Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~~
Mộ Sâm: "......" Đây là cái logic quỷ quái gì vậy.
"Không." Mộ Sâm lạnh lùng nói với cô bé, "Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, cổ tích đều là gạt người."
Anh hơi cười lạnh, "Ai quan tâm cháu là Gia Cát Lượng hay là Chu Du, dù sao cuối cùng vẫn phải chết."
Diệp Tang: "......" Có lẽ Mộ Sâm không biết khi anh nói ra những lời này một cách nhẹ nhàng, rất giống nhân vật phản diện trong phim truyền hình lúc giờ.
Tiểu gia hỏa cọ tới cọ lui trên gối, mơ mơ màng màng trợn to mắt mèo, "Nhưng nhân gia cũng chưa nói sai."
Tới cũng tới rồi, dù sao ai cũng đừng nghĩ đang tồn tại lại muốn rời đi thế giới này.
Mộ Sâm: "......"Hình như cũng có lý.
A phi.
Có lý cái rắm.
Nhãi ranh này suốt ngày nói mấy cái logic thần thánh này đâu ra mà nhiều vậy?
"Chuyện đã kể xong."
Anh đưa thuốc cho Diệp Tang, nén lại kiên nhẫn, gằn từng chữ một nói: "Uống cho lão tử."
Thân thể cô bé giống như một quả cầu lửa nhỏ, ôm vào trong ngực càng mềm mại, mang theo hương sữa thơm, cái đầu nhỏ mềm mại ngoan ngoãn khiến người càng động tâm.
Khuôn mặt nhỏ nhăn lại tỏ vẻ kháng cự.
Mộ Sâm xoa đầu lông mày, không ngờ tới một ngày mình lại phải đi trông trẻ.
Mấu chốt là đứa nhóc này còn mẹ nó không uống thuốc!!
Tâm lý của Mộ Sâm như muốn sụp đổ.
Anh hơi cúi xuống, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cô bé, phiền muộn hỏi: "Rốt cuộc cháu có uống hay không?"
Lông mi cong vút của Diệp Tang khẽ run, cái miệng nhỏ một bẹp, giọng nói run rẩy, tràn đầy ủy khuất, "Uống......"
Hành động ép người kia của chú ấy, trừ bỏ uống bé còn có lựa chọn khác sao?
Mộ Sâm thấy Diệp Tang thức thời hiểu chuyện liền đặc biệt vừa lòng.
Lông mi cong vút của tiểu gia hỏa run rẩy, nhăn khuôn mặt nhỏ, uống cạn ly thuốc.
Bởi vì quá đắng, cho nên cái miệng nhỏ của Diệp Tang hơi bẹp lại, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Mộ Sâm thấy bé uống hết thuốc, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, lập tức lạnh nhạt nhìn bé, thốt ra hai chữ: "Ngủ đi."
Tiểu gia hỏa mềm như bông nằm xuống giường, vẫn không ngủ được.
Bé vẫn còn bàng hoàng trước câu chuyện cổ tích vừa rồi.
Mộ Sâm đau đầu ấn thái dương, đem chăn đắp đại cho bé, ngồi ở mép giường, rũ đôi mắt đen xinh đẹp xuống, môi dưới hơi cong, bắt đầu dọa bé, "Nếu không ngủ, tối nay sói xám sẽ tới ăn cháu."
"Sói xám tại sao lại muốn ăn Tang Tang."
Tiểu gia hỏa bẹp miệng, có chút không vui.
Anh liếc xéo bé, giọng điệu không kiên nhẫn, "Bởi vì cháu không ngủ."
Diệp Tang rụt cổ, đem đầu nhỏ chôn ở trong ổ chăn, "Vậy Tang Tang đi ngủ." "Sói xám đừng cắn ta......" Tiểu gia hỏa thì thầm vài tiếng, đem đầu chậm rãi chôn ở trong chăn, uống thuốc xong khó tránh khỏi buồn ngủ, dưới cái nhìn chăm chú của Mộ Sâm, Diệp Tang bẹp cái miệng nhỏ, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say.
Cuối cùng nhãi ranh này cũng yên lặng, Mộ Sâm lười nhác ngáp một cái, có chút khó chịu kỳ lạ.
Diệp Tang ngủ say thường không thành thật mà vung chân, cả người lăn đến bên cạnh Mộ Sâm.
Tiểu gia hỏa lười biếng nằm gục đầu trong vòng tay ấm áp của Mộ Sâm, ngủ ngon lành, khuôn mặt non nớt trắng nõn hơi ửng đỏ vì sốt.
Mộ Sâm xốc mí mắt lên, ghét bỏ đẩy Diệp Tang sang bên cạnh một chút.
"Ô......" Đột nhiên bị đẩy, cô nhóc bĩu môi đầy ủy khuất.
Âm thanh mềm mại vang lên tiếng khóc nức nở rất nhỏ, làm Mộ Sâm phản xạ có điều kiện cứng người.
Cặp mắt đen kia gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tang, sợ rằng nhãi ranh kia sẽ tỉnh lại.
Cũng may.
Tiểu gia hỏa nhưng thật ra không tỉnh, nhưng Mộ Sâm cũng không dám đẩy tiếp.
Lỡ như lại đem người đẩy tỉnh, ai đi dỗ nó?
Mộ Sâm nhìn nhãi ranh rúc trong lòng ngực mình, do dự một chút, lạnh mặt vẫn đem người ôm lại.
Rốt cuộc với cái tướng ngủ của Diệp Tang, nếu anh không ôm, hai người buổi sáng ngày hôm sau sẽ gặp nhau trên sàn nhà.
Tiểu gia hỏa trong lòng ngực anh mềm mại như bông, cảm giác ôm vào trong ngực cùng ấm áp ngoài ý muốn lại làm người ta yên lòng đến lạ thường.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn như thiên sứ của tiểu gia hỏa.
Diệp Tang theo bản năng vươn bàn tay mềm mại trắng nõn sờ trán mình, tiếp theo bẹp cái miệng nhỏ, phát hiện mình đang rúc ở trong ngực của Mộ Sâm.
"Tiện nghi ba ba......" Bé dẩu cái miệng nhỏ, từ trên giường chậm chạp bò xuống dưới.
Tiểu gia hỏa ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Sâm rũ xuống lông mi mảnh dài, đang ngủ say, nghĩ đến dáng vẻ của đối phương khi chăm sóc mình đêm qua, do dự một chút vẫn đem chăn đắp lại cho Mộ Sâm.
"Ngủ đi." Diệp Tang nhỏ giọng, thanh âm trong vắt, vui sướng lắc lư đầu nhỏ.
Tiểu gia hỏa nói xong câu đó cũng mặc kệ Mộ Sâm có nghe được hay không, cầm túi vải nhỏ trên giường tung ta tung tăng chạy ra ngoài.
Sau khi Diệp Tang đi, Mộ Sâm hơi mở mắt ra, lập tức khóe môi cong lên một độ cong nhỏ, "...... Nhãi ranh."
Cũng không thù dai lắm.
"Gia gia gia gia gia gia, quản gia gia gia ~"
Thanh âm mềm mại của tiểu gia hỏa từ trên lầu vang lên, làm tăng thêm chút náo nhiệt cho căn biệt thự bình thường vẫn hay im lặng này.
Mộ quản gia còn chưa hoàn hồn, liền bị một đứa bé tròn trịa xông tới nhào vào trong ngực.
Ông hơi kinh hãi, vội vàng ôm chặt lấy đối phương, "Tiểu tiểu thư."
"Hôm nay ngài không đi học sao?"
Tiểu gia hỏa liên tục lắc đầu, bởi vì bị bệnh nên nhìn có vài phần ngoan ngoãn cùng mềm mại, "Chú không có gọi người ta dậy."
Quản gia sửng sốt, "Vậy tiểu tiểu thư hôm nay còn muốn đi học không?"
"Gọi giáo viên xin nghỉ cho nó." Thanh âm mát lạnh từ phía sau vang lên.
Quản gia lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy ông chủ bọn họ lười biếng chống cái trán, hơi híp con ngươi, "Nói hôm nay nhãi ranh bị bệnh, mai sẽ đi học."
"Vâng thưa ông chủ." Quản gia trả lời, đặc biệt thương tiếc mà xoa đầu của cô bé, cười hỏi, "Tiểu tiểu thư hôm nay muốn ăn cái gì a? Ông kêu bọn họ làm cho cháu."
Đôi mắt của Diệp Tang sáng rực lên, nghe được có thể ăn, lập tức lắc lư đầu nhỏ, nói, "Muốn cánh gà chiên Coca ~~ còn muốn kem ly ~~"
Quản gia vô điều kiện gật đầu.
Tốt!
Muốn!
Mua!
Không chú ý tới ông chủ bọn họ đang đen mặt.
Mỗi lần Mộ Sâm nghe thấy mấy cái tên "Thực phẩm rác rưởi" của Diệp Tang, sắc mặt anh lại tối sầm lại.
Cho đến cuối cùng, anh hoàn toàn không chịu nổi, lạnh lùng nhìn bé, "Đang mơ hả bé."
Con nít con nôi bị bệnh lại ăn mấy thứ này?
Bình thường Hoắc Nghiêu chăm con như thế này?
Tiểu gia hỏa ôm chặt cổ của quản gia, lúng ta lúng túng nói, "Không, không thể ăn sao?"
Mộ Sâm cười ha hả, "Nếu ăn, buổi tối sói xám sẽ tìm cháu chơi."
Cơ thể của Diệp Tang khẽ run lên, ngây thơ ghé vào bên tai đối phương thấp giọng nói nhỏ, "Đừng ăn Tang Tang... Tang Tang không thể ăn..."
Nghe được cô nhóc lẩm bẩm, quản gia nhịn không được mà cười một tiếng.
Bí mật, ông chủ nhà bọn họ thật ấu trĩ.
Vậy mà lại dùng chiêu này để hù dọa trẻ con.
Không cắn rứt lương tâm sao?
Sáng sớm, tiểu gia hỏa liền không có tinh thần mà cúi đầu, hơi bẹp miệng.
Bé thật thảm a.
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa