Đã một tuần trôi qua kể từ khi Kim Dokja bất tỉnh.
Các đồng đội thay phiên nhau chăm sóc anh ấy khi anh vẫn hôn mê. Lee Seolhwa và Aileen tiếp tục luân phiên điều trị y tế, và nhiều Hóa thân có những kỹ năng chữa bệnh nổi tiếng cũng đã đến.
Thật không may, không ai trong số họ có thể khám phá ra lý do tại sao Kim Dokja lại đột ngột rơi vào trạng thái này.
- Cấu trúc bên trong của anh ấy đang trở nên không ổn định. Chúng tôi chưa biết lý do. Có thể, nó liên quan đến sự suy yếu của hệ thống, bằng cách nào đó...
Một vài Hóa thân đã thận trọng thảo luận về chủ đề liên quan đến [Avatar]. "Ahjussi."
Kim Dokja vẫn bất tỉnh, và trong khi nhìn chằm chằm vào anh, Shin Yoosung thì thầm như thể đang tự tôi luyện chính mình.
Người này, chú ấy là Kim Dokja. Không nghi ngờ gì nữa, chú ấy chính là Kim Dokja mà mình nhớ.
Tuy nhiên, có một điều không thay đổi cho dù cô ấy nói với bản thân mình bao nhiêu lần.
⸢Sức mạnh của một "Chòm sao tài trợ" không thể cảm nhận được từ sự tồn tại trước mắt cô ấy].⸥
Không thể cảm nhận được hết Câu chuyện từng nồng nhiệt ôm cô lúc này nữa.
[Câu chuyện, "Cứu tinh của một vì sao", lắp bắp trong khi kể câu chuyện của mình.]
Ngay cả những Câu chuyện kết nối cô với Kim Dokja cũng do dự với việc kể câu chuyện của chúng. Như thể, sự tồn tại trước mặt cô không thích hợp làm chủ đề cho câu chuyện của chúng. Shin Yoosung từ từ nhắm mắt lại.
[Hiện tại, mối liên hệ với Chòm sao tài trợ của bạn rất mờ nhạt.]
[Hiện tại, kênh liên lạc với Chòm sao tài trợ của bạn đã bị ngắt kết nối.]
"Hợp đồng tài trợ" ràng buộc cô với Kim Dokja vẫn còn hiệu lực. Nó ở đó, như ánh sao trong bầu trời đêm, vẫn ở đúng vị trí đó và luôn dõi theo cô ấy.
⸢Nếu vậy, thì đó là ánh sáng của ai?⸥
Shin Yoosung nhìn chằm chằm vào bờ vai vẫn chưa lành lặn của Kim Dokja.
Cánh tay này luôn bảo vệ những người đồng đội của anh. Với cánh tay đó, anh ấy đã vẽ nên thế giới của mình. Với cánh tay đó, anh ấy đã kết thúc các kịch bản, và hạ gục Bức tường cuối cùng. Cô bé từ từ ngẩng đầu lên và nhìn vào khuôn mặt của Kim Dokja. Chiếc vòng kim cô đội trên đầu trong kịch bản Tây Du Ký vẫn ở nguyên vị trí mà nó nên có. Vòng kim cô đã mất đi sức mạnh sau khi Câu chuyện của Tề Thiên Đại Thánh suy yếu. Shin Yoosung đưa tay chải mái tóc rối bù bên dưới băng đô.
⸢"Đừng lo lắng, Yoosung-ah."⸥
Kim Dokja đã giữ lời hứa của mình.
⸢PC Bang mà cô ấy muốn đi cùng nhau.⸥
⸢Pizza và Cola cô ấy muốn thưởng thức bên sông Hàn.⸥
Bên trong những khoảnh khắc như mộng tưởng đó, Kim Dokja chắc chắn đã ở đó. Chúng là những khoảnh khắc nhẹ nhàng, dịu dàng mà có một người đã hy sinh cả cuộc đời để biến chúng thành hiện thực.
Cô không muốn phủ nhận Kết thúc mà họ chỉ có thể đến được sau khi vượt qua một chặng đường dài gian khổ như vậy.
Shin Yoosung vùi mặt xuống giường khóc nức nở, cho đến khi sự mệt mỏi đưa cô vào cõi mộng. Có người mở cửa phòng bệnh yên tĩnh và tiến vào bên trong.
"Này, đã đến lúc thay...."
Lee Gilyoung bước vào phòng, phát hiện ra bóng dáng đang ngủ của Shin Yoosung và nhanh chóng ngậm miệng lại. Cậu giũ nhẹ chiếc chăn mỏng cạnh ghế và đắp lên vai cô. Sau đó, cậu ngồi xuống phía bên kia chiếc giường.
"Dokja hyung."
Cậu cẩn thận nhét bàn tay của Kim Dokja đang trượt ra ngoài giường xuống dưới tấm chăn. Đó là một bàn tay đầy sẹo. Cũng chính bàn tay ấy đã đưa cho một cậu bé con châu chấu của mình.
⸢Đã có lúc Kim Dokja giống như một vị thần đối với cậu bé.⸥
Lee Gilyoung nhìn chằm chằm vào Kim Dokja một lúc lâu rồi nhẹ nhàng lẩm bẩm.
".....Hyung, anh vẫn là anh, đúng không?"
Cậu thở dài thườn thượt rồi từ từ đứng dậy, mở rèm cửa của căn phòng ra.
Có rất nhiều người đi bộ trên đường phố bên ngoài. Những người mà Kim Dokja đã cứu. Đây là thế giới mà anh đã bảo vệ. Lee Gilyoung ngồi gần cửa sổ và lặng lẽ đếm số lượng người qua lại một lúc lâu.
"....Đồ ngốc đó. Nếu anh định làm một Avatar, anh nên làm nó đúng cách." Han Sooyoung càu nhàu đi vào bên trong Khu liên hợp công nghiệp.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Kim Dokja bất tỉnh. Cô ấy đã đưa ra kết luận trong khi chờ đợi.
⸢Tôi không thể mong đợi bất kỳ sự giúp đỡ nào từ những người đồng đội.⸥
Yoo Sangah đã đúng - "Kim Dokja" này, và "Kim Dokja" mà cô ấy nhớ, đều là Kim Dokja. Điều đó nghĩa, đây chính là cái kết thực sự mà anh ấy hằng mong ước, và mọi thứ sẽ ổn nếu những người đồng đội quyết định chấp nhận nó.
Tuy nhiên, ít nhất một người có thể sẽ có ý kiến khác về chuyện này. "Này, nhóc lùn."
"Chuyện gì vậy, Hắc Hỏa Long ahjumma?" (ahjumma: dì, phụ nữ lớn tuổi)
"Hiện tại oppa của nhóc đang ở đâu?"
"Không muốn nói cho cô biết."
"Con nhóc này!"
Yoo Mia nhanh chóng bỏ chạy và trốn giữa những con hẻm nhỏ. Cô bé nhanh đến mức không thể tin được rằng khi Han Sooyoung đến đó, đứa trẻ đã biến mất từ lâu và không để lại chút dấu vết nào. Tuy nhiên, Yoo Joonghyuk chắc hẳn đang ở gần đó, vì em gái của anh ta đang ở đây.
Và như vậy, cô ấy tiếp tục đi. Một bảng thông báo xa lạ hiện ra trước mắt cô.
[Quận Kaixenix]
Một khu dân cư được thiết lập trên vùng đất phía tây của Khu liên hợp đã ở đây. Phong cách kiến trúc cổ xưa khiến cô nhớ đến khung cảnh thần tiên thời trung cổ. Cô ấy có nghe nói về nơi này từ Lee Sookyung, nhưng giờ khi cô ấy đã được chứng kiến cảnh quan thành phố đẹp đến bất ngờ này, Han Sooyoung không khỏi ấn tượng.
Khi cô ấy bắt đầu nghĩ rằng sẽ không tệ lắm khi phải thăm quan nơi này, vì dù sao thì cô ấy cũng đang tìm kiếm tên ngốc đó...
"Sooyoung-ah!"
Một người không ngờ đến đã tìm thấy cô trước. ".....Yuri?"
"Cô đã sống ở đây?"
"Được một thời gian rồi. Tôi biết cô rất bận, nhưng tôi cũng hơi buồn vì hôm nay cô mới đến thăm."
"....Cô hoàn toàn nghe giống như một người Hàn Quốc, cô biết không?"
Han Sooyoung thực sự rất vui khi thấy Yuri đang nhâm nhi tách trà trước mắt mình như thế này.
Yuri di Aristel.
Ở Quần đảo Kaixenix, Han Sooyoung đã chiếm hữu người phụ nữ này và thực hiện kịch bản. Bây giờ cô ấy nhìn lại, rất nhiều thứ đã xảy ra ở Kaixenix. Ví dụ như, cô ấy đã lãng phí hàng thập kỷ để chờ đợi tên Kim Dokja đần độn đó. Và...
"Nhân tiện, cô đang cố tìm ai ở đây? Có lẽ là tôi?"
"Tôi xin lỗi. Không phải, nhưng...."
"Chậc chậc. Trong trường hợp đó?"
Han Sooyoung giải thích ngắn gọn tình hình của mình, và Yuri vỗ tay như thể cô ấy đã hiểu ra.
"À, ý cô là vị hôn phu của cô?"
"Vị hôn phu của tôi?"
Han Sooyoung suy nghĩ về điều gì đó một chút, trước khi khuôn mặt của cô ấy nhăn nhó. Bây giờ cô nghĩ lại một chút, không phải cô đã suýt chút nữa kết hôn với cái gã đó sao?
Yuri hỏi với giọng trêu chọc. "Nhân tiện, thực sự thì cô thích người nào hơn? Sở thích cá nhân của tôi là cái người thấp hơn...."
"Đừng bận tâm. Cô biết Yoo Joonghyuk đang ở đâu không?"
"Hửm? Anh ta có phải là người cô thích hơn không?"
"Vui lòng trả lời đúng câu hỏi."
"Nếu là tên ngốc đó...."
....Tên ngốc?
"Chà, thật đúng thời điểm. Anh ta đây rồi."
Một cái bóng cao lớn chạy vụt qua cửa sổ quán cà phê với một tiếng vù vù. Han Sooyoung vội vàng đứng dậy và lao ra khỏi quán cà phê.
"Này, còn hóa đơn thì sao?!"
"Xin lỗi! Lần sau tôi sẽ trả!"
Cô phát hiện ra bóng người đang chạy phía trước. Đó là Yoo Joonghyuk, mặc một bộ đồ thể thao, hiện đang chạy qua Khu liên hợp công nghiệp trong khi duy trì tốc độ không đổi. Cô nghe thấy cư dân của Khu liên hợp đang xì xào với nhau ở gần đó.
"... Anh ta lại chạy nữa, cái anh chàng đó."
"Tại sao anh ta cứ tiếp tục làm điều đó một cách ngu ngốc, trong khi đúng ra anh ta chỉ cần sử dụng kỹ năng của mình?"
"Đã ba tháng rồi."
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy điều đó. Han Sooyoung đuổi theo và quan sát bóng lưng của Yoo Joonghyuk trong khi chạy. Giống như các cư dân nói; anh ta đang chạy bằng chính cơ bắp của mình mà không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào.
Cô nhẹ nhàng hít thở, kích hoạt kỹ năng và tiến đến bên cạnh Yoo Joonghyuk. "Anh đang làm gì đấy?"
Người đàn ông đang chạy, cả người ướt đẫm mồ hôi, liếc cô một cái trước khi quay lại nhìn đường đi.
"Anh sắp tham gia một cuộc thi marathon hay gì? Nhưng đúng là, kể cả anh cũng phải tìm ra một công việc trong thế giới mới này thôi, vậy...."
Sự khiêu khích của cô không thể lôi kéo được câu trả lời từ Yoo Joonghyuk. Ngay khi cô bắt đầu băn khoăn không biết nên nói gì tiếp theo để nhận được phản hồi từ tên ngốc cứng đầu này, có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của những người mà họ chạm mặt.
".... Nhìn kìa, một tên ngốc khác cũng xuất hiện." Bọn đần này, thật tình....!
Ngay khi Han Sooyoung chuẩn bị nói cho họ biết suy nghĩ của mình, Yoo Joonghyuk đã trả lời.
"Tôi chạy, bởi vì tôi muốn."
"Tại sao? Anh cũng cảm thấy thất vọng?"
Anh ta không trả lời. Thay vào đó, một bóng đen rất mờ phủ trên biểu hiện của anh ta. Cô không thể hiểu hết ý nghĩa đằng sau vẻ mặt hiện tại của anh, nhưng cô vẫn có cảm giác như mình có thể hiểu được nó, dù chỉ một chút thôi.
"Cô nói rằng cô đã đọc bao nhiêu phần của cuốn tiểu thuyết đó?"
Han Sooyoung trả lời bằng một giọng khó hiểu trước câu hỏi bất ngờ đó. Cô ấy không nghĩ Yoo Joonghyuk sẽ hỏi cô ấy về điều này. "Chỉ một chút ở phần đầu."
"Tôi vốn là người như thế nào trong thế giới đó? Ví dụ, trong lượt thứ hoặc lượt đầu tiên...."
"Anh đang nói về cái thứ rác rưởi gì vậy? Tại sao anh lại hỏi tôi như vậy?" "Vì lý do nào đó, tôi dường như không thể nhớ rõ về quá khứ."
Đó là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy điều này.
"Anh không thể nhớ?"
"Không, không phải là tôi không thể, nhưng chúng hoàn toàn rời rạc."
"Anh đã hồi quy hơn một nghìn lần, vậy nên, nếu đó là tôi thì cũng vậy thôi."
Mặc dù cô ấy nói đùa, Han Sooyoung hiểu được tại sao ký ức của Yoo Joonghyuk lại không rõ ràng như vậy.
Về mặt kỹ thuật, Yoo Joonghyuk là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết có tên "Cách sống sót". Mọi thông tin liên quan đến anh ta đều đến từ thiết lập của tác giả, và những thông tin không được tác giả nói đến cơ bản là "những thứ không tồn tại".
Cuốn tiểu thuyết "Cách sống sót" bắt đầu từ lượt hồi quy thứ của Yoo Joonghyuk. Vì vậy, có lẽ, anh ta sẽ không thể nhớ lại đầy đủ những gì đã xảy ra từ lượt hồi quy thứ đến thứ .
"Chuyện đó có thực sự quan trọng không? Hồi đó anh như thế nào?"
Cho dù đây là một vấn đề của thiết lập, hay anh ta thực sự đã quên.... Bất kể là vì cái gì, quá khứ đã là quá khứ. Điều đó nghe có vẻ khá hiển nhiên, nhưng cô vẫn muốn nói với anh ta - rằng điều thực sự quan trọng không phải là quá khứ, mà là tương lai đang sắp diễn ra.
Nhưng, Yoo Joonghyuk đã trả lời như thế này. "Nó quan trọng đối với tôi."
Anh ta tiếp tục duy trì một kiểu thở liên tục; Han Sooyoung nhìn anh ép cơ thể của mình đạt đến giới hạn mà không cần sự trợ giúp của bất kỳ kỹ năng nào, và có cảm giác rằng cuối cùng cô đã hiểu rõ được điều gì đó.
⸢Yoo Joonghyuk là người có thể giải quyết "kịch bản" tốt nhất trên thế giới này.⸥ Nghịch lý thay, Vua Chinh Phục, người có thể hoàn thành các kịch bản tốt hơn bất kỳ ai lại mất đi tính hữu dụng sau khi các kịch bản kết thúc.
Vậy, trong thế giới mà các kịch bản đã kết thúc, Yoo Joonghyuk sẽ ra sao?
Môi của Han Sooyoung nhấp nhô lên xuống nhiều lần.
"Có lẽ lúc đó anh cũng là một Yoo Joonghyuk. Yoo Joonghyuk, người sẽ trở thành kẻ hồi quy."
Đây là tất cả những gì cô có thể làm, trả lại đầy đủ những gì anh ta đã nói trong quá khứ. Và để thay đổi chủ đề, cô ấy nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
"Ngoài chuyện đó ra, tôi có vài điều muốn nói với anh. Có thể anh đã biết điều này rồi, nhưng Kim Dokja của thế giới này là... "
"Cậu ta là một Avatar. Tôi biết."
Vậy, đúng là anh ta đã biết. Han Sooyoung định phản bác lại, nhưng thay vào đó, cô lại ngậm chặt miệng.
Đi xa đến mức này không phải là vấn đề. Không, bây giờ cô ấy đã ở đây, môi cô ấy lại không thể mở ra một cách dễ dàng chút nào.
Có ổn không, khi đề nghị với "Yoo Joonghyuk" rằng họ nên đi giải cứu Kim Dokja, người vẫn nhớ về "Cách sống sót"?
Cô không biết câu trả lời cho điều này, và chỉ có thể nuốt lại những từ ngữ quanh quẩn trên đầu lưỡi.
Không ngờ, chính anh ta mới là người mở miệng trước. "Nếu cô muốn giải cứu cậu ta, thì cô cần phải đến chỗ tàu điện ngầm bên ngoài "Bức tường cuối cùng". Vấn đề là cô không thể đến đó thông qua các phương pháp vượt qua đường thế giới thông thường."
Han Sooyoung ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng vẫn cố gắng trả lời thật nhanh. "....Nếu chúng ta mở "Bức tường cuối cùng" một lần nữa, chúng ta có thể đến đó. Tuy nhiên, chúng ta cần thu thập các "mảnh vỡ" để mở cửa. Và có vẻ như chúng ta đã có một trong những mảnh vỡ."
⸢Đó là những gì Han Sooyoung đã nói.⸥
Hiện giờ cô ấy thậm chí có thể ít nhiều nghe thấy những tin nhắn ngắt quãng của [Bức tường thứ ]. Những văn bản này nhảy ra bất thường như thể để giải thích thế giới - có lẽ chúng là những câu hiện đang được ghi lại trên [Bức tường thứ ] mà Kim Dokja của thế giới này sở hữu.
"Vấn đề là các mảnh khác."
"Bức tường phán quyết luân hồi" mà Yoo Sangah từng sở hữu.
"Bức tường phân chia Thiện và Ác" mà Jung Heewon và Lee Gilyoung từng sở hữu.
Và cuối cùng là "Bức tường giao tiếp bất khả thi" mà Jang Hayoung từng sở hữu.
Những "bức tường" đó đã được sử dụng hết khi mở Bức tường cuối cùng. Phải có cách để lấy lại chúng, nhưng Han Sooyoung hiện tại không thể nghĩ ra.
"Han Sooyoung."
"Gì vậy?"
"Đây là vòng thứ ba." Vòng thứ ba?
Sau khi nghe thấy câu đó, cô mới nhận ra rằng khung cảnh giống hệt như lúc nãy đang bày ra trước mắt cô. Đó là cảnh tượng mà cô bắt gặp khi lần đầu tiên đặt chân đến quận này. Cho đến giờ họ đã chạy theo một vòng tròn lớn.
"Cô đã nhìn thấy gì? Tôi đang nhìn những con chim trên đỉnh tháp." Yoo Joonghyuk nói. "Những con chim đó luôn quay trở lại đó vào thời gian này trong ngày."
"....."
"Và quán cà phê đó, nó luôn đông khách vào khoảng thời gian này mỗi ngày."
"Anh...."
"Cô đã nhìn thấy tháp đồng hồ ở Kaixenix chưa? Khuôn mặt của những người khác nhau được khắc vào kim giây, phút và giờ. Khuôn mặt của cô cũng ở đó."
Han Sooyoung làm theo lời Yoo Joonghyuk và quay đầu lại. Thế giới mà anh ta mô tả thực sự đang ở ngay đây. Có lẽ anh ta đã nhìn chằm chằm vào khung cảnh đó trong khi lặp lại quãng đường chạy này rất nhiều lần.
"Tại sao anh lại nhìn những thứ như vậy? Cuối cùng thì anh đã mất trí rồi à?"
Han Sooyoung cảm thấy việc chạy lòng vòng một mình thực sự là một điều đáng thương và chỉ có thể nói như vậy trong câu trả lời của cô.
Nhưng câu trả lời đó đã khiến anh ta phải nói điều này.
"Nếu cô chạy thêm một lần nữa...."
Yoo Joonghyuk đã dừng lại trước khi cô ấy kịp nhận ra, và giờ anh ta đang hỏi cô. "Nếu cô có cơ hội để chạy lại một lần nữa, cô có tin rằng mình sẽ nhìn thấy mọi thứ tốt hơn vào lần sau không?"
Han Sooyoung cũng dừng lại ngay tại đó.
[Dấu thánh của Hóa thân "Yoo Joonghyuk" đang phát ra ánh sáng yếu ớt.]
Thành thật mà nói, cô đã biết. Từ một lúc trước, cô đã nhận ra những gì anh ta đang cố nói. Nhưng, thay vào đó, cô vẫn giả vờ rằng mình không hề biết gì.
Bởi vì, cô cho rằng phương pháp đó không tốt chút nào. "Anh...."
Cách để cứu Kim Dokja.
Cách để gom ba "mảnh vỡ" đã biến mất trở lại.
Cách mà chỉ Yoo Joonghyuk có thể sử dụng.
⸢Và đó là quay trở lại thế giới nơi "Bức tường" đó vẫn tồn tại. Và sau đó, để bước đi trên quang cảnh địa ngục một lần nữa.⸥
"Anh muốn solo với thứ điên rồ đó một lần nữa sao??" Ngay cả cô ấy và Kim Dokja cũng không muốn điều đó.
Hơn hết, cho dù Yoo Joonghyuk có tuyệt vời đến đâu, thì anh ta cũng không thể nào làm được, nếu chỉ có một mình.....
"Không, không chỉ một mình."
Lời tuyên bố điềm đạm, bình tĩnh của anh khiến cô chớp mắt. "Đó là lý do tại sao tôi hỏi cô. Cô đã nhìn thấy gì?"
Trạng thái Người siêu việt được khơi dậy từ cơ bắp gợn sóng của Yoo Joonghyuk. Dạng siêu việt có thể vượt qua cả các Chòm sao đang tiến hóa một lần nữa.
[Dấu thánh của Hóa thân "Yoo Joonghyuk" đang phát triển.]
Han Sooyoung nhìn lại con đường mà cô đã chạy qua và nhìn thấy kim đồng hồ đang xoay trên tòa tháp. Cô có thể nhìn thấy hình khắc khuôn mặt trông hết sức ngu xuẩn của chính mình trên chiếc kim giây đang cần mẫn chuyển động.
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy phải chạy trong "khoảng thời gian" đó một lần nữa? Nếu vậy, liệu cô ấy có thể chạy tốt hơn lần trước?
Có thể, cô ấy sẽ làm được - nếu cô ấy chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Và.... nếu cô ấy được cộng tác cùng những đồng đội mà cô ấy đã chung sống trong thế giới này.
Cô quay đầu nhìn lại và phát hiện ra cái người đã chạy trên quãng đường đó không biết bao nhiêu lần đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Tôi cần sự giúp đỡ của cô, Han Sooyoung."
[Dấu thánh, "Hồi quy", đã nhận được khả năng "Hồi quy nhóm"!]