Tàu điện ngầm giảm tốc độ rồi dừng lại trước chúng tôi, và sau đó, mở cửa. Không thể nhầm lẫn. Đây là chiếc tàu điện ngầm mà chúng tôi đều nhận ra.
Môi của Jung Heewon nhấp nhô lên xuống trước khi phá vỡ sự im lặng. "Tại sao một chiếc tàu điện ngầm lại xuất hiện ở đây....?"
Tất nhiên, không ai ở đây có thể trả lời câu hỏi đó.
Người đầu tiên hành động là Lee Gilyoung. Yoo Sangah hét lên. "Gilyoung-ah! Em không được lên đó...!"
Cậu bé không hề sợ hãi bước chân vào và leo lên tàu điện ngầm, và quay lại nhìn chúng tôi. Như thể không có chuyện gì xảy ra, cậu bé nhún vai.
Lee Jihye nhìn cảnh tượng đó, sau đó nắm lấy tay Shin Yoosung và cũng bước về phía trước. "Tôi không biết nữa. Hãy vào trước và xem nó có gì!"
Đó là sự khởi đầu; những người đồng đội khác cũng lần lượt do dự bước vào tàu điện ngầm. Tôi cũng theo sau họ.
Khoảnh khắc đặt chân xuống sàn tàu điện ngầm hơi rung lắc, tôi đã choáng ngợp với một cảm giác deja vu.
⸢Ngày xưa, đây là tất cả thế giới của Kim Dokja.⸥
Không, điều đó đã sai. Đây không phải là thế giới của tôi. ⸢Đây là thế giới của mọi người và của bất kỳ ai.⸥
Đối với Yoo Sangah, Jung Heewon, Lee Hyunsung và Lee Jihye cũng vậy... Mỗi người đều mang những biểu cảm khác nhau. Giống như cách tôi bắt chuyến tàu điện ngầm này và sống cuộc sống hàng ngày của mình, đó cũng là câu chuyện tương tự đối với họ.
Có người từng là nhân viên văn phòng, có người từng là sinh viên, có người từng là quân nhân, nhưng vẫn...
"Một chiếc tàu điện ngầm hả... Hồi đó, tôi thực sự chán ngấy nó, nhưng bây giờ, tôi lại rất vui khi nhìn thấy nó một lần nữa."
Lời của Jung Heewon khiến chúng tôi phải cẩn thận xem xét bên trong của tàu điện ngầm.
Tất cả các hàng ghế đều mới tinh, trong khi các thanh chắn cũng được lau sạch. Thậm chí không thể nhìn thấy một chút rác bẩn nào trên sàn nhà.
Tất nhiên, điều còn đáng ngạc nhiên hơn thế là...
".... Nhân tiện, tại sao không có ai khác ở đây hết vậy?"
Không thể cảm nhận được sự hiện diện nào bên trong tàu điện ngầm. Đây là một không gian vô cơ, vô trùng, một nơi không có gì đang sống ngoài chúng tôi. Chiếc xe này tràn ngập một cảm giác bất thường như vậy.
Tôi nhìn những thủ thư còn lại bên ngoài tàu điện ngầm và hỏi họ.
"Mọi người không tham gia cùng chúng tôi? Mọi người cũng muốn chứng kiến cái kết mà phải không?"
⸢(Chúng tôi không thể đi cùng các bạn.)⸥ "Tại sao vậy?"
Nirvana và những thủ thư khác không đáp. Họ trao đổi ánh mắt có phần buồn bã với nhau, trước khi trả lời.
⸢(Chỉ cần các bạn chứng kiến kết thúc là đủ rồi....)⸥ [Cánh cửa đang đóng.]
Không thể nghe được những lời còn lại của họ; các cánh cửa đóng lại, và kèm theo tiếng ồn của một bánh xe khổng lồ đang quay, tàu điện ngầm bắt đầu chạy về phía trước. Tốc độ của nó không nhanh cũng không chậm. Và bên ngoài cửa sổ, chúng tôi nhìn thấy khung cảnh của bóng tối đen như mực đang uể oải lướt qua chúng tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng tối đó rất lâu. Chuyến tàu này định đưa chúng tôi tới đâu?
"Đó là tuyến số ba."
Han Sooyoung lẩm bẩm. Tôi cũng đã tra cứu bản đồ tàu điện ngầm.
Tuyến số ba. Đó là tuyến mà tôi thường đi lại hàng ngày. Nhưng kỳ lạ thay, các phần cuối của bản đồ đã bị cắt ngang. Ngay cả tên của các trạm cũng bị xóa.
....
Trong khi đó, tàu điện ngầm vẫn tiếp tục chạy. Vài phút trôi qua, nhưng nó vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Có vẻ như chiếc xe này đang định chạy thẳng đến điểm dừng cuối cùng mà không cần nghỉ.
Với một tiếng "plop!", Han Sooyoung ngồi xuống chiếc ghế đệm cạnh tôi. Cô ấy trừng mắt nhìn bản đồ tàu điện ngầm, hàng mi dài chớp chớp liên tục.
Tôi hỏi cô ấy. "Biểu hiện đó là sao?"
"Tôi không đi trên những thứ như tàu điện ngầm." "Tại sao không?"
Gần như ngay lập tức, tôi nhận ra đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Chắc chắn, người như cô ấy dù sao cũng không cần phải đi tàu điện ngầm. Tuy nhiên, những gì cô ấy nói tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
"Ý tôi là, không có gì để xem ở đây. Cả bên trong và bên ngoài."
Cả hai chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào bản đồ tàu điện ngầm đã hỏng. Không nghi ngờ gì nữa, một chuyến tàu điện ngầm sẽ đi trên cùng một tuyến đường mỗi ngày. Sau đó nó sẽ dừng lại tại một thời gian định trước. Những điều tương tự sẽ tiếp tục xảy ra trong những khung cảnh không thay đổi này mỗi ngày.
Tôi cũng ghét tàu điện ngầm. Tôi cũng từng nhìn chằm chằm vào điện thoại khi đi làm vì lý do tương tự như cô ấy.
"Nhưng tàu điện ngầm không hoạt động vì mục đích giải trí cho chúng ta."
"....Ôi trời? Đó đâu phải là một điều mà Chòm sao "Quỷ vương của sự cứu rỗi" sẽ nói đâu nhỉ."
Tôi cười chua chát.
Tiếp theo, chúng tôi cùng nhìn về một hướng - nhìn các đồng đội của chúng tôi. Những người đã chịu đựng ngày tận thế cùng tôi, đã cùng nhau xóa bỏ kịch bản, và đến được nơi này.
"....Ừm. Chúng ta sẽ không đột ngột quay trở lại kịch bản đầu tiên hay những chuyện tương tự như vậy đâu nhỉ?"
"Không, không thể như thế được! Chắc chắn không phải!"
"Em có nên chuẩn bị một số châu chấu để đề phòng không?"
Các đồng đội nhìn thấy Lee Gilyoung đang nắm chặt tay với biểu hiện kiên quyết, và bật ra nụ cười toe toét.
Có ý nghĩa gì khi tìm thấy sự hài hước từ chính ký ức kinh hoàng nhất của họ? Họ mỉm cười trước câu chuyện đó với suy nghĩ như thế nào?
Tôi nói với Han Sooyoung. "Họ cần phải quay lại cuộc sống cũ của họ." "Anh nghĩ rằng họ sẽ hạnh phúc hơn nếu là như vậy?"
"Tất cả các câu chuyện phải kết thúc theo cách đó."
"Và từ khi nào thì anh lại bắt đầu thích một sự phát triển như vậy?" Han Sooyoung phản bác lại. "Này anh. Anh sẽ không nghĩ ra bất cứ thứ gì kỳ lạ nữa đấy chứ? Anh lại đang giấu bọn tôi một cái gì đó à?"
"Tôi cũng muốn vậy lắm, nhưng tôi đâu còn gì để giấu nữa."
Tôi đã nói thật. Ngay cả cuốn tiểu thuyết gốc cũng chưa bao giờ đến được đây. Tương tự với "Kẻ mưu phản bí mật" hoặc những cá nhân khác từ lượt thứ . Chúng tôi là những người đầu tiên đi trên chiếc tàu điện ngầm này.
Tôi lên tiếng trong khi nhìn vào cuối bản đồ tàu điện ngầm bị xóa mờ. "Han Sooyoung, tôi nghĩ....."
"Có thể là một con boss cuối đang đợi chúng ta ở đó? Đó không phải là chuyện bình thường hay xảy ra sao?"
Jung Heewon nói vậy. Nhưng cô ấy không nói với tôi. Có vẻ như những người khác đang bận thảo luận điều gì đó ở đằng kia. Shin Yoosung thêm vào ý kiến của cô bé.
"Có lẽ là một con rồng lớn như thế này."
"Nhưng, tôi không nghĩ một Bổ ngữ như "Giấc mơ cổ xưa nhất" lại được gán cho một con rồng. Để có được một Bổ ngữ như vậy, nó phải là...."
"Không lẽ nó là "tác giả"?" "Tác giả?"
"Mọi người có nghĩ rằng...."
Lee Gilyoung nói vậy và nhìn về phía tôi, những người đồng đội khác dường như cũng đột ngột nhớ lại "chuyện đó", và tất cả đều quay đầu về phía tôi.
⸢⸢Ba cách để sống sót trong một thế giới bị hủy diệt.⸥⸥
Bây giờ họ cũng biết về cuốn tiểu thuyết đó. Họ biết rằng cuốn tiểu thuyết đó đã mô tả những câu chuyện của thế giới này, và rằng chỉ có tôi đã đọc nó đến tận cùng.
"....Anh nghĩ sao, Dokja-ssi?"
Mọi cuốn tiểu thuyết ngoài kia không thể trở thành "truyện" trừ khi một nhà văn viết chúng ra trước. Sự nghi ngờ từ những người đồng đội của tôi cũng khá có lý khi thế giới này được dựa trên "Cách sống sót".
Chắc chắn, có khả năng lớn, "Giấc mơ cổ xưa nhất" chính là tác giả. Tôi cũng nghĩ như vậy.
Thế nhưng, tại sao tôi lại...
"... Tôi không nghĩ "Giấc mơ cổ xưa nhất" là tác giả của "Cách sống sót"."
"Tại sao anh nghĩ vậy?"
"Tôi không chắc, nhưng tôi có một linh cảm."
Đối với tôi, sự tồn tại ở cuối tuyến đường này dường như không phải là "tls". Tôi nhớ lại những gì Vua Dokkaebi đã nói khi đó.
⸢[Thay vì là một tác giả, cậu có thể nói rằng "Giấc mơ cổ xưa nhất" gần với một độc giả hơn nhiều. Nó không phải là một tồn tại sẽ viết nên câu chuyện cho ai khác. Nó lười biếng, và có lẽ khá là tham lam.]⸥
Tôi thậm chí còn bắt đầu đặt câu hỏi liệu một "tác giả" có cần thiết trong giả thuyết hiện tại của chúng tôi hay không. Thế giới này thực sự bắt đầu vì tls?
Có lẽ tls chỉ đơn giản là đang cảnh báo tôi về một thế giới đã tồn tại?
Cũng giống như cách mà "Kẻ mưu phản bí mật" hoặc những cá nhân khác từ lượt thứ tồn tại mặc dù họ không được ghi lại trong các trang truyện...
"Giờ nghĩ lại, tôi rất tò mò. Dokja-ssi, làm thế nào mà anh lại tình cờ đọc được cuốn tiểu thuyết đó ngay từ đầu?"
"Ahh, tôi cũng tò mò về điều đó."
Yoo Joonghyuk ra vẻ không quan tâm đang đánh bóng [Hắc quỷ kiếm] chuyển hướng nhìn về phía tôi khi chủ đề đó được đưa ra. Jang Hayoung hỏi khi mắt cậu ấy lấp lánh.
"Nó giống như một sự hấp dẫn định mệnh nào đó?"
"Tôi cũng biết một chút về cảm giác như vậy! Lần đầu tiên cầm lựu đạn hồi còn là binh nhì, tôi....!"
"Thực ra tôi chỉ tình cờ gặp nó khi đang lướt mạng."
Mọi người dường như rất thất vọng trước câu trả lời của tôi. Nhưng, không thể làm gì khác được, bởi vì đó là sự thật. Han Sooyoung sau đó lại hỏi.
"Chính xác thì anh đã tìm kiếm cái gì, để rồi sau đó tìm thấy một cuốn tiểu thuyết tồi tệ như vậy?"
"Đó là...."
Hiện giờ tôi không thể nhớ rõ tất cả.
Lee Jihye nhún vai. "Ồ, thôi nào. Nó không thực sự quan trọng lúc này, phải không? Điều duy nhất quan trọng là ahjussi đã đọc cuốn tiểu thuyết, bằng một cách nào đó."
"Đúng rồi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Dokja-ssi không đọc cuốn tiểu thuyết đó?" Tôi nhìn Yoo Sangah đang mỉm cười tươi tắn và ngậm chặt miệng.
Tôi không đáng được nghe những lời đó.
⸢Cuối cùng, các vì sao rơi xuống và thế giới dừng lại.⸥
Chúng tôi đang tiến tới một Kết thúc mà không ai trong "Cách sống sót" có thể đạt được, nhưng không có gì đảm bảo rằng điều tôi muốn đang chờ đợi ở cuối con đường.
Tôi cũng không biết về những điều sắp xảy ra từ bây giờ.
⸢Nếu đó là một người khác, người đã đọc hết cuốn tiểu thuyết thì sao?⸥
Có những người phù hợp hơn tôi ở đây. Jung Heewon chính trực, Lee Hyunsung đáng tin cậy, Yoo Sangah công minh, đáng lẽ họ phải là người đọc cuốn tiểu thuyết. Nếu điều đó xảy ra, có lẽ thế giới sẽ kết thúc trong một tình trạng tốt hơn thế này.
"Cảm ơn, ahjussi. Vì đã đọc cuốn tiểu thuyết đó." Shin Yoosung bắt gặp ánh nhìn của tôi và mỉm cười.
"Đúng rồi. Tôi nghe nói cuốn tiểu thuyết đó thực sự rất nhàm chán. Nếu đó không phải là Dokja-ssi...."
"Nếu là tôi, chắc tôi không qua nổi trang đầu tiên. Mọi người biết không, tôi rất ghét sách."
"Tôi đã cố đọc một vài cuốn sách trong thư viện quân sự ở , nhưng... Quả nhiên, tôi và việc đọc không thực sự là...".
Trong khi nhìn Lee Hyunsung gãi đầu, tôi bằng cách nào đó đã giữ cho miệng mình ngậm lại.
Bởi vì "Cách sống sót" tồn tại, những người trước mắt tôi cũng tồn tại. Và bởi vì tôi đọc cuốn tiểu thuyết đó, tôi đã có thể cứu họ khỏi những nguy hiểm.
"Tôi...."
Tôi, một người không có phẩm chất xứng đáng, có thể được những người khác yêu mến.
"Nhờ những Câu chuyện mà anh đã dạy em, em đã đi được xa đến mức này, hyung."
Đôi bàn tay nhỏ bé của bọn trẻ đang nắm chặt lấy tôi.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, và nhìn thấy khoảng tối mà tàu điện ngầm lướt qua. Những Câu chuyện mà chúng tôi đã sống cũng đang lướt qua chúng tôi trong khoảng tối đó.
Chúng tôi âm thầm quan sát những Câu chuyện đó. Chúng đẹp như Dải Ngân Hà trên bầu trời đêm mùa đông, nhưng cũng phù phiếm như pháo hoa bung nở.
Những câu chuyện mà không ai trong chúng tôi có thể quên được, nhưng sau cùng thì chúng tôi rồi cũng sẽ quên. Jung Heewon lên tiếng.
"....Dokja-ssi. Tôi nghĩ hiện giờ sẽ ổn nếu tôi hỏi điều này, vậy nên...." Tôi biết cô ấy muốn hỏi tôi điều gì.
"Chính xác thì "Kết thúc" mà anh muốn thấy là gì, Dokja-ssi?"
Không có Chòm sao nào đang nhìn chúng tôi. Ngay cả từng thống trị thế giới cũng không còn tồn tại. Vì vậy, không có lý do gì để... không nói với họ.
"Tôi đã... nhìn thấy một cái trong số chúng."
Tôi cẩn thận nhìn vào khuôn mặt của tất cả các đồng đội của mình. Không có dòng chữ nào nổi lên trên khuôn mặt của họ. Ngay cả khi đó, tôi vẫn có thể biết được Kết thúc mà tôi muốn nhìn thấy từ khuôn mặt của họ.
"Và cái còn lại là để trả lại món nợ của tôi."
"Món nợ của anh?"
Tôi quay đầu lại và phát hiện ra Yoo Joonghyuk đang trừng mắt nhìn tôi.
Ku-gugugu.....
Cùng với sự rung lắc nhè nhẹ, tốc độ của đoàn tàu bắt đầu giảm dần từng chút một.
Chúng tôi từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Mọi người vừa mới ồn ào giờ bắt đầu ít nói hơn. Sự lo lắng đang tràn ngập trên biểu cảm của họ.
Tôi từ từ tiến về phía lối ra. Jung Heewon đứng bên trái tôi, trong khi Yoo Joonghyuk đứng bên phải tôi.
Những Câu chuyện lướt qua trong bóng tối đang chậm lại.
Tuy nhiên, không chỉ có câu chuyện của chúng tôi tồn tại ở đó.
⸢Có lượt thứ , sau đó là lượt đầu tiên.⸥
Ngoài ra, lượt thứ hai và thứ ba cũng vậy.
⸢Và đó là cách lượt hồi quy đã tập hợp lại, và lần lượt mở ra thế giới này.⸥
Vô số Yoo Joonghyuk đã sống qua những lượt hồi quy đó. Mặc dù không ai trong số họ sống đúng cách, nhưng cũng không ai có thể bị gọi là sai.
Thế giới là một nơi quá tàn nhẫn để tranh luận về đạo đức sống, và sự tuyệt vọng thì lại quá lớn để có thể kể nên câu chuyện của niềm hy vọng. Mặc dù vậy, Yoo Joonghyuk vẫn kiên quyết, vì anh ấy không cố biện minh cho mình.
⸢Mong muốn duy nhất của anh ấy là nhìn thấy kết cục của thế giới này.⸥ Tôi cũng mang theo mong muốn đó.
Đó là ước mơ của Yoo Joonghyuk tồn tại từ lượt hồi quy thứ đến , và cũng là kết cục của thế giới mà tôi muốn thấy.
"....Đúng là rất lâu rồi. Phải không?"
Yoo Joonghyuk quay lại, như thể đang hỏi tôi vừa nói cái quái gì vậy. "Chỉ mới bốn năm thôi, Kim Dokja. So với khoảng thời gian tôi đã trải qua thì...."
"Đúng."
Bốn năm. Đó là khoảng thời gian chúng tôi đã chiến đấu cùng nhau.
"Bốn năm cảm giác như một đời người."
Khi tôi nói vậy, Jung Heewon ở bên trái tôi lấy chuôi kiếm của cô ấy chọc nhẹ vào tôi.
"Từ giờ trở đi chúng ta vẫn sẽ đi cùng nhau, vậy tại sao anh lại tỏ ra quyết liệt như vậy? Đừng lo lắng. Bất kể loại quái vật nào đang chờ đợi chúng ta, tôi cũng sẽ giải quyết chúng."
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười. Trong khi đó, tàu điện ngầm ngày càng chậm dần.
Ảnh phản chiếu của tôi có thể được nhìn thấy trên cửa sổ màu đen của cửa thoát hiểm. Có một vệt máu trên má tôi phản chiếu trên tấm kính. Tôi lau nó đi. Và sau đó, tâm trạng của tôi lặng dần.
⸢Máu thực sự nằm trên má tôi, chứ không phải trên cửa sổ.⸥
"Cửa đang mở!"
Cùng với tiếng kêu của Lee Hyunsung, mọi người đã sẵn sàng chiến đấu.
"....Hở?"
Tuy nhiên, trái ngược với sự hồi hộp của mọi người, thứ chào đón chúng tôi là một sân ga khá vắng lặng. Có một vài người đang đi lại xung quanh, nhưng không ai trong số họ khiến chúng tôi chú ý.
"Cái gì thế này, không có...."
Jung Heewon đã lẩm bẩm điều đó, và khi chúng tôi bước lên sân ga, tôi đã có một linh cảm xấu. Ở đó, một cảm giác xa lạ của thực tại chạm vào chân tôi. Những tia lửa yếu ớt, cùng với từng tia sáng trong Câu chuyện của tôi, đang chĩa về một hướng nhất định.
⸢Có người đang ngồi trên băng ghế của tàu điện ngầm.⸥
Một chiếc cặp dày cộp đựng đầy sách giáo khoa, như thể chủ nhân của nó vừa rời khỏi trường học cách đây không lâu. Một đứa trẻ gầy gò, thân hình nhỏ bé có thể bị nhầm lẫn là học sinh tiểu học nếu không phải vì bộ đồng phục của mình, đang ngồi trên chiếc ghế dài đó.
Như thể đang cố gắng ghi nhớ các từ tiếng Anh, cậu ấy bận rộn viết vội cái gì đó giống như biểu đồ trên sổ tay của mình.
Khi cơn đau đầu hành hạ tôi, bằng cách nào đó, tôi đã cố gắng nhấc đôi chân bất động của mình lên.
⸢Kim Dokja đã hứa. Rằng sẽ kết thúc thủ phạm đã tạo ra thế giới này. Không cần biết sự tồn tại đó là gì.⸥
Có thể, cậu ấy đã bị ai đó va phải? Có một vết bầm tím lớn trên cánh tay nhợt nhạt của đứa trẻ. Một vết bầm tím mà ít nhiều tôi có thể hình dung được cậu ta có nó từ đâu. Tất cả sức lực đều rời khỏi đôi chân, và tôi không thể cử động được nữa.
⸢Thời gian không di chuyển vì không được đọc và không được tưởng tượng.⸥
Tôi đã nghĩ rằng tất cả những điều này có thể là một giấc mơ, một lời nói dối. Tôi thậm chí còn tin rằng đây là một giấc mơ mà độc ác đã tạo ra.
Nhưng bây giờ, tôi không thể phủ nhận nó được nữa.
Tất cả các giác quan đều cho tôi biết sự thật; chúng nói rằng đứa trẻ đó chính là thủ phạm đằng sau tất cả những kịch bản này.
⸢Cậ u đã đoán đượ c điề u này ph ải khô ng Ki m Dok ja.⸥
Giấc mơ cổ xưa nhất. Vị thần toàn trí nhưng bất lực nhất thế giới.
[Ảnh hưởng của "Bức tường thứ " đang ngày càng yếu đi.]
⸢Kim Dok....⸥
[Ảnh hưởng của "Bức tường thứ " đang trở nên cực kỳ yếu.]
Tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng của một vật gì đó rơi xuống sàn, và tôi nhìn thấy thanh kiếm của Jung Heewon đang lăn trên mặt đất.
"Ah ah...."
Cô ấy đang nhìn tôi. Cô ấy nhìn đứa trẻ, rồi lại nhìn tôi. Đôi mắt cô ấy đầy tuyệt vọng.
Như thể cô ấy không thể tin được điều này. Như thể cô ấy hy vọng rằng toàn bộ chuyện này hóa ra chỉ là một lời nói dối.
[Lời hứa với "Kẻ mưu phản bí mật" đang được kích hoạt.]
Tôi lặp lại việc mở rồi ngậm miệng vài lần. Có lẽ, đây có thể là hình phạt của tôi. Đây rất có thể là lúc phải trả giá cho sự cứu rỗi mà tôi đã nhận được.
[Bạn đã hứa sẽ phá hủy.]
[ sẽ không bị phá hủy trừ khi "Giấc mơ cổ xưa nhất" kết thúc.] Tôi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ.
Nhìn đứa trẻ có khuôn mặt giống hệt tôi.
Và cậu bé từ từ ngẩng đầu nhìn lại tôi.
[Xin hãy kết thúc "Giấc mơ cổ xưa nhất".]