Phân tích vẫn tiếp tục.
Oss chỉ ra, “Dung mạo của bọn họ đều gần giống nhau, đều bắt được hung thủ, hung thủ ngoan ngoãn nhận tội, nhưng mà không lâu sau lại chết.”
“Dung mạo của bọn họ không phải gần giống nhau, mà là đều đặc biệt thu hút, diện mạo tiêu chuẩn của một mỹ nữ thanh thuần.” An Cách Nhĩ tổng kết một chút.
“Đúng là loại mỹ nữ nhu thuận.” Tôn Kỳ cầm tấm hình lên xem xét một chút, “Vô luận là ở thời đại nào, họ đều sẽ là người được chọn người yêu giữa một rừng nam nhân theo đuổi.”
“Nói cách khác, đối phương không chọn đại một người nào đó, mà là cố ý tìm người xinh đẹp?” Oss nhíu mày.
“Nếu một người không giết người, tại sao lại nhận tội?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Bình thường là xài người gánh tội thay.” Oss đoán.
“Hoặc là nhất thời hồ đồ.” Thân Nghị bổ sung.
“Hồ đồ?” Mạc Phi lần đầu tiên nghe nói còn có dạng hồ đồ nhận mình giết người.
“Có rất nhiều tình huống như vậy.” Oss cũng gật đầu, “Nói ví dụ như có người uống quá chén, lúc tỉnh lại thấy trong tay cầm hung khí, lại có động cơ giết người cũng không có nhân chứng mục kích, vì thế trở thành bi kịch.”
“Nếu nói như thế thì cũng đúng…” Mạc Phi gật đầu.
“Trong tình huống nào, sẽ làm một người đàn ông sinh ra xúc động muốn giết phụ nữ?” An Cách Nhĩ nói tiếp.
“Vì chuyện bị tổn thương linh tinh đi?” Tất cả mọi người cảm thấy, ngoại trừ tiền, lý do để nam giết nữ chỉ có nguyên nhân này là chủ yếu.
Oss đành phải thúc giục hắn, “An Cách Nhĩ, cậu nói nhanh đi, tại sao khi đến nghĩa trang sẽ phát hiện manh mối?”
“Giết người đều có lý do! Vô luận là bao nhiêu tuổi! Bởi vì giết người chính là việc khó khăn nhất!” An Cách Nhĩ giải thích cho mọi người, “Vụ án giết người liên hoàn này kỳ thật rất dễ phá, bởi vì trong đó, đều đã có động cơ chung!”
“Động cơ lần này là gì?” Tất cả mọi người ở đây cân nhắc, “Giết một nữ sinh trung học, để nam sinh chịu tội thay, giả trang thành quỷ hút máu, chế tạo thành án mưu sát liên hoàn, khiêu chiến cảnh sát à?”
“Không phải hung thủ nào cũng muốn khiêu chiến cảnh sát.” An Cách Nhĩ cười cười, “Thật ra chỉ cần phân tích theo hướng đơn giản. Khi một cô gái chết đi, đầu tiên sẽ làm mọi người tiếc hận, thứ hai là gia đình đau lòng. Tình nhân chết đi, chính là sẽ làm cho một người khác thống khổ.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, “Mục đích giết người chính là làm cho người còn lại thương tâm!”
“Lúc mọi người học trung học đều đã từng có người yêu đi?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp, “Có thể nói cho tôi biết, lúc học sinh nói lời yêu đương, lúc sinh viên nói lời yêu đương và lúc người xã hội nói lời yêu đương, có cái gì khác nhau?”
Mọi người trước nhìn Mạc Phi nhỏ tuổi nhất, Mạc Phi xấu hổ lắc lắc đầu, lúc trung học đều không có cơ hội quen ai, nếu như không đánh nhau thì cũng đi làm công.
“A!” Tôn Kỳ đột nhiên giơ tay, “Tôi biết!”
An Cách Nhĩ gật đầu ý bảo cô nói đi.
“Khi học trung học, người nhận được nhiều lời tỏ tình nhất hẳn là hoa khôi của trường!” Tôn Kỳ cười hì hì, “Đại học thông thường cũng vậy, nhưng bây giờ sinh viên thích ra ngoài tìm người yêu hơn. Nhân viên công chức lại càng không, mỹ nữ phần lớn nếu không cặp với nhà giàu thì cũng đã có chồng, không thể yêu cầu dung mạo.”
Tất cả mọi người gật đầu, đúng là như vậy.
“Xin nhớ kỹ, những điều trên chỉ là phỏng đoán.” An Cách Nhĩ bắt đầu tổng kết, “Vấn đề cuối cùng, hạng người gì, sau khi giết người lại tạo hiện trường thành quỷ hút máu? Cái này tuyệt đối là phương pháp che dấu muốn đậy càng lộ. Cảnh sát cho dù ngốc cỡ nào cũng không dám kết án như vậy, bởi vì nếu để cho công chúng biết, bọn họ sẽ cười vào mặt cảnh sát!”
“Cái này đúng là cần chút tưởng tượng.” Oss cũng nhìn ra được điểm khả nghi.
“Chỉ có một lời giải thích, hung thủ rất hiểu quỷ hút máu, sùng bái quỷ hút máu?” An Cách Nhĩ cười, “Trở lại vấn đề lúc nãy, quỷ hút máu làm mọi người nghĩ tới điều gì?”
“Xinh đẹp, u buồn, khát máu…” Mạc Phi đem những nội dung chủ yếu thuật lại một lần.
“Hung thủ đối với loại khí chất này tương đối mê luyến, trong cuộc sống, dạng nam nhân nào sẽ có loại khí chất này?” An Cách Nhĩ hỏi mọi người.
“Nga!” Thân Nghị bỗng nhiên hiểu ra, trầm giọng nói, “Bị tổn thương, điên cuồng, ưu thương.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Vậy chúng ta có thể gom những manh mối lại, cho ra một suy luận không hợp logic — Người con gái chết, ba năm sau xuất hiện thi thể, nam sinh thừa nhận đã giết họ, hơn nữa còn thương tâm chết trong lao ngục. Người thần bí xuất hiện, bà mê luyến khí chất u buồn của nam nhân. Sau đó không lâu, lại có án giết người phát sinh. Xin hỏi, ai là hung thủ thật sự? Tại sao lại giết người?”
“Người thần bí kia!” Tất cả cảnh viên đều đã hiểu ra, “Giết người chỉ vì muốn xem biểu tình ưu thương trên mặt người tình của bọn họ!”
An Cách Nhĩ vừa lòng gật đầu, “Chính xác!”
“Nhưng mà An Cách Nhĩ, suy luận này mang tính ngẫu nhiên, có thể toàn thế giới chỉ có một người như vậy.” Thân Nghị nhắc nhở.
“Vậy thì được rồi, đây là suy luận không logic, trên đời này cũng chỉ có một người phạm tội.” An Cách Nhĩ nhún vai, “Cho nên tôi phải tới một nơi tìm kiếm nam nhân ưu thương chân chính, thử vận may.”
“Nghĩa trang?” Tất cả mọi người dở khóc dở cười, thì ra An Cách Nhĩ tới nghĩa trang để thử vận may.
An Cách Nhĩ cười khẽ, “Khi tôi gặp phải nam sinh đó, tôi đã nghĩ, nếu tôi là biến thái, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Mặt khác, bà ta cố gắng chế tạo vụ án giả tưởng mưu sát liên hoàn, thật sự vô cùng phản logic.”
“Không tồi!” Thân Nghị đã hiểu đầy đủ ý muốn nói của An Cách Nhĩ, “Nếu không muốn khiêu chiến cảnh sát, sát thủ giết người liên hoàn bình thường đều làm nó trở nên không đoán được. Bà ta thì khác, còn đem vụ án phân định thời kì cố định, sự che dấu của bà ta đã biến thành hành vi phạm tội ở một phía khác! Ba người bị giết là che dấu, án giết người liên hoàn chân chính, chính là những việc bà ta làm ở sau lưng!”
An Cách Nhĩ vừa lòng gật đầu, “Vận khí của tôi tốt lắm, vốn tưởng rằng phải hỏi rất nhiều nam sinh mới tìm được manh mối, không nghĩ tới một kích đã tìm ra.”
Mọi người nghe đến đó không nhịn được miệng hơi rút, “Cái dạng tâm tư biến thái gì mới có thể hiểu được tâm tư biến thái?!”
Thân Nghị nhìn An Cách Nhĩ, thở dài, “An Cách Nhĩ, theo một góc độ nào đó, cậu tương đối nguy hiểm a.”
An Cách Nhĩ nhấc mi, ý bảo nhiệm vụ của mình đã hoàn thành!
Sau đó, Thân Nghị và Oss cùng vào thẩm vấn Diêu Phượng Nghi.
Diêu Phượng Nghi có một gia tài kếch sù, vẫn luôn mê luyến quỷ hút máu, xác thực mà nói bà ta mê luyến nam nhân có khí chất u buồn. Hơn nữa còn si mê một vài tiểu thuyết bi thảm, nam sinh vì nữ sinh đau lòng muốn chết, cây cầu giữa sống chết bị đoạn đi, vì thế bà ta đã nghĩ, có phải trong cuộc sống cũng như vậy không?
Sau khi nghĩ điều này, bà ta bắt đầu quan sát các cặp tình nhân ân ái, học sinh trung học làm cho bà ta rất vừa lòng. Diêu Phượng Nghi giết chết người con gái, sau đó tận tình thưởng thức nét thương tâm trên mặt người bạn trai.
Nhưng mà hành vi này không thể kéo dài, bà sợ sẽ làm cảnh sát chú ý, vì thế bà nảy ra kế hoạch mới.
Bà nhắm vài nữ sinh xinh đẹp, dùng thủ đoạn ti tiện khống chế, làm những chuyện phải để trường học đuổi đi, bị cha mẹ phỉ nhổ, bà ghi hình lại khống chế hành vi của các nữ sinh.
Diêu Phượng Nghi ra điều kiện với bọn họ, chỉ cần thời gian ba năm! Ba năm sau bà sẽ trả tự do cho bọn họ, hơn nữa còn cho bọn họ một số tiền lớn. Mà việc các nữ sinh phải làm trong ba năm, chính là nói lời yêu đương với nam sinh xinh đẹp! Không ngừng làm trái tim bọn họ bị tổn thương, để Diêu Phượng Nghi có thể hưởng thụ thị giác.
Dưới áp lực vừa đấm vừa xoa, các nữ sinh cũng bị khuất phục. Trong ảo tưởng tình yêu oanh oanh liệt liệt cùng cuộc sống xa hoa, các nữ sinh dần bị trầm luân, trầm mê của bọn họ cũng đã giúp Diêu Phượng Nghi có được không ít ‘chiến lợi phẩm’.
Nhưng mà tới năm thứ ba, có nam sinh muốn kết hôn, có nam sinh muốn đi học… Bình thường, ba năm là đoạn thời gian tốt nhất của một cuộc tình!
Nhẫn là do Diêu Phượng Nghi phái người đi đặt, kí hiệu L.V.K cũng là manh mối bà cố ý chế tạo dẫn dắt cảnh sát rời lực chú ý.
Bà để các cặp tình nhân, hai người cùng nhau dự buổi tiệc sinh nhật, sau đó hạ dược trong rượu. Trong lúc hai người hôn mê, bà bóp chếp nữ sinh, tạo thành hiện trường quỷ hút máu.
Nam sinh bị giá họa thành hung thủ giết người, bởi vì đã qua 18 tuổi, cho nên hồ đồ bị tống vào tù. Nhưng người chết chính là người mà bọn họ yêu nhất, còn là tự tay mình giết, vì thế sự bi thương cùng cực đã làm bọn họ sụp đổ, cũng làm cho Diêu Phượng Nghi vô cùng mỹ mãn, được thưởng thức thị giác thịnh yến cuối cùng.
Bọn họ chết trong ngục, vì Diêu Phượng Nghi đã mua chuộc được một người canh gác, đưa thuốc cho hắn hạ độc bọn họ. Bởi vì lượng thuốc rất nhỏ, hơn nữa còn là loại khiến cho biến đổi bệnh lý, trong ngục giam cũng không phát hiện.
Dù sao, phạm tội giết người không phải chung thân thì cũng hai mươi năm tù giam, đâu ai quan tâm người đó có chết vì bệnh hay không.
Ngoài ba vụ mưu sát liên hoàn này, Diêu Phượng Nghi kỳ thật đã dùng rất nhiều phương pháp thông minh để giết rất nhiều người, kể cả cô bạn gái của chàng nam sinh đã cung cấp manh mối cho An Cách Nhĩ. Bà vẫn trốn ở một nơi gần đó, theo dõi nam sinh này, trước khi bọn họ kết hôn, thời điểm hạnh phúc nhất, bà sẽ giáng một đòn chí mạng, kéo bọn họ từ thiên đường xuống địa ngục.
Vì thế, Mạc Phi lúc nào cũng nghĩ, tà ác cực hạn là cái gì? Biến thống khổ lớn nhất của người khác thành khoái hoạt lớn nhất đời mình, cái này có thể chính là tà ác cực hạn.
Ngày đó phát hiện một nam sinh trong nhà Diêu Phượng Nghi, là người cầm đầu câu lạc bộ thích quỷ hút máu. Bắt đầu từ phần ‘sự nghiệp’ này, hắn trở nên dần dần kiêu ngạo, Diêu Phượng Nghi đã già, bà cần một môn đồ thuộc về riêng mình, để tiếp tục kéo dài vụ án biến thái.
Không lâu sau, tòa án phán Diêu Phượng Nghị tội tử hình, những tòng phạm khác cũng nhận tội chung thân.
Vụ án của Diêu Phượng Nghi cùng quá trình phạm tội, còn bị báo chí chia thành từng kì để đăng. Mọi người khó có thể lý giải một người phụ nữ thông minh lại thành công như vậy, tại sao lại làm ra loại chuyện không thể tưởng tượng này.
Đồng thời, mọi người cũng bắt đầu tỉnh lại — Mỗi người đều có một người mà mình yêu nhất, nếu như mất đi, sẽ vô cùng đau đớn. Có thể thấy, bản thân phải bảo vệ người mình yêu, cho họ thật nhiều tình yêu, vì vậy một khi họ mất đi, bản thân cũng sẽ không hối tiếc.
An Cách Nhĩ nhìn tờ báo, chậc chậc tán thưởng, “Phóng viên gần đây viết tốt ghê, phỏng chừng cũng đã đọc không ít tiểu thuyết tình yêu.”
“Lại nói.” Mạc Phi bưng dĩa điểm tâm tới bên cạnh hắn ngồi xuống, “Rốt cuộc em bảo bọn Oss đọc tiểu thuyết để làm gì?”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Anh có nhận thấy không, Thân Nghị vẫn còn độc thân, Oss thì không dám thổ lộ với Tôn Kỳ, Tôn Kỳ một lòng lo cho sự nghiệp không quan tâm tới chuyện tình yêu, Cửu Dật thì cũng chưa có ai, hai anh em Hạ Tề với Hạ Phàm cũng chưa kết hôn, mà ngay cả Eliza cũng không tìm một con sóc bay khác tới làm chồng. Cuộc sống của bọn họ không thú vị, cần một chút ảo tưởng về tình yêu để kích thích.”
Mạc Phi há hốc, thật lâu sau mới nói, “An Cách Nhĩ, vậysao em không cho anh đọc?”
“Anh muốn đọc mấy thứ đó?” An Cách Nhĩ nhấc mi, vươn tay túm áo Mạc Phi, “Anh chỉ cần nhìn tôi là đủ rồi, cho dù có ảo tưởng cũng phải ảo tưởng về tôi!”
Mạc Phi ngơ ngác nhìn hắn, chậm rãi tiếp cận, ngay tại thời điểm cách nhau vài cm, Ace nằm trên sô pha đã quay đi nhìn chỗ khác, chợt nghe ngoài cửa có tiếng ho khan.
Hai người đồng thời xoay đầu nhìn, trên mặt Mạc Phi và An Cách Nhĩ đều thể hiện sự mất hứng, chỉ thấy ngoài cửa là Thân Nghị, Oss bụm miệng phía sau cùng Cửu Dật, còn có Eliza ngồi trên đầu vai Cửu Dật đang ngượng ngùng che mặt.
“An Cách Nhĩ.” Thân Nghị bước tới đưa một phong thư, “Đây là phí giúp phá án của cậu, nói thật, nếu như không có cậu giúp, tôi nghĩ án này vĩnh viễn cũng không phá được.”
An Cách Nhĩ cười cười, vươn tay vuốt lông Ace.
Mạc Phi đi pha trà.
Lúc này, Ace đột nhiên ngẩng đầu, sủa một tiếng, nhảy xuống sô pha, lao ra ngoài, dùng sức vẫy đuôi, còn liên tục sủa mấy tiếng.
Mọi người khó hiểu nhìn ra ngoài, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “An Cách Nhĩ, cháu yêu!”
An Cách Nhĩ sửng sốt, Mạc Phi bưng ấm trà ra.
“Emma!” An Cách Nhĩ cao hứng hô lên, chạy ra ngoài ôm lấy Emma.
Trong phòng ngoại trừ Thân Nghị, mọi người đều biết tới Emma, biết bà đi du lịch vòng quanh thế giới, tất cả đều đứng dậy vấn an.
Thân Nghị đứng yên tại chỗ, hỏi Oss bên cạnh, “Bà ấy là ai?”
“Nga, bà nội của An Cách Nhĩ.”
“Bà nội?” Thân Nghị há hốc tựa hồ rất khó chấp nhận, “Tôi còn tưởng là mẹ, thoạt nhìn rất trẻ a…”
“Cũng đúng thôi, lúc còn trẻ nghe nói bà ấy là một mỹ nữ.”
“Không được vỗ lễ, Oss!” Thân Nghị còn thật sự nhìn chằm chằm Emma, lầm bầm, “Bây giờ vẫn là một mỹ nữ.”
Mạc Phi ở bên cạnh rót trà, sau khi nghe thấy thì mỉm cười, nhìn Eliza trên bàn đang nghiêng đầu nhìn Thân Nghị “Xuỵt” một tiếng — Xem ra tiểu thuyết tình yêu có tác dụng rồi.
Oss có chút không quá tin tưởng nhìn tình huống biến hóa trước mặt, hắn rối rắm với vụ án cả năm trời, thế mà An Cách Nhĩ vừa trở về ngày đầu tiên, không đúng! Xác thực mà nói, phải là mới có vài tiếng đồng hồ, chân tướng liền rõ ràng. Một lần nữa hắn lại cảm thấy sởn tóc gáy, cũng không phải nói An Cách Nhĩ có bao nhiêu thông minh, maf là một lần nữa lại nghi ngờ, bản thân có tư cách làm cảnh sát hay không.
Mạc Phi thấy thần sắc của Oss, đưa cho hắn một phần điểm tâm, thấp giọng nói, “Có một lần, tôi với An Cách Nhĩ tới một quán bar ở Paris uống rượu, lúc rời đi, An Cách Nhĩ báo cảnh sát, bảo ở quán bar đó xảy ra hung án, ông chủ của quán bar giấu thi thể trên lầu hai.”
Khóe miệng Oss khẽ rút, giương mắt nhìn Mạc Phi, ý là hỏi — Cậu xác định là đang an ủi tôi hả?
Mạc Phi cười cười, “Sau khi cảnh sát tới, quả nhiên nhân chứng vật chứng đều lấy được. Tôi hỏi An Cách Nhĩ sao lại biết, An Cách Nhĩ nói ‘Chỉ là một ít chi tiết thôi, mà chi tiết này, người tốt không thể phát hiện, người xấu không thể phát hiện mà người thông minh cũng không thể.’ ”
Oss há miệng thở dốc, “Người gì mới phát hiện ra?”
Mạc Phi vươn tay chỉ An Cách Nhĩ ở trước mặt, “Người có thiên phú sẽ thấy được.”
Oss suy nghĩ, tựa hồ dễ chịu hơn một chút, Eliza lén nhảy lên đầu vai của Oss, nâng móng vuốt mềm vỗ nhẹ vào ót hắn, tựa hồ muốn làm cho hắn phấn chấn hơn.
Mạc Phi thấy Oss nở nụ cười, liền bước tới cạnh cửa sổ, nâng khay lên trước mặt An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ có chút bất mãn, nhìn Mạc Phi liếc một cái, “Miếng thứ nhất đưa cho Oss rồi.”
Mạc Phi bật cười, “Miếng của hắn không có bột hạnh nhân.”
An Cách Nhĩ tựa hồ vui lên, Oss ngậm nửa miếng Tiramisu, hỏi Cửu Dật, “An Cách Nhĩ đang ghen hả?”
Cửu Dật tựa bên sô pha thở dài, “Vừa lòng chưa, tôi còn chưa được.”
Mạc Phi cẩn thận đặt miếng Tiramisu lên dĩa, đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ tựa hồ rất hưởng thụ loại phục vụ này, cầm thìa múc một miếng bỏ vào miệng, vừa lòng cảm nhận mùi vị của bột hạnh nhân, liếc nhìn một cái, phát hiện mấy miếng khác không có, liền cảm thấy mỹ mãn ăn tiếp.
Mạc Phi bước tới bên cạnh Cửu Dật, đưa cho hắn một miếng, cười cười có lỗi, Cửu Dật rất vừa lòng đón lấy, Eliza cũng được ăn bánh hạnh nhân nó yêu thích nhất.
Oss thấy Mạc Phi không ăn, liền hỏi, “Cậu không ăn sao?”
Mạc Phi bất đắc dĩ, hắn không thích ăn đồ ngọt, chỉ là vì An Cách Nhĩ thích nên mới học làm, đương nhiên, cũng có liên quan đến công việc làm bánh lúc trước.
An Cách Nhĩ xoay người lại, thấy Thẩm Húc ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt âm trầm nhìn hắn, giống như đang tự hỏi tại sao mình lại thua trong tay người này.
An Cách Nhĩ mỉm cười, bước tới ngồi xuống đối diện, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, “Cậu sẽ dùng loài động vật nào để hình dung bản thân?”
Thẩm Húc suy nghĩ, trả lời, “Cú mèo.”
“Ân…” An Cách Nhĩ lấy tờ giấy ra ghi lại, hỏi Oss, “Còn anh thì sao?”
Oss nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không nghĩ tới.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Cảnh khuyển đi.”
Oss có chút thụ sủng nhược kinh, bản thân còn có thể là cảnh khuyển sao?
An Cách Nhĩ nhìn Eliza, xác định nó sẽ không tự biến mình thành sủng vật, lại xoay sang Cửu Dật, “Còn anh?”
Cửu Dật nghĩ nghĩ, “Ân… Sóc bay hay một loại sóc nào đó.” Nói xong, gãi cằm Eliza, “Đúng vậy, giống như Eliza, có thể bay nhảy leo trèo.”
Eliza vẻ mặt quyến rũ dùng đuôi che mặt mình lại, lỗ tai cọ cọ cổ Cửu Dật.
An Cách Nhĩ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, vô cùng thân thiết ghi một câu, “Cọp con rất nghe lời.”
Oss nhịn không được rút khóe miệng, Cửu Dật tiếp tục ăn Tiramisu.
“Vậy còn anh?” Thẩm Húc hỏi ngược lại, “Anh là con gì?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, còn chưa mở miệng thì Mạc Phi thay hắn trả lời, “Người.”
Thẩm Húc quay đầu lại nhìn hắn, “Đang nói động vật mà.”
Oss có chút khinh bỉ trí tuệ của thằng nhóc này, “Người cũng là động vật.”
Thẩm Húc cười cười, nhìn Mạc Phi, “Tại sao hắn là người mà chúng ta lại là động vật? Anh cảm thấy bản thân thấp hèn hơn hắn sao?”
Mạc Phi lắc lắc đầu, “Giá trị sinh mạng của động vật không khác gì loài người, tất cả các loài đều ngang hàng với nhau. Nhưng con người có trí tuệ, thông minh hơn tất cả các loài động vật, bởi vậy có thể làm hại động vật hoặc cứu động vật, đây là sự khác biệt giữa người tốt và người xấu, cậu nói sao?”
“A.” Thẩm Húc nở nụ cười, nhìn Mạc Phi với cặp mắt khác xưa, vốn tưởng rằng đây là một người quản gia thành thật, không ngờ còn rất lợi hại.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt lông của Ace, chậm rãi hỏi, “Tại sao lại là cú mèo mà không phải chim ưng?”
Thẩm Húc nhún vai, “Chim ưng rất tầm thường!”
“Quạ đen thì sao?” An Cách Nhĩ tiếp tục hỏi.
Thẩm Húc khinh thường lắc đầu.
An Cách Nhĩ trầm mặc không nói, thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, “Có người rất sợ sự cô đơn, cậu thì rất hưởng thụ sự cô độc, thích cái cảm giác trốn trong bóng tối làm người ta chán ghét.”
“Ha ha!” Thẩm Húc cười to gật đầu, “Cho nên mới nói anh rất thông minh!”
Oss chán ghét, hỏi Cửu Dật, “Cái này là biến thái hay tính cách phân liệt?”
“Cái gì cũng chưa phân liệt.” An Cách Nhĩ nói, “Chỉ bị hư mà thôi.”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
An Cách Nhĩ đưa ra ví dụ, “Tính cách cùng hành vi và thói quen của một người, một phần rất lớn là do bẩm sinh mà có. Nói ví dụ như, một tên ăn xin đứng ở ven đường, có người sẽ bố thí cho hắn, âm thầm chúc hắn có vận may, có người sẽ tiến tới đá hắn một cước, hy vọng hắn mau chết. Đây là hành vi xuất phát phần lớn từ bản năng, tính người là do trời sinh, hỏng chính là hỏng, tốt chính là tốt, sau này lớn lên, lý trí và đạo đức có thể trói buộc tính cách xấu, bảo vệ tính cách tốt, chỉ thế thôi.”
“Rất hay rất hay!” Thẩm Húc liên tục gật đầu, “Ngoại trừ cô ta, người hiểu tôi nhất chỉ có anh!”
An Cách Nhĩ nâng khóe miệng, lắc lắc đầu, “Không phải hiểu, mà là cậu ngu, lợi dụng rất tốt.”
“Anh nói cái gì!” Thẩm Húc dữ lên, Oss liếc mắt nhìn, “La cái gì?!”
Thẩm Húc cắn chặt răng, không thèm nhắc lại.
Đồng thời, Thẩm Húc cũng chú ý tới tình huống bên cạnh — Mạc Phi rất bận rộn. Hắn tháo hết tất cả những bức tranh xuống, cẩn thận gở bỏ tấm vải trắng bọc tranh ra, sau đó treo lên lại. Cả căn nhà đều cần tổng vệ sinh, mặt khác hắn còn mua vài thứ, nhưng mai hay mốt mới được chuyển hàng tới, bây giờ hắn đang suy nghĩ đặt ở đâu mới tốt.
“Hắn là gì của anh?” Thẩm Húc rất hứng thú nhìn Mạc Phi, hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ đan tay đặt trên đầu gối, còn rất thành thật nói, “Người yêu.”
“Hả?” Thẩm Húc cả kinh, Mạc Phi không quan tâm tới, dù sao mấy năm nay ở bên cạnh An Cách Nhĩ, mỗi lần đi giải quyết vụ án, An Cách Nhĩ đều giới thiệu với người khác hắn là người yêu của An Cách Nhĩ, còn không hề có chút gì gọi là ngượng ngùng.
“Anh tìm thấy ở đâu? Rất giỏi!” Thẩm Húc có chút xúc động.
“Nhặt được.” An Cách Nhĩ trả lời, “Cho nên liền thuộc về tôi.”
Oss cùng Cửu Dật đều đỡ trán. Người thiếu kiến thức pháp luật, tùy hứng kiêu căng điên cuồng!
Mạc Phi chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Tính cách như anh sao lại không trở thành tội phạm?” Thẩm Húc còn thật sự đánh giá An Cách Nhĩ, “Giết người rất thú vị.”
Biểu tình của An Cách Nhĩ không có biến hóa, “Tại sao cậu lại giết người? Thích nhìn người ta bị tra tấn à?”
“Ân!” Thẩm Húc gật đầu, “Nhìn thấy bọn họ thống khổ tôi rất vui sướng.”
An Cách Nhĩ lắc lắc đầu, “Tôi nhìn thấy người ta thống khổ, tôi không hề vui sướng, nhìn thấy người gây ra thống khổ đau đớn, lúc đó tôi mới vui.”
Thẩm Húc nhíu mày, “Nhàm chán.”
An Cách Nhĩ cười xấu xa, “Hảo hảo hưởng thụ giây phút này đi, kế tiếp sẽ là chuỗi ngày vô cùng nhàm chán.”
“Tôi chưa đủ tuổi, sẽ không nhận án tử hình.” Thẩm Húc nhếch miệng nhìn An Cách Nhĩ, “Bị giam hai mươi năm là cùng!”
“Nằm mơ hả!” Oss nhíu mày.
“Không, cũng không được.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Vụ án năm ngoái chỉ có suy đoán không có chứng cớ, vụ án hiện tại nó cũng không có mặt, ở hiện trường chỉ để lại dấu vân tay và dấu chân của hung thủ.”
“Này.” Oss nhìn An Cách Nhĩ, “Không phải chớ?”
Thẩm Húc đắc ý nở nụ cười.
An Cách Nhĩ lại nói, “Nhưng mà…”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng nhún vai, “Muốn thắng được tiền, phải xem đối phương đánh cuộc món vật phẩm gì, tốt mới được.”
Mọi người đều sửng sốt, Thẩm Húc cũng không phải hiểu rõ, kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ ngáp một cái nhìn đồng hồ, “Buồn ngủ quá, chậm ghê.”
Mạc Phi bỏ việc đang làm, cầm gối với chăn tới, ngồi xổm xuống sô pha, đặt gối đầu lên cho An Cách Nhĩ, “Ngủ một chút đi, chăn nệm trong phòng anh đều đem đi khử độc rồi, nếu không em lại bị dị ứng.”
“Ân.” An Cách Nhĩ thuận theo nằm xuống, đắp chăn lên nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều theo bản năng nuốt nước miếng — Hình thức ở chung thật đáng sợ!
An Cách Nhĩ nằm xuống ngủ, lúc trời nhá nhem tối thì có hai chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa. Tôn Kỳ cùng vài cảnh viên áp giải một người phụ nữ gầy yếu, tay bị còng tay xuống xe.
Người phụ nữ đó mặc quần áo lao động màu trắng, xem ra là công nhân vệ sinh trong bệnh viện, sắc mặt vàng vọt, tròng mắt cũng vàng, mái tóc bù xù nhìn rất tiều tụy, đôi mắt làm cho người ta cảm thấy giống như người bị bệnh thần kinh.
Oss không hiểu sao lại nhớ tới bộ phim hắn xem mấy ngày trước, bộ phim nói về một bệnh viện tâm thần được xây trên một hòn đảo, các bệnh nhân ở đó đều là trọng phạm.
() Tên gốc: Shutter Island. Một bộ phim kinh dị Mỹ sản xuất năm .
Cô ta bước tới, sắc mặt bình tĩnh, thấy Thẩm Húc cũng bị còng tay, liền ngẩn người, sau đó dường như nhớ ra gì đó, cúi đầu không nói gì.
Oss hỏi Tôn Kỳ, “Chó đâu?”
“Đang tìm chuyên viên thu phục!” Tôn Kỳ nói, “Ba con chó này rất dữ còn nguy hiểm, hẳn là sẽ bị giết!”
Khi nói chuyện, Ace nằm trên ghế sô pha ngẩng đầu lên nhìn nhìn, An Cách Nhĩ lúc này chú ý tới, vươn tay sờ lưng nó, thấp giọng an ủi, “Ace, đừng hận loài người, giá trị của chó chính là sự trung thành, cho nên người bán đứng đồng loại còn không bằng chó. Đừng so đo với đám sinh vật thấp kém đó, không đáng đâu.”
Oss cùng Tôn Kỳ liếc mắt nhìn nhau, Tôn Kỳ sờ sờ cằm, quả nhiên như lời đồn, vừa ăn nói ác độc vừa nói trúng tim đen!
“Cô là người mang chó tới giết Thẩm gia năm ngoái và gia đình bác sĩ Trần?” Oss hỏi, đột nhiên nhớ tới còn chưa hỏi tên đối phương.
“Cô ta tên là Vương Ải.” Tôn Kỳ nói với Oss, “Là do bác sĩ Trần giới thiệu vào bệnh viện làm việc, cô ta vốn là bệnh nhân của bác sĩ Trần.”
“Cậu ấy giúp cô, cô còn giết cậu ấy?” Oss cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhìn Vương Ải, “Tại sao?”
Trên mặt Vương Ải vẫn duy trì một loại ngạo mạn thản nhiên, đột nhiên hỏi, “Tình yêu, sự nghiệp, chính nghĩa và hạnh phúc, mọi người chọn cái nào?”
Oss ngẩn người, Cửu Dật nói, “Hạnh phúc!”
Tôn Kỳ nói, “Tình yêu!”
Oss nhún nhún vai, “Chính nghĩa đi…”
Tất cả mọi người đều hoài nghi nhìn hắn, Oss nghiêm trang, “Nói thiệt mà!”
Vương Ải lại nhìn về Thẩm Húc, “Cậu thì sao?”
Thẩm Húc tựa hồ rất khinh thường, bĩu môi, “Nhàm chán.”
Vương Ải nhìn thiếu niên thật lâu, ánh mắt cũng tối đi vài phần, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Mạc Phi đang bận rộn, “Cậu thì sao? Người trẻ tuổi.”
Mạc Phi đang phân loại mấy lọ trà, có loại không được để An Cách Nhĩ uống vào buổi tối, thấy mọi người đang nhìn mình liền ngẩng đầu, “Hả?”
“Tình yêu, sự nghiệp, chính nghĩa và hạnh phúc.” Vương Ải hỏi, “Đối với cậu cái nào là quan trọng nhất?”
Mạc Phi nhìn cô ta, “Hạnh phúc của ai?”
…
An Cách Nhĩ chậm rãi nhếch khóe môi.
Vương Ải trầm mặc hồi lâu, gật đầu nói, “Nga… Thì ra còn có đáp án này.”
“Cô nói cái gì?” Tôn Kỳ khó hiểu hỏi.
“Năm đó có một người đưa ra vấn đề này với tôi.” Vương Ải thì thào nói, “Nếu chọn tình yêu, như vậy chính là vì ái tình mà bỏ sự nghiệp, chính nghĩa và hạnh phúc. Mặt khác còn có thể suy rộng ra… Hắn nói còn đáp án khác nữa, tôi vĩnh viễn đều không hiểu được.”
“Đáp án khác sao?” Cửu Dật chọt chọt Mạc Phi, “Đáp án gì?”
Mạc Phi mờ mịt, hắn cũng không rõ.
Oss vỗ sô pha, hỏi An Cách Nhĩ, “Ê, lát nữa rồi ngủ tiếp, giờ giải thích giùm cọp con nhà cậu kìa.”
An Cách Nhĩ mở to mắt liếc hắn, bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn Vương Ải, lắc đầu, “Cho nên tôi ghét nhất loại người thích chơi trò kín đáo, rõ ràng là vì thiện ý nhắc nhở, vậy mà chỉ nói một nửa, cuối cùng biến thành lời nguyền rủa, làm người ta đi vào chỗ bế tắc.”
Mọi người cảm thấy đang đi trong đám mây mù, không rõ An Cách Nhĩ đang nói gì.
An Cách Nhĩ tựa trên ghế sô pha, “Vấn đề mấu chốt ở đây là ai! Vì tình yêu của ai mà ai buông tha sự nghiệp? Vì hạnh phúc của ai mà ai từ bỏ tình yêu… Từ từ, đáp án là vô số, đây là một đề mục không có đáp án chính xác.”
An Cách Nhĩ nói xong, nhìn Oss, “Giống thế này, so với anh chính nghĩa là quan trọng, vậy anh khăng khăng giữ vững chính nghĩa của ai? Của anh? Hay là thế giới? Anh cho rằng chính nghĩa là cái gì? Đạo đức lương tâm hay pháp luật khuôn phép? Tình yêu là gì, tình yêu của ai, hạnh phúc là gì? Hạnh phúc của ai… Đáp án giống nhau không có nghĩa là tâm tính của mỗi người đều giống nhau.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt thật lâu, Tôn Kỳ hỏi Vương Ải, “Cái này là lý do cô giết người à?”
Vương Ải trầm mặc không nói, đôi mắt dại ra nhìn Thẩm Húc ở trước mặt.
An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn cô ta, mỉm cười, “Vấn đề này không có đáp án tiêu chuẩn, nhưng có cái kết luận chắc chắn.”
Oss cảm thấy bản thân đang say xe, hỏi An Cách Nhĩ, “Cái gì?”
“Tình yêu, hạnh phúc, sự nghiệp, chính nghĩa đối với ai, cũng không được người ta công nhận… Là một thứ vô giá trị.” An Cách Nhĩ nói xong, hỏi Vương Ải, “Cô giết người không có đồng lõa à?”
“Có!” Vương Ải ngẩng đầu, chỉ vào Thẩm Húc, “Nó với tôi cùng nhau hành động, nó cũng chính là hung thủ, nó cũng là người ra chủ ý.”
“Cô…” Thẩm Húc nhảy dựng, kêu to, “Cô nói bậy gì đó, ý cô là gì!!”
Oss một tay đè thiếu niên xuống, cười lạnh, “Thành thật đi nhóc con, cách tuổi không còn bao nhiêu lâu đâu, mi nghĩ quan tòa có mạo hiểm thả mi không?”
Thẩm Húc kích động, trừng mắt nhìn Vương Ải, “Cô có ý gì?”
Vương Ải cười không nói gì, An Cách Nhĩ thấy Thẩm Húc kích động, nhẹ nhàng khoát tay, “Đã nói rồi, đặt cược vào một ván bài, phải xem đối phương đưa ra món đồ gì.”
Sắc mặt Thẩm Húc bình tĩnh nhìn An Cách Nhĩ, “Anh… anh muốn làm trò quỷ gì?”
An Cách Nhĩ đột nhiên nói, “Ace, cắn nó.”
Tiếng nói vừa dứt, Ace liền xù lông, nhe răng nhào tới, Thẩm Húc sợ tới mức té xuống đất.
Nhưng mà Ace không cắn, chỉ hù dọa mà thôi. Oss ôm nó xuống, “Này, anh bạn, nghe lời quá ha!”
An Cách Nhĩ thấy Thẩm Húc sắc mặt trắng bệnh, nhẹ nhàng nghiêng đầu hỏi, “Chơi vui không?”
Thẩm Húc mở to mắt trừng An Cách Nhĩ, có chút không thể khống chế cảm xúc, la to về phía Oss, “Hắn là ai?! Cảnh sát hay biến thái?!”
Oss cân nhắc trong lòng, cảnh sát tất nhiên là không phải, biến thái hả… Hình như so với biến thái cao hơn một tẹo.
An Cách Nhĩ kêu Ace lại, ôm vào trong lòng vuốt ve, chậm rì rì nói với Thẩm Húc, “Trong ngục giam, cậu sẽ hiểu được có bao nhiêu người ác hơn cậu gấp trăm lần, đáng cược sao, thắng cũng không thể lấy được tiền, thua cũng trốn không thoát khoản nợ vẫn còn đó!”