Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~~
"Oa ——" tiểu gia hỏa khóc nức nở, ôm chặt ba ba nhà mình, "Ô ô ô, ba ba ba ba, cô ta, cô ta lại đây kìa."
Thẩm Sơ Trần trốn sau lưng Diệp Tang, vươn tay ôm chặt khuê nữ bụ bẫm trong lòng ngực, miệng lẩm bẩm, "...... Đừng sợ đừng sợ, ba ba sẽ bảo vệ con."
"......" Đoạn Cận Diễn nhìn Thẩm Sơ Trần trốn sau lưng tiểu gia hỏa, lâm vào trầm mặc thật lâu.
Ai bảo vệ ai?
...... "Phụt." Đôi tình nhân ở bên cạnh cũng chú ý tới động tĩnh bên này, không nhịn được cười một tiếng.
"Bạn nhỏ quá đáng yêu."
"OMG, ông bố này cũng quá tuyệt, thế nhưng trốn ở sau lưng con gái, không thấy được bảo bối bị dọa khóc sao."
Vai ác ba ba ngày thường hay ảo tưởng tự cho mình là nhất, lúc này lại trốn ở sau lưng tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa ngừng khóc, nghẹn nước mắt lại, cảm thấy mình không thể khóc.
Ô ô ô.
Nhưng mà thật sự quá đáng sợ.
"Bạn nhỏ......" Nhân viên công tác giả ma thấy thế có chút buồn cười tiến lại gần, định trêu chọc bé.
"Ô oa......" Diệp Tang rốt cuộc nhịn không được, quay đầu chôn ở trong lòng ngực Đoạn Cận Diễn, "Ngươi không cần lại đây a ô ô ô, nhân gia, nhân gia không phải trẻ hư."
"......" Đoạn Cận Diễn đứng ở bên cạnh xem kịch đột nhiên bị cô gái nhỏ nhào vào ngực không kịp trở tay.
Cậu hơi sửng sốt, nhìn Diệp Tang trong lòng ngực mình đang run bần bật, khóe miệng cong lên, sau đó chậm rãi vươn tay kéo người qua.
Đoạn Cận Diễn lười nhác rũ mắt liền đối diện với khuôn mặt nhỏ phiếm hơi nước ấm ức nhăn thành bánh bao nhỏ của tiểu gia hỏa.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của thiếu niên không khỏi nhéo khuôn mặt tròn vo của bé, khóe môi cong lên một cái, hơi cười nhạo, "Đi thôi."
"Anh đưa em ra ngoài." Đoạn Cận Diễn vừa mới nói xong, Thẩm Sơ Trần ở bên cạnh bị dọa đến hồn vía lên mây cũng lập tức im lặng đi theo.
Anh nhìn trời nhìn đất, nhưng tuyệt đối không nhìn những nhân viên công tác giả ma ở xung quanh.
Rất có cảm giác "Chỉ cần lão tử không nhìn thấy, phồn hoa trên thế gian này đều không liên quan đến ta".
Đôi tình nhân ở phía sau không cho mặt mũi cười ra tiếng.
"Ha ha ha ha ha, một soái ca, mà lại sợ ma."
"Má ơi, cậu nhóc kia đúng là bình tĩnh, ha ha ha lớn lên cũng rất đẹp, là minh tinh sao?"
"Anh đẹp trai kia là ba ba của cô bé sao? A a a hồi nãy tôi có quay video lại rồi, quá manh!!"
Một đám phụ huynh, cặp đôi vẫn đang cười đùa thì đôi cha con thần tiên này lại thay phiên nhau trình diễn một màn opera cho bọn họ xem.
"Oa —— không cần cắn Tang Tang, oa oa oa oa ôm một cái ~~ ô ô ô."
"Má ơi! Đừng có hành con! Con mẹ nó a a a."
Thanh âm một lớn một nhỏ vang lên toàn bộ nhà ma, làm hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Từng người một dừng lại để nhìn họ.
Mấu chốt nếu là nếu thét chói tai cũng bình thường.
Nhưng cố tình biểu cảm của hai cha con này một người so với một người lại càng hài hước hơn, tiểu gia hỏa sợ tới mức nước mắt lưng tròng dùng sức rúc trong lòng ngực của thiếu niên kia.
Mà người đàn ông đi phía sau cũng nhắm hai mắt lại, miệng lẩm bẩm, nhìn trời nhìn đất nhưng không xem đường.
"Ô oa ~" tiểu gia hỏa mềm giọng khóc nức nở.
Bé không muốn đến đây chơi.
Thật là đáng sợ.
Đoạn Cận Diễn từ lúc bắt đầu rất có hứng thú, nhưng lúc sau lại chết lặng.
Mặt cậu không cảm xúc kéo tiểu ngu xuẩn trong lòng ngực, phía sau còn có Thẩm Sơ Trần đi theo.
Cả người là hơi thở sống không còn gì luyến tiếc.
Khi ra khỏi nhà ma, Thẩm Sơ Trần hít một hơi thật sâu, lúc này mới cảm thấy mình còn sống.
Kết quả vừa mới vừa ngửa đầu, liền nhìn thấy không ít người cầm điện thoại chụp mình.
"Ha ha ha quá đáng yêu."
"Má ơi, ông bố này lại sợ ma, sự bất đồng này thật manh a."
"......"
Thẩm Sơ Trần: "......"
Con mẹ nó.
Một đời anh minh tiếng tăm lừng lẫy của anh hoàn toàn bị hủy.
Anh thất tha thất thểu vài bước, ôm chặt tiểu gia hỏa đồng dạng bị dọa sợ tới mức khuôn mặt dính đầy nước mắt trong lòng ngực, khóe môi mấp máy, "Tiểu bảo bối."
Diệp Tang thút tha thút thít một chút, ngẩng khuôn mặt nhỏ, "Hả?"
Thẩm Sơ Trần: "Sau này con có thể chọn mấy trò chơi trên dương thế được không?"
Đi nhà ma mà được gọi là sở thích?!!
Đi nhà ma xem ma, hay là ma nhìn bọn họ?
Hồi nãy còn bị một đám người vây xem quay video, bộ anh không cần mặt mũi sao?
Trải nghiệm xong nhà ma, một lớn một nhỏ hiển nhiên có chút hoảng hốt, ngồi ở trên ghế còn chưa có hoàn hồn lại.
"Ba ba ba ba ~ nhân gia muốn kẹo bông gòn." Tiểu gia hỏa từ ghế trên đung đưa chân ngắn hỏ, sau đó nhảy xuống, ngẩng đôi mắt mèo đen láy xinh đẹp, ngây ngô mở miệng.
Tố chất tâm lý của Diệp Tang vẫn không tồi, Thẩm Sơ Trần còn không có bình tĩnh lại, đã bị nhóc con mũm mĩm trước mắt kéo tới chỗ bà lão bán kẹo bông gòn. "Kẹo kẹo kẹo kẹo ~~" tiểu gia hỏa nhảy dựng lên, đôi mắt sáng lấp la lấp lánh trông mong nhìn Thẩm Sơ Trần.
Làm một ông bố bỉm sữa không hề có nguyên tắc, Thẩm Sơ Trần đương nhiên không có khả năng có ý kiến.
Anh trả tán tiền xong, chú ý tới Đoạn Cận Diễn ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì.
Anh nhướng mày, hỏi: "Muốn kẹo bông gòn không?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Sơ Trần hỏi anh có muốn thứ gì đó hay không.
Khóe môi rũ xuống của Đoạn Cận Diễn khẽ cong một chút, không chút nghĩ ngợi từ chối.
Bị từ chối, Thẩm Sơ Trần liếc mắt nhìn đối phương, hừ cười một tiếng rồi trả tiền, chuẩn bị dẫn hai đứa nhỏ đi.
Kết quả bà lão bán kẹo bông gòn kia lại cười gọi anh lại. "Này chàng trai."
Thẩm Sơ Trần dừng bước, nhìn qua.
Bà lão cười tủm tỉm mà nhìn về phía Diệp Tang, như suy tư gì rồi hỏi một câu, "Con gái nhà cậu là thanh mai trúc mã với cậu nhóc bên cạnh à? Chồng nuôi từ bé sao?"
Thẩm Sơ Trần: "......" Thần mẹ nó chồng nuôi từ bé.
"Không phải."
Xét cho cùng đối phương cũng là một bà lão, anh bình tĩnh, đè xuống tia không kiên nhẫn mà nói một chữ.
Bà lão bám riết không tha tiếp tục hỏi, "Nói cách khác, con gái nhà cậu còn chưa có chồng nuôi từ bé?"
Bà vội vàng nói, "Cậu xem cháu nội của tôi được không? Khoảng bảy tuôi, lớn lên cũng đẹp, có thời gian thì cho bọn nhỏ ở chung thử xem?"
Thẩm Sơ Trần: "......" Cút.
Bà già này từ đâu ra lại dám mơ ước con gái của anh.
Cô nhóc cắn kẹo bông gòn ngẩng đầu, theo bản năng nhỏ giọng hỏi, "Ba ba ~"
"Cái gì là chồng nuôi từ bé là gì?"
Thẩm Sơ Trần đè lại đỉnh đầu của bé, "Con nít con nôi hỏi lắm vậy."
Anh bế cô bé lên, cười như không cười nhìn bà lão ném xuống một câu: "Không cần, bảo bối nhà tôi còn nhỏ."
Cái thứ chồng nuôi từ bé, nếu có xuất hiện, cũng được định sẵn là thứ bị bóp chết ở trong nôi.
Đoạn người nào đó: "......"
Không biết tại sao, cậu đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Thẩm Sơ Trần mang theo hai đứa nhỏ ngồi vào ghế dài bên cạnh, Diệp Tang lắc lư chân ngắn nhỏ, liếm kẹo bông gòn, khẽ ngâm nga, manh đến nỗi làm mọi người ở xung quanh đều đỏ mặt.
Ngay cả một số bà mẹ có con trai cũng không thể không mang đứa con trai của họ đến hỏi Thẩm Sơ Trần một số câu hỏi kỳ quặc.
Tỷ như:
"Oa, bảo bối nhà anh thật đáng yêu, mấy tuổi rồi? Có chồng nuôi từ bé chưa?"
"Cậu xem con trai tôi thế nào?"
Thẩm đại vai ác lạnh lùng nhìn mấy đứa nhóc khóc đến mức nước mắt nước mũi lưng tròng kia, cười lạnh: "Con gái của tôi không thích túi nước mắt di động."
~~~~~~~~~~~~~~~
(bonus chương nè.)
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa