Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Tang ôm tay nhỏ, để khay trong tay lên bàn của anh, chỉ cảm thấy tiện nghi ba ba này thật quá đáng.
Cô bé mở miệng nói, "Nhân gia mang đồ ăn sáng cho ngươi, ngươi còn mắng nhân gia."
"Ngươi không có tâm!" Tiểu gia hỏa ủy khuất lên án.
Mộ Sâm "kẻ vô tâm": "......" Anh giật giật khóe môi, không muốn để ý tới con nhóc này nữa, rũ mắt xuống tiếp tục nghiên cứu tư liệu trong tay.
Diệp Tang thấy ba ba số này không để ý tới mình, bé nâng khuôn mặt nhỏ tròn trịa lên, thanh âm nhuyễn manh thanh thúy vang lên, khó hiểu phát ra nghi vấn: "Chú không ăn sao?"
Mộ Sâm lạnh lùng nhìn cô bé một cái, nửa ngày nói một câu: "Không ăn."
Diệp Tang trong nháy mắt bối rối, đành phải tự mình cầm một cái bánh bao nhỏ, vừa uống sữa vừa ăn một mình nhìn ra rất vui vẻ.
Trái ngược với sự vui sướng của cô nhóc, Mộ Sâm đang làm việc thì không vui vẻ bằng.
Anh thấy cô nhóc phiền phức này đang ăn uống vui vẻ, anh lại phải đối mặt với mớ công việc bộn bề này.
Chính cái gọi là không có so sánh thì không có thương tổn.
So sánh xong, Mộ Sâm cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
Anh ngước mắt, khóe môi hơi nhếch lên, lạnh lùng lên tiếng: "Cho nên cháu tới chỗ này làm gì?"
Diệp Tang: "Đưa bữa sáng ~"
Mộ Sâm dù bận vẫn ung dung: "Bữa sáng đâu?"
Tiểu gia hỏa bị hỏi ngây ngốc: "...... Ăn, ăn xong rồi."
"......"
Mộ Sâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cút ngay cho lão tử."
Nhãi ranh!
Thẩm Sơ Trần cùng Hoắc Nghiêu sao có thể nhịn được không bóp chết nó?
Thực lòng mà nói, là đối thủ một mất một còn kiếp trước, Mộ Sâm cũng không cảm thấy một đứa con gái ruột lại đáng giá cho Hoắc Nghiêu cùng Thẩm Sơ Trần chịu đựng những thứ này.
Hai người kia ai là cha ruột trước không nói, con người có lòng dạ sắt đá như Hoắc Nghiêu và Thẩm Sơ Trần lại có thể hóa nhu tình dịu dàng khiến cho Mộ Sâm cảm thấy ác ý.
Con gái ruột thì thế nào?
Dưới tình huống không có bất kỳ tình thương nào, bất kỳ cảm xúc nào cũng đều là đạo đức giả.
"Chú." Cô bé mặt mày xám xịt chạy ra ngoài lại đột nhiên quay đầu lại, quơ quơ một quả trứng gà duy nhất trong tay, bé nhẹ giọng hỏi, "Chú, chú ăn trứng không?"
Mộ Sâm: "......"
"Không ăn."
Cút ngay cho lão tử!!
......
Sau khi Diệp Tang bị đuổi ra ngoài, lặng lẽ cầm quả trứng trong tay, thở dài ngao ngán, cảm thấy ba ba này thật sự rất khó ở chung.
Tiểu gia hỏa lắc đầu, ngoan ngoãn cầm quả trứng mới luộc nóng hổi trên tay.
Bởi vì nhàm chán hơn nữa Mộ Sâm không đưa mình đi học, Diệp Tang đành phải một mình đi dạo tới sau núi của Mộ gia.
Bé cũng không biết sau núi có nuôi động vật, càng không biết Mộ Sâm lại nuôi heo.
Diệp Tang cúi đầu, chậm rãi đá cục đá dưới chân, lang thang không có mục tiêu đi bộ khắp nơi, ngây ngô rầm rì hát:
"Cải thìa trong đất vàng ~ bốn năm tuổi không có mẹ ~"
Tiểu gia hỏa hát đến hăng say, dưới chân hơi dùng sức, không khống chế tốt sức lực, hòn đá nhỏ trực tiếp đập vào đầu chú heo con đang lăn lộn trên bãi cỏ.
Diệp Tang: "......"
Heo con: "......"
Mắt mèo của tiểu gia hỏa mở to, lắp bắp nhỏ giọng nói: "Xin, xin lỗi."
Diệp Tang nhìn con heo đang chạy thẳng về phía mình, chuyện bị chó đuổi lúc trước vẫn còn sống động, tiểu gia hỏa nghiêng ngả lảo đảo chạy về, mềm giọng ủy khuất nói:
"Pep, Peppa đừng cắn Tang Tang."
Ô.
Sao lại đối xử với bé như vậy.
"......"
Heo con nghe hiểu được mới là lạ.
Nó một lòng một dạ chỉ muốn giáo huấn nhóc con không biết sống chết này thôi.
Cũng dám ném đá mình, quả thực không thể tha thứ.
Thể lực của Diệp Tang còn coi như tương đối tốt, sau khi chạy đến sau núi, nhìn thấy trước mắt có một cái cây đại thụ, lại quay đầu nhìn thấy con heo đang đuổi theo không bỏ, tiểu gia hỏa bẹp miệng nhỏ một cái, ủy khuất ôm chặt cây đại thụ, chậm rãi trèo lên trên.
Sự thật chứng minh.
Nếu không hành hạ mình một phen, Diệp Tang cũng không biết mình có kỹ năng leo cây.
Tiểu gia hỏa ủy khuất ôm chặt thân cây, nhìn tổ chim trước mắt, lại nhìn trứng gà trong tay, bé bẹp cái miệng nhỏ không dám lộn xộn.
Sợ thọc hỏng tổ chim, chim mẹ sẽ bay tới cắn mình.
Sau vài phút, Diệp Tang vốn đang mơ mơ màng màng sắp ngủ trên cây lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ dưới đất truyền đến.
Là giọng nữ, cùng với giọng của ba ba thứ ba.
Diệp Tang lắc lắc đầu, miễn cưỡng xốc lại tinh thần, chớp mắt mèo nhìn xuống.
Chỉ nghe giọng nữ hơi cao lên, có phần hống hách, "Mộ Sâm?"
"Thiên tài y học trong truyền thuyết?"
"Ha......"
"Anh như vậy? Sao cấp trên có thể yên tâm giao hạng mục này cho anh được?"
Người phụ nữ mặc áo khoác màu trắng có giọng điệu khinh thường, trên cao nhìn xuống người đàn ông ngồi trên xe lăn trước mặt, trong mắt thoáng qua vẻ kinh diễm.
Ngay sau đó người phụ nữ nhớ ra tên này bây giờ đã sớm không phải là thiên chi kiêu tử như trước, tức khắc nét kinh diễm chưa kịp dâng lên bỗng chốc tan tành hoàn toàn.
Chậc.
Lớn lên đẹp thì có ích lợi gì.
Còn không phải là một tên phế vật hay sao.
Mộ Sâm nghe được những lời chế nhạo kia cũng không lên tiếng, lông mi mảnh dài khẽ rũ xuống, sự mỉa mai thoáng hiện lên nơi đáy mắt.
Sự im lặng của anh, làm người phụ nữ trước mắt càng thêm bực bội.
Thanh âm của cô ta bén nhọn, gằn từng chữ một nói, "Mộ Sâm, anh có bản lĩnh thì nói chuyện đi?"
"Nếu có vấn đề gì xảy ra với dự án này, anh nghĩ anh gánh được không?"
"Một tên rác rưởi, tàn tật như anh dựa vào cái gì mà dám cướp hạng mục của tôi......" Cô ta càng mắng càng khó nghe, thậm chí còn không nhận ra sự âm u dưới đôi mắt của Mộ Sâm.
Đôi môi mỏng của Mộ Sâm khẽ cong lên.
Anh rũ mắt cười nhẹ.
Hạng mục?
Anh chưa bao giờ có ý định cứu họ.
Nếu kiếp trước đám người kia ai cũng muốn anh chết.
Vậy, thành toàn bọn họ là được.
Ít nhất là trước khi anh chết, những kẻ khác đừng hòng sống yên ổn.
Hai người yên lặng giằng co mấy phút, ánh mắt của Mộ Sâm âm trầm đến đáng sợ, trừ bỏ anh không có bất kỳ ai biết được anh đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Tang nằm trên cây nhìn chim mẹ bay lượn trên đỉnh đầu, tim run lên, hồi nãy bị heo đuổi, trước đó không lâu còn bị chó cắn, quả thực để lại bóng ma tâm lý làm bé chảy nước mắt, cái miệng nhỏ bẹp một cái hơi ô một tiếng.
Giọng của cô nhóc nhẹ nhàng, nhưng lại đặc biệt rõ ràng ở sau núi yên tĩnh này.
Mộ Sâm hơi sửng sốt, nghe tiếng khóc nức nở quen thuộc, theo bản năng nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy trên cây có một bóng dáng quen thuộc.
Huyệt thái dương của anh phồng lên, nhìn nhãi ranh này, phản ứng đầu tiên không phải là cứu người, mà là từng câu từng chữ bình tĩnh hỏi lại: "Cháu ở chỗ này làm gì?"
Thái độ thờ ơ của Mộ Sâm giống như đang đối xử với kẻ thù của mình.
"Nhân gia...... Nhân gia đang đào tổ chim." Tiểu gia hỏa nằm trên cây, thiếu chút nữa khóc ra.
Mộ Sâm ha ha ha, cảm xúc âm u nháy mắt bị dập tắt.
Anh hít một hơi thật sâu, giả bộ hỏi: "Vậy cháu cười cái gì?"
Cô nhóc khóc nức nở, run rẩy nằm trên cây, ủy khuất nói, "...... Nhân gia đào được tổ chim nên mừng lắm."
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa