["Bức tường thứ " đang kích hoạt lại!]
Ánh sáng của thế giới nhấp nháy vài lần. Tôi cảm thấy cơ thể mình bị hút vào một nơi nào đó, và trong ý thức nửa tỉnh nửa mê này, tiếng ồn do ma sát của bánh xe chạm vào đường ray tràn ngập trong đầu tôi.
Tôi không thể chấp nhận điều này.
Mặc dù tôi biết rằng đây không phải là một vấn đề cần tôi chấp nhận, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó mà nuốt trôi.
⸢Tại sao "Kẻ mưu phản bí mật" lại đưa ra quyết định như vậy?⸥ Tôi không thể quên được biểu hiện cuối cùng của anh ấy.
Sao anh ấy có thể làm ra vẻ mặt như vậy? Anh ấy đã không thực hiện được những gì anh ấy thực sự muốn, vậy thì sao...
⸢V ậy thì đi ều mà Kẻ mư u phản bí mậ t thật sự m uốn là gì⸥
Tất cả những ký ức về Kẻ mưu phản bí mật hiện ra trong đầu tôi.
Câu chuyện mà tôi tìm hiểu qua các văn bản của cuốn tiểu thuyết gốc - trong khi phải chịu đựng một khoảng thời gian đằng đẵng không thể xác định được, Yoo Joonghyuk hy vọng sẽ thấy được điều gì ở cuối con đường này?
Chính xác thì điều mà anh ấy mong đợi được gặp là gì?
⸢[[Ngay cả khi đó không phải là Kết thúc mà cậu muốn... Đừng nghĩ rằng thế giới này là một lượt hồi quy thất bại.]]⸥
Những từ đó vẫn còn đọng lại trong não tôi như một lời nguyền.
⸢Ki m Dok ja⸥
"Bức tường thứ " cảnh báo tôi bằng một giọng cứng nhắc như để trừng trị sự kiêu ngạo của tôi.
⸢Đó k hông phả i là vấ n đề mà c ậu có thể ph án xét⸥
Bức tường nói đúng. Ngay cả khi anh ấy đã rời đi, tôi vẫn không thể thoát khỏi việc trở thành "Chòm sao" chết tiệt này.
Dưới ánh hào quang rực rỡ, bóng dáng của Uriel, Lee Hyunsung, Kim Namwoon và Lee Jihye từ lượt thứ mờ dần.
Anh ấy thực sự sẽ trở nên hạnh phúc hơn với điều này?
Anh ấy đã tự mình lựa chọn, vậy đó có phải là hạnh phúc của anh ấy không?
Anh ấy là một người sinh ra trong bi kịch, nên có lẽ, anh ấy không nhận thức được rằng lựa chọn đó là một bi kịch khác?
Câu chuyện về tôi lúc nhỏ và "Kẻ mưu phản bí mật" ngày càng đi xa.
Người đàn ông đang nhìn lại hướng này lần cuối không còn là Yoo Joonghyuk từ "Cách sống sót" nữa.
⸢B ởi vì anh ấy si nh ra tron g bi kịch nê n anh ấy cũn g có thể chấ m dứt bi k ịch⸥
⸢"Nơi này là phần kết của câu chuyện đó."⸥
Câu chuyện cũ mà tôi vẫn luôn đọc đã kết thúc như vậy.
[Bạn đã đạt đến ■■ của tất cả các kịch bản.]
[Bây giờ bạn đã biết về bí mật của thế giới.]
Vấn đề duy nhất còn lại đối với chúng tôi là làm thế nào để sống trong câu chuyện "mãi mãi về sau". Phần mà "Cách sống sót" không nói cho tôi biết.
["Giấc mơ cổ xưa nhất" đã kết thúc.]
Đột nhiên, một ý nghĩ hiện lên trong đầu tôi. Một thứ gì đó đã bị lãng quên sau khi tôi bị cuốn vào hoàn cảnh.
Vua Dokkaebi nói với tôi điều này: rằng thế giới này chỉ là một giấc mộng của "Giấc mơ cổ xưa nhất".
⸢Trong trường hợp đó, điều gì sẽ xảy ra với các nhân vật trong giấc mộng sau khi giấc mộng đó kết thúc?⸥
Các nhân vật từ lượt thứ và "Kẻ mưu phản bí mật" đều đã thoát khỏi vai trò "Nhân vật" và được giải thoát khỏi giấc mơ thông qua ý chí của chính họ.
Nếu vậy, điều gì sẽ xảy ra với những người khác?
Sau khi giấc mơ kết thúc, những người đến từ giấc mơ sẽ..... [Phần thưởng cho kịch bản cuối cùng đã đến.]
Tiếng má bị tát vang lên; dưới ánh đèn tàu điện ngầm nhấp nháy, Kim Dokja từ từ mở mắt.
"Này này. Tỉnh rồi à?"
Anh nhìn cận cảnh khuôn mặt của Han Sooyoung khi cô ấy thô bạo giữ chặt cổ áo anh.
"....Chuyện gì đã xảy ra?"
"Đó cũng là điều tôi muốn hỏi anh."
Kim Dokja xoa bóp đầu chính mình như thể anh ấy đang bị đau nửa đầu, và đứng dậy.
"Chúng ta ở đâu?"
"Bên trong tàu điện ngầm. Tôi đoán là đã đến lúc chúng ta trở về nhà."
Han Sooyoung nói những lời đó với vẻ khá sảng khoái, vì một số lý do nào đó. Con tàu rung lắc và kêu ầm ĩ. Bóng tối bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng dao động. "Dokja-ssi, anh ổn chứ?"
Các đồng đội đã phát hiện ra anh và bước lại gần hơn. Yoo Sangah, Lee Hyunsung, Jung Heewon, Shin Yoosung, Lee Gilyoung, Lee Jihye, Jang Hayoung.... và thậm chí cả Yoo Joonghyuk, họ đều ở đây.
⸢Mọi người đều ổn.⸥
Kim Dokja chậm rãi nhìn xung quanh mình. Không có sự hiện diện nào khác trong tàu điện ngầm. Có vẻ như chuyến tàu này chính là chuyến mà họ đã đi trước đó.
⸢Bây giờ chúng ta thực sự an toàn rồi à?⸥
"Tôi đã sơ cứu vết thương cho anh. Một khi chúng ta quay trở lại [Bức tường thứ ], chúng ta nên giao anh cho Seolhwa-ssi chăm sóc, nhưng...."
Yoo Sangah cảm nhận mạch đập của Kim Dokja và khẽ mỉm cười. Những người bạn lần lượt đến gần anh.
Nhưng ngay cả khi họ nhìn chằm chằm vào anh, không ai trong số họ có thể dễ dàng mở miệng.
Thật bất ngờ, người đầu tiên làm vậy là Yoo Joonghyuk. Thay vì đến gần Kim Dokja như những người khác, anh ấy dựa vào chiếc ghế ở một góc trên tàu điện ngầm và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Câu chuyện của vũ trụ ở bên ngoài đã bị xóa bỏ. Những cuộn chỉ rối rắm trước kia đang biến thành bụi và phân tán đi từng sợi một.
"Đó là."
Những Câu chuyện tồn tại trong vô số thế giới đã chiếu sáng không gian bằng cách phát tán ánh sáng rực rỡ của chúng. mà họ đã sống đang ở ngay đó. Thế giới mà họ nguyền rủa và phẫn nộ, nhưng vẫn không thể từ bỏ, đang dần biến mất trong khi phát ra ánh sáng chói lọi nhất lần cuối cùng.
Khi Kim Dokja sững sờ nhìn cảnh tượng đó, Shin Yoosung siết chặt tay anh.
"Mọi thứ đã kết thúc."
Vượt qua một cảm xúc nào đó, Lee Hyunsung bất ngờ rơi nước mắt. Người đàn ông giống như con gấu này chưa từng rơi một giọt nước mắt nào cho dù có chuyện gì xảy ra lại bắt đầu thổn thức không kiểm soát được.
Jung Heewon nhìn anh và cắn dưới khi đầu mũi cô bắt đầu cay cay.
Lee Jihye ngẩng đầu lên, có lẽ vì không muốn nước mắt của mình rơi xuống.
"Mọi thứ... thực sự đã kết thúc."
Mọi thứ thực sự đã kết thúc. Câu chuyện dài dòng và rộng lớn này cuối cùng đã kết thúc.
Kim Dokja nhìn chằm chằm vào trận mưa sao băng phía xa. Anh nhìn chằm chằm, và sau đó, lại nhìn chằm chằm.
Như thể cô biết anh đang nghĩ gì lúc này, Han Sooyoung nói với anh. "Đây không phải là vì anh đã đọc cuốn tiểu thuyết đó, anh biết chứ? Anh cũng không hề đoán được chuyện này, phải không?"
Các đồng đội gật đầu. Họ cũng đã nhận thức được; họ biết rằng sự kiện này có thể không kết thúc như thế này.
Chỉ là, họ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Kim Dokja và Câu chuyện của anh.
⸢Thế giới không thể tồn tại, trừ khi một người đọc nó.⸥
Đứa trẻ phải đọc cái gì đó, bất cứ thứ gì, nếu nó muốn sống.
Họ đã nhiều lần được cứu bởi một đứa trẻ như vậy.
⸢Đọc thứ gì đó để tồn tại - đó là câu chuyện tương tự đối với tất cả mọi người.⸥
"Chỉ cần đọc nó là ổn rồi, nhưng Dokja-ssi, anh đã tự mình cố gắng thay đổi câu chuyện. Tôi nghĩ như vậy là quá đủ."
Jung Heewon nói vậy.
Người chưa bao giờ đến được tận cùng của thế giới này, từ mở đầu của "Cách sống sót" cho đến khi kết thúc. Cô nhẹ nhàng mỉm cười và vỗ vai Kim Dokja.
"Vậy anh nghĩ thế nào? Đây có phải là Kết thúc mà anh muốn thấy không?"
Kim Dokja không thể trả lời cô ấy. Anh đã quá bận rộn với việc lau đi những giọt nước mắt che khuất tầm nhìn của mình để có thể làm điều đó.
⸢Để có thể tận mắt nhìn thấy quang cảnh của thế giới mà anh đã tạo ra.⸥
Kim Dokja từ từ mở mắt, và cửa sổ tối đen như mực của tàu điện ngầm phản chiếu vào tròng mắt anh. Có thể nhìn thấy gương mặt của những người đồng đội phản chiếu trên mặt kính. Như thể, đó là một bức ảnh nhóm với vũ trụ làm nền.
⸢Kết thúc của thế giới này mà anh vô cùng mong muốn được thấy.⸥
".... Tôi đang nhìn nó ngay bây giờ."
Như thể đang chờ đợi những lời đó, Shin Yoosung và Lee Gilyoung bắt đầu lau nước mắt cho Kim Dokja. Anh ôm chặt lấy cả hai đứa nhỏ.
Chính lúc đó, ai đó đã hỏi một câu.
"Chúng ta sẽ được hạnh phúc sau chuyện này, phải không?"
Chỉ có rung động của đoàn tàu rời ga vang lên trong sự im lặng này, giống như một nhịp đập.
Có thể, chuyến tàu này sẽ không bao giờ quay trở lại; họ sẽ không bao giờ có thể đến thăm nhà ga đó nữa.
Họ sẽ hướng tới một điểm đến hoàn toàn mới.
Khi tất cả mọi người đều đang suy nghĩ trong đầu, khá bất ngờ, Lee Jihye đã đưa ra một câu hỏi thực tế đầu tiên.
"....Nhân tiện, điều gì sẽ xảy ra với thế giới mà chúng ta đang sống?"
Khi mọi người nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô ấy gãi má vì xấu hổ và tiếp tục.
"Mọi người biết mà, chuyện đó. Nếu lời của Vua Dokkaebi đáng tin, thì thế giới này chỉ đơn thuần là một giấc mộng của "Giấc mơ cổ xưa nhất", nhưng nếu giấc mộng đó kết thúc, thì...."
Chắc chắn, dòng thời gian của thế giới họ đang sống đã đóng băng sau khi [Bức tường cuối cùng] bị phá hủy. Trong trường hợp đó, ngay cả khi họ quay trở lại thế giới đó bằng cách đi trên chuyến tàu này...
[Sẽ ổn thôi. Thế giới của chúng ta đang hoạt động bình thường.]
"À há, tôi hiểu rồi. Thật nhẹ nhõm.... Ớ??"
Lee Jihye nhìn chằm chằm vào Kim Dokja, sau đó nhìn Lee Hyunsung, và thậm chí cả Jung Heewon và Yoo Sangah. Dù cô ấy có nhìn ai đi chăng nữa, họ đều có biểu cảm giống hệt cô ấy.
"Ai vừa trả lời đấy??"
Và sau đó, mọi người cùng lúc nhìn lên không trung. Một quả cầu lông mịn đang bay lơ lửng trên đó.
[Ba-aht?]
Đôi mắt của những người đồng đội nheo lại thành những khe hở.
[Eh-ba-aht.]
Biyoo trong không trung bắt đầu đổ một đống mồ hôi, nhưng cuối cùng, cô ấy thở dài thườn thượt và lên tiếng.
[Dù sao thì mọi người cũng biết là có chuyện gì đó xảy ra rồi, vậy tại sao còn tỏ ra ngạc nhiên như vậy?]
Các đồng đội đã nghe Biyoo giải thích.
Nội dung, khi được đơn giản hóa, giống như thế này.
[Đường thế giới vẫn chưa bị hủy diệt. Tôi không biết lý do, nhưng.... thời gian đã dừng lại của thế giới đang bắt đầu được viết tiếp. Mặc dù thế giới quan xung quanh rung chuyển rất nhiều sau khi tất cả các Câu chuyện lớn sụp đổ cùng một lúc, nhưng sẽ vẫn mất vài nghìn năm nữa để thế giới có thể chết một cách tự nhiên.]
Khung cảnh của thế giới họ từng sống có thể lờ mờ được nhìn thấy ngay bên ngoài cửa sổ tàu điện ngầm. Thời gian đóng băng của thế giới lại bắt đầu chuyển động.
⸢Uriel đang dần mở mắt trong sự tàn phá này.⸥
⸢Hắc Hỏa Vực Long đang ngủ, cuộn tròn thành một quả bóng. Và...⸥
⸢Được bao bọc chặt chẽ trong Cân Đẩu Vân, Tề Thiên Đại Thánh đang nhìn chằm chằm vào bầu trời phía trên.⸥
Các Chòm sao cũng còn sống.
Ngay cả Hải chiến thần, Kiếm sĩ số một của Goryeo... Mọi người vẫn còn sống. Mặc dù họ đã mất đi vẻ hào nhoáng trước đây, họ vẫn còn có thể hít thở trong đường thế giới này.
Biyoo lên tiếng khi nhìn vào các Chòm sao đó.
[ vẫn còn tồn tại. Hệ thống kênh đã sụp đổ và các Chòm sao không còn sử dụng được nhiều sức mạnh như trước nữa, nhưng nó vẫn là một Câu chuyện khổng lồ đến nỗi sẽ mất một thời gian để nó hoàn toàn sụp đổ.]
Một vài người bạn đồng hành của tôi thở phào nhẹ nhõm. Một tiếng thở dài mà chính họ cũng không thể hiểu nổi.
Lee Jihye hỏi lại. "Nhưng, giấc mơ đã kết thúc, phải không? Vậy làm thế nào để thế giới này có thể tiếp tục tồn tại?"
[Tôi đã nói rồi, tôi cũng không biết nữa. Hãy trở nên nhanh nhạy, đủ để lắng nghe đúng cách khi ai đó nói với cô điều gì đó ngay từ lần đầu.]
"... Chà, đó chắc chắn là một điều khiến người ta nhẹ nhõm, nhưng từ khi nào em lại học được cách nói như thế này? Nhìn xem, em thật thô lỗ! Ahjussi! Hãy lắng nghe cách Biyoo nói chuyện! Đứa trẻ đáng sợ này, cho đến bây giờ....!"
Kim Dokja chuyển tầm nhìn sang Biyoo, trong khi cô bé thì giả vờ ngây thơ và mở miệng như thể cô ấy không hề biết gì.
[Ah-bah-aht?]
Mọi người phá lên cười không ngừng. Lee Jihye thở hổn hển tức giận và ngay trước khi cô ấy có thể hét lên điều gì đó, Kim Dokja đã vươn tay và ôm chầm lấy Biyoo.
Cục lông từng rất nhỏ vào các kịch bản đầu tiên nay đã lớn đến mức người ta không thể vòng tay ôm lấy nó.
Yoo Joonghyuk nhìn cảnh tượng đó và lên tiếng. "....Có lẽ, đó là phép màu cuối cùng."
Một phép màu, phải không? Đó chắc chắn là một từ không phù hợp với anh ta. Bởi vì, đó là từ mà anh ta ít tin tưởng nhất. Ngay cả sau đó, lời nói của anh ta đã khiến biểu cảm của mọi người buông lỏng.
"Vậy thì, mọi thứ thực sự đã được giải quyết sau chuyện này."
"Và bây giờ, tất cả những gì chúng ta cần làm là mua một ngôi nhà lớn để chúng ta có thể sống cùng nhau!"
Bọn trẻ lên tiếng, và lập tức bị Han Sooyoung bắn hạ.
"Tinh vân của chúng ta không thể tiếp tục nữa. Tên ngốc này, anh ta đã hoàn toàn tiêu hết nguồn tài chính vào Kịch bản cuối cùng, mọi người biết đấy."
"Sau này chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn thôi mà, đúng không?! Ý em là, chúng ta là ai chứ??"
Mọi người đều phá lên cười khi nhìn Lee Gilyoung hân hoan hét lên. Nhưng sau đó, có người nhanh chóng ném ra một câu hỏi khác, có lẽ vì sợ những nụ cười này sẽ vụt tắt.
"Bây giờ mọi người muốn làm gì?"
Shin Yoosung và Lee Gilyoung nhìn nhau sau khi nghe điều đó và hét lên.
"Sông Hàn!"
"Đại dương!"
"Pizza!"
"Gà rán!"
Khi hai đứa trẻ bắt đầu tranh cãi, một người khác lên tiếng tiếp theo. "Tôi muốn đến nơi mà tôi từng sống."
Đó là Jang Hayoung.
"Nơi cậu từng sống....."
Vẻ mặt của Yoo Sangah trở nên không chắc chắn sau khi nghe điều đó. Thế nhưng, không chỉ mình cô ấy; tất cả mọi người đều biết sự thật. Họ biết rằng những nơi họ từng sống không còn tồn tại nữa. Những ngôi nhà lưu giữ những câu chuyện của họ trước khi ngày tận thế xuất hiện, giờ đã biến mất.
Nhưng, có lẽ, đây là phép màu? Đột nhiên, quang cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi. Khung cảnh của không gian dường như phân tán, và thứ thay thế nó là...
"Có lẽ, đây thực sự là một phép màu...."
... Khung cảnh của Seoul, nơi mà họ đã vô cùng quen thuộc.
Và trên bản đồ tàu điện ngầm nơi mọi cái tên đã bị xóa, tên của nhiều ga tàu bắt đầu xuất hiện trở lại.
[Điểm dừng tiếp theo là ga "Hongjae".]
Bước chân của Jang Hayoung đưa cậu đến lối ra. Từ phía bên ngoài nhà ga đổ nát, có thể nhìn thấy khung cảnh vùng ngoại ô cũ của cậu ấy. Tốc độ của đoàn tàu đang dần chậm lại.
Jung Heewon hỏi cậu ấy. "Cậu vẫn muốn đi, mặc dù có thể không còn gì ở đó?"
Jang Hayoung gật đầu. Jung Heewon chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo. Giống như tất cả những người khác, có một số điều phải được xác nhận ngay cả khi bạn đã biết kết quả cuối cùng.
"Được chứ. Sau này gặp lại nhau ở Khu liên hợp nhé."
Cửa tàu mở ra, và Jang Hayoung đi ra. Cậu nhìn xung quanh với vẻ mặt không thể tin được, và quay đầu lại như thể cậu chợt nhớ ra có điều gì đó muốn nói.
"Kim Dok-"
Tuy nhiên, chuyến tàu đã bắt đầu chuyển bánh trước khi giọng nói của cậu được nghe thấy.
Người tiếp theo nói chuyện là Lee Jihye, người đã im lặng nhìn vào bản đồ cho đến lúc đó. "Có một nơi tôi cũng muốn đến."
Jung Heewon hỏi, nghe như thể cô ấy đã biết nơi mà cô gái trẻ muốn đi. "Em muốn chị đi với em không?"
"Không, một mình em được rồi. Đây là điều em muốn làm."
Nụ cười của Lee Jihye nhẹ nhàng, nét mặt của cô ấy rực sáng. Tay Jung Heewon đang bẽn lẽn đưa lên lại rụt trở về.
"Hẹn gặp lại mọi người trong giây lát."
Lee Jihye xuống tàu. Tòa nhà cô từng theo học hiện ra ở đằng xa.
Cửa tàu điện ngầm lại một lần nữa đóng lại. Jung Heewon đặt một câu hỏi. "Có ai khác muốn đi đâu đó không?"
Không ai trả lời lại. Hầu hết những người đồng đội không có nơi nào họ muốn quay trở lại. Tuy vậy, điều đó không có nghĩa là họ không có nơi để trở về.
Sau đó Yoo Sangah hỏi mọi người.
"Tất cả chúng ta sẽ xuống cùng một nơi, phải không?"
"Chúng ta không thể đổi chuyến tàu đến đâu đó được à? Có vẻ như chúng ta sẽ phải cuốc bộ từ Jongro."
Han Sooyoung càu nhàu và lướt qua bản đồ tàu điện ngầm.
Điểm đến của họ là Gwanghwamun, vị trí của [Khu liên hợp công nghiệp].
"Chúng ta phải nghĩ xem sẽ nói những gì với những người khác. Chúng ta đâu thể nói với họ về tất cả mọi thứ, phải không?"
[Điểm dừng tiếp theo là ga "Đường Jongro số ".]
Mọi thứ giờ đã được giải quyết, nhưng thực tế thì không phải như vậy. Họ sẽ phải đối mặt với thực tế của cuộc sống hàng ngày mới sau khi trở về, đó là lý do tại sao.
⸢Cửa tàu đang mở.⸥
Yoo Sangah nắm tay lũ trẻ nhảy nhẹ lên sân ga với một tiếng "Eusha!" nho nhỏ. Cô nhìn lại và thấy Lee Hyunsung và Jung Heewon cũng đã nhẹ nhàng nhảy qua vạch kẻ an toàn trên mặt đất.
"Anh đang làm gì vậy, không xuống xe à?" Chỉ còn lại ba người.
"Kim Dokja."
Không biết ai trong số Han Sooyoung và Yoo Joonghyuk đã gọi cái tên đó trước. Người đầu tiên hỏi với một đôi mắt nghi vấn.
"Chúng ta sẽ đi cùng nhau, phải không?"
[Ai đó đã kích hoạt "Phát hiện nói dối Lv..."]
Điều đó khiến Kim Dokja khẽ nhếch mép.
"Tất nhiên. Chúng ta sẽ."
["Phát hiện nói dối" đã xác nhận những lời của "Kim Dokja" là sự thật.]
"Đi nào."
Kim Dokja tiến lên một bước và vỗ nhẹ vào lưng hai người kia. Điều đó khiến cả hai lảo đảo về phía trước. Han Sooyoung cau mày lẩm bẩm điều gì đó về phía Kim Dokja, trong khi Yoo Joonghyuk nắm chặt chuôi kiếm của anh ấy, mắt anh ấy trừng trừng không ngừng.
Kim Dokja nói với người sau.
".....Anh biết rằng các kịch bản đã kết thúc rồi mà, phải không? Kể từ bây giờ, sẽ là phạm tội hình sự nếu mang theo một thanh kiếm...."
"Thật là một điều ngu ngốc. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Kim Dokja."
"Anh ấy nói đúng. Chúng ta thậm chí còn chưa tìm ra tls là ai, và cả...."
Cửa tàu điện ngầm từ từ đóng lại; câu chuyện về một thế giới mới đang lan truyền trong những giọng nói ồn ào náo nhiệt của họ. Kim Dokja bật cười trong niềm hạnh phúc thực sự, và bọn trẻ tiếp tục cãi nhau.
Một câu chuyện về thế giới mới đã được tiếp tục.
Nhưng sau đó, ngay khi cửa tàu điện ngầm đóng lại, Han Sooyoung nhìn về phía sau cô với một vẻ mặt có chút không chắc chắn, vẻ mặt lưỡng lự của một người đã bỏ quên điều gì đó.
Ngay cả Yoo Joonghyuk cũng nhìn lại.
Người duy nhất không làm vậy là Kim Dokja.
Ánh mắt của Han Sooyoung và Yoo Joonghyuk chạm vào nhau, và họ bắt đầu gầm gừ cùng một lúc.
"Cô đang nhìn gì vậy?!"
"Tôi mới là người nên hỏi anh câu đó, tên khốn....."
Và sau đó, cánh cửa đóng lại. Tàu điện ngầm lại bắt đầu di chuyển trong im lặng. Chính việc rời khỏi nhà ga đã chào đón sự khởi đầu của một câu chuyện mới, để bước vào con đường vô tận. Những cái tên được viết trên bản đồ tàu điện ngầm bắt đầu biến mất từng cái một.
Có thể nhìn thấy cảnh Yoo Joonghyuk và Han Sooyoung cãi nhau ở phía xa. Sau đó, có thể nhìn thấy cảnh những đứa trẻ tươi cười rạng rỡ nắm lấy tay Kim Dokja, cũng như Yoo Sangah nhìn lên trời trong khi che mắt, những cảnh đó đều có thể được nhìn thấy.
⸢Và tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cảnh đó.⸥
Điều đó đã khiến "Bức tường thứ " hỏi tôi. ⸢Chu yện này th ực sự ổn c hứ⸥
Ngay trong giây tiếp theo, hình bóng trong suốt của tôi hiện ra từ khoảng không. Cùng với một tình trạng chóng mặt nhẹ, cơ thể tôi hoàn toàn hóa thành vật chất và lộ ra bên trên tàu điện ngầm.
[Phần trăm ký ức bạn hiện còn lưu giữ là "% ".]
Tôi cười nhạt. "Đây là cách duy nhất."
Tôi nhìn lên, và các thông báo làm tắc nghẽn nhật ký tin nhắn đều nổi lên cùng một lúc.
[Bạn đã hoàn thành "Kịch bản cuối cùng".]
[Bạn là người duy nhất biết bí mật của thế giới này.]
[Hiện tại, "Giấc mơ cổ xưa nhất" đã vắng mặt.]
[Thời gian của thế giới sẽ không chuyển động nếu giấc mơ không tiếp tục.] Đây là những tin nhắn chỉ hiển thị cho mình tôi.
[Bạn đã đạt được tư cách để đảm nhận vai trò của "Giấc mơ cổ xưa nhất".]
[Bạn sẽ tiếp tục với giấc mơ chứ?]
Nếu giấc mơ này bị dừng lại ngay bây giờ, thì thế giới sẽ mãi mãi đóng băng.
⸢Đó thực sự là một điều tàn nhẫn; thế giới hầu như không thể đạt được cơ hội hạnh phúc và đã dừng lại vĩnh viễn.⸥
Mặc dù mọi thứ bắt đầu như một bi kịch, vũ trụ này cũng đã được sinh ra. Mặc dù là như vậy, nhưng vẫn có một số người tìm kiếm hạnh phúc trong vũ trụ này, và cuối cùng họ đã đến được bến đỗ mà họ hằng mong muốn.
⸢Yo osung ee và Gilyo ung ee sẽ bu ồn⸥
"Tôi biết."
⸢Cậ u đã l ừa g ạt họ⸥
"... Ít nhất thì tôi đã không nói dối họ." Tôi nhìn lên bầu trời và tiếp tục. "Một phần của tôi chắc chắn đã rời khỏi chuyến tàu cùng họ."
Có một kỹ năng nhất định tôi có được từ "Kẻ mưu phản bí mật" khi trở về từ lượt thứ .
⸢[[Cậu sẽ làm gì với các kỹ năng? Tôi chắc rằng cậu chưa kiếm được một kỹ năng mới nào khi ở đó.]]⸥
⸢"Quả thực, tôi chưa kiếm được bất kỳ kỹ năng nào, nhưng... Thay vào đó, liệu tôi có thể nhận được nó như một phần thưởng này không?"⸥
⸢[[Điều đó là có thể.]]⸥
Những gì tôi nhận được khi đó, về mặt kỹ thuật, không phải là một "kỹ năng".
[Hiện tại, kỹ năng "Đánh dấu trang" đang được kích hoạt.]
[Do phước lành của "Giấc mơ cổ xưa nhất", thời gian kích hoạt của kỹ năng áp dụng đã được chuyển thành vô hạn.]
[Hiện tại, Dấu trang thứ sáu đang được kích hoạt.]
[Nhân vật được đăng ký trong Dấu trang thứ sáu là "Đạo diễn của một kết thúc sai lầm".]
Đạo diễn của một kết thúc sai lầm, là Han Sooyoung của lượt thứ .
[Mức độ hiểu biết của bạn về cá nhân được áp dụng là rất cao!]
[Kỹ năng độc quyền "Avatar Lv.???" hiện đang được kích hoạt!]
[Bạn đã sử dụng hết ,% ký ức của mình để tạo ra một avatar.]
[Do ảnh hưởng của thế giới, kết nối với avatar của bạn đã bị cắt.]
[Avatar phù hợp sẽ có ý chí tự do riêng và hành động theo đó.]
"....Đây là cách đúng đắn."
Tôi cảm thấy xung quanh phần ký ức đã mất của mình, thứ đã trở nên mờ nhạt, bắt đầu dao động không vững vàng.
"Tôi kia" sẽ tiếp tục tồn tại, mà không biết rằng anh ấy là một avatar. Anh ấy sẽ sống trong một ngôi nhà lớn với những người đồng đội khác.
Anh ấy sẽ ra biển với Gilyoung-ee, và ăn pizza với Yoosung-ee. Anh ấy sẽ nhìn thấy Lee Jihye được nhận vào một trường đại học, và sau đó, anh ấy sẽ trao bó hoa chúc mừng cho Lee Hyunsung và Jung Heewon.
Anh ấy sẽ đi tìm mua nhà với Yoo Sangah, và tìm kiếm tls với Yoo Joonghyuk.
Và sau đó, anh ấy sẽ đọc cuốn tiểu thuyết mà Han Sooyoung viết.
Đó sẽ là sự cứu rỗi của tôi.
Từ đầu đến cuối, tôi luôn là người được cứu.
Vì vậy, đây là một phần nhỏ của sự chuộc tội mà tôi có thể làm vì lợi ích của họ. ⸢Cậ u sẽ h ối hận cậ u sẽ k hông bao g iờ gặ p lại h ọ⸥
Tôi cười không thành tiếng.
"Nhưng, tôi vẫn có thể nhìn thấy họ mà, phải không?" Giống như cách nó đã từng, rất lâu trước đây.
Và vì vậy, câu chuyện này sẽ tiếp tục theo cách đó.
"....Đối với tôi, thế này là đủ rồi."
Tôi nhìn chằm chằm vào phía sau tàu điện ngầm đang biến mất trong bóng tối. Giờ đây, bóng dáng những người đồng đội của tôi không thể được nhìn thấy rõ ràng nữa.
⸢Và mọi người đều sống hạnh phúc mãi mãi.⸥
Tôi luôn ghét cụm từ đó.
Thế nhưng, tôi của hiện tại vô cùng mong muốn cụm từ đó trở thành sự thật.
[Chòm sao, "Quỷ vương của sự cứu rỗi" đã đạt đến ■■.]
[Bạn đã trở thành "Giấc mơ cổ xưa nhất".]
Những ngọn đèn khuất xa trông giống như những Chòm sao vẫn còn nhớ đến tôi.
Và cùng với đó, chuyến đi bất tận của tôi đã bắt đầu.
[■■ của bạn là "Vĩnh hằng".]