“Nếu Trương Phương Phương thật sự gặp chuyện đó, vậy thì cô ta chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để báo thù những người gây ra cái chết của mẹ mình đi?” Thân Nghị hỏi An Cách Nhĩ, “Chắc là cô ta sẽ không bắt cóc con gái của ba người kia, để ba người nếm thử cảm giác cốt nhục chia lìa đi ha?”
Tôn Kỳ cũng lo lắng, “Cậu có chắc chắn mấy cô bé kia sẽ không sao?”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn mọi người, im lặng không nói.
“An Cách Nhĩ?” Oss nhìn đồng hồ, “Có thể tìm ra Trương Phương Phương không?”
An Cách Nhĩ nhìn mọi người hồi lâu, đột nhiên như có điều suy nghĩ, “Quả nhiên góc suy xét của hầu hết mọi người đều gần như nhau, mấy bà mẹ kia chắc cũng nghĩ như thế.”
“Hả?” Mọi người không rõ nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ hỏi Mạc Phi, “Anh đã nghĩ ra chiếc xe đó được giấu ở đâu chưa?”
Mạc Phi gật đầu, “Chiếc xe đó chắc là xe cho con nít, nhưng xe của nhà trẻ thì màu mè hơn, lần trước mẹ Trần Nghiên có nhắc tới năm đó dẫn Trần Nghiên đi công viên trò chơi… Có lẽ nào…”
“Công viên trò chơi?!” Oss lập tức lên mạng tra, “Ở thành phố S có hai công viên trò chơi kiểu lớn, một cái ở gần đây, một cái ở ngoại thành, còn có một công viên hải dương, cái nào đây?”
“Gọi điện hỏi mẹ Trần Nghiên đi.” Thân Nghị nói với Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ bấm điện thoại, nhưng mà bây giờ, mọi người quan sát sắc mặt của An Cách Nhĩ, chỉ thấy hắn không có nhiều hứng thú, tựa vào người Mạc Phi, phẩy phẩy đuôi Ace.
Một lát sau, Tôn Kỳ cúp điện thoại, nói với mọi người, “Là một công viên trò chơi lưu động, rất lớn, hằng năm đều sẽ tới thành phố S vào mùa hè, từ tháng sáu đến khoảng tháng tám.”
“Khó trách chỉ xuất hiện vào khoảng thời gian này!” Cửu Dật gật đầu.
“Đi, chúng ta đi tìm Trương Phương Phương!” Tôn Kỳ nói, “Tuy cô ta bất hạnh, nhưng trước khi đểcô ta càng ngày càng sai, chúng ta phải ngăn cô ta lại trước.”
Oss cũng đứng lên.
An Cách Nhĩ lại không nhúc nhích, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, khó hiểu nhìn mọi người, “Ba người đi tìm Trương Phương Phương làm gì? Cô ta đã phạm sai lầm gì?”
Tôn Kỳ nói, “Bắt… bắt cóc… Chẳng lẽ cái này chưa đủ tệ?”
“Có chứng cứ không?” An Cách Nhĩ hỏi, “Chỉ bằng một chiếc xe buýt có in những nhân vật hoạt hình?”
Mọi người nhìn nhau.
An Cách Nhĩ nhìn trời, hỏi Tôn Kỳ, “Kim Xảo đang ở đâu?”
“Ờm…” Tôn Kỳ không rõ lắm, gọi điện tới cảnh cục hỏi thăm, “Hôm nay xin nghỉở nhà.”
An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, đứng lên.
“Đi đâu vậy?” Oss hỏi.
An Cách Nhĩ nhún vai, “Công viên trò chơi.”
Oss bọn họ liếc nhìn nhau, trong lòng nghĩ An Cách Nhĩ càng ngày càng lạ, vội vàng đi lấy xe.
Mạc Phi ở bên cạnh An Cách Nhĩ, đột nhiên lên tiếng hỏi, “An Cách Nhĩ, thật ra ba cô gái đó không phải do Trương Phương Phương bắt cóc đúng không?”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, vươn tay sờ đầu Mạc Phi, “Anh vẫn luôn là người có phản ứng nhanh nhất.”
Mạc Phi cười cười, “Chỉ là anh cảm thấy vụ án này ngay từ đầu đã rất ly kỳ.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Ly kỳ thế nào?”
“Nếu năm đó Trương Phương Phương không chết thì năm nay chỉ mới mười chín tuổi.” Mạc Phi nói, “Lưu Vân bằng tuổi Trương Phương Phương, Trần Nghiên và Đới Lâm là học sinh trung học, bắt cóc ba cô gái đó rồi giấu đi, phải giấu ở đâu mà cảnh sát cũng không tìm thấy. Vả lại đoạn đường xảy ra vụ bắt cóc tuy hẻo lánh nhưng dân cưở thành phố S rất đông, chẳng lẽ không có ai chú ý tới ba vụ án bắt cóc? Cái này cũng không khỏi thuận lợi quá rồi. Đương nhiên, Trương Phương Phương có thể có đồng bọn, nhưng anh cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Ngay từ đầu Trương Phương Phương đã là người bị hại, cô rất bất hạnh, nhưng cô không hại bất kì ai.” Mạc Phi nói, “Mẹ Lưu Vân làm chuyện xấu, còn mẹ Trần Nghiên và mẹ Đới Lâm có làm hay không thì anh không biết, nhưng tất nhiên vẫn có dính dáng, Kim Xảo là người đáng giận nhất, nói cách khác, bốn người này là người xấu. Tại sao không nghi ngờ bốn người này mà lại đi nghi ngờ một cô bé không hề làm gì? Chẳng phải rất oan ức sao?”
Những lời này của Mạc Phi nói ra trong lúc đi ra ngoài, Thân Nghị bọn họ cũng vừa lái xe tới, nhíu mày — Hình nhưcó lý đó chứ.
An Cách Nhĩ đứng bên cạnh chiếc xe, nhìn Mạc Phi giúp hắn mở cửa, nhẹ nhàng vỗ tay, “Tương đối tuyệt vời.”
Leo vào xe, An Cách Nhĩ mỉm cười, “Tới công viên trò chơi đi, ở đó sẽ luôn có tiết mục khiến cho mọi người bất ngờ, đặc biệt là công viên trò chơi lưu động.”
…
Chiếc xe lái tới công viên trò chơi kia, sau khi xuống xe, An Cách Nhĩ lại bắt đầu hành trình ‘mù lòa’ của mình.
Bởi vì vừa lúc là khoảng thời gian nghỉ hè, hôm nay thời tiết lại đẹp, trong công viên đâu đâu cũng thấy con nít.
An Cách Nhĩ liên tiếp bị vài đứa nhóc đụng phải, Mạc Phi không thể không kéo tay hắn dẫn đi. Ra vẻ là người đối mặt với những ‘khó khăn’ phía trước thay An Cách Nhĩ không có khả năng xem xét trái phải. Đương nhiên, trong đầu có khi đã nhận ra rồi nhưng thân thể lại không theo kịp.
Mạc Phi và An Cách Nhĩ trông rất tuấn tú, hai người đàn ông nắm tay nhau đi dạo trong công viên trò chơi, khiến cho không ít người chú ý.
An Cách Nhĩ chỉ chỉ xe kem, Mạc Phi đi mua hai cây kem, một cây vị dưa Ha-Mi mà hắn thích, cây còn lại là mùi trà An Cách Nhĩ thích.
Lúc Mạc Phi trả tiền còn hỏi Thân Nghị và Oss, “Có ăn không?”
Oss và Thân Nghị nhìn trời, tuy Tôn Kỳ muốn ăn kem chuối, nhưng sau đó vẫn ráng nhịn không nói.
Cô gái bán kem thối tiền lại cho Mạc Phi.
An Cách Nhĩ khoát tay, chỉ chỉ kem chuối, “Cho tôi ba cây kem chuối.”
Cô gái bán kem cười cười, lấy kem cho An Cách Nhĩ.
Tâm trạng của An Cách Nhĩ không tệ, nói chuyện với cô gái bán kem, “Hôm nay trời đẹp nhỉ.”
Cô gái nhìn nhìn An Cách Nhĩ, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Sao cô lại làm việc trong công viên trò chơi?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp.
Cô gái đã múc kem xong, đưa cho Mạc Phi, Mạc Phi đưa cho Thân Nghị bọn họ.
Nghe thấy câu hỏi của An Cách Nhĩ, cô gái nói, “Trong khoảng thời gian khó khăn nhất, nơi này đã thu nhận tôi, sau đó tôi dần trở nên vui vẻ, ở đây có rất nhiều người giống như tôi, tôi thích cuộc sống ở đây.”
“Ồ.” An Cách Nhĩ gật gù, tò mò hỏi, “Là ai thu nhận cô thế?”
“Quản lý công viên trò chơi.” Cô gái khoa tay múa chân với An Cách Nhĩ, “Anh ấy rất cao, rất đẹp trai, còn rất hài hước, nuôi rất nhiều thú cưng.”
An Cách Nhĩ ngẩn người, “Thú cưng? Nói ví dụ như như mãng xã hay rồng Komodo gì đó?”
“Đúng vậy.” Cô gái gật đầu, lấy tiền trả cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ khó hiểu, “Sao thế?”
Cô gái nói, “Sáng nay anh ấy nói với tôi, hôm nay sẽ có một thanh niên nhìn rất đẹp tới nói chuyện với tôi, nếu người đó nhắc tới Nick thì mời người đó một cây kem.”
“Nick là tên của con rồng Komodo?” An Cách Nhĩ hỏi.
Cô gái gật đầu.
An Cách Nhĩ bĩu môi, “Chẳng thú vị gì hết.”
Cô gái cười.
Ởphía xa xa, Oss, Thân Nghị và Tôn Kỳ đang liếm kem đều kinh hãi há miệng, xem hành động của An Cách Nhĩ, sau đó đồng loạt xoay mặt nhìn Mạc Phi đang ăn kem, “An Cách Nhĩ đang tán gái trước mặt cậu…”
Mạc Phi vô lực nhìn ba người, “Ba người nhìn không ra?”
“Nhìn ra cái gì?” Ba người nghiêng đầu.
Mạc Phi bó tay, “Cô gái đó là Trương Phương Phương.”
Mọi người cùng há to miệng, lập tức xoay đầu nhìn — Nói thế nào đây, cô gái này có bộ dáng đúng là khoảng mười mấy tuổi, tràn đầy sức sống, thanh xuân phơi phới, trông giống như cô bé hàng xóm, cộng thêm ánh nắng chói lóa ngày hôm nay,hoàn toàn chẳng giống một kẻ báo thù biến thái đi bắt cóc con nhà người ta.
“Nhân cách phân liệt?” Oss hỏi Thân Nghị, sau đó liền bị An Cách Nhĩ vừa trở lại đạp một cái vào đầu gối.
“Kế tiếp làm gì đây?” Mọi người hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn xung quanh, chỉ quán cà phê cách đó không xa, mọi người vào trong, chọn một chỗ gần cửa sổ, ngồi chờ.
Ngồi một lúc lâu, An Cách Nhĩ ăn cây kem xong lại chuyển sang ăn bánh xốp, sau đó lại đòi ăn Tiramisu, có điều Mạc Phi lại mang tới một đĩa mỳ ống.
An Cách Nhĩ bất mãn vì không được ăn đồ ngọt, Mạc Phi chỉ chỉ mấy cái đĩa, “Ăn chút rau thịt đi!”
An Cách Nhĩ bất đắc dĩ, đành phải ăn mỳ ống.
Oss bọn họ cũng đang ăn cơm, nhìn đồng hồ, cũng đã trưa trời trưa trật rồi.
“Sao chưa có động tĩnh gì hết vậy.” Oss bực bội.
“Ê ê.” Lúc này, Tôn Kỳ đột nhiên chỉ chỉ một người phụ nữ núp sau thân cây không xa.
“Kim Xảo?!” Oss nhíu mày, lại nhìn xe kem, có vẻ Trương Phương Phương đã tới ca nghỉ ngơi, giao xe kem cho một cô gái khác. Sau đó Trương Phương Phương cầm quyển sách bước tới khu vực nghỉ ngơi, Kim Xảo đứng núp ở bên kia đột nhiên đuổi theo, cô cầm trong tay một con dao.
Tôn Kỳ và Thân Nghị còn có Oss, biểu tình ngay lúc này giống y như nhau, há to miệng, vẻ mặt không tin.
“Ba người định tiếp tục ở trong này ngây ra?” An Cách Nhĩ nhắc nhở, ba người liền tỉnh lại, lập tức vọt ra ngoài.
An Cách Nhĩ nhìn ba phần mì Ý trên bàn, lại nhìn Mạc Phi đang tính tiền, “Lát nữa để biên lai cho bọn họ tính.”
Chờ An Cách Nhĩ và Mạc Phi đuổi kịp, đã thấy mọi người đang đứng trong một con hẻm có chút bí mật, Kim Xảo bị Oss còng tay, Thân Nghị hỏi tình hình của Trương Phương Phương, Trương Phương Phương chỉ bị thương nhẹ, không sao hết.
An Cách Nhĩ nói với Tôn Kỳ, “Soát túi Kim Xảo.”
Tôn Kỳ sờ sờ túi Kim Xảo, lấy được một bức di thư, kí tên là — Trương Phương Phương, một bức di thư giả.
Trương Phương Phương nhìn bức di thư đó, lắc lắc đầu.
Thân Nghị vỗ vỗ bảvai cô, “Bọn họ sẽ bị pháp luật trừng trị, còn cháu thì cứ tiếp tục sống vui vẻ đi, không có gì quan trọng hơn việc đó đâu.”
Trương Phương Phương gật đầu.
Tôn Kỳ mời Trương Phương Phương về cảnh cục hợp tác điều tra, cô gật đầu đồng ý, lúc này có vài người đang mai phục ở một con hẻm gần đó chạy tới, đều là người của công viên trò chơi.
Bọn họ hỏi Trương Phương Phương có sao không, còn giận Oss bọn họ chậm chạp quá.
Mọi người không nói gì, hóa ra đã chuẩn bị trước, biết là sẽ có người quay lại giết Trương Phương Phương.
Thân Nghị bây giờ đã hiểu ra toàn bộ vụ án, gọi điện cho tổ viên của mình. Lát sau, Thân Nghị nhận được điện thoại, nói với An Cách Nhĩ, “Đã bắt những người kia lại rồi.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Ba cô gái kia vẫn bình an chứ nhỉ?”
Thân Nghị cười lạnh, “Ngoài miệng nói là không sao, nhưng có thật là không sao hay không, phải chờ tòa phán xét.”
Mọi người mang theo Kim Xảo rời khỏi công viên trò chơi.
Bước tới cửa, An Cách Nhĩ nhìn thấy một chiếc xe buýt.
Mạc Phi cũng nhìn thấy, nói với An Cách Nhĩ, “Chắc là chiếc này rồi, thoạt nhìn cứ như trong suốt.”
An Cách Nhĩ gật đầu, bảo Mạc Phi đi xem tài xế.
Tài xế của chiếc xe là một người đàn ông có cách ăn mặc như bá tước, đang ở trên xe vui đùa với đám con nít.
Mạc Phi bỗng nhiên cảm thấy người này có chút quen mắt. Người kia chợt xoay đầu lại, nhẹ nhàng phất tay với An Cách Nhĩ, từ trong bao tay màu trắng lấy ra một đóa hoa hồng.
Đám con nít trên xe liền vỗ tay không ngừng.
Mạc Phi nhìn trời, “Black JK, đúng là lâu rồi không gặp.”
“Bây giờ thì đã hiểu tại sao hắn lại có thể giấu nhiều rắn mối, các loại mãng xà linh tinh đi ha?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Phi gật đầu, “Thì ra là mở công viên trò chơi lưu động, cũng khó trách tại sao lúc đó hắn lại có thể đưa tới nhiều quần chúng như vậy.”
…
Khoảng chiều tối, Oss bọn họ tới ăn cơm chiều.
Thẩm vấn cũng đã xong, vụ án năm xưa cũng đã có đáp án.
Mạc Phi hỏi về tình hình của Trương Phương Phương, Oss nói, sau khi phối hợp điều tra, cô đã được người giám hộ đón đi.
“Người giám hộ…?” An Cách Nhĩ hỏi, “Là bà ngoại?”
Thân Nghị gật đầu, “Còn có dì và em họ.”
“Vụ án của chúng ta cũng được rõ ràng.” Tôn Kỳ nói, “Chuyện là vầy…”
Thì ra, hôm Trương Phương Phương gặp chuyện không may, đúng như An Cách Nhĩ nói, cô bơi lên bờ cầu cứu.
Sau khi lên được bờ, cô cố sức chạy ra đường lớn. Trùng hợp thay, vừa lúc xe của mẹ Lưu Vân chạy ngang, hôm đó bà nhận được một mối làm ăn lớn, bà rất vui vẻ, cho nên có uống chút rượu, lúc lái xe còn nói chuyện điện thoại với Lưu Vân. Vì thế, bà đã đụng trúng Trương Phương Phương, khiến cho cô bị thương nặng.
Mẹ Lưu Vân đưa Trương Phương Phương tới bệnh viện, lúc đó vì bị thương quá nặng nên cô không nói được, vì thế bà đã biến cô thành con gái mình đi làm thủ tục, thoát khỏi tội gây tạn nạn giao thông.
Đêm hôm đó, người phụtrách cho Trương Phương Phương là mẹ Đới Lâm, mà Trần Nghiên lại vừa lúc ở bên giường bên cạnh, Trần Nghiên phải mổ a-mi-đan, nên bà ở lại chăm sóc.
Sau khi được cấp cứu, Trương Phương Phương cũng qua cơn nguy kịch, nhưng thân thể vẫn suy yếu, không thể phân rõ thật hư, mơ hồ nghe thấy mẹ Trần Nghiên nói sẽ dẫn Trần Nghiên đi công viên trò chơi, dường như có nhắc tới công viên trò chơi lưu động chỉ khi hè mới tới.
Để tránh cho Trương Phương Phương nói chuyện cùng người lạ, mẹ Lưu Vân đã chuyển cô tới một phòng khám tư, trong mắt người ngoài thì đây là điều hiển nhiên, một người mẹ giàu có đương nhiên sẽ luôn dành cho con mình thứ tốt nhất. Ở trong mắt hai bà mẹ của Đới Lâm và Trần Nghiên, Lưu Vân là con nhà giàu có.
Thật ra vào ban đêm, mẹ của Trương Phương Phương đã cầm tấm ảnh của Trương Phương Phương tới các bệnh viện lớn hỏi tìm.
Đừng xem nhẹ sự cố chấp của một người mẹ đang cực kì đau lòng, bà hiểu con gái bà hơn bất kì ai. Mẹ Trương Phương Phương vẫn giữ một hy vọng, bà biết con gái mình rất kiên cường, bơi cũng giỏi, nói không chừng có thể tự bơi lên bờ, cạnh bờ sông là đường lớn, nói không chừng có thể bị xe đụng…
Vì thế, bà chạy tới khoa cấp cứu của những bệnh viện lớn, tới từng phòng bệnh, đương nhiên, bà cũng đã tới bệnh viện Trương Phương Phương đang nằm, tra được có một cô bé bị xe đụng, độ tuổi cũng cỡ Trương Phương Phương, đã được đưa vào phòng bệnh. Tuy rằng tên không phải Trương Phương Phương, nhưng bà vẫn cầm tấm ảnh tới phòng bệnh đó, hỏi bác sĩ trưởng, là mẹ của Đới Lâm, còn có mẹcủa Trần Nghiên ở giường bên cạnh.
Hai người nhìn thấy tấm ảnh của Trương Phương Phương, cùng với cái tên mà người mẹ tuyệt vọng này nói ra, phát hiện chuyện này rất kì lạ, nhưng hai người vẫn không nói rõ chân tướng, chỉ nói là có một cô gái nhưng không phải Trương Phương Phương, đã về với mẹ rồi.
…
Sau đó thì đơn giản rồi, mẹ Trần Nghiên và Đới Lâm uy hiếp mẹ Lưu Vân, hơn nữa còn có Kim Xảo vì tương lai mà hấp tấp kết án, bốn người này, liên kết với nhau tạo nên bi kịch của hai mẹ con Trương Phương Phương.
Mẹ Lưu Vân hỏi Trương Phương Phương địa chỉ nhà cô trong lúc cô vẫn chưa khỏi bệnh.
Sau khi nói ra địa chỉ cô liền ngất đi, chờ cô tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở trước cửa nhà, cũng đã biết chuyện mẹ mình tự sát, đối mặt với bà ngoại, dì còn có em họ.
Tất cả mọi người đều không rõ, tại sao cô lại biến mất nhiều ngày như vậy?
Dì của Trương Phương Phương muốn báo cảnh sát nhưng bà ngoại đã cản lại.
Theo lý luận của bà, cái chết của mẹ Phương Phương, nữ cảnh sát đó cùng với người đụng Phương Phương sẽ không thoát khỏi liên can. Nhưng báo cảnh sát thì sao? Có thể trả thù cho con gái bà không? Có thể khiến cho đám người độc ác đó bị trừng phạt không? Nữ cảnh sát đó cùng với người đụng Phương Phương có thể nói là Phương Phương hôn mê bất tỉnh, thần trí không rõ ràng để từ bỏ trách nhiệm. Hơn nữa lúc đó đúng là Phương Phương bị thương quá nặng, trí nhớ rất lung tung, điều duy nhất mà Phương Phương nhớ rõ, chính là có người nói chuyện bên tai, sẽ đi công viên trò chơi.
Bà ngoại và dì chìm đắm trong hận thù, nghĩ cách trả thù bắt đám người kia phải đền tội.
Nhưng khi Trương Phương Phương đã khỏe được một chút, cô lại một mình tới công viên trò chơi. Lúc đó chính cô cũng không hiểu tại sao lại tới đó, cô chỉ biết trong lòng ngập tràn thù hận, cô muốn tìm hung thủ đã giết hại mẹ mình, muốn làm rõ ràng mọi chuyện.
Trương Phương Phương tới công viên trò chơi ba ngày, có một hôm, có một người đàn ông da trắng, cao to tuấn tú, mang dòng máu Đông Âu, đưa cho cô một ly nước, hỏi, “Cô bé đang đợi ai thế?”
Trương Phương Phương liền kể lại toàn bộ câu chuyện.
Người đàn ông kia nhìn cô thật lâu, sau đó sờ sờ đầu cô, “Ta giúp cô bé trả thù.”
Lúc đó Trương Phương Phương không hiểu được.
Người kia giơ tay móc nghéo với cô, “Ta phụ trách việc giúp cô bé trả thù, để cho bọn họ phải sống trong đau khổ cả đời, cuối cùng còn phải trả một cái giá rất đắt. Còn cô bé thì phụ trách việc sống vui vẻ hạnh phúc, quên đi chuyện buồn, ngày ngày tìm kiếm niềm vui.”
Trương Phương Phương giơ ngón út, móc nghéo với hắn.
“Cho nên.” An Cách Nhĩ uống một ngụm trà, “Người giúp Trương Phương Phương báo thù, thật ra chính là Black JK.”
Thân Nghị gật đầu, sau đó nở nụ cười, “Một cách trả thù làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được, chỉ có thể nói, có một số việc con người không thể làm sai, nhưng con người lại rất ngu ngốc, một khi đã làm chuyện sai, sẽ dùng n chuyện sai khác cứu vớt hoặc che giấu đi.”
Tất cả cùng gật đầu, nghe Thân Nghị nói tiếp về công cuộc trả thù của Black JK.
Black JK điều tra toàn bộ vụ án, hắn phát hiện ra, tai nạn của Trương Phương Phương cũng không phải trùng hợp.
Thì ra đêm đó, xe buýt chở học sinh không phải đem đi sửa, mà là thầy giáo muốn kiếm thêm thu nhập, đem xe cho thuê, còn mình thì đi đánh bài, vốn định chờ xe về rồi đi đón bọn nhỏ, nhưng khi xe quay lại thì lại bị hư. Bất đắc dĩ, thầy giáo phải để xe lại, còn mình thì vì tiết kiệm tiền đã mướn chiếc xe nhỏ, khiến cho Trương Phương Phương phải đi xe buýt về. Khi hắn biết kết quả của câu nói dối của hắn, hắn hoàn toàn choáng váng.
Còn tài xế xe buýt, vì đây là chuyến cuối, cũng vì muốn mau chóng về nhà, cho nên đã lái với tốc độ cao, mặc kệ tình hình giao thông lúc đó. Hơn nữa hắn lại không để ý tới cô bé trong xe, tự mình nhảy ra ngoài, bị áp lực dư luận, sau đó mẹ Trương Phương Phương còn tự sát, hắn thừa nhận hắn bị áp lực tâm lý rất lớn.
Còn ba bà mẹ với nữ cảnh sát Kim Xảo, muốn biết bốn người rốt cuộc đã làm gì thì càng dễ dàng hơn.
Black JK cứ tới cuối tuần sẽ lại gửi một thứ tới nhà bọn họ.
Đó là tin tức về vụ án của Trương Phương Phương cắt từ báo ra, “Cô gái bị rơi xuống sông, không tìm thấy xác, người mẹ đau lòng đốt than tự sát, thảm kịch nhân gian.”
Phần tin tức này chẳng biết Black JK sao chép kiểu gì, cứ mỗi tuần, bốn người sẽ lại nhận được một tin.
Đồng thời bọn họ còn được tặng thêm một thứ khác:
Một tờ giấy nhỏ, trên đó viết — Tôi biết bà đã làm gì, tôi vẫn chưa chết, tôi sẽ khiến các người phải trả một cái giá rất đắt cho tất cả những gì các người đã làm. Ký tên — Trương Phương Phương.
Một chữ ký thuộc về người hẳn đã phải chết.
Mặt khác còn có hai tấm ảnh, là ảnh chụp con gái của bọn họ, mỗi tuần lại gửi tới một tấm khác nhau.
Thầy giáo kia vì áy náy nên bắt đầu trở nên mất hồn mất vía, cuối cùng bị tai nạn giao thông.
Bệnh tim của tài xế xe buýt đột nhiên phát tác, có thể là vì áp lực và tự trách bản thân quá nhiều.
Còn những học sinh bị ngộ độc có vẻ như là một hình phạt nho nhỏ, còn về phần là vì ngoài ý muốn hay do Black JK làm thì vẫn không biết được.
Quay lại ba người mẹ còn có Kim Xảo, mỗi ngày trôi qua đối với bọn họ đều rất khó khăn, nỗi sợ hãi vây lấy họ.
Ba người mẹ vì tiền tài mà tạo nghiệt, ba năm qua, ba người luôn sống trong nỗi sợ sẽ bị trả thù, không thể sống an bình.
Còn Kim Xảo, mặt ngoài là con đường thăng quan tiến chức rất thuận lợi, còn bên trong thì đang có một trái bom hẹn giờ đang tích tắc, có thể biến cuộc sống có công danh rộng mở nổ thành tro tàn bất cứ lúc nào.
Người ích kỷ lúc nào cũng muốn bản thân được sống tốt, mặc kệ sự sống chết của người khác.
Black JK cố tình biến chiếc xe buýt trông như trong suốt của công viên tạo thành kiểu dáng của chiếc xe buýt số 63. Mỗi mùa hè, hắn sẽ lái chiếc xe tới trạm xe ở cây xăng, phao tin đồn về chiếc xe buýt trong suốt, hơn nữa còn cố tình khiến bốn người kia nghe thấy.
Vì thế bốn người liền nghĩ, cuối cùng Trương Phương Phương cũng bắt đầu kế hoạch trả thù.
Làm thế nào mới có thể diệt trừ hậu họa? Đương nhiên chính là giết Trương Phương Phương, nhưng giết người phải có lý do, cho dù là tự sát cũng phải có lý do.
Nếu Trương Phương Phương đột nhiên chết đi, thân phận của cô khó tránh khỏi bị điều tra, chuyện năm xưa cũng bị phanh phui, thế thì tất cả đã chẳng còn nằm trong lòng bàn tay bọn họ nữa.
Tất cả những vụ án hình sự hiện giờ đều do Thân Nghị phụ trách, Kim Xảo đã chuyển lên làm làm văn chức cấp cao, không thể can thiệp vào vụ án. Bởi vậy, bốn người bọn họ tỉ mỉ thiết kế ra một vụ án bắt cóc giả, biến Trương Phương Phương đang bị “trả thù” đắp nặn thành “kẻ đi trả thù” thật sự.
Mẹ Trần Nghiên cố tình nhắc tới công viên trò chơi, bốn người khẳng định cảnh sát sẽ tới đó tìm, nhưng lại không nghĩ sẽđi nhanh như vậy.
Cuối cùng, bọn họ phải giết chết Trương Phương Phương, chế tạo hiện trường giả là cô tự sát, viết di thư nói mình là người bắt cóc ba cô gái kia, hơn nữa còn giả tạo vụ án năm xưa.
Trương Phương Phương đúng là bị xe đụng, nhưng mẹ Lưu Vân không phải là người đụng cô, mà là người cứu cô, vì để tiết kiệm thời gian và mau lẹ, nên đã dùng thẻ y tế và thân phận của con gái mình.
Mẹ Trần Nghiên và mẹ Đới Lâm có thể nói là đã gặp mẹ của Trương Phương Phương, nhưng hai người không nhận ra người trong tấm ảnh, thật sự xin lỗi.
Kim Xảo thì lại càng có nhiều lý do để chối bỏ trách nhiệm.
Cho nên, chỉ cẩn đổ lỗi cho Trương Phương Phương, tất cả nguyên nhân tạo ra cái chết của mẹ cô đều biến thành trùng hợp cực kì bất hạnh. Trương Phương Phương không thể trách ai, chỉ có thể trách ông trời. Vì thế cô giận chó đánh mèo đổ lỗi lên bốn người họ, cùng với ba cô gái vô tội kia…
Nhưng cuối cùng, cô nhận ra mình đã làm sai, cho nên liền thả ba cô gái, sau đó sợ tội vì thế tự sát.
Đương nhiên, ba cô gái kia cũng có tội thông đồng bịa đặt lời khai, là đồng mưu.
Ba người chỉ cần nói, sau khi leo lên xe buýt thì bị đánh thuốc mê, sau đó bị giam dưới tầng hầm, vài ngày sau thì được thả. Cả quá trình cũng không thấy mặt kẻ bắt cóc, nhưng nghe giọng nói thì chắc là một cô gái trẻ tuổi.
Điều này có thể xem là, mẹ vì con hoặc là con vì mẹ có thể làm bất cứ chuyện gì, pháp luật là cái gì? Người vô tội thì có gì quan trọng?
Thân Nghị đọc xong bản báo cáo thật dài, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Bà ngoại của Trương Phương Phương nói rất đúng, số mạng con gái nhà bọn họ rất kiên cường, con gái bà không phải tự sát cũng không phải chết ngoài ý muốn, mà là bị ‘hại chết’.”
Mạc Tiếu nhíu mày, lắc đầu, “Đúng là đê tiện, vô liêm sỉ, hại chết mẹ người ta mà chẳng biết hối lỗi đi nhận tội, mà còn định giết Trương Phương Phương rồi đổ tội cho người ta…”
“Có điều cách trả thù của Black JK đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, khiến cho bọn họ hoảng loạn bao nhiêu năm, cuối cùng còn gieo gió gặt bão, ngay cả con gái cũng bị bản thân làm liên lụy.” Cửu Dật sờ sờ cằm, “Con người cũng được chia làm nhiều loại, có người vì người mình yêu có thể hy sinh cả bản thân, có người vì bản thân mà hy sinh người mình yêu, cũng có người vì mình hoặc người mình yêu, hy sinh người vô tội.”
An Cách Nhĩ ngáp một cái, đối với kết cục hay nguyên nhân khơi gợi vụ án chẳng có tí hứng thú, bây giờ hắn đang suy nghĩ xem nên hưởng thụ mùa hè này với Mạc Phi thế nào đây?
“An Cách Nhĩ.”
Thanh âm của Mạc Phi vang lên bên tai, trầm thấp lại ôn nhu, hắn rúc đầu vào bả vai An Cách Nhĩ giống như đã làm sai chuyện gì đó.
An Cách Nhĩ sờ tay Mạc Phi, cảm giác gầy đi một chút, lập tức bực bội với Mạc Tần.
“Kỳ huấn luyện của anh vẫn còn chưa kết thúc…” Mạc Phi có chút áy náy nói với An Cách Nhĩ, dường như muốn giải thích nguyên nhân trốn tránh.
“Tôi biết.” An Cách Nhĩ vỗ vỗ bàn tay Mạc Phi, ý bảo hắn đừng lo lắng.
Mạc Phi nhẹ nhàng thở ra, lại ôm chặt hơn, “Anh không về đó nữa đâu.”
An Cách Nhĩ nghe ngữ khí của Mạc Phi giống như một đứa học sinh trốn học, liền hỏi, “Vất vả lắm sao? Có ai ăn hiếp anh à?”
Mạc Phi lắc đầu, “Không có.”
An Cách Nhĩ tạm thời bỏ qua suy nghĩ giết chết Mạc Tần, xoay đầu lại xem Mạc Phi của hắn trong hai năm qua đã thay đổi thế nào.
Hình dáng của Mạc Phi vẫn như ngày nào, chỉ là gầy hơn một chút, cao hơn khoảng cm, sự lơ đãng trẻ con thời mười tám mười chín đã biến mất, bây giờ Mạc Phi là một thanh niên trưởng thành, anh tuấn, cao lớn.
Có điều, thứ làm cho An Cách Nhĩ vui vẻ chính là ánh mắt của Mạc Phi vẫn không thay đổi, vẫn là ánh mắt ngày xưa.
Tóc dài rất hợp với Mạc Phi, hắn dùng một sợi dây cột tóc màu đen tùy tiện cột lên, áo sơmi màu trắng kiểu dáng đơn giản, không cài hai cút áo đầu, tây trang màu đen, quần cũng đen nốt, xúc cảm quen thuộc, đây là trang phục mà An Cách Nhĩ thích nhất, vô cùng đơn giản.
An Cách Nhĩ phẩy phẩy cổ áo, lại ôm ôm sờ sờ, tỏ vẻ rất vừa lòng, hắn lại có thể vẽ Mạc Phi rồi! Muốn vẽ quá!
Ngón tay An Cách Nhĩ chạm vào cổ tay áo tây trang Mạc Phi, trên đó có đính một cúc áo bằng đồng, có khắc kí hiệu AG.
An Cách Nhĩ khẽ cười cười, nhẹ nhàng vuốt cúc áo kia.
Mạc Phi vẫn chuyên chú nhìn dung mạo của An Cách Nhĩ, hình ảnh trong trí nhớ hiện lên rõ ràng, nhưng vẫn không đẹp bằng người đứng sờ sờ trước mặt này! Vui sướng sau khi gặp lại rất khó để hình dung bằng lời.
Hai năm chia lìa, làm cho những giây phút bên nhau trước kia trở nên khắc cốt ghi tâm, không có An Cách Nhĩ bên cạnh, đêm xuống Mạc Phi thường xuyên tưởng niệm, nhớ lại những chuyện đã qua, nhớ lại những gì An Cách Nhĩ đã cho hắn.
Trước năm mười tám tuổi, Mạc Phi hắn sinh hoạt ở một nơi đầy nguy hiểm, phải tự lực cánh sinh, cô đơn không nơi nương tựa, không chỉ có cuộc sống mà cả trái tim cũng không có chỗ dựa. Không ai cần hắn, cả cha mẹ cũng thế. Cảm xúc giống như một sơi dây buộc chặt, chỉ cần chạm vào hắn, hắn sẽ nổi điên biến thành thú dữ, bạo lực là con đường duy nhất để hắn tự cứu lấy mình, không thể khống chế con ác ma trong cơ thể, người ta nghĩ hắn thế nào, chính hắn cũng hiểu được.
Năm mười tám tuổi, Mạc Phi xông vào phòng tranh của An Cách Nhĩ, cái nơi thần bí kia, mỗi một bức tranh đều mang hơi thở ấm áp, yên lặng. Mạc Phi giống như một con thú bị thương tìm được một nơi tránh gió, hắn cuộn người lại, tham luyến cảm giác an toàn này.
An Cách Nhĩ chậm rãi bước từ trên lầu xuống, người kia có khí chất của quỷ hút máu, tình tính thì giống ác ma, đồng thời lại cực kì thông minh, là thiên tài quan sát và có trình độ nghệ thuật cao nhất, là người đầu tiên giúp hắn băng bó vết thương.
Trong khoảng thời gian ngắn, An Cách Nhĩ đã tìm được rất nhiều ưu điểm của Mạc Phi, giống như nhặt được bảo bối lại hoàn toàn ỷ vào hắn, dung túng hắn, thiên vị hắn mặc kệ phải trái. Tính bạo lực của Mạc Phi được An Cách Nhĩ định nghĩa là ý thức bảo vệ bản thân, lúc đánh nhau sẽ tràn ngập bạo lực mỹ học, cơ thể cân xứng, tướng mạo khỏa thân anh tuấn số một, khi Mạc Phi làm việc nhà, An Cách Nhĩ lại cho đó là siêu năng lực.
An Cách Nhĩ là một người rất thích làm càn, khi thì giống đứa con nít không thể tự lo cho mình, làm nũng rất tùy hứng, khi thì giống triết nhân nhìn thấu chúng sinh, dẫn dắt người ta theo ý của mình.
Mạc Tiếu nói cũng không sai, An Cách Nhĩ chính là tín ngưỡng của Mạc Phi, dạy cho hắn thứ mà cha mẹ và cha xứ cũng không dạy — Thật ra thứ con người cần học, chính là làm sao để đối mặt với chính mình, yêu thích bản thân, hơn nữa còn có thể sống sót.
Ác ma chỉ là một ảo ảnh đong đưa trong chén nước, sau khi sóng yên biển lặng, mới có thể nhìn rõ bóng dáng kia rốt cuộc cao quý đến đâu, hay là vẫn ghê tởm.
Hai năm trước, An Cách Nhĩ bảo hắn đi, quay về gia tộc.
Mạc Phi nói, “Anh muốn trưởng thành, để có thể lựa chọn con đường riêng cho mình.”
An Cách Nhĩ nói, “Đúng vậy, trước khi lựa chọn, anh phải học cách chấp nhận vận mệnh của mình.”
Vì thế, Mạc Phi đi, trong lòng rất phức tạp, hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn bảo vệ An Cách Nhĩ, đối với hắn, có lẽ chỉ có An Cách Nhĩ là người nhà.
Trở về “gia tộc” thuộc về mình, gánh vác thân phận mà huyết thống ban cho, Mạc Phi bắt đầu trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác.
Hắn đúng là có thiên phú, học được rất nhiều thứ, thân thể cũng được rèn luyện càng ngày càng mạnh hơn.
Trong quá trình tiếp nhận công việc của gia tộc, Mạc Phi được tiếp xúc với rất nhiều người, tốt có xấu có, có bạn thì tất nhiên cũng có kẻ thù.
Mạc Tần có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa còn nhìn xa trông rộng, nhưng mà, Mạc Tần không có cách làm cho Mạc Phi bỏ đi thói quen phán đoán, hầu như không có một ai thao túng được thanh niên vừa mới trưởng thành không bao lâu này, muốn lừa hắn thì càng không có khả năng.
Là một trưởng bối ngạo mạn, Mạc Tần cảm thấy Mạc Phi đã hoàn toàn bị An Cách Nhĩ dạy hư.
Nhưng những người khác trong gia tộc, thậm chí kể cả Mạc Tần, đều vô tình bị Mạc Phi hấp dẫn, hắn cứ tự tin và thanh tỉnh như thế, có năng lực học tập kinh người, thông minh còn tràn ngập mị lực.
Mọi người xem Mạc Phi có tiềm năng vô hạn là người được di truyền những gien tốt đẹp của gia tộc, nhưng chỉ có Mạc Phi biết, hắn có thể cầm cự tới tận bây giờ đó là nhờ vào tín ngưỡng của hắn, đôi mắt sạch sẽ của An Cách Nhĩ luôn hiện ra trước mặt hắn, nói với hắn phải bình tĩnh, cái nào là thật, cái nào là ảo ảnh trong nước.
Gia tộc của Mạc Phi là quý tộc, nếu năm mười mấy tuổi hắn quay về, hắn có thể sẽ không biết làm gì, hắn sẽ không có loại khí chất này, vẫn luôn sống ở tầng dưới chót cái gì cũng không hiểu.
Nhưng trong mấy năm sống với An Cách Nhĩ, Mạc Phi lại được hơi thở nghệ thuật bao lấy xung quanh, vô luận là tài đánh đàn cao siêu của An Cách Nhĩ hay là hiểu biết về lịch sự và nghệ thuật, rành rõ lễ nghi nhưng lại xem thường nó, cùng với hơi thở cổ điển bài xích khoa học kỹ thuật, Mạc Phi giống như mưa dầm thấm đất.
Đặc biệt là tài vẽ tranh rất thật của An Cách Nhĩ, cùng với sự cố chấp bắt Mạc Phi làm người mẫu cho mình, làm cho Mạc Phi không chỉ biết mình nhìn thế nào trong gương, còn biết rất rõ về bộ dáng hiện tại của mình. Dựa vào thủ pháp miêu tả của An Cách Nhĩ, thậm chí hắn còn có thể khống chế từng chỗ trên cơ thể, mỗi một biểu tình, ngay cả bộ dáng đổ mồ hôi, hắn cũng có thể nhớ rất rõ. Chân thật và giả tạo, hắn có thể dung nhập vào các vòng luẩn quẩn không hề khó khăn. Tất cả mọi thứ, chỉ có Mạc Phi là hiểu rõ nhất, hoàn toàn chẳng liên quan tới huyết thống và di truyền, đơn giản chỉ là do An Cách Nhĩ! Các loại tán thưởng gien hắn tốt chẳng khác nào những lời quả quyết hắn là đứa con của ác ma ngày xưa, càng gặp nhiều dạng người này, hắn càng nhớ An Cách Nhĩ, người kia là độc nhất vô nhị, vô cùng thành thật, vô cùng giảo hoạt, cực kì dễ thương, cực kì tùy hứng, và cũng rất xinh đẹp.
Mạc Phi ý thức ra, thì ra đời người rất đơn giản, có lẽ sẽ rất lộng lẫy cũng có lẽ sẽ rất bần cùng ảm đạm. Trong cuộc đời, chỉ có một nơi là có thể làm bạn nhớ nhung ngày đêm, nơi đó chính là nhà. Và chỉ có một người có thể làm bạn nóng ruột nóng gan, người đó chính là người yêu của bạn.
Mỗi khi Mạc Tần nhìn thấy ánh mắt của Mạc Phi, hắn đều nói, “Trưởng thành rồi.”
…
“Anh đã trưởng thành chưa?” An Cách Nhĩ đột nhiên ngẩng mặt, hỏi Mạc Phi.
Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ thật lâu, lắc đầu, “Không cần nữa, anh đã trưởng thành từ lâu rồi.”
An Cách Nhĩ nở nụ cười.
Ở xa xa, Oss đứng vuốt cằm, “An Cách Nhĩ có phải đang ăn hiếp Mạc Phi không?”
“Mạc Phi đã khiến cho hắn mất quá nhiều sức còn gặp nguy hiểm.” Thân Nghị gật đầu, “Tính theo tính cách ác ma của An Cách Nhĩ, nhất định phải trả thù một tí xíu.”
“Thật ra cũng không trách được Mạc Phi.” Mạc Tiếu nhún vai, “Mạc Phi vẫn luôn phái người xem chừng An Cách Nhĩ, mỗi ngày đều nắm giữ được tin tức của hắn, khi nghe An Cách Nhĩ trở về, Mạc Phi liền đứng ngồi không yên. Mạc Tần không cho Mạc Phi ra ngoài, là tự hắn trốn đi, tôi tới đây phụ trách bắt hắn về.”
Oss và Thân Nghị nhìn nhau, ý bảo — Nga?! Bọn người này định giam cầm phi pháp!
Mạc Tiếu lập tức buông tay, “Tôi căn bản không đánh lại hắn, chỉ tới xem An Cách Nhĩ trong truyền thuyết có bộ dáng thế nào.”
“Mạc Tần dám hạn chế tự do của Mạc Phi.” Oss bất mãn.
“Không có cách a, Mạc Phi còn nửa năm nữa mới kết thúc chương trình học, công việc của gia tộc cũng chỉ mới tiếp nhận hơn phân nửa.” Mạc Tiếu đột nhiên cười vui sướng, “Mạc Tần chắc là đang điên lên nè ~”
“Công việc của gia tộc là việc gì?” Oss tò mò.
Mạc Tiếu định mở miệng giải thích, di động đột nhiên vang lên.
Mạc Tiếu lập tức làm mặt quỷ, bắt điện thoại, tiếng hô của Mạc Tần vọng ra.
Mạc Tiếu lập tức đưa điện thoại ra xa, chờ người bên kia la xong, mới đưa lại gần trả lời, “Chú mắng con cũng vô dụng a, Mạc Phi không chịu về chứ bộ, con đánh đâu có lại, chú an bài nhiều người như vậy chẳng phải là đang coi chừng rồi sao!”
Chả biết Mạc Tần nói cái gì, Mạc Tiếu lại “Nga” một tiếng, cầm điện thoại đưa cho Mạc Phi, cắt ngang hai người đang thâm tình nhìn nhau, “Quấy rầy, lão đại kiếm anh…”
Mạc Phi còn chưa kịp cầm, An Cách Nhĩ đã giật lấy, vẻ mặt ghét bỏ mở miệng, “Yo, anh không phải cha mẹ ruột của Mạc Phi, cho dù là chú cũng không có quyền giám sát!”
“Phốc…” Mạc Phi che miệng cười — Độc nha!
Ở bên kia, Mạc Tần vừa nghe thấy thanh âm của An Cách Nhĩ liền nhức đầu, hắn không phải chưa từng nói chuyện với An Cách Nhĩ, người này là thần côn siêu cấp thông minh, quả thực là người khó tống đi nhất trên đời, “An Cách Nhĩ, cậu giao Mạc Phi cho tôi ba năm! Bây giờ còn nửa năm nữa mới xong.”
An Cách Nhĩ nghe xong, gật đầu, “Anh có thể đi kiện tôi.”
“Phốc…” Mạc Tiếu che miệng nhịn cười, sắp nhịn không được, hắn chụp bả vai Mạc Phi.
Mạc Tần hít một hơi, “An Cách Nhĩ, tôi không có nói giỡn.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Anh đúng là không có óc hài hước gì hết.”
“An Cách Nhĩ!” Mạc Tần rốt cuộc cũng hết nhịn nổi, “Mạc Phi còn chuyện chính sự phải làm!”
An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại, “Ví dụ như?”
“Ví dụ như… công việc của gia tộc!” Mạc Tần vô lực, “Còn có kế hoạch huấn luyện và chương trình học liên quan!”
“Nga.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Lấy tư liệu tới đây, tôi sẽ chịu trách nhiệm giám sát bài tập hè của hắn.”
“Phốc…” Mạc Tiếu rất muốn cười, lần đầu tiên hắn thấy một người đối xử như thế với Mạc Tần, Mạc Tần thật sự cũng hết cách.
Mạc Phi đứng một bên, một câu cũng chưa nói.
“Cậu đúng là không giữ chữ tín!” Mạc Tần hờn giận nói.
An Cách Nhữ vẫn giữ ngữ khí bình tĩnh, “Tôi cho Mạc Phi đi học ba năm, nhưng cũng không nói là ba năm liền tù tì.”
“Đưa điện thoại cho Mạc Phi!” Mạc Tần áp lại lửa giận trong lòng, quyết định không đấu võ mồm với An Cách Nhĩ.
“Tại sao tôi phải nghe lời anh?” An Cách Nhĩ hỏi lại.
Mạc Tần không có cách, “Để cho tôi nói với nó mấy câu!”
An Cách Nhĩ mở loa lớn, hỏi Mạc Phi, “Anh có muốn nói chuyện với hắn không?”
Mạc Phi thấp giọng nói, “Tất cả làm theo ý của An Cách Nhĩ.”
“Phốc…” Mạc Tiếu che miệng, hai vai run run.
An Cách Nhĩ ném di động cho Mạc Tiếu, “Phần học cuối sẽ do tôi giám sát.”
Mạc Tiếu chớp mắt, Mạc Tần ở bên kia tất nhiên nghe thấy, khó hiểu hỏi, “Tại sao?”
“Vì tôi không tin anh.” An Cách Nhĩ hạ giọng nói.
“Cậu…” Mạc Tần bị An Cách Nhĩ làm nghẹn họng, nói không nên lời.
Mạc Tiếu mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ — Lợi hại!
Mặc kệ chiếc di động, cũng mặc kệ Mạc Tần ở bên kia, An Cách Nhĩ túm lấy cánh tay Mạc Phi, kéo tới trước mặt Oss và Thân Nghị.
“A! Mạc Phi!” Oss đã lâu không gặp Mạc Phi, lập tức nhào tới vỗ bả vai hắn, “Cao lớn dữ nha!”
Thân Nghị nhìn thấy động tác rất nhanh của Mạc Phi lúc nãy, có thể nhìn ra thằng nhóc này đã thay da đổi thịt, nhớ lại thiếu niên bất lương ngày xưa, ông có chút không khỏi cảm khái.
Mạc Phi cười ôn hòa hỏi thăm hai người.
Thân Nghị và Oss cảm khái — Bé ngoan vẫn là bé ngoan a! Quả nhiên An Cách Nhĩ là ma quỷ, Mạc Phi mới là thiên sứ!
Mạc Tiếu nâng cằm, khó tin vào mắt mình — Mạc Phi vừa ôn nhu vừa hiền lành lại ngoan nữa! Chẳng giống vẻ lạnh lùng, lãnh đạm, nghiêm túc bình thường a a a a a!
Cửu Dật còn chưa kịp hỏi han, Eliza đã nhào tới, dòng bộ lông trắng ra sức cọ cọ cổ Mạc Phi, cái đuôi vẫy vẫy.
Mạc Phi cười cười, lúc này, từ phía xa vang lên tiếng chó sủa.
Mạc Phi xoay đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc xe cảnh sát dừng lại, cửa xe còn chưa mở ra đã có một con Husky xinh đẹp phóng ra từ cửa kính, chạy về phía Mạc Phi.
“Ace!” Mạc Phi ngồi xổm xuống, tiếp được Ace có chút điên cuồng, dùng sức chà chà cổ nó.
Mọi người không hiểu sao lại cảm thấy, nếu chó mà có biểu tình, Ace lúc này hẳn là đã đẫm lệ rồi.
“Mạc Phi!”
Trong xe cảnh sát, Emma cũng chạy xuống, từ xa bà đã thấy Mạc Phi, vô cùng hưng phấn.
“Emma!” Mạc Phi bước tới ôm Emma một cái.
“Cháu rốt cuộc cũng về rồi!” Emma cẩn thận nhìn Mạc Phi, “Cháu không đi nữa? An Cách Nhĩ rất nhớ cháu!”
Mạc Phi nở nụ cười, gật đầu với bà, người phụ nữ xinh đẹp lại tao nhã này là người đối xử tốt nhất với hắn ngoại trừ An Cách Nhĩ ra, làm cho cảm giác thiếu thốn tình thân bao lâu qua của hắn được an ủi rất nhiều.
Mạc Phi trở về, làm cho cảm xúc của mọi người tăng vọt, Oss bọn họ lại bắt được Hill giảo hoạt, vừa lúc ai cũng đói bụng, liền quyết định đi chúc mừng sau đó mới về nhà.
Mọi người đang thương lượng đi đâu ăn cơm, An Cách Nhĩ lại cảm giác có người vỗ vai hắn.
Xoay đầu lại, là Mạc Tiếu.
Mạc Tiếu đưa di động cho hắn — Mạc Tần còn chuyện muốn nói.
An Cách Nhĩ cầm lấy.
Cảm xúc của Mạc Tần lúc này đã bình ổn lại, hắn lên tiếng, “Có phải cậu phát hiện ra cái gì rồi không?”
An Cách Nhĩ nở nụ cười thản nhiên, “Mạc Phi phái người tới xem tôi càng ngày càng nhiều, cho nên tôi cảm thấy hắn có chút bất an.”
“Nga, cho nên anh dùng cách này để ép hắn ra?” Mạc Tiếu vuốt cằm, gật gù.
Mạc Tần thở dài, “Trong nhà đúng là có chút chuyện. Cậu đúng là rất nhạy bén.”
An Cách Nhĩ hơi nhướn mày.
“Cậu có thể cùng đi với Mạc Phi không? Nửa năm này đối với Mạc Phi rất quan trọng.” Mạc Tần nói, “Mặt khác, tôi cũng có vụ án muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
An Cách Nhĩ nghe xong, nói một câu, “Tôi sẽ cân nhắc.” Sau đó hắn đưa di động lại cho Mạc Tiếu, bước lại chỗ Mạc Phi.
Mọi người quyết định vẫn là về phòng tranh ăn khuya, Mạc Phi giữ chặt tay An Cách Nhĩ, hắn rất muốn về nhà.
Mạc Tiếu vừa nhìn mọi người đi, vừa nói với Mạc Tần, “Lão đại, trước mặt An Cách Nhĩ, chú chả có chút khí thế nào hết!”
Mạc Tần vô lực, “Xem chừng Mạc Phi, sau đó…”
“Biết rồi, An Cách Nhĩ nhìn có vẻ sẽ phá được án, con sẽ nói về vụ đó cho hắn nghe, được chưa?” Mạc Tiếu nói xong liền cúp điện thoại, hưng phấn đi xem phòng tranh của An Cách Nhĩ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Nếu Trương Phương Phương thật sự gặp chuyện đó, vậy thì cô ta chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để báo thù những người gây ra cái chết của mẹ mình đi?” Thân Nghị hỏi An Cách Nhĩ, “Chắc là cô ta sẽ không bắt cóc con gái của ba người kia, để ba người nếm thử cảm giác cốt nhục chia lìa đi ha?”
Tôn Kỳ cũng lo lắng, “Cậu có chắc chắn mấy cô bé kia sẽ không sao?”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn mọi người, im lặng không nói.
“An Cách Nhĩ?” Oss nhìn đồng hồ, “Có thể tìm ra Trương Phương Phương không?”
An Cách Nhĩ nhìn mọi người hồi lâu, đột nhiên như có điều suy nghĩ, “Quả nhiên góc suy xét của hầu hết mọi người đều gần như nhau, mấy bà mẹ kia chắc cũng nghĩ như thế.”
“Hả?” Mọi người không rõ nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ hỏi Mạc Phi, “Anh đã nghĩ ra chiếc xe đó được giấu ở đâu chưa?”
Mạc Phi gật đầu, “Chiếc xe đó chắc là xe cho con nít, nhưng xe của nhà trẻ thì màu mè hơn, lần trước mẹ Trần Nghiên có nhắc tới năm đó dẫn Trần Nghiên đi công viên trò chơi… Có lẽ nào…”
“Công viên trò chơi?!” Oss lập tức lên mạng tra, “Ở thành phố S có hai công viên trò chơi kiểu lớn, một cái ở gần đây, một cái ở ngoại thành, còn có một công viên hải dương, cái nào đây?”
“Gọi điện hỏi mẹ Trần Nghiên đi.” Thân Nghị nói với Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ bấm điện thoại, nhưng mà bây giờ, mọi người quan sát sắc mặt của An Cách Nhĩ, chỉ thấy hắn không có nhiều hứng thú, tựa vào người Mạc Phi, phẩy phẩy đuôi Ace.
Một lát sau, Tôn Kỳ cúp điện thoại, nói với mọi người, “Là một công viên trò chơi lưu động, rất lớn, hằng năm đều sẽ tới thành phố S vào mùa hè, từ tháng sáu đến khoảng tháng tám.”
“Khó trách chỉ xuất hiện vào khoảng thời gian này!” Cửu Dật gật đầu.
“Đi, chúng ta đi tìm Trương Phương Phương!” Tôn Kỳ nói, “Tuy cô ta bất hạnh, nhưng trước khi đểcô ta càng ngày càng sai, chúng ta phải ngăn cô ta lại trước.”
Oss cũng đứng lên.
An Cách Nhĩ lại không nhúc nhích, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, khó hiểu nhìn mọi người, “Ba người đi tìm Trương Phương Phương làm gì? Cô ta đã phạm sai lầm gì?”
Tôn Kỳ nói, “Bắt… bắt cóc… Chẳng lẽ cái này chưa đủ tệ?”
“Có chứng cứ không?” An Cách Nhĩ hỏi, “Chỉ bằng một chiếc xe buýt có in những nhân vật hoạt hình?”
Mọi người nhìn nhau.
An Cách Nhĩ nhìn trời, hỏi Tôn Kỳ, “Kim Xảo đang ở đâu?”
“Ờm…” Tôn Kỳ không rõ lắm, gọi điện tới cảnh cục hỏi thăm, “Hôm nay xin nghỉở nhà.”
An Cách Nhĩ nhợt nhạt cười, đứng lên.
“Đi đâu vậy?” Oss hỏi.
An Cách Nhĩ nhún vai, “Công viên trò chơi.”
Oss bọn họ liếc nhìn nhau, trong lòng nghĩ An Cách Nhĩ càng ngày càng lạ, vội vàng đi lấy xe.
Mạc Phi ở bên cạnh An Cách Nhĩ, đột nhiên lên tiếng hỏi, “An Cách Nhĩ, thật ra ba cô gái đó không phải do Trương Phương Phương bắt cóc đúng không?”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, vươn tay sờ đầu Mạc Phi, “Anh vẫn luôn là người có phản ứng nhanh nhất.”
Mạc Phi cười cười, “Chỉ là anh cảm thấy vụ án này ngay từ đầu đã rất ly kỳ.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Ly kỳ thế nào?”
“Nếu năm đó Trương Phương Phương không chết thì năm nay chỉ mới mười chín tuổi.” Mạc Phi nói, “Lưu Vân bằng tuổi Trương Phương Phương, Trần Nghiên và Đới Lâm là học sinh trung học, bắt cóc ba cô gái đó rồi giấu đi, phải giấu ở đâu mà cảnh sát cũng không tìm thấy. Vả lại đoạn đường xảy ra vụ bắt cóc tuy hẻo lánh nhưng dân cưở thành phố S rất đông, chẳng lẽ không có ai chú ý tới ba vụ án bắt cóc? Cái này cũng không khỏi thuận lợi quá rồi. Đương nhiên, Trương Phương Phương có thể có đồng bọn, nhưng anh cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Ngay từ đầu Trương Phương Phương đã là người bị hại, cô rất bất hạnh, nhưng cô không hại bất kì ai.” Mạc Phi nói, “Mẹ Lưu Vân làm chuyện xấu, còn mẹ Trần Nghiên và mẹ Đới Lâm có làm hay không thì anh không biết, nhưng tất nhiên vẫn có dính dáng, Kim Xảo là người đáng giận nhất, nói cách khác, bốn người này là người xấu. Tại sao không nghi ngờ bốn người này mà lại đi nghi ngờ một cô bé không hề làm gì? Chẳng phải rất oan ức sao?”
Những lời này của Mạc Phi nói ra trong lúc đi ra ngoài, Thân Nghị bọn họ cũng vừa lái xe tới, nhíu mày — Hình nhưcó lý đó chứ.
An Cách Nhĩ đứng bên cạnh chiếc xe, nhìn Mạc Phi giúp hắn mở cửa, nhẹ nhàng vỗ tay, “Tương đối tuyệt vời.”
Leo vào xe, An Cách Nhĩ mỉm cười, “Tới công viên trò chơi đi, ở đó sẽ luôn có tiết mục khiến cho mọi người bất ngờ, đặc biệt là công viên trò chơi lưu động.”
…
Chiếc xe lái tới công viên trò chơi kia, sau khi xuống xe, An Cách Nhĩ lại bắt đầu hành trình ‘mù lòa’ của mình.
Bởi vì vừa lúc là khoảng thời gian nghỉ hè, hôm nay thời tiết lại đẹp, trong công viên đâu đâu cũng thấy con nít.
An Cách Nhĩ liên tiếp bị vài đứa nhóc đụng phải, Mạc Phi không thể không kéo tay hắn dẫn đi. Ra vẻ là người đối mặt với những ‘khó khăn’ phía trước thay An Cách Nhĩ không có khả năng xem xét trái phải. Đương nhiên, trong đầu có khi đã nhận ra rồi nhưng thân thể lại không theo kịp.
Mạc Phi và An Cách Nhĩ trông rất tuấn tú, hai người đàn ông nắm tay nhau đi dạo trong công viên trò chơi, khiến cho không ít người chú ý.
An Cách Nhĩ chỉ chỉ xe kem, Mạc Phi đi mua hai cây kem, một cây vị dưa Ha-Mi mà hắn thích, cây còn lại là mùi trà An Cách Nhĩ thích.
Lúc Mạc Phi trả tiền còn hỏi Thân Nghị và Oss, “Có ăn không?”
Oss và Thân Nghị nhìn trời, tuy Tôn Kỳ muốn ăn kem chuối, nhưng sau đó vẫn ráng nhịn không nói.
Cô gái bán kem thối tiền lại cho Mạc Phi.
An Cách Nhĩ khoát tay, chỉ chỉ kem chuối, “Cho tôi ba cây kem chuối.”
Cô gái bán kem cười cười, lấy kem cho An Cách Nhĩ.
Tâm trạng của An Cách Nhĩ không tệ, nói chuyện với cô gái bán kem, “Hôm nay trời đẹp nhỉ.”
Cô gái nhìn nhìn An Cách Nhĩ, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Sao cô lại làm việc trong công viên trò chơi?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp.
Cô gái đã múc kem xong, đưa cho Mạc Phi, Mạc Phi đưa cho Thân Nghị bọn họ.
Nghe thấy câu hỏi của An Cách Nhĩ, cô gái nói, “Trong khoảng thời gian khó khăn nhất, nơi này đã thu nhận tôi, sau đó tôi dần trở nên vui vẻ, ở đây có rất nhiều người giống như tôi, tôi thích cuộc sống ở đây.”
“Ồ.” An Cách Nhĩ gật gù, tò mò hỏi, “Là ai thu nhận cô thế?”
“Quản lý công viên trò chơi.” Cô gái khoa tay múa chân với An Cách Nhĩ, “Anh ấy rất cao, rất đẹp trai, còn rất hài hước, nuôi rất nhiều thú cưng.”
An Cách Nhĩ ngẩn người, “Thú cưng? Nói ví dụ như như mãng xã hay rồng Komodo gì đó?”
“Đúng vậy.” Cô gái gật đầu, lấy tiền trả cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ khó hiểu, “Sao thế?”
Cô gái nói, “Sáng nay anh ấy nói với tôi, hôm nay sẽ có một thanh niên nhìn rất đẹp tới nói chuyện với tôi, nếu người đó nhắc tới Nick thì mời người đó một cây kem.”
“Nick là tên của con rồng Komodo?” An Cách Nhĩ hỏi.
Cô gái gật đầu.
An Cách Nhĩ bĩu môi, “Chẳng thú vị gì hết.”
Cô gái cười.
Ởphía xa xa, Oss, Thân Nghị và Tôn Kỳ đang liếm kem đều kinh hãi há miệng, xem hành động của An Cách Nhĩ, sau đó đồng loạt xoay mặt nhìn Mạc Phi đang ăn kem, “An Cách Nhĩ đang tán gái trước mặt cậu…”
Mạc Phi vô lực nhìn ba người, “Ba người nhìn không ra?”
“Nhìn ra cái gì?” Ba người nghiêng đầu.
Mạc Phi bó tay, “Cô gái đó là Trương Phương Phương.”
Mọi người cùng há to miệng, lập tức xoay đầu nhìn — Nói thế nào đây, cô gái này có bộ dáng đúng là khoảng mười mấy tuổi, tràn đầy sức sống, thanh xuân phơi phới, trông giống như cô bé hàng xóm, cộng thêm ánh nắng chói lóa ngày hôm nay,hoàn toàn chẳng giống một kẻ báo thù biến thái đi bắt cóc con nhà người ta.
“Nhân cách phân liệt?” Oss hỏi Thân Nghị, sau đó liền bị An Cách Nhĩ vừa trở lại đạp một cái vào đầu gối.
“Kế tiếp làm gì đây?” Mọi người hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn xung quanh, chỉ quán cà phê cách đó không xa, mọi người vào trong, chọn một chỗ gần cửa sổ, ngồi chờ.
Ngồi một lúc lâu, An Cách Nhĩ ăn cây kem xong lại chuyển sang ăn bánh xốp, sau đó lại đòi ăn Tiramisu, có điều Mạc Phi lại mang tới một đĩa mỳ ống.
An Cách Nhĩ bất mãn vì không được ăn đồ ngọt, Mạc Phi chỉ chỉ mấy cái đĩa, “Ăn chút rau thịt đi!”
An Cách Nhĩ bất đắc dĩ, đành phải ăn mỳ ống.
Oss bọn họ cũng đang ăn cơm, nhìn đồng hồ, cũng đã trưa trời trưa trật rồi.
“Sao chưa có động tĩnh gì hết vậy.” Oss bực bội.
“Ê ê.” Lúc này, Tôn Kỳ đột nhiên chỉ chỉ một người phụ nữ núp sau thân cây không xa.
“Kim Xảo?!” Oss nhíu mày, lại nhìn xe kem, có vẻ Trương Phương Phương đã tới ca nghỉ ngơi, giao xe kem cho một cô gái khác. Sau đó Trương Phương Phương cầm quyển sách bước tới khu vực nghỉ ngơi, Kim Xảo đứng núp ở bên kia đột nhiên đuổi theo, cô cầm trong tay một con dao.
Tôn Kỳ và Thân Nghị còn có Oss, biểu tình ngay lúc này giống y như nhau, há to miệng, vẻ mặt không tin.
“Ba người định tiếp tục ở trong này ngây ra?” An Cách Nhĩ nhắc nhở, ba người liền tỉnh lại, lập tức vọt ra ngoài.
An Cách Nhĩ nhìn ba phần mì Ý trên bàn, lại nhìn Mạc Phi đang tính tiền, “Lát nữa để biên lai cho bọn họ tính.”
Chờ An Cách Nhĩ và Mạc Phi đuổi kịp, đã thấy mọi người đang đứng trong một con hẻm có chút bí mật, Kim Xảo bị Oss còng tay, Thân Nghị hỏi tình hình của Trương Phương Phương, Trương Phương Phương chỉ bị thương nhẹ, không sao hết.
An Cách Nhĩ nói với Tôn Kỳ, “Soát túi Kim Xảo.”
Tôn Kỳ sờ sờ túi Kim Xảo, lấy được một bức di thư, kí tên là — Trương Phương Phương, một bức di thư giả.
Trương Phương Phương nhìn bức di thư đó, lắc lắc đầu.
Thân Nghị vỗ vỗ bảvai cô, “Bọn họ sẽ bị pháp luật trừng trị, còn cháu thì cứ tiếp tục sống vui vẻ đi, không có gì quan trọng hơn việc đó đâu.”
Trương Phương Phương gật đầu.
Tôn Kỳ mời Trương Phương Phương về cảnh cục hợp tác điều tra, cô gật đầu đồng ý, lúc này có vài người đang mai phục ở một con hẻm gần đó chạy tới, đều là người của công viên trò chơi.
Bọn họ hỏi Trương Phương Phương có sao không, còn giận Oss bọn họ chậm chạp quá.
Mọi người không nói gì, hóa ra đã chuẩn bị trước, biết là sẽ có người quay lại giết Trương Phương Phương.
Thân Nghị bây giờ đã hiểu ra toàn bộ vụ án, gọi điện cho tổ viên của mình. Lát sau, Thân Nghị nhận được điện thoại, nói với An Cách Nhĩ, “Đã bắt những người kia lại rồi.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Ba cô gái kia vẫn bình an chứ nhỉ?”
Thân Nghị cười lạnh, “Ngoài miệng nói là không sao, nhưng có thật là không sao hay không, phải chờ tòa phán xét.”
Mọi người mang theo Kim Xảo rời khỏi công viên trò chơi.
Bước tới cửa, An Cách Nhĩ nhìn thấy một chiếc xe buýt.
Mạc Phi cũng nhìn thấy, nói với An Cách Nhĩ, “Chắc là chiếc này rồi, thoạt nhìn cứ như trong suốt.”
An Cách Nhĩ gật đầu, bảo Mạc Phi đi xem tài xế.
Tài xế của chiếc xe là một người đàn ông có cách ăn mặc như bá tước, đang ở trên xe vui đùa với đám con nít.
Mạc Phi bỗng nhiên cảm thấy người này có chút quen mắt. Người kia chợt xoay đầu lại, nhẹ nhàng phất tay với An Cách Nhĩ, từ trong bao tay màu trắng lấy ra một đóa hoa hồng.
Đám con nít trên xe liền vỗ tay không ngừng.
Mạc Phi nhìn trời, “Black JK, đúng là lâu rồi không gặp.”
“Bây giờ thì đã hiểu tại sao hắn lại có thể giấu nhiều rắn mối, các loại mãng xà linh tinh đi ha?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Phi gật đầu, “Thì ra là mở công viên trò chơi lưu động, cũng khó trách tại sao lúc đó hắn lại có thể đưa tới nhiều quần chúng như vậy.”
…
Khoảng chiều tối, Oss bọn họ tới ăn cơm chiều.
Thẩm vấn cũng đã xong, vụ án năm xưa cũng đã có đáp án.
Mạc Phi hỏi về tình hình của Trương Phương Phương, Oss nói, sau khi phối hợp điều tra, cô đã được người giám hộ đón đi.
“Người giám hộ…?” An Cách Nhĩ hỏi, “Là bà ngoại?”
Thân Nghị gật đầu, “Còn có dì và em họ.”
“Vụ án của chúng ta cũng được rõ ràng.” Tôn Kỳ nói, “Chuyện là vầy…”
Thì ra, hôm Trương Phương Phương gặp chuyện không may, đúng như An Cách Nhĩ nói, cô bơi lên bờ cầu cứu.
Sau khi lên được bờ, cô cố sức chạy ra đường lớn. Trùng hợp thay, vừa lúc xe của mẹ Lưu Vân chạy ngang, hôm đó bà nhận được một mối làm ăn lớn, bà rất vui vẻ, cho nên có uống chút rượu, lúc lái xe còn nói chuyện điện thoại với Lưu Vân. Vì thế, bà đã đụng trúng Trương Phương Phương, khiến cho cô bị thương nặng.
Mẹ Lưu Vân đưa Trương Phương Phương tới bệnh viện, lúc đó vì bị thương quá nặng nên cô không nói được, vì thế bà đã biến cô thành con gái mình đi làm thủ tục, thoát khỏi tội gây tạn nạn giao thông.
Đêm hôm đó, người phụtrách cho Trương Phương Phương là mẹ Đới Lâm, mà Trần Nghiên lại vừa lúc ở bên giường bên cạnh, Trần Nghiên phải mổ a-mi-đan, nên bà ở lại chăm sóc.
Sau khi được cấp cứu, Trương Phương Phương cũng qua cơn nguy kịch, nhưng thân thể vẫn suy yếu, không thể phân rõ thật hư, mơ hồ nghe thấy mẹ Trần Nghiên nói sẽ dẫn Trần Nghiên đi công viên trò chơi, dường như có nhắc tới công viên trò chơi lưu động chỉ khi hè mới tới.
Để tránh cho Trương Phương Phương nói chuyện cùng người lạ, mẹ Lưu Vân đã chuyển cô tới một phòng khám tư, trong mắt người ngoài thì đây là điều hiển nhiên, một người mẹ giàu có đương nhiên sẽ luôn dành cho con mình thứ tốt nhất. Ở trong mắt hai bà mẹ của Đới Lâm và Trần Nghiên, Lưu Vân là con nhà giàu có.
Thật ra vào ban đêm, mẹ của Trương Phương Phương đã cầm tấm ảnh của Trương Phương Phương tới các bệnh viện lớn hỏi tìm.
Đừng xem nhẹ sự cố chấp của một người mẹ đang cực kì đau lòng, bà hiểu con gái bà hơn bất kì ai. Mẹ Trương Phương Phương vẫn giữ một hy vọng, bà biết con gái mình rất kiên cường, bơi cũng giỏi, nói không chừng có thể tự bơi lên bờ, cạnh bờ sông là đường lớn, nói không chừng có thể bị xe đụng…
Vì thế, bà chạy tới khoa cấp cứu của những bệnh viện lớn, tới từng phòng bệnh, đương nhiên, bà cũng đã tới bệnh viện Trương Phương Phương đang nằm, tra được có một cô bé bị xe đụng, độ tuổi cũng cỡ Trương Phương Phương, đã được đưa vào phòng bệnh. Tuy rằng tên không phải Trương Phương Phương, nhưng bà vẫn cầm tấm ảnh tới phòng bệnh đó, hỏi bác sĩ trưởng, là mẹ của Đới Lâm, còn có mẹcủa Trần Nghiên ở giường bên cạnh.
Hai người nhìn thấy tấm ảnh của Trương Phương Phương, cùng với cái tên mà người mẹ tuyệt vọng này nói ra, phát hiện chuyện này rất kì lạ, nhưng hai người vẫn không nói rõ chân tướng, chỉ nói là có một cô gái nhưng không phải Trương Phương Phương, đã về với mẹ rồi.
…
Sau đó thì đơn giản rồi, mẹ Trần Nghiên và Đới Lâm uy hiếp mẹ Lưu Vân, hơn nữa còn có Kim Xảo vì tương lai mà hấp tấp kết án, bốn người này, liên kết với nhau tạo nên bi kịch của hai mẹ con Trương Phương Phương.
Mẹ Lưu Vân hỏi Trương Phương Phương địa chỉ nhà cô trong lúc cô vẫn chưa khỏi bệnh.
Sau khi nói ra địa chỉ cô liền ngất đi, chờ cô tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở trước cửa nhà, cũng đã biết chuyện mẹ mình tự sát, đối mặt với bà ngoại, dì còn có em họ.
Tất cả mọi người đều không rõ, tại sao cô lại biến mất nhiều ngày như vậy?
Dì của Trương Phương Phương muốn báo cảnh sát nhưng bà ngoại đã cản lại.
Theo lý luận của bà, cái chết của mẹ Phương Phương, nữ cảnh sát đó cùng với người đụng Phương Phương sẽ không thoát khỏi liên can. Nhưng báo cảnh sát thì sao? Có thể trả thù cho con gái bà không? Có thể khiến cho đám người độc ác đó bị trừng phạt không? Nữ cảnh sát đó cùng với người đụng Phương Phương có thể nói là Phương Phương hôn mê bất tỉnh, thần trí không rõ ràng để từ bỏ trách nhiệm. Hơn nữa lúc đó đúng là Phương Phương bị thương quá nặng, trí nhớ rất lung tung, điều duy nhất mà Phương Phương nhớ rõ, chính là có người nói chuyện bên tai, sẽ đi công viên trò chơi.
Bà ngoại và dì chìm đắm trong hận thù, nghĩ cách trả thù bắt đám người kia phải đền tội.
Nhưng khi Trương Phương Phương đã khỏe được một chút, cô lại một mình tới công viên trò chơi. Lúc đó chính cô cũng không hiểu tại sao lại tới đó, cô chỉ biết trong lòng ngập tràn thù hận, cô muốn tìm hung thủ đã giết hại mẹ mình, muốn làm rõ ràng mọi chuyện.
Trương Phương Phương tới công viên trò chơi ba ngày, có một hôm, có một người đàn ông da trắng, cao to tuấn tú, mang dòng máu Đông Âu, đưa cho cô một ly nước, hỏi, “Cô bé đang đợi ai thế?”
Trương Phương Phương liền kể lại toàn bộ câu chuyện.
Người đàn ông kia nhìn cô thật lâu, sau đó sờ sờ đầu cô, “Ta giúp cô bé trả thù.”
Lúc đó Trương Phương Phương không hiểu được.
Người kia giơ tay móc nghéo với cô, “Ta phụ trách việc giúp cô bé trả thù, để cho bọn họ phải sống trong đau khổ cả đời, cuối cùng còn phải trả một cái giá rất đắt. Còn cô bé thì phụ trách việc sống vui vẻ hạnh phúc, quên đi chuyện buồn, ngày ngày tìm kiếm niềm vui.”
Trương Phương Phương giơ ngón út, móc nghéo với hắn.
“Cho nên.” An Cách Nhĩ uống một ngụm trà, “Người giúp Trương Phương Phương báo thù, thật ra chính là Black JK.”
Thân Nghị gật đầu, sau đó nở nụ cười, “Một cách trả thù làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được, chỉ có thể nói, có một số việc con người không thể làm sai, nhưng con người lại rất ngu ngốc, một khi đã làm chuyện sai, sẽ dùng n chuyện sai khác cứu vớt hoặc che giấu đi.”
Tất cả cùng gật đầu, nghe Thân Nghị nói tiếp về công cuộc trả thù của Black JK.
Black JK điều tra toàn bộ vụ án, hắn phát hiện ra, tai nạn của Trương Phương Phương cũng không phải trùng hợp.
Thì ra đêm đó, xe buýt chở học sinh không phải đem đi sửa, mà là thầy giáo muốn kiếm thêm thu nhập, đem xe cho thuê, còn mình thì đi đánh bài, vốn định chờ xe về rồi đi đón bọn nhỏ, nhưng khi xe quay lại thì lại bị hư. Bất đắc dĩ, thầy giáo phải để xe lại, còn mình thì vì tiết kiệm tiền đã mướn chiếc xe nhỏ, khiến cho Trương Phương Phương phải đi xe buýt về. Khi hắn biết kết quả của câu nói dối của hắn, hắn hoàn toàn choáng váng.
Còn tài xế xe buýt, vì đây là chuyến cuối, cũng vì muốn mau chóng về nhà, cho nên đã lái với tốc độ cao, mặc kệ tình hình giao thông lúc đó. Hơn nữa hắn lại không để ý tới cô bé trong xe, tự mình nhảy ra ngoài, bị áp lực dư luận, sau đó mẹ Trương Phương Phương còn tự sát, hắn thừa nhận hắn bị áp lực tâm lý rất lớn.
Còn ba bà mẹ với nữ cảnh sát Kim Xảo, muốn biết bốn người rốt cuộc đã làm gì thì càng dễ dàng hơn.
Black JK cứ tới cuối tuần sẽ lại gửi một thứ tới nhà bọn họ.
Đó là tin tức về vụ án của Trương Phương Phương cắt từ báo ra, “Cô gái bị rơi xuống sông, không tìm thấy xác, người mẹ đau lòng đốt than tự sát, thảm kịch nhân gian.”
Phần tin tức này chẳng biết Black JK sao chép kiểu gì, cứ mỗi tuần, bốn người sẽ lại nhận được một tin.
Đồng thời bọn họ còn được tặng thêm một thứ khác:
Một tờ giấy nhỏ, trên đó viết — Tôi biết bà đã làm gì, tôi vẫn chưa chết, tôi sẽ khiến các người phải trả một cái giá rất đắt cho tất cả những gì các người đã làm. Ký tên — Trương Phương Phương.
Một chữ ký thuộc về người hẳn đã phải chết.
Mặt khác còn có hai tấm ảnh, là ảnh chụp con gái của bọn họ, mỗi tuần lại gửi tới một tấm khác nhau.
Thầy giáo kia vì áy náy nên bắt đầu trở nên mất hồn mất vía, cuối cùng bị tai nạn giao thông.
Bệnh tim của tài xế xe buýt đột nhiên phát tác, có thể là vì áp lực và tự trách bản thân quá nhiều.
Còn những học sinh bị ngộ độc có vẻ như là một hình phạt nho nhỏ, còn về phần là vì ngoài ý muốn hay do Black JK làm thì vẫn không biết được.
Quay lại ba người mẹ còn có Kim Xảo, mỗi ngày trôi qua đối với bọn họ đều rất khó khăn, nỗi sợ hãi vây lấy họ.
Ba người mẹ vì tiền tài mà tạo nghiệt, ba năm qua, ba người luôn sống trong nỗi sợ sẽ bị trả thù, không thể sống an bình.
Còn Kim Xảo, mặt ngoài là con đường thăng quan tiến chức rất thuận lợi, còn bên trong thì đang có một trái bom hẹn giờ đang tích tắc, có thể biến cuộc sống có công danh rộng mở nổ thành tro tàn bất cứ lúc nào.
Người ích kỷ lúc nào cũng muốn bản thân được sống tốt, mặc kệ sự sống chết của người khác.
Black JK cố tình biến chiếc xe buýt trông như trong suốt của công viên tạo thành kiểu dáng của chiếc xe buýt số 63. Mỗi mùa hè, hắn sẽ lái chiếc xe tới trạm xe ở cây xăng, phao tin đồn về chiếc xe buýt trong suốt, hơn nữa còn cố tình khiến bốn người kia nghe thấy.
Vì thế bốn người liền nghĩ, cuối cùng Trương Phương Phương cũng bắt đầu kế hoạch trả thù.
Làm thế nào mới có thể diệt trừ hậu họa? Đương nhiên chính là giết Trương Phương Phương, nhưng giết người phải có lý do, cho dù là tự sát cũng phải có lý do.
Nếu Trương Phương Phương đột nhiên chết đi, thân phận của cô khó tránh khỏi bị điều tra, chuyện năm xưa cũng bị phanh phui, thế thì tất cả đã chẳng còn nằm trong lòng bàn tay bọn họ nữa.
Tất cả những vụ án hình sự hiện giờ đều do Thân Nghị phụ trách, Kim Xảo đã chuyển lên làm làm văn chức cấp cao, không thể can thiệp vào vụ án. Bởi vậy, bốn người bọn họ tỉ mỉ thiết kế ra một vụ án bắt cóc giả, biến Trương Phương Phương đang bị “trả thù” đắp nặn thành “kẻ đi trả thù” thật sự.
Mẹ Trần Nghiên cố tình nhắc tới công viên trò chơi, bốn người khẳng định cảnh sát sẽ tới đó tìm, nhưng lại không nghĩ sẽđi nhanh như vậy.
Cuối cùng, bọn họ phải giết chết Trương Phương Phương, chế tạo hiện trường giả là cô tự sát, viết di thư nói mình là người bắt cóc ba cô gái kia, hơn nữa còn giả tạo vụ án năm xưa.
Trương Phương Phương đúng là bị xe đụng, nhưng mẹ Lưu Vân không phải là người đụng cô, mà là người cứu cô, vì để tiết kiệm thời gian và mau lẹ, nên đã dùng thẻ y tế và thân phận của con gái mình.
Mẹ Trần Nghiên và mẹ Đới Lâm có thể nói là đã gặp mẹ của Trương Phương Phương, nhưng hai người không nhận ra người trong tấm ảnh, thật sự xin lỗi.
Kim Xảo thì lại càng có nhiều lý do để chối bỏ trách nhiệm.
Cho nên, chỉ cẩn đổ lỗi cho Trương Phương Phương, tất cả nguyên nhân tạo ra cái chết của mẹ cô đều biến thành trùng hợp cực kì bất hạnh. Trương Phương Phương không thể trách ai, chỉ có thể trách ông trời. Vì thế cô giận chó đánh mèo đổ lỗi lên bốn người họ, cùng với ba cô gái vô tội kia…
Nhưng cuối cùng, cô nhận ra mình đã làm sai, cho nên liền thả ba cô gái, sau đó sợ tội vì thế tự sát.
Đương nhiên, ba cô gái kia cũng có tội thông đồng bịa đặt lời khai, là đồng mưu.
Ba người chỉ cần nói, sau khi leo lên xe buýt thì bị đánh thuốc mê, sau đó bị giam dưới tầng hầm, vài ngày sau thì được thả. Cả quá trình cũng không thấy mặt kẻ bắt cóc, nhưng nghe giọng nói thì chắc là một cô gái trẻ tuổi.
Điều này có thể xem là, mẹ vì con hoặc là con vì mẹ có thể làm bất cứ chuyện gì, pháp luật là cái gì? Người vô tội thì có gì quan trọng?
Thân Nghị đọc xong bản báo cáo thật dài, ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Bà ngoại của Trương Phương Phương nói rất đúng, số mạng con gái nhà bọn họ rất kiên cường, con gái bà không phải tự sát cũng không phải chết ngoài ý muốn, mà là bị ‘hại chết’.”
Mạc Tiếu nhíu mày, lắc đầu, “Đúng là đê tiện, vô liêm sỉ, hại chết mẹ người ta mà chẳng biết hối lỗi đi nhận tội, mà còn định giết Trương Phương Phương rồi đổ tội cho người ta…”
“Có điều cách trả thù của Black JK đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, khiến cho bọn họ hoảng loạn bao nhiêu năm, cuối cùng còn gieo gió gặt bão, ngay cả con gái cũng bị bản thân làm liên lụy.” Cửu Dật sờ sờ cằm, “Con người cũng được chia làm nhiều loại, có người vì người mình yêu có thể hy sinh cả bản thân, có người vì bản thân mà hy sinh người mình yêu, cũng có người vì mình hoặc người mình yêu, hy sinh người vô tội.”
An Cách Nhĩ ngáp một cái, đối với kết cục hay nguyên nhân khơi gợi vụ án chẳng có tí hứng thú, bây giờ hắn đang suy nghĩ xem nên hưởng thụ mùa hè này với Mạc Phi thế nào đây?