Xin lỗi mọi người vì bản dịch xảy ra lỗi nên đăng trễ! Thanks for reading!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhìn tư thế kia, không biết còn tưởng rằng đi trả thù đấy.
......
Thực hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Hoắc Nghiêu tới, anh ngựa quen đường cũ dẫn theo trợ lý Triệu đi đến thư phòng.
Thân là chó săn số của vai ác, trợ lý Triệu tiến lên một bước nóng lòng muốn đạp cửa.
Kết quả làm cậu không ngờ tới chính là Thẩm Sơ Trần thế nhưng không đóng cửa.
Cửa thư phòng mở rộng, anh lười biếng dựa vào trên bàn làm việc, đôi mắt đào hoa cong lên, tư thế cà lơ phất phơ thật sự có cảm giác đã chờ đợi rất lâu.
Trợ lý Lưu cũng mỉm cười đứng ở bên cạnh.
Chó con đang ngủ trong phòng làm việc cũng quơ quơ cái đuôi.
Bây giờ nó là một chú chó đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống.
Đầu tiên là ở nhà của Hoắc Nghiêu, bây giờ lại chạy đến trong nhà của Thẩm Sơ Trần, trong lúc đó còn trốn ở trong thư phòng của Mộ Sâm mấy ngày.
Quả nhiên.
Có năm người cha chính là không giống nhau.
Ngay cả ổ chó của nó cũng mỗi nơi mỗi chỗ.
......
Hai bên im lặng đối đầu nhau, coi như ai ít nói sẽ thắng.
Cuối cùng.
Vẫn là Hoắc Nghiêu thiếu kiên nhẫn, đè nén lửa giận trong lòng, cười như không cười hỏi, "Cậu nên giải thích cho tôi biết kết quả xét nghiệm ADN của con nhóc kia là như thế nào?"
"Như thế nào?" Thẩm Sơ Trần thản nhiên ngồi xuống ghế, chống cằm, cười hỏi: "Còn cần tôi đưa xét nghiệm ADN cho anh coi lại không?"
Hoắc Nghiêu: "......" Hình như cũng không cần.
Anh sợ bị tức chết.
Anh hít sâu một hơi, ngồi đối diện với Thẩm Sơ Trần nheo lại đôi mắt dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn, giọng nói lạnh lùng, cả người không tốt lắm:
"Cho nên, tại sao con gái của tôi lại có hai người cha?"
Thẩm Sơ Trần do dự một chút, hơi buông tay: "Cái này, chỉ sợ anh phải đến tìm mấy người ông nội của nó mà hỏi cho rõ ràng."
Thành thật mà nói.
Anh thông minh một đời, nhưng chỉ chuyện này nghĩ trăm lần cũng không ra.
"Lúc nó tìm anh, anh có biết nhóc con đó từ đâu chui ra không?" Thẩm Sơ Trần sờ cằm, như suy tư điều gì mà hỏi.
Sau khi Hoắc Nghiêu bình tĩnh lại, nhìn Thẩm Sơ Trần càng nhìn càng không vừa mắt, anh hừ cười một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị không chút cảm xúc, "Không biết, như từ trên trời rơi xuống."
Nhớ lại lúc hai người mới gặp, khóe môi anh khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói, "Tôi tưởng đó là ăn vạ."
Lúc trước thiếu chút nữa ném vào Cục Cảnh Sát.
Thẩm Sơ Trần xem thế là đủ rồi.
Quả nhiên.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã chĩa súng vào nhóc con, còn Mộ Sâm đến bây giờ vẫn xụ mặt, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét tiểu gia hỏa.
Anh cho rằng cẩu cũng chỉ có hai người bọn họ, không nghĩ tới phía trên vương phủ còn có Hoắc Nghiêu nữa.
Mấy người này, một người so với một người còn cẩu hơn.
"Ôi, khuê nữ của tôi như thế nào lại thảm như vậy......" Thẩm Sơ Trần nhàn nhạt thở dài, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng khi nghĩ tới còn lại hai người nữa.
Hoắc Nghiêu nghe Thẩm Sơ Trần nói câu "Khuê nữ của tôi" thì khóe miệng giật giật, đáy lòng càng thêm khó chịu.
Giống như áo bông của một người đột nhiên lại có Trình Giảo Kim nhảy ra cướp đi vậy.
Quả thực rất cẩu.
Thẩm Sơ Trần ha một tiếng, thấy vẻ mặt u ám đầy sát khí của Hoắc Nghiêu, anh bắt đầu trấn an nói: "Sau này đoạt con gái của anh cũng không phải chỉ có mình tôi."
"Anh phải học cách thích nghi."
Trợ lý Lưu hơi bẹp miệng.
Lần đầu tiên nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN, người hoài nghi nhân sinh cả đêm cũng không biết là ai.
Thần mẹ nó còn bày đặt thích nghi.
Chuyện lớn như vậy mà ngài kêu người ta tập thích nghi, sao mà thích nghi nổi?
"Tôi kỳ thật rất muốn gặp mấy người ông nội của nhóc con kia." Thẩm Sơ Trần vuốt cằm, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, "Thật đáng tiếc......"
Đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, đại lão chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
"......" Hoắc Nghiêu đang hoài nghi nhân sinh, lạnh mặt không thèm để ý đến anh.
Thẩm Sơ Trần liếc mắt khinh bỉ bạn tốt một cái, mỉm cười: "Trước tiên hãy nghe tôi nói."
"Nếu không e rằng lát nữa anh lại cần thêm thời gian để hồi phục tâm tình."
"......" Vì thế đáy lòng của Hoắc Nghiêu càng dâng lên dự cảm xấu.
Mà lúc đó ở Mộ gia.
Sau khi Mộ Sâm từ chối yêu cầu mua bánh kem của Diệp Tang, tiểu gia hỏa rất ngoan ngoãn không có nhắc lại.
Bé một mình chạy đến sau núi, nghiêm túc dựng một cái chuồng gà cho gà con của mình.
Tiểu gia hỏa mặc áo ngủ mèo con đáng yêu, mang kẹp tóc tai mèo lên, ngồi xổm trên mặt đất trắng trẻo mềm mại như một con mèo con.
Diệp Tang cũng không biết đang vội cái gì, về đến nhà liền phớt lờ Mộ Sâm.
Còn chạy đến ôm đùi Mộ quản gia, mềm mại không biết nói cái gì với ông.
Mộ Sâm lặng lẽ liếc mắt nhìn hai người một cái.
Lặp đi lặp lại âm thầm trong tim.
...... Tôi không ghen, tôi không ghen.
Cũng không biết có phải đang tự an ủi mình hay không.
Tiểu gia hỏa nhón mũi chân, mắt mèo trong vắt sáng ngời, ngây ngô hỏi: "Gia gia ~ trứng, bánh kem làm như thế nào?"
Mộ quản gia hơi giật mình, nghĩ hôm nay là sinh nhật của tiên sinh bọn họ, lại nhìn đôi mắt lấp lánh của cô gái nhỏ, nháy mắt hiểu ra mọi chuyện.
Ông cười một chút, trái tim bị cô gái nhỏ này làm cho mềm đi.
Sao có thể ngoan ngoãn như vậy.
"Tiểu tiểu thư là muốn tổ chức sinh nhật cho tiên sinh?" Mộ quản gia tiến lại gần, nhỏ giọng cười hỏi.
Giọng điệu chế nhạo mang theo ý cười của ông làm cho tiểu gia hỏa ngượng ngùng.
Diệp Tang khoanh tay, khuôn mặt nhỏ có chút từ biệt, chu cái miệng nhỏ nhắn: "Ông ơi ~"
Tiểu cô nương nâng giọng làm nũng, nháy mắt làm Mộ quản gia manh đến mức mặt đầy ý cười.
"Tiểu tiểu thư muốn làm bánh kem gì? Ông chỉ cháu nhé?"
Ông không cố tình nhỏ giọng khi nói những lời này, dẫn tới cho dù người muốn không để ý tới như Mộ Sâm cũng nghe được.
Anh áp xuống khó chịu ở đáy lòng, lông mày nhàn nhạt rũ xuống, nhếch mép: "Không phải cháu muốn dựa vào chính mình sao?"
"Sao còn nhờ quản gia dạy cháu?"
Con nít đều không chịu nổi phép khích tướng, quả nhiên, anh chưa nói xong, Diệp Tang lập tức chu cái miệng nhỏ, cố chấp nói: "Nhân gia tự mình làm."
Bé buồn bực vuốt chùm tóc, cầm đoạn video mà quản gia gia gia vừa cho mình xem, đôi chân ngắn nhỏ bước vào bếp một cách vô cùng tự tin.
Nhìn bóng dáng tiêu sái này, làm Mộ quản gia sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng đi theo.
Trước khi đi ông không quên mắng Mộ Sâm cẩu.
Đang êm đẹp tự nhiên khi dễ một đứa bé làm gì.
Cũng may cô gái nhỏ người ta không mang thù.
Nếu đổi thành những người khác, Mộ Sâm đã sớm toang.
......
Một lớn một nhỏ lần lượt chạy vào phòng bếp, Mộ Sâm lạnh mặt đứng ở bên cạnh nhìn.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nhãi ranh này chậm nhất mười phút nữa sẽ phải mặt mày xám xịt chạy ra khỏi bếp.
Vẻ mặt anh thờ ơ không nói gì, tùy ý bọn họ.
Mộ Sâm cảm thấy loại sinh vật tên trẻ con này không thể chiều.
Còn nhỏ như vậy muốn cái gì được cái nấy, sau này lớn lên thì phải làm sao?
"Tiên sinh." Hầu gái sờ chóp mũi, nhìn Mộ Sâm dần dần mất đi kiên nhẫn, nhỏ giọng nói: "Tiểu tiểu thư cùng quản gia ở phòng bếp cũng đã rất lâu."
Mộ Sâm: "Bọn họ ra chưa?"
Hầu gái: "...... Chưa."
"Bọn họ không chỉ không ra, mà thiếu chút nữa làm nổ phòng bếp."
Mộ Sâm: "......"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa