Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit - beta: Axianbuxian
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, có lẽ là đã sắp đến địa bàn của tổ ong rồi, tiếng dị thú hoạt động ban đêm chỗ nào cũng có mà chỗ này lại không có.
Dưới ánh trăng, một bông hoa kì lạ, to lớn đầy màu sắc lặng lẽ nở ra, mùi hương lan ra trong lùm cây mơ hồ ẩm ướt thành một cảnh tượng rất kỳ dị.
Tân Nhiên mở to mắt, nói: "Sương độc bắt đầu xuất hiện rồi, mau ăn Thanh tâm hoàn."
Lộ Nhậm nhận Thanh tâm hoàn xanh biếc mà Tân Nhiên đưa cho, mới đưa đến gần môi lại thấy Nghiêm Chỉ lắc đầu từ chối Thanh tâm hoàn của Tân Nhiên.
Cậu suy nghĩ, bỏ Thanh tâm hoàn xuống, quyết định bản thân cũng thử một lần.
Từ sau khi ký kết hiệp nghị với Tiểu Quân, cậu quá bận rộn với chuyện của cơ chế tu sửa cốt truyện.
Cho dù tu vi tăng lên thế như chẻ tre, còn có đặc hiệu của thẻ đỉnh cao võ đạo. Nhưng ở mặt tu tâm, Lộ Nhậm cảm thấy bản thân còn chưa đủ, thậm chí bị lùi lại.
Khi hai bàn tay trắng, Lộ Nhậm có thể tâm tư trong sáng thẳng tiến không lùi, tâm tư bây giờ lại có hơi hỗn loạn. Cậu thường xuyên nhớ tới Kỷ Kiêu, nhớ tới Thịnh Cảnh, nhớ tới Thời Diễn, những chi tiết mà trước đây cậu chưa từng chú ý.
Lộ Nhậm thậm chí có chút tâm lý trốn tránh, không dám nghĩ nếu có một ngày sau khi thế giới hoàn toàn độc lập, sẽ là cục diện hỗn loạn như thế nào.
Tiểu Quân từng nói, để làm thù lao, Lộ Nhậm có thể có được một thân thể lý tưởng, thiên phú tuyệt vời thích hợp tu luyện, sau đó cậu có thể đạt được cuộc đời không có ràng buộc, hoàn toàn thuộc về chính mình.
Chỉ là tới lúc ấy rồi......
Lộ Nhậm thở dài, cảm thấy trạng thái bản thân không đúng, quả nhiên vẫn phải bắt đầu tu tâm. Giống Nghiêm Chỉ như vậy, chặt đứt trần duyên, tu tâm pháp Phật môn rất là tốt.
Nghĩ đến đây, Lộ Nhậm bỏ Thanh tâm hoàn vào túi, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh Nghiêm Chỉ.
Hôm nay, Lộ Nhậm hiếm khi ở cạnh Nghiêm Chỉ hơn mười hai tiếng đồng hồ mà chung sống hoà thuận không đấu võ mồm hay là đánh nhau.
Chủ yếu là Nghiêm Chỉ không nói lời nào. Ví dụ như hiện tại, Nghiêm Chỉ cũng không nói lời nào, hắn đang tu thiền im lặng
Chuỗi Phật châu trên tay Nghiêm Chỉ là pháp khí, hắn nói một lời, thì lần một viên Phật châu, Phật châu lần hết một vòng, hắn không được nói nữa.
Nhìn từ tình trạng hôm nay, Nghiêm Chỉ tu im lặng rất thuận lợi, hạt châu trên tay hắn, chỉ lần một nửa non.
Lộ Nhậm ngồi đối diện hắn đã khoảng hơn ba phút, Nghiêm Chỉ vẫn đang nhắm mắt đả tọa, giống như không nhận ra gì cả.
"Nghiêm Chỉ, tôi có chuyện hỏi cậu."
Nghiêm Chỉ mở mắt ra, ánh mắt sáng tỏ, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của sương độc. Hắn lần một viên Phật châu, lúc này mới hỏi: "Sao cậu không ăn Thanh tâm hoàn."
Lộ Nhậm sững sờ, thật sự không ngờ Nghiêm Chỉ chú ý tới động tác nhỏ của mình, nhưng cũng hay, đúng lúc cậu có thể thuận lý thành chương mà nói tiếp.
"Tôi muốn nhân cơ hội này để tu tâm, cậu có thể dạy tôi tâm pháp Phật môn không?"
Tâm pháp cổ võ tông sư Phật môn truyền thụ cho Nghiêm Chỉ, là công khai với cổ võ giả bên ngoài, chỉ cần có tâm, tất cả mọi người đều có thể học.
Cho dù Nghiêm Chỉ dạy cho Lộ Nhậm cũng không có vấn đề về mặt đạo đức.
Lộ Nhậm vốn cho rằng chuyện này rất đơn giản, cậu hỏi, sau đó Nghiêm Chỉ dẫn dắt cậu vận chuyển tâm pháp một lần, thế là xong. Dù sao bây giờ Nghiêm Chỉ tu thiền im lặng, không thể hỏi đông hỏi tây, thật là quá thuận tiện giao lưu.
Không nghĩ tới, Nghiêm Chỉ nhíu mày, hỏi: "Tại sao?"
Chỉ hai chữ ngắn ngủi như vậy, hắn lại lần một viên Phật châu.
Lộ Nhậm thấy thế, dứt khoát nói thẳng suy nghĩ của mình ra, để tránh vừa hỏi vừa đáp, Phật châu của Nghiêm Chỉ không đủ dùng.
"Tôi cảm thấy gần đây tâm cảnh của mình không đủ trong sạch, lo lắng khi đột phá có thể sẽ có ảnh hưởng. Tôi thấy cậu tu tâm pháp Phật môn hiệu quả rất tốt, muốn thử một lần, nói không chừng cũng rất thích hợp với tôi."
Lộ Nhậm bày ra thành ý lớn nhất, quỷ mới biết cậu đã bao lâu rồi không dùng thái độ tốt như vậy nói chuyện với Nghiêm Chỉ.
Nghiêm Chỉ nhìn cậu một lát, lại lần một viên Phật châu, phun ra mấy chữ: "Cậu không thích hợp."
"......"
Lộ Nhậm chờ Nghiêm Chỉ nói rõ lí lẽ, để cậu có thể phản bác rồi thuyết phục đối phương.
Không nghĩ tới, Nghiêm Chỉ lại nhắm mắt mắt lại, không nói nữa.
Lộ Nhậm chớp chớp mắt, có chút không thể tin được mình cứ như vậy bị đuổi rồi. Cậu lại hét một tiếng: "Nghiêm Chỉ."
Nghiêm Chỉ không mở mắt, vẫn cho đáp án cũ: "Không được."
Lộ Nhậm đứng dậy, xoay người đi vài bước, vẫn cảm thấy khó chịu. Cậu móc Thanh tâm hoàn ra nhét vào trong miệng, khi xoay người lại Vạn vật kiếm cũng đã tới tay.
Kiếm khí sắc bén, sượt qua má Nghiêm Chỉ, để lại một vết máu.
Nghiêm Chỉ mở mắt, trong đôi mắt màu đen cuồn cuộn cảm xúc không thấy rõ được.
Lộ Nhậm nhướng mày cười, vẻ mặt không sợ gì hết: "Võ giả với nhau, dùng kiếm trong tay để nói chuyện, đánh một trận, cậu thua thì phải dạy tôi."
Màu mắt Nghiêm Chỉ thâm trầm, nhìn cậu một lát, lòng bàn tay lật một cái, vũ khí ngũ hành thành hình.
Vài phút sau, ba đội viên của đội Nghiêm Chỉ yên lặng nhét thêm Thanh tâm hoàn vào trong miệng, sau đó dịch về mảnh đất bên cạnh.
"Tôi tưởng rằng đội trưởng tu Phật rất có thành quả, mấy ngày nay đều không buồn không vui, mắt thấy lập tức đi vào cửa Phật rồi."
"Lúc trước tôi cũng rất lo lắng, trạng thái kia đội trưởng, tôi sợ hắn mặc kệ hết thật sự đi xuất gia."
"Xem ra có Lộ Nhậm ở đây, chuyện chúng ta mở môn phái vẫn còn có hy vọng."
Giọng bọn họ rất nhỏ, hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng đánh nhau dữ dội.
Lộ Nhậm đỡ được một chiêu của Nghiêm Chỉ, cảm thấy tình huống có hơi không được thích hợp. Cậu cảm nhận được trong chiêu vừa nãy có sát ý.
Cậu nhìn kĩ lại, thấy ánh mắt Nghiêm Chỉ không được thích hợp, trong đôi mắt đen sâu nổi lên sát ý vô tận. Đây không phải Nghiêm Chỉ, ít nhất không phải Nghiêm Chỉ Lộ Nhậm quen.
"Tiểu Quân, theo dõi tình trạng Nghiêm Chỉ một chút."
Tiểu Quân: 【 Ta cảm nhận được, năng lượng cơ chế tu sửa đang tràn ra. Ấy? Hình như ta có thể cắn nuốt. 】
"Shhh——"
Trong lúc không để ý, thân hình Lộ Nhậm đứng lại, bị quyền gió đập vào sườn.
【 Lộ Nhậm, cậu dẫn Nghiêm Chỉ đánh thêm một lúc, tình huống này có hơi đặc biệt, ta cần phải thu thập thêm nhiều số liệu để nghiên cứu một chút. 】
Lộ Nhậm nghe xong, không nói hai lời, dẫn Nghiêm Chỉ đi sâu vào bên trong rừng rậm.
Trước mặt mấy đội viên của Nghiêm Chỉ, có một số việc không tiện ra tay, nếu phát hiện bọn họ đánh thật, các đội viên chắc chắn là sẽ ra tay ngăn cản.
Lộ Nhậm vừa đánh vừa lui, hai người tới nơi cách xa doanh địa.
Sau khi đánh giá người bên kia không nghe được động tĩnh bên này, Lộ Nhậm mới thoải mái chân tay, dẫn Nghiêm Chỉ càng đánh càng hăng.
Chỉ là vậy cũng phải trả giá đắt.
Trong khoảng thời gian này, Nghiêm Chỉ tu tâm pháp Phật môn rất có hiệu quả, tu vi tiến triển cực nhanh, cho dù vẫn chưa đột phá cảnh giới đại sư tiến vào cảnh giới tông sư, nhưng sự lý giải với võ đạo cũng đã khác.
Biểu hiện cụ thể là, Lộ Nhậm ứng phó rất cố sức, hơn nữa cậu còn phải phân tâm giao lưu với Tiểu Quân, càng thêm hiểm nguy trùng trùng.
Vừa không chú ý một cái, ngực Lộ Nhậm ăn một đòn thật mạnh, cổ họng tanh ngọt, phun một ngụm máu tươi rồi bay ngược ra ngoài.
Nghiêm Chỉ dưới tác dụng của cơ chế tu sửa cốt truyện, gần như là rơi vào trạng thái điên cuồng tấn công, sau khi bị máu Lộ Nhậm bắn lên mặt thì đột nhiên dừng lại.
Hắn sững sờ tại chỗ, thân hình cứng đờ, sau đó tỉnh táo lại.
"Lộ Nhậm!"
Nghiêm Chỉ đến Phật châu cũng quên lần đã vọt qua.
Lộ Nhậm bên này dựa vào cây, che lấy ngực vận chuyển tâm pháp, nhanh chóng điều tiết chân khí đang hỗn loạn. Vừa rồi chỉ là đột nhiên không kịp phòng ngừa, dẫn tới chân khí đánh vào tâm mạch nên hộc máu, trên thực tế cũng không bị thương.
Lộ Nhậm rũ mắt, thấy Nghiêm Chỉ tỉnh táo lại, cũng không có ý tiếp tục.
Cậu hỏi Tiểu Quân: "Mi thế nào rồi?"
Giọng điệu Tiểu Quân nghe rất là kích động: 【 Một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước? 】
"Nói cùng nhau đi."
Tiểu Quân: 【Á, hoá ra còn có thể trả lời như vậy sao? 】
"Bớt nói nhảm, nhanh lên,"
Tiểu Quân thấy Lộ Nhậm không vui, triệt để nói ra toàn bộ phân tích số liệu ban nãy.
【 Tin tốt là khi cảm xúc Nghiêm Chỉ biến động dữ dội, cơ chế tu sửa cốt truyện dường như sẽ bị năng lượng linh hồn của hắn bài xích ra. Tin xấu là sau khi Nghiêm Chỉ tu tâm pháp Phật môn, tình huống cảm xúc biến động dữ dội phỏng chừng sẽ càng ngày càng ít. 】
Lộ Nhậm: "......"
Trong chốc lát cậu không thể tiêu hóa tin tức này, ngay cả mấy câu dò hỏi tới tấp của Nghiêm Chỉ cũng chưa có thời gian trả lời.
Nghiêm Chỉ nhìn mà lòng nóng như lửa đốt.
Lộ Nhậm chưa từng xuất hiện tình trạng như vậy, trước đây khi hai người đánh nhau thì bị thương là chuyện bình thường, nhưng phản ứng của Lộ Nhậm luôn luôn là nhảy lên đánh lại một chiêu hoặc là tức giận bỏ đi.
Cậu chưa từng có lộ ra dáng vẻ mờ mịt lại thất thố như thế này.
Nghiêm Chỉ liên tục hỏi: "Cậu làm sao vậy, có nặng lắm không?"
Hắn thấy Lộ Nhậm không mở miệng, giơ tay muốn thăm dò đan điền của Lộ Nhậm, muốn xem thử vết thương của Lộ Nhậm một chút.
Lộ Nhậm giơ tay bắt được tay hắn, nhíu mày hỏi: "Cậu làm gì đấy?"
Nghiêm Chỉ: "Tôi nhìn thử vết thương của cậu."
Lộ Nhậm vốn định đẩy tay hắn ra, lại nghe Tiểu Quân mở miệng.
【 A, ta biết rồi, nếu nói khi Nghiêm Chỉ tu Phật cảm xúc dao động là -, lúc này cảm xúc của hắn chính là , giá trị có sai lệch mới có thể tạo thành sự dao động năng lượng linh hồn kịch liệt, bài xích cơ chế tu sửa cốt truyện kí sinh ra. 】
Lộ Nhậm hỏi: "Nói tiếng người."
Tiểu Quân: "Nói đơn giản, chính là dùng sắc dụ hắn, làm cho hắn khi tu Phật môn cùng lúc đó cảm xúc hắn lại lên xuống vì cậu, như vậy cơ chế tu sửa cốt truyện sẽ bị sức mạnh linh hồn của Nghiêm Chỉ bài xích ra."
Lộ Nhậm: "Mi đang nói hươu nói vượn cái gì đấy hả? Ta thấy mi mới là bị ký sinh ấy nhỉ?"
Tiểu Quân: 【 Lập luận này của ta có căn cứ, người thì đều có thất tình lục dục, thất tình lục dục càng mãnh liệt, lực lượng của linh hồn càng mạnh. 】
"Ta để hắn luôn mãnh liệt như vậy không được sao? Bảo hắn đừng tu Phật nữa."
【 Vậy không được, năng lực thích ứng của cơ chế tu sửa cốt truyện rất là mạnh, chỉ có làm cảm xúc Nghiêm Chỉ khi thì trầm tĩnh như giếng cổ không gợn sóng, khi thì sôi trào như dung nham núi lửa, mới không để cơ chế tu sửa tìm được quy luật. 】
Lộ Nhậm không tin lời nói xằng bậy của Tiểu Quân, một câu cũng không tin.
"Lộ Nhậm, cậu thế nào rồi?"
Lộ Nhậm lấy lại tinh thần, thấy Nghiêm Chỉ chau mày, chuỗi Phật châu dùng để nhắc nhở hắn tu thiền im lặng rớt trên mặt đất.
"......"
Không thì, thử một chút xem?
Lộ Nhậm cứng người một lát, đổ về phía Nghiêm Chỉ.
Nghiêm Chỉ theo bản năng đỡ lấy người ngã tới, lại nghe Lộ Nhậm nói một câu.
"Ngực...ngực tôi hơi đau, không động đậy được, cậu ôm tôi về."
"......" Nghiêm Chỉ ngây người.
Bên tai Lộ Nhậm truyền đến tiếng Tiểu Quân hò reo mừng rỡ: 【 Không sai! Chính là như vậy, phân tích của ta quả nhiên là đúng! Cơ chế tu sửa cốt truyện lại bị bài xích ra một chút rồi! Tiến độ đã trở về %! Không ngừng cố gắng! 】
Lộ Nhậm mệt tâm, trước giờ không nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy. Một cổ võ giả như cậu, thế mà lại đi lên một con đường chưa bao giờ đoán được.
_____
Hô hô, Tiểu Quân chính là thần trợ công