Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Tang đương nhiên không có phản đối.
Bé hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn, đầu nhỏ cọ ba ba nhà mình, mắt mèo đen láy thoáng nhìn qua Đoạn Cận Diễn.
Tiểu thiếu niên nhướng mắt nhìn lại, cặp mắt phượng kia cong lên, cười lên rất đẹp.
Vẻ mặt của Diệp Tang ngây người ngẩn ngơ.
Tức khắc có chút thẹn thùng đem khuôn mặt nhỏ chôn ở trong lòng ngực Thẩm Sơ Trần.
Thẩm Sơ Trần nhìn thấy hành động này của bé, cong môi dưới, không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô nhóc này da mặt mỏng.
Anh hơi thấp giọng nói: "Đi thôi, ba ba tối nay dẫn hai đứa ra ngoài chơi."
Tiểu gia hỏa thì thào: "Dạ ~"
......
Thành thật mà nói thì đây là lần thứ hai Thẩm Sơ Trần mang bọn nhỏ ra ngoài, trên mạng đều nói chăm con rất khó.
Nhưng hai đứa nhóc nhà anh đều rất ngoan.
Đoạn Cận Diễn liếc mắt nhìn cô bé vẫn luôn trốn tránh cậu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết tại sao con nhóc này lại sợ cậu.
Buổi tối ở công viên giải trí thật sự rất náo nhiệt, người lớn trẻ con ra vào khiến xung quanh vô cùng đông đúc.
Thẩm Sơ Trần nắm tay của tiểu gia hỏa, nắm chặt lại vì sợ lạc mất lần nữa.
Còn Đoạn Cận Diễn?
A.
Thằng nhóc kia không lừa người ta đó chính là chuyện tốt, ở trong từ điển của nó chắc chắn sẽ không có hai chữ đi lạc.
Buổi tối vẫn có tương đối nhiều chương trình giải trí, Thẩm Sơ Trần chưa bao giờ tới đây, cho nên một tay anh đút túi, một tay ôm đứa trẻ, bởi vì ngoại hình đẹp nên rất nhiều người đều bị thu hút.
"Ngài có muốn chơi trò nào không?" Một người phụ nữ mặc đồng phục đi tới, nhìn quần áo của ba người, ánh mắt hơi sáng lên, vội vàng cực lực đẩy mạnh tiêu thụ, "Công viên giải trí của chúng tôi có rất là nhiều trò chơi."
Người phụ nữ cười mở miệng nói, "Đu quay, xe đụng, nhà ma. Đó đều là những trò chơi phổ biến ở công viên chúng tôi."
"Ngài có muốn dẫn bọn nhỏ đi trải nghiệm thử không?"
Thẩm Sơ Trần nghe tên những trò chơi mà cô ấy nói, hơi cau mày, nhìn đu quay trên cao, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy không an toàn.
"Ba ba." Tiểu gia hỏa túm góc áo của anh, đôi mắt mèo trong veo rõ ràng, "Nhà ma là cái?"
Vẻ mặt Thẩm Sơ Trần cứng đờ có chút mất tự nhiên, anh liếm khóe môi, cứng ngắc nói: "Chính là...... Một đám điêu dân, ở nơi đó giả thần giả quỷ."
Khóe miệng người phụ nữ ở phía sau khẽ giật giật.
Điêu dân?
Nhân viên công tác nhà ma chắc chắn sẽ muốn tìm anh nói chuyện đấy.
Tiểu gia hỏa vẫn mờ mịt như cũ, "Quỷ là gì?"
Thiếu niên lười nhác đứng ở phía sau, ngũ quan tinh xảo dưới ánh trăng đặc biệt kinh diễm.
Cậu cười khẽ ra tiếng, "Sao em hỏi nhiều vậy?"
Diệp Tang nhịn không được trốn sau lưng ba ba nhà mình, mặc kệ cậu, vẫn là ủ rũ hỏi: "Quỷ là gì?"
Lòng hiếu học rất mạnh.
Nhưng Thẩm Sơ Trần không muốn nói cho bé.
Anh gập ngón tay lên nhẹ nhàng búng cái trán của bé, mắt đào hoa chớp chớp, "Con nít con nôi hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Tang Tang muốn đi chỗ nào chơi?" Thẩm Sơ Trần xoa chùm tóc trên đỉnh đầu của bé "Ba ba có thể dẫn con đi."
Cô bé hơi nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ không chớp mắt, "Đi chỗ nào cũng được?"
Anh liếc nhìn cô bé, hài hước nói, "Ba đã bao giờ lừa con chưa."
Diệp Tang nháy mắt cao hứng nhảy dựng lên, ngẩng khuôn mặt tròn vo, vui sướng nói: "Ba ba ba ba, chúng ta đi nhà ma chơi đi ~"
"......" Nụ cười của Thẩm Sơ Trần cứng ngắc.
Anh vừa nghe được cái gì?
Ma, nhà ma?
Đoạn Cận Diễn hơi nhướng mày, cặp mắt phượng xinh đẹp kia nhìn về phía tiểu gia hỏa, ý cười càng đậm.
Người khác có thể không biết, nhưng anh sống ở Thẩm gia lâu như vậy sao có thể không biết Thẩm Sơ Trần sợ ma chứ......
Giọng nói thanh thúy của tiểu gia hỏa vang lên, mắt mèo đen láy, "Ba ba, có thể chơi không?"
Vẻ mặt của Thẩm Sơ Trần cứng đờ: "...... Không đi."
Diệp Tang bĩu môi, ôm lấy đùi anh, khuôn mặt nhỏ khẽ nâng, tràn đầy tò mò: "Ba sợ ma hả?"
Thật ra.
Tiểu gia hỏa từ khi sinh ra đến bây giờ còn không biết "Ma" là thứ gì.
Câu dọa người đáng sợ nhất mà bé từng nghe qua chính là, không ngủ sói xám sẽ cắn con.
Bây giờ đối với Diệp Tang, câu khủng bố nhất chính là, không nghe lời thì vai ác ba ba nhà bạn sẽ đánh mông bạn.
Quả thực rất đáng sợ.
Khóe môi Thẩm Sơ Trần giật giật, anh sợ ma thật.
Không muốn bị con gái coi thường, khuôn mặt xinh đẹp câu hồn người của anh trở nên bình tĩnh lại.
Anh rũ mắt, hơi chớp mắt, lười biếng nhéo khuôn mặt của tiểu gia hỏa, thản nhiên nói: "Sợ? Trong từ điển của ba chưa từng có từ sợ này."
Tiểu gia hỏa bị nhéo một chút, bất mãn phồng mặt, rung đùi đắc ý nói, "Có lẽ từ điển của ba ba là hàng giả."
"......"
Thẩm Sơ Trần: "Câm miệng."
Nhìn tiểu gia hỏa dễ thương đáng yêu như vậy.
Đáng tiếc sinh ra cái miệng nhỏ chết người không cần dao.
"Hừ." Tiểu gia hỏa ủy khuất câm miệng.
Đi theo sau lưng ba ba nhà mình mua vé vào cửa, người bán vé thấy cô bé đáng yêu, nhịn không được nhân lúc Thẩm Sơ Trần không chú ý, hôn Diệp Tang một chút.
"Bảo bối, chúc em chơi nhà ma vui nha." Cô cười tủm tỉm vẫy tay.
Đổi lại là một ánh mắt lạnh của Thẩm Sơ Trần.
Anh giật giật khóe môi, cười lạnh một tiếng, mi mắt cong lên có chút nguy hiểm xinh đẹp, "Cô nên cảm thấy may mắn vì bây giờ tôi đang vui vẻ."
Anh hơi cười lạnh, "Bằng không đổi lại là trước kia......"
"......" Thẩm đại vai ác còn chưa hăm dọa người ta xong, mắt mèo của tiểu gia hỏa hơi trợn tròn, theo bản năng vươn tay che miệng đối phương, "Ba ba, ba ba......"
Nếu ba nói ra lời này, người khác sẽ coi ba thành kẻ tâm thần mất!
Diệp Tang cảm thấy gia gia của mình không nói sai.
Với tính cách của Thẩm ba ba với Hoắc ba ba, ra đường sẽ bị người ta trùm bao tải đánh!!
Quả nhiên.
Người bán vé run rẩy cơ thể, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Sơ Trần giống với người bán đèn lồng hôm trước như đúc.
Như đang xem một kẻ bệnh tâm thần.
Đoạn Cận Diễn: "......"
Dưới ánh mắt như nhìn kẻ bệnh tâm thần của người khác, Thẩm Sơ Trần lạnh mặt dẫn hai đứa nhỏ đi đến nhà ma.
Đi vào nhà ma đều đi thành nhóm, hơn phân nửa đều có trẻ em.
Đương nhiên.
Không thiếu những cặp đôi.
Hiệu ứng âm thanh đáng sợ vang lên ngay khi bước vào, bước chân của Thẩm Sơ Trần hơi dừng một chút, tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ như tự hỏi sao anh không đi tiếp.
Thẩm Sơ Trần: "......"
Má ơi!!
Anh sợ!
Anh cắn chặt răng, vẫn là căng da đầu chạy vào bên trong.
Diệp Tang mới đầu là có chút tò mò cùng hưng phấn, nhưng càng sâu bé càng sợ.
"Ba ba ba ba......" Tiểu gia hỏa theo bản năng đi tìm kiếm ấm áp từ ba ba nhà mình, kết quả lại nhìn thấy Thẩm Sơ Trần đã bắt đầu mặc niệm: "Coi như là một giấc mộng tỉnh đã lâu nhưng vẫn thực cảm động......"
Tiểu gia hỏa cũng nhút nhát sợ sệt rụt cổ, nhịn không được nhào tới an ủi ba ba nhà mình, giọng của bé run lên, "Nhà ma thật, thật đáng sợ."
Thẩm Sơ Trần: "......"
Ba mẹ nó cũng sợ a.
Thực mau, hai cha con run bần bật thành công hấp dẫn lực chú ý của nhân viên công tác nhà ma.
Có nhân viên giả trang thành ma nữ có chút buồn cười tiến tới, hơi nhẹ giọng mở miệng: "Vị tiên sinh này......"
Động tác của Thẩm Sơ Trần trở nên cứng ngắc: "......"
Coi như là một giấc mơ, tỉnh lại tay chân vẫn không dám động.
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa