Gió đêm nhẹ nhàng thổi, tóc An Cách Nhĩ bay bay trong gió, hắn ngẩng mặt đứng trên bãi cát nhìn khung cảnh xung quanh vắng lặng, bầu trời đầy sao rõ ràng đến mức như gần ngay trước mặt. An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm bầu trời, lấy ngôi sao làm vật chuẩn, hắn bắt đầu chậm rãi bước đi. An Cách Nhĩ cố tình bước về hướng ngược lại, đi càng nhanh, ngôi sao trông càng lớn, lớn hơn cả biển… Mà bản thân thì lại có cảm giác rất nhỏ bé.
Trái đất và trời sao cứ không ngừng di chuyển như thế, mặc kệ con người còn sống hay đã diệt vong, là hạnh phúc hay bi thương, hai thứ này vẫn nương nhờ vào trời và đất, cứ thế vô tình đuổi bắt thời gian chuyển động không ngừng. Chỉ cần qua một thời gian ngắn, tất cả mọi người sau này sẽ không còn nhớ rõ những người của hôm nay, những cảm xúc, kinh nghiệm của những người hôm nay đều sẽ trở thành văn chữ, một là sẽ được truyền lưu, hai là sẽ bị tiêu biến muôn đời.
Mạc Phi bước tới bên bờ biển, nhìn thấy An Cách Nhĩ giống như một đứa trẻ ngẩng mặt nhìn trời đi loạn xà ngầu, cuối cùng đứng tại chỗ xoay vòng tròn, mà Ace thì cứ chạy xung quanh An Cách Nhĩ, tựa như đã phát hiện ra một trò chơi thú vị.
Mạc Phi ném đồ uống trong tay, vọt về phía An Cách Nhĩ.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Mạc Phi, An Cách Nhĩ tự làm mình chóng mặt, thân thể nghiêng về một bên, chân nhấc lên, ngẩng mặt chuẩn bị đáp đất.
Mạc Phi vọt tới phía sau, vừa lúc chụp kịp, ôm An Cách Nhĩ vào lòng.
An Cách Nhĩ thỏa mãn hưởng thụ cảm giác đầu xoay xoay tựa vào ngực Mạc Phi, mặc kệ quy luật chóng mặt nặng nề của tự nhiên.
“Bị chóng mặt?” Mạc Phi nhẹ nhàng xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương giúp An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vươn tay muốn sờ mặt Mạc Phi, nhưng đầu vẫn còn choáng, mắt không nhìn thấy rõ, không thể sờ tới.
Mạc Phi thấp giọng nói, “Nhắm mắt nghỉ một lát đi.”
An Cách Nhĩ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghe tiếng sóng vỗ vào bờ… Một lát sau, An Cách Nhĩ mở mắt ra, hỏi Mạc Phi, “Có giá với màu vẽ không?”
Hắn vừa dứt lời, Cao Minh đi theo ở phía sau, đưa cho Mạc Phi thứ hắn vừa ném lúc nãy, trả lời An Cách Nhĩ, “Tôi lập tức đi chuẩn bị.”
Mạc Phi gật đầu, tỏ ý cám ơn.
Cao Minh đi được vài bước thì nhận được điện thoại, hắn xoay đầu nói với An Cách Nhĩ, “Thứ cậu cần điều tra đã tra ra, Phil và Ngô Cường cảnh quan đang ở trong biệt thự chờ cậu.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Giá với màu vẽ cứ đem tới đó, đem cho tôi loại m x m.”
“Đã biết.” Cao Minh bước nhanh đi chuẩn bị.
Mạc Phi đỡ An Cách Nhĩ dậy, để hắn ngồi trên đầu gối mình, kiểm tra, “Còn chóng mặt không?”
An Cách Nhĩ dùng ngón tay nâng cằm Mạc Phi, hôn một cái lên mũi hắn, “Hết rồi.”
Mạc Phi cảm thấy lần này tới lượt mình chóng mặt.
An Cách Nhĩ và Mạc Phi cùng đi bộ về biệt thự.
Đây là biệt thự của Phil, có vẻ hắn xây cho mình dùng để tiếp khách, cực kì thanh tịnh và đẹp đẽ.
Phòng tiếp khách được dùng kính thủy tinh, tầm nhìn hướng về phía biển, Cao Minh đã chuẩn bị xong giá vẽ và màu vẽ cùng với các dụng cụ vẽ, cực kì đầy đủ.
An Cách Nhĩ bước vào trong, hắn lập tức bước về phía giá vẽ, kéo cái ghế xoay chân cao ngồi lên, vươn tay cầm bút bắt đầu vẽ tranh.
Mọi người nhìn nhau.
Ngô Cường cầm một xấp tư liệu mà An Cách Nhĩ bảo đi tra, hỏi Mạc Tần đang uống nước, “Nói chuyện được chưa?”
Mạc Tần nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Mạc Tiếu dẫn ba đứa nhóc sang phòng kế bên chơi điện tử, tựa như tranh cãi rất ầm ĩ, nhưng bên này không nghe thấy, chỉ thấy bộ dáng sôi nổi của bốn đứa qua kính thủy tinh.
Oss và Cửu Dật cũng đã trở lại.
Cả ngày nay Cửu Dật tiêu tốn thời gian vào việc đi xem các viện bảo tàng, bây giờ ngồi trên ghế sô pha đút kẹo bông gòn cho Eliza.
Oss chạy tới chạy lui cả ngày, bây giờ đi ăn cơm bổ sung năng lượng.
Phil tao nhã dựa vào lưng ghế thưởng thức An Cách Nhĩ vẽ tranh.
Mạc Phi cầm tách trà, ngồi ở phía sau An Cách Nhĩ, hỏi hắn có đói bụng không.
An Cách Nhĩ gật đầu nói có.
Mạc Phi gọi thức ăn bảo phục vụ mang tới, ngồi đút cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ lại tiếp tục vẽ tranh.
Trong phòng im lặng, chỉ còn nghe tiếng bút cọ xát trên mặt giấy, ai cũng không dám mở miệng, bọn họ đều sợ làm phiền An Cách Nhĩ.
Thật lâu sau, An Cách Nhĩ mở miệng nói, “Tra được cái gì rồi?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt khiêm nhường, Cao Minh mở miệng trước, “Bữa tiệc kia được tổ chức vào một tuần trước, thời gian là tối thứ bảy, từ chín rưỡi tới mười hai giờ.”
“Trong khoảng thời gian đó, đúng là có người chết rất kì lạ.” Ngô Cường nói tiếp, “Một người tên là Trần Kỳ nhảy lầu tự sát.”
“Trần Kỳ.” Cửu Dật suy nghĩ, “Hình như tôi đã nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải.”
“Trần Kỳ là một thương nhân nổi tiếng còn là người sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật, hắn là con trai của Trần Ba Phàm — Người sáng lập ra tập đoàn Trần thị.” Phil nói, “Hai cha con tôi đều quen biết, lại nói, gần đây Trần gia đúng là có chút không thuận lợi.”
An Cách Nhĩ mở miệng, “Nói cụ thể đi.”
“Trần Ba Phàm chẳng biết bị kích động gì, đột nhiên bị trúng gió phải nhập viện, bây giờ bị liệt nửa người, ngay cả nói cũng không nói được.” Mạc Tần hiển nhiên cũng quen biết Trần gia.
“Vấn đề là từ con trai cả của ông ta, Trần Kỳ là đứa thứ ba, ông ta có ba người con trai và một người con gái.” Phil kể tiếp câu chuyện, “Con trai cả Trần Đồng là một tên ăn chơi, nhưng đá qua đá lại, chẳng biết thế nào, người tình của cha hắn lại chính là người yêu của hắn…”
“Phụt!” Oss đang ăn cơm, vừa nghe thấy liền bị sặc, phải lấy nước uống.
“Buồn cười nhất đó là Trần Ba Phàm vốn định tháng sau sẽ kết hôn với người tình.” Phil nhún vai, “Trần Ba Phàm và vợ ông ta đã ly dị từ lâu, lúc trước ông ta cũng quen rất nhiều bồ bịch, có điều sự việc này quá mức kích động, không nghĩ tới con mình lại là người cắm sừng mình, vì thế mới bị trúng gió.”
Oss lắc đầu — Thảm kịch nhân gian a.
“Sau đó mấy đứa con tranh giành tài sản và quyền quản lý công ty.” Mạc Tần tiếp lời, “Đứa con thứ hai Trần Kha tình nghi anh cả tham ô một khoản tiền của công ty, cho nên Trần Đồng bị kiện. Đứa con út đừng nghĩ là con gái thì sẽ không sao, cô ta cũng chẳng bớt phiền hơn chút nào, làm ăn chẳng ra gì nhưng cũng không hề nương tay buông tha tài sản, cô ta còn tìm một sát thủ đi giết anh hai Trần Kha. Nhưng Trần Kha mạng lớn thoát được. Người yêu của đứa con út lấy hết tiền của cô ta cùng với mỹ nữ chạy trốn ra nước ngoài, cô ta đi tìm cái chết nhưng lại bị cảnh sát tra ra việc mướn sát thủ, ban giam đốc không cho cô ta vào điều hành, sau đó cô ta đốt than tự sát. Nhưng cảnh sát điều tra ra, phát hiện không phải là tự sát, mà là có người mưu sát, cuối cùng điều tra được toàn bộ vụ án, phát hiện người chủ mưu là Trần Kha, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, bị phán tù chung thân, không nghĩ tới lại chết trong tù. Bây giờ chỉ còn anh cả đang chờ vào bóc lịch. Đứa con thứ ba Trần Kỳ là thông minh và cũng bình thường nhất trong bốn người, mấy người kia đánh giết lẫn nhau, hắn không đánh lại có thể chiếm được toàn bộ gia sản, ai ngờ lại đi tự sát.”
Oss giật giật khóe miệng — Cực kì bi thảm a.
“Cuối cùng lại để Trần Đồng vô dụng làm ngư ông đắc lợi, hắn có thể thừa kế toàn bộ tài sản của ông cụ, cho nên hắn đã ngừng việc trả chi phí cho ông ta, tỏ vẻ muốn ngày mai ông ta chết liền, thế thì không còn ai quản thúc hắn nữa. Mặt khác, dựa vào một vị luật sư giỏi, hắn đã thành công thoát khỏi tình nghi, mấy hôm trước vừa được thả tự do, mỗi ngày ngợp trong vàng son, tự do tự tại.” Phil cười lạnh, “Thật ra đừng tưởng chỉ có mình hắn chờ ông già chết, những đối thủ cạnh tranh xung quanh cũng đang chờ ngày ông già quy tiên. Bây giờ tất cả mọi người đều đang án binh bất động, chờ ông già vừa chết, tôi dám cá chỉ trong nửa tháng, tập đoàn Trần thị sẽ bị người ta ăn chia sạch sẽ, Trần Đồng đến lúc đó chắc chắn có muốn chết cũng không được, với trình độ ngu dốt của hắn mà nói, hắn chính là một món mồi ngon béo bở cho cả một đống người muốn xâm lược.”
Oss lại cảm khái — Cái này gọi là tan đàn xẻ nghé a.
“Nói tới nói lui.” Mạc Phi ngẩng đầu, tầm mời rời khỏi miếng thức ăn vừa vào miệng An Cách Nhĩ, nhìn về phía mọi người, “Trần gia ngoại trừ con trai đầu vô dụng và ông già nằm liệt giường thì đều chết hết?”
Mọi người gật đầu.
Ngô Cường nói, “Cảnh sát thật ra cũng cảm thấy vụ án này quá mức đơn giản.”
“Đúng là rất khả nghi.” Phil nói, “Tranh giành gia tài thôi mà, cần gì phải đấu đá một mất một còn.”
“Đã đắc tội với thần chết đi.” Mạc Tần chậm rãi nói một câu, sau đó đứng dậy.
Nghe thấy Mạc Tần nói thế, An Cách Nhĩ cũng hơi ngập ngừng một chút rồi lại vẽ tiếp, lầm bầm, “Thần chết…”
Mạc Phi xoay đầu lại, vừa nhìn vào bức tranh liền kinh sợ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, An Cách Nhĩ đã vẻ được hơn nửa thân người của một cô gái.
Mạc Tần cũng nhìn bức tranh, hắn thật ra cũng sưu tầm rất nhiều tác phẩm, tuy hắn có nhiều thành kiến với An Cách Nhĩ, nhưng đối với những bức tranh của An Cách Nhĩ thì hắn không thể nào dừng được niềm yêu thích, thật ra Mạc Tần đã lén cất giữ không ít, những bức tranh của An Cách Nhĩ có giá trị rất lớn, mỗi nét vẽ hầu như không có ai bắt chước được.
“Đúng là tài năng hơn người.” Phil tán thưởng, An Cách Nhĩ tuy rằng chỉ mới vẽ được một nửa, nhưng cô gái trong bức tranh lại tạo cho người ta cảm giác sống động. Cô rất xinh đẹp, miệng mỉm cười, đôi mắt nhìn về phía mọi người, ánh mắt phải hình dung thế nào, là thiện ý? Hay thương xót? Hay là thương cảm nhàn nhạt? Bút pháp của An Cách Nhĩ quả thật nếu nhiều quá sẽ lãng phí, ít quá không chừng sẽ không tinh chuẩn, là vừa đúng!
“Tiếp tục.” An Cách Nhĩ không dừng bút, nhắc nhở mọi người đang ngây ra.
“Ách.” Ngô Cường miễn cưỡng khép miệng lại, theo bản năng liếc nhìn Mạc Phi ở bên cạnh cũng đang thưởng thức bức tranh, khó trách thằng nhóc này lại thay đổi nhiều như vậy — Thì ra là đã yêu một người thế này.
“Cậu bảo tôi đi tra người xuất hiện trong bữa tiệc kia, chỉ có hình dáng và bóng lưng, tôi căn cứ theo kiểu tóc và ảnh ngược phản chiếu từ kính cửa sổ, xác nhận được là người này.” Nói xong, ông lấy ra một tấm hình đặt lên bàn.
An Cách Nhĩ không động đậy, Mạc Phi nhìn nhìn hắn, thấy hắn không có ý định muốn xem, cho nên cũng không đứng lên lấy.
Mạc Tần và Phil tới gần xem.
Oss cũng đã ăn xong, ngáp một cái, ra uống trà xem tấm ảnh.
Trong tấm ảnh là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tướng mạo cực kì điển trai, cao to, đeo kính mắt trông rất nhã nhặn.
“Thẩm Tuyển?” Cao Minh vừa nhìn liền nhận ra người nọ.
Phil sờ cằm, “Hình như tôi đã từng gặp.”
“Là luật sư.” Mạc Tần cũng biết, “Hắn cực kì lợi hại, hầu như chưa từng thua vụ nào, ai cũng nói hắn là một con quỷ đội lốt thiên thần, trên quan tòa chính là một tên vô lại.”
Phil nghĩ nghĩ, “Đúng rồi, vụ lần trước cậu thua phải bồi thường không ít tiền, là do đối phương mời tên này?”
Mạc Tần hơi nhướn mày, “Người này rất có tương lai.”
Phil bật cười, “Hại cậu phải bồi thường mà còn khen?”
“Có thể làm cho tôi phải bồi thường chứng tỏ hắn rất giỏi.” Mạc Tần nói, “Luật sư tôi mời đều là thuộc hàng điện phủ, hắn mới ra nghề đã gặp phải không ít cao thủ, nhưng chưa từng thua bao giờ. Người này vì thắng mà bất chấp thủ đoạn, giống như bước ra từ Tu La lãnh khốc vô tình, tôi đã nhờ người mời hắn về làm luật sư cho công ty tôi rất nhiều lần nhưng hắn đều từ chối, đáng tiếc.”
“Tôi cũng từng mời hắn.” Cao Minh và Phil cùng lên tiếng, “Hắn đúng là rất giỏi, hơn nữa còn có tiền đồ sáng lạn.”
Ngô Cường lật tư liệu, “Giúp Trần Đồng thắng vụ kiện chính là hắn.”
Tất cả mọi người nhíu mày — Có khả nghi!
Phil lại nhìn vào tấm hình, “Nói như vậy, hắn chính là người yêu của người cá giả bị sóng đánh vào bờ?”
Cao Minh trầm mặc một lát, “Hắn thay Trần gia cãi thắng rất nhiều vụ, Trần Ba Phàm là Bá Lạc () của hắn, hắn vẫn luôn giúp Trần thị đút lót các vụ làm ăn, cho nên không nhận những công việc bên ngoài, ban đầu tôi cứ tưởng hắn trung thành, nhưng bây giờ xem ra… Mục đích của hắn chính là báo thù.”
() Bá Lạc là gười thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
An Cách Nhĩ đứng lên, đổi cọ, bắt đầu vẽ màu lên những chỗ trống, phông nền của bức tranh bắt đầu xuất hiện sao trời và biển rộng.
Mạc Phi khẽ nhíu mày, phong cảnh gần như giống hệt bầu trời ngoài kia, sóng biển trong đêm tối cũng có vẻ nhấp nhô.
Mạc Phi nghiêng người, quả nhiên, sao trên trời như di chuyển, trong chớp mắt đó hắn cảm thấy bản thân như gặp ảo giác cực kì chân thật, có điều cô gái kia vẫn đứng im không nhúc nhích —Phong cách nhất quán của An Cách Nhĩ, kinh hỉ và trí tuệ, đều ẩn trong bút pháp và hiện ra trong bức tranh.
An Cách Nhĩ kí tên vào góc phải của bức tranh, đặt bút xuống, bức tranh đã hoàn thành, cảm giác như một bức ảnh được dùng máy ảnh kỹ thuật số cao chụp ra, nhưng mà… nó không hề cứng nhắc như vậy. Bức tranh này là sống! Mỗi một nét đều được truyền vào linh hồn, trong bức tranh là một cô gái xinh đẹp đứng ở bờ biển mỉm cười.
“A?” Cửu Dật đứng lên, bước tới vài bước, ngồi xổm xuống chỉ vào bức tranh, “Phía xa xa có cái gì thế?”
Mọi người cũng ngồi xổm xuống xem… Giữa mặt biển tối đen như mực lại có chút thay đổi, trên mặt nước ở phía xa có một con cá như đang chuẩn bị bỏ chạy… Vung đuôi hòa vào mặt nước lạnh — Mỹ nhân ngư.
Mọi người xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ.
“Thẩm Tuyển sẽ giết Trần Đồng cuối cùng, hắn sẽ tự tay giết đối phương.” An Cách Nhĩ nói.
“Cậu chắc chứ?” Ngô Cường hỏi.
“Món ngon nhất của bữa tiệc tất nhiên phải mang ra cuối cùng rồi.”
“Tôi gọi điện tìm người bảo vệ Trần Đồng…”
“Chú nên gọi điện tìm người bảo vệ Thẩm Tuyển.” An Cách Nhĩ lại nói ra một câu nằm ngoài dự đoán của Ngô Cường.
“Cái gì?” Mọi người cùng nhìn An Cách Nhĩ.
“Chỉ sợ Trần Đồng đã biết mục đích của Thẩm Tuyển, có người nói cho hắn biết.” An Cách Nhĩ nhìn bức tranh trong chốc lát, đột nhiên như nhớ ra điều gì, lại cầm bút lên vẽ thêm, vừa vẽ vừa nói, “Có người muốn trước khi Thẩm Tuyển giết được Trần Đồng, phải lấy mạng của hắn trước.”
Mọi người lại nhìn vào bức tranh, trên cổ của cô gái được vẽ thêm một sợi dây chuyền mộc mạc, trên sợi dây là lọ ước nguyện màu xanh. Chẳng biết có phải bối cảnh quá đen hay là An Cách Nhĩ dùng màu xanh sáng quá, mọi người đều cảm thấy cát trong chiếc lọ như mặt biển lấp lánh dưới ánh mặt trời, xanh ngắt làm lay động lòng người… Dùng tấm chân tình đẹp nhất mà ước nguyện, hy vọng người mình yêu có thể tìm được hạnh phúc.
Mọi người liền nhận ra người trong tranh kia là ai, chính là cô gái một mình chìm vào đáy biển, Người yêu.