Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~
Hoắc Nghiêu lặng lẽ cúp điện thoại, đối mặt với một đám cổ đông đang hoang mang, vẻ mặt không chút thay đổi, bình tĩnh nói:
"Tiếp tục."
Các cổ đông: "......"
Diệp Tang quả nhiên đã ngủ, bé chu miệng nhỏ nhắn vì quá buồn ngủ.
Kết quả đang ngủ ngon, vì nhớ thương bài kiểm tra nên tỉnh ngủ, theo bản năng che lại cái túi nhỏ, chùm tóc dựng thẳng lên.
Chó con lười biếng phe phẩy cái đuôi, liếc cô nhóc một cái.
Điên khùng, hơn phân nửa đêm có thể hay không đừng dọa người như vậy.
Diệp Tang ôm lấy khuôn mặt nhỏ mềm mại, ngây ngô nói, "... Tang Tang mơ thấy ác mộng......"
...... Bé mơ thấy bị năm ba ba đuổi theo tét mông vì bài kiểm tra không đủ tiêu chuẩn.
Quá, thật là đáng sợ.
Bé vẫn là bảo bảo năm tuổi.
Tại sao lại trải qua một giấc mơ khủng khiếp như vậy.
Tiểu gia hỏa run rẩy rớt nước mắt, cả người đều không ổn.
Năm ba ba, năm lần kích thích thơ ấu.
Người bình thường không bao giờ có thể tưởng tượng được kích thích này của bé.
Chó con lắc cái đuôi, mắt trợn trắng, lười biếng nằm ở cuối giường ngủ.
Diệp Tang từ trên giường bò dậy, ý thức được mình còn chưa ăn cơm, bé bẹp miệng, đeo túi nhỏ lên, trên người mặc một bộ đồ ngủ hình thỏ bông, trên đỉnh đầu là lỗ tai thỏ mềm như bông đang gục xuống.
Bóng dáng tiểu gia hỏa lắc lư bước ra cửa như một chú chim cánh cụt nhỏ.
Tự nhớ lại đường đi, Diệp Tang thuận lợi tìm được thư phòng của Mộ Sâm.
Bé phát hiện ba ba số không có thói quen khóa cửa.
Tiểu gia hỏa hơi thở hắt ra, đói bụng thì thào lên tiếng, "Chú ơi......"
Mộ Sâm đang xử lý văn kiện hơi dừng một lát, lại nghe được giọng nói làm người ta chán ghét kia, làm anh cau mày lại, không cao hứng liếc về cửa, thanh âm lạnh lùng: "Cháu tới đây làm gì?"
Diệp Tang khoanh tay, "Cháu đói......"
À không đúng.
Tiểu gia hỏa khẽ sửa miệng, "Hôm nay Tang Tang kiểm tra."
Mộ Sâm không hứng thú lật tài liệu trong tay, mí mắt cũng không động một cái.
Anh cười nhạo hỏi lại: "Thì sao?"
Tới tìm anh làm gì?
Mắt mèo xinh đẹp của Diệp Tang phảng phất như có sao sáng, bé nhỏ giọng nói:
"Chú có thể sửa bài giúp Tang Tang được không?"
Nếu nhớ không lầm, vai ác ba ba số chính là thiên tài trong truyền thuyết ~~
Nếu đối phương chịu giúp mình sửa đề, có lẽ chỉ cần vài phút là được.
Nhưng mà.
Mộ Sâm cũng không phải là loại người nhiệt tình hăng hái, chưa kể còn khá chán ghét nhóc con này.
"Không được, cút."
Anh lạnh mặt.
Diệp Tang buồn bực, bụm cái miệng nhỏ nhắn, cũng biết vai ác ba ba này không thích mình, "Vậy Tang Tang đi tìm Hoắc Nghiêu ba ba......"
Mộ Sâm vừa mới nói ra chữ "Cút", liền nghe được cô nhóc này nói tiếp, anh cau mày lại, nhanh chóng sửa miệng: "Cút về đây."
Đùa à.
Nếu để Hoắc Nghiêu biết anh không thích khuê nữ của anh ta, phỏng chừng sau khi về nước, tình anh em plastic của bọn họ có thể biến mất.
Diệp Tang khoanh tay, bước chân ngắn ngoan ngoãn cút trở về.
Mộ Sâm liếc mắt nhìn bé một cái, hừ cười.
Tiểu gia hỏa cũng không phải là người thù dai.
"Lại đây."
Giọng điệu của anh không kiên nhẫn vẫy tay với Diệp Tang, tiểu gia hỏa tung ta tung tăng chạy qua, cái đầu nhỏ xẹt qua, đôi mắt mèo xinh đẹp trong veo, sáng lấp lánh hiện lên.
Mộ Sâm nhíu mày, thấy cô nhóc dựa gần mình thì đột nhiên cảm thấy không thoải mái, đẩy cái đầu tròn kia ra.
Anh đè nén sự khó chịu, chán ghét lạnh lùng nói: "Tránh xa ra."
Diệp Tang hừ một tiếng, không muốn để ý tới ba ba tính tình thất thường này.
Bé ngoan ngoãn đưa bài kiểm tra qua, cái đầu nhỏ cũng chuyển động theo, háo hức nhìn chằm chằm Mộ Sâm.
Đôi mắt ngoan ngoãn như chó con.
Đáng yêu cực kỳ.
Mộ Sâm nhàn nhạt dời tầm mắt, đem lực chú ý chuyển tới trên bài kiểm tra.
Đầu tiên là chữ viết.
Cô nhóc nhìn rất xuẩn manh, anh còn tưởng là nó còn không biết viết.
Kết quả không nghĩ tới nó không chỉ biết viết, nét chữ nhỏ nhắn như hoa trâm nhìn khá xinh đẹp.
Nét cuối bút thanh thoát, giống như một kỹ thuật quen thuộc của các họa sĩ nổi tiếng.
Mộ Sâm nhàn nhạt nhìn bé một cái, nghĩ đến Hoắc lão gia tử, liền cảm thấy không có gì kỳ quái.
Lão nhân gia kia đam mê thư pháp, đối với lĩnh vực này cũng cực kỳ am hiểu, cháu gái của Hoắc lão gia tử sao có thể vô dụng đến mức chữ cũng không biết viết.
Anh liếc mắt nhìn trứng ngỗng đỏ tươi trên bài kiểm tra, hung hăng nhíu mày, nhìn bài toán sai hai phần ba, Mộ Sâm cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục.
"Cháu......" Anh hơi nghiến răng, chưa kịp hỏi, nó làm sao tránh được câu trả lời chính xác một cách hoàn hảo như thế.
Chỉ thấy tiểu gia hỏa kia ngồi ở trên ghế nhỏ, bụng không hề cho chút mặt mũi nào mà kêu lên.
Diệp Tang ngượng ngùng cúi thấp đầu, ngây ngô nói, "Tang Tang đói bụng......"
Cô bé năm tuổi, nhỏ nhẹ dịu dàng nhìn rất ngoan.
Mộ Sâm lại không hiểu phong tình mà lạnh giọng hỏi lại, "Cho nên cháu muốn làm sao?"
Trốn ở dưới giường hư hừ hai tiếng như chó con.
Rất tốt, có thể nghe con nhóc này sủa.
Diệp Tang không thèm so đo với anh.
Tiểu gia hỏa ôm lấy cái bụng đói meo, sực nhớ ra bé vẫn còn một quả quả trứng gà, liền lấy từ trong túi vải ra, nghiêng đầu nâng lên như dâng bảo bối, nhẹ giọng hỏi: "Chú ơi, chú có muốn ăn không?"
Mộ Sâm nhìn quả trứng gà mà Diệp Tang giấu trong túi, hơi cười lạnh: "Không ăn."
Ai hiếm lạ một quả trứng gà của nó?!
Cô bé nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt có chút sững sờ, "Nhưng mà, đây là trứng của chú nha ~"
Diệp Tang đã để trứng gà trong túi cả ngày.
Bé cảm thấy mình đã có tình cảm với trứng gà mất rồi.
Để bản thân ăn trứng, bé thực sự không nỡ.
Tiểu gia hỏa chưa từ bỏ ý định nằm bò trên người anh, ngẩng đầu nhỏ, nhẹ giọng đặt câu hỏi lần nữa: "Chú, chú thật sự không ăn sao?"
Khóe miệng của anh hơi run rẩy.
Mộ Sâm vốn là người ghét trẻ con, thấy thế hơi hít sâu một hơi, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Nhìn thấy cô bé vẫn đang lắc quả trứng, cũng không biết có phải đầu óc bị động kinh hay không, lập tức không chút do dự bóp nát quả trứng.
"......"
Rốt cuộc.
Thế giới an tĩnh.
Mộ Sâm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Sảng khẽ mở thành hình chữ O, bàn tay nhỏ bé mềm mại đang cầm quả trứng vỡ.
Cặp mắt mèo của tiểu gia hỏa tích đầy nước mắt.
Mí mắt của Mộ Sâm hơi giật giật.
Mỗi khi tiểu gia hỏa này khóc, anh đều có một loại dự cảm không tốt.
"......" Rốt cuộc con nhóc này chỉ cần mở miệng là có thể chọc tức người.
Quả nhiên, có những giọt nước mắt vương trên hàng cong vút của cô bé, mắt mèo phiếm nước nhìn chằm chằm Mộ Sâm.
"Chú......"
Chỉ nghe tiểu gia hỏa run rẩy nói, "Trứng của chú nát rồi, nát hết rồi......"
"......"
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa