An Cách Nhĩ trả lời, “Một cách rất đơn giản nhưng cũng rất thô bạo.”
“Đơn giản mà thô bạo là thế nào?” Mạc Tiếu không hiểu, “Hắn lừa anh nên anh lừa ngược lại?”
An Cách Nhĩ giật giật khóe miệng, đáp, “Nói cho hắn biết, lừa gạt là không đúng.”
Mạc Tiếu há to miệng, “Nếu chiêu này xài được thì cả thế giới này sẽ không còn kẻ lừa đảo nữa.”
…
Đoạn phía trên là một đoạn trò chuyện ngắn trên đường mọi người tới căn biệt thự ở vùng ngoại ô.
Xe dừng lại trước căn biệt thự, không khí hoàn toàn khác với lúc trước, không còn giống nhà ma nữa, thời tiết hôm nay không tệ, sân trước hoang vắng được quét dọn sạch sẽ, còn trồng thêm cây xanh, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một căn biệt thự bình thường.
An Cách Nhĩ bọn họ xuống xe, hướng về phía biệt thự.
Nửa tiếng sau, có hai thanh niên lái xe tới dừng lại trước cửa, theo chỉ dẫn của dì Mary đi vào biệt thự, cổng biệt thự đóng lại.
An Cách Nhĩ ngồi trong căn phòng nhỏ, mở màn hình theo dõi.
Mọi người nhìn thấy, ai cũng hoảng sợ.
“Đây là cái gì?” Mạc Tiếu khiếp sợ, trên màn hình có đủ loại góc độ của camera gắn trong biệt thự.
Sau khi ‘cải tạo’ lại biệt thự, tất cả mọi người cũng không có dịp vào xem.
“Giống y như mê cung!” Oss nói.
“Tôi thấy y như cái đường băng xoắn ốc trong phòng thí nghiệm để thử chuột bạch.” Mạc Tiếu há miệng ngây ra vài giây, xoay mặt hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, anh định làm gì bọn họ?”
An Cách Nhĩ hơi mỉm cười, “Phun nộc độc giết chết bọn họ.”
Oss hít một hơi nhìn An Cách Nhĩ.
Mạc Phi phất tay, “Làm gì có mấy cái đó.”
Oss mới nhẹ nhàng thở phào.
Mạc Tiếu khó hiểu, “Đối phó với bọn họ sao đây?”
“Chơi trò chơi thôi.” An Cách Nhĩ mỉm cười, sau đó nhấn một cái nút.
“Bụp” một tiếng… Cả biệt thự liền chìm vào bóng đêm, xung quanh tối thui, trong không gian u tối có giọng một bà lão vang lên, “Trò chơi bắt đầu… Bây giờ có hai lựa chọn, bạn chọn tin tưởng ai?”
…
Ba ngày sau.
Oss và Tôn Kỳ nghiêng đầu, nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trong màn hình, hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cái này có xem là phạm pháp không?”
An Cách Nhĩ khoanh tay, “Nhà ma có phạm pháp không?”
“Ách…” Oss và Tôn Kỳ lại nghiêng đầu.
“Nói ví dụ, tôi tạo một mê cung, có một tên trộm vào thăm, bị nhốt trong mê cung không ra được, bị đói tới chết, vậy có tính là phạm pháp không?”
“Ách…”
Oss và Tôn Kỳ lại nghiêng đầu.
“Yên tâm đi, không chết được đâu.” An Cách Nhĩ nâng cằm nói, “Cố gắng chút nữa sẽ ra được thôi… Chờ bọn họ đi ra thì đi theo, tóm gọn luôn hang ổ.”
…
Suy luận của An Cách Nhĩ luôn luôn chính xác.
Bọn người kia sau khi thoát ra khỏi biệt thự liền leo lên xe bỏ trốn.
Oss bọn họ theo dõi tới hang ổ, dễ dàng tóm gọn cả lưới.
Mà đám lừa đảo xào quyệt này, đặc biệt là hai thủ phạm chính, sau khi bị bắt về cảnh cục, tâm trạng vẫn còn ở trạng thái hoảng lọan, giống như bị đả kích rất lớn.
Thân Nghị vốn nghĩ sẽ phải tốn rất nhiều công sức mới moi được hết từ miệng đám người này, nhưng kì lạ chính là, mấy tên lừa đảo khai rất thành thật, tiền mà bọn họ lừa cũng lấy lại được đem trả cho nạn nhân.
Có rất nhiều đồng nghiệp của Oss tới hỏi hắn An Cách Nhĩ làm cách nào để phá án, nhưng phản ứng của Oss và Tôn Kỳ đều là — Nhớ lại, sau đó lắc đầu.
“An Cách Nhĩ tra tấn bọn họ bằng cách nào?” Cuối cùng Thân Nghị cũng không nhịn nổi, lên tiếng hỏi.
Oss bất đắc dĩ, đành phải nói thật, “An Cách Nhĩ không tra tấn bọn họ, chỉ bắt bọn họ lựa chọn đề tài mà thôi.”
“Lựa chọn đề tài?” Mọi người không hiểu.
Oss cười bất đắc dĩ, “An Cách Nhĩ thiết kế một mê cung, trong mê cung có rất nhiều trạm gác, cứ đến một trạm, bọn họ sẽ gặp hai bà lão từng bị họ gạt, đương nhiên đó là tranh do An Cách Nhĩ vẽ, sau đó kết hợp âm thanh làm sao cho nó quỷ dị chút. Hai bà lão sẽ cung cấp thông tin cho bọn họ, bắt bọn họ bọn họ chọn đường, mỗi bà là một đường, bọn họ sẽ chọn tin ai, có thể chỉ có một người là đúng, cũng có thể là cả hai đều đúng, hoặc cả hai đều sai… Tóm lại bọn họ phải lựa chọn một con đường mới có thể đi tiếp, nếu chọn sai sẽ bị vòng về đường cũ, làm lại từ đầu. Nhưng khi đến trạm gác ban nãy, hai bà lão sẽ cung cấp thông tin khác, có thể lần đầu là đúng, lần hai là sai… Các thiết bị điện tử sẽ mất sóng khi bước vào nhà, không gian oi bức lại không thể kêu cầu cứu. Ánh sáng trong nhà còn âm u, nghe nói có liên quan tới sự phối hợp của các loại sắc thái, sẽ làm cho thị giác của con người mệt mỏi, cảnh bọn họ nhìn thấy cũng giống y như mấy bà lão bị bệnh đục tinh thể, mờ mờ không rõ. Bên trong cũng có cung cấp đồ ăn và nước uống, vẫn giống y như vậy, sẽ có bà lão nói cho họ biết cái này ăn được hay không, họ phải lựa chọn, nếu chọn đúng thì sẽ được ăn uống, nhưng nếu chọn sai, đồ ăn sẽ biến chất…Tóm lại hai người họ trải qua không ít khó khăn, đồng tâm hiệp lực trả lời n câu hỏi lặp đi lặp lại, mất ba ngày hai đêm mới thoát khỏi căn biệt thự đó.”
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Oss.
Tôn Kỳ nhún vai, “Đại thần An Cách Nhĩ nhọc lòng chế tạo ra trò chơi này, nghe nói sau này có thể cho chúng ta sử dụng miễn phí, dẫn tất cả bọn lừa đảo vào đó chơi, mục đích chỉ có một, nói cho bọn họ biết — Lừa gạt là không đúng.”
Mọi người đỡ trán — An Cách Nhĩ đúng là siêu cấp S!
“Bởi vì còn trong thời gian thí nghiệm nên An Cách Nhĩ chỉ xử nhẹ thôi, nghe nói nếu cung cấp đồ ăn thức uống đúng lúc, có thể nhốt bọn họ trong đó cả tháng, vừa rèn luyện thể lực vừa nặn lại nhân phẩm, một nơi giải trí quá xuất sắc.”
“Nơi giải trí…” Mọi người liên tục hít không khí.
Oss phất tay, “Thật ra An Cách Nhĩ suy đoán, đối phương là người cung cấp hàng cho mấy tiệm cắt tóc, hơn nữa hắn cũng tìm ra phương thức liên lạc, tính ra là đã thắng rồi. Nhưng hang ổ của bọn chúng rất khó tìm, mà bản năng của con người sau khi trải qua ngàn hiểm nguy sẽ trở về nhà nghỉ ngơi, hoặc là nói bọn họ cũng nhận ra mình đã chọc phải ổ kiến lửa cho nên phải trốn càng nhanh càng tốt, đuổi theo bọn họ là bắt được hang ổ.”
Tôn Kỳ cũng gật đầu, “An Cách Nhĩ còn cung cấp một số thứ đốc thúc sự sợ hãi, đương nhiên không phải đồ ăn, mà là tranh.”
“Mấy nhà ma bình thường chưa chắc bằng chỗ này.” Oss đề nghị, “Bữa nào rảnh vào chơi thử đi?”
Mọi người sợ tới mức lập tức tan bầy.
…
“Dùng cách chọn lựa để bắt đám lừa đảo, thật sự chỉ có cậu mới nghĩ ra.” Cửu Dật ngồi trong phòng tranh, hỏi An Cách Nhĩ đang ngồi vẽ.
Mạc Phi cầm đống thư trong thùng thư bên ngoài vào, đằng sau là Ace và Oss tới ăn ké.
Đã tới ngày khai giảng của cặp song sinh và Mạc Dịch, ba đứa lưu luyến từ biệt Emma và An Cách Nhĩ, Mạc Tiếu đưa ba đứa về trước.
Cuối cùng phòng tranh cũng đã trở lại vẻ yên tĩnh.
An Cách Nhĩ vô cùng hài lòng với không gian không có tạp âm này, khi nhìn thấy Oss, trên mặt liền tỏ ra chán ghét.
Oss vội vàng giơ tay, “Gần đây thiên hạ thái bình, không có vụ án quấy rầy thế giới của cậu và Mạc Phi.”
An Cách Nhĩ đặt bút xuống, cầm khăn lau tau, ánh mắt đảo qua Cửu Dật và Oss, đưa ra định nghĩa — Bóng đèn!
Mạc Phi chọn thư, trong đó có một lá khiến cho hắn chú ý.
Mạc Phi cầm lá thư lên, đưa ra lên ánh sáng soi thử, bên trong hình như có hoa văn gì đó, hình dạng không giống giấy viết thư.
Lúc này, Oss ngồi xuống, đưa phong bì cho An Cách Nhĩ, “Thù lao của cậu nè.”
An Cách Nhĩ không cầm, chỉ hỏi lại, “Tiền của mấy bà lão đã trả lại hết chưa?”
“Gần hết, mấy vụ án lừa đảo khó thu hồi lại hết lắm, nội bắt thôi là khó rồi.” Oss nói.
“Cầm số tiền này bù lại tổn thất cho người bị hại đi.” An Cách Nhĩ bắt chéo chân, cầm tờ báo trên bàn lên lật xem, “Lần này tôi chơi rất vui, với lại công viên trò chơi đó nói không chừng còn có thể khai trương…”
“Không được!” Oss lắc đầu, “Cái chỗ đó nguy hiểm lắm!”
“Ừ… cũng phải.” An Cách Nhĩ vuốt cằm, “Nội trông coi thôi cũng phải tốn rất nhiều tinh lực, rõ ràng là nên bán đi.”
“Cái đó mà có người mua hả? Cậu muốn bán cho ai? Người ta mua làm gì?” Oss sốt ruột.
“Có rất nhiều bác sĩ tâm lý muốn.” An Cách Nhĩ nói, “Có khả năng giảm áp lực, thay đổi thói quen và nặn lại tính cách.”‘
Oss và Cửu Dật liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng nhìn An Cách Nhĩ, “Chẳng phải cậu ghét bác sĩ tâm lý nhất sao?”
An Cách Nhĩ nhíu mày, “Đúng vậy… Cho nên phải lấy tiền của bọn họ.”
Oss gãi đầu.
Lúc này, bên cửa sổ vang lên tiếng kêu “Chít chít”.
Oss xoay đầu lại, chỉ thấy mấy con sóc con theo chân Eliza nhảy vào nhà.
“Á, lớn vậy rồi sao!”Oss kinh ngạc, “Sắp lớn bằng Eliza rồi nè.”
Cửu Dật vẫy vẫy tay với đám sóc, Eliza lập tức ôm đám con nhảy tới.
Eliza đứng trên tay Cửu Dật, đám sóc con theo thói quen chạy tới chỗ Ace, có một con ngồi trên vai An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ lấy một quả hạnh nhân đưa cho nó.
Trời dần lạnh, lớp lông của Ace cũng dày thêm.
An Cách Nhĩ lật xem tờ báo, hỏi Oss, “Gần đây anh sao rồi, ở cảnh cục rảnh rỗi lắm sao?”
Oss mở hai tay, “Hallelujah, dạo này thiên hạ thái bình…Không nghe người ta nói hả, thời tiết chuyển lạnh thì số tội phạm cũng giảm xuống.”
An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Oss, là vì thời tiết lạnh cho nên số người ra ngoài đường ít lại, vậy thôi.”
“Còn cậu thì sao? Không có ai tới nhờ cố vấn? Buôn bán tranh được không?” Oss tò mò, “Dạo này Mạc Tần không tới nữa hả? An Cách Nhĩ, có phải cậu rảnh lắm không?”
An Cách Nhĩ buông tờ báo, suy nghĩ, “Đúng là dạo này tôi rảnh lắm.”
An Cách Nhĩ dứt lời, Mạc Phi liền vươn tay sờ lên cổ hắn, “An Cách Nhĩ, có một lá thư hơi kì lạ.”
An Cách Nhĩ nhìn lá thư Mạc Phi đưa qua, bên trong không có thư, chỉ có một đóa hoa khô.
An Cách Nhĩ hơi ngây ra, vươn tay cầm đóa hoa kia.
Đây là một đóa hoa khô có màu hồng nhạt, hình dạng kì lạ, có chút giống hoa lan, nhưng lại không phải, giống như hoa sen bị ép? Nhưng hoa sen không thể nhỏ như vậy.
An Cách Nhĩ nhìn một lúc, nói, “Lobelia.”
“Bán biên liên (*)?” Oss tò mò, “Là nằm bên cạnh hoa sen hay tên nó là Bán biên liên?”
(*) Tên Hán Việt của Lobelia là Bán liên biên, liên là hoa sen, bán biên là bên cạnh nên Oss mới hỏi vậy.
“Lobelia là một loại thảo dược, công dụng chủ yếu là chữa sưng phù.” An Cách Nhĩ nhìn đóa hoa được chế tạo hoàn hảo với nét mặt khó hiểu, “Ai gửi vậy?”
Mạc Phi lắc đầu, trên bì thư có ghi địa chỉ của người gửi, nhưng mà…
An Cách nhìn địa chỉ, nhíu mày.
Oss cũng nhìn, “Địa chỉ này không có thật… Thành phố S chỉ có năm khu vực, không có khu vực như trên bì thư.”
An Cách Nhĩ nhìn tên người gửi, đối phương tự xưng là — Dorian Gray.
“Hả?” Oss không rõ, “Tên này có thật sao? Dorian Gray chẳng phải là tên họa sĩ trẻ mãi không già trong phim kinh dị đó hả?”
(Chi tiết về bộ phim: )
Cửu Dật cũng hỏi, “Đùa dai?”
An Cách Nhĩ nhìn đóa hoa, nghĩ nghĩ, “Dorian Gray và Lobelia không có dính dáng gì tới nhau mới đúng, hay là…”
Tất cả mọi người nhìn An Cách Nhĩ, “Sao?”
An Cách Nhĩ cầm đóa hoa và bì thư, “Chính bản thân lá thư này đã là một câu đố.”