Con dao găm của Han Sooyoung đã lướt qua vai Kim Dokja một cách chính xác. Theo phản xạ, anh nắm chặt vết thương của mình. Tất nhiên, cô ấy không bỏ lỡ điều đó.
⸢Avatar không chảy máu.⸥
Sau khi hệ thống của suy yếu, ngay cả các Chòm sao cũng bắt đầu chảy máu thật chứ không phải Câu chuyện khi họ bị thương. Vì vậy, nếu Kim Dokja đó là thật, thì anh ta nên bắt đầu chảy máu ngay bây giờ.
"Cô thực sự mất trí rồi sao?! Cô đang làm cái quái gì thế?!" "Ahjussi!"
Shin Yoosung hoảng sợ vội vàng đến gần Kim Dokja. Ngay cả Lee Hyunsung và Lee Jihye cũng vậy. Và, bờ vai được che đậy của Kim Dokja, người đang lảo đảo....
⸢Nếu những gì Han Sooyoung nói là đúng thì.⸥
Rất chậm, lòng bàn tay anh rời khỏi bờ vai bị thương.
"Tôi ổn. Xin đừng lo lắng."
Không ai biết ai đã sững sờ hít khí trước. Nhưng, tất cả họ đều thấy rõ điều đó.
⸢Máu đã chảy. Một dòng máu đỏ thẫm, không hơn không kém.⸥
Han Sooyoung cũng chứng kiến điều đó. Tuy nhiên....
"....Khoan. Vẫn chưa kết thúc! Có những Avatar cũng có thể chảy máu!"
Những gì cô ấy nói là đúng, bởi vì cô ấy cũng đã từng tạo ra một [Avatar] như vậy trước đây.
⸢Một Avatar được tiêm nhiều ký ức sẽ chảy máu.⸥
Cô phát hiện Yoo Joonghyuk ở đằng xa, vẫn đang cắt rau củ của mình. Cô cảm thấy vô cùng khó chịu vì môi anh ta thậm chí không nhấp nháy một lần, như thể anh ta không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra ở bên này.
Có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy đã nói một điều mà cô ấy không nên nói.
"Chúng ta sẽ biết một khi chúng ta cắt đầu anh ấy ra. Rốt cuộc, một Avatar vẫn sẽ di chuyển mà không có đầu."
"Cô vừa nói gì vậy???"
Chỉ khi nhìn thấy khuôn mặt của Jung Heewon trở nên căng cứng đến mức đáng sợ, cô ấy mới nhận ra sai lầm của mình. Hào quang của [Hỏa ngục] nhảy múa trên [Thanh kiếm của Thẩm phán]. Đó là Dấu thánh của Uriel, chưa bao giờ được hoạt kể từ khi các kịch bản kết thúc.
Jung Heewon nói với giọng đầy tức giận. "Nếu cô dám làm một điều như vậy, thay vào đó, đầu cô mới là thứ bay mất đấy."
Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào [Thanh kiếm của Thẩm phán] đang chỉ vào mình và từ từ nâng hào quang của [Hắc Hỏa] lên. Cô biết tình hình đang dần đi đến mức không thể cứu vãn, nhưng cô vẫn không thể ngăn được bản thân.
Tiếp theo là giọng nói của Lee Seolhwa đang cố gắng khuyên can họ. Và khi Han Sooyoung nhìn thấy biểu hiện của cả Shin Yoosung và Lee Gilyoung đang bày tỏ sự thù địch về phía cô ấy, một điều gì đó trong cô chợt lóe lên.
⸢Có lẽ, thật là một phép màu khi họ có thể cùng nhau đi xa đến thế này.⸥
Cô nhận thức sâu sắc rằng mình không hợp với những người này. Cô từng là "vua của các nhà tiên tri", và cũng từng được gọi là "vua giả". Cô chẳng khác gì một nhân vật phản diện trong câu chuyện mà Kim Dokja đã tạo ra.
Ăn pizza và uống Cola với mọi người bên bờ sông Hàn? Ngay từ đầu, tất cả những điều đó đều là một Kết thúc không phù hợp với Han Sooyoung.
Ku-gugugugu!
Sự bế tắc căng thẳng được tạo ra bởi hai ngọn lửa đối lập tiếp tục diễn ra, và một giọng nói trong trẻo, ngây thơ phá vỡ dòng chảy.
"Mọi người đang làm gì vậy? Tôi đã mang theo bia." Jang Hayoung cầm túi nhựa trên cả hai tay đang đứng đó.
"Chờ đã, mọi người đang làm một trong những trò camera ẩn đó bởi vì tôi xuất hiện muộn quá à?"
Giọng nói đầy lo lắng đó đã đánh thức các đồng đội. Như thể cuối cùng họ cũng nhớ ra lý do tại sao họ lại ở đây ngay từ đầu.
Và người đàn ông đã không nói một lời nào cho đến giờ cũng quyết định lên tiếng. "Tại sao tất cả mọi người không nghỉ ngơi một chút?"
Trạng thái của Người siêu việt phát tán rực rỡ từ [Hắc quỷ kiếm] đâm thẳng vào thớt. Và luồng khí sát khí đang chiếm lĩnh công viên bị cuốn trôi ngay lập tức.
"Đến giờ ăn tối rồi."
Thay vào đó, mùi hương thơm ngon thoang thoảng đã thích cơn đói của mọi người. Bảy phần pizza và gà rán đã được bày biện hoàn hảo trên đĩa.
Lee Jihye thở dài sau khi chứng kiến cảnh tượng đó. "Sự phụ đang rất nghiêm túc...."
Những người còn lại trong nhóm nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Yoo Joonghyuk và nhìn nhau, không biết phải trả lời như thế nào.
Jang Hayoung là người đầu tiên lao về phía đồ ăn. "Mọi người đang làm gì vậy? Không định đến ăn à?"
Gong Pildu cười bất lực sau khi thấy vậy.
Bầu không khí thoải mái hơn một chút, khiến Kim Dokja phải nói điều gì đó. "Tôi ổn mà. Tôi cũng hiểu tại sao Sooyoung-ee lại trở nên nghi ngờ.
Thành thật mà nói, tôi biết gần đây tôi trở nên đãng trí một cách kỳ lạ.
Thường có cảm giác như những phần quan trọng trong ký ức của tôi đã biến mất...."
"Dokja-ssi, đây không phải là việc mà anh có thể bao che như thế....!"
"Ăn trước rồi bàn sau. Ý tôi là, không phải ngày nào chúng ta cũng có thể bắt Yoo Joonghyuk nấu cho người khác ăn đâu."
Jung Heewon cau mày, nhưng vẫn thở dài. Các đồng đội tìm thấy vị trí của mình trên thảm và từng người một ngồi xuống. Nhưng, có một người đã không ở đây.
Cuối cùng, Jung Heewon bùng nổ trong cơn tức giận. "Thật tình, đây là...."
Không thể nhìn thấy Han Sooyoung ở đâu cả.
Những âm thanh yếu ớt của pháo hoa phát ra từ phía xa. Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào dòng nước lạnh chảy ra từ chiếc vòi bên trong phòng tắm và cắn mạnh vào môi.
"Mình đã phạm một sai lầm."
Thật không giống với cô ấy. Cô không thể hiểu tại sao mình lại bị động đến như vậy. Trong đầu cô nảy ra ý nghĩ bình tĩnh lại và quay về giải thích, nhưng cô không biết mình nên bắt đầu giải thích từ đâu để khiến họ chấp nhận.
⸢Ngay từ đầu, có nên gọi một Avatar chia sẻ ký ức là "giả" không?⸥
Một tiếng rung phát ra từ túi của cô.
Sooyoung-ssi.
Đó là tin nhắn từ Yoo Sangah. Han Sooyoung lại nhét điện thoại vào. Nhưng thiết bị lại rung lên một lần nữa.
Han Soo Yeot ○.
"Tha cho tôi đi."
ᄒᄒ Đó là một lỗi đánh máy.
(ᄒᄒ tiếng Hàn là haha, trong trường hợp này là tiếng cười nhạt châm biếm )
Ngay khi cô ấy chuẩn bị gửi một tin nhắn trả lời, cô ấy cảm thấy một sự hiện diện ở ngay phía sau mình.
"Làm ơn đừng hờn dỗi nữa và quay trở lại đi."
Những ngón tay dài, nhợt nhạt nắm chặt lấy vai cô. Han Sooyoung hất bàn tay đó ra và nhìn về phía sau. "Quên đi. Dù sao thì việc tôi xuất hiện cũng chỉ khiến bầu không khí gượng gạo hơn thôi."
"Đó không phải sự thật. Mọi người sẽ hiểu."
"Tôi đã nói, quên...."
"Vậy cô có muốn tôi trả lời như thế này không?"
Ánh mắt của Yoo Sangah từ từ biến đổi. Han Sooyoung cau mày trầm tư.
Qua ô cửa rộng mở, cô có thể nhìn thấy bóng dáng của những người đồng đội ở đằng xa. Và khi cô nhìn cách Yoo Sangah đứng như để bảo vệ khung cảnh đó, một cảm giác lạ lùng đột ngột lướt qua não cô.
"Cô...."
Vẻ mặt của Yoo Sangah khi đó, thậm chí không hoàn toàn cố gắng ngăn cô lại. Có thể là cô ấy.....
"Đã có lần, Dokja-ssi hỏi tôi điều này. Nếu căn nguyên của thế giới này là "Giấc mơ cổ xưa nhất", thì điều gì sẽ xảy ra với thế giới nếu kẻ đó bị loại trừ?" Yoo Sangah hỏi.
"Cái gì?"
"Điều gì sẽ xảy ra với một thế giới không có ai nhìn vào?"
Han Sooyoung nắm lấy cổ áo của Yoo Sangah và xô cô ấy vào tường.
"Cô... Mau nói ra mọi thứ cô biết, ngay bây giờ."
Han Sooyoung nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của Yoo Sangah, và sự thật dần dần hé lộ trong đầu cô.
⸢Từng có một khoảng thời gian Yoo Sangah đóng vai trò là thủ thư của [Bức tường thứ ].⸥
Cô ấy là người duy nhất trong số các đồng đội thực sự tiến vào bên trong Kim Dokja. Chính xác thì cô ấy đã nhìn thấy gì bên trong thư viện chứa vô số cuốn sách đó?
"Nói thẳng ra đi! Cô đã thấy thứ gì ở trong đó! Tên ngốc đó, anh ta đã nghĩ gì vậy?!"
"...."
"Tại sao cô không cố gắng ngăn cản tôi? Tại sao, khi tình hình đang trở nên....!"
"Bởi vì, tôi không có quyền làm như vậy."
Lần đầu tiên Han Sooyoung ngậm chặt miệng sau khi cô nghe Yoo Sangah trả lời.
"....Bảo vệ thế giới bằng cách chia đôi bản thân. Một người trở thành "độc giả" theo dõi thế giới, trong khi người kia trở thành "nhân vật" của nó."
Han Sooyoung cũng biết.
Cô biết rằng, có thể, "Kim Dokja" đã chảy máu vì chính lý do đó.
Cô biết rằng, vào ngày đó khi mọi người được giải thoát khỏi kịch bản, có thể, nửa kia của Kim Dokja vẫn đang ở trên tàu điện ngầm - vào ngày đó, khi cô nhìn lại, và Yoo Joonghyuk cũng nhìn lại. Có thể, Kim Dokja vẫn còn ở trong toa tàu, và vẫn đang quan sát họ.
"Nếu đó là sự lựa chọn của một người hiểu rõ thế giới này hơn bất kỳ ai, thì...."
"Làm thế nào mà cô có thể nói vậy?"
Đôi bàn tay run run siết chặt cổ áo Yoo Sangah hơn nữa. Yoo Sangah chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên và nắm lấy đôi tay đang run rẩy của kẻ đang bắt giữ cô ấy.
"Đây là sự lựa chọn của một người được gọi là tôi."
"Cô, và Kim Dokja, các người đều giống nhau."
"Sooyoung-ah. Cô thực sự tin rằng những người khác không biết chuyện gì đang xảy ra?"
Han Sooyoung cảm thấy như bị đấm vào đầu.
"Dokja-ssi không nói về Cách sống sót nữa... Cô thực sự nghĩ rằng những người khác không thấy điều đó kỳ lạ sao? Thật không?"
"N-Nếu vậy...."
"Hầu hết những kỷ niệm chúng ta chia sẻ cùng nhau, "Kim Dokja-ssi" ở đằng kia đều nhớ."
Có thể nhìn thấy mọi người đang ngồi trên thảm và trò chuyện. Hình ảnh Jung Heewon tươi cười rạng rỡ, trong khi Lee Hyunsung đang rót bia; Gong Pildu say rượu hát hò, trong khi Lee Seolhwa vỗ tay. Jang Hayoung đứng dậy và ồn ào lải nhải với một giọng phóng đại.
Vì vậy, giống như, khi ở Quỷ giới...
"Kim Dokja" mà họ nhớ có một sự khác biệt giữa người này với người khác.
Nếu Kim Dokja là "độc giả" của Han Sooyoung, thì với Shin Yoosung và Lee Gilyoung, anh ấy là "phụ huynh". Đối với Lee Hyunsung, anh ấy là "vỏ đạn rỗng", và với Yoo Sangah, là "đồng nghiệp". Với Lee Jihye, Jung Heewon, Jang Hayoung, và cả Lee Seolhwa cũng như Gong Pildu...
"Người đó cũng là Dokja-ssi. Không cần biết anh ấy được tạo nên từ bao nhiêu phần trăm, anh ấy chắc chắn là Dokja-ssi. Chính Dokja-ssi đã đồng hành cùng chúng ta."
Pháo hoa lễ hội vẫn đang bung nở ở phía xa. Đôi mắt lũ trẻ lấp lánh dưới ánh lửa. Cảm giác như thể quá khứ mà họ từng trải qua đang dần mờ đi. Han Sooyoung sững sờ nhìn vào khung cảnh đó, trước khuôn mặt tươi cười của Kim Dokja giữa những người đồng đội.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là khung cảnh mà anh ấy hằng mong ước.
⸢Đây là nơi câu chuyện của kết thúc.⸥
Yoo Sangah đã đúng.
Kim Dokja đã đưa ra lựa chọn của mình, và các đồng đội đã chấp nhận quyết định của anh ấy. Họ đã bị tổn thương quá nhiều lần, và không ai trong số họ muốn bị tổn thương nữa.
Và vì vậy, đây là kết luận của họ.
Yoo Sangah hỏi cô ấy. "Có ý nghĩa nào trong việc tìm ra ai mới thực sự là anh ấy không?"
Cũng giống như việc gắn mác "người thật" giữa các Yoo Joonghyuk từ vô số lượt hồi quy là vô nghĩa, việc tìm ra Kim Dokja giữa các phiên bản được chia đều cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Han Sooyoung đáp lại trong khi buông cổ áo của Yoo Sangah ra. "Tôi không cố gắng tìm ra ai mới là người thật."
Đôi mắt của Yoo Sangah run lên. Và khuôn mặt của Han Sooyoung được phản chiếu trong đôi mắt run rẩy đó. Sau đó, khi cô ấy choáng váng vì biết rằng chính mình lại có thể mang một vẻ mặt như vậy, cũng như bị động bởi thực tế rằng cô ấy thậm chí có thể nói ra một điều gì đó như thế này, cô ấy đã hoàn thành điều mình muốn nói.
"Không, điều quan trọng là Kim Dokja vẫn đang bị mắc kẹt ở nơi đó."
Có thể, cũng chẳng có người nào cần phiên bản đó của "Kim Dokja". Có thể, sẽ chẳng tìm thấy bất cứ ai ngoài kia muốn ở cùng với một tên cuồng điên rồ chỉ yêu mỗi "Cách sống sót". Thế nhưng, ít nhất, vẫn có một người...
Ahjussi!
Ngay lúc đó, một giọng nói gấp gáp đột ngột vang lên từ phía xa. Có một sự náo động từ tấm thảm nơi những người đồng đội hiện đang ngồi cùng nhau. Hơn nữa, một mùi máu tanh lạnh lẽo thoảng qua từ đâu đó.
Yoo Sangah và Han Sooyoung nhận ra có điều gì đó không ổn, và khi họ đến đó, Shin Yoosung đã khóc nức nở, bàn tay cô bé đẫm máu.
"Nó, đang chảy máu, nó không ngừng lại."
Kim Dokja, dường như vẫn ổn cho đến một giây trước, đột nhiên bất tỉnh và ngã quỵ. Bàn tay cầm con dao găm của Han Sooyoung run lên bần bật. Không lẽ là...
"Không phải do vết thương lúc nãy. Chuyện này...."
Lee Seolhwa cảm nhận mạch đập của Kim Dokja, sau đó mặt cô ấy ngay lập tức cứng lại. Cơ thể anh ấy đang run rẩy một cách đáng ngại; Máu chảy ra từ vai anh trong nháy mắt nhuộm đỏ miếng gạc.
Và ngay giây tiếp theo, máu thấm trên miếng gạc bắt đầu bốc hơi. Pah-sususu....
Những giọt máu vỡ vụn, như thể Câu chuyện sẽ biến mất. Lee Seolhwa kêu lên. "Đưa anh ấy trở lại Khu liên hợp! Nhanh lên!"