Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~
"Chú......"
Diệp Tang hé miệng, ứa nước mắt nói: "Chú, sao chú có thể bóp nát quả trứng?"
"Cái này không phải trứng của chú."
Mộ Sâm giật giật khóe môi, gằn từng chữ một, thiếu chút nữa không nhịn được mà bóp chết nhãi ranh này.
Anh hít một hơi thật sâu.
Anh hơi ngước mắt, nhàn nhạt liếc nhìn quả trứng gà bị bóp nát đang nằm trong tay Diệp Tang, nhìn thấy cô nhóc rơi nước mắt, như có thể khóc trong giây tiếp theo, anh nhếch môi, mỉm cười: "Đây là trứng của cháu."
Diệp Tang bẹp cái miệng nhỏ một cái, có chút muốn khóc.
Bé trứng ở chung với bé một ngày, ô ô ô.
Tự nhiên bị Mộ Sâm vô tình bóp nát.
Tiểu gia hỏa thật đau lòng.
Người khởi xướng là Mộ Sâm lại còn không biết mà thọc đao vào tim bé.
Anh nhìn quả trứng trong tay Diệp Tang, nửa ngày, anh mới nín cười khẽ mở miệng:
"Bạn nhỏ."
Một Sân không kìm lòng được, nhàn nhạt nói: "Trứng của cháu..."
Dừng một chút, Mộ Sâm nói: "...... Nát."
"......" Đôi mắt của Diệp Tang rưng rưng, thút tha thút thít ô oa một tiếng, cảm xúc hoàn toàn suy sụp khóc lên tiếng: "Oa --"
Quá khi dễ người!
Ô ô ô.
Diệp Tang từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như thế này!
Mộ Sâm: "......"
Anh bị ồn ào đến đau đầu, ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa kia, hoàn toàn tức giận bật cười, "Con mẹ nó tôi bị cháu nói trứng nát còn không có khóc, thế mà cháu lại khóc?"
Diệp Tang không để ý tới anh, khóc đến đau khổ.
Huyệt Thái Dương của Mộ Sâm nhảy thình thịch, toàn thân không khỏe.
Sự thật chứng minh, con nhóc này một khi đã khóc thì khó mà dỗ.
Nếu không phải là thư phòng này cách âm tốt, ước chừng những người hầu dưới lầu Mộ gia đều có thể nghe thấy.
Không biết còn tưởng rằng anh đang ngược đãi trẻ con.
Diệp Tang nhìn anh, dẫu cái miệng nhỏ, khóc nức nở kêu lên: "Trứng của Tang Tang......"
Mộ Sâm nghe thấy từ trứng này, phản xạ có điều kiện đều cảm thấy cả người đều không ổn.
Anh hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi: "Buổi sáng ngày mai ông đây trả cháu."
Tiểu gia hỏa lau nước mắt, nhìn anh chằm chằm hồi lâu, cuối cùng ngậm miệng lại, bĩu môi. "Cái kia, cái kia..."
Bé do dự chỉ vào bài kiểm tra, "Bài sai."
Mộ Sâm cố nén cảm giác muốn tát chết Diệp Tang, kéo người tới trước mặt, tiểu gia hỏa thơm tho mềm mại như một khối bông, mặc áo ngủ mềm mại, bị kéo vào trong ngực còn mờ mịt giây lát, "Chú......"
Mộ Sâm không để ý tới bé, rũ mắt xuống bình tĩnh lại tâm tình, liếc nhìn mấy câu sai trên bài kiểm tra, anh hơi nhướng mày cười khẽ, âm cuối vang nghe vào rất rùng mình, "Mấy câu này mà cũng sai?"
Cuối cùng anh cũng phát hiện.
Cô nhóc này sai tất cả đều là các bài liên quan tới toán học.
Ngoại trừ một vài câu trả lời làm người hít thở không thông thì ngữ văn cũng được coi là bình thường.
Diệp Tang dẫu miệng, hừ một tiếng.
Không có ông nội nào dạy bé làm toán mà ~
Mộ Sâm tỉ mỉ xem lại bài kiểm tra một lần nữa.
Càng xem càng đau đầu, đây mà là mấy câu trả lời làm người hít thở không thông à?
"Mười lăm nhân ba bằng mười tám?"
Mộ Sâm giơ tay nhéo vành tai mềm mại của cô bé, nheo mắt lại, cười nhạt nói, "Nhóc con, toán học của cháu là do giáo viên thể dục dạy à?"
Ngay cả giáo viên thể dục cũng không thể dạy như vậy chứ?
Diệp Tang hơi bĩu môi.
Bé đương nhiên biết được ba ba này không thích mình, thậm chí còn có chút chán ghét.
Mộ Sâm cầm lấy một cây trúc mảnh, đôi mắt đẹp khẽ chớp, cười như không cười với bé, "Ngoan."
"Tới đây chú chỉ cháu làm bài."
Tiểu gia hỏa: "......"
Một lớn một nhỏ ở trong thư phòng đấu tranh gian khổ cùng với bài kiểm tra.
Mộ Sâm chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nào đó mình lại thua một bài toán mẫu giáo.
Càng không nghĩ tới sẽ dạy một đứa nhóc làm bài tập về nhà!!
Mấu chốt là đứa nhóc này lại là một đứa nhóc không thể dạy được.
Mộ Sâm tức tới mức thái dương đột nhiên nhảy dựng lên, không khỏi hỏi: "Cháu nói lại đi, bảy nhân tám là bao nhiêu?"
Diệp Tang ngẩng đầu, ngoan ngoãn xòe bàn tay ra, sau đó thanh thúy cực kỳ tự tin trả lời, "Bằng mười lăm ~"
Mộ Sâm: "......"
Ta muốn nói là mẹ bán phê
(Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".)
"Tính như thế nào vậy hả? Diệp Tang Tang!!! Cái này không phải là toán cộng không phải toán cộng!! Cháu muốn ông đây nói bao nhiêu lần nữa."
Cảm xúc của anh điên mất lại nhìn thấy tiểu gia hỏa cúi đầu đã mơ màng sắp ngủ, bắt đầu ăn quả trứng gà bị bóp nát kia.
Anh đoạt lấy quả trứng của Diệp Tang và nói, "Không được ăn! Chú hỏi lại một lần, bảy nhân tám là bao nhiêu?!"
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đứng trước mặt Mộ Sâm, nhìn trứng gà bị cướp đi, không cao hứng bĩu môi, lắc đầu, ngây ngô tự tin trả lời, "Bằng mười lăm!"
Mộ Sâm: "......"
"Cút."
Anh bị tức chết rồi.
"Cháu thật là con gái của Hoắc Nghiêu hay là Thẩm Sơ Trần?"
Mộ Sâm hoài nghi nhân sinh nhìn chằm chằm Diệp Tang, tức giận nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, cả người đều khó chịu.
Anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được hai người đàn ông luôn gây sóng gió, mỗi lần làm chuyện gì đều có một nhóc con đầu ngỗng đi theo phía sau.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến người ta nổi da gà.
"Chú hỏi lại lần nữa."
Mộ Sâm hít sâu một hơi, chỉ vào trên bài kiểm tra, mỉm cười hỏi từng chữ: "Cháu có hiểu câu hỏi không?"
Chùm tóc của tiểu gia hỏa rũ xuống, vì không được ăn trứng gà nên cả người bé như mất đi mục tiêu sống.
Diệp Tang mềm giọng trả lời: "Nó muốn cháu chết."
Mộ Sâm: "......"
Cút!!!
Anh nhìn chằm chằm chùm tóc gục xuống kia, lại nhìn tiểu gia hỏa có chút sống không còn gì luyến tiếc, vô cùng hoang mang.
Trên thế giới này sao lại có loại sinh vật đáng sợ như Diệp Tang?!
Mộ Sâm nhắm mắt, mạnh mẽ bình tĩnh lại, anh lạnh mặt chỉ bào bài kiểm tra ngữ văn, hỏi: "Cày đồng giữa ban trưa? Mồ hôi thấm xuống đất? Sao lại không làm?"
Câu này cũng cần chỉ sao?
Giáo viên mầm non không nói cho bọn trẻ hào môn biết ý nghĩa của câu thơ này sao?
Anh nhìn chằm chằm Diệp Tang, miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Diệp Tang run rẩy, vì trả lời nhiều câu sai, cẩu ba ba này lại lấy cây trúc đánh mình.
Tiểu gia hỏa chịu không nổi ủy khuất này, bẹp cái miệng nhỏ thút tha thút thít trả lời, "Cuốc, cuốc nó hơi tham lam......"
Trên đầu Mộ Sâm toát ra một dấu chấm hỏi: ""?
Tiểu gia hỏa che lại tay nhỏ bị đánh hồng, "Nó không chỉ muốn ngày giữa trưa......"
Diệp Tang ủy khuất nói, "Buông tha mồ hôi với đất."
Mộ Sâm: "......"
Cày đồng giữa ban trưa?
Ngày? Giữa trưa!! ?!!
Anh sững sờ trong giây lát, vô cùng sửng sốt trước logic này của Diệp Tang.
Mộ Sâm nghiến răng, gằn từng chữ một hỏi lại: "Diệp, Tang, Tang!! Đây là ai dạy cháu?"
Thần mẹ nó cuốc có lòng tham!!
Đây không phải là một câu hỏi mà hầu hết mọi người đều có thể trả lời sao?
Diệp Tang rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Gia, gia gia."
Mộ Sâm khó thở, cười.
Cuối cùng anh mới biết.
Thẩm Sơ Trần cùng Hoắc Nghiêu không bóp chết con nhóc này chính là kỳ tích.
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa