【 Hahahahahaha.
Mặt anh Cửu kiểu: Hở, gì cơ? Tui không nghe rõ, đợi tui uống xong trà cẩu kỷ rồi nói lại lần nữa nhé! 】
【 Đây là suy nghĩ của BOSS ư? Chả lẽ định tóm gọn cả hang ổ nhà người ta luôn à? 】
【 Giáo chủ: Trộm đồ phiền phức lắm, đạp thẳng vào hang ổ nhà người ta vẫn hơn.
】
【 Đợt trước có Hỏa Nữ rồi, tôi nghĩ giáo chủ mà làm Hải Nữ thì cũng không bất ngờ lắm đâu.
】
【 Người khổng lồ dưới đáy biển sắp nghênh đón sự thống trị của Hải Nữ rồi.
】
【 Mấy người tin tưởng Lâm Tinh Hà ghê nhỉ? Đây không phải cư dân ở trấn nhỏ đâu, hơn nữa đây còn ở dưới đáy biển, hoàn toàn không phải địa bàn của mình, Lâm Tinh Hà không sợ bị vả mặt à? 】
【 Chiến lược marketing của giáo chủ hữu dụng thật đấy, có người muốn chờ giáo chủ bị vả mặt rồi kìa.
】
【 Cậu không thấy sau khi giáo chủ nói muốn đạp một cái vào hang ổ người khổng lồ dưới đáy biển xong, người xem của kênh livestream đã tăng lên gấp đôi à? Bây giờ độ hot của kênh livestream này đã lọt top rồi đấy, vượt cả anh Cửu.
】
【 Thiên tài marketing! Mặc kệ cuối cùng có đá được vào hang ổ BOSS hay không thì cũng đã kiếm được độ hot trong đợt này rồi.
】
...!
Phù Chu nghe giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của Lâm Tinh Hà, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Anh Cửu thì khá là bĩnh tĩnh, nghe Lâm Tinh Hà nói vậy, ngược lại do dự nói một câu: "Nước biển có hại cho tóc."
Phù Chu:...Không phải đâu.
Anh Cửu, anh không nghe rõ cô ấy nói cái gì đúng không? Cô ấy nói muốn đi phá hang ổ của người khổng lồ dưới đáy biển đó! Đây là việc mà một người có thể làm được à?
Nhưng hoạt động tâm lý của Phù Chu đã bị đánh gãy trong một khắc kia.
Hình như anh Cửu đã dừng việc do dự, hỏi một câu: "Thế cần T không?"
"Cần."
Phù Chu:...Không phải chứ, mấy người đừng thản nhiên theo kiểu muốn làm gì thì làm như vậy chứ! Đây là đi đá hang ổ người khổng lồ dưới đáy biển đó! Không phải xuống đáy biển kết bạn với người khổng lồ đâu!
Anh Cửu thử qua massage da đầu của lệ quỷ như được mở ra cánh cổng đến thế giới mới, chưa đã thèm nên hỏi Lâm Tinh Hà: "Cô có năng lực để người khổng lồ dưới đáy biển massage da đầu cho tôi không?"
Lâm Tinh Hà im lặng một lúc, nói: "Tôi nghĩ tôi không có năng lực này."
"Vậy quên đi, cũng không bắt buộc."
Anh Cửu là người rất quyết đoán, sau khi cân nhắc vài lần, nói ngay: "Cần phải chuẩn bị những gì để xuống biển?"
Lâm Tinh Hà nói: "Anh đi tìm Mona của Khoa Kỳ Huyễn, cô ấy có thuốc ma thuật đen có thể để người bình thường hoạt động tự do ở đáy biển."
"Ok."
Anh Cửu xách bình dưỡng sinh rời đi.
Phù Chu thấy bọn họ điên cuồng quá rồi, nhưng anh Cửu đã làm T cho Lâm Tinh Hà, còn muốn lập đội với Lâm Tinh Hà, bây giờ cậu ta mà không tranh thủ thì sau này có khi còn không có cơ hội lập đội nữa.
Cậu ta hỏi: "Cần T phụ không?"
Lâm Tinh Hà nói: "Cậu ở lại tàu, nhiều người không tiện hành động."
Phù Chu: "Cô định đi hai người thôi à?"
Lâm Tinh Hà: "Đúng vậy, hai người không nhiều không ít, vừa đủ."
Phù Chu bị từ chối phũ phàng, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Lâm Tinh Hà không có thời gian lo lắng cho tâm trạng Phù Chu, sau khi xác định muốn xuống biển, phải tốn không ít công sức để chuẩn bị.
Đám lệ quỷ kia cũng chưa từng xuống đáy biển nên không biết hang ổ người khổng lồ dưới đáy biển ở đâu, mỗi lần đều là đi theo đường biển đến ngày thứ tám, người khổng lồ sẽ xuất hiện trong biển.
Tốc độ bình thường của tàu du lịch là km/h, để tiện cho hành khách thoải mái ngắm cảnh biển.
Lâm Tinh Hà phân phó thuyền trưởng tăng tốc, phải đến đó trước hai ngày.
Cô lại đi tìm Lăng Tịch Nhiễm, đưa cho cô ấy phần thứ tư của Sổ tay Tu luyện Cấp Tốc Cho Quỷ.
Lăng Tịch Nhiễm biết sư phụ nhà mình muốn xuống biển một mình để đấu với người khổng lồ dưới đáy biển, cô ấy thèm thuồng tỏ vẻ có lẽ linh hồn người khổng lồ dưới đáy biển ăn rất ngon, dù sao cũng gọi là đáy biển, còn tên là người khổng lồ, chắc chắn linh hồn vừa to vừa nặng, có vị hải sản.
Lâm Tinh Hà bàn giao xong thì đi tìm Mona, muốn lấy thêm hai liều thuốc ma thuật đen, dù sao một liều thuốc ma thuật đen chỉ có hiệu lực trong vòng tiếng, nhỡ đâu lúc hết thời gian lại đúng lúc đang ở đáy biển thì toang.
Sau khi chuẩn bị xong hết tất cả, đêm khuya ngày thứ ba trên tàu du lịch, Lâm Tinh Hà và anh Cửu lặng lẽ cưỡi chổi xuất phát.
Phù Chu nhìn bóng dáng hai người dần biến mất ở bầu trời đêm, cực kỳ bi thương.
...Lại một trường thi không lập đội thành công với anh Cửu.
Lôi Đình nhìn Tiểu Tuyết Cơ nằm trên vai Lâm Tinh Hà không hề quay đầu lại, cũng đau lòng gục đầu xuống, ủ rũ như một con rắn khô.
Vì thế, hai loại đau lòng hợp lại thành một làm Phù Chu càng đau khổ.
Mà giờ phút này Lâm Tinh Hà lại gặp một vấn đề.
Sau khi hai người cưỡi chổi rời khỏi tàu du lịch, anh Cửu nói một câu: "Tăng tốc."
Lâm Tinh Hà: "Được."
Sau đó thì không thấy bóng dáng anh Cửu đâu.
Lúc này Lâm Tinh Hà mới nhận ra trang bị của ma mới như mình và BOSS khác nhau cỡ nào.
Chổi của cô là do rút thăm trúng thưởng mới có được, tuy có giá tận điểm, nhưng cái chổi ma pháp này cũng chỉ coi như là một công cụ thay cho việc đi bộ mà thôi, còn chổi ma pháp của anh Cửu là công cụ bay chuyên nghiệp, vận tốc lên đến tận km.
Cũng vì vậy, hai người vừa tăng tốc, bóng dáng anh Cửu cũng biến mất luôn.
Mãi đến nửa tiếng sau, anh Cửu mới bay vòng lại.
Lâm Tinh Hà cưỡi chổi ma pháp, phía sau là vầng trăng sáng ngời in trên mặt biển, cô nhìn anh Cửu đầy ẩn ý, nói: "Chổi của tôi không nhanh bằng anh..."
Anh Cửu cân nhắc một lúc rồi nói: "Cô ngồi phía sau tôi đi."
Lâm Tinh Hà bò lên chổi của anh Cửu.
Anh Cửu hỏi cô: "Ngồi chắc chưa?"
Lâm Tinh Hà: "Ngồi chắc rồi."
Tiểu Tuyết Cơ: "Méo."
Chưa nói xong, Lâm Tinh Hà đã cảm nhận được gió xung quanh thổi mạnh như muốn thổi nát mặt cô, hai mắt căn bản không mở ra được, tay cũng chỉ có thể nắm chặt chổi, suýt ngã xuống rất nhiều lần.
Nửa tiếng sau, cuối cùng anh Cửu cũng dừng lại.
Y nói: "Chắc là đến rồi."
Sau đó, y lấy đồ bảo vệ tóc khi ở dưới đáy biển mua từ chỗ Mona với giá cao ra, đeo vào, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy mái tóc đen óng ả mượt mà của Lâm Tinh Hà xù như đầu sư tử, lộ rõ ra cả khuôn mặt.
Mà Tiểu Tuyết Cơ đã sớm biến thành một con kiến chui vào trong túi Lâm Tinh Hà, giờ phút này mới bò ra ngoài, biến về hình dáng con mèo, lông mèo cũng bù xù cả lên.
Anh Cửu nói: "Lông tóc của hai người nhiều thật đấy, hâm mộ quá."
Lâm Tinh Hà chỉnh lại tóc, cầm dây buộc tóc buộc thành đuôi ngựa, bình tĩnh nói: "Xuống thôi."
Cô nhảy khỏi chổi, chui vào trong biển.
Ngay sau đó Tiểu Tuyết Cơ cũng biến thành một con rắn xanh rồi chui vào trong biển.
Anh Cửu thu hồi chổi, theo sát họ.
Tuy nói không biết vị trí cụ thể của cung điện người khổng lồ ở đâu, nhưng đây là nơi người khổng lồ xuất hiện mỗi khi tàu đến, nói cách khác, rất có khả năng hang ổ của bọn chúng ở ngay dưới đây.
Nhờ có thuốc ma thuật đen của Mona, Lâm Tinh Hà có cảm giác như mình có thêm mang cá, không hề thấy khó chịu khi ở trong biển.
Tiểu Tuyết Cơ chơi cực kỳ vui vẻ dưới đáy biển, sinh vật biển bơi qua bơi lại quanh bé, vẽ ra một bức tranh huyền ảo cho bé.
Lúc chui vào trong biển Tiểu Tuyết Cơ vẫn là một con rắn xanh, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến đổi thành hình dáng của nhiều loài sinh vật, cuối cùng còn biến thành một con cá hề màu sắc sặc sỡ, vui sướng bơi quanh Lâm Tinh Hà.
Khung cảnh dưới đáy biển không thua gì so với đất liền xíu nào.
Lâm Tinh Hà vừa ngắm khung cảnh đẹp đẽ dưới biển, vừa bơi sâu xuống.
.
Tìm truyện hay tại || TRЦмtr цуen.мe ||
Anh Cửu đang muốn nói bơi linh tinh khắp nơi như vậy không phải là cách thì đã thấy Lâm Tinh Hà bị quấn vào một dòng chảy xiết, y định vươn tóc ra cứu Lâm Tinh Hà, nhưng cũng bị dòng chảy xiết cuốn lấy, rơi xuống cùng cô.
Đợi lúc anh Cửu thoát khỏi dòng chảy xiết, muốn đi cứu Lâm Tinh Hà thì phát hiện Lâm Tinh Hà đang đứng ở phía sau một khối đá ngầm, ngó ra nửa cái đầu.
Anh Cửu nhìn theo tầm mắt của cô.
Cung điện trong bức tranh cô dâu xuất hiện trước mặt hai người.
Anh Cửu bình tĩnh.
Quả nhiên không cần lo cho Lâm Tinh Hà, cô là một cô gái may mắn.
Anh Cửu bơi đến phía sau Lâm Tinh Hà.
Y không ngó đầu ra quan sát cung điện dưới đáy biển cùng cô, mà đứng ở một góc, yên tĩnh làm một tấm chắn.
Cung điện dưới đáy biển to lớn tráng lệ, từng viên trân châu mượt mà sáng bóng được khảm trên vách tường cung điện, hai bên trồng đầy san hô nhiều màu sắc, có rùa biển khổng lồ canh giữ ở cửa cung điện.
Lâm Tinh Hà so sánh với bức tranh kia, nhận ra vẫn có chỗ khác nhau.
Cửa cung điện trong tranh trồng đầy hoa hồng núi tuyết, mà cửa cung điện chỗ này, đừng nói hoa hồng núi tuyết, ngay cả bóng dáng rong biển còn không có, trống rỗng, trụi lủi.
Cũng ngay lúc này, có một sinh vật khổng lồ đi ra cửa cung điện, cao khoảng đến mét, có hình dáng con người, trừ đầu có màu trắng ngà ra thì cả người có màu xanh biếc, tóc hơi xoăn, trong màu trắng để lộ ra màu xanh nhạt.
Không biết hắn nói gì với rùa biển ở cửa cung điện, sau đó rời khỏi cung điện, không hề nhận ra sự tồn tại của nhóm người Lâm Tinh Hà.
Đợi hắn đi ra, Lâm Tinh Hà cúi đầu nói mấy câu với Tiểu Tuyết Cơ.
Sau khi nói xong, Tiểu Tuyết Cơ vặn người, bơi ra phía xa xa.
Một lúc sau, người khổng lồ dưới đáy biển quay lại.
Lần này người khổng lồ dưới đáy biển có vẻ hơi vụng về, đi trên mặt đất còn lảo đảo mấy lần, suýt nữa ngã xuống đất.
Nhưng nó đã nắm giữ được kỹ xảo rất nhanh, đứng vững vàng ổn định.
Lâm Tinh Hà thấy thế, kéo anh Cửu vòng qua đá ngầm đi về phía người khổng lồ dưới đáy biển kia.
Tiểu - Người khổng lồ dưới đáy biển - Tuyết Cơ mỗi tay khiêng một người đi về phía cửa cung điện.
【 Tiểu Tuyết Cơ là một viên gạch, chỗ nào cần thì dọn đến chỗ đó.
】
【 Đây là người khổng lồ dưới đáy biển hả? Má ơi, tôi muốn cảm khái gu thẩm mỹ của Lilith, sao cô ta lại yêu người khổng lồ dưới đáy biển được nhỉ? 】
【 Thật ra tui tò mò việc abcxyz của Lilith và người khổng lồ dưới đáy biển hơn? Làm kiểu gì nhỉ? 】
【 Con đường rách nát này cũng lái xe được à? 】(đoạn này đang nói ẩn dụ sang việc abyxyz khó khăn.)
【 Đừng lái, tui không có cách nào nhìn thẳng người khổng lồ dưới đáy biển được.
】
【 Tui chỉ muốn biết sau khi trà trộn vào thì Lâm Tinh Hà định làm gì! 】
Hình như hai con rùa biển khổng lồ ở cửa cung điện hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn hai con người trên vai người khổng lồ rồi vội cúi đầu xuống, mở cửa lớn cung điện cho bọn họ vào.
Lâm Tinh Hà và anh Cửu thành công trà trộn vào trong.
Vừa vào trong, hiện lên trước mắt là một con đường rộng lớn.
Hai bên đặt bốn bức tượng khổng lồ, đều là một nam một nữ, nam đeo vương miện cho vua, nữ đeo vương miện của hậu.
Dưới bức tượng có tên, từ trái sang lần lượt là Anthony I và Lilith, bên phải là Anthony II và Mã Tiểu Mai.
Lâm Tinh Hà quan sát hai bức tượng đeo vương miện của hậu, có lẽ do bức tượng chỉ có một màu, nên không nhìn ra được con người sau khi đồng hóa thì khác người khổng lồ dưới đáy biển chỗ nào.
Chỉ có điều bức tượng được điêu khắc sinh động như thật, hai cô gái loài người vừa xinh đẹp vừa mảnh mai.
Đi qua con đường rộng lớn là một hồ phun ngọc trai, mỗi viên ngọc trai phun ra vừa to vừa tròn, sáng bóng.
Xung quanh hồ phun ngọc trai là vườn hoa dưới đáy biển với màu sắc rực sỡ, Lâm Tinh Hà cũng không biết là loại hoa gì.
Phía đằng xa, có hai người khổng lồ đang nói chuyện với nhau.
Lâm Tinh Hà nhận ra ngôn ngữ của bọn chúng không phải là ngôn ngữ người khổng lồ dưới đáy biển như trong tưởng tượng của cô, ngược lại đó là ngôn ngữ cô có thể nghe hiểu được, bọn họ nói cực kỳ lưu loát.
"Thủ lĩnh đại nhân không thể tiếp tục như vậy được."
"Là thủ lĩnh Anthony I đại nhân và Lilith đại nhân ban sức mạnh và cuộc sống sung túc cho chúng ta, không có bọn họ thì sẽ không có chúng ta hôm nay, chúng ta phải vâng theo Thần dụ mà hai vị đại nhân để lại."
"Tuy con người vừa thấp bé vừa yếu ớt, nhưng sau khi đồng hóa cũng có thể trở nên rất mạnh, tại sao thủ lĩnh đại nhân lại kháng cự việc cưới cô dâu loài người cơ chứ? Tại sao thủ lĩnh đại nhân lại ghét con người như thế? Thủ lĩnh đại nhân cũng là do con người sinh ra mà."
"Lâu lắm rồi thủ lĩnh đại nhân của chúng ta không lên con tàu Hoa Hồng Núi Tuyết rồi, nhỡ đâu trong đó có cô dâu phù hợp thì sao?"
"Ôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu tộc ta có thể không được Thần phù hộ nữa không?"
"Lo lắng cho thủ lĩnh đại nhân quá."
"Lẽ ra chúng ta phải sớm đứng ra ngăn cản thủ lĩnh đại ngay lúc ngài ấy phá hỏng phòng Thần kia..."
"Con người đã yếu rồi, phụ nữ loài người càng yếu hơn, không có phòng Thần bảo vệ, tôi lo là các cô gái ấy không thể sống qua bảy ngày này mất."
...!
Lúc này, một tên khổng lồ trong đó phát hiện Tiểu Tuyết Cơ, cũng để ý đến hai con người bé khiêng, chỉ nhìn thoáng qua, rồi hỏi: "Lại đến vùng lân cận tìm món ăn hoang dã à? Sao không giết chết rồi hãy mang về? Ngửi thôi đã thấy tanh rồi.
Mùi linh hồn vẫn thơm hơn.
Cậu nói xem tại sao linh hồn con người thì thơm, mà cơ thể lại có mùi tanh vậy? Nếu cơ thể cũng thơm thì tôi đã gặm cả da lẫn thịt, rồi sau đó mới hưởng dụng linh hồn bọn họ..."
Một tên khổng lồ khác nói: "Nghe cậu nói tôi đã thấy đói rồi, còn mấy ngày nữa tàu Hoa Hồng Núi Tuyết mới đến, lúc đó tôi sẽ chủ động báo danh để đi lên đánh chén một bữa no nê."
Tên khổng lồ kia lại nói với Tiểu Tuyết Cơ: "Mau xử lý đi, lát nữa thủ lĩnh đại nhân quay về đấy, nếu để ngài ấy nhìn thấy người sống trong cung điện thì sẽ nổi giận mất."
Tiểu Tuyết Cơ gật đầu.
Tiểu Tuyết Cơ khiêng hai người đi về hướng bên kia.
Đợi đến lúc đi xa, Lâm Tinh Hà mới nói mấy câu với Tiểu Tuyết Cơ.
Tiểu Tuyết Cơ lại gật đầu.
Anh Cửu được khiêng, ngay cả đường cũng không cần đi, hai mắt nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên, tầm mắt y tập trung vào một chỗ.
Y thấy tóc Tiểu Tuyết Cơ đang dần đổi màu, tuy lúc nãy tóc có màu trắng, nhưng khá xơ cứng, không ngờ bây giờ lại trở nên mượt mà, trong màu trắng cũng dần lộ ra màu xanh biếc.
Trong lòng anh Cửu kinh ngạc cảm thán năng lực học tập của Tiểu Tuyết Cơ, nghe nói Tiểu Tuyết Cơ ăn kim ô đan trong không gian của Tạ Vô An nên mới trở nên giỏi như vậy...!
Không biết trong không gian của Tạ Vô An có đan dược giúp y không rụng tóc hay không...!
Nếu có, y muốn mua một viên.
Anh Cửu được khiêng đi, suy nghĩ bay xa, không để ý Lâm Tinh Hà và Tiểu Tuyết Cơ đang nói thầm cái gì, chỉ biết Tiểu Tuyết Cơ vẫn đang đi.
Không biết qua bao lâu, anh Cửu kết thúc quãng đường được khiêng.
"Anh Cửu."
"...Hả?"
"Tôi cần anh giúp một việc, có thể sẽ hơi phức tạp, nhưng đối với anh mà nói thì chắc là không khó."
Anh Cửu phục hồi tinh thần, phát hiện Tiểu Tuyết Cơ không làm người khổng lồ dưới đáy biển nữa, mà biến về một con rắn xanh khổng lồ.
Bé vòng quanh người Lâm Tinh Hà, có vẻ như cực kỳ tò mò với xung quanh, nên cứ nhìn trái ngó phải.
Anh Cửu hỏi: "Việc gì? Cô nói đi."
Lâm Tinh Hà nói thầm vài câu bên tai y, giọng nói rất nhỏ, người xem livestream căn bản không nghe thấy gì, chỉ thấy anh Cửu lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng sau đó lại cắn nhẹ môi, nói: "Được rồi.."
Sau đó anh Cửu lấy ra gần trăm sợi tóc trong nhẫn trữ vật, dưới sự sắp xếp điều khiển của y, tóc được dệt thành một đầu chó siêu to cao mét, để lên đầu Lâm Tinh Hà.
Lâm Tinh Hà bước qua ngạch cửa, đường hoàng đi vào chính điện.
Anh Cửu đi vào cùng cô.
Chính điện không có một ai.
Một lúc lâu sau, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Tại sao ngươi lại tự tiện xông vào cung điện của bổn thủ lĩnh?"
Người khổng lồ dưới đáy biển cao khoảng mét, sinh ra đã cao lớn vô cùng.
Tuy vậy, đầu chó của Lâm Tinh Hà đã cao tận mét rồi, cao hơn người khổng lồ dưới đáy biển hẳn một cái đầu, cô bình tĩnh nói: "Cung điện của đám người khổng lồ dưới đáy biển các ngươi cũng chỉ có thế mà thôi, nếu phòng thủ nghiêm ngặt, sao ta có thể vào được? Ngươi đừng căng thẳng, xin cho ta tự giới thiệu, ta là Vua biển Barbaras của vùng biển phía Nam."
【 Phụt! Xin lỗi! Tui phun cơm ra ngoài rồi.
】
【 Đầu chó này của giáo chủ là cái quỷ gì thế????? 】
【 Tôi, Lâm Tinh Hà, vua bốc phét.
】
【 Người khổng lồ dưới đáy biển mau chạy đi, cô ấy không phải Vua biển Barbaras, cô ấy là Hỏa Nữ! 】
【 Lâm Tinh Hà: Không, bây giờ tôi là Vua biển, Vua biển đầu chó.
】
【 Tại sao streamer trường thi này lại hài hước như vậy chứ hahahahahahaha.
】
【 Thí sinh khác còn đang tự hỏi hoa hồng núi tuyết là gì thì giáo chủ đã đứng lên ngoại giao với người khổng lồ dưới đáy biển rồi hahahahahahaha.
】
【 Anh Cửu: Hai phần ba cơ thể Vua biển Barbaras đều là công lao của tôi.
】
【 Anh Cửu: Một ngày nào đó tóc tôi có thể xây dựng cả một quốc gia.
】
【 Anh Cửu đừng khóc, kiên cường lên! Bây giờ anh cũng là người của Vua biển Barbaras rồi! 】.