động cũng không nhúc nhích một chút.
"Quỷ hẹp hòi." Edda buồn bực nói.
Corrine bận đến cơ hồ thời gian uống nước cũng không có. Tình hình của đế quốc càng ngày càng nghiêm trọng, đã bắt đầu chuẩn bị chiến tranh. Toàn bộ đế quốc bắt đầu chọn chiến sĩ cơ giáp trẻ tuổi có tài, từ các nơi tập trung đến thành Oss, tùy thời đợi xuất chiến.
Corrine chỉ huy mặt trận thống nhất, rất nhiều chuyện cần thân lực thân vi. Hắn trước đó cần hiểu rõ toàn bộ địch nhân, sau đó quyết định chiến thuật. Chiến đấu cũng không phải là đơn thuần là đấu lực lượng, cần tính toán nhiều thứ lắm.
Lại bận đến khuya, Corrine dựa vào ghế. Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong phòng. Corrine quá mệt mỏi, hắn vẫn dựa vào ghế, vẫn không nhúc nhích.
"Tướng quân, điện thoại của ngài." Kach ra nhắc nhở.
Corrine rốt cục giật giật, điện thoại được chuyển.
"Xin hỏi là Corrine tiên sinh sao? Xin chào, nơi này là y viện thánh Maria, bệnh nhân Ryan · Winston đã tỉnh."