“Cô là hung thủ?” Cửu Dật trợn to hai mắt, nhìn cô tỳ nữ có vẻ ngoài không được đẹp lắm.
Đại khái vì sự tồn tại quá mức mờ nhạt, nên mọi người không chú ý tới. Xác thực mà nói, là căn bản không hề chú ý tới.
An Cách Nhĩ ngáp một cái, dùng tay nâng cằm, “Không phải chỉ có mình cô ta.”
Mọi người lại ngốc lăng, Oss hít sâu giữ vững bình tĩnh, “An Cách Nhĩ, người đập cửa ngoài kia là ai?”
An Cách Nhĩ nhún vai, “Laura!”
Lúc này, tiếng đập cửa dừng lại.
Quản gia nhìn cô tỳ nữ, nói với An Cách Nhĩ, “Lá gan của cô ta rất nhỏ, cho nên sợ ma…”
“A a.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Cô ta có lá gan nhỏ, tôi tin.”
Đột nhiên căn phòng sáng lên, xem ra đã có điện trở lại.
“Sở dĩ mất điện, là bởi vì có người kéo điện áp, muốn tạo thành một giả tưởng gặp ma, để làm chúng ta nghĩ là do ma quậy phá.” An Cách Nhĩ ngồi dậy, “Thật ra để giết một người, làm họ nổi điên hoặc ngã bệnh, ngoại trừ thuốc và làm họ bị thương, còn có một phương pháp khác hay hơn!”
“Hành hạ tinh thần?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ tán thưởng nhấc mi, “Ân, ở tình huống này mà vẫn có thể tỉnh táo để suy nghĩ, không tệ nha Mạc Phi.”
Mạc Phi cười cười, mọi người cũng lấy lại thần trí.
“Chúng ta đã từng xử lý rất nhiều vụ án, nó dễ dàng làm chúng ta suy nghĩ tất cả những vụ án đều có động cơ, tất cả những cái chết đột ngột đều do chất độc, tất cả mưu kế đều là những diệu kế quỷ dị, tất cả cái chết đều không phải mưu sát đơn thuần.” An Cách Nhĩ cười cười, “Có một phương pháp vô cùng đơn giản mà không cần hành hạ, không cần tự tay giết, mà cũng chẳng để lại dấu vết, đó chính là làm họ sợ hãi!”
“Sợ hãi?” Tất cả mọi người buồn bực.
“Ý cậu là, cả nhà Wiesen chết vì quá kinh sợ? Phu nhân vì quá sợ mà tự tử, con trai bị hù dọa nên ngã bệnh?” Oss hỏi.
An Cách Nhĩ nhún vai, “Nếu là hạ độc, cảnh sát đầu tiên sẽ nhận định, hung thủ tuyệt đối là một trong ba người còn ở trong tòa lâu đài, đúng không?”
Tất cả mọi người gật đầu.
An Cách Nhĩ mỉm cười hỏi mọi người, “Nếu như mọi người là một trong ba người đó, mọi người là hung thủ, phương pháp tốt nhất để thoát tội là gì?”
Tất cả ngẩn người, Cửu Dật nhấc mi, “Giá họa cho hai người còn lại?”
“Đúng ha…” Mọi người đều gật đầu.
“Ba người kia chết là do lời nguyền, với bị một ai đó giết, cái nào đáng tin hơn?” An Cách Nhĩ híp mắt cười hỏi, “Không có cảnh sát nào lại lấy hồn ma làm kết án, hơn nữa, trong một tòa lâu đài lớn như thế này, một người giả trang thành ma mà không bị phát hiện, độ khó hẳn là rất cao, vậy nếu ba người cùng phối hợp thì thế nào?”
Mọi người cau mày, Tôn Kỳ nhìn ba người làm, “Ba người liên thủ?”
“Đừng… đừng có nói bậy!” Quản gia có chút nóng nảy.
“Đây thật ra chỉ là một suy luận rất ngớ ngẩn.” An Cách Nhĩ cười híp mắt nói, “Khống muốn bị nghi ngờ là hung thủ, cho nên đùn đẩy trách nhiệm. Bản thân không muốn bị nghi ngờ là hung thủ, cho nên đẩy trách nhiệm cho người khác. Tất cả không muốn bị nghi là hung thủ, cho nên đẩy hết cho hồn ma.”
“Loại suy luận này rất hoang đường.” Quản gia lắc đầu, “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghe nói!”
“Suy luận cũng chỉ là lý thuyết.” An Cách Nhĩ hỏi cô tỳ nữ, “Ba người chủ của cô bị lời nguyền hại chết, lúc nãy ở trên gác, tụi tôi bảo nhìn thấy hồn ma của Laura, sao lúc đó cô không sợ mà giờ lại sợ?”
“Vì lần này là chính mắt thấy.” Cô tỳ nữ khẩn trương nói.
“Không phải.” An Cách Nhĩ cười cười, lắc đầu, “Bởi vì có hai người kia ở đây, đổi cách khác, ba người đều ở đây, không có ai đi giả ma giả quỷ, cho nên cô cảm thấy đó thật sự là ma, nếu như ở đây ít đi một người, cô sẽ không sợ như vậy.”
“Tôi…”
“Lúc mới vào phòng ăn cũng vậy.” An Cách Nhĩ vừa nói vửa vươn tay lấy bức tranh, “Phải làm gì bây giờ? Hay bà đi chứng minh đi.”
“Cậu đừng có giả thần giả quỷ!” Quản gia có chút kích động, “Tôi căn bản không hề tin trên đời này có ma!” Vừa nói, vừa nhanh chóng mở cửa ra.
Mọi người nhìn ra ngoài, hành lang trống không, không có hồn ma Laura nào.
Đúng lúc này, An Cách Nhĩ lên tiếng, hỏi một câu, “Mọi người nghĩ một cánh cửa có thể chặn được một hồn ma?”
Mọi người xoay đầu nhìn, hít một hơi, chỉ thấy bức tranh An Cách Nhĩ đang cầm, lúc nãy còn trống không, bây giờ đã có hình trở lại. Mà càng làm người ta bất an hơn, đó chính là — Lúc nãy là bức tranh Laura nhìn thẳng, còn bây giờ ánh mắt của đã chuyển ra cửa, ánh mắt cực kì tà ác.
“Nha!” Cô tỳ nữ giống như không thể chịu nổi kích động, xoay người bỏ chạy, nhưng khi vừa xông ra ngoài, đụng phải cua quẹo liền gặp Laura.
“A!” Cô quay đầu lại, sau lưng vẫn là Laura.
“A!” Cô tỳ nữ kinh sợ quá độ, khóc lên kêu to, chỉ quản gia, “Là ông ta nghĩ ra, là do ông ta!”
“Tỉnh táo lại đi!” Quản gia kéo cô vào, nhưng lúc này cô tỳ nữ đã không còn tâm trí, khi xoay vào trong liền đụng phải bức tranh kia…
“A!” Cô hét lên chói tai làm những người còn lại cũng cảm thấy kinh hoảng.
An Cách Nhĩ lắc đầu, Mạc Phi cau mày nhìn hai Laura ở ngoài cửa… Ở đâu ra vậy?
Cửu Dật thì nghi ngờ nhìn Eliza trên bả vai, chỉ thấy nó đang cầm đậu phộng, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm Laura vừa vẫy đuôi, giống như đã gặp người quen.
Oss giữ ngực, bình lại hô hấp, hắn lúc nãy cũng sợ, xoay đầu hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu giở trò quỷ gì vậy…”
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vươn tay rút ra hai bức tranh khác, một bức vẽ Laura với ánh mắt ôn hòa, một bức trống không.
“Cậu…” Tôn Kỳ chợt hiểu ra, “An Cách Nhĩ, là do cậu vẽ?”
An Cách Nhĩ cười một tiếng, đối với Laura ngoài cửa hơi khoát tay, bày tỏ cảm tạ, “Được rồi, để hai người cực khổ rồi.”
Sau đó, liền thấy hai người kia tháo lớp mặt nạ xuống, xoa xoa mặt.
“Là hai người á?!” Tôn Kỳ cùng Oss hét lên, thì ra là hai cảnh viên.
“Hai người không phải đã xuống núi rồi sao?” Oss giật mình.
Hai cảnh viên tựa hồ chơi rất vui, lắc đầu, “Không có, chúng tôi không có về, mọi người nghe theo lời An Cách Nhĩ, giả bộ đi về, sau đó chia ra, lẻn vào phòng ba người lục soát, hơn nữa còn tìm kiếm cả trong lẫn ngoài tòa lâu đài. Chúng tôi phát hiện một chiếc đầm màu đen dùng để giả trang Laura, giống như An Cách Nhĩ nói, ba người đều có trang bị để giả trang thành Laura.”
“Cái này đâu có xem là chứng cớ được!” Quản gia vẫn chối bay biến.
“Còn chưa được?” Oss bội phục nhìn ông, “Nhân chứng, vật chứng đều đã lấy được, còn chưa cái gì nữa?”
An Cách Nhĩ cười cười, “Ông sợ cái gì? Hù chết người ta cũng đâu được tính là mưu sát nhỉ?”
Oss nhìn An Cách Nhĩ, trong lòng nói, cậu còn giúp hung thủ?
Ba người nhìn nhau, trên mặt có một nét thần sắc kì dị thoáng qua, hình như là hy vọng. Rồi lại nghe An Cách Nhĩ nói tiếp, “Nhưng mà nếu như có dự mưu dọa người, đặc biệt còn biết người bị hại có thần kinh yếu, thì cũng vậy thôi.”
Ba người há miệng.
Oss gọi điện hỏi thăm kết quả nghiệm thi, bọn họ kiểm tra bệnh trạng của nhà tước sĩ, thì ra cả nhà có chứng bệnh tim, đều bị suy tim mà chết. Mà phu nhân thì bị thần kinh suy yếu trong một thời gian dài, phải tự sát. Căn bệnh của đứa con trai tương đối nặng, cả người gầy gò, suy yếu, không ngừng nói mình thấy ma, một người đàn bà mặc đầm đen.
“Làm một tên lừa gạt, trong lòng luôn phải chịu một áp lực rất lớn.” Cửu Dật nhìn ba người, “Mặt khác, tôi còn một việc nghĩ mãi mà vẫn chưa thông.”
Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, chỉ thấy hắn cong khóe miệng, “Anh muốn hỏi, cả nhà tước sĩ đều chỉ nói dối chứ không sử dụng bạo lực, tại sao lại phải sử dụng phương pháp này để hù chết họ?”
Ba người nhìn nhau, cúi đầu không nói.
“Chúng tôi dựa theo ý của An Cách Nhĩ, tìm được rất nhiều cơ quan ở đây!” Hai cảnh viên có chút hưng phấn, nói, “Có thể nói đều dùng để chỉnh người!”
“Chỉnh người?” Oss cười cười, “Thì ra là vậy, cho nên ba người mới sử dụng luôn phương pháp hù dọa mà hai cha con đó thiết kế?”
Ba người vẫn cúi đầu không nói.
“Còn nữa.” Cảnh viên hưng phấn nói, “Cô tỳ nữ này có thói quen viết nhật ký, đều đã viết hết vào đó!”
“Vô dụng!” Quản gia trợn mắt liếc cô tỳ nữ.
Cô tỳ nữ cúi đầu.
An Cách Nhĩ cười lắc đầu, “Bình thường thôi, xác suất của vấn đề mà.”
“Xác suất?” Quản gia không hiểu.
“Rất đơn giản!” An Cách Nhĩ gật đầu, “Trong ba người sẽ có một người chỉ đạo, số ba là một con số rất đặc biệt, trong ba người, sẽ luôn có một người nhát gan.”
“A.” Quản gia cười ha hả, “Cậu gọi đây là suy luận? Nực cười.” An Cách Nhĩ cầm hai bức tranh quơ quơ, “Cần gì quan tâm tới suy luận cái gì? Chỉ cần bắt được người xấu là được rồi, quản gia tiên sinh.”
“Là bọn họ không tốt!” Quản gia hét lên, “Chúng tôi mạo hiểm vì bọn họ, lao tâm lao lực, nhưng bọn họ thì sao? Keo kiệt không chịu chi ra một đồng!”
Cảnh viên còng tay ông lại, nói với An Cách Nhĩ, “Dưới đất còn tìm thấy một lượng xăng lớn, có thể là họ muốn đốt tòa lâu đài này.”
“Có thể hiểu được.” Cửu Dật cười cười, “Chỉ cần thiêu hủy hiện trường, sẽ không để lại bất kì chứng cớ nào. Chẳng qua là ông không nghĩ tới, tôi sẽ dẫn theo một người như thế này tới đây, đúng không?”
Quản gia cúi đầu, “Rõ ràng cậu chỉ cần tới giám định món đồ, đâu cần kêu nhiều người tới như vậy…”
Oss nhìn An Cách Nhĩ, “Thì ra là cậu đã biết từ đầu, sao lại không nói sớm, giờ vẫn phải qua đêm ở một nơi quỷ quái như thế này.”
“Bởi vì rất là thú vị chứ sao.” An Cách Nhĩ híp mắt trả lời.
“Ai… Sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết vì cái tính này của cậu.” Oss đỡ trán, xoay người cùng Tôn Kỳ và Cửu Dật ra ngoài.
Mạc Phi bước tới mép giường, nhìn bức tranh trong tay An Cách Nhĩ, cúi đầu nhìn dưới gầm giường, lấy ra một bản màu với giấy vẽ, “Em vẽ lúc anh đi tắm à?”
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Lấy được trong phòng bé trai á.”
“Ra vậy, An Cách Nhĩ, em không phải muốn đùa giỡn Oss, mà là muốn ba người kia trải qua cảm giác sợ hãi, đúng không?”
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt bức tranh trước mặt, “Bức tranh này, không phải do tước sĩ vẽ.”
“Hả?” Mạc Phi tò mò, “Chứ do ai vẽ?”
“Thủ pháp rất non, hơn nữa cảm giác giống như mới vẽ, mấu chốt là, cảm giác khi vẽ Laura rất kinh khủng, làm cho người khác cảm thấy, người vẽ rất sợ, rất sợ!”
Mạc Phi cau mày, “Ý em là…”
“Anh không cảm thấy à, mặt của Laura giống như là sự kết hợp của quản gia, cô tỳ nữ và người làm vườn, con người chỉ lộ ra khuôn mặt mới đáng sợ đúng không?” An Cách Nhĩ nhỏ giọng nói, “Điểm khác nhau chính là, tranh do tước sĩ vẽ chỉ có hình chứ không có thần, là một cành củi khô, mà bức tranh này, có cả hai thứ, là một thiên tài vẫn chưa được bộc lộ.”
“Là do con trai của Wiesen vẽ?” Mạc Phi thở dài, “Là một thiên tài nhỏ, đáng tiếc bị kinh sợ quá độ…”
“Nó hẳn là đã nhìn thấy mặt của Laura trong thời gian dài, hù dọa quá mức mới làm nó bị bệnh, hơn nữa người thân lại lần lượt chết đi.” An Cách Nhĩ lạnh lùng nói, “Cha con tước sĩ bị hù chết có thể hiểu, nhưng hai mẹ con là người vô tội, không cần phải bị báo ứng như hai người kia.”
Mạc Phi tiến tới, nằm trên giường cho hắn tựa vào mình, “An Cách Nhĩ, em quả nhiên là vì chính nghĩa cho nên mới làm thám tử?”
“Ân… chắc là không.” An Cách Nhĩ cau mày, “Đừng dùng từ nặng như thế.”
Mạc Phi nhìn hắn cười.
“Có thể mang tranh với đầu lâu của Laura về không?” An Cách Nhĩ híp mắt cười hỏi.
Mạc Phi khổ sở, “Anh không muốn, rất kinh khủng.”
“Lấy làm giữ nhà được mà!” An Cách Nhĩ nhấc mi.
Mạc Phi bỏ cuộc, “Được rồi, nghe theo em hết…”
Đang lúc nói chuyện, điện thoại đột nhiên reo lên, là một tin nhắn.
Mạc Phi mở di động ra xem, là số lạ.
“An Cách Nhĩ…”
Mạc Phi mở tin nhắn ra, nhíu mày đưa cho An Cách Nhĩ xem.
An Cách Nhĩ nhận lấy, chỉ thấy một hàng chữ — Còn tiếp tục, người tiếp theo.
An Cách Nhĩ nhíu mày, bật dậy chạy ra cửu sổ nhìn xuống.
Mạc Phi cũng đi theo, chỉ thấy phía dưới tòa lâu đài, giữa lưng chừng núi, ánh trăng chiếu sáng một mảng.
Dưới ánh trăng, có một người đang đứng, hắn hơi nghiêng mặt nhìn về phía cửa sổ của An Cách Nhĩ. Người này mặc một bộ trang phục kì lạ, đội mũ, bên vai còn khoác một áo choàng.
Có thể vì người này lựa được một góc độ quá tốt, hoặc do ánh sáng lờ mờ, khoảng cách quá xa… An Cách Nhĩ và Mạc Phi không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Người nọ cầm trong tay một chiếc tẩu thuốc, hít một hơi, nhẹ nhàng thổi khói ra, hình bóng rõ ràng, có thể thấy mũi người nọ khoằm xuống.
“Là mặt nạ?” Mạc Phi hỏi.
“Ân… Hắn cos một người nào đó.” An Cách Nhĩ nhàn nhạt nói.
Mạc Phi sửng sốt hồi lâu, kêu lên một tiếng, “Sherlock Holmes?”
An Cách Nhĩ khẽ gật đầu một cái, lại lắc đầu, “Đúng là rất thú vị!”