Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~
Tiểu gia hỏa phồng khuôn mặt nhỏ, mắt mèo tích đầy nước, bé quật cường cắn lỗ tai thỏ nói: "Ô, ô nhân gia không muốn."
Diệp Tang thật khổ tâm.
Bé cảm giác răng của mình bị cắn hỏng. Mấu chốt là Thẩm thúc thúc bên cạnh còn muốn bé nhổ ra.
Thẩm Sơ Trần cảm thấy có thể cứu hoa đăng này một mạng. Vì thế phát điên mà nhéo khuôn mặt mũm mĩm của tiểu gia hỏa, xem bé còn cắn không buông, anh thiếu chút nữa hỏng mất.
"Diệp Tang Tang, Cháu nhả ra!! Nhả ra cho ta!!"
Rốt cuộc.
Dưới sự nổ lực không ngừng nghỉ của Thẩm Sơ Trần, Diệp Tang rốt cuộc không tình nguyện nhả ra.
Tiểu gia hỏa che lại cái miệng nhỏ, lưu luyến nhìn đèn lồng con thỏ, phồng khuôn mặt nhỏ tràn đầy tiếc nuối.
Bà chủ quầy hàng hung hăng nhíu mày, nhìn con thỏ bị cắn thiếu một bên lỗ tai, khóe môi hơi buông xuống.
Chỉ thấy đối phương chậm rì vươn tay tới, cười hỏi: "Tiên sinh."
"Xin hỏi ngài mang tiền sao?"
"......" Một câu.
Hỏi đến Thẩm Sơ Trần cứng miệng.
Tiền?
Đại lão giống như anh sẽ mang tiền mặt sao?
Thẩm Sơ Trần thấy có một đám người đang xông tới, anh nói không lại mấy người này, vì thế dứt khoát ôm Diệp Tang vào trong lòng ngực, xách theo hoa đăng thỏ con tinh xảo đưa qua.
Khóe môi của anh cong lên, nỗ lực nở một nụ cười "Bình dị gần gũi".
Anh thành khẩn nói: "Tôi cảm thấy......"
"Nó còn có thể cứu được."
"......" Chung quanh nháy mắt an tĩnh.
Chỉ thấy bà chủ nhìn chiếc hoa đăng kia vài giây, sau đó nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Trần, thở dài nói: "Các cậu đây là không có tiền?"
Thẩm Sơ Trần: "......"
Tuy rằng không muốn thừa nhận. Nhưng sự thật xác thật là thế.
Bà chủ vội vàng dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía anh, "Cha đơn thân nuôi con cũng không dễ dàng."
"Thôi thôi, hoa đăng này tặng cho các cậu."
Dừng một chút, bà chủ nói lời thật từ trong đáy lòng, "Thấy con gái cậu đáng yêu nên tôi không lấy tiền hoa đăng này."
Bà chủ nói xong liền ghét bỏ vẫy tay, ý bảo anh có thể đi rồi.
"......"
Thẩm Sơ Trần không nghĩ tới mình đường đường là một đại lão giết người như ma, cuối cùng lại lưu lạc đến mức phải nhờ vào mặt mũi của con nít.
Tiểu gia hỏa ngốc nghếch lắc đầu, ý thức được bọn họ có thể đi, lập tức ngọt ngào mở miệng:
"Chú ơi ~ Tang Tang đói bụng."
Thẩm Sơ Trần rũ mắt một bàn tay nhéo khuôn mặt mềm của Diệp Tang, nghĩ đến ví tiền trống rỗng của mình, anh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chú không có tiền."
Diệp Tang: "......"
Cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Thẩm Sơ Trần không chớp mắt, mờ mịt mà cúi đầu nhỏ.
"Chú không phải là con nhà giàu sao?"
Đôi mắt đen láy của tiểu gia hỏa xoay chuyển, cảm thấy nhận thức của mình đối với Thẩm thúc thúc lại lần nữa xảy ra lệch lạc.
Thẩm Sơ Trần thành thạo ôm Diệp Tang như một ông bố bỉm sữa chuyên nghiệp, bước chân dài không chút để ý xuyên qua phố xá sầm uất.
Nghe được tiểu gia hỏa nghi vấn, trong nháy mắt anh liền lạnh mặt:
"Không."
"Bây giờ chú không có tiền."
Tuy rằng không muốn thừa nhận. Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Diệp Tang chưa từ bỏ ý định, ngây thơ thò đầu lại gần, "Vậy, nhân gia đói bụng."
Thẩm Sơ Trần: " Cháu kiên nhẫn một chút."
Tiểu gia hỏa: "Nhưng mà cháu đói ~"
Anh: "......"
Thẩm Sơ Trần rốt cuộc ý thức được lần này nếu anh không cho con nhóc này một lời giải thích chính đáng, nó sẽ không chịu yên lặng.
Chăm trẻ xác thật không dễ.
Tên Hoắc cẩu này mấy tháng nay chắc chịu khổ nhiều lắm a.
Thẩm Sơ Trần phát ra sự cảm khái chua xót.
"Chú không có tiền."
Anh nhấp khóe môi, cố nén xúc động muốn bạo nổ, tiếp theo mặt không đổi sắc mỉm cười nói: "Bởi vì chú quá vô dụng."
Đầu nhỏ của Diệp Tang toát ra liên tiếp mấy dấu chấm hỏi.
"???"
Thẩm Sơ Trần biết, kỹ thuật diễn tới rồi.
"Cháu còn nhỏ tuổi, không biết người lớn vất vả như thế nào."
Anh dùng giọng điệu trầm lắng thích hợp để nói, "Trong nhà của chú phải nuôi một đám ảnh vệ."
Dừng một chút, Thẩm Sơ Trần bi thương bổ sung: "Nhưng mà bọn họ có chút phản nghịch."
Diệp Tang: "......"
Phản nghịch là cái gì?
Tiểu gia hỏa mờ mịt trong nháy mắt, liền nghe Thẩm Sơ Trần tiếp tục bán thảm nói: "Chú không chỉ phải nuôi đám ảnh vệ phản nghịch đó, còn có già trẻ lớn bé."
"Từ mười hai tuổi một người phải gánh vác mọi chuyện trong gia tộc."
"Bây giờ có ngủ cũng không được, hết lần này tới lần khác lo lắng cho an nguy tính mạng."
"......"
Anh nói một đống lớn, kết quả Diệp Tang nghe được mơ mơ màng màng.
"Vậy chú có thể......"
Đầu nhỏ của bé chôn ở trong lòng ngực của Thẩm Sơ Trần, nhỏ giọng nói: "Lấy đức thu phục người."
...... Mẹ bé luôn thích lấy đức thu phục người.
Mày của Thẩm Sơ Trần hung hăng nhảy, theo bản năng mà từ chối: "Không."
Anh thống khổ nói: "Chú chỉ xứng bị người ta treo lên đánh."
Diệp Tang: "......"
Tiểu gia hỏa lúng ta lúng túng dừng miệng, chùm tóc rũ xuống, ôm anh an ủi, "Không có việc gì, không có việc gì."
Diệp Tang sợ thương tổn lòng tự trọng của Thẩm Sơ Trần, lúc này lại thành thật câm miệng.
Cũng không dám ồn ào than đói, một đôi mắt tròn xoe dán chặt vào các quầy hàng ở xung quanh.
Thẩm Sơ Trần mới vừa bởi vì cô nhóc ngoan ngoãn im miệng, kết quả nhìn thoáng qua ánh mắt hâm mộ của Diệp Tang, tức khắc đáy lòng có chút hụt hẫng.
Anh dời đi tầm mắt, đầu lưỡi hơi đỡ sau răng cấm, đang chuẩn bị gọi điện thoại làm đám cấp dưới kia đưa tiền lại đây.
Cách đó không xa có một rạp xiếc đang trình diễn, người chủ trì đóng vai chú hề đột nhiên đề cao âm lượng, hô về phía bọn họ một câu: "Không biết có ai tới xem chúng tôi chơi một trò chơi không?"
Đầu nhỏ của tiểu gia hỏa lộ ra.
Đôi mắt của chú hề kia lập tức sáng lên, vội vàng đi xuống đài tới trước mặt Thẩm Sơ Trần cười hỏi: "Không biết cô bé đây có nguyện ý phối hợp với chúng tôi chơi một trò chơi nhỏ không?"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía bọn họ.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy,
Diệp Tang có chút thẹn thùng đem khuôn mặt nhỏ chôn ở trong lòng ngực của Thẩm Sơ Trần, thấy anh không định ngăn cản mình, tiểu gia hỏa lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhỏ: "Được ạ ~"
Chú hề lập tức mặt mày hớn hở nói: "Vậy mời bạn nhỏ đi theo chúng tôi."
Diệp tang mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, bên hông đeo chiếc túi nhỏ không rời thân, đi bộ không khác gì con chim cánh cụt nhỏ.
Thẩm Sơ Trần hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm chú hề kia, không biết vì sao, tự nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.
Anh kiềm chế xúc động muốn kéo Diệp Tang về, lẳng lặng đứng ở dưới đài nhìn chằm chằm không dời mắt.
Theo lý thuyết hẳn là không có vấn đề gì. Bọn nhỏ lên sân khấu chơi trò chơi là bình thường.
Nhưng mà chú hề kia lại mang cho anh một cảm giác rất quen thuộc.
......
Trên đài, chú hề hơi khom lưng cười nói: "Cô bé có biết biểu diễn không?"
Giọng điệu của hắn ta rất hòa ái, thế cho nên Diệp Tang căn bản không cảm giác được ác ý.
Tiểu gia hỏa gật đầu thật mạnh, "Cháu biết ~"
Chú hề đem microphone đưa cho bé, cười: "Vậy cô bé có thể nói cho chúng ta biết sẽ biểu diễn tiết mục gì không?"
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa
Link Wordpress:
Link Wattpad: