Sau khi đè Thẩm Húc đang cáu kỉnh lại, Oss thấy thiếu niên suy sụp ngã xuống sô pha, nhịn không được ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Có thể nói chưa?”
An Cách Nhĩ gật đầu, bảo Vương Ải kể lại quá trình gây án.
Lúc Vương Ải nói chuyện, ngữ khí và bộ dáng đều rất cổ quái.
Oss đã gặp qua rất nhiều tội phạm kể lại quá trình gây án, nhưng lại đem sự thật nói ra như kể chuyện tình yêu, thậm chí còn có cảm giác mơ mơ màng màng; thì đây là lần đầu tiên, một lúc sau mới hiểu được cái gọi là yêu tới chết đi sống lại.
Vương Ải từng là một bệnh nhân của Trần Bổn Lâm, trong quá trình chữa bệnh, cô đã yêu hắn.
Oss vừa nghe xong liền sợ hãi, tâm nói các cô gái trên đời này bị cái gì vậy? Tên tiểu tử Trần Bổn Lâm đó đúng là rất đẹp trai, có tiền, có tài, nhưng mà đánh rắm rất thối cộng thêm tính tình bị hư, lúc trưởng thành thì đã tốt hơn nhiều rồi… Hồi còn trẻ đúng thật là quỷ cũng không bằng.
An Cách Nhĩ thấy biểu tình của Oss biến hóa, mỉm cười bảo, “Oss.”
“Hả?” Oss xoay đầu lại nhìn hắn.
“Người càng khó hiểu, một khi đã hiểu ra, mị lực càng nhiều.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng khéo léo giải thích cho Oss.
“Vậy sao?” Oss sờ đầu, chỉ thấy An Cách Nhĩ nháy mắt về phía Tôn Kỳ mấy cái — Cho nên, cố gắng rút ngắn khoảng cách!
Oss có chút khó khăn, hay là phải biến thành con quỷ thấy ghét như Trần Bổn Lâm mới có được người yêu?
Chuyện tình yêu của Vương Ải rất đơn giản, có thể liên quan đến căn bệnh năm ấy của cô.
Mà Vương Ải lại tin chắc, Trần Bổn Lâm có hảo cảm với cô.
Mạc Phi luôn luôn ở bên cạnh lắng nghe, hắn cảm thấy, Vương Ải có thể biến sự quan tâm của bác sĩ đối với bệnh nhân lẫn lộn thành tình yêu.
Oss cũng “Sách” một tiếng, “Nói tới tói lui, bác sĩ Trần đối với bệnh nhân tốt hơn so với người bình thường…” Nói xong, rất bất mãn nhìn Thẩm Húc liếc mắt một cái, cảm thấy thằng nhóc này lấy oán trả ơn, cũng hiểu được là do bản thân mình gây ra, năm ngoái mang nó tới cho bác sĩ Trần làm gì?!
Nhưng dùng lời của Vương Ải mà nói, cô xác minh Trần Bổn Lâm có hảo cảm với mình, hơn nữa còn khẳng định hắn thích mình, nhưng sau đó hắn lại phản bội, kết hôn với một thiên kim tiểu thư, tài mạo xuất chúng lại có tiền, tạo thành một gia đình hạnh phúc, cô lại bi thương cả một đời.
“Cô nói vợ cậu ấy?” Oss sửng sốt.
Vương Ải gật đầu.
“Oa, cô vọng tưởng rồi, hai người đó quen nhau lâu lắm rồi.”
Vương Ải nhìn hắn trong chốc lát, “Vậy tại sao hắn còn yêu tôi? Là hắn yêu sai người!”
Oss khẽ rút khóe miệng, nhỏ giọng nói, “Cô chẳng lẽ không nghi ngờ, e là không phải vậy, bác sĩ Trần căn bản không có yêu cô.”
“Không phải!” Vương Ải lắc đầu, “Tôi khẳng định!”
Oss bất đắc dĩ nhún vai, Cửu Dật cũng hiểu điều này thật làm cho người ta không biết làm sao, nhưng An Cách Nhĩ lại gật đầu, lên tiếng nói, “Tôi tin cô, nói tiếp đi.”
Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.
Chỉ có Mạc Phi là không ngẩng đầu lên, hắn đang lấy quần áo trong hành lý ra đem đi giặt.
“Vậy tại sao cô lại giết cậu ấy?” Oss không nghĩ ra, “Hơn nữa, tại sao lại phải giết Thẩm gia, có liên quan gì tới Thẩm Húc?”
Vương Ải trầm mặc một lúc, bắt đầu nói tiếp đoạn bị cắt ngang lúc nãy.
Năm đó khi Vương Ải được chữa hết bệnh, cô đã nghĩ phải cùng Trần Bổn Lâm có một cuộc sống mới. Nhưng mà lúc đi tìm hắn, lại thấy hắn ở căn tin cầu hôn với một mỹ nhân, bác sĩ Trần cao ngạo thành kính như một tín đồ. Nhưng khi Vương Ải nhìn mỹ nhân vô cùng vui vẻ kia, cô cảm thấy bản thân không thể so sánh với đối phương.
Lúc ấy, mặt cô không chút thay đổi bỏ đi, không ở lại xem cặp đôi đang hạnh phúc đó.
Sau khi ra viện, Vương Ải việc gì cũng làm để kiếm sống. Hơn nữa cô còn đi hỏi thăm những người xung quanh bác sĩ Trần, người yêu của hắn có thân phận thế nào, cô thừa nhận là bản thân có chút tò mò, rất muốn tra được khuyết điểm của đối phương dù chỉ một ít. Cuối cùng mới biết, thì ra đối phương là thiên kim tiểu thư, có hai dòng máu, được học hành đàng hoàng, giống như một công chúa. Mấu chốt chính là người kia hầu như không có khuyết điểm nào, thân gia trong sạch, bình thường thích làm từ thiện giúp đỡ người khác, rộng rãi lại lạc quan.
Vương Ải lúc ấy rất đau khổ, cô không có dũng khí đem mình ra so sánh cho nên lặng lẽ biến mất.
Có một lần, Vương Ải đi ngang qua một làng xã, nghe nói là phải di dân, chỉ có ba con chó nhỏ bị vứt ở ven đường. Cô cảm thấy mấy con chó đó giống như cô, cho nên đã mang chúng về nhà. Mặc kệ cuộc sống khốn đốn, cô vẫn chiếu cố ba con chó phi thường tốt.
Mỗi ngày cô có một thói quen, sẽ tới bệnh viện nhìn trộm bác sĩ Trần, nhưng mà trước sau cô vẫn không tiếp cận đối phương, trong lòng rất phức tạp.
Thật ra có một ngày, Trẩn Bổn Lâm phát hiện ra cô. Hắn rất ôn nhu hỏi han, hỏi cô có cần giúp đỡ không, nhưng mà ở Vương Ải xem ra, cái này so với phản bội còn đau lòng hơn, người đàn ông này giống như không có trái tim.
Lúc đó, cô bắt đầu có suy nghĩ muốn trả thù Trần Bổn Lâm, vì thế nói dối là mình không tìm được việc làm, cuộc sống rất khó khăn, bởi vì không ai chịu mướn người từng bị bệnh tâm thần.
Trẩn Bổn Lâm hỏi người trong bệnh viện, quả nhiên đang thiếu người dọn vệ sinh, vì thế Vương Ải đã ở lại, mỗi ngày có thể danh chính ngôn thuận gặp mặt bác sĩ Trần.
Vài ngày sau, Vương Ải gặp được một thiếu niên ngồi một mình ở ven đường, thần sắc của thiếu niên đó không hiểu sao lại làm cô nghĩ tới chính mình, rất cô đơn, rất đáng thương, giống như bị phản bội.
Vương Ải bước tới nói chuyện với thiếu niên, người kia không ai khác chính là Thẩm Húc.
Sau khi nói chuyện với nhau, Thẩm Húc nói với Vương Ải, mẹ mình đã chết, ba ba thì cưới vợ mới, rất đẹp, thiếu niên rất hận ba mình vì dám vong ân phụ nghĩa. Sau đó người mẹ mới sinh ra một đứa em gái, vì thế ba ba liền bị hai người đó lừa đi mất, đối xử với thiếu niên vô cùng lãnh đạm.
Vương Ải sau khi nghe xong, có chút xúc động nói, “Đàn ông đều là như vậy, thích xinh đẹp, chỉ đối xử tốt với họ, còn những người không quan trọng thì lại rất xem nhẹ, ngẫu nhiên cho đi một chút tình yêu, giống như bố thí tự xem là vĩ đại…”
Thẩm Húc lúc đó gật đầu, cảm thấy rất có lý!
Vương Ải bị thiếu niên làm cho xúc động, ngẩng đầu nhìn, thấy sắc trời đã tối, liền chủ động đưa Thẩm Húc về, lúc đứng trước cửa nhà thì đụng phải người mẹ kế của Thẩm Húc.
Vương Ải sửng sốt, bởi vì người mẹ kế của Thẩm Húc rất đẹp, cái loại cảm giác khi nhìn thấy vợ của Trần Bổn Lâm là y như đúc.
Mẹ kế của Thẩm Húc cảm tạ Vương Ải, cũng mời cô vào nhà, Vương Ải lúc đó nhìn thấy ba ba của Thẩm Húc, cùng một loại người với Trần Bổn Lâm, mà khi hai vợ chồng ở chung, hình thức so với cặp kia cũng chẳng khác nhau mấy, còn có một cô công chúa đáng yêu, gia đình hạnh phúc làm cho cô ghen tị, thứ mỹ mãn mà cô vĩnh viễn cũng không thể có được.
Vương Ải rất khó chịu, trong lòng dâng lên oán hận thản nhiên, có cái gì đó đang thiêu đốt trong cơ thể.
Hai người thường xuyên qua lại, Thẩm Húc cũng hay tìm cô tâm sự. Cả hai đều tìm được không ít điểm chung, cảm thấy bản thân bị người ta vứt bỏ, là người không ai yêu, đối với tất cả mọi người chỉ có hận.
Thẩm Húc thường xuyên gây rắc rối, đại khái cũng vì để ba ba chú ý, nhưng Vương Ải phát hiện ra, ba ba của Thẩm Húc thật lòng thật dạ thương yêu mẹ con nhà kia, đối xử với Thẩm Húc rất lạnh nhạt.
Bởi vậy trong lòng Thẩm Húc chứa đựng đầy oán hận, hận tất cả những người bên cạnh mình.
Có một ngày, Vương Ải bị té xỉu trong lúc làm việc, khi tỉnh lại đã được đưa vào bệnh viện. Bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho cô, thật bất hạnh, cô bị ung thư, còn là thời kì cuối, có thể chỉ sống được hai năm nữa.
Vương Ải cầm tờ giấy kiểm tra sức khỏe rời khỏi bệnh viện, cảm thấy bầu trời như sập xuống, lúc đó cô nghĩ phải đi tìm Trần Bổn Lâm, bảo hắn an ủi mình.
Nhưng khi tới nơi, lại được người ta báo cho một tin, Trần Bổn Lâm xin nghỉ phép hai tháng, nghe nói là vợ hắn mang thai sắp chuyển dạ cho nên bây giờ hắn dành tất cả thời gian để ở cạnh vợ mình.
Vương Ải lén lút tới chỗ bệnh viện vợ hắn đang ở, đi nhìn một cái, quả nhiên bác sĩ Trần đang tận tâm chiếu cố vợ mình.
Vương Ải một lần nữa lẳng lặng về nhà, giống như mấy lần trước, trái tim nát thành từng mảnh, mà cảm giác thương tâm không phải vì bản thân cô độc mà là một loại cảm giác không thể hiểu được — bản thân thật sự làm cho người ta chán ghét.
Về tới nhà, cô thấy Thẩm Húc đang cho ba con chó ăn.
Ba con chó nhỏ từng bị người ta vứt bỏ nơi ven đường, bây giờ đã lớn thành ba con chó to, đứng lên so với nam tử còn cao hơn. Đại khái vì ở trong căn phòng âm u suốt một thời gian dài, cho nên dị thường hung hãn, chỉ nghe lời Vương Ải và Thẩm Húc mà thôi.
Thẩm Húc thấy sắc mặt tái nhợt của Vương Ải, liền hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô nói, bản thân không còn sống bao nhiêu lâu nữa, bị người ta làm thương tổn, cảm thấy cuộc đời này không còn gì đáng giá.
Thẩm Húc sau khi biết tình trạng của cô, đột nhiên hỏi, “Vậy cô có hận bác sĩ đó không?”
Vương Ải gật đầu, “Có.”
“Cam lòng hay không cam lòng?”
Vương Ải lắc đầu, “Đương nhiên là không cam lòng!”
“Nếu như có thể cùng hắn chết đi thì sao?”
Mắt Vương Ải sáng lên.
Vì thế, hai người làm một cuộc giao dịch, thiếu niên sẽ dùng một năm để Vương Ải tiếp cận Trần Bổn Lâm, sau đó bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, hoàn thành tâm nguyện, kết thúc tất cả!
Hai người đạt được thỏa thuận, bọn họ trước tiên huấn luyện chó trong một thời gian ngắn, cuối cùng dùng chó làm hung khí hành hung.
Đêm đó, Vương Ải lặng lẽ mang chó tới bên cửa Thẩm gia, Thẩm Húc phụ trách ném ra bốn đôi giày, Vương Ải cột đôi giày vào chân chó. Sau đó Thẩm Húc xuống lầu mở cửa… Thả chó hành hung.
Sau khi ba con chó cắn chết người, bọn họ lại đổi giày, mang đôi giày dính máu của Vương Ải đi tiêu hủy, Thẩm Húc còn làm bộ té xỉu trước cửa nhà, bị người ta phát hiện đi báo cảnh sát.
Vụ án cơ hồ hoàn mỹ đến không có chút sứt mẻ nào.
Sau đó Thẩm Húc làm bộ tinh thần có vấn đề, quả nhiên liền được chuyển vào bệnh viện tâm thần tốt nhất, không nghĩ tới Oss lại là bạn của Trần Bổn Lâm, bởi vậy thiếu niên không cần tốn nhiều công sức liền được hắn điều trị.
Chứng bệnh của Thẩm Húc rất kì lạ, làm Trần Bổn Lâm phi thường chú ý tới, mà đồng thời Vương Ải cũng giả bộ quan tâm Thẩm Húc, làm Trần Bổn Lâm có không ít thời gian đối thoại với cô. Một năm này, Thẩm Húc thực hiện lời hứa của mình, làm bộ biến thành kẻ điên bị kích động. Mà Vương Ải thì đang hưởng thụ những giây phút cuối cuộc đời, mỗi một ngày đều tận lực hưởng thụ thời gian ở bên cạnh Trần Bổn Lâm, tuy rằng mỗi tối, hắn đều quay về bên cạnh người con gái mà mình yêu nhất.
Ngày Vương Ải nhận được kết quả khám sức khỏe, bệnh viện báo cho cô biết bệnh tình của cô đã trở nên nguy kịch, cô lập tức báo cho Thẩm Húc biết.
Ngày đó Thẩm Húc cùng bác sĩ Trần gặp mặt, Vương Ải đứng bên cửa sổ, đó là lần chót cô gặp bác sĩ Trần.
Sau khi mọi người đi rồi, Thẩm Húc dùng tiếng chó sủa làm mệnh lệnh, thực hiện giao dịch năm ngoái. Vương Ải mang chó tới, giống như năm đó, giết chết người mình yêu nhất, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Lúc cảnh sát điều tra, Thẩm Húc giả bộ đào tẩu, vừa chạy vừa giả tiếng chó sủa, khiến cho người ta nghi ngờ. Khi trở lại cảnh cục, sẽ đem hết toàn bộ sự việc đổ lên đầu Vương Ải, nói là một năm này bị cô uy hiếp nên mới không dám nói, nhưng khi cô giết bác sĩ Trần, bản thân quá sợ hãi nên mới đi báo án. Thẩm Húc sở dĩ phải bỏ trốn, là bởi vì hắn cần một tin tức xác định bác sĩ Trần đã chết! Vương Ải chắc chắn sẽ đền tội còn Thẩm Húc sẽ được tự do, chiếm được di sản lớn của gia đình, bắt đầu sống cuộc sống cho bản thân. Dùng một năm thay đổi nửa đời sau của mình, hắn cảm thấy rất đáng giá.
Oss sau khi nghe xong, vẻ mặt bội phục nhìn Thẩm Húc, “Không phải mi là học sinh trung học sao? Sao có thể nghĩ ra được mấy cái này?”
Thẩm Húc vẻ mặt thoải mái nói, “Chỉ tiếc… Thất bại trong gang tấc.” Nói xong, liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ.
Oss nhíu mày, “Cũng may bắt được thằng nhóc như mi, bằng không sớm hay muộn gì cũng sẽ có đại họa, trên đời này quả nhiên người xấu là do trời sinh.”
“Người xấu không phải là do trời sinh.” Vương Ải thản nhiên nở nụ cười, “Chính là cuộc sống rất không công bằng, có người quá hạnh phúc làm cho người ta ghen tị. Mà có người lại quá đáng thương, ngay cả sự tôn trọng ít nhất cũng mất, tất cả mọi sự bất hạnh đều bám vào người.”
Oss bảo Tôn Kỳ đừng nhìn An Cách Nhĩ nữa, về sau còn nhiều cơ hội, giờ mang hai hung thủ này về đi.
Tôn Kỳ mang người rời đi, trước khi đi còn nói trong tay còn một đống vụ án chưa giải quyết, muốn An Cách Nhĩ cố vấn, mấy ngày nữa lại tới.
Oss vươn tay cào tóc, thở dài một tiếng, “Ai, lão Trần a lão Trần, sao lại chết oan uổng như vậy, bị một bệnh nhân tâm thần yêu.”
Eliza một lần nữa nhảy lên đầu vai Oss, vỗ vỗ hắn an ủi.
“Quên đi, coi như chân tướng đã rõ ràng. Tôi đi thông báo cho gia đình bác sĩ Trần.” Oss ủ rũ đứng dậy, Cửu Dật thấy tinh thần hắn vẫn còn suy sụp, lên tiếng nói, “Tôi chở anh đi.” Nói xong cùng hắn ra ngoài.
Mạc Phi sau khi đem đống quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, bước ra ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, “Vụ án này làm cho người ta rất không thoải mái. Anh cảm thấy Vương Ải không có hận bác sĩ Trần tới mức đó, tại sao phải làm chuyện tàn nhẫn như thế?”
“Nếu cô ta không chết, có thể sẽ thầm yêu bác sĩ Trần cả đời.” An Cách Nhĩ cầm tách hồng trà lên, thổi một hơi, thấp giọng nói, “Yêu quá mãnh liệt sẽ thường lẫn lộn giữa muốn và chiếm giữ.” Nói xong, vươn tay vỗ nhẹ hai má Mạc Phi, “Tựa như đề bài kia, có người buông tha tình yêu vì hạnh phúc của đối phương, có người vì yêu mà làm đối phương mất đi hạnh phúc… Vương Ải là như vậy mà bác sĩ Trần cũng như vậy.”
Mạc Phi sửng sốt, “Ý em là, bác sĩ Trần thích cô ta, Vương Ải không phải ảo tưởng?”
An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, “Nếu không thì sao hắn lại đưa ra câu hỏi đó, hơn nữa còn dung túng cô ta ở bên cạnh mình?”
“Áy náy?” Mạc Phi nhíu mày, “Nghĩ không ra.”
“Không cần phải hiểu.” An Cách Nhĩ đặt tách trà xuống, “Vương Ải vốn sẽ chết, chịu tội giết Trần Bổn Lâm sẽ mãi mãi gắn liền sau tên của cô ta, đây có thể chính là nguyện vọng của cô. Tự xưng là giảo quỷ, đại khái là vì cô đã được báo trước là mình sẽ phải chết, giảo còn là cô đơn mà cô ta tự đánh giá bản thân mình, cô ta cảm thấy bản thân cũng đủ xinh đẹp không thua kém ai.”
“Anh cảm thấy ngày đầu tiên trở về đã gặp vụ án thế này, thật sự rất mất hứng.” Mạc Phi cầm quần áo lên chuẩn bị đi tắm.
“Đừng mất hứng, Mạc Phi, quên nó đi!” An Cách Nhĩ vươn tay vuốt lông Ace, “Có vài người khi đã đi rồi, vô luận có gây ra bao nhiêu xúc động, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị lãng quên. Người còn sống sẽ tiếp tục đi trên con đường của mình, cuộc đời này là vậy. Làm chúng ta phải nhớ suốt đời chỉ có vài người mà thôi.”
“Vẫn nhớ không ra sao?”
Oss đứng trong phòng bệnh, nhìn thiếu niên mười sáu tuổi gầy yếu nằm trên giường, hỏi bác sĩ đang cầm bản ghi chép bên cạnh.
“Nó có thể đã bị kích động quá lớn, cho nên không thể miễn cưỡng.” Bác sĩ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Kiên nhẫn đi.”
“Cả năm rồi còn chưa đủ kiên nhẫn sao?” Oss nhìn trời, vỗ vỗ bả vai bác sĩ, “Khi nào có tiến triển thì báo cho tôi.”
“Được.” Bác sĩ thấy Oss vội vã chạy ra ngoài, cười hỏi, “Nhìn cậu hôm nay tâm tình có vẻ không tồi.”
“Chắc là do thời tiết đi.” Oss nở nụ cười, tùy tiện mở cửa, bước ra ngoài.
Bác sĩ lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng sờ mái tóc khô thưa thớt của thiếu niên, “Hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai tôi lại đến.”
Nói xong, hắn cầm bản ghi chép ra ngoài, vừa bước tới cửa bỗng nhiên nghe được một thanh âm kì lạ, giống như tiếng chó sủa, hơn nữa còn là chó lớn.
Theo lý thuyết, khi một người nghe được tiếng chó sủa cách đó cả dặm thì không phải việc gì lạ, nhưng đây là ở trong phòng bệnh. Bác sĩ quay đầu lại, nhìn nhìn khắp nơi, không thấy con chó nào, chỉ có thiếu niên nằm trên giường mặt không chút thay đổi.
Lắc lắc đầu, chắc là do hôm trước, con gái cưng cứ đòi nuôi chó con, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy. Bác sĩ tự giễu cười cười. Đóng cửa lại, nghĩ nghĩ, hay là đi mua chó về nuôi?
Trong phòng bệnh chỉ còn lại thiếu niên kia, hắn nhẹ nhàng há miệng thở dốc, sủa hai tiếng “Gâu gâu!”
~o~O~o~
“Trên đời này, tất cả những đóa hoa thanh cao đều sẽ héo rũ, chỉ có cỏ dại là mãi trường tồn…”
Trên sân khấu, một diễn viên kịch mặc tang phục nhẹ nhàng nói ra lời kịch, dưới sân khấu, mọi người đều nhập tâm vào vở diễn, ngoại trừ một người.
“Oáp….” An Cách Nhĩ ngáp một cái rõ to, khiến cho một vị phu nhân tóc bạc ngồi bên cạnh phải bất mãn.
“An Cách Nhĩ!”
Mạc Phi nhỏ giọng nhắc nhở hắn chú ý hình tượng.
An Cách Nhĩ vẫn như cũ không hề kiêng nể, vô cùng bất mãn với vở kịch trên sân khấu, “Tại sao lại có nhiều người bỏ tiền ra vô xem mấy người này diễn trò? Tùy tiện tạo bối cảnh liền tin tưởng là tòa thành?”
Mạc Phi nhẹ nhàng thấp giọng nói, “Anh đã nói là em sẽ không thích, nhưng em cứ tự mình đòi đi mà.”
An Cách Nhĩ quay sang nhìn Mạc Phi, rất nghiêm túc nói, “Anh có nói sao? Tôi không nghe thấy.”
Mạc Phi bất đắc dĩ, rõ ràng hắn đã tốn biết bao nhiêu thời gian để khuyên ngăn, một khi An Cách Nhĩ thoát khỏi vụ án và hội họa, thể nào cũng sẽ biến thành một đứa trẻ vô cùng tùy hứng.
“Oáp ~~” Sau khi ngáp thêm một cái, An Cách Nhĩ dứt khoát đứng lên, đi về.
Đây là hành vi cực kì không lễ phép, làm cho hầu hết những người xung quanh đều bất mãn.
An Cách Nhĩ bọn họ đang ở London. Nửa tháng trước, hắn nhận lời giúp bá tước Stephen phá giải một vụ án, là vụ người giúp việc bị giết trong nhà, bá tước muốn hắn thay cô rửa sạch nỗi oan. Bá tước vì để cảm tạ, tặng hắn với Mạc Phi cặp vé xem kịch vô cùng đắt đỏ, dù có tiền cũng chưa chắc mua được, vì thế An Cách Nhĩ mới kích động chạy tới xem trong đó có cái gì.
Hai người bước ra khỏi rạp hát, An Cách Nhĩ ngẩng mặt nhìn bầu trời mênh mông, “Lại sương mù.”
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi phủ thêm áo khoác cho hắn, “Tiếp theo đi đâu đây?”
“Vô xem tiếp vở kịch đó đi.” An Cách Nhĩ cân nhắc suy nghĩ, cảm thấy bây giờ đi vòng vòng chi bằng kiếm chỗ nào ngồi cho rồi.
Mạc Phi vô lực, “Em lại không thích xem.”
“Chậc chậc.” An Cách Nhĩ vươn ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc, “Xem tác phẩm nghệ thuật mà mọi người yêu thích chính là đường tắt để dung nhập vào xã hội ở đó…”
Nói còn chưa dứt lời tay đã bị Mạc Phi nắm lấy kéo đi.
“Chúng ta lập tức về nước, còn dung nhập cái gì nữa?” Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ, cùng nhau bước đi trên con đường ẩm ướt, không khí lành lạnh.
Tâm tình của An Cách Nhĩ tựa hồ rất tốt, “Anh đoán xem, cả năm rồi Ace không gặp chúng ta, nó còn nhớ chúng ta không?”
“Cửu Dật nói, mỗi ngày nó đều chọc Oss, mỗi khi thấy ảnh của em đều sủa lên mấy tiếng.” Mạc Phi mỉm cười, “Nghe nói Oswald gần đây có cả đống án kiện chưa giải quyết, vị trí đội trưởng sắp mất rồi.”
“Thật không?” Tâm tình An Cách Nhĩ lại tốt lên một chút, “Gần đây có rất nhiều vụ án ly kì sao?”
“Ân, hôm qua nghe Oss nói, lúc chúng ta vừa đi liền xảy ra một vụ án quái lạ, đến bây giờ vẫn chưa được phá, tình huống cụ thể chờ chúng ta về rồi nói sau.”
An Cách Nhĩ gật gật đầu, hai người băng qua con phố dài, Mạc Phi đột nhiên chỉ vào cột mốc đường, “Nhìn nè, An Cách Nhĩ, đường Hanbury.”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, đột nhiên muốn cười, “Mạc Phi, sở dĩ thời đại đó Jack () có thể ngang ngược như vậy, là bởi vì không có công nghệ kỹ thuật, bây giờ thì khác rồi, pháp y nào cũng có thể mang hắn ra chịu tội trước pháp luật.”
() ACN đang nói đến Jack the Ripper – kẻ sát nhân đồ tể.()
Mạc Phi cười, thấy hắn lại bắt đầu lười biếng, ngoài trời rất lạnh, ở ngoài lâu quá chắc sẽ bị cảm. Hai người trở về khách sạn, ngủ thẳng tới sáng mai, sau đó mua vé máy bay về nước.
…
Cửu Dật sau khi nhận được cuộc gọi của Mạc Phi, liền quay đầu sang nhìn Ace đang nằm úp sấp bên lò sưởi, “An Cách Nhĩ sáng mai về đó.”
“Gâu gâu!”
Không biết Ace nghe có hiểu không, chỉ thấy nó vui vẻ kêu lên. Bên dưới lớp lông dày của nó có một con sóc màu trắng xinh đẹp chui ra. Phóng lên bả vai Cửu Dật, cọ cọ má hắn.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng sét, ánh sáng xanh chợt lóe lên, sau đó đèn trong phòng cũng chớp tắt.
Eliza nhanh chóng chui tọt vào túi Cửu Dật, cẩn thận chui đầu ra xem xét.
Ace nhảy khỏi sô pha, đứng trước cửa sổ, nó đứng thẳng lưng nên nhìn có vẻ uy phong lẫm liệt. Ace mở to cặp mắt màu lam nhạt, nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ, sau đó đột nhiên nhìn lên bầu trời.
Cửu Dật cũng bước tới quan sát, chỉ thấy ngoài trời mưa to không ngừng, nước mưa chảy xuôi trên mặt đất tạo ra gợn sóng, khoảng chạng vạng vào mùa đông thường có mưa to loại này, nói không chừng lát nữa lại biến thành mưa đá… Thời tiết kiểu gì không biết.
Cửu Dật xuất thần nhìn bầu trời đang dần tối đi, “Oss sao còn chưa tới?”
“Gâu!” Ace sủa một tiếng, Cửu Dật lấy điện thoại ra, “Được rồi! Bảo hắn mua hamburger cho mày.”
Nhưng mà đầu dây bên kia không có người nghe, khẽ nhíu mày, hắn chuyển sang gọi cho cảnh cục.
Tiếp máy là nữ cảnh sát mới tới, Tôn Kỳ. Lúc trước đã từng cùng tới phòng tranh với Oss, vốn đã mến mộ An Cách Nhĩ từ lâu, muốn đến mở mang kiến thức một chút, chỉ tiếc cả năm nay An Cách Nhĩ đều ở nước ngoài.
Gặp phải mỹ nữ mà không chào hỏi vài câu thì thật không lễ phép, Cửu Dật thi hành theo nguyên tắc: nữ nhân là báu vật, tán gẫu hai câu, sau đó hỏi Tôn Kỳ, “Oss đâu? Có án tử à?”
“Ân…” Tôn Kỳ do dự một chút, thấp giọng nói, “Oss vừa nhận được cuộc điện thoại, sau khi nghe xong, sắc mặt cực kì khó coi, cũng không cho tôi theo, nói là con gái không được nhìn!”
“Nga…” Cửu Dật gật đầu, xem ra lại có án lớn. Mới hôm qua Oss còn nhảy nhót vui vẻ, bởi vì An Cách Nhĩ sắp về, mấy vụ án bị dồn đọng cuối cùng cũng phá được, hắn cũng không cần áp lực nữa.
Cửu Dật không có gì làm nên mở nhạc nghe, nấu cơm tối, cùng Eliza với Ace ăn no sau đó dựa vào ghế sô pha xem TV.
Vẫn giống như ngày trước, Cửu Dật ngủ trên sô pha.
Cũng không biết qua bao lâu, liền cảm thấy bên tai ướt ướt. Hắn tỉnh lại nhìn thấy Ace đang liếm hắn, phỏng chừng là đang nhắc nhở, bảo hắn lên lầu ngủ đi.
Cửu Dật xoa cổ đứng lên…
Đột nhiên sấm đánh xuống một cái ầm, điện quang màu lam chợt lóe, chiếu rọi căn phòng tối đen, Cửu Dật phát hiện có người đang ngồi cạnh bàn.
“Á trời ơi!” Cửu Dật hoảng sợ, lúc này mới cảm thấy thân ảnh đó có chút quen thuộc.
Hắn bật đèn lên, phát hiện người đó là Oss.
Hắn không biết Oss ngồi đó bao lâu rồi, tóc với áo khoác đều ướt hết, nước trên tóc còn nhỏ giọt, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, trong tay cầm một con gấu bông.
“Oss?” Cửu Dật ý thức được đã có vấn đề gì đó, bước tới đẩy đẩy hắn, “Anh không sao chứ?”
Oss không nhúc nhích.
“Ê! Hoàn hồn đi a!” Cửu Dật vỗ tay hai cái trước mặt Oss.
Thật lâu sau, Oss mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Có chuyện gì vậy?” Cửu Dật hỏi.
Trầm mặc trong chốc lát, Oss mở miệng, “Bác sĩ Trần, chết rồi.”
“Hả?” Cửu Dật giật mình.
Bác sĩ Trần tên đầy đủ là Trần Bổn Lâm, là bạn thân của Oss từ trung học. Bác sĩ Trần là người rất giỏi, là bác sĩ giỏi nhất của khoa thần kinh, một người tốt như vậy sao lại chết?
Cửu Dật kéo ghế ra ngồi xuống, bỗng nhiên cảm thấy con gấu bông trong tay Oss rất quen mắt, giờ mới nhớ, đây là quà sinh nhật của Lệ Lệ, con gái bác sĩ Trần mà Oswald mua tặng, con bé đó vô cùng dễ thương, hắn nhịn không được nhíu mày, “Đừng nói là…”
“Ừh, Lệ Lệ cũng chết, còn có vợ cậu ấy nữa.” Lúc nói chuyện, trong mắt Oss ngoại trừ đau buồn còn có vô số nghi hoặc.
Cả nhà cùng chết… Cửu Dật phát hiện con gấu bông trong tay Oss dính máu, là mưu sát?
“Thẩm Húc chạy rồi.”
Tối nay Oss chỉ nói một câu rồi lại một câu, Cửu Dật nhìn ra, hắn bị kích động quá lớn, “Để tôi gọi cho Hạ Tề, bảo hắn qua xem anh.”
“Bọn họ bị chó cắn chết.” Oss đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Cửu Dật nghe không hiểu, “Cái gì?”
“Ba người, đều bị chó cắn chết, thi thể bị ăn một nửa. Pháp y nói, tìm được ba loại dấu răng, nhưng trên mặt đất chỉ có một dấu chân.”
Cửu Dật há miệng, “Nói thiệt hay nói chơi….”
“Một năm trước, khi An Cách Nhĩ vừa mới đi, tôi đã nhận được một vụ án tương tự. Một tòa tiểu biệt thự nằm trong hoa viên khu C, quản lý báo có người chết. Lúc chúng tôi tới, phát hiện trong nhà có ba cỗ thi thể, một cặp vợ chồng cùng một cô bé tuổi, đứa con trai tuổi thì bị thương nằm té xỉu trước cửa. Pháp y phát hiện trên thi thể có ba dấu răng khác nhau, cùng loại với dấu răng của giống Fila Brasileiro, nhưng trên mặt đất chỉ có một dấu chân, dấu chân rất lớn.” Oss tựa hồ rất quen thuộc với vụ án kia, máy móc đem nội dung nói ra, “Thiến niên kia tên là Thẩm Húc, nó là nhân chứng mục kích duy nhất, nhưng sau khi trị liệu nó lại không mở miệng nói chuyện nhiều. Vụ án này được gọi là án chó địa ngục, vẫn chưa hề phá được, bác sĩ Trần là bác sĩ phụ trách của Thẩm Húc.”
Cửu Dật theo bản năng vươn tay sờ lông Ace, chó ba đầu không phải là chó địa ngục() sao?
…
Máy bay chậm rãi đáp sân bay thành phố S.
An Cách Nhĩ xuống máy bay, cùng Mạc Phi xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi sân bay, vừa bước ra khỏi cửa, quả nhiên đã có một chiếc xe màu đen đứng chờ.
Kính xe vừa được kéo xuống, không đợi người trong xe mở cửa, một con Husky uy vũ đã theo cửa sổ nhảy ra, chạy như điên về phía An Cách Nhĩ.
“Ace!” An Cách Nhĩ vươn tay đón Ace, Mạc Phi vội vàng ném hành lý chạy tới, quả nhiên An Cách Nhĩ không thể chịu được sức nặng của Ace, thản nhiên ngã ra sau, Mạc Phi vừa vặn đỡ được.
“Hế lô, An Cách Nhĩ, Mạc Phi!”
Cửu Dật bước ra khỏi xe, ngoắc ngoắc hai người.
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi dẫn Ace bước tới.
Mọi người vào xe hàn thuyên, Cửu Dật chở bọn họ về nhà cất hành lý.
Mạc Phi ngồi ở ghế phó lái trò chuyện với Cửu Dật, An Cách Nhĩ ngồi phía sau, vuốt lông Ace nằm trên đùi.
“Oss đâu?”
An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi một câu.
“Ách…” Cửu Dật hơi chần chờ, “Tâm tình hắn không tốt lắm, đi lo vụ án rồi.”
“Xảy ra chuyện gì à?” Mạc Phi hỏi.
Cửu Dật do dự một chút, “Một lời khó nói hết.”
Mạc Phi mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng cũng không hỏi nhiều. Xe chạy trong chốc lát chợt nghe Cửu Dật đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, An Cách Nhĩ, có sinh vật nào có ba đầu không?”
Mạc Phi sửng sốt, An Cách Nhĩ bất động thanh sắc tiếp tục xoa lỗ tai Ace, mở miệng hỏi, “Liền thân hả?”
“Ba đầu đó đều có thể sử dụng chứ?” Cửu Dật hỏi, “Hai người nói xem chó địa ngục có thật không vậy?”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu, nhẹ nhàng vuốt cằm, ý vị thâm trường nói, “Đây là vụ quấy nhiễu Oss à?”
Cửu Dật bất đắc dĩ nở nụ cười, thần côn An Cách Nhĩ đã trở lại.
Hết chương .
() “Jack the Ripper” (tạm dịch: Jack – kẻ sát nhân đồ tể) là một trong những cái tên được biết đến nhiều nhất trong những kẻ sát nhân nổi tiếng nhất trên thế giới. Trong khoảng năm từ năm , hắn là nỗi khiếp đảm với người dân Luân Đôn và sự xấu hổ của cảnh sát nước Anh khi lần lượt nạn nhân, trong đó đa phần là phụ nữ, bị sát hại một cách tàn bạo và bệnh hoạn. Tuy nhiên, danh tính đích thực của kẻ giết người cho đến nay vẫn nằm sau bức màn đen bí ẩn. (Nguồn: baotintuc.vn)
() Chó địa ngục: Là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, tên tiếng Anh là Cerberus hay Kerberos là con chó săn ba đầu của Hades, với cái đuôi rắn, là con vật canh giữ ở cổng địa ngục. [Theo Wiki]
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi đè Thẩm Húc đang cáu kỉnh lại, Oss thấy thiếu niên suy sụp ngã xuống sô pha, nhịn không được ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Có thể nói chưa?”
An Cách Nhĩ gật đầu, bảo Vương Ải kể lại quá trình gây án.
Lúc Vương Ải nói chuyện, ngữ khí và bộ dáng đều rất cổ quái.
Oss đã gặp qua rất nhiều tội phạm kể lại quá trình gây án, nhưng lại đem sự thật nói ra như kể chuyện tình yêu, thậm chí còn có cảm giác mơ mơ màng màng; thì đây là lần đầu tiên, một lúc sau mới hiểu được cái gọi là yêu tới chết đi sống lại.
Vương Ải từng là một bệnh nhân của Trần Bổn Lâm, trong quá trình chữa bệnh, cô đã yêu hắn.
Oss vừa nghe xong liền sợ hãi, tâm nói các cô gái trên đời này bị cái gì vậy? Tên tiểu tử Trần Bổn Lâm đó đúng là rất đẹp trai, có tiền, có tài, nhưng mà đánh rắm rất thối cộng thêm tính tình bị hư, lúc trưởng thành thì đã tốt hơn nhiều rồi… Hồi còn trẻ đúng thật là quỷ cũng không bằng.
An Cách Nhĩ thấy biểu tình của Oss biến hóa, mỉm cười bảo, “Oss.”
“Hả?” Oss xoay đầu lại nhìn hắn.
“Người càng khó hiểu, một khi đã hiểu ra, mị lực càng nhiều.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng khéo léo giải thích cho Oss.
“Vậy sao?” Oss sờ đầu, chỉ thấy An Cách Nhĩ nháy mắt về phía Tôn Kỳ mấy cái — Cho nên, cố gắng rút ngắn khoảng cách!
Oss có chút khó khăn, hay là phải biến thành con quỷ thấy ghét như Trần Bổn Lâm mới có được người yêu?
Chuyện tình yêu của Vương Ải rất đơn giản, có thể liên quan đến căn bệnh năm ấy của cô.
Mà Vương Ải lại tin chắc, Trần Bổn Lâm có hảo cảm với cô.
Mạc Phi luôn luôn ở bên cạnh lắng nghe, hắn cảm thấy, Vương Ải có thể biến sự quan tâm của bác sĩ đối với bệnh nhân lẫn lộn thành tình yêu.
Oss cũng “Sách” một tiếng, “Nói tới tói lui, bác sĩ Trần đối với bệnh nhân tốt hơn so với người bình thường…” Nói xong, rất bất mãn nhìn Thẩm Húc liếc mắt một cái, cảm thấy thằng nhóc này lấy oán trả ơn, cũng hiểu được là do bản thân mình gây ra, năm ngoái mang nó tới cho bác sĩ Trần làm gì?!
Nhưng dùng lời của Vương Ải mà nói, cô xác minh Trần Bổn Lâm có hảo cảm với mình, hơn nữa còn khẳng định hắn thích mình, nhưng sau đó hắn lại phản bội, kết hôn với một thiên kim tiểu thư, tài mạo xuất chúng lại có tiền, tạo thành một gia đình hạnh phúc, cô lại bi thương cả một đời.
“Cô nói vợ cậu ấy?” Oss sửng sốt.
Vương Ải gật đầu.
“Oa, cô vọng tưởng rồi, hai người đó quen nhau lâu lắm rồi.”
Vương Ải nhìn hắn trong chốc lát, “Vậy tại sao hắn còn yêu tôi? Là hắn yêu sai người!”
Oss khẽ rút khóe miệng, nhỏ giọng nói, “Cô chẳng lẽ không nghi ngờ, e là không phải vậy, bác sĩ Trần căn bản không có yêu cô.”
“Không phải!” Vương Ải lắc đầu, “Tôi khẳng định!”
Oss bất đắc dĩ nhún vai, Cửu Dật cũng hiểu điều này thật làm cho người ta không biết làm sao, nhưng An Cách Nhĩ lại gật đầu, lên tiếng nói, “Tôi tin cô, nói tiếp đi.”
Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.
Chỉ có Mạc Phi là không ngẩng đầu lên, hắn đang lấy quần áo trong hành lý ra đem đi giặt.
“Vậy tại sao cô lại giết cậu ấy?” Oss không nghĩ ra, “Hơn nữa, tại sao lại phải giết Thẩm gia, có liên quan gì tới Thẩm Húc?”
Vương Ải trầm mặc một lúc, bắt đầu nói tiếp đoạn bị cắt ngang lúc nãy.
Năm đó khi Vương Ải được chữa hết bệnh, cô đã nghĩ phải cùng Trần Bổn Lâm có một cuộc sống mới. Nhưng mà lúc đi tìm hắn, lại thấy hắn ở căn tin cầu hôn với một mỹ nhân, bác sĩ Trần cao ngạo thành kính như một tín đồ. Nhưng khi Vương Ải nhìn mỹ nhân vô cùng vui vẻ kia, cô cảm thấy bản thân không thể so sánh với đối phương.
Lúc ấy, mặt cô không chút thay đổi bỏ đi, không ở lại xem cặp đôi đang hạnh phúc đó.
Sau khi ra viện, Vương Ải việc gì cũng làm để kiếm sống. Hơn nữa cô còn đi hỏi thăm những người xung quanh bác sĩ Trần, người yêu của hắn có thân phận thế nào, cô thừa nhận là bản thân có chút tò mò, rất muốn tra được khuyết điểm của đối phương dù chỉ một ít. Cuối cùng mới biết, thì ra đối phương là thiên kim tiểu thư, có hai dòng máu, được học hành đàng hoàng, giống như một công chúa. Mấu chốt chính là người kia hầu như không có khuyết điểm nào, thân gia trong sạch, bình thường thích làm từ thiện giúp đỡ người khác, rộng rãi lại lạc quan.
Vương Ải lúc ấy rất đau khổ, cô không có dũng khí đem mình ra so sánh cho nên lặng lẽ biến mất.
Có một lần, Vương Ải đi ngang qua một làng xã, nghe nói là phải di dân, chỉ có ba con chó nhỏ bị vứt ở ven đường. Cô cảm thấy mấy con chó đó giống như cô, cho nên đã mang chúng về nhà. Mặc kệ cuộc sống khốn đốn, cô vẫn chiếu cố ba con chó phi thường tốt.
Mỗi ngày cô có một thói quen, sẽ tới bệnh viện nhìn trộm bác sĩ Trần, nhưng mà trước sau cô vẫn không tiếp cận đối phương, trong lòng rất phức tạp.
Thật ra có một ngày, Trẩn Bổn Lâm phát hiện ra cô. Hắn rất ôn nhu hỏi han, hỏi cô có cần giúp đỡ không, nhưng mà ở Vương Ải xem ra, cái này so với phản bội còn đau lòng hơn, người đàn ông này giống như không có trái tim.
Lúc đó, cô bắt đầu có suy nghĩ muốn trả thù Trần Bổn Lâm, vì thế nói dối là mình không tìm được việc làm, cuộc sống rất khó khăn, bởi vì không ai chịu mướn người từng bị bệnh tâm thần.
Trẩn Bổn Lâm hỏi người trong bệnh viện, quả nhiên đang thiếu người dọn vệ sinh, vì thế Vương Ải đã ở lại, mỗi ngày có thể danh chính ngôn thuận gặp mặt bác sĩ Trần.
Vài ngày sau, Vương Ải gặp được một thiếu niên ngồi một mình ở ven đường, thần sắc của thiếu niên đó không hiểu sao lại làm cô nghĩ tới chính mình, rất cô đơn, rất đáng thương, giống như bị phản bội.
Vương Ải bước tới nói chuyện với thiếu niên, người kia không ai khác chính là Thẩm Húc.
Sau khi nói chuyện với nhau, Thẩm Húc nói với Vương Ải, mẹ mình đã chết, ba ba thì cưới vợ mới, rất đẹp, thiếu niên rất hận ba mình vì dám vong ân phụ nghĩa. Sau đó người mẹ mới sinh ra một đứa em gái, vì thế ba ba liền bị hai người đó lừa đi mất, đối xử với thiếu niên vô cùng lãnh đạm.
Vương Ải sau khi nghe xong, có chút xúc động nói, “Đàn ông đều là như vậy, thích xinh đẹp, chỉ đối xử tốt với họ, còn những người không quan trọng thì lại rất xem nhẹ, ngẫu nhiên cho đi một chút tình yêu, giống như bố thí tự xem là vĩ đại…”
Thẩm Húc lúc đó gật đầu, cảm thấy rất có lý!
Vương Ải bị thiếu niên làm cho xúc động, ngẩng đầu nhìn, thấy sắc trời đã tối, liền chủ động đưa Thẩm Húc về, lúc đứng trước cửa nhà thì đụng phải người mẹ kế của Thẩm Húc.
Vương Ải sửng sốt, bởi vì người mẹ kế của Thẩm Húc rất đẹp, cái loại cảm giác khi nhìn thấy vợ của Trần Bổn Lâm là y như đúc.
Mẹ kế của Thẩm Húc cảm tạ Vương Ải, cũng mời cô vào nhà, Vương Ải lúc đó nhìn thấy ba ba của Thẩm Húc, cùng một loại người với Trần Bổn Lâm, mà khi hai vợ chồng ở chung, hình thức so với cặp kia cũng chẳng khác nhau mấy, còn có một cô công chúa đáng yêu, gia đình hạnh phúc làm cho cô ghen tị, thứ mỹ mãn mà cô vĩnh viễn cũng không thể có được.
Vương Ải rất khó chịu, trong lòng dâng lên oán hận thản nhiên, có cái gì đó đang thiêu đốt trong cơ thể.
Hai người thường xuyên qua lại, Thẩm Húc cũng hay tìm cô tâm sự. Cả hai đều tìm được không ít điểm chung, cảm thấy bản thân bị người ta vứt bỏ, là người không ai yêu, đối với tất cả mọi người chỉ có hận.
Thẩm Húc thường xuyên gây rắc rối, đại khái cũng vì để ba ba chú ý, nhưng Vương Ải phát hiện ra, ba ba của Thẩm Húc thật lòng thật dạ thương yêu mẹ con nhà kia, đối xử với Thẩm Húc rất lạnh nhạt.
Bởi vậy trong lòng Thẩm Húc chứa đựng đầy oán hận, hận tất cả những người bên cạnh mình.
Có một ngày, Vương Ải bị té xỉu trong lúc làm việc, khi tỉnh lại đã được đưa vào bệnh viện. Bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho cô, thật bất hạnh, cô bị ung thư, còn là thời kì cuối, có thể chỉ sống được hai năm nữa.
Vương Ải cầm tờ giấy kiểm tra sức khỏe rời khỏi bệnh viện, cảm thấy bầu trời như sập xuống, lúc đó cô nghĩ phải đi tìm Trần Bổn Lâm, bảo hắn an ủi mình.
Nhưng khi tới nơi, lại được người ta báo cho một tin, Trần Bổn Lâm xin nghỉ phép hai tháng, nghe nói là vợ hắn mang thai sắp chuyển dạ cho nên bây giờ hắn dành tất cả thời gian để ở cạnh vợ mình.
Vương Ải lén lút tới chỗ bệnh viện vợ hắn đang ở, đi nhìn một cái, quả nhiên bác sĩ Trần đang tận tâm chiếu cố vợ mình.
Vương Ải một lần nữa lẳng lặng về nhà, giống như mấy lần trước, trái tim nát thành từng mảnh, mà cảm giác thương tâm không phải vì bản thân cô độc mà là một loại cảm giác không thể hiểu được — bản thân thật sự làm cho người ta chán ghét.
Về tới nhà, cô thấy Thẩm Húc đang cho ba con chó ăn.
Ba con chó nhỏ từng bị người ta vứt bỏ nơi ven đường, bây giờ đã lớn thành ba con chó to, đứng lên so với nam tử còn cao hơn. Đại khái vì ở trong căn phòng âm u suốt một thời gian dài, cho nên dị thường hung hãn, chỉ nghe lời Vương Ải và Thẩm Húc mà thôi.
Thẩm Húc thấy sắc mặt tái nhợt của Vương Ải, liền hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô nói, bản thân không còn sống bao nhiêu lâu nữa, bị người ta làm thương tổn, cảm thấy cuộc đời này không còn gì đáng giá.
Thẩm Húc sau khi biết tình trạng của cô, đột nhiên hỏi, “Vậy cô có hận bác sĩ đó không?”
Vương Ải gật đầu, “Có.”
“Cam lòng hay không cam lòng?”
Vương Ải lắc đầu, “Đương nhiên là không cam lòng!”
“Nếu như có thể cùng hắn chết đi thì sao?”
Mắt Vương Ải sáng lên.
Vì thế, hai người làm một cuộc giao dịch, thiếu niên sẽ dùng một năm để Vương Ải tiếp cận Trần Bổn Lâm, sau đó bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, hoàn thành tâm nguyện, kết thúc tất cả!
Hai người đạt được thỏa thuận, bọn họ trước tiên huấn luyện chó trong một thời gian ngắn, cuối cùng dùng chó làm hung khí hành hung.
Đêm đó, Vương Ải lặng lẽ mang chó tới bên cửa Thẩm gia, Thẩm Húc phụ trách ném ra bốn đôi giày, Vương Ải cột đôi giày vào chân chó. Sau đó Thẩm Húc xuống lầu mở cửa… Thả chó hành hung.
Sau khi ba con chó cắn chết người, bọn họ lại đổi giày, mang đôi giày dính máu của Vương Ải đi tiêu hủy, Thẩm Húc còn làm bộ té xỉu trước cửa nhà, bị người ta phát hiện đi báo cảnh sát.
Vụ án cơ hồ hoàn mỹ đến không có chút sứt mẻ nào.
Sau đó Thẩm Húc làm bộ tinh thần có vấn đề, quả nhiên liền được chuyển vào bệnh viện tâm thần tốt nhất, không nghĩ tới Oss lại là bạn của Trần Bổn Lâm, bởi vậy thiếu niên không cần tốn nhiều công sức liền được hắn điều trị.
Chứng bệnh của Thẩm Húc rất kì lạ, làm Trần Bổn Lâm phi thường chú ý tới, mà đồng thời Vương Ải cũng giả bộ quan tâm Thẩm Húc, làm Trần Bổn Lâm có không ít thời gian đối thoại với cô. Một năm này, Thẩm Húc thực hiện lời hứa của mình, làm bộ biến thành kẻ điên bị kích động. Mà Vương Ải thì đang hưởng thụ những giây phút cuối cuộc đời, mỗi một ngày đều tận lực hưởng thụ thời gian ở bên cạnh Trần Bổn Lâm, tuy rằng mỗi tối, hắn đều quay về bên cạnh người con gái mà mình yêu nhất.
Ngày Vương Ải nhận được kết quả khám sức khỏe, bệnh viện báo cho cô biết bệnh tình của cô đã trở nên nguy kịch, cô lập tức báo cho Thẩm Húc biết.
Ngày đó Thẩm Húc cùng bác sĩ Trần gặp mặt, Vương Ải đứng bên cửa sổ, đó là lần chót cô gặp bác sĩ Trần.
Sau khi mọi người đi rồi, Thẩm Húc dùng tiếng chó sủa làm mệnh lệnh, thực hiện giao dịch năm ngoái. Vương Ải mang chó tới, giống như năm đó, giết chết người mình yêu nhất, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Lúc cảnh sát điều tra, Thẩm Húc giả bộ đào tẩu, vừa chạy vừa giả tiếng chó sủa, khiến cho người ta nghi ngờ. Khi trở lại cảnh cục, sẽ đem hết toàn bộ sự việc đổ lên đầu Vương Ải, nói là một năm này bị cô uy hiếp nên mới không dám nói, nhưng khi cô giết bác sĩ Trần, bản thân quá sợ hãi nên mới đi báo án. Thẩm Húc sở dĩ phải bỏ trốn, là bởi vì hắn cần một tin tức xác định bác sĩ Trần đã chết! Vương Ải chắc chắn sẽ đền tội còn Thẩm Húc sẽ được tự do, chiếm được di sản lớn của gia đình, bắt đầu sống cuộc sống cho bản thân. Dùng một năm thay đổi nửa đời sau của mình, hắn cảm thấy rất đáng giá.
Oss sau khi nghe xong, vẻ mặt bội phục nhìn Thẩm Húc, “Không phải mi là học sinh trung học sao? Sao có thể nghĩ ra được mấy cái này?”
Thẩm Húc vẻ mặt thoải mái nói, “Chỉ tiếc… Thất bại trong gang tấc.” Nói xong, liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ.
Oss nhíu mày, “Cũng may bắt được thằng nhóc như mi, bằng không sớm hay muộn gì cũng sẽ có đại họa, trên đời này quả nhiên người xấu là do trời sinh.”
“Người xấu không phải là do trời sinh.” Vương Ải thản nhiên nở nụ cười, “Chính là cuộc sống rất không công bằng, có người quá hạnh phúc làm cho người ta ghen tị. Mà có người lại quá đáng thương, ngay cả sự tôn trọng ít nhất cũng mất, tất cả mọi sự bất hạnh đều bám vào người.”
Oss bảo Tôn Kỳ đừng nhìn An Cách Nhĩ nữa, về sau còn nhiều cơ hội, giờ mang hai hung thủ này về đi.
Tôn Kỳ mang người rời đi, trước khi đi còn nói trong tay còn một đống vụ án chưa giải quyết, muốn An Cách Nhĩ cố vấn, mấy ngày nữa lại tới.
Oss vươn tay cào tóc, thở dài một tiếng, “Ai, lão Trần a lão Trần, sao lại chết oan uổng như vậy, bị một bệnh nhân tâm thần yêu.”
Eliza một lần nữa nhảy lên đầu vai Oss, vỗ vỗ hắn an ủi.
“Quên đi, coi như chân tướng đã rõ ràng. Tôi đi thông báo cho gia đình bác sĩ Trần.” Oss ủ rũ đứng dậy, Cửu Dật thấy tinh thần hắn vẫn còn suy sụp, lên tiếng nói, “Tôi chở anh đi.” Nói xong cùng hắn ra ngoài.
Mạc Phi sau khi đem đống quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, bước ra ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, “Vụ án này làm cho người ta rất không thoải mái. Anh cảm thấy Vương Ải không có hận bác sĩ Trần tới mức đó, tại sao phải làm chuyện tàn nhẫn như thế?”
“Nếu cô ta không chết, có thể sẽ thầm yêu bác sĩ Trần cả đời.” An Cách Nhĩ cầm tách hồng trà lên, thổi một hơi, thấp giọng nói, “Yêu quá mãnh liệt sẽ thường lẫn lộn giữa muốn và chiếm giữ.” Nói xong, vươn tay vỗ nhẹ hai má Mạc Phi, “Tựa như đề bài kia, có người buông tha tình yêu vì hạnh phúc của đối phương, có người vì yêu mà làm đối phương mất đi hạnh phúc… Vương Ải là như vậy mà bác sĩ Trần cũng như vậy.”
Mạc Phi sửng sốt, “Ý em là, bác sĩ Trần thích cô ta, Vương Ải không phải ảo tưởng?”
An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, “Nếu không thì sao hắn lại đưa ra câu hỏi đó, hơn nữa còn dung túng cô ta ở bên cạnh mình?”
“Áy náy?” Mạc Phi nhíu mày, “Nghĩ không ra.”
“Không cần phải hiểu.” An Cách Nhĩ đặt tách trà xuống, “Vương Ải vốn sẽ chết, chịu tội giết Trần Bổn Lâm sẽ mãi mãi gắn liền sau tên của cô ta, đây có thể chính là nguyện vọng của cô. Tự xưng là giảo quỷ, đại khái là vì cô đã được báo trước là mình sẽ phải chết, giảo còn là cô đơn mà cô ta tự đánh giá bản thân mình, cô ta cảm thấy bản thân cũng đủ xinh đẹp không thua kém ai.”
“Anh cảm thấy ngày đầu tiên trở về đã gặp vụ án thế này, thật sự rất mất hứng.” Mạc Phi cầm quần áo lên chuẩn bị đi tắm.
“Đừng mất hứng, Mạc Phi, quên nó đi!” An Cách Nhĩ vươn tay vuốt lông Ace, “Có vài người khi đã đi rồi, vô luận có gây ra bao nhiêu xúc động, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị lãng quên. Người còn sống sẽ tiếp tục đi trên con đường của mình, cuộc đời này là vậy. Làm chúng ta phải nhớ suốt đời chỉ có vài người mà thôi.”