Suy nghĩ của An Cách Nhĩ đột nhiên thay đổi, làm mọi người nghe vào cảm thấy đây là chuyện khá khủng bố.
Lúc mọi người đang nghĩ là người tàng hình, có cơ quan, hacker, quấy rối camera giám sát… Mạc Phi bước tới, cầm hai bộ da sói xuống, đưa cho Oss, nhấc chân đạp vào ván cửa.
“Rầm” một tiếng, ván cửa phía sau cũng giống như tấm phía trước, phía sau rỗng, đạp một cái liền văng.
Mọi người nhìn chằm chằm không gian phía sau tấm ván chừng ba giây, ai cũng tỏ ra “Thì ra là thế” — Cấu tạo trước và sau giống nhau! Bên này mở được thì bên kia cũng mở được, Mạc Phi đạp một cái đã giải đáp được vấn đề “đột nhiên thay đổi” của An Cách Nhĩ! Thế vào tòa thành bằng cách nào mà không bị phát hiện? Đáp án là còn một con đường khác.
“Cánh cửa” sau khi bị Mạc Phi đá văng, phía sau là một cầu thang đen kịt.
Đội đặc công dùng đèn pin rọi xuống, đó là một cầu thang vòng tròn sâu không đáy.
“Cầu thang này thông ra đâu?” Mạc Tần có chút mờ mịt.
Roy suy nghĩ kết cấu của tòa thành, nói, “Tầng hầm này là dựa vào vách núi, ở bên kia… chắc là núi.”
“Cho nên cầu thang này là thông xuống chân núi?” Oss hỏi.
Roy gật đầu, “Tầng hầng của tòa thành cũng nằm dưới chân núi rồi…”
An Cách đột nhiên hỏi, “Ở đây có ai mắc chứng sợ không gian kín không?”
Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu — Không có!
“Có thì nói không được miễn cưỡng nha, bởi vì phải đi con đường trong tối rất dài.” An Cách Nhĩ mỉm cười nhắc nhở.
Trọng điểm mọi người đều đặt ở chỗ “rất dài” của An Cách Nhĩ, dài bao nhiêu?
…
Lúc này, đội đặc công đi trước mở đường, mọi người bắt đầu đi xuống cầu thang vòng tròn.
Mạc Phi kéo tay An Cách Nhĩ, cả đường đều lo lắng, sợ An Cách Nhĩ bước hụt chân.
Quả nhiên, lúc An Cách Nhĩ bước qua khúc cua, đã bước hụt một cái, Mạc Phi cả kinh bước tới chỗ hắn, khom lưng, “An Cách Nhĩ, anh cõng em xuống.”
An Cách Nhĩ sờ cằm.
Oss bên kia thì mở to mắt — An Cách Nhĩ đã luyện được thần công mặt dày rồi, không có lúc nào thấy xấu hổ luôn đó trời.
Đương nhiên, “ngại ngùng” của An Cách Nhĩ chỉ giữ được chừng một giây, hắn vòng tay lên cổ Mạc Phi, để người ta cõng xuống.
Mạc Phi vừa cõng xuống vừa hỏi, “Hôm nay đi bộ nhiều thật.”
An Cách Nhĩ nghiêng đầu tựa lên vai hắn, “Tôi ngủ một lúc, mọi người cứ từ từ đi.”
Mọi người xoay mặt nhìn An cách Nhĩ — Phải đi bao lâu lận?
Lúc đi, mọi người đều im lặng… Không biết là vì đoạn đường này quá nặng nề hay vì không muốn làm phiền An Cách Nhĩ, trong không gian kín chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở…
Cứ như vậy, một vòng lại một vòng, đi rồi cứ đi… Vẫn cứ đi…
Khoảng nửa tiếng sau, Mạc Tiếu cũng nhịn hết nổi.
“A a a! Sắp điên rồi trời ơi!” Mạc Tiếu vò đầu, “Không biết phải đi tới chừng nào đây! Đi hồi xuống địa ngục luôn quá!”
Tôn Kỳ lên tiếng, trong giọng nói còn có chút ai oán, “Im đi, chị đây còn mang cao gót đây!”
Ngay cả những người bình thường không mắc chứng sợ không gian cũng sắp mắc bệnh đến nơi, đội đặc công đi tuốt đằng trước cũng chỉ tay ý bảo — Cuối cùng cũng tới!
Bước khỏi cầu thang, hai chân đạp trên mặt đất bằng phẳng cảm giác thật tốt đẹp, mọi người bị nghẹn nửa tiếng cuối cùng cũng thở phào.
Chỉ là… không gian tối đen vẫn chưa kết thúc, phía trước là một con đường rất dài, so với không gian chật hẹp ban nãy, con đường này rất rộng lớn, kéo dài phía trước, hình thành một tầng hầm rất lớn, còn có bãi đái, ao chứa nước.
“Đây là hầm trú ẩn thời chiến tranh mà.” Oss thấy sợ.
Roy gật đầu, “Hòn đảo này đúng thật là từng trải qua chiến tranh, có hầm trú ẩn cũng không có gì lạ.”
Mạc Tần vươn tay gõ lên mặt tường, xoay đầu nhìn cầu thang, “Là công trình đã xây lâu rồi, chắc là do chủ nhân của tòa thành này xây để tị nạn?”
“Đúng là vừa rảnh vừa dư tiền, đào chút xíu được rồi, đào luôn cái núi, không biết ổng nghĩ gì.” Mạc Tiếu lắc đầu.
Mạc Tần nhìn Mạc Phi phía sau.
An Cách Nhĩ đã ngủ thiếp đi trên lưng Mạc Phi, Mạc Phi im lặng đánh giá hầm trú ẩn, vẫn duy trì sự bình ổn.
Mạc Tần nhíu mày, “Con muốn cõng tới chừng nào, chẳng phải tới mặt bằng rồi sao…”
Lúc Mạc Tần nói giọng có hơi cao, Mạc Phi, Mạc Tiếu, Roy, Tôn Kỳ hơn nữa còn có Thẩm Tuyển đồng loạt nhìn hắn, “Xuỵt!”
Mạc Tần rút khóe miệng, bất mãn nhìn mọi người — Mạc Phi chiều hắn còn được, mấy người chiều làm cái gì?
Oss lặng lẽ tới bên cạnh Mạc Phi, nhỏ giọng nói, “Giờ chúng ta đi đâu? Đi tiếp về phía trước hả?”
Mạc Phi suy nghĩ một chút, nhìn An Cách Nhĩ.
Thân Nghị nói, “Đánh thức hắn dậy hỏi đi.”
“Cậu ấy tỉnh liền giờ.” Mạc Phi nói.
Mọi người sửng sốt, lúc này, chỉ thấy An Cách Nhĩ hơi giật người, sau đó nhíu mày mở mắt ra.
“Dưới này lạnh hơn ở trên.” Mạc Phi thấp giọng nói, “An Cách Nhĩ rất nhạy cảm với sự thay đổi của nhiệt độ.”
Đang nói chuyện thì An Cách Nhĩ cũng tỉnh hẳn, nhìn xung quanh hỏi, “Xuống rồi?”
Tất cả mọi người gật đầu.
An Cách Nhĩ chỉ tay về hầm trú ẩn trước mặt, “Đi tiếp đi.”
Mọi người tiếp tục đi, Roy vừa đi vừa hỏi Mạc Tần, “Thiếu gia, có thể đưa áo khoác cho tôi không?”
Mạc Tần không hiểu, nghĩ áo khoác bị dơ, cởi ra đưa cho Roy.
Roy cầm áo khoác, bước tới chỗ Mạc Phi, áo lên vai An Cách Nhĩ.
Mạc Phi gật đầu với Roy.
An Cách Nhĩ đang thấy hơi lạnh, tựa lên vai Mạc Phi, nhìn Roy mỉm cười.
Roy sửng sốt.
Ba học sinh vẫn đi theo mọi người nhỏ giọng trao đổi.
“Thì ra còn cười được như vậy!”
“Dễ thương quá!”
Tôn Kỳ kích động, “Đúng là thiên sứ!”
Oss không thể hiểu nổi tình thương bà mẹ tràn lan giữa nữ sinh — Dùng thiên sứ để hình dung An Cách Nhĩ có ổn không đó? Hắn là tiểu ác ma mà?
…
Cứ như vậy, mọi người đi mãi miết trong hầm trú ẩn âm u… Có thể là do dạo này chiếu mấy phim về ma, ánh đèn rọi trong không gian tối, phản lại ánh sáng trắng, làm cho mọi người có một ảo giác, hình như sắp có cương thi từ cống thoát nước này nọ chạy ra.
Chỉ là cả con đường càng lúc càng lạnh hơn ra thì cũng chẳng phát hiện cái gì, cho nên cứ thế mà đi.
Rốt cuộc, Oss cũng hết kiên nhẫn hỏi một tiếng, “Đi bao lâu rồi?”
Mấy đội viên đặc công đáp, “Sắp một tiếng rồi.”
Tất cả mọi người nhíu mày — Một tiếng? Sao nghe cứ thấy quen quen.
Mạc Phi đột nhiên nói, “Chúng ta từ hồ băng tới biệt thự, cũng mất chừng một tiếng.”
Oss há to miệng, “Giờ chúng ta quay lại hồ băng? Có khi nào bước vô hồ nước không?”
Hỏi xong câu này Oss có cảm giác não mình bị đông lạnh, hồ băng quanh năm đông cứng, đương nhiên không có nước, nhưng mà tới chỗ đó làm gì?
Lúc này, mọi người thấy An Cách Nhĩ ngẩng đầu lên, nói, “Sắp tới rồi.”
Mọi người như nhận được mệnh lệnh, như người máy dừng chân lại, cùng nhìn An Cách Nhĩ.
Oss hỏi, “Tới chỗ nào rồi?”
“Xuỵt…” An Cách Nhĩ leo xuống, nhỏ giọng nói, “Từ đoạn này trở đi, phải giữ bình tĩnh và im lặng, cho dù nghe thấy cái gì cũng phải bình tĩnh, biết không?”
Mọi người đều gật đầu.
Đội đặc công đi phía trước, giơ súng còn mọi người đi phía sau, cố gắng đi nhẹ nhất có thể… Cứ như vậy đi về phía trước, rất nhanh, trước mặt xuất hiện một cua quẹo. Vừa quẹo một cái, trước mặt lại xuất hiện một con đường dài.
So với hầm trú ẩn lúc nãy hoàn toàn khác, cuối đường là một vòng sáng, ánh sáng rọi vào bốn vách tường bên trong. Đây là con đường bằng đá trơn nhẵn, ánh sáng chiếu xuống tạo thành phản quang, làm cho mặt băng xuất hiện lỗi giác. Mặt khác, trước mặt có gió thổi vào, gió còn mang theo một vài âm thanh.
Tất cả mọi người cau mày, vừa đi vừa nghe âm thanh quỷ dị.
“Có người đang tụng kinh hay là cái gì…” Mạc Tiếu nghi hoặc.
Mọi người thấy hình dung của Mạc Tiếu rất chính xác, nhưng cũng không đúng lắm… Âm thanh này đúng là như có rất nhiều người đang tụng kinh nhưng nghe không hiểu gì cả.
An Cách Nhĩ chắp tay ra sau, khoác áo khoác, chậm rì rì bước đi, vừa đi trong miệng vừa ngâm nga giai điệu, nói cái gì đó.
Mạc Phi chú ý những âm tiết hắn phát ra, nhưng hoàn toàn nghe không hiểu.
Dần dần, ngôn ngữ quái dị An Cách Nhĩ đọc, so với âm thanh trước mặt hoàn toàn trùng khớp… Âm tụng giống nhau như đúc, mỗi âm tiết đều khớp, nhưng chẳng có ai biết An Cách Nhĩ niệm cái gì.
Trong mọi người, biểu tình của Mạc Tần là khác nhất, xung quanh kể cả Mạc Phi đều nhìn An Cách Nhĩ nghi hoặc, còn ánh mắt của Mạc Tần ngoài nghi hoặc còn có khiếp sợ.
Ký ức ẩn sâu trong lòng bị chạm vào, hắn đúng là đã từng nghe một đoạn tụng này.
Bây giờ, mọi người đã gần tới ‘Khung đèn’ hình vuông trước mặt.
Ở đầu bên kia, cũng không có cái gì khung đèn, mà chỉ là hai cánh cửa sắt đóng chặt, khung đèn là do ánh sáng rọi qua song sắt tạo thành.
Lúc này, bên trong cánh cửa truyền ra tiếng tụng đều đều.
Mạc Tiếu ghét bỏ nói, “Đây là thể loại rap tập thể mới xuất hiện?”
“An Cách Nhĩ… Đây là cái gì?” Mạc Phi hỏi.
“Một ngôn ngữ tự nghĩ của Hy Lạp cổ xưa.” An Cách Nhĩ nói, “Tự nghĩ ra ngôn ngữ không khó, khó ở chỗ là trí nhớ, nếu soạn không khớp thì sẽ rất dễ quên, cũng chính vì vậy mà ngôn ngữ loài người phát triển đến nay đều có quy luật và hệ thống âm nhất định, muốn nghĩ ra một ngôn ngữ mới, tốt nhất là thoát ly khỏi ngôn ngữ khác, cái này gọi là trí nhớ chiết cành.”
Mọi người đều nhìn An Cách Nhĩ.
Oss cắt ngang, “Bây giờ hình như không phải lúc tranh luận, huống chi lời cậu nói nghe cỡ nào cũng không hiểu.”
An Cách Nhĩ nhún vai.
“Có đi tiếp không?” Mấy đội viên đặc công cầm súng, xoay đầu hỏi Thân Nghị.
Thân Nghị cau mày nhìn cửa sắt, “Tuy rằng không hiểu bên trong nói cái gì, nhưng tình huống này tôi chưa từng đụng vào, cũng không có điềm báo tốt.”
Tôn Kỳ không hiểu, hỏi, “Điềm báo gì?”
Mấy đội viên đặc công cũng có vẻ hiểu tình huống mà Thân Nghị nói, dàn hàng ngang trước cửa, đẩy cửa thử, phát hiện không có khóa, ra dấu hiệu tay với phía sau.
Oss đẩy những người không phải cảnh sát ra phía sau.
Hai đội viên đặc công dùng sức đẩy cửa, tia sáng bên trong rọi ra ngoài.
Thân Nghị mang theo đội đặc công vọt vào, hô to, “Giơ hai tay lên…”
Trong lúc nhất thời, cục diện có chút hỗn loạn.
Chờ Mạc Phi bọn họ nhìn thấy tình hình phía sau cửa sắt ai cũng ngây ra.
Căn phòng trước mặt rất sáng sủa, thậm chí có chút huyền ảo.
Trên đầu là đỉnh hình vòm, tạc bằng băng trong suốt, ánh nắng xuyên qua lớp băng rọi xuống mặt tuyết trắng bên dưới, có một cảm giác thanh khiết nói không nên lời.
Mọi người đều ý thức được — Nơi này là dưới hồ băng! Dưới đáy hồ băng lại tương thông với hầm trú ẩn, hơn nữa còn được tạc thành một căn phòng!
Trong phòng có khoảng một trăm người, bọn họ đều mặc áo choàng màu trắng, vây một người nằm trên đài băng.
Trên đài băng là một người mặc áo choàng đen… nói chính xác người sói mặc áo choàng đen.
Những người mặc áo choàng trắng đều đang giữ tư thế quỳ xung quanh đài băng, ‘người sói’ một mình mặc áo choàng đen y như thần minh đứng giữa đài, tiếp nhận lạy chầu của những người kia.
“Đậu má đây là cái tình huống gì?!” Oss nhịn không được hô lên.
Mọi người còn lại cũng nhìn An Cách Nhĩ bước vào sau cùng.
An Cách Nhĩ không tỏ vẻ kinh ngạc với khung cảnh trước mắt, hắn chỉ nhìn xung quanh, sau đó nhìn ‘người sói’ trên đài, gật đầu nói, “Bài ngoại (loại bỏ những gì của nước ngoài), thần bí, tập thể gây án và đồ đằng, sáng sủa. Thông thường muốn khống chế một hòn đảo cách biệt với thế giới bên ngoài, thì đây là cách tốt nhất.”
Mọi người đều nhíu mày.
An Cách Nhĩ nói, “Ngay từ đầu, tất cả hiện tượng chắp vá thành một câu đố, đều chỉ hướng tới một đáp án đơn giản.”
Tất cả mọi người đều thở dài, đúng vậy! Có thể khống chế toàn bộ người dân trên đảo gây án, vết tích của mỗi một người đều xóa bỏ triệt để, đúng là không có nhiều cách lắm, tình huống trước mắt là lời giải thích duy nhất — Tà giáo.
Mạc Tần nhìn An Cách Nhĩ, hỏi, “Cậu đã đoán được từ sớm?”
An Cách Nhĩ cười hai tiếng, “Cái gì mà người sói xuất hiện giữa bão tuyết đêm trăng máu, bạn gái của chàng trai kia đột nhiên biến mất, tập thể mất trí nhớ tình cờ nhìn thấy, đóng phim hả? Hình như rất sợ người ngoài không biết nơi này có một tổ chức thần bí vậy, cả hòn đảo đều bị trung nhị bệnh (*).”
Hết chương 6.
(*) Trung nhị bệnh chỉ một loại nhận thức tâm tính của bản thân, ‘trung nhị’ trong tiếng nhật là chỉ sơ trung cấp hai, trung nhị bệnh giải thích theo mặt chữ là: Thiếu niên cấp hai có mắc chút bệnh về ý thức. Thật ra nó cũng không chỉ giới hạn ở học sinh cấp hai, cũng không nhất định là mang nghĩa bệnh theo ý chính quy, chỉ là một cách xưng hài hước.
Ý của cụm từ này tiếp xúc với những người khác nhau sẽ có nghĩa khác nhau, khen chê đều có. Ý thức loại này đều âm thầm cường hoá mong muốn của mình (vd trí tuệ, chính chắn, cẩn thận, không giống người ta) đồng thời âm thầm bài xích những trạng thái không mong muốn (vd ngu xuẩn, ác độc, vô lực).
Vd rõ hơn:
- Tôi không giống mọi người.
- Người sai không phải tôi, là thế giới sai.
- Đây mới chính là trí tuệ thật sự.
“Ô!” Oss đang lái xe lên núi, nhìn thấy tòa lâu đài cũng không khỏi than thở, “Của cải nhiều thật.”
Cửu Dật nâng cằm tựa vào kính xe nhìn ra ngoài, Eliza ngồi trên vai cũng mở to mắt nhìn, “Oss, mỗi lần anh giật mình, lúc nào cũng phát ra những từ tượng thanh kì lạ.”
Oss chớp mắt, “Có hả?”
Cửu Dật nhìn trời.
Trước cửa tòa lâu đài đã có quản gia ra nghênh đón.
Roy lễ phép thay Cửu Dật và Oss mở cửa xe.
Cửu Dật bước xuống, cẩn thận quan sát, xác định lúc trước mình chưa từng trộm bất cứ món gì trong tòa lâu đài này, mới an tâm bước vào trong với Roy.
Mọi người đang ngồi trong phòng khách, tựa như đang trò chuyện.
“An Cách Nhĩ, chừng nào cậu mới quay lại thành phố S, tôi còn mấy vụ án cần cậu giúp.” Oss nhìn An Cách Nhĩ, vội vàng hẹn trước thời gian.
Oss chỉ tùy ý hỏi một câu nhưng lại làm mọi người cùng xoay mặt nhìn về phía An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ bưng tách trà, không nhanh không chậm nói, “Nửa năm sau đi.”
“Hả?!” Oss cả kinh, Cửu Dật cũng có chút kinh ngạc, Mạc Tần và Mạc Tiếu thì nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng mà tôi sẽ thường xuyên về thăm Emma.” An Cách Nhĩ nói xong, Mạc Phi cũng gật đầu.
“Có thể mang Emma tới đây.” Mạc Tiếu nói, “Emma rất xinh đẹp!”
“Nga? Là mỹ nhân?” Phương Khải dường như có chút hứng thú.
Mạc Tiếu vươn tay vỗ đầu hắn, “Không được có suy nghĩ bậy bạ với nữ thần của tôi!”
Phương Xuyến đứng bên cạnh Phương Khải vươn tay xoa đầu ba mình, bĩu môi nhìn Mạc Tiếu vì hắn dám ăn hiếp ba nó.
“Người ta đủ tuổi làm bà bây, bây ăn nói cái kiểu gì vậy hả?” Mạc Tần liếc mắt nhìn Mạc Tiếu.
Mạc Tiếu cười tủm tỉm, “Nếu ngày nào đó phát minh ra cỗ máy thời gian, vậy tất cả đều không thành vấn đề!” Nói xong liền lấy điện thoại đặt trước mặt Mạc Tần.
Mạc Tần không nói gì, đây là ảnh chụp của Emma khi còn trẻ mà hôm trước Mạc Tiếu chụp lén, Phương Khải cũng nhìn thấy, đúng là một đại mỹ nhân.
Cửu Dật ngồi xuống sô pha, Eliza phóng ra khỏi túi hắn, chạy lên đầu gối An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vươn tay sờ đầu nó, Eliza vẫy vẫy đuôi,dùng mặt cọ cọ chân An Cách Nhĩ, có vẻ vô cùng thân thiết.
Lực chú ý của mọi người đều bị Eliza hấp dẫn, đặc biệt là Phương Xuyến.
Phương Xuyến chạy tới trước mặt An Cách Nhĩ, nhìn chằm chằm Eliza.
Eliza phóng lên vai An Cách Nhĩ, trốn phía sau cổ, chỉ lộ ra cái mông quay về phía Phương Xuyến.
Cửu Dật vươn tay sờ đầu Phương Xuyến, “Eliza không thích những cô bé gái, đặc biệt là những bé dễ thương, bởi vì nó cũng là con gái.”
Phương Xuyến hâm mộ ngồi trên sô pha, nhìn Eliza đang ngồi trên vai An Cách Nhĩ liếm lông, lần đầu tiên nó nhìn thấy một con sóc bay dễ thương như vậy.
“An Cách Nhĩ.” Oss hỏi, “Kêu chúng tôi đường xá xa xôi tới đây làm gì?”
An Cách Nhĩ chỉ chỉ trên bàn, “Phương Khải nhờ tôi tìm một người và một món đồ.”
Cửu Dật để ý tấm ảnh chụp bảo thạch để trên bàn, hắn cầm lên xem, “Viên đá Tearful Eyes?”
Oss không rõ, “Tearful Eyes là đá gì?”
“Đây là đồ giả.” Cửu Dật không hổ là người trong nghề, sau khi nhìn một lát liền buông tấm ảnh xuống, “Đồ thật làm khéo hơn nhiều.”
Phương Khải hơi nhíu mày, nhìn Cửu Dật, “Anh là chuyên gia giám định và thưởng thức châu báu?”
Cửu Dật cười xấu xa, “Nói thế thì cũng không sai.”
Mạc Tần nhìn nhìn An Cách Nhĩ, thấy hắn khẽ gật đầu, vì thế Mạc Tần liền lên tiếng, “Nếu phải xếp hạng top thần thâu trên thế giới, hắn nhận thứ hai không ai dám nhận đứng thứ nhất.”
Phương Khải kinh ngạc, nhịn không được huýt sáo.
Cửu Dật chớp mắt mấy cái, có chút khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ tiếp tục uống trà, dường như không có gì xảy ra, không phát biểu ý kiến.
Vì thế Cửu Dật cũng ngồi uống trà, tuy rằng không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn và Oss dù sao cũng là người bên phe An Cách Nhĩ và Mạc Phi, cứ xem ánh mắt của An Cách Nhĩ rồi làm việc vậy.
“Đây là hàng giả làm mô phỏng từ hàng thật.” Phương Khải nói, “Bởi vì có rất nhiều người muốn nhìn thấy nó, có khi còn dùng để trưng bày, cho nên đều lấy đồ giả thay thế hàng chính phẩm.”
“Chẳng lẽ các người muốn Cửu Dật đi trộm viên đá Tearful Eyes?” Oss nhìn mọi người, chẳng biết tại sao lại lôi nghề cũ của Cửu Dật ra nói, còn làm trò trước mặt hắn, hắn là cảnh sát nha.
“Không phải đi trộm, mà là tìm, viên đá Tearful Eyes vốn thuộc về vợ tôi.” Phương Khải nói, “Cô ấy và sợi dây chuyền đều mất tích cùng nhau.”
Cửu Dật có chút khó hiểu, “Vợ của cậu mang đi?”
Phương Khải nhún vai, “Tôi không biết, nhưng người nhà của cô ấy muốn lấy về.”
“Người nhà…” Cửu Dật tò mò, “Vợ của cậu là người của gia tộc Hawkins?”
Phương Khải sửng sốt, “Anh biết?”
“Viên đá Tearful Eyes thuộc về gia tộc Hawkins, tôi nhìn thấy vật thật ở đó…” Nói xong, Cửu Dật bỗng nhiên nhìn trời, thuận tiện sờ sờ mũi.
An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú hỏi, “Đừng nói là anh tới đó trộm rồi nha?”
“Tôi chỉ tới thăm một chút thôi, nếu tôi muốn trộm thì viên đá đó đã mất lâu rồi.” Cửu Dật vươn tay vuốt ve Eliza vừa mới chạy về, đút tay vào túi lấy bánh quy cho nó.
“Anh biết Stephanie?” Mạc Phi hỏi.
“Stephanie?” Cửu Dật cầm tách trà đưa qua cho Eliza, nhớ lại, “Tôi chỉ biết bà cố nội của gia tộc Hawkins, bà Nancy.”
“Bà ấy là bà nội của Stephanie.” Phương Khải nói.
“Nga…” Cửu Dật dường như đã nhớ ra, “Stephanie chắc là cô bé đó đi.” Nói xong, hắn tạm dừng, xoay đầu nhìn Phương Khải, “Cậu nói cô ấy là vợ cậu? Vậy cô bé nhỏ hơn cậu rất nhiều tuổi nhỉ?”
Phương Khải gật đầu, “Stephanie nhỏ hơn tôi mười một tuổi, lúc cô ấy gả cho tôi chỉ mới mười chín.”
Cửu Dật nhíu mày, “Cách đó không lâu thì tôi không còn thấy cô bé đó nữa, thì ra đã lập gia đình… Cô bé mất tích rồi? Còn bà Nancy dạo này thế nào?”
“Bà nội đã qua đời rồi.” Phương Khải có chút tiếc nuối.
Cửu Dật nhíu mày, “Đã qua đời… Stephanie không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Phương Khải nhún vai, “Có thể đã động lòng với người khác rồi đi.”
Mặt Cửu Dật càng nhăn hơn, nhìn An Cách Nhĩ như là hỏi — Hắn có ý gì? Phương Khải không yêu Stephanie? Hay là tình cảm thay đổi?
An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng đặt tách trà xuống, nói với Cửu Dật, “Phương Khải nói Stephanie có thể giấu viên đá Tearful Eyes trong nhà, nếu anh là người lành nghề thì giúp tìm một chút đi.”
Cửu Dật mở to hai mắt, Oss cũng không hiểu nổi, “Trong nhà… Tự mình tìm không được mà phải nhờ người ngoài?”
Mạc Phi đứng lên, “Chi bằng… bây giờ chúng ta tới nhà Phương Khải xem thử đi?”
Phương Xuyến ôm chân An Cách Nhĩ, “An An muốn tới nhà em chơi hả?”
Oss và Cửu Dật đều giật bắn người — Thậm chí còn có con nít bám An Cách Nhĩ mà không bám Mạc Phi á! Bình thường chẳng phải đều dọa An Cách Nhĩ bỏ chạy, sau đó phải để Mạc Phi trông nó không cho tới gần ư?
Mạc Tiếu ngồi xổm xuống đùa Phương Xuyến, “Xuyến Xuyến, chúng ta cùng tới nhà em chơi trốn tìm nha, chịu không?”
“Chịu!” Phương Xuyến vui vẻ vỗ tay, kéo tay Mạc Tiếu ra ngoài.
Phương Khải cũng đứng dậy, có chút căng thẳng liếc nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu chắc chắn viên đá đó vẫn ở trong nhà tôi?”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Stephanie bình thường có thích đùa dai không?”
“Thích.” Phương Khải gật đầu, “Tính cô ấy rất trẻ con.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, không nói gì nữa.
Phương Khải và Phương Xuyến vào xe của mình, còn có vệ sĩ đi theo và lái xe.
An Cách Nhĩ nhìn thấy một nam tử có huyết thống Đông Âu, cảnh giác quan sát xung quanh, còn có một người lái xe chừng bốn mươi tuổi, cười ôn hòa với Phương Xuyến, Phương Xuyến còn cho ông kẹo.
Mạc Tần chuẩn bị thêm hai chiếc xe, chạy phía sau xe của Phương Khải.
An Cách Nhĩ ngồi trong chiếc limo của Mạc Tần, bên cạnh là Mạc Phi, đối diện là Mạc Tần và Cửu Dật mờ mịt, Oss và Mạc Tiếu bị đuổi sang chiếc xe còn lại.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Cửu Dật hỏi.
Mạc Phi giải thích, “An Cách Nhĩ nghi ngờ Stephanie bị bắt cóc, trên người Phương Khải bị gắn máy nghe lén, hẳn là có người luôn giám sát hắn.”
Cửu Dật gật đầu, thì ra là vậy, khó trách vì sao Mạc Tần lại nói hắn là đệ nhất thần thâu trước mặt Phương Khải, thì ra là nói cho người đang giám sát nghe.
“Có người bắt cóc Stephanie, muốn Phương Khải giao ra Tearful Eyes?” Cửu Dật hỏi.
Mạc Tần hơi nhíu mày, “Lại nói, từ sau khi Stephanie mất tích, hành vi của Phương Khải có chút kì lạ, hắn lại không vội vã tìm người, mà là nói Stephanie có người khác, con người cũng trở nên ăn nói tùy tiện, càng thêm chú ý về tăm tích của viên đá Tearful Eyes.”
“Tôi vẫn còn nhiều chỗ nghĩ hoài không ra.” Cửu Dật hỏi An Cách Nhĩ, “Viên đá là do Stephanie giấu? Vậy tên bắt cóc tại sao phải tìm Phương Khải mà không hỏi trực tiếp Stephanie?”
Sắc mặt An Cách Nhĩ không thay đổi, Mạc Phi nói, “Là cố ý nói để đối phương không nghi ngờ đi? Tình huống bây giờ là chúng ta chưa biết Stephanie bị bắt cóc, cũng chưa biết Phương Khải bị giám sát.”
An Cách Nhĩ gật đầu.
Cửu Dật vò đầu, “Thật sự rất khó giải quyết! Nói như vậy là hoàn toàn không thể trao đổi với Phương Khải, khi nói chuyện phải cẩn thận, phải làm xong mọi chuyện mà không để bị phát hiện… Hơn nữa cũng không biết tình hình rốt cuộc là thế nào, có thể dùng giấy bút trao đổi với Phương Khải không? Bảo hắn kể cho chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhưng có thể có chút mạo hiểm.” Mạc Tần nói, “Phương Khải cũng không phải tên ngốc, nếu có thể làm vậy thì hắn đã làm từ lâu rồi, tại sao tới tận giờ này vẫn không chịu hó hé tiếng nào?”
An Cách Nhĩ gần như hoàn toàn không có tí hứng thú nào về cuộc thảo luận này, hắn chọn một góc độ thoải mái, dựa vào vai Mạc Phi như muốn nghỉ ngơi một lát, sau khi nhắm mắt lại, hắn thấp giọng hỏi, “Tại sao lại đặt tên là Tearful Eyes?”
“Bởi vì tính chất của viên đá đó rất đặc biệt, tiếp xúc với nước hoặc ánh sáng mạnh sẽ xuất hiện sắc sai (), sắc sai do thiên nhiên hình thành loại này sẽ tạo ra hình vẽ như có nước mắt chảy ra, cho nên mới gọi là Tearful Eyes. Nó là bảo vật của gia tộc Hawkins, từ thế hệ này truyền cho thế hệ khác, là vật vô giá. Tearful Eyes là viên đá có màu xanh nhạt thuần khiết, bảo thạch đã vô cùng quý giá rồi, huống chi nó còn đặc biệt như vậy! Mặt khác bản thân nó cũng đã rất có ý nghĩa, nghe nói vốn được nạm trong một pho tượng. Tương truyền có một vị điêu khắc vì quá nhớ thương người vợ quá cố, cho nên đã tạc tượng vợ mình, nạm viên đá vào mắt trái của pho tượng… Mỗi khi trời mưa, pho tượng sẽ rơi nước mắt.”
() Sắc sai: sự khác biệt về màu sắc.
Đại đa số bảo vật quý giá đều có một câu chuyện cho riêng mình, nhưng mà cơ bản đều là giết chóc hoặc cướp đoạt, còn viên đá này lại mang yếu tố lãng mạn, tuy rằng cũng có chút bi thương.
“Nếu thật sự có người bắt cóc Stephanie, bức Phương Khải tìm viên đá Tearful Eyes… Vậy cũng chứng minh được viên đá không phải do Stephanie giấu! Thế thì là do ai giấu?” Mạc Phi hỏi.
Tất cả cùng xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ.
Chỉ thấy An Cách Nhĩ đang dựa vào vai Mạc Phi ngủ, không biết hắn có ngủ thật không hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nét mặt bình tĩnh, khóe miệng hơi cong lên, tựa như đang rơi vào mộng đẹp.
Mạc Phi nghiêng đầu nhìn An Cách Nhĩ, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, để An Cách Nhĩ nghỉ ngơi.
Hành trình sau đó, ai ai cũng không nói chuyện, tựa như sợ quấy rầy An Cách Nhĩ… Hắn tỉnh ngủ mới có sức bắt hung thủ sau bức màn nhung. Để Stephanie sớm quay về, tháo bỏ bí ẩn lần này.
Bên trong chiếc xe ở đằng sau.
Mạc Tiếu nâng mặt nhìn Oss.
Oss bây giờ cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tìm viên đá Tearful Eyes gì đó thì cần hắn lặn lội tới đây làm chi?
“Anh cảnh sát.” Mạc Tiếu chọt chọt Oss.
Oss giật giật khóe miệng, “Tôi tên là Oss.”
“Nga…” Mạc Tiếu gật đầu, ngạc nhiên hỏi, “Tại sao anh lại quen An Cách Nhĩ?”
Oss hơi ngẩn người, “An Cách Nhĩ là cố vấn trinh thám cho cảnh cục. Ban đầu cục trưởng nghe một người cùng ngành nhắc về hắn, nói hắn gần như có thể phá được mọi vụ án, vừa lúc chúng tôi có một án khó giải quyết cho nên tôi mới đi tìm.”
“Hắn lập tức hỗ trợ?” Mạc Tiếu tò mò hỏi.
“Yêu cầu của An Cách Nhĩ rất cao.” Oss bất đắc dĩ, “Nhờ hắn giúp nếu vụ án không đủ thú vị, không đủ phức tạp thì hắn sẽ đuổi tôi ra ngoài.”
“Vậy sao hắn lại yêu Mạc Phi?”
Oss gãi đầu, “Mạc Phi cũng coi như thuộc dạng người gặp người yêu đi, nên hỏi là tại sao Mạc Phi lại yêu An Cách Nhĩ mới đúng.”
Mạc Tiếu nghiêng đầu, “An Cách Nhĩ cũng tốt, rất đặc biệt, tuy rằng tôi thích Emma hơn.”
Oss rút rút khóe miệng, trong lòng nghĩ, thằng nhóc thúi nhà mi chưa từng thấy lúc đại vương An Cách Nhĩ có tâm trạng không tốt chứ gì, toàn bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt.
“Hắn thường xuyên ăn hiếp anh hả?” Mạc Tiếu hỏi tiếp.
“Không phải thường xuyên…” Oss sửa lại, “Mà là lúc nào cũng ăn hiếp!”
Mạc Tiếu cười hỏi, “Vậy lần hắn ăn hiếp anh thảm nhất là thế nào?”
Oss bĩu môi, “Mi hỏi làm gì?”
“Có vẻ rất thú vị mà!”
“Mi là con nít kiểu gì vậy hả? Dám đem nỗi đau của người khác biến thành niềm vui của mình!” Oss ghét bỏ nhìn Mạc Tiếu.
“Nói đi ~!” Mạc Tiếu truy hỏi.
Oss thở dài, “Bình thường tôi đều quên hết rồi, nhưng mà đau lòng nhất chính là mỗi lần tôi có bạn là con gái hoặc thích một cô nào đó, An Cách Nhĩ đều thông qua quan sát nói với tôi cô gái đó không hợp với tôi… Tức giận nhất chính là lần nào cũng đúng hết!”
Mạc Tiếu mở to hai mắt, “Thật thê thảm…”
“Đúng vậy!” Oss bất mãn, “Tôi ế tới giờ nhất định là tại An Cách Nhĩ!”
Mạc Tiếu híp mắt, “Anh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao An Cách Nhĩ lại yêu Mạc Phi.”
Oss nhíu mày, “Con nít con nôi sao lại đi hỏi một vấn đề rối rắm như thế hả.”
Mạc Tiếu rất chấp nhất, mở to mắt chờ Oss trả lời.
“Ừm…” Oss suy nghĩ, “Lại nói, trước khi Mạc Phi xuất hiện, chúng tôi đều nghĩ An Cách Nhĩ là một người không có tình cảm, đặc biệt là chuyện yêu đương. Nhưng sau khi Mạc Phi xuất hiện, An Cách Nhĩ bắt đầu trở nên biết thường thức, sau đó cứ thế hai người bọn họ quen nhau. Ban đầu Mạc Phi là trợ lý của An Cách Nhĩ, kiêm đầu bếp, làm ấm giường, người mẫu khỏa thân, vân vân mây mây… Sách!”
“Làm ấm giường?” Mạc Tiếu há to miệng, lại nhớ tới cảnh mình nhìn thấy sáng nay…
“Sao mặt đỏ thế?” Oss khó hiểu nhìn Mạc Tiếu, “Nóng trong người hả? Con nít vẫn nên ít ăn đồ nóng lại.”
Mạc Tiếu liếc mắt nhìn Oss, ôm gối đầu tựa vào ghế, “Thật tốt a… Chuyện tình yêu…”
Oss giật giật khóe miệng, Mạc Tiếu đang thuộc độ tuổi thường hay mơ mộng tương tư, hắn cũng không quên nhắc nhở, “Anh bạn nhỏ, vẫn nên lo học đi, yêu đương gì giờ này!”‘
Mạc Tiếu tiếp tục cọ gối đầu, xem như không nghe thấy.
…
Khoảng một tiếng sau, ba chiếc xe dừng lại.
Mọi người cùng xuống xe.
Rốt cuộc Oss cũng hiểu tại sao lại tìm không thấy, tòa thành này tuy không to khổng lồ như lâu đài của Mạc Tần, nhưng nó cũng không hề nhỏ.
Oss không hiểu sao lại cảm thấy hình như mình đã dùng sai phương tiện, tại sao lại giống xuyên không quá vậy, ai ai cũng ở lâu đài là thế nào?!
Phương Khải dẫn đường cho mọi người vào trong.
Tuy rằng chủ nhân của tòa lâu đài này chỉ có gia đình Phương Khải, nhưng bên trong lại có rất nhiều người, đại đa số đều là vệ sĩ và người hầu.
“Vệ sĩ?” Cửu Dật quan sát xung quanh, “Tại sao lại mướn nhiều vệ sĩ quá vậy?”
“Những vệ sĩ này đều được nhà Hawkins phái tới.” Phương Khải nói, “Một mặt thì bảo hỗ trợ tìm kiếm Stephanie, mặt khác thì nói là bảo vệ Xuyến Xuyến.”
Mọi người nhíu mày — Cái cớ rất gượng ép, là tới tìm viên đá Tearful Eyes đi? Thái độ của gia tộc này đúng là có chút mập mờ… Mà việc làm mọi người cảm thấy khó hiểu nhất chính là tại sao ai ai cũng đi tìm viên đá đó mà không phải đi tìm Stephanie?
“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi thấy mọi người đều xuống xe, nhưng An Cách Nhĩ vẫn không hề nhúc nhích, liền nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Ân?” An Cách Nhĩ hừ nhẹ, vẫn không nhúc nhích như cũ.
Mạc Phi khẽ nhíu mày, vươn tay sờ trán An Cách Nhĩ, hắn lắp bắp, “An Cách Nhĩ, em sốt rồi?”
An Cách Nhĩ không lên tiếng, dựa vào vai Mạc Phi.
“Sao lại đột nhiên phát bệnh?” Phương Khải bước tới xem, định vươn tay sờ trán An Cách Nhĩ.
Chưa chạm vào đã bị Mạc Phi nhẹ nhàng vỗ tay hắn một cái, thấp giọng nói, “Đừng chạm vào hắn, gọi bác sĩ tới đây.” Nói xong liền ôm An Cách Nhĩ xuống xe.
Phương Khải có chút kinh ngạc nhìn Mạc Tần.
Mạc Tần bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ Phương Khải cứ nghe theo đi.
An Cách Nhĩ được Mạc Phi ôm vào trong.
Phương Xuyến đi phía trước dẫn đường, “An An bị bệnh hả anh?”
Mạc Phi gật đầu.
“Phòng của mẹ còn trống, cho anh ấy nghỉ ở đó đi.”
Mạc Phi hơi do dự, nhưng Xuyến Xuyến đã chạy vào nhà, vọt lên cầu thang, ngoắc ngoắc hai người, “Phòng của mẹ ở lầu ba.”
Mạc Phi ôm An Cách Nhĩ theo Phương Xuyến lên lầu.
Tất cả mọi người ở phía sau đều bị An Cách Nhĩ dọa.
“An Cách Nhĩ dễ bị bệnh vậy sao?” Mạc Tiếu kinh ngạc hỏi Oss.
“Đúng vậy, thân thể hắn rất yếu.” Oss cũng bất đắc dĩ, “Ngày mưa sẽ bị cảm, chạy vài bước cũng dễ bị sốt, vận động mạnh chút xíu thôi cũng có thể bị xỉu, phổi cũng không khỏe, mỗi lần ho đều không dừng lại được.”
Mọi người há to miệng — Thật sự nhìn không ra An Cách Nhĩ lại yếu tới vậy.
“Cho nên Mạc Phi vẫn luôn ôn nhu chăm sóc hắn.” Cửu Dật nói xong liền nhìn xung quanh, “Tôi phải bắt đầu tìm từ đâu?”
Phương Khải cười, “Cứ tùy ý anh, thật ra tôi đã lục tung cả căn nhà lên tìm vài lần rồi, thật sự vẫn không biết cô ấy giấu ở chỗ nào.”
“Vậy tôi đi dạo một chút vậy.” Cửu Dật nói xong liền bước ra vườn. Vừa đi vừa trêu chọc Eliza trên vai, “Eiza, sau khi tìm được bảo thạch, chúng ta đi đi mua hạt dẻ nha.”
Eliza vẫy đuôi, cọ đầu vào cổ Cửu Dật.
Oss đi theo, Mạc Tiếu cũng đi theo nói muốn giúp một tay.
Trong phòng khách chỉ còn lại Mạc Tần, Phương Khải và nhóm người hầu bận rộn.
Quản gia dâng trà bánh lên, nói với Phương Khải, “Bác sĩ Trần lập tức tới ngay.”
Phương Khải gật gật đầu.
Mạc Tần bưng tách trà lên uống.
Phương Khải nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay.
Mạc Tần khẽ cười, “Mạc Phi rất lo cho An Cách Nhĩ, nó cũng không cố tình ra tay mạnh vậy đâu.”
“Ha hả.” Phương Khải gật đầu, “Có thể hiểu.” Nói xong hắn cúi đầu xem cổ tay, thuận tiện lướt qua lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay có một tờ giấy nhỏ, bên trên có viết chữ.
Sau khi đọc xong, Phương Khải xoa xoa mi tâm, sau đó ngẩng mặt lên thở dài, nhét tờ giấy vào miệng không cho ai thấy, cầm tách trà lên uống.
“Đừng lo.” Mạc Tần thấy Phương Khải rất mệt mỏi, hắn lên tiếng an ủi, “Có vẻ An Cách Nhĩ đã biết viên đá Tearful Eyes ở đâu rồi.”
Phương Khải hơi sửng sốt, “Thật không?”
“Chỉ là tính cách của hắn rất xấu xa, có thể vẫn còn vài chỗ khả nghi nên chưa nói với chúng ta.” Mạc Tần vươn tay nhu huyệt thái dương, “Dù sao, ngày đầu tiên hắn tới nhà tôi, hắn đã bắt được tên hung thủ giết người.”
“Sofia phải không?” Phương Khải hiển nhiên cũng có nghe nói, “Đúng là rất thần kỳ.”
“Sao truyền tin nhanh quá vậy?!” Mạc Tần cũng bất ngờ.
“Chuyện của Mạc gia truyền đi rất nhanh.” Phương Khải nằm xuống ghế sô pha, “Mạc Phi chính là mục tiêu của không ít tiểu thư danh giá, cái tên An Cách Nhĩ tất nhiên đã gây ra không ít sự tò mò.”
“Sau khi cậu gặp An Cách Nhĩ, cậu cảm thấy những tiểu thư đó còn cơ hội không?” Mạc Tần nửa đùa nửa thật hỏi.
“Ha hả, tôi lại thấy lo cho Mạc Phi sẽ gặp phải rất nhiều tình địch.” Phương Khải nói, lúc này chợt nghe tiếng xe ở bên ngoài.
“Bác sĩ Trần đã tới.” Quản gia chạy ra nghênh đón.
…
Ở trên lầu, trong phòng Stephanie, Mạc Phi đang ngồi bên cạnh An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vẫn nằm ngủ.
Xuyến Xuyến ngồi bên giường, vuốt lông Ace.
Mạc Phi nhìn xung quanh, hỏi Xuyến Xuyến, “Đây là phòng của mẹ em? Mẹ em không ở chung phòng với ba em sao?”
Xuyến Xuyến nghiêng đầu, “Tại sao mẹ lại phải ở chung với ba?”
“Ách…” Mạc Phi xấu hổ, không biết phải giải thích thế nào với cô bé này. Hắn lại nhìn cách bố trí của căn phòng, rõ ràng là phòng công chúa, hình thức ở chung của Phương Khải và Stephanie đúng là có chút kì lạ.
Phương Xuyến hiển nhiên rất quen thuộc căn phòng này, những món đồ chơi trên mặt đất đều là của nó, nó kéo ngăn tủ lấy ra bộ đồ chơi bác sĩ, cầm ống nghe đưa cho Mạc Phi.
Mạc Phi dở khóc dở cười cầm lấy, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra rất lâu trước kia, lúc hắn và An Cách Nhĩ cùng đi giải quyết một vụ án, An Cách Nhĩ đã từng cải trang thành bác sĩ.
Mạc Phi nhẹ nhàng vuốt má An Cách Nhĩ, “Bác sĩ tới nhanh một chút thì tốt rồi.”
An Cách Nhĩ đang ngủ say, sau khi nghe thấy Mạc Phi nói vậy, khóe miệng hơi cong lên.
Lúc này, bên ngoài chợt nghe tiếng bước chân.
Ace đang nằm im bên cạnh Phương Xuyến đột nhiên ngẩng đầu, dựng thẳng lỗ tai nhìn ra cửa.
Sau đó, không hề có tiếng gõ cửa nào, cánh cửa đã bị phá mở toang, có hai người đàn ông cao to bước vào trong.
Phương Xuyến ôm Ace, Ace phát ra tiếng gầm nhẹ, rõ ràng không hề chào đón hai tên thô lỗ không mời mà tới.
Mạc Phi nhìn hai người bọn họ, “Hai người là ai?”
“Chúng tôi là vệ sĩ.” Trong đó có một tên đầu trọc lạnh lùng nói, “Xin lỗi, vì vấn đề an toàn, chúng tôi không thể để tiểu thư ở chung với người lạ một mình.”
Tên vệ sĩ có đôi mắt xám thì chú ý quan sát bên ngoài cửa sổ, sau đó soạt một tiếng kéo màn.
Chân mày Mạc Phi chau lại, “Ra ngoài.”
Hai vệ sĩ hơi ngẩn ra, xoay đầu nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi đứng dậy.
Tên vệ sĩ có đôi mắt xám dường như biết Mạc Phi là ai, lên tiếng nói, “Chúng tôi là vệ sĩ của gia tộc Hawkins…”
“Cút ra ngoài, không được quấy rầy An Cách Nhĩ nghỉ ngơi.” Mạc Phi không đổi sắc nói với hai tên vệ sĩ.
…
Bác sĩ Trần vội vàng chạy vào, trong tay cầm rương y tế, dùng khăn lau mồ hôi, vừa vào cửa liền hỏi, “Ai bị bệnh?”
Phương Khải muốn giới thiệu một chút, nhưng chưa kịp mở miệng thì còi báo động đã hú lên.
Phương Khải và Mạc Tần liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền thấy một đám vệ sĩ chạy lên lầu.
“Xảy ra chuyện gì?” Bác sĩ Trần kinh hãi.
Mạc Tần và Phương Khải cũng không rõ cho nên đều chạy lên lầu xem thử, có điều chỉ vừa mới lên lầu hai đã thấy vài vệ sĩ bị đánh chạy xuống cầu thang, tay bịt mũi.
Phương Khải đánh giá tình hình, phát hiện mũi của ai cũng có vẻ bị gãy, lập tức nhíu mày.
Ba người chạy lên lầu ba, vừa tới trước cửa phòng đã thấy có hai tên vệ sĩ bay ra, Phương Khải túm lấy bác sĩ Trần kéo qua một bên.
Mạc Tần vuốt cằm nhìn Mạc Phi, gật đầu, “Huấn luyện vật lộn xem ra có hiệu quả không tồi.”
Trong phòng, Xuyến Xuyến đang ngồi bên giường An Cách Nhĩ, ôm Ace, mở to mắt nhìn, mấy tên vệ sĩ cao to lúc nãy đều bị Mạc Phi ném bay ra ngoài.
Mà An Cách Nhĩ đang nằm trên giường lúc này cũng khẽ nhếch miệng cười, có vẻ vẫn chưa bị tiếng ồn ào kia quấy rầy.
Vài tên vệ sĩ nữa chạy lên, khi nhìn thấy cảnh tượng cũng có chút phát ngốc, xoay đầu nhìn Phương Khải.
Phương Khải cũng hơi xấu hổ, không biết nhóm vệ sĩ đã chọc Mạc Phi.
Mạc Phi thấy mọi người ngây ra, liền mở miệng, “Bác sĩ.”
Bác sĩ Trần ngẩng đầu, Phương Khải lập tức kéo ông vào phòng.
Mạc Tần đút hai tay vào túi, đứng ở phía sau, thấy nhóm vệ sĩ vẫn còn do dự, hắn liền cười nói, “Sự thật đã chứng minh, có Mạc Phi ở đây, sự an toàn của Xuyến Xuyến đã được bảo đảm, cho nên các cậu đều lui hết đi.”