Trong ánh sáng yếu ớt nhẹ nhàng và ấm áp ôm lấy toàn bộ cơ thể của ông, Vua mặt bướu đang cuộn tròn trong tư thế bào thai, mơ một giấc mơ nào đó.
Đó là một giấc mơ rất xa xưa. Một câu chuyện từ trước khi ■■ của ông ấy được quyết định.
Ông ấy đã gục ngã trong một khu rừng nhiễm độc.
- Epsilon! Chúng ta chỉ cần đi thêm một chút nữa thôi. Lâu đài Quỷ Vương đã ở ngay phía trước!
Trong câu chuyện này, ông là một chiến binh chiến đấu chống lại Quỷ Vương. Một chiến binh đã bắt đầu cuộc thám hiểm chinh phục Quỷ Vương để bảo vệ thế giới của mình.
Thật không may, ông đã không thực hiện được mong muốn ấp ủ từ lâu của mình. Ngay trước khi cuộc chinh phạt được tiến hành, ông đã phải khép đôi mắt của mình lại, khuôn mặt của người bạn là điều cuối cùng ông nhìn thấy.
- ....Gilbert.
Khung cảnh đã thay đổi, và giờ đây nó hiển thị một vùng chiến sự.
Ông ấy hiện giờ là một người đàn ông đến từ Murim, mặc một bộ y phục dạ hành màu đen.
- Quách sư huynh! Tổng đàn của lũ ma giáo khốn nạn đó chỉ ở ngay kia thôi!
Tất cả những gì ông còn nhìn thấy là khuôn mặt của người chiến hữu. Niềm khao khát nhanh chóng lấp đầy trong ông. Cô là người ông yêu nhất trong tất cả cuộc đời ông đã sống.
- ....Đã quá muộn với ta rồi. Sư muội, ngươi đi tiếp đi.
Một tiếng rít của mũi tên bay tới từ đâu đó, tầm nhìn của ông lại một lần nữa trở nên đen kịt.
Đầu ông như bị đập mạnh vào. Khi ký ức tràn về, bản ngã của Vua mặt bướu run rẩy không ổn định.
Những khung cảnh này là từ ký ức của chính ông hay từ câu chuyện từ Bức tường cuối cùng?
Câu chuyện này bắt đầu từ đâu, và sẽ kết thúc ở đâu?
Không phụ thuộc vào ý chí của ông ấy, câu chuyện vẫn tiếp tục.
Ông ấy bây giờ là một con chim non.
Ông ấy cũng là một sinh vật quái dị không tên.
Ông ấy là một võ sư từ Murim, và cũng là một hiệp sĩ từ thời trung cổ.
Và mỗi khi những chuyện đó xảy ra, ông ấy lại trở thành một Hóa thân thực hiện các kịch bản.
Điều cuối cùng ông nghe thấy khi đứng trước [Bức tường cuối cùng] là giọng nói đến từ một cái bóng không tên.
- Bạn của tôi. Ngay cả trong cuộc đời tiếp theo của chúng ta, hãy đồng hành cùng tôi.
Ông thở hổn hển mở to mắt, và được bóng tối đen kịt chào đón. Mồ hôi lạnh ướt đẫm gáy khiến khắp người ông ớn lạnh.
"Tôi là Vua mặt bướu."
Đó là tên của ông ấy. Ông ấy có một cái tên thật, nhưng cái tên đó đã bị lãng quên từ lâu. Không, ông ấy thậm chí không thể chắc chắn đó có thực sự là tên của mình hay không.
".... Tôi thực sự là Vua mặt bướu?"
Trong khoảng không cuộn xoáy tối đen như mực, Vua mặt bướu rơi vào trầm tư. Đó là kiểu trầm tư mà ông chưa bao giờ có sau khi vượt qua giới hạn của cái chết.
"Tôi là ai?"
Câu chuyện đóng vai trò là nền tảng cho sự tồn tại của ông ấy giờ đang lung lay. Để lấy lại bản thân bằng bất cứ giá nào, ông ấy bắt đầu ngẫm lại những ký ức của chính mình.
⸢Ban đầu, có một Người đàn ông mặt bướu.⸥
⸢Ông ấy là người kể chuyện đầu tiên. Một con người đã hát về Câu chuyện.⸥ ⸢Nhưng một ngày nọ, các Dokkaebi xuất hiện trên thế giới, và...⸥
⸢Và các Dokkaebi đó đã lấy đi bài hát của Người đàn ông mặt bướu.⸥
Đó là tất cả những gì ông ấy cần nhớ.
Hãy nhớ rằng lũ Dokkaebi chết tiệt đó đã lấy đi bài hát của Người đàn ông mặt bướu; hãy nhớ sự thật rằng họ đã trục xuất ông ấy khỏi các kịch bản của bằng cách ăn cắp Câu chuyện khai sinh của ông ta.
[Trông anh có vẻ bối rối, anh bạn cũ của tôi.]
Vua mặt bướu bị giọng nói thật đó làm giật mình và vội vàng nhìn về phía sau. Khuôn mặt của Vua Dokkaebi lơ lửng trong bóng tối đen đặc.
[Vua Dokkaebi!]
Vua mặt bướu gầm gừ và giải phóng Trạng thái của mình. Tuy nhiên, mọi thứ đã không diễn ra theo kế hoạch. Trong không gian này không có thứ gì tồn tại, Trạng thái mà ông ta phát ra chỉ để lại những tia lửa yếu ớt.
Vua Dokkaebi nói với vẻ mặt hờ hững.
[Chúng ta không được phép chiến đấu ở đây. Quyền hạn của chúng ta không có hiệu lực ở nơi này.]
[....Bằng cách nào đó anh đã có thể sống sót. Tôi nghĩ rằng anh đã chết trước lưỡi kiếm của con rối đó.]
[Chuyện đó không khác mấy so với việc đã chết. Và, cũng sẽ chết một lần nữa.]
Tại nơi mà ánh mắt của Vua Dokkaebi đáp xuống, họ có thể nhìn thấy một lối ra làm từ những luồng sáng xoáy tròn. Hình dạng linh hồn của hai sinh vật này đang từ từ hướng tới lối ra đó.
Vua mặt bướu hét lên. [Không, chờ đã! Câu chuyện của tôi chỉ vừa mới bắt đầu! Tôi sẽ vượt qua "Bức tường cuối cùng"! Tôi sẽ chạm trán với vị thần lười biếng đã tưởng tượng ra mọi thứ của thế giới này, và trở thành sinh vật duy nhất biết được bí mật của thế giới này!!]
[Anh có tò mò về bí mật của thế giới này không?]
[Anh đang nói về một điều hiển nhiên. Không có sinh vật nào không tò mò về nguồn gốc ra đời của chúng.]
[Và đó chính xác là lý do tại sao các sinh vật trở nên bất hạnh.] Vua Dokkaebi nói với một vẻ tự ti.
[Anh nghĩ tại sao các sinh vật lại sở hữu một khả năng tuyệt vời được gọi là "sự quên lãng"?]
Các mảnh vỡ trong Câu chuyện đang phân tán trong bóng tối. Những câu chuyện bị mất đi bối cảnh chỉ có thể trở thành một đống văn bản và dần dần bị tan rã. Bây giờ chúng đã là những câu chuyện mà không ai có thể đọc được nữa.
Vua Dokkaebi nhẹ nhàng vuố,t ve chúng, trước khi nghiền Câu chuyện đó thành bột.
[Có quá nhiều câu chuyện không cần thiết trong vũ trụ này. Cần có một quy trình để loại bỏ chúng và tối ưu hóa mọi thứ. Đó là "sự quên lãng".]
[Nhảm nhí! Vũ trụ là vô hạn. Giống như cách mà phần cuối của "Bức tường cuối cùng" không tồn tại.]
[Ngay cả khi có rất nhiều phần trống trên Bức tường, anh nghĩ có bao nhiêu phần trong số đó được phép sử dụng cho những phần phụ vô tích sự?]
Vua Dokkaebi nhìn xuống cơ thể đang dần vỡ vụn của mình.
[Thật không may, nhân vật chính mà "Bức tường cuối cùng" đã chọn không phải là anh hay tôi.]
[Tôi không biết anh đang cố phun ra thứ rác rưởi gì ở đây, nhưng....!]
[Ngay cả khi đó, anh sẽ sớm gặp được người mà anh vô cùng mong muốn được gặp.]
Đó là khi vai của Vua mặt bướu run lên.
Có thể nhìn thấy lối ra làm từ ánh sáng. Đó là một thứ ánh sáng rực rỡ, cuồng nhiệt. Lối ra mạnh mẽ xoáy tròn, trông giống như dấu chấm câu của một thế giới nào đó.
Vua mặt bướu đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
[Anh, anh đã thấy những gì ở ngoài đó?]
Vua Dokkaebi không trả lời ngay lập tức. Ông ta mang một biểu hiện chán nản như thể mọi lời nói đều chẳng có ý nghĩa gì sau dấu chấm câu của nó. Nhưng cuối cùng, ông ấy đã thêm vào một lời nhận xét.
[Dù sao thì, điều đó có ý nghĩa gì?] [Cái gì?]
[Tôi đang nói, có ý nghĩa gì khi biết rằng thế giới này chỉ là một phần của một giấc mơ rộng lớn?]
Những lời nói của ông ấy chứa đựng sự trống rỗng vô tận của tất cả mọi thứ. Vua mặt bướu không thể hiểu những lời đó.
Ánh sáng ngày càng rực rỡ, nhưng biểu cảm của Vua Dokkaebi ngày càng mờ đi. Chẳng bao lâu, lối ra làm từ ánh sáng đã nằm ngay trước mũi ông ta. Vua mặt bướu lo lắng hỏi.
[.... Tại sao anh vẫn tiếp tục với cho đến tận bây giờ?]
Có lẽ vì ông ta đã không thể lường trước câu hỏi đó. Biểu hiện của Vua Dokkaebi thay đổi một cách kỳ quái. Ông ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Vua mặt bướu, trước khi trả lời.
[Tôi tự hỏi. Tôi cũng không thể nhớ được nữa.]
Trong khoảnh khắc đó, một số Câu chuyện phủ lên mặt Vua Dokkaebi.
Ngay lập tức, ông ta trông giống như một chiến binh chống lại Quỷ Vương, một đại hiệp từ thế giới nguy hiểm ở Murim đã chiến đấu với ma giáo, và một chú chim non sải cánh hướng về bầu trời rộng lớn. Ông ấy đã....
[....Anh-!]
[Kim Dokja đã mở ra một cánh cửa mà lẽ ra không bao giờ được mở. Và như vậy, thế giới này sẽ mãi mãi sa lầy trong bất hạnh.]
Cuối những lời đó, thế giới được bao phủ hoàn toàn bởi ánh sáng. Cuối cùng họ đã đến được lối ra. Vua mặt bướu loạng choạng không vững và đặt chân vào bên
trong ánh sáng đó. Ông lướt qua những tia sáng và bước từng chút về phía trước.
Câu trả lời đã có ở đây.
"Giấc mơ cổ xưa nhất" tạo ra thế giới này đang ở đây. Tuy nhiên, Vua mặt bướu không thể nhìn thấy gì cả.
Có thể nghe thấy tiếng còi xe ồn ào từ đâu đó. Một mùi đặc quánh, sặc sụa làm ướt mũi ông; nó ngày càng khó thở hơn. Cơ thể ông bắt đầu bốc cháy dưới những tia sáng.
Như thể, phần lề trống này không được phép đối với ông ta.
[Tôi đã nói rồi. Câu chuyện này không phải của anh hay của tôi.]
Cùng với lời nói của Vua Dokkaebi, cơ thể của Vua mặt bướu bắt đầu tan chảy.
[Chúng ta chỉ đơn giản là công cụ của thế giới này. Đó là tất cả.]
Ah, aaaah.....
Mặc dù hai chân đã tan ra, và tiếp theo là thân thể, Vua mặt bướu vẫn không hề dời tầm mắt khỏi cảnh tượng trước mặt.
Đó là nơi có Giấc mơ cổ xưa nhất. Bí mật của mọi thứ trên thế giới này đều ở đó. Thứ mà ông mãi luôn tìm kiếm đang ở đó.
Vua mặt bướu đã nhìn thấy nó. Và rồi, cuối cùng cũng hiểu được những gì Vua Dokkaebi đã nói trước đó.
Đó, đó thực sự là...
Vua mặt bướu muốn hét lên một cách tuyệt vọng. Hét lên rằng, hãy nhìn về phía này. Làm ơn, tôi đang ở ngay đây. Làm ơn, hãy nhìn tôi một lần.
Và sau đó, "thứ đó" từ từ xoay đầu.
Thế nhưng, vào thời điểm ánh mắt của nó đến được nơi Vua mặt bướu đang ở, thì vị vua đã không còn tồn tại ở nơi đó nữa.
Vì vậy, "thứ đó" quay đầu đi.
Và, trong khi cúi đầu xuống, nó lại bắt đầu lẩm bẩm về một điều gì đó.
Khụ khụ.
Tôi cảm thấy có gì đó ngứa ngáy trong miệng sau khi ho một chút. Tôi phun ra hơi thở dồn dập, và những thứ giống như côn trùng lọt ra ngoài. Tôi xem qua và nhận ra rằng chúng là những ký tự.
Giác quan của tôi đã trở lại và tầm nhìn dần sáng lên. Tôi nhìn thấy những ký tự phát ra ánh sáng trắng trước mắt mình. Chúng có nội dung rất quen thuộc.
Đây là đâu....?
"Dokja-ssi? Anh có thể sẽ bị cuốn vào trang sách nếu anh cứ làm như vậy."
Đột nhiên, gáy tôi lạnh xuống. Đó là một giọng nói quen thuộc, và với những từ mà tôi từng nghe ở đâu đó trước đây. Trí tưởng tượng khủng khiếp đã làm cho tâm trí tôi trở nên rối ren. Tôi từng nghĩ rằng nếu tôi phá hủy [Bức tường cuối cùng], một chuyện như thế này có thể xảy ra. Nhưng để nghĩ rằng một điều như vậy thực sự sẽ.....
Sau đó, kèm theo những tiếng phần phật, những mảnh giấy bị xé rách nhảy múa trước mắt tôi. Tôi nhìn kỹ hơn và phát hiện ra ai đó đang lắc nhẹ một cuốn sách.
"....Sangah-ssi."
Yoo Sangah đang đứng trước mặt tôi.
Quang cảnh xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn. Đó là khung cảnh của những cuốn sách bị bỏ đi tạo thành từng đống nhỏ, cũng như những giá sách xếp thành hàng ngang với khoảng trống ở giữa. Tất cả được chiếu sáng bởi ánh đèn mờ ảo từ một chiếc đèn lồng. Đây không phải là tàu điện ngầm.
Đây là một nơi mà tôi khá quen thuộc.
Yoo Sangah cười rạng rỡ.
"Đối với tôi, nơi này cảm thấy thật ấm cúng."
Chúng tôi đang ở bên trong [Bức tường thứ ]. "....Chuyện gì đã xảy ra?"
"Ngay cả khi anh hỏi tôi.... Tôi cũng vừa mới thức dậy thôi. Chúng ta có nên đi tìm các tiền bối thủ thư của tôi không?"
Khi Yoo Sangah nhún vai và bắt đầu quan sát xung quanh, tôi nhanh chóng sắp xếp những gì đã xảy ra với chúng tôi cho đến nay trong đầu.
Chúng ta đã thu thập tất cả các mảnh vỡ của [Bức tường cuối cùng] và sau đó hạ gục nó.
Ký ức về "hình tròn vuông" vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.....Và sau đó? Chuyện gì đã xảy ra sau đó?
Còn những người đồng đội khác thì sao?
"Đ ừng lo Ki m Dok Ja."
Một giọng nói mà tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ được nghe thấy nữa lọt vào tai tôi. Tôi la lên vì vui sướng.
"Bức tường thứ !"Xin hãy giữ yê n lặng trong thư viện."
Đây chắc chắn là [Bức tường thứ ] mà tôi nhớ, bao gồm cả những câu đùa ranh mãnh của nó. Mặc dù vậy, tách biệt với niềm hạnh phúc của tôi, sự bối rối của tôi thậm chí còn lớn hơn.
Tại sao tôi lại ở trong [Bức tường thứ ] ngay lúc này? "Dokja-ssi?"
Có thể nghe thấy nhiều giọng nói hơn từ trong bóng tối. Chúng đến từ các thành viên của .
"Chúng ta đang ở đâu vậy?"
"... Em tìm thấy một cuốn sách kì lạ ở đây nè. Nó có tên là Kim Dokja và những bí ẩn của giới tính."
"Em chắc chắn không nên đọc những thứ như vậy, Jihye-ya."
"Vậy còn cái này thì sao?Nếu họ có Kinh thánh, thì Kim Dokja có Cách sống sót."
"Em thực sự muốn đọc một cái gì đó như thế?"
Tôi nghĩ rằng tôi có thể nghe thấy Jung Heewon và Lee Jihye nói chuyện với nhau. Và rồi, hai chiếc đầu nho nhỏ ló ra từ đống sách gần đó như thể chúng là những con chuột chũi.
"Ahjussi!" "Hyung!"
Đó là Shin Yoosung và Lee Gilyoung. Tôi cũng có thể thấy Han Sooyoung đang đi về phía chúng tôi trong khung cảnh tối tăm.
"Thật là một nơi kỳ lạ. Đây có phải là "thư viện" mà Yoo Sangah từng nói trước đây không?"
Cô lôi một cuốn sách trên kệ ra và ném nó ra sau lưng. Trong khi đó, Lee Hyunsung đứng đằng sau cô ấy đã bắt lấy nó và nhét nó vào túi trong của mình.
"S-Sooyoung-ssi! Cô không nên đối xử với sách một cách cẩu thả.... Cô còn không biết những thứ này là gì!"
"Quào, cái gì thế này! Nghe có vẻ vui."
Phía sau họ, tôi phát hiện Gong Pildu, Jang Hayoung và Anna Croft bất tỉnh nằm trên sàn. Và cuối cùng, Lee Seolhwa kiểm tra mạch đập của họ. Ít nhất, tất cả những người đồng đội đã tham gia vào "Kịch bản cuối cùng" đều tập hợp ở đây.
"Không phải ai cũng vậy."
Tôi có một linh cảm khá tồi tệ sau khi nghe giọng nói của [Bức tường thứ ]. Tôi vẫn chưa thể nhìn thấy "anh chàng đó".
....Có thể nào??
"(Hahahaha! Yoo Joonghyuk! Tôi có thể đánh hơi thấy anh ấy ở đâu đó gần đây! Cuối cùng anh ấy đã xuất hiện để trở thành một với tôi rồi à?!)"
Một giọng nói lớn vang vọng từ trong bóng tối sâu thẳm. Rõ ràng là nó đến từ Nirvana. Và ngay giây tiếp theo, một âm thanh va chạm chói tai vang lên. Cơ thể mềm nhũn của Nirvana, người đã không thể la lối gì nữa, lăn lộn trên sàn, và sau đó, một chiếc giày chiến đấu màu đen giẫm lên đầu của kẻ tội nghiệp đang nức nở đó.
"....Thật là một nơi khó chịu." "Yoo Joonghyuk."
Những tia lửa vẫn đang nhảy múa xung quanh anh ta như thể anh ta vẫn chưa tách khỏi "Kẻ mưu phản bí mật". Nếu anh ta cũng ở đây, vậy ai là người đã không đến được?
"... Các Chòm sao không có ở đây."
"Chuyện gì đã xảy ra với mọi người trên Trái đất?"
[Bức tường thứ ] đưa chúng tôi đến đây có nghĩa là một số vấn đề đã xảy ra ở thế giới bên ngoài.
Trái tim tôi giờ trở nên lạnh như băng. Tôi nhớ lại [Bức tường thứ ], cũng như những câu văn bên trên nó, đã vỡ tan thành hàng triệu mảnh. Vậy tôi đã làm sai điều gì sao? Có phải thế giới đã diệt vong vì tôi đã cố gắng thay đổi câu chuyện?
Sau đó, [Bức tường thứ ] đã nói một điều hoàn toàn bất ngờ.
Thời gian khô ng chuy ển đ ộng vì khôn g được đọc và không được tưởng tượng"
Thậm chí trước khi tôi có thể hỏi về ý nghĩa của điều đó, một số sinh vật đã xuất
hiện.
"(Cuối cùng thì cậu cũng phá hủy được bức tường rồi hả, sứ đồ của vĩnh hằng và
cái kết?)"
"(... Một ngày như thế này thực sự đã đến với chúng ta.)"
Họ là các thủ thư "Kẻ ăn giấc mơ" và "Mô phỏng". Tôi nhìn chằm chằm vào họ trước khi nói với [Bức tường thứ ].
"Cho tôi ra khỏi đây. Có một điều tôi cần xác nhận."
Điều đó đã khiến các thủ thư trả lời.
"(Cho dù đó là cậu, thì cũng không thể sống sót một khi bước ra ngoài. Stream> không còn tồn tại nữa. Mọi thứ ở đó đều đã bị ngưng đọng.)" Mọi thứ đều đã bị ngưng đọng.
Những Câu chuyện mà bình thường có thể nghe được qua bức tường sẽ không thể nghe được nữa. Thay vào đó, chỉ có thể nghe thấy âm thanh giống như một chiếc lò xo khổng lồ đang chuyển động ở đâu đó. Nó cũng giống như tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ, hoặc thậm chí là tiếng gõ rất đều đặn nhưng chậm rãi, nhịp nhàng của bàn phím.
"Nếu vậy, tôi sẽ đi gặp người khiến đồng hồ chuyển động trở lại." (....Cậu thực sự muốn gặp "Giấc mơ cổ xưa nhất"?)
Tồn tại đó chính là điểm dừng cuối cùng của tất cả những câu chuyện này. có thể đã bị phá hủy, nhưng vẫn còn một câu hỏi cần được giải đáp.
"Tại sao lại tồn tại một thế giới như thế này?"
Tôi nhìn lại để phát hiện ra những người đồng đội của mình đang mang những biểu hiện giống nhau. Mỗi người trong chúng tôi đều có những câu hỏi riêng mà họ muốn được trả lời, và có những kết thúc nhất định mà họ muốn thấy. Và để đạt được điều đó, có một việc mà chúng tôi nhất định phải làm trước tiên.
Yoo Sangah đã lên tiếng trước.
"Hãy đi cùng nhau, Dokja-ssi."
"Tôi cũng vậy! Tôi cũng muốn đi!"
"Tôi thực sự tò mò về phần kết mà chú muốn thấy, ahjussi."
"Kìa kìa. Chúng ta đâu cần lo lắng về điều này? Ai biết được, có thể một Dokkaebi thực sự tốt bụng đang đợi chúng ta hay gì đó. Nếu không, chúng ta có thể đập hắn một chút và khiến hắn trở nên dễ tính hơn."
Như thể đồng ý với điều đó, Biyoo nói thêm ý kiến của mình. [Ba-aht!]
Ngay lúc đó, Yoo Joonghyuk đã phá vỡ sự im lặng của mình.
"Trước tiên, cậu có cách nào gặp được hắn? Bức tường có thể bị phá hủy, nhưng dòng thời gian của thế giới bên ngoài đã ngừng lại. Nếu thời gian không trôi, Câu chuyện không thể tiến về phía trước. Đối với chúng ta cũng vậy."
"(Có một số nơi thời gian không ngừng trôi.)"
Nirvana mỉm cười và chỉ xuống sàn nhà.
Đúng. Thời gian bên trong "thư viện" này vẫn chưa dừng lại. "Có thể tên khốn đó đang ở trong thư viện này?"
⸢(....Không phải vậy. Thư viện này cũng chỉ là một "bức tường" khác thôi. Tuy nhiên, một lối đi mới đã mở ra sau khi mọi người hoàn thành câu chuyện. Có nghĩa là, bây giờ các bạn sẽ có thể băng qua phía bên kia.)⸥
Vừa nói vậy, Nirvana vừa dẫn chúng tôi đi. Bằng cách nào đó, tôi nghĩ rằng tôi biết nơi anh ta đưa chúng tôi đến. Tôi nhớ lại vách đá kéo dài bên dưới thư viện.
"Đây là phần cuối của thư viện. Kết thúc của tất cả các câu chuyện."
Môt hố sâu không đáy rộng lớn. Một thung lũng trông giống như một vực thẳm. Đó là nơi mà tôi đã khám phá ra khi bước vào [Bức tường thứ ] lần đầu tiên.
"....Đúng là nơi này."
Tôi suýt chút nữa rơi xuống đáy khi lần đầu tiên bước vào đây. Hồi đó, Nirvana đã nói với tôi rằng nếu tôi rơi vào đó, tôi chắc chắn sẽ chết. Anh ấy nói rằng đó là "bên kia của bức tường".
Nirvana hỏi tôi. ⸢(Kim Dokja. Cậu có thực sự muốn đến đó không?)⸥ Tôi gật đầu.
Sau đó, Nirvana đã kéo một sợi dây treo trong bóng tối. Tôi nghĩ một thứ gì đó giống như một cái ròng rọc được kích hoạt, một vật giống như một chiếc thang máy nhỏ từ từ bay lên từ bên dưới.
"(Leo lên.)"
Tất cả chúng tôi đều leo lên chiếc thang máy này. Sau đó, chúng tôi từ từ được hạ xuống hố.
[Thuộc tính độc quyền, "Người nhìn vào vực thẳm", đang chuẩn bị kích hoạt.]
Cuối cùng, câu trả lời tôi luôn tìm kiếm đã ở ngay trước mắt tôi. Những Câu chuyện vẫn còn trong tôi cũng trở nên kích động.
Chúng tôi leo xuống như thế này bao lâu rồi? Cuối cùng, chúng tôi cũng nghe thấy những tiếng động khi ròng rọc dừng lại.
Tôi bước chân vào bóng tối, và được chào đón bởi một mùi ẩm mốc. Sàn nhà trơn và ẩm ướt; gần giống như tàn tích của một kiến trúc đã không được sử dụng trong một thời gian rất dài.
Ánh sáng từ đèn lồng chiếu về phía trước để lộ một vạch kẻ mờ tạo thành từ các khối màu vàng nhạt.
"Không phải nơi này là...."
Jung Heewon tự mình lẩm bẩm. Và ngay lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng ồn ào của một thứ gì đó lao về phía chúng tôi từ bóng tối qua những khối màu vàng. Quả nhiên, bản thân bóng tối lúc này đang rung chuyển một cách đáng sợ. Đó là một tiếng nổ lớn, như thể một con quái vật đang điên cuồng lao về phía chúng tôi.
Một lát sau, một đôi mắt quái dị mờ nhạt xuất hiện từ phía bên kia của lối đi. "....Ôi chúa ơi."
Jung Heewon lẩm bẩm, nhưng không cầm lấy kiếm của mình ngay cả khi thấy được con quái vật đó. Những người còn lại cũng phản ứng như vậy. Lý do là vì mọi người đều biết chính xác con quái vật này là gì.
"Khởi đầu của tất cả những câu chuyện này." Đó là tàu điện ngầm.