Lúc này, người đứng ngoài cửa chính là Vương Nhất si ngốc.
Ngoại trừ An Cách Nhĩ và Mạc Phi, ai cũng nhảy dựng lên.
Lục Hạ kinh ngạc nhìn Vương Nhất, chỉ thấy hắn không còn còng lưng nữa, cả người càng có vẻ khổng lồ, trong tay cầm thanh búa.
“Vương Nhất? Em muốn làm gì?” Lục Hạ khó hiểu hỏi.
“Bảo vệ anh!” Vương Nhất nói, ngẩng mặt lên, trông có vẻ càng ngốc hơn.
Tất cả mọi người nhìn trời.
Oss ngoắc hắn, “Bỏ búa xuống đi.”
Vương Nhất liền đặt búa xuống.
Tôn Kỳ vỗ vỗ vai hắn, “Ngoan nha, mau về nhà đi.”
“Em muốn ở đây.” Vương Nhất không chịu đi.
Tất cả mọi người khuyên can, nhưng hắn vẫn một mực không chịu, luôn mồm nói, “Hắn muốn tới hại anh hai.”
Mọi người không có cách, Thân Nghị theo bản năng xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, thấy hắn cũng chẳng để ý gì, chỉ chăm chú nhìn con ve trong thùng nhựa với ba đứa nhóc.
Oss hỏi Thân Nghị, “Đội trưởng, bây giờ làm gì?”
Thân Nghị suy nghĩ, gật đầu với hắn, ý bảo — Nếu An Cách Nhĩ không phản đối thì để hắn ở lại đi.
Vương Nhất ngồi xuống, nhìn xung quanh, trông như một pho tượng.
Lục Hạ bất đắc dĩ đưa cho hắn một chai coca, “Không sợ dì mắng?”
Vương Nhất bĩu môi, “Không sợ.”
Lục Hạ nhịn không được cười cười, vươn tay sờ đầu hắn.
Kevin cầm cây đàn bước ra, nói với Lục Hạ, “Không đi tập cho buổi biểu diễn à?”
“Đúng ha.” Lục Hạ gật đầu, ba người đứng ở trước cửa bắt đầu tập luyện.
Có mấy đứa con nít chạy tới nghe, Mạc Tiếu là fan cuồng, càng kích động hơn, An Cách Nhĩ dựa vào lưng Ace, trông như ngủ bù, lại có vẻ như đang nghe nhạc, không hề nhúc nhích.
Mạc Phi ở bên cạnh ngồi xem tài liệu.
Thời gian trôi qua, tiếng ca hấp dẫn càng ngày càng nhiều người, có rất nhiều học sinh cùng với thanh niên trẻ, tất cả đều tới nghe nhạc, cũng có fan trộm ở lại chạy vào chụp ảnh.
Người tụ tập một lúc một đông.
An Cách Nhĩ đột nhiên mở mắt, túm áo Mạc Phi.
Mạc Phi cúi đầu nhìn.
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, lên tiếng, “Chuyện xảy ra tiếp theo đã không còn trong phạm trù suy luận nữa.”
Mạc Phi có chút khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vỗ nhẹ đầu hắn, “Đi đi, cho tôi xem xem mấy năm qua anh học được cái gì.”
Mạc Phi hơi sửng sốt, có điều cũng mau chóng bắt kịp, đặt sách xuống đi ra cửa, đứng ngoài hiên nhìn ra ngoài. Tầm mắt của Mạc Phi quét qua từng nhóm người, từng người từng chỗ đều lướt xem…
Oss và Thân Nghị có chút khó hiểu nhìn hành động của Mạc Phi, Tôn Kỳ thì che miệng, “Mạc Phi…”
Oss và Thân Nghị nhìn cô, chờ cô phát biểu ý kiến.
Thật lâu sau Tôn Kỳ mới nói một câu, “Đẹp trai dữ thần!”
Oss và Thân Nghị nhìn trời, Mạc Tiếu ở bên cạnh cười xấu xa nhắc nhở, “Dì trông đẹp hơn Mạc Phi đó ~”
Tôn Kỳ trừng hắn — Đáng ghét!
Mạc Phi vẫn đứng trước cửa quan sát, Oss thật sự không rõ, liền hỏi Mạc Tiếu, “Hắn đang làm gì vậy?”
“Đang làm gì?” Mạc Tiếu nhướn mày, “Chắc là xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Oss há miệng.
“Mạc Phi được huấn luyện một thời gian dài, cũng phải nên thực hành, tôi phải để Mạc Tần thấy cảnh này a.”
Nói xong, hắn chạy tới bên cạnh Mạc Phi, “Sao rồi?”
Mạc Phi khẽ nhíu mày, nói với hắn, “Bảo vệ An Cách Nhĩ, một bước cũng không được rời, để anh giải quyết là được, cũng không quá khó.”
“Dạ.” Mạc Tiếu gật đầu, chạy vào phòng, ngồi bên cạnh Ace, trông chừng An Cách Nhĩ.
Toàn bộ quá trình luyện tập kéo dài tới khi trời nhá nhem tối, khi luyện tập xong, mọi người cũng dần tản ra.
Emma và Vương Vân đã chuẩn bị xong cơm tối, mọi người lại phát hiện, trong nhóm quần chúng còn có mấy người vẫn luôn ngồi chờ.
Thân Nghị nhíu mày muốn tới hỏi bọn họ là ai, nhưng Kevin lại ngăn cản, “Bọn họ là người đại diện của mấy công ty giải trí nổi tiếng.”
Thân Nghị gật đầu, không tới nữa.
Mấy người kia ngồi xem quá trình luyện tập của nhóm Lục Hạ, ai trong bọn họ cũng biết phân biệt hàng tốt hàng xấu, ý thức được nhóm của Lục Hạ là vàng ròng thứ thiệt, “Tiền đồ” vô biên! (Tiền trong tiền đồ ở đây là tiền, một cách chơi chữ)
Vì thế, mấy người bọn họ liền chạy tới.
Lục Hạ không lên tiếng, hắn không giỏi ứng phó, Kevin thì tỏ vẻ có chuyện vừa xảy ra, tâm trạng của mọi người vẫn chưa bình phục, công việc thì chờ xong hết rồi bàn sau.
Những người kia đều tỏ vẻ hiểu được, bọn họ có thể chờ, vì thế mọi chuyện liền được giải quyết ổn thỏa.
Mạc Phi ở bên kia đột nhiên lên tiếng, “Dù sao cũng còn nhiều phòng, chi bằng ở lại đây đi.”
Lục Hạ kinh ngạc nhìn Mạc Phi.
Vương Vân vô cùng hiếu khách, đi chuẩn bị phòng cho bọn họ, cũng nói ở lại bên ngoài không tiện, vậy thì ở đây đi. Nhóm người kia tất nhiên cầu còn không được, càng gần nhóm Lục Hạ thì càng tiện chứ sao! Có thểở gần quan sát nhóm nhạc này.
Sắc trời dần tối.
Vương Nhất vẫn ngồi ở trước cửa.
An Cách Nhĩ đang ngồi trong phòng vẽ tranh, hắn chuẩn bị một bức rất lớn, đang từ từ vẽ.
Oss ngủ gật ở bên cạnh, vừa gật gà gật gù vừa xem An Cách Nhĩ vẽ tranh.
Mạc Phi bước tới cửa, đứng bên cạnh Vương Nhất.
Vương Nhất vẫn ngồi yên bất động.
Mạc Phi nhìn mọi người phía sau, hắn cách một khoảng khá xa, liền ngồi xổm xuống hỏi, “Có nhìn thấy bọn họ không?”
Vương Nhất ngẩn người, “Bọn họ?”
Nói xong, hắn hơi nhướn mày, có chút xấu hổ nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi nở nụ cười, nhìn hắn, “Quả nhiên anh không bị điên.”
Vương Nhất xoay đầu lại, nét mặt có hơi thay đổi, “Quả nhiên tôi không nhìn lầm, cậu rất lợi hại.”
Mạc Phi nhìn hắn, “Anh vẫn luôn bảo vệ Lục Hạ?”
Vương Nhất gật đầu.
“Tại sao lại giả điên?” Mạc Phi hỏi.
“Làm một tên ngốc chẳng phải sống vui vẻ hơn sao.” Vương Nhất nói.
“Tại sao lại giúp Lục Hạ?”
“…” Vương Nhất trầm mặc, nhìn Mạc Phi, “Tại sao cậu lại bảo vệ An Cách Nhĩ?”
Mạc Phi hơi nhướn mày, tỏ vẻ đã hiểu.
Vương Nhất nói, “Kẻ điên làm bất cứ chuyện gì cũng không cần lý do, tôi chỉ muốn nhìn cậu ấy, một con ve không có cánh nhìn lên cành cây, nơi một con ve khác đang kêu rất vang dội.”
Mạc Phi đột nhiên nhớ tới lời của An Cách Nhĩ, ve không có cánh không thể bay, nhưng nó có nghị lực, có thể bò lên… Cố gắng lại gần con ve trên cành cây mà mình ngưỡng mộ.
Nghĩ tới đây, Mạc Phi đột nhiên nở nụ cười, “Có thể tôi cũng là một con ve sầu không có cánh.”
Vương Nhất nhìn hắn trông chốc lát, lắc lắc đầu, “Không phải tất cả dị dạng đều là không có cánh.”
Mạc Phi ngẩn người.
“Thật ra có tới hai cánh.” Vương Nhất nói, “Kẻ điên và thiên tài cách nhau một quãng đường rất rất xa.”
Mạc Phi nở nụ cười, Vương Nhất không hề ngốc, ngược lại còn rất thông minh.
“Lúc nãy cậu nói bọn họ…” Một lát sau, Vương Nhất như rất để ý, hỏi một câu, “Là có ý gì?”
“Năm đó anh nhìn thấy mấy người?” Mạc Phi hỏi.
“Một thôi.” Vương Nhất cả kinh nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi lại nhẹ nhàng lắc đầu, xoay mặt nhìn hắn, “Có tới bốn lận.”
“Cái gì?” Vương Nhất ngây ra.
Mạc Phi nói, “Tôi đã quan sát rồi, vẻ mặt khác thường có tới bốn người.”
“Cậu dựa vào điều gì mà phán đoán vẻ mặt bọn họ khác thường?” Vương Nhất không hiểu được.
“Tôi đã được huấn luyện.” Mạc Phi chỉ vào đầu mình, “Thiên phú nào đó được di truyền đi.”
Vương Nhất gật đầu, “Quả nhiên cậu rất khác biệt, chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nhận ra.”
Mạc Phi hơi mỉm cười, xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ ở phía sau.
An Cách Nhĩ vẫn đang chăm chú vẽ tranh.
“Tôi sẽ không để bất kì ai quấy rầy An Cách Nhĩ vẽ tranh.” Mạc Phi xoay đầu lại, lạnh lùng nói, “Là ai cũng không được.”
…
Thời gian trôi qua, An Cách Nhĩ cũng có chút mệt nhọc, cầm cây bút dựa vào Ace ngủ gục.
Ace ôn nhu vẫy đuôi, không biết là vỗ An Cách Nhĩ hay đang đuổi muỗi.
Mạc Tiếu nằm úp sấp ở bên cạnh chơi game, ba đứa nhóc đã sớm theo Emma đi ngủ.
Mạc Phi nhẹ nhàng đắp chăn cho An Cách Nhĩ, sờ sờ đầu Ace.
Cùng lúc đó, Ace đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng ra cửa, hai tai dựng thẳng.
Mạc Phi nhẹ nhàng vỗ nó, ý bảo không cần căng thẳng.
Oss và Thân Nghị cũng cảm giác có điều bất thường, đột nhiên… đèn trong nhà chớp tắt… sau đó tắt phụt.
“Dây điện có vấn đề?” Oss cầm đèn pin muốn ra ngoài, nhưng Mạc Phi lại ngăn cản.
Mạc Phi cầm đèn pin, “Để tôi đi.”
Oss há miệng, Mạc Phi đặt ngón tay trước miệng, đừng đánh thức An Cách Nhĩ.
Mọi người theo bản năng xoay đầu lại, An Cách Nhĩ đang dựa vào Ace ngủ rất say.
Mạc Phi cầm đèn pin ra ngoài.
Thân Nghị nhíu mày, Tôn Kỳ vỗ vỗ Oss, “Đi theo đi, dù sao chúng ta cũng có súng.”
“Nhưng tiếng súng nổ sẽ đánh thức An Cách Nhĩ.” Oss dựa theo suy nghĩ của Mạc Phi trả lời.
Thân Nghị và Tôn Kỳ giật giật khóe miệng… Cái này mà cũng nói được hả…
“Yên tâm đi.” Mạc Tiếu nằm dài trên bàn trà chơi game, “Chỉ có vài tên lính quèn thôi, Mạc Phi tuyệt đối có thể giải…”
Nói còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên vài tiếng động.
Vương Nhất đang ngồi bên cửa sổ, liền nằm sấp xuống, nhìn ra ngoài.
Oss nhịn không được, muốn chạy tới xem.
Chính lúc này, An Cách Nhĩ đột nhiên xoay người.
Oss lập tức đứng yên bất động, chờ An Cách Nhĩ cọ cọ mấy cái lên bụng Ace, sau đó lại chìm vào giấc ngủ, Oss mới dám rón rén chạy qua bên kia. Nhưng trong lúc vội vàng, đã bị cái chiếu trải dưới bàn trà làm vấp ngã…
“Rầm” một tiếng, Oss té xuống đất.
Tất cả mọi người cả kinh.
Mạc Tiếu giơ máy trò chơi căng thẳng nhìn An Cách Nhĩ, cũng may, An Cách Nhĩ không tỉnh, vẫn ngủ.
Oss thở ra, thuận tiện thu luôn mấy ánh mắt khinh bỉ đang nhìn mình.
Cũng may Oss cũng đã tới gần cửa sổ, hắn lập tức chạy tới, mở cửa sổ ra nhìn…
Dưới ánh trăng, hắn chỉ nhìn thấy Mạc Phi đang cầm đèn pin, đứng trước hộp cầu dao, mở hộp ra, đẩy cầu dao lên… Trong nháy mắt, căn phòng liền sáng trở lại, đèn bên ngoài cũng sáng.
Oss nhìn thấy ở giữa vườn hoa có bốn người nằm đè lên nhau. Không hề khoa trương một tí nào, trông chẳng khác gì đống chăn được xếp chồng lên nhau, bên cạnh bọn họ là bốn thanh búa.
Oss bọn họ lập tức phóng ra ngoài.
Tôn Kỳ nhìn Thân Nghị, ý nói — Không hề nghe thấy cái gì luôn!
Thân Nghị cũng nhíu mày, Mạc Phi vốn có thể lực kinh người, nhưng lúc trước không có ai dạy hắn phải khống chế nó thế nào, do đó trở thành một thiếu niên có khuynh hướng bạo lực. Nhưng bây giờ đã khác, Mạc Phi có thể giải quyết bốn người trong chớp mắt mà không tạo ra bất cứ tiếng động nào.
Oss bọn họ còng tay bốn người lại, trên thanh búa có dính vết máu khô.
Tôn Kỳ đi đối chiếu khuôn mặt, phát hiện ra là một thầy giáo và ba học sinh.
“Ba học sinh này học lớp 12A2.” Tôn Kỳ lật bản điều tra, “Bọn họ từng xảy ra tranh chấp với nam sinh đã chết.”
Oss nhíu mày, “Bên trong hẳn có nội tình.”
Mạc Phi bước tới, chỉ thầy giáo vẫn còn chưa tỉnh lại, hỏi Vương Nhất, “Là hắn?”
Vương Nhất gật đầu, “Đúng vậy.”
“Á…”
Oss cả kinh, Mạc Phi nhìn hắn, Oss chạy lại hạ giọng hỏi, “Cậu không điên?”
Vương Nhất ngẩn người, sau đó ngây ra, “Điên.”
Oss giật giật khóe miệng.
“Nếu cậu là người chứng kiến vụ việc xảy ra năm đó.” Thân Nghị nhíu mày, “Tại sao không đi báo cảnh sát?”
“Tôi là kẻ điên, có nói cũng đâu ai tin, cũng chẳng có chứng cứ.” Vương Nhất nhướn mày.
Oss híp mắt, “Quả nhiên không bị điên!”
Vương Nhất tiếp tục ngẩng mặt, “Có điên!”
Mọi người im lặng.
Mạc Phi lại gần, nói với Oss và Thân Nghị, “An Cách Nhĩ nói, bắt được bốn người này thì vụ án cũng kết thúc.” Sau đó vỗ Oss, “Anh có thể ngủ rồi.”
Oss thở ra, ngồi xuống đất, lắc thắt lưng, “Cuối cùng cũng được ngủ…”
Mạc Phi cười cười, quay vào nhà, bế An Cách Nhĩ lên, mang Ace cùng về phòng đi ngủ.
Oss bọn họ đem bốn người còn hôn mê về cảnh cục thẩm vấn.
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Tuyển cũng đã tới.
Mấy ngày không gặp, Thẩm Tuyển trông đã có tinh thần hơn, có lẽ bóng ma trong lòng đã dần biến mất, cả người toát ra ánh mặt trời.
Mạc Phi giới thiệu cho Lục Hạ bọn họ, Thẩm Tuyển đi trao đổi với bọn họ về chi tiết buổi hòa nhạc. Là một luật sư xuất sắc, Thẩm Tuyển giúp bọn họ xét duyệt bảng giá mà các công ty đưa ra, bác bỏ toàn bộ.
Mấy người đại diện cũng đau đầu, vốn đang nghĩ nhóm Lục Hạ là con nít rất dễ lừa, ai ngờ lại mời tới một luật sư giỏi như vậy đâu.
Về phương diện khác, vụ án cũng có tiến triển.
Thì ra nguyên nhân vụ việc vô cùng đơn giản, nam sinh chết trong bụi hoa thật ra là ngộ sát, hung thủ là ba học sinh kia, nạn nhân bị đẩy ngã, đầu đụng trúng cục đá, chết ngay tại chỗ.
Mà thầy giáo kia, đúng là thầy dạy nhạc của Lục Hạ.
Lục Hạ nhớ rõ vị thầy giáo đó, khó hiểu, “Tính cách rất ôn hòa, tại sao lại giết người tàn nhẫn như vậy?”
“Năm đó khi hắn nhìn thấy Trần Phương bọn họ giết người, đã âm thầm giúp đỡ, lúc đó hắn chỉ hy vọng cậu sẽ bay thật cao thật xa, không bị người trong thôn cản trở.” Oss nói, “Sau đó, cậu trở thành đại minh tinh thật sự, thế nhưng lại chưa từng nhắc tới hắn.”
Lục Hạ gãi đầu.
“Hắn nói hắn trả giá đắt như vậy vì cậu, thậm chí còn giết người, cậu lại chưa bao giờ nhắc tên hắn trong những lúc nhận giải thưởng quan trọng, châm chọc nhất chính là cậu cảm ơn thôn Thiền Minh nhưng cũng không hề nhắc tới hắn, hắn mới là người giúp cậu thoát khỏi thôn làng nhỏ để lên được đỉnh núi.” Tôn Kỳ lắc đầu, “Cho nên hắn muốn trả thù, muốn cậu không thể hát được nữa, chỉ còn hai bàn tay trắng.”
Mọi người cũng nhịn không được cảm khái, “Biến thái!”
“Ba học sinh kia vô tình giết người, sau đó bị hắn phát hiện, hắn giúp tạo hiện trường giả… Rồi kể từ đó ba người họ bị hắn khống chế.” Thân Nghị nói, “Những cái khác thì cũng giống như An Cách Nhĩ đã suy luận.”
Lục Hạ lắc đầu, đang cảm khái thì chợt nghe tiếng đám con nít hoan hô ở đằng sau.
Mọi người xoay đầu nhìn, bức tranh của An Cách Nhĩ đã hoàn thành.
Bức lần nay là tranh tĩnh vật.
An Cách Nhĩ rất ít vẽ tranh tĩnh vật, bức tranh lần này chính là con ve sầu bị bẻ gãy cánh trong thùng nhựa của bọn nhỏ.
Mọi người thưởng thức bức tranh, cảm giác rất lẫn lộn — Có thể An Cách Nhĩ vẽ rất giống thật, con ve kia được phóng đại lên nhiều lần, đứng trên một cành cây, đôi cánh dị dạng như cánh tay móp méo.
…
Vài ngày sau, buổi hòa nhạc được diễn ra đúng hạn.
Sân khấu rất lớn, năng lực làm việc của Thẩm Tuyển kết hợp với tài lực kếch xù của Mạc thị cực kì nhuần nhuyễn, phát sóng trực tiếp rầm rộ tạo nên một thần thoại mới. Nhóm nhạc trẻ tuổi này hoàn toàn có thể xuyên qua cả bầu trời, Thẩm Tuyển giúp bọn họ soạn thảo một bản hợp đồng, vì con đường âm nhạc của ba người trẻ tuổi mà dọn sạch sẽ mọi chướng ngại.
Có điều, tất cả mọi người thưởng thức âm nhạc cũng chính là nỗi đau của An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ bịt lỗ tai lại, “Ồn quá!”
Mạc Phi kéo hắn ra ngoài ruộng hoa, “Đã đỡ hơn chưa?”
An Cách Nhĩ khó hiểu, “Có cái gì dễ nghe, không hề có âm sắc, nghe như đàn ong ào ào bay tới.”
Mạc Phi nở nụ cười, bước tới chỗ dựng xe đạp, hắn ngồi xuống phía trước, kéo tay An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ dùng mũi chân giỡn với Ace, nói với Mạc Phi, “Ở đây nóng muốn chết, ngày mai chúng ta về phòng tranh đi.”
Mạc Phi gật đầu, “An Cách Nhĩ.”
“Sao?”
“Em sẽ theo giúp anh trong ngày họp lớp chứ?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, sau đó cảm thấy hứng thú lại gần hỏi, “Anh thật sự muốn tham gia buổi họp lớp?”
“Anh nhớ vào đêm Trung Thu hằng năm, ở trường của anh sẽ tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, có rất nhiều học sinh cũ về trường tham dự, có điều anh chưa từng về dù chỉ một lần.” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “Em sẽ theo giúp anh chứ?”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Đương nhiên rồi.”
An Cách Nhĩ tao nhã tựa vào lưng ghế sô pha, tay trái gác lên thành ghế, tay phải vuốt ve mái tóc của Mạc Phi.
Mạc Phi nằm trên ghế sô pha, gác đầu lên chân An Cách Nhĩ, đôi chân thon dài gập lại, sô pha quá nhỏ để hắn có thể duỗi thẳng chân.
An Cách Nhĩ rũ mắt xuống, nhìn gương mặt Mạc Phi, Mạc Phi nằm nghe mùi hương dầu thông ở phòng tranh, hưởng thụ hơi thởấm áp của An Cách Nhĩ, hơi nghiêng mặt đi, tạo thành đường cong hoàn hảo từ trán kéo dài tới cổ áo.
An Cách Nhĩ hơi mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng chọt cằm Mạc Phi.
Mạc Phi mở to mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt của An Cách Nhĩ.
Mạc Phi vươn tay, chạm vào làn da mềm mại tiếp giáp giữa cằm và cổ của An Cách Nhĩ.
Có lẽ là hơi nhột nên An Cách Nhĩ nở nụ cười tươi, cúi đầu, dùng hai tay sờ mặt Mạc Phi, rồi lại sờ hai tai hắn.
Mạc Tần từ cửa bước vào, nhìn thấy hết một cảnh xuân xanh kia.
Mạc Tiếu chạy ra đón hắn, không quên bổ sung, “Hai người bọn họ giữ tư thế này đã hai tiếng rồi đó.”
Mạc Tần nhìn trời, vươn tay gõ gõ lên mặt kính.
Mạc Tiếu nhướn mày nhìn hắn — Chú hai! Đừng làm phiền người ta ân ái chứ!
Mạc Tần liếc Mạc Tiếu, bước tới bên sô pha ngồi xuống.
Mạc Phi đã ngồi dậy, vươn tay lấy ly nước, tóc có hơi lộn xộn.
An Cách Nhĩ vẫn dựa vào lưng ghế quan sát Mạc Phi — Trải qua hai năm, không hiểu sao trên người Mạc Phi lại toát ra thêm một phần gợi cảm, quả nhiên mị lực của đàn ông là tăng dần theo tuổi tác và thời gian.
Mạc Tần đặt chiếc rương bằng da lên bàn, giương mắt nhìn Mạc Phi đang uống nước cùng với An Cách Nhĩ đang nghiêng đầu quan sát Mạc Phi.
Mạc Tần cũng đã lâu rồi không gặp An Cách Nhĩ, hắn vẫn là tên họa sĩ đẹp đến không tưởng, cả người toát lên hơi thở lãnh diễm không ai bì lại.
“Khụ khụ.” Mạc Tần ho khan vài tiếng, hy vọng sẽ thu hút được một chút chú ý của An Cách Nhĩ, từ khi bước vào nhà tới giờ, An Cách Nhĩ vẫn ở trong trạng thái mặc kệ hắn, có điều trong trí nhớ của Mạc Tần, người này không bao giờ để ý tới ai, cho nên hắn cũng không cảm thấy thất lễ.
An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng thu lại ánh mắt nhìn Mạc Phi, liếc mắt nhìn Mạc Tần.
Mạc Tiếu cảm thấy rất thú vị, hai tay nâng cằm tựa vào bàn trà, quan sát An Cách Nhĩ, hắn tò mò An Cách Nhĩ được sở hữu gien nào mà lại độc đáo đến thế.
“Đúng rồi!”
Không đợi Mạc Tần mở miệng, An Cách Nhĩ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với Mạc Phi, “Lần trước lúc dọn dẹp, tôi tìm được một tấm ảnh cũ.”
“Ảnh cũ?” Mạc Phi khó hiểu.
An Cách Nhĩ vươn tay như muốn lấy chiếc túi xách treo trước ngăn tủ đằng sau sô pha, nhưng vì khoảng cách xa nên không thể với tới. Mạc Phi đang định đứng lên đi lấy, nhưng Ace đã chạy tới, chồm người lên, thuần thục cắn túi xách, xoay người lại, đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ cầm lấy, Mạc Phi vươn tay sờ đầu Ace — Lúc trước có dặn nó phải chăm sóc An Cách Nhĩ, nó thật sự đã làm rất tốt.
An Cách Nhĩ lấy ra một chiếc hộp sắt, đưa cho Mạc Phi.
Mạc Phi mở ra xem, bên trong có một tấm ảnh trắng đen, cũng có vẻ cũ kĩ, vô cùng đẹp đẽ, trên tấm hình là một cô gái khoảng mười mấy tuổi.
Mạc Phi hơi cong khóe miệng, nhìn cô gái mặc đầm sáng màu, mái tóc xoăn dài, trên gương mặt có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của An Cách Nhĩ, nhưng cô gái kia không có được khí chất lãnh diễm, mà chỉ là một cô gái trong sáng vui tươi. Nụ cười tươi rói cùng với ngũ quan hoàn mỹ không chút sứt mẻ, đẹp tới không thật.
“Oa!” Mạc Tiếu vươn tay cầm lên một tấm hình khác, cô gái trong tấm hình khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc áo cưới, bỏ đi nét trẻ con trên gương mặt, cô giống như một đóa hoa nở rộ, đẹp vô cùng, không có lời nào hình dung được.
“Là mỹ nhân a!” Mạc Tiếu đưa hình cho Mạc Tần xem, “Có phải là siêu cấp đại mỹ nhân không?”
Mạc Tần nhìn thoáng qua, cũng gật đầu — Đúng là rất xinh đẹp! Hắn chưa bao giờ gặp được một cô gái nào lại vừa xinh đẹp vừa toát lên vẻ cao quý như người này, có điều nhìn rất quen, rất giống An Cách Nhĩ, đương nhiên nhìn thuận mắt hơn An Cách Nhĩ gấp n lần…
“An Cách Nhĩ!”
Chính lúc này, Emma bưng trà ra cho khách, nhìn thấy bọn họ đang xem ảnh liền kêu lên sợ hãi, chạy tới giựt mấy tấm ảnh đem lên lầu.
Mạc Phi nhìn bộ dáng của Emma có chút mất tự nhiên, hắn hỏi An Cách Nhĩ, “Là ảnh chụp của Emma khi còn trẻ à?”
An Cách Nhĩ cười tủm tỉm gật đầu, xoay đầu thấy Emma đã lên lầu rồi mới lấy ra một tấm khác giấu trong tay áo, đưa cho Mạc Phi.
Mạc Phi cầm lấy, Emma trong tấm này đại khái khoảng mười tám mười chín tuổi, đang ngồi dưới tàng cây tường vi đọc sách, trông rất lịch sự tao nhã.
An Cách Nhĩ lật tấm ảnh ra mặt sau, có người đã dùng bút đen viết lên một câu bằng tiếng Nga — Từ khi nhìn thấy em, tôi chỉ biết mình sẽ không thể yêu thêm một ai khác.
Mạc Phi tò mò hỏi An Cách Nhĩ, “Ai viết vậy?”
An Cách Nhĩ nhướn mày, “Ông nội.”
Mạc Phi nở nụ cười, “Lãng mạn ghê.”
An Cách Nhĩ gật đầu.
…
Mạc Tiếu ngồi bên kia chán nản nhìn cái bàn tự kỉ, tưởng tượng đến bản thân mình năm mươi năm sau, hắn cũng sẽ không thể yêu ai.
Mạc Tần không nói gì, An Cách Nhĩ rõ ràng không quan tâm đến sự có mặt của hắn.
“Mạc Phi.” Mạc Tần đành phải mở miệng, cắt ngang chủ đề bàn tán về chuyện tình yêu của Emma.
Mạc Phi nhìn Mạc Tần, tựa như có chút khó hiểu.
Mạc Tần vỗ nhẹ chiếc rương để trên bàn.
Mạc Phi vẫn không hiểu.
Mạc Tần mở rương ra, bên trong có một thứ.
Mạc Phi khẽ nhíu mày, trong rương là một tấm ảnh rất lớn.
Trong tấm ảnh là một thi thể, sắc mặt người kia trắng bệch cộng thêm đôi mắt vô thần, không hề có chút sức sống.
Mạc Tần cầm tấm ảnh ra đặt xuống bàn, “Người này tên là Ước Hàn, là một trong những quản gia của nhà chúng tôi, trong khoảng thời gian qua luôn chăm sóc Mạc Phi.”
An Cách Nhĩ nghe thấy có liên quan đến Mạc Phi, tinh thần bị đả kích đôi chút, hỏi hắn, “Người này chính là nguyên nhân gây ra bất an cho anh?”
Mạc Phi hơi ngẩn người, hắn cảm thấy bản thân hình như không có chỗ nào là bất an, có điều, gần đây đúng là có một số thời điểm hắn sẽ hơi có chút nôn nóng.
“Cái chết của Ước Hàn hoàn toàn là ngoài ý muốn.” Mạc Tiếu cầm tấm ảnh lên, nhẹ nhàng sờ sờ, vươn tay mân mê, “Ước Hàn theo tôi từ khi tôi còn nhỏ, chăm sóc tôi rất nhiều, cái chết của ông ấy đều làm cho mọi người buồn bã.”
“Ngoài ý muốn?” An Cách Nhĩ nhìn tấm hình — Ước Hàn đại khái khoảng năm mươi tuổi, tóc tai quần áo chỉnh tề, bộ dáng rất hiền lành.
“Ông ấy bị té chết.” Mạc Tần thấp giọng nói, “Từ ban công lầu ba té xuống.”
An Cách Nhĩ không rõ, “Tại sao lại té từ ban công?”
“Ông ấy té từ ban công của tòa nhà cũ.” Mạc Tiếu nói, “Tòa nhà đã được xây hơn trăm năm, song sắt trên ban công đều đã mục nát, không ai phát hiện ra. Hôm đó trong lúc tu sửa, Ước Hàn đứng trên ban công nói chuyện với công nhân, lan can đột nhiên bị gãy. Ông ấy té xuống lầu, đầu đụng phải bồn hoa, chết ngay tại chỗ.”
“Lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy, anh cũng có mặt.” Mạc Phi thấp giọng nói, “Không ai đẩy ông ấy cả, là tự ông ấy ngã xuống, sau đó anh lên kiểm tra lan can lầu ba, song sắt đúng là đã mục nát, chỉ cần đẩy một cái là gãy, không cần ai phải ra tay.”
An cách Nhĩ gật đầu, “Vậy anh bất an cái gì?”
Mạc Phi gãi đầu, “Có thể là do cảm thấy ông ấy chết quá đột ngột.”
An Cách Nhĩ vươn tay sờ cổ hắn, không hỏi lại mà nhìn Mạc Tần.
Mạc Tần lấy trong rương ra một xấp ảnh khác.
Xấp ảnh kia từ trắng đen có mà nhiều màu sắc cũng có, kiểu dáng khác nhau.
Xấp ảnh có vẻ được chụp từ máy ảnh kỹ thuật số cao, đương nhiên, nội dung trong mỗi tấm ảnh thì chỉ có một — Tất cả đều là thi thể!
An Cách Nhĩ thoáng nhướn mày, lật xem từng tấm ảnh, “Tất cả đều là tự anh thu thập?”
Mạc Tần bất đắc dĩ, “Đây là những người chết tại cổ bảo của gia tộc trong năm mươi năm qua.”
An Cách Nhĩ cho hắn một biểu tình kính nể, “Anh đúng là không may mắn tí nào, có điều xui xẻo cũng không tới mức bất hạnh như vầy.”
“Lịch sử của gia tộc họ Mạc cũng đã kéo dài hơn ngàn năm.” Mạc Tần xoa mi tâm, không để ý lời trêu đùa của An Cách Nhĩ, “Trước kia thì tôi không biết nhưng trong năm mươi năm qua, hầu như năm nào cũng sẽ có một người của Mạc gia chết ngoài ý muốn.”
Mạc Tiếu nâng cằm gật đầu, “Những người đã sống trong Mạc gia mười mấy năm qua đều cảm thấy rất áp lực.”
Mạc Phi tựa hồ là lần đầu tiên nghe thấy, có chút kinh ngạc nhìn Mạc Tần, “Hèn chi lúc Ước Hàn chết, có rất nhiều người đều nói ‘cuối cùng cũng đến’.”
Mạc Tần gật đầu, “Mọi người không nói cho con nghe là vì sợ con bị phân tâm.” Nói xong, hắn xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu có nhìn thấy gì không?”
An Cách Nhĩ không trả lời câu hỏi, vẫn cầm mấy tấm ảnh lên xem, “Nói tiếp đi.”
Mạc Tần hứng thú nhìn hắn, “Cậu muốn tôi nói về cái gì?”
An Cách Nhĩ thả tấm ảnh xuống, “Lý do anh đến tìm tôi a.”
Mạc Tần sửng sốt.
An Cách Nhĩ cầm tách trà lên uống, chậm rãi nói, “Tôi chỉ biết phá án, không am hiểu về đổi mệnh phong thủy này nọ, manh mối tính tới bây giờ thì chỉ có anh không có gì hay ho, ngoài ra chẳng có gì đáng giá để tôi nghiên cứu.”
Mạc Tần giật giật khóe miệng, Mạc Tiếu ở bên kia mím môi nhịn cười rất vất vả — Ai nha, Mạc Tần hoàn toàn bị chiếm thế thượng phong a.
Mạc Tần thở dài, lấy ra chiếc túi văn kiện ở dưới đáy rương, rút ra một tấm ảnh, đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ cầm lấy tấm ảnh, Mạc Phi cũng đưa mặt lại xem, trong tấm ảnh là một chiếc bàn roulette màu đen. Tạo hình có vẻ giống bánh xe ngựa nhưng tinh xảo hơn nhiều. Ở giữa có một cái trục, còn có kim đồng hồ. Tạo hình của cây kim rất cổ quái, đầu không nhọn, nhìn như hình thang, nhưng ở đáy có độ cong, tựa hồ rất sắc bén, điêu khắc tinh xảo, có bảy con rắn quấn trên thân kim, còn có hoa văn chạm rỗng, công nghệ cao siêu.
“Hình dạng của chiếc kim, tôi đã tìm người điều tra…”
“Là hình dạng của búa rìu.” Không đợi Mạc Tần nói, An Cách Nhĩ đã đón đầu một câu, “Tạo hình của đoạn đầu đài ngày xưa, có trực tiếp chém đầu, cũng có chặt đứt hai tay, chém một người ra làm nhiều phần.”
Mạc Tiếu vỗ tay, “Oa, rất bác học, Mạc Tần tìm người điều tra lâu lắm.”
Mạc Tần im lặng.
Nghiên cứu tiếp về bánh xe, mặt ngoài được chia làm năm nhánh bằng sắt, mỗi ô đều có hoa văn khác nhau.
An Cách Nhĩ nhìn kỹ, hơi nhướn mày — Mỗi một ô của đĩa xoay đều điêu khắc một cái chết bất ngờ, nói ví dụ như chết đuối, ngã chết, chết cháy, bị đè chết… Trên đĩa xoay có mười kiểu chết. Trong tấm ảnh, chiếc kim vừa lúc chỉ tới ô ngã chết.
Hai tấm khác cũng chỉ chụp đĩa xoay quỷ dị lại tinh xảo này, chỉ là khác góc độ mà thôi.
An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại, hiển nhiên hứng thú so với lúc nãy cao hơn rất nhiều.
Mạc Tần biết, dựa vào chỉ số thông minh của An Cách Nhĩ, hắn hẳn đã đoán ra vụ án có liên quan đến chiếc đĩa xoay kia.
An Cách Nhĩ thả tấm ảnh xuống bàn, gác chân lên nhẹ nhàng vuốt cằm, “Đĩa xoay xui xẻo.”
Mạc Tần kinh hãi lắp bắp, “Sao cậu biết?!”
Mạc Tiếu ở bên cạnh gật đầu, “Hắn hẳn là cái gì cũng biết.”
An Cách Nhĩ đứng lên, bước tới trước giá sách đặt dưới phòng tranh, rút ra một quyển, bước về phía sô pha, thoải mái ngồi xuống dựa vào lòng Mạc Phi.
Mạc Phi mở chân ra, để cho An Cách Nhĩ có thể dựa vào lòng hắn một cách thoải mái nhất.
Bởi vì An Cách Nhĩ có trí nhớ kinh người cho nên mặc dù hắn đã xem rất nhiều sách nhưng trong nhà lại có rất ít sách, có thể những cuốn hắn cất, phần lớn đều là bản đơn lẻ () hoặc rất quý giá.
() Sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc.
An Cách Nhĩ mở quyển sách ra, bên trong chiếc bìa được khắc hoa gỗ tinh xảo, là những tờ giấy dai được viết tay.
“An Cách Nhĩ, đây là sách gì vậy?” Mạc Phi nhớ rõ, lúc trước khi hắn quét dọn, hắn chưa từng thấy cuốn sách này.
“Sổ tay của ông nội, có vài tư liệu điều tra là do ông tự viết lại.” An Cách Nhĩ nói, “Trong hai năm qua, tôi và Emma về nhà của ông nội ở, ở bên trong có rất nhiều sách của ông để lại.”
Mạc Phi gật đầu, lúc trước đã từng nghe An Cách Nhĩ nói ông nội rất giống ba hắn, là một giai thoại truyền kỳ.
“Ông nội rất thích đồ cổ, đặc biệt là những thứ có truyền thuyết, hơn nữa còn thích những món đồ bị nguyền rủa, ông cũng đã điều tra không ít.” An Cách Nhĩ lật đến một trang, bên trong có một bức tranh, bức tranh kia chính là đĩa xoay trong tấm ảnh.
Hắn đưa cuốn sổ cho Mạc Tần xem, “Đĩa xoay đó đã được ông nội tôi ghi chép lại, ông rất có hứng thú với món đồ này.”
Mạc Tần nhìn cuốn sổ, gật đầu, “Chính là nó.”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Anh mua thứ này về để trong nhà?”
“Không phải tôi mua mà là tổ tông để lại, vẫn để trong kho, ban đầu vốn bình an vô sự.” Mạc Tần nói, “Năm mươi năm trước, trong cổ bảo có mối cho nên phải tu sửa, một công nhân trong khi vào kho khuân vác, không cẩn thận làm rớt một cái thùng, chiếc đĩa xoay này đã văng ra.”
An Cách Nhĩ hứng thú ngồi nghe.
“Nghe nói bánh xe ở trong đĩa xoay sau khi xoay vài vòng, chiếc kim dựng thẳng đột nhiên hạ xuống, hơn nữa còn chỉ vào ô bị đè chết. Vào tối hôm đó, công nhân kia bị trượt chân ngã, sau đó bị tượng đồng đè chết.” Mạc Tần bất đắc dĩ, “Mọi người khi đó cũng không suy nghĩ nhiều, bỏ đĩa xoay vào thùng khác, tiếp tục cất đi. Nhưng cứ mỗi một năm qua đi, sẽ lại có một người chẳng biết vì sao lại chết. Mãi cho đến mười ba năm trước, một trong những người em họ của tôi bị chết đuối, vừa vặn khi đó là lúc sửa kho hàng, có người phát hiện chiếc kim không biết đã chỉ vào ô chết đuối từ khi nào. Lúc đó mới bắt đầu có lời đồn. Năm thứ hai, một người làm vườn bị té, bị cây kéo cắt tỉa đâm vào ngực, có người đề nghị đi xem chiếc đĩa xoay kia, phát hiện kim đồng hồ đã chuyển tới ô bị đâm chết. Lúc đó đĩa xoay được cất trong thùng, chiếc thùng đó đã được đóng đinh niêm phong đầy đủ, không có dấu vết bị cạy ra.”
Mạc Phi nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi, “Đĩa xoay đó là máy móc đúng không? Tại sao lại có thể tự động di chuyển?”
Mạc Tiếu gật đầu, “Rất đáng sợ đúng không!”
“Sau đó chúng tôi tìm người hóa giải chiếc đĩa xoay kia, nhưng sư phụ hóa giải không cẩn thận làm kim đồng hồ chạy tới ô chết cháy. Đêm hôm đó, căn nhà của hắn không hiểu sao lại bị cháy, hắn chết luôn trong căn nhà.” Mạc Tần bất đắc dĩ, “Sau đó thì cũng chẳng có ai dám đụng tới đĩa xoay đó nữa.”
“Tám năm trước, có một chuyện xấu ngoài ý muốn xảy ra.” Mạc Tần nói, “Tôi tìm một nhân viên kỹ thuật, lắp camera ở gần đĩa xoay, mở suốt hai bốn tiếng, nhưng trong một lần người phụ trách thay pin cho camera, vấp phải cái giá đỡ, ngã xuống bậc thang, chết ngay tại chỗ. Sau khi camera rớt xuống đất cũng không quay được cái gì, nhưng kim đồng hồ đã chỉ vào ô ngã chết.”
Mạc Phi khẽ nhíu mày, “Sao có thể như vậy…”
“Năm năm trước, tôi mướn người tới cải tạo kho hàng, chuyển chiếc đĩa xoay kia vào một phòng riêng, gắn thiết bị giám sát. Chờ lúc có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng tôi lấy đoạn ghi hình ra xem lại, phát hiện camera quay được một đoạn thế này.”
Mạc Tần lấy ra chiếc laptop, mở đoạn video cho An Cách Nhĩ xem.
Trong đoạn video là một chiếc đĩa xoay đặt giữa căn phòng trống rỗng. Dưới tình huống không có bất cứ người nào đụng vào hoặc bất kì vật nào tác động tới, chiếc kim đồng hồ đột nhiên chậm rãi xoay hai vòng, sau đó từ ô ngã chết chuyển sang ô bị thắt cổ chết.
Mạc Tần lấy ra thêm một tấm ảnh khác, “Đây là một nữ hầu của nhà chúng tôi, trong lúc phơi quần áo, đột nhiên bị té ghế, cũng chẳng biết sao lại khớp như vậy, cô bị dây thắt lưng siết cổ chết. Li kỳ nhất chính là chuyện xảy ra cùng lúc với kim đồng hồ xoay.”
Tất cả cùng nhíu mày — Không ai chạm vào đĩa xoay kia, kim đồng hồ sao có thể di chuyển?
“Mỗi một vụ án xảy ra đều có sự can thiệp của cảnh sát và pháp y, nhưng trải qua điều tra, bọn họ vẫn cho tôi kết án là chết ngoài ý muốn.” Mạc Tần bất đắc dĩ, “Tôi đã suy nghĩ rất lâu có nên phá bỏ đĩa xoay kia không, nhưng lại sợ sẽ khiến cho mọi chuyện càng trở nên phiền phức, tôi lại muốn biết chân tướng sự việc. Mãi cho đến cái chết của Ước Hàn, tôi cảm thấy bản thân mình nên đi điều tra một chút.”
An Cách Nhĩ sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, hắn vẫn phát ngốc dựa vào lòng Mạc Phi, cầm tấm ảnh chụp đĩa xoay, như có điều suy nghĩ.
“Có thể phá án không?” Mạc Tiếu hỏi An Cách Nhĩ, “Rốt cuộc là Mạc gia bị đĩa xoay đó nguyền rủa hay là trong Mạc gia có tên sát nhân biến thái?”
“Đây là số tiền ủy thác.” Mạc Tần lấy xấp tiền dollar Mỹ rất dày đặt trước mặt An Cách Nhĩ, “Chỉ cần cậu điều tra ra rõ ràng chuyện đĩa xoay làm nhức nhối đầu óc của mọi người trong Mạc gia suốt năm mươi năm qua.”
Mạc Phi nhìn nhìn An Cách Nhĩ nằm trong lòng mình vẫn như cũ không lên tiếng.
An Cách Nhĩ một bên xuất thần, bàn tay nhẹ nhàng phẩy phẩy tấm hình, khóe miệng cong lên hiện ra nụ cười nhạt.